Chuyện tình

gracefulkitten

Vừa già vừa lười !!!!
Thành viên thân thiết
Tham gia
30/5/2010
Bài viết
2.305
Nó lái xe , nhưng đầu óc trống rỗng và mụ mị .Có lẽ , vì hôm nay lượng kiến thức nhồi vào đầu nó quá nhiều .Cũng có thể là do bản chất của nó từ khi đi chiếc xe đạp đến khi tót lên chiếc xe máy là ‘’ lái theo quán tính ‘’. Nhớ cấp 2 , rồi lên cấp 3 , khiđã đến lớp học rồi, nó cứ ngu ngơ hỏi đứa bạn sát bên rằng : ‘’ Tao đến lớp rồi đấy à ? Sao hay vậy ta !” Để nhận được cái lườm nguýt của lũ bạn . Không phải lũ chúng nó ghen tị gì về cái tài cán lái xe theo bản năng của nó , mà là vì lo sợ cho nó .Sợ nó có ngày lái xe trong vô thức , rồi cũng vô thức vào bệnh biện nằm (_ _”) .
Tiếng nhạc sôi động từ khu siêu thị điện tử bên đường đánh thức cái đầu óc mơ ngủ của nó dậy . À ! Ra đã đến đèn xanh đèn đỏ rồi , nó tự cười cho cái bản năng lái xe của mình , biết dừng đèn đỏ cơ đấy . Đang ngước mặt lên trời cười tự sướng , nó vô tình bắt gặp 1 cái bản số xe của chiếc xe AB đang dừng trước nó
Á ! Bản số xe 79 ! Á ! là đồng hương đấy nhé !
Ôi chao ! Cầm lái là con trai đấy , nhìn cũng hen sầm phếch nhỉ ….bla bla bla
Đang âm thầm oánh giá chiếc xe mang biển số đồng hương và quan trọng là người ‘’ đồng hương ‘’ ngồi trên xe ( cứ tạm cho là đồng hương đi , ai biết đâu đó là xe mượn kha kha kha ) , thì đèn đường chuyển xanh . Nguyên cả ngày tù túng với mớ bài tập chuyên ngành , nên bây giờ nó có ý định chọc phá cho khuây khỏa ( cách giải xì trét rất ư là xì tai =)) ). Nó cố chạy xe lên sao cho bằng người ta để bắt chuyện , nhưng cứ bắt kịp , chỉ kịp nhìn mặt và nở nụ cười thì bị tụt lại phía sao ( omg ,ông trời chơi khăm nó đây mà T____T ) . Nó hít 1 hơi dài , cố gắng làm cú chót , tăng tay ga lên 1 chút để cố bắt kịp đồng hương thì bỗng nhiên anh ta quẹo trái vào 1 con hẻm nhỏ
Thế là miếng mồi trước miệng đã văng đi
Thế là con mồi trêu đùa đã biến mất
Nó tiu ngỉu lái xe về nhà trong trạng thái xì trét vẫn chưa tan biến
Nhưng nó đâu biết rằng ……..
duyên số đang bắt đầu chơi trò chơi rượt đuổi với nó…….
Sau đây xin có vài nét giới thiệu về nhân vật Nó :
Nó tên là Di
Ở nhà mẹ thường gọi nó là Ỉn vì từ bé đến lớn nó chỉ biết ăn và ngủ
Bạn bè thì kêu là mèo , vì nó chỉ biết ngủ và lười như con mèo
Con bạn thân thì kêu nó là gà vì đôi lúc nó ngây thơ và khù khờ như con gà
Nó ko đẹp , da ngăm ngăm , tròn vo như viên bi que nhưng nhìn ngộ ngộ
Nó đầu nhỏ nhưng rất cứng đầu và bướng bỉnh
Nó vụng về theo kiểu đụng đâu bể đó nhưng lại khéo tay
Vì rất lười nên nó rất bừa bộn , bừa bộn đến mức phòng nó chả khác nào là cái chuồng Ỉn ( nguyên văn mama mĩ miều tặng cho nó )
Nó có cái thời gian biểu khá là đặc biệt đó là thức đêm và ngủ ngày
Cho nên , bây giờ đang là 2h chiều
Và nó đang say sưa chìm đắng trong giấc mộng thần tiên trong khi cái điện thoại yêu quí của nó đang rên hư hử :
‘’ Ỉn ơi ! Ỉn à !
Ỉn nghe lời bà !
Ỉn dậy mau mau !
Mẹ nấu phở gà
Và cả nồi lẩu
Mẹ bổ dưa hấu
Mẹ luộc cả ngô
Giành cả cho Ỉn
Chờ ỉn dậy xơi !
……………
…………..
……………’’
Réo đến lần thứ 3 thì nó cũng chịu ngóc đầu dậy mà thều thào :
- Alo ?
- Alo cái đầu mi chứ a với chả lô ? Ta hẹn mi mấy giờ mà giờ này còn chưa chịu đến hả ? Mi đang chết ở cái xó nào trong cái ngày trọng đại của bạn bè thế này ? Ai ? Ai? Đứa nào đã hứa đi sớm để phụ ta nấu tiệc đãi bạn hả? Hả ?/
