- Tham gia
- 13/11/2017
- Bài viết
- 88
#19
Tình yêu của e từ thời sinh viên đói khổ có nhau. Bắt đầu từ năm 2003 đến 2004 em ra trường là bọn e sống chung với nhau,( bạn e vẫn đi học ) thời gian đầu e chưa xin được việc, gia đình lại ko trợ cấp nưa nên có những lúc khó khăn gần như cả tháng chỉ an rau với đậu ( vì 2 đứa sống chỉ bằng tiền bố mẹ bạn ấy gủi ).tuy nghèo nhưng tình cảm mặn nồng lắm. ( e ko nói quá nhưng bạn gái e rất xinh,và e luôn cảm thấy may mắn, chính vì vậy e tự nhủ với lòng mình dù có điều gì sảy ra e cũng sẽ ko bao giờ phụ người yêu e. lúc khó khăn đói khổ nhất ngwoif ta ko bỏ mình.ở bên mình động viên giúp đỡ và cùng chia sẻ với mình.)
Cuộc sống cứ vậy trôi qua mà ko có biến cố nào cả, đến năm 2006 thì e ko làm ở HN mà về quê ( Quê e ở TP của tỉnh lẻ cách HN 20km ) làm cho 1 cơ quan quản lý nhà nước. ngày từ HN về quê bạn e khóc nhiều lắm. vậy mà xa cách về địa lý cũng ko thể chia cắt tình yêu được, cứ đến cuối tuần e lại ra với bạn em từ chiều thứ 6 đến sáng thứ 2 e mới dậy sớm để về đi làm. đều như vắt tranh 4 năm liền từ 2006-2010. ( có bác nào chịu khó như e ko ) Bạn em ra trường năm 2007 đi làm ở HN. trong môi trường làm việc thì cũng có nhiều người theo đuổi nhưng e chả lo chuyện đấy mặc dù e ở xa.bời vì cảm giác về nhau nó quan trọng lắm.xa nhau nhưng lúc nào e và bạn e cũng có cảm giác người này luôn nghĩ và nhớ về người kia. 2 đứa dự định đến khi e 29 bạn e 27 sẽ cưới nhau ( tức là năm nay 2011 )
Nhưng ở đời ai biết được chữ ngờ . đến tháng 4/2010 bạn em chuyển sang làm cho 1 cty chứng khoán. nói thực khi bạn e vào đó làm e có 1 cảm giác bất an đấy. e cũng có nói sơ qua về môi trường trong đó như thế nào. và căn dặn bạn e đừng để nó cám dỗ mình. làm ở chỗ cũ làm gì có chuyện bạn e đi ăn uống hay đi về muộn quá đâu. nhưng sang cty mới này thì chuyện đó như cơm bữa, dường như ngày nào cũng vậy e nói cũng ko được. bạn e bị hoa mắt vì ở đó người ta kiếm tiền nhiều và dễ quá. thế là bạn em cũng tập tành chơi chứng. e có đưa cho bạn e 1 chút gọi là chỉ để học hỏi. nhưng rồi số tiền càng ngày càng nhiều. đến 1 lúc e ko thể đáp ứng được nữa. ( thòi điểm đấy cổ phiếu sụt kinh. càng chơi càng thua, em ngăn ko được ), rồi bạn em xa em dần và yêu 1 thằng cu cùng cty.
Em đau khổ, căm thù, thất vọng, niềm tin lòng tự trọng bị tổn thương nặng lề. em thực sự mất niềm tin vào cuộc sống, em phân tích nói đủ điều nhắc lại những gì mình đã có mình từng sống khổ như thế nào mà ko mất nhau, đến khi cuộc sống tốt hơn thì lại mất nhau sao...e cũng nói là cái thằng kia nó chỉ cần cái thân xác em mà thôi nó ko hề yêu em, nó sẽ ko bao giờ cưới em...e còn nói vời bạn em rằng e chỉ đang bị say nắng hãy tỉnh táo lại...với mọi sự nỗ lực khi ko còn có thể níu kéo được nữa e chấp nhận để người ta ra đi. nhưng trong lòng vẫn canh cánh 1 điều rằng bạn e rồi sẽ đau khổ và hối hận khi quyết định ra đi để tìm đến 1 điều phù du.
Sau khi chia tay cũng mất khoảng 5 tháng e bắt đầu đi tìm 1 điều mới để lấy vợ vì ở nhà dục quá đà luôn nên cùng 1 lúc tán nhiều người con gái.nay đi với cô này mai ngủ với cô kia. nhưng chẳng ai có thể đem lại được cảm giác gần gũi thân thương cả...nên out hết
Thời gian trồi qua chưa nửa năm thì cái gì đến cũng đến. bạn em bỏ em đi theo thằng kia thì đến lượt thằng kia bỏ rơi bạn em. đó là vào 1 buổi tối tháng 5/2011 bạn em gọi điện nói ko thành tiếng chỉ toàn là tiếng khóc....sai lầm, giá như...và hối hận. e biết nói gì đây ngoài những lời động viên an ủi.
Có thể nói rằng e vẫn đợi bạn e quay về. mọi sai lầm có thể gạt bỏ. nhưng có lẽ mỗi người đã đi quá xa trên con đường riêng của mình rồi. Giờ đây e bình thản cái gì đến rồi sẽ đến.
