Chuyện tình “sét đánh” giữa chàng trai Mỹ Ethan Yang và “cô gái Mỹ Tho”

Newsun

Believe in Good
Thành viên thân thiết
Tham gia
20/4/2008
Bài viết
9.433
TT - Câu chuyện tình “sét đánh” giữa một chàng trai Mỹ và một cô gái Việt trên chuyến xe khách từ Mỹ Tho về TP.HCM. Họ xa nhau từ đó nhưng chàng trai vẫn kiên trì tìm kiếm cô gái qua những lá thư gửi về VN. Liệu họ sẽ gặp lại nhau? Nhiều bạn đọc đã "xuýt xoa" vì chàng trai lãng mạn và mong cho anh sớm gặp lại "người trong mộng" của mình.

Tuổi Trẻ xin trích đăng một phần lá thư cảm động này với lời chúc Ethan sẽ sớm gặp lại người con gái Mỹ Tho của mình:
“Tôi đón chuyến xe đò từ Mỹ Tho về TP.HCM trong một buổi trưa nắng gắt (tầm 10-12 giờ) vào ngày 3-8 vừa qua. Tôi chuẩn bị quay lại Mỹ sau một thời gian du lịch ở Việt Nam. Theo lời giới thiệu của một cô bạn người Việt học chung ở đại học thì Mỹ Tho là một thành phố đẹp, khá phát triển nhưng vẫn giữ được nét sơ khai, nên tôi đã không bỏ qua cơ hội tham quan vùng đất này.
Trời nóng như đổ lửa mà chuyến xe lại đông người, tôi phải uống nước nhiều hơn bình thường. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy hai bên đường những người nông dân đang làm ruộng miệt mài với mấy lớp áo trên người. Họ không thấy nóng ư? Tôi cũng thấy những đứa trẻ còn nhỏ xíu nô đùa bên sông. Có ai chú ý đến chúng không? Con sông sâu đến thế mà...
Đang miên man suy nghĩ, tôi chợt phát hiện điều gì đó rất đặc biệt đang diễn ra ở hàng ghế ngay trước mặt. Có một đôi mắt cứ len lén nhìn tôi...
Cái cách cô ấy giả vờ nhìn tôi một cách vô tình cũng như nụ cười đầy bối rối của cô vội quay mặt đi khi bắt gặp tôi nhìn lại khiến tôi thấy vui vui.
Tôi quyết định bắt chuyện trước.
Thật buồn khi tôi không thể nói tiếng Việt, còn cô ấy chỉ hiểu lõm bõm vài từ tiếng Anh. Sau hai, ba câu chào hỏi không thành công, chúng tôi im lặng. Cái cảm giác phải lặng im khi có quá nhiều điều muốn nói, muốn hỏi thật sự khó chịu lắm.
Tôi bắt đầu nghĩ ngợi nhiều hơn và suy đoán về cô ấy. Thật khó để biết được cô ấy còn đi học hay đang đi làm. Tôi chỉ đoán chắc cô ấy là người gốc Mỹ Tho vì cô chỉ ôm đúng một chiếc balô nhỏ trên người. Tôi nhớ cô ấy khoác chiếc áo kaki có màu xanh lá nhẹ, không trang điểm gì cả, bình thường, giản dị... Điều duy nhất khiến cô ấy đặc biệt là việc không đeo khẩu trang lùm xùm như bao phụ nữ khác trên xe.
Tôi không tin lắm vào cái gọi là tình yêu sét đánh, nhưng tôi biết mình sẽ hối hận nếu không kết bạn được với người con gái này. Tôi trao vội cho cô tờ giấy nhăn nhúm với số điện thoại của mình trên đó, không quên gửi tặng cô một nụ cười thật tươi.
Như thế vẫn chưa đủ. Tôi không muốn mình bỏ phí khoảng thời gian còn lại... nên tôi đã đưa máy ảnh và nhờ cô ấy chụp hình cho mình. Chuyện nhỏ nhặt là thế mà tôi cứ ấp úng mãi mới nên lời. Khi cô ấy nhoẻn miệng cười và báo đã xong, tôi rất muốn đề nghị được chụp hình lại cho cô nhưng không hiểu sao tất cả những thứ tôi làm lại là: cảm ơn và ngồi xuống, im lặng tiếp!
Đừng tưởng khi một người sinh ra và lớn lên ở trời Tây thì sẽ thoải mái, tự tin trong quan điểm và hành động... Tôi cũng phải đối mặt với sự nhút nhát, toát mồ hôi thật sự mỗi khi nhìn hay tiếp xúc trực tiếp với cô ấy.
Cô ấy xuống xe trước tôi và tôi nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện: “Ước gì mình sẽ nhanh chóng quên điều này đi”. Khoảng cách địa lý, bất đồng về ngôn ngữ... sẽ làm mọi chuyện chẳng tới đâu.
Nói là thế, nhưng năm ngày cuối cùng ở TP.HCM tôi đã dành mỗi ngày vài giờ để ra trạm xe ấy, chờ đợi, quan sát và hi vọng sẽ gặp lại cô gái Mỹ Tho...
Đứng tại trạm xe tôi thấy thời gian trôi thật nặng nề, và bắt đầu cảm thấy mình hứng thú với việc nhìn trời, mây bay... hay con thằn lằn đang bò, bắt mối trên tường. Tôi biết những điều đó là vô vị, nhưng ít ra nó giúp tôi không có thời gian rảnh để nghĩ về hình ảnh của cô gái.
Nhưng tất cả đều vô dụng! Đầu tôi luôn vang lên câu hỏi: “Làm sao để được gặp lại em? Làm sao?”.
Mang câu chuyện đó sẻ chia với người quen, tôi được một người bạn giới thiệu mục “Trong mắt người nước ngoài” của một tờ báo lớn ở Việt Nam. Tôi coi như đây là cơ hội cuối cùng để có thể tìm lại hình ảnh ấy.
Tôi đã trở lại Mỹ, về lại với cuộc sống đầy bận rộn thân quen... Nhưng khoảnh khắc ấy, ngồi im và chỉ lặng nhìn em lại khiến tôi cồn cào, nhớ da diết và chẳng thể nào quên em được! Những cô gái xinh đẹp, đầy quyến rũ vẫn xuất hiện kề bên tôi như ngày nào... Nhưng giờ họ bỗng nhạt nhòa trong tôi, điều này liệu em có bao giờ biết?
Tôi chỉ mong được nhắn gửi vài dòng tới người con gái ấy:
Chấp nhận đi theo con đường nghiên cứu y khoa, tôi biết mình sẽ không có nhiều thời gian để quay trở lại Việt Nam và tìm kiếm em. Tuy vậy, tôi sẽ không bao giờ thôi hi vọng. Tôi biết điều này khá là ủy mị khi nói ra, nhưng quả thật những kỷ niệm dù rất nhỏ đã xảy ra giữa hai chúng ta lại đang chiếm một góc rất lớn trong suy nghĩ này, và tôi - dù đã cố gắng - nhưng chẳng thể nào quên được.
Tôi tin dù ở hai nơi cách xa nhau, nếu chúng ta muốn thì cầu nối tình cảm vẫn có thể kết nối được. Và tôi sẽ nắm bắt thật chặt mọi cơ hội dù rất mong manh đến với mình... để lại được bên em!”.
Tôi biết lá thư này quá lập dị và hoàn toàn không phù hợp để gửi tới một tờ báo, nhưng tôi tin ở đâu đó trên trái đất này sẽ vẫn còn nhiều cái được gọi là sự ngoại lệ. Có tham lam quá không khi tôi muốn mình rơi vào trường hợp ấy?