Hơi giật mình vì cái âm tần chua ngoét của con bạn , nó tỉnh ngủ và liếc nhìn đồng hồ
- Người đẹp của lòng em ơi ! 6h mới có tiệc mà sao người đẹp lại quýnh lên thế ! Tiệc có mấy người thui chứ đâu phải cho cả binh đoàn đâu mà khẩn trương thế ?
- Nhưng mà ! Nhưng mà………..
- Khổ lắm ! Em biết rồi ! Em qua liền !
Nó lầm bầm cúp máy . Hôm nay là sinh nhật của May , con bạn thân của nó , nhưng hôm nay bạn nó mời cả người nó thầm thương trộm mến và cả lão phật của chàng đến nữa nên nó mới quýnh quáng lên như thế Cơ mà , nó khó hiểu là , thực chất May ko thạo bếp núp cho lắm , tại sao lại hành xác bản thân mình tự nấu tiệc tại gia , và hệ lụy đến cả nó ,cơ mà nó là bếp chính nên mới bị réo và hối như cháy nhà thế này .
Aigooooooo !!!!!!! Ôi ! Tình yêu thật là khó hiểu !
Vừa tham vãn , cảm thán, nó vừa lếch thếch bước vào phòng tắm
***
Cuối cùng thì Anh Chương , bạn trai cũng đưa mẹ mà em trai đến nhà May . Nhìn bàn tiệc khéo léo bày biện những món ăn đơn giản nhưng ngon mắt bà Thương dù khó tính cũng có lời khen ngợi May :
- Con thật khéo tay quá ! Ta không còn lo lắng khi giao thằng Chương cho con !
May cúi đầu bẽn lẽn , e thẹn trước lời khen của mẹ chồng tương lai :
- Dạ nhờ sự giúp sức của Di Di đó ạ ! Chứ mình con không làm được như vậy đâu ạ !
Nghe mẹ Chương khen May, bất giác Nó ngẩn đầu kẽ tự hào nhưng vẫn khiên tốn
- Dạ ko có đâu ạ ! Con chỉ phụ May lặt vặt thôi ạ ^^ !
Nhưng ánh mắt Nó đá xéo qua May hàm ý ‘’ cô trả công sao cho tôi với bàn tiệc thịnh soạn và ngon mắt này đây =)) ! Công của ta hết mà ha ha ha ! ‘’ . Mà không biết rằng mọi hành động và ý nghĩ của bản thân đã lọt vào mắt của một người , anh chỉ mỉm cười và cúi xuống thưởng thức món ăn trong chén của mình . Bởi lẽ anh là người ít nói , và chỉ thích thú sống trong cái thế giới quan của mình và quan sát người khác . Anh e ngại khi phải chui ra khỏi cái khén đó , nên anh cứ như thế , im lặng và lảng tránh nhìn thằng vào mắt của Di Di , vì anh biết rằng , nếu anh nhìn thằng vào đôi mắt tinh anh đó , anh sẽ phải bước ra khỏi cái thế giới nội tâm của mình
Nhưng Di là con người không thích thuận theo lòng người , nó lạ lẫm khi gặp một người con trai tĩnh lặng như thế , từ khi đến nhà May đến giờ , anh chưa mở lời lần nào chỉ phảng phất trên mặt nụ cười nhẹ tựa thing không . Tò mò , cô bé buột miệng hỏi Chương :
- Anh Chương ơi ! Em của anh mới ở nước ngoài về ạ ?Anh ấy ko biết nói tiếng Việt ạ?
Im lặng , rồi cả nhà chợt bật cười , trừ nó và anh
Anh ngạc nhiên đưa đôi mắt âu yếm nhìn nó , tựa hồ trong mắt có tia cười ngạc nhiên
Còn bản thân nó thì ngớ ngẩn ko biết mình đã nói sai cái gì
Bà Thương nhìn nó , mỉm cười :
- Caro nhà bác rất ít nói ! Từ khi bác trai mất nó đã như thế ! Chắc là đang chờ cô công chúa nào đó đến và đánh thức nó dậy ha ha ha !!
Bây giờ nó mới quan sát anh hơn ,ánh mắt nó tinh ranh nhìn anh đánh giá : Ôi con trai gì mà trắng thế , mặt mũi hài hòa , cân đối , lại thêm cái kính cận trên khuôn mặt làm tăng thêm vẻ đẹp thư sinh của anh ta !Thật là ganh tị quá đi thôi !!!
Và ánh mắt nâu của nó vô tình đánh rơi trong lòng anh một cái gì đó vô hình , không tên . Để rồi đêm đến , khi chỉ còn 1 mình trong vười hoa , dưới tán hoa đại trắng , anh bâng khuâng không ngủ được , miệng miên man thổi khúc ca trầm lắng
▶️
‘’Every night in my dreams
I see you, I feel you,
That is how I know you go on