Tình yêu của e từ thời sinh viên đói khổ có nhau. Bắt đầu từ năm 2003 đến 2004 em ra trường là bọn e sống chung với nhau,( bạn e vẫn đi học ) thời gian đầu e chưa xin được việc, gia đình lại ko trợ cấp nưa nên có những lúc khó khăn gần như cả tháng chỉ an rau với đậu ( vì 2 đứa sống chỉ bằng tiền bố mẹ bạn ấy gủi ).tuy nghèo nhưng tình cảm mặn nồng lắm. ( e ko nói quá nhưng bạn gái e rất xinh,và e luôn cảm thấy may mắn, chính vì vậy e tự nhủ với lòng mình dù có điều gì sảy ra e cũng sẽ ko bao giờ phụ người yêu e. lúc khó khăn đói khổ nhất ngwoif ta ko bỏ mình.ở bên mình động viên giúp đỡ và cùng chia sẻ với mình.)
Cuộc sống cứ vậy trôi qua mà ko có biến cố nào cả, đến năm 2006 thì e ko làm ở HN mà về quê ( Quê e ở TP của tỉnh lẻ cách HN 20km ) làm cho 1 cơ quan quản lý nhà nước. ngày từ HN về quê bạn e khóc nhiều lắm. vậy mà xa cách về địa lý cũng ko thể chia cắt tình yêu được, cứ đến cuối tuần e lại ra với bạn em từ chiều thứ 6 đến sáng thứ 2 e mới dậy sớm để về đi làm. đều như vắt tranh 4 năm liền từ 2006-2010. ( có bác nào chịu khó như e ko ) Bạn em ra trường năm 2007 đi làm ở HN. trong môi trường làm việc thì cũng có nhiều người theo đuổi nhưng e chả lo chuyện đấy mặc dù e ở xa.bời vì cảm giác về nhau nó quan trọng lắm.xa nhau nhưng lúc nào e và bạn e cũng có cảm giác người này luôn nghĩ và nhớ về người kia. 2 đứa dự định đến khi e 29 bạn e 27 sẽ cưới nhau ( tức là năm nay 2011 )
Nhưng ở đời ai biết được chữ ngờ . đến tháng 4/2010 bạn em chuyển sang làm cho 1 cty chứng khoán. nói thực khi bạn e vào đó làm e có 1 cảm giác bất an đấy. e cũng có nói sơ qua về môi trường trong đó như thế nào. và căn dặn bạn e đừng để nó cám dỗ mình. làm ở chỗ cũ làm gì có chuyện bạn e đi ăn uống hay đi về muộn quá đâu. nhưng sang cty mới này thì chuyện đó như cơm bữa, dường như ngày nào cũng vậy e nói cũng ko được. bạn e bị hoa mắt vì ở đó người ta kiếm tiền nhiều và dễ quá. thế là bạn em cũng tập tành chơi chứng. e có đưa cho bạn e 1 chút gọi là chỉ để học hỏi. nhưng rồi số tiền càng ngày càng nhiều. đến 1 lúc e ko thể đáp ứng được nữa. ( thòi điểm đấy cổ phiếu sụt kinh. càng chơi càng thua, em ngăn ko được ), rồi bạn em xa em dần và yêu 1 thằng cu cùng cty.
Em đau khổ, căm thù, thất vọng, niềm tin lòng tự trọng bị tổn thương nặng lề. em thực sự mất niềm tin vào cuộc sống, em phân tích nói đủ điều nhắc lại những gì mình đã có mình từng sống khổ như thế nào mà ko mất nhau, đến khi cuộc sống tốt hơn thì lại mất nhau sao...e cũng nói là cái thằng kia nó chỉ cần cái thân xác em mà thôi nó ko hề yêu em, nó sẽ ko bao giờ cưới em...e còn nói vời bạn em rằng e chỉ đang bị say nắng hãy tỉnh táo lại...với mọi sự nỗ lực khi ko còn có thể níu kéo được nữa e chấp nhận để người ta ra đi. nhưng trong lòng vẫn canh cánh 1 điều rằng bạn e rồi sẽ đau khổ và hối hận khi quyết định ra đi để tìm đến 1 điều phù du.
Sau khi chia tay cũng mất khoảng 5 tháng e bắt đầu đi tìm 1 điều mới để lấy vợ vì ở nhà dục quá đà luôn nên cùng 1 lúc tán nhiều người con gái.nay đi với cô này mai ngủ với cô kia. nhưng chẳng ai có thể đem lại được cảm giác gần gũi thân thương cả...nên out hết
Thời gian trồi qua chưa nửa năm thì cái gì đến cũng đến. bạn em bỏ em đi theo thằng kia thì đến lượt thằng kia bỏ rơi bạn em. đó là vào 1 buổi tối tháng 5/2011 bạn em gọi điện nói ko thành tiếng chỉ toàn là tiếng khóc....sai lầm, giá như...và hối hận. e biết nói gì đây ngoài những lời động viên an ủi.
Có thể nói rằng e vẫn đợi bạn e quay về. mọi sai lầm có thể gạt bỏ. nhưng có lẽ mỗi người đã đi quá xa trên con đường riêng của mình rồi. Giờ đây e bình thản cái gì đến rồi sẽ đến.