Yang.jpg

Ảnh của Ethan do “cô gái Mỹ Tho” chụp cho anh trên chuyến xe khách về TP.HCM

7 lá thư tình của một người lạ
Tôi là Công Nhật, cộng tác viên của chuyên mục “Trong mắt người nước ngoài” trên báo Tuổi Trẻ. Một ngày nọ tôi nhận được lá thư của một chàng trai Mỹ với lời ghi chú cẩn thận: “Gửi chuyên mục Trong mắt người nước ngoài”, nhưng bên trong lại chứa đựng những câu văn thấm đẫm sự lãng mạn pha chút phấn khích của anh chàng dành cho một cô gái Việt tình cờ gặp nhau trên chuyến xe đò về TP.HCM.
Lá thư ấy đã bị tôi xếp xó trong một thời gian dài vì sự “lạc đề” của nó so với những vấn đề thời sự của chuyên mục, kể cả khi anh chàng si tình ấy tiếp tục gửi tới tôi sáu lá thư khác, cùng nội dung với lá thư đầu tiên.
Nhưng tôi đã không thể phớt lờ khi nhận được lá thư thứ bảy của anh chàng, nội dung y hệt những lá thư trước, chỉ khác phần tái bút với những lời tha thiết: “Tôi biết nói ra điều này có vẻ kỳ dị, nhưng tôi tin mình và cô gái ấy sinh ra là để cho nhau. Tôi chưa thể quay lại nơi ấy vì phải tiếp tục chương trình học dang dở của mình, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc, không bao giờ bỏ cuộc...”.
Bất đồng ngôn ngữ, sự e dè của những người trẻ khiến họ chỉ kịp trao nhau những ánh mắt, nụ cười đầy thẹn thùng. Thế nhưng khi về nước, anh chàng Ethan Yang (SV cao học ĐH Stanford, Mỹ - tác giả bức thư) vẫn không tài nào quên được hình ảnh của cô gái Việt. Tất cả đã khiến Ethan day dứt suốt ba tháng qua và phải trải lòng mình qua những lá thư...