Far across the distance
And spaces between us
You have come to show you go on

Near, far, wherever you are
I believe that the heart does go on
Once more you open the door
And you're here in my heart
And my heart will go on and on

Love can touch us one time
And last for a lifetime
And never let go till we're gone

Love was when I loved you
One true time I hold you
In my life we'll always go on

Near, far, wherever you are
I believe that the heart does go on
Once more you open the door
And you're here in my heart
And my heart will go on and on


You're here, there's nothing I fear,
And I know that my heart will go on
We'll stay forever this way
You are safe in my heart
And my heart will go on and on’’
Bài hát ngày xưa người cha quá cố của anh đã dạy cho mấy anh em thổi phong cầm .Đã lâu rồi anh không còn thổi phong cầm nhưng nhưng hôm nay anh lại ngâm nga giai điệu tưởng chừng đã bị anh lãng quên.Tiếng khẩu cầm du dương , dạt dào cảm xúc đã đánh thức kí ức của người mẹ hết mực thương con. Bà nhìn ra xa xăm và suy nghĩ . Những biểu hiện của con trai không thể nào sót khỏi đôi mắt anh minh của bà , vì vậy mà trong lòng bà có một sự thu xếp …..
 
Không biết có chuyện gì mà con nhỏ bạn cứ hối thúc nó qua nhà nó cho bằng được ,làm nó đang say giấc nồng lại phải đờ đẫn lái xe đi ( lại vừa lái xe vừa ngủ roài ! nguy hiểm quá ! ) , và lần này thì ông trời không thương xót mà bỏ qua cho nó lần này . Trong trạng thái mơ mơ , đơ đơ , nó đã bang thẳng xe xuống cái ổ gà to đùng , ah không phải gọi là ổ voi mới đúng =’’= , dù nó có thức tỉnh và thắng xe lại nhưng vì thắng quá gấp , bánh xe bị chài , nó ngã sóng xoài trong cái vũng nước không được sạch sẽ của ổ voi đó (=)) đáng đời cái tội lơ mơ )
Và đương nhiên là nó tỉnh ngủ hẳn
Và đương nhiên là nó phát hiện ra tình trạng thảm hại của bản thân lúc này . Quần áo thì váy bẩn , chân tay thì trầy và rướm máu ….Và hình như mắc cá chân nó bất ổn , ko tài nào đứng dậy được . Đang giữa trưa nắng , đang trên con đường vắng không bóng người ,mắt nó rớm lệ vì không biết phải làm sao
Đột nhiên có 1 chiếc xe du lịch đen đừng lại bên ven đường gần chỗ nó , tài xế dừng lại và đến gần nó:
- Cô bé có sao ko?
Chỉ chờ có như thế nó tu tu khóc
Anh chàng bối rối , ko hiểu vì sao mà nó khóc , ghé mặt gần hơn lạ lùng quan sát nó.Qua làn nước mắt dưới ánh sáng chói chang của buổi trưa , bỗng nhiên nó thấy anh ta đẹp quá , lung linh giống hệt một chàng thiên sứ , chỉ có đều thiếu đôi cánh thôi . Nhờ thế nó quên cả đau , quên cả tức tưởi mà nín hẳn khóc . Anh ta nhoẻn miệng cười dìu nó đứng dậy , nhưng nó vừa dướm người đứng lên đã thấy đau đến tận xương ko kiềm được tiếng kêu : - Ui cha ! Đau quá !