ETHAN YANG (Công Nhật dịch)
Báo Tuổi Trẻ Online
 
Ethan Yang: Tôi đã đến được cuối con đường

TT - Một ngày đầu tháng 3, chúng tôi nhận được bức email từ một người khá quen thuộc - Ethan Yang, anh chàng nổi tiếng với mối tình sét đánh ở Mỹ Tho (Tuổi Trẻ 15-11-2009). Email chỉ vỏn vẹn một dòng: “Tôi chuẩn bị trở lại và sẽ tìm ra cô ấy”.

ImageView.aspx

Chàng Ethan Yang trong chuyến đi đầu tiên đến VN - Ảnh: E.Y. cung cấp

Đó là lời khẳng định của Ethan khi quay trở lại VN. Ethan cho biết sau khi lá thư tình của anh đăng trên Tuổi Trẻ, có rất nhiều người liên lạc với anh và khuyên không nên bỏ cuộc bằng mọi giá, điều này khiến Ethan thật sự cảm động. Chính vì vậy mà ngay khi hoàn thành việc học, anh đã lên lịch trở lại nơi đây, tiếp tục hành trình tìm kiếm “cô gái Mỹ Tho”. Do thời gian eo hẹp nên phần lớn cuộc nói chuyện của chúng tôi chỉ thông qua email, điện thoại là chủ yếu và cũng khá thưa thớt.
Tôi mệt mỏi nhưng không tuyệt vọng
Ngày 29-3, Ethan báo tin mình sẽ lên máy bay về nước, sự kiệm lời của anh về kết quả tìm kiếm khiến chúng tôi bất ngờ. Tối hôm đó chúng tôi nhận được lá thư dưới đây:
“Thời tiết tại TP.HCM nóng như đổ lửa, lưng áo tôi lúc nào cũng nhễ nhại mồ hôi. Mặc kệ! Tôi đã không ngừng chờ đợi, hi vọng trong bảy ngày ở bến xe Mỹ Tho cũng như năm ngày ở một khu công nghiệp tại TP.HCM.
Tôi còn nhớ khoảnh khắc bước xuống bến xe Mỹ Tho, người dân nơi ấy khi nhận ra “gã si tình” ngày nào đã vây quanh tôi chào đón bằng những tình cảm ấm áp nhất. Tuy vốn tiếng Anh của họ khá hạn chế, tôi hiểu họ rất háo hức và mong đợi tôi có một kết thúc có hậu. Tôi xin lỗi vì đã làm họ thất vọng bằng cái lắc đầu của mình.
Tôi kiếm một tiệm photo để in ra 500 bản với nội dung từng được in trên báo Tuổi Trẻ cùng gương mặt cô gái được phác thảo bởi trí nhớ của tôi, trên đó tôi để lại email và một ít thông tin bản thân. Từng chuyến xe đò đến rồi đi, tôi lủi thủi đi và về giữa khách sạn - bến xe trong vô vọng. Không hiểu ngôn ngữ, bạn bè ở VN vừa ít lại vừa quá bận rộn nên chẳng ai giúp gì được, tôi dần cảm thấy cô đơn, mệt mỏi. Nhưng tuyệt vọng thì không!
Họ đã làm tôi suýt khóc...
Từ ngày thứ tư trở đi, bắt đầu xuất hiện những ánh mắt e ngại hướng về phía tôi, có lẽ họ nghĩ tôi bị “hâm”!
Nhờ trời, một cô gái đã liên lạc với tôi và bảo rằng cô gái Mỹ Tho hiện làm việc ở Khu chế xuất Tân Thuận tại TP.HCM. Tôi tức tốc đón xe về TP, tìm đến khu chế xuất để rồi ngỡ ngàng khi phát hiện ở đây có tới hàng chục xí nghiệp lớn nhỏ với hàng trăm nghìn công nhân. Tôi bị bảo vệ chặn lại từ cửa ngoài, do vậy tôi chỉ còn biết đợi giờ tan ca của mọi người để tiếp tục phát tờ rơi.
Thật trớ trêu, tan ca mọi người tràn ra như kiến, hầu hết họ đều đeo khẩu trang kín mặt! Tôi nhìn họ từng tốp cười đùa lướt qua mình mà lòng không thể nén nổi tiếng thở dài.
Cuối cùng cũng có người báo cho tôi biết nơi cô ấy làm việc chính xác là Nidec Copal, một nơi có khoảng... 4.000 lao động! Khi tiếp tục phát tờ rơi tại đây, nhiều cô gái đã tìm đến tôi để hỏi thêm thông tin. Chúng tôi không hiểu ý nhau lắm vì bất đồng ngôn ngữ, nhưng trái tim tôi cứ đập dồn dập như báo hiệu niềm hi vọng đang dần phục hồi.