Anh khẽ chau mày và cúi xuống kiểm tra mắc cá chân của nó , đúng như anh dự đoán , mắc cá chân đã sưng to và đỏ tấy , chắc hẳn là bị trặc mắc cá chân rồi
Anh liền bé thốc nó trên tay và đi thẳng về chiếc xe của mình
Lần đầu tiên nó được nam nhân bế thốc , cảm giác không tồi à .
Lạ lẫm với cảm giác đó làm nó bất giác toàn thân trong trạng thái mơ mơ ( lại mơ = =’’)
Anh tưởng nó sợ hãi anh có ý đồ ko tốt nên mới co người bất động như thế , liền hiền hòa giải thích : - Tôi ko làm gì cô bé đâu ! tôi nghĩ em ko thể tự đi được nên mạng phép được bế em như thế này !
Ôi ! nụ cười của anh ấy mới đẹp làm sao , làm anh giống như xèo đôi cánh trắng đằng sau như 1 thiên sứ hoàn hảo. Nó ấp úng : - Nhưng ! nhưng còn xe của tôi ?
- Tôi có quen bạn có gara xe ở gần đây , anh sẽ dắt đến gởi ở đó ! Cô bé chờ 1 chút nhá !
Khi anh đi rồi nó mới bần thần suy nghĩ , có khi nào anh dắt xe nó đi bán ko ta?
Rồi tự cốc đầu bản thân mình sao lại có ý nghĩ điên rồ như thế , chẳng phải anh mới giúp nó sao?
Nhưng sao anh ta lại tốt như thế?
Cốp ! Dẹp đi ! Phải tin tưởng người khác chứ ! Sống đâu thể lúc nào cũng nghi ngờ người khác !
Cốp ! nghe ko !
Ui da ! sau khi dẹp loạn đống mâu thuẫn trong đầu mình nó khẽ nhăn mặt xoa xoa đầu mình vừa lúc anh mở cửa xe ngồi vào
Thấy hành động của nó , anh vừa ngạc nhiên vừa buồn cười
Nụ cười của anh sao quen thế nhỉ ? Mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ? Không tài nào nhớ được !
Sau khi đưa nó tới bệnh viện sát trùng vết thương và nắm lại mắt cá chân , anh đưa nó về tận nhà Khi nó đã yên vị trên chiếc ghế salon của mình , anh nói :
- Đây là thuốc kháng viêm , cô bé nhớ uống đầy đủ nhá ! Còn xe thì khi nào sửa xong thì tôi sẽ đem qua trả cho em ! Tôi ko bán đâu đừng lo ^^ !
Nó lúng túng cúi gầm mặt xuống , sao anh ta lại biết mình nghĩ gì nhỉ? Yêu quái chăng?Nó ấp úng :
- Vậy phiền anh quá ! Cảm ơn anh nhiều ! Nhưng sao anh lại giúp tôi nhiều thế ạ?
Anh nhìn vào mắt nó , ánh nhìn trong veo thích thú :
- Vì cô bé là cô bé đồng hương đáng yêu ! Thôi ! Tôi có việc phải về đây ! Cô nhớ dưỡng thương cho tốt , vài ngày nữa tôi sẽ ghé thăm cô nhé ! bb !
Anh đi rồi để lại cho cái cảm giác ngạc nhiên ,lạ lẫm . Nếu lúc đó hỏi nó ngạc nhiên có mùi vị gì thì nó sẽ nói rằng ngạc nhiên có mùi vị thơm ngọt như li rượu sữa , uống vào khiến người ta lâng lâng , bay bổng
* * *
Bẵng đi cũng 1 tháng rồi , anh chàng tốt bụng ko quay lại nhà nó . Khiến trong lòng nó cũng có chút nghi ngờ , nhưng sau đó nhanh chóng bị nó dẹp bỏ . Nó tự trấn an bản thân là anh ấy rất bận , không có thời gian đến được
Nhưng còn chiếc xe của nó ?
Không có xe nên nó đành phải đi chung xe với May , và hôm nay bị May hộ tống qua nhà chồng tương lai để hội họp gia đình cuối tuần . Nhưng tại sao nó lại phải đi chung ?
Lí do của May đề ra rất đơn giản : - Tao run ! Mày đi chung với tao cho tao đỡ run !
Ừ thì đi ! Dù gì cũng được ăn uống miễn phí mà , ngu gì không đi ! Ngại thì ngại nhưng bao tử là ưu tiên hàng đầu =))
Chẳng bao lâu đã đến nhà của Chương , căn nhà màu trắng dù không có lầu nhưng rất to nằm yên bình trong vườn cây xanh tươi . Căn nhà làm nó nhớ nhà quá đỗi ! Thật yên bình , giống như cảm giác ở quê nhà !Nội thất căn nhà quả là không tệ , đơn giản nhưng tinh tế và trang nhã .Không quá phô trương nhưng nêu lên được bề thế và kiếu thẩm mỹ của gia chủ. Khi 2 đứa xuống dưới bếp , Bà Thương hiền hậu mỉm cười đáp lời chào của nó và May
- Hôm nay đột nhiên bác muốn đãi cả nhà món mỳ Ý nhưng bác không thường nấu món này , các cháu có đề xuất gì ko ?
May nhanh nhảu trả lời , không kịp để nó phản ứng :
- Dạ , con cũng không rành món này lắm ạ ! Nhưng Di rất rành mấy món Tây ! Bác cứ giao nhiệm vụ cho nó đi ạ ! Con bảo đảm với bác luôn ! ^^
Nhìn ánh mắt hiền từ của bà Thương nhìn nó , nó ấp úng :
- Dạ , con cũng không rành lắm đâu bác ạ ! Nếu bác không chê thì con xin nấu đãi cả nhà món đó ạ !
Nó nói mà trong lòng không khỏi lầm bầm chửi thầm con nhỏ bạn tài lanh , tưởng đâu qua được thưởng thức tài nghệ của bác gái , ai ngờ lại bị bắt trổ tài như thế này !!!Lỡ tay nấu không ngon thì chỉ có nước gắm mặt vô cái bồn rửa bát ko dám nhìn ai Aigoooo ! Đúng là ham ăn hại thân !
- Nào bây giờ phải đi chợ mua nguyên liệu chứ nhỉ ?
Bác gái ôn hòa cắt ngang dòng lẩm bẩm của nó
- Dạ !
Nó gật đồng ý
- Vậy con với May đi chung với nhau nhá ! Thời tiết nóng quá ! Bác ra ngoài dễ bị mệt !
Bác gái cười cười nói với 2 đứa
May giãy nãy : - Dạ không được rồi ạ ! Con bây giờ phải qua bên công ty anh Chương có việc gì đấy ạ ! Anh mới kêu con gấp lắm !
Nó tá hỏa , kiểu này chắc nó chết , chân tay mới lành lặn sau vụ tai nạn . Nó mà đi chợ 1 mình thì chỉ có nước chết thôi
Cũng may mà bác gái tinh ý : - Bác nghe nói con mới khỏi vết thương té xe ! Thế thì con ko thể đi một mình được rồi
Nó cảm động gật gật đầu đồng ý : - Vâng ạ !
Bác nói tiếp : - Vậy để bác kêu Caro đi chung với con để nó xách đồ phụ con nhá !
Carrrrrrrro ơi !!!!!!!!
Nó tiu nghỉu mặt , hắn ta ko nói ko rằng đi chung như đi với cái tượng biết hoạt động ý ! Nhưng mà , thôi kệ ! Có người xách hộ đồ còn tốt hơn không có chán
Nó lóc cóc theo sau Caro dắt xe ra cổng , ko thể nhìn thấy May và Bác gái nháy mắt nhau rồi cười đắc ý , rồi cô nàng ngồi xuống gọt lê bày ra đĩa :
- Con mời bác ăn lê ! Để con đi kêu anh Chương xuống ăn trái cây ạ !
Bà Thương từ tốn cắn miếng lê được May mời , bà cảm thấy lê hôm nay sao ngọt và mát lạ