Họ đã làm tôi suýt khóc khi sau này rất nhiều trong số các cô gái đó tình nguyện đi in thêm tờ rơi và dán ở tất cả các góc tường trong xí nghiệp.
Nhưng người con gái ấy vẫn chưa xuất hiện!
“Anh về đi!”
6g30 ngày 19-3, một cô công nhân tên T. bước đến gần tôi và nói rành mạch từng chữ: “Người con gái trong hình đang chuẩn bị kết hôn và sẽ không còn làm việc ở đây nữa. Anh về đi!”.
Cảm xúc như vỡ òa, tôi gượng cười mà lòng như ngây dại. Dẫu vậy tôi vẫn gắng gượng nói với T. là mình không thể tin khi chưa thấy chứng cứ thuyết phục.
T. nói chuyện điện thoại với một ai đó rồi cho tôi một địa chỉ email, bảo rằng sẽ để hai chúng tôi chat webcam vào buổi tối ngày kế tiếp.
Đúng là cô gái ấy!
Chúng tôi chat với nhau khoảng 10 phút thông qua sự trợ giúp phiên dịch từ một người bạn, hầu hết chỉ là những câu chào hỏi thông thường, đầy do dự. Mâu thuẫn trong tôi được dịp giằng xé. Một bên lòng chợt chùng xuống khi nhớ lại việc N. (tên cô gái) sắp kết hôn, một bên bị hình ảnh nụ cười chân chất ngày xưa ngập tràn trong tâm trí, tôi bày tỏ nguyện vọng được một lần gặp lại cô ấy ngoài đời thật.
N. bảo hãy cho cô thời gian suy nghĩ và tôi tôn trọng điều đó.
Một tiếng sau điện thoại của tôi rung lên bần bật. Tin nhắn chỉ đơn giản: “Xin lỗi anh, đừng bao giờ liên lạc với em nữa!”.
Trong tôi lúc đó là sự giận dữ, buồn tủi, chao đảo... để rồi chua xót nhận ra mình là kiểu nô lệ bị đày ải nhiều nhất trong thứ gọi là tình yêu sét đánh.
Giữa hai chúng tôi không hề có một sự ràng buộc nào nên khó có thể trách cô ấy. Nhưng tôi nghĩ thế giới này ngoài tình yêu thì vẫn còn tình bạn giữa hai người khác phái cơ mà. Chỉ gặp mặt tôi thêm một lần nữa liệu có khó đến thế?
Tôi vẫn là người hạnh phúc
Dẫu sao đi nữa mọi việc cũng đã qua, và suy cho cùng tôi cảm thấy mình là người đàn ông đủ để được gọi là hạnh phúc.
Tôi đã đi đến được cuối con đường và đã tìm ra được câu trả lời chính xác nhất cho trăn trở bấy lâu nay, thế đã là quá mãn nguyện, đã quyết liệt hơn biết bao người.
Chắc sẽ có người thắc mắc nếu “quyết liệt” thế thì sao không tiếp tục điện thoại thuyết phục cô gái Mỹ Tho?
Tình yêu chỉ đẹp khi cả hai nhận ra được giá trị của nhau. Và ranh giới giữa sự nồng nhiệt với việc gây ám ảnh là mong manh lắm...
Tôi sẽ trở về Mỹ và sống một cuộc sống như trước đây. Tôi sẽ tự an ủi mình: “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở”.
Tạm biệt em - người con gái mãi mãi tôi sẽ không quên. Chúc em hạnh phúc!”.

ETHAN YANG
VINCENT PHẠM dịch
Báo Tuổi Trẻ Online
 
Hic tội nghiệp anh chàng,si tình wa',thông minh mà còn chung thủy nữa,cô gái đó thật là hạnh fuc' khi dc ng` như anh ta yêu hic:KSV@17:
 
Nói " Đừng bao giừ gặp lại em nữa là nghe theo luôn một chách ngoan ngoãn", đáng lẽ phải đấu tranh đến cùng chứ, mà anh này Mỹ gốc Châu Á thì phải.
 
Yang là tên tiếng trung,anh cháng này ng` mỹ gốc trung quốc đó:KSV@08:
 
Chà đọc xong cảm động thịt hì .... ước j mình cũng có người như vậy tìm haha :KSV@09:
 
tình yêu sét đánh :KSV@18:
 
ui,sét đánh mạnh thế, mà đánh có mỗi một bên :D tò mò k biết cô gái ấy trông ntn nhỉ?:KSV@02:
 
×
Quay lại
Top