Nó bỏ mấy củ hành tây vào trong làn nhựa , bâng quơ hỏi Caro :
- Anh có ăn cay được ko ạ ?
- Được , nhưng ít thôi em
Nó ko tin vào tai mình nữa , nhìn đăm đăm vào khuôn mặt của anh , ko biết là bộ dạng tròn xoe mắt của mình rất đáng yêu và ngỗ nghĩnh , làm Caro phải cười thành tiếng
- Anh …anh…bây giờ em mới biết giọng anh ấm thế đấy !
Câu nói của nó làm người con trai đang cười bỗng thấy dịu dàng và ấm áp lạ :
- Ùm ! Vậy anh sẽ thường nói cho em nghe nghen !
Nó nhe răng cười tươi như hoa đồng ý với anh , dù gì có người bạn biết nói tốt hơn người bạn im lặng gấp mấy mấy mấy lần .Dĩ nhiên là hoàn toàn đồng ý rồi
Bỗng nụ cười của nó tắt ngấm trên khuôn mặt xinh tươi .Từ đâu có bóng 1 tên con trai , khá cao to và đẹp trai tiến đến :
- Em đi chợ ở đây hả Di ! Lâu rồi ko gặp ! Anh gọi hoài cho em mà không gặp ?
Cố nặn nụ cười méo mó nó trả lời người đối diện :
- Vâng , tại em bận quá không nghe máy được
Tên gà mờ này , còn không hiểu là nó không muốn nói chuyện với hắn hay sao mà cứ cứng đầu gọi hoài , làm nó phiền chết đi được
Đột nhiên nó khoát tay Caro và hơi nép mình vào người anh , nhìn thẳng vào mắt tên con trai kia :
- Hôm nay cuối tuần em đi mua sắm với bạn trai ! Anh chắc cũng đi mua sắm với bạn gái chứ ? Cô ấy đâu rồi ?
Một thoáng thất vọng và u buồn ánh lên mắt người con trai nọ , anh ta lảnh tránh ánh mắt Di : - Ùm , anh chỉ đi mua 1 ít vật dụng cá nhân thôi ! Đến lúc anh phải đi rồi ! Chúc em và bạn trai cuối tuần vui vẻ !
Rồi anh quay gót đi thẳng , để lại cái thở phào nhẹ nhõm của Di , và khuôn mặt đỏ bừng bừng của Caro . Lần đầu tiên anh tiếp xúc con gái gần như thế ! Lần đầu tiên anh được con gái quàng tay như thế! Cảm giác thật lạ ! Dừng như tim anh đập nhanh lên thì phải ! Ah ! máu chảy nhanh hơn nữa này , anh có thể cảm thấy máu chảy rần rần trên cơ thể , và đổ dồn lên các mạch máu ở mặt . Biểu hiện là mặt anh đang đỏ ửng lên , nóng ran
Di bối rối bỏ tay anh ra xin lỗi :
- Xin lỗi anh , em thất lễ quá ! Vì chỉ có cách đó anh ta mới không gọi điện thoại cho em nữa ! Hì hì ! Để chuộc lỗi ! Em sẽ nấu cho anh bát mì Ý đặc biệt nhá ^^ !
Anh chỉ biết ngớ ngẩn cười , vì lần đầu tiên cái cảm giác này đến với anh . Anh không biết phản ứng sao với nó , chỉ biết để bản thân trôi lơ lửng trong cảm giác đó mà thôi
* * *
Nó đã nói với ai rằng nó thích những cơn gió chiều hạ chưa nhỉ ? Sau cái gắt gỏng của buổi trưa , cơn gió mùa hạ như vỗ về mọi người , làm con người ta không thể nào hoàn toàn ghét mùa hạ được .Đang mơ màng thả hồn mình theo làn gió , nó chợt thấy bóng chiếc xe AT yêu quí của nó đang dừng trước cổng .Người con trai ngồi trên xe ngoắt ngoắt nó :
- Đi thử xe xem xe cô bé còn trục trặc chỗ nào không ,cô bé !
Băng qua phố xa nhộn nhịp ,anh chở nó trên con đường ngoại ô thành phố.Nơi đến là bãi cỏ bông lau trắng muốt , bông lau như những đám mây lượn lờ lờ trên mặt đó . Cảnh yên bình và xinh đẹp biết bao . Nó ngồi phịch xuống vùng cỏ non xanh mát mà không cần anh trải tấm khăn pinic ra
- Em lạ thật !
- Lạ như thế nào ?
Nó ngớ ngẩn nhìn vào mắt anh hỏi
- Ko nữ tính 1 chút nào ! Con gái á ! Là phải cẩn thận như thế này này
Anh nói rồi đoạn kéo tay nó lên , rồi ấn nó ngồi vào tấm khăn ô vuông rộng mà anh đã trải sẵn . Đoạn anh bước đến cốp xe , lấy 1 làn mây đựng đầy trái cây , bánh nhẹ và nước uống . Dường như anh đã chuẩn bị kĩ cho buổi pinic hôm nay rồi . Trong khi nó ngơ ngác chẳng biết gì :
- Anh đã chuẩn bị những thứ này ư?
- Đúng vậy!
Anh thản nhiên gật đầu
- Nhưng nhỡ hôm nay em ko có ở nhà thì sao?
- Thì anh sẽ chờ hôm sau đi với em vậy ! Dù gì anh cũng phải trả xe cho em !

Anh vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên đó mà trả lời nó. Làm nó càng ngạc nhiên , càng thắc mắc ko thôi
- Nhưng ! Nhưng ….sao anh lại muốn đi pinic với em ? Lại ko cho em biết trước ?
- Chỉ là muốn đi ra ngoại ô thư giản cùng ai đó thôi ! Em lắm nhưng thật đấy !
Nó ngạc nhiên ko nói nên lời , còn anh thì cười cười nhìn nó :
- Chẳng phải hôm nọ em cố đuổi theo anh để làm quen sao?
‘’ Anh thích thú nhìn người con gái phía sau qua giương chiếu hậu . Biển cảm khuôn mặt thật là đa màu đa sắc đó nha ! Lúc thì thư thái , an nhiên như không bị cái khí ồn ào của phố xá tác động đến . lại đột nhiên cười nửa miệng , ánh mắt sáng lên tinh anh và ranh mãnh . Lúc cô cố đuổi kịp anh lại có nở nụ cười thật tự tin và đáng yêu . Tiếc là đoạn đường đi chung đã hết , nếu không anh có thể ngắm được khuôn mặt đáng yêu ấy thêm nữa ‘’


Như đã nhớ ra nụ cười quen thuộc mình đã bắt gặp từ đâu , nó bất giác nhoẻn miệng cười
Cơn gió nhẹ mang hương đồng nội e ấp vuốt ve khuôn mặt nó trong buổi chiều làm nó đẹp dịu dàng đến kì lạ , chìu tay bắt lấy tay anh :
- Chào anh ! Em tên là Di !
- Anh tên là Chung ! Rất vui được quen em !
Nụ cười lém lỉnh của anh cùng với cái nắm tay nhẹ nhàng làm lòng nó cảm thấy trong vắt , giống như có giọt sương mai , mát lạnh , tinh khiết đang rơi rơi trong lòng nó và lan tỏa khắp cơ thể
 
Viết theo ngẫu hứng hả chị.....?????
Em thấy chap trước viết lâu rồi....
 
em thông cảm , tại chị lười
=))
 
Vâng....truyện hay nhề chị......như phim.....
Nhưng mờ có chị là nhân vật chính ko....?????
Mà em thấy tên nhân vật đơn giản quá.....hờ hờ!!!!
 
×
Quay lại
Top