Chuyện Con Mèo dạy Hải Âu bay

heokool

Cà rốt, trứng hay hạt cà phê?
Thành viên thân thiết
Tham gia
22/9/2011
Bài viết
14.934
chuyen-con-meo-day-hai-au-bay-screenshot_copy.jpeg



(Tiểu Xu viết) Mẹ vẫn thường kể cho tôi nghe về quãng thời gian tuổi thơ của mình, khi còn bé, tôi sợ hãi với bất kì điều gì, tôi sợ tập đi, sợ tập xe, sợ người lạ, cuộc sống thơ ấu chỉ bao bọc trong khuôn viên với chiếc xinh đu bé xinh và những hàng ổi sai trĩu quả, yên bình và bao bọc. Lớn lên, tôi nhận ra rằng, chỉ những người chấp nhận vấp ngã, chấp nhận đau đớn và sai lầm, mới có thể thấu hiểu được bản chất và giá trị khi đạt được thành công. Cũng giống như chúng ta có thể có rất nhiều điều để cảm thấy hạnh phúc trong cuộc sống này, như là gió, là nước, là không khí, là ánh mặt trời, là cầu vồng, nhưng tất cả những điều đó chỉ có thể đến sau cơn mưa. Biết yêu những ngày giông tố, âm u và bão nổi, mới có thể hạnh phúc được với những ngày sáng trong. Liệu có bao giờ một tình bạn thân thiết không trải qua những sóng gió, hiểu lầm và cãi vã từ thuở thiếu thời, từ những lập lờ tuổi dậy th.ì thậm chí ngay cả khi đã trưởng thành mà trở nên mối thâm tình sâu đậm, bền bỉ và sâu sắc? Liệu tình yêu có bao giờ lâu dài và bền chặt nếu không trải qua những biến cố để niềm tin được đặt lên trên tất cả, để nhận ra trên những mộng mơ, trên những rung động thoáng qua, là một cảm xúc sâu hơn thế nữa, là sự thấu hiểu

Con người không thể trưởng thành nếu họ không muốn, không sẵn sàng đối mặt, cuộc sống là chuỗi những sự kiện, liên tục, chồng chéo, chẳng phải tự nhiên mà tuổi trẻ dần trở thành tuổi đá buồn “Tuổi buồn em mang đi trong hư vô, ngày qua hững hờ” ( Trịnh công sơn)- chúng ta dễ hụt hẫng, dễ đổ vỡ trong những mối quan hệ, dễ mất niềm tin vào cuộc sống, khó yêu thương hay thậm chí luôn cảm giác yêu thương không đủ đầy, thành công như bức tường khó có thể vượt qua, thất bại dễ ập tới chúng ta dễ cảm giác an phận, không dám “ bay” khi cơ hội đến, không dám nương nhờ ngọn gió vì sợ cánh chưa đủ vững, phải bao lâu, bao lâu mới đủ trải nghiệm để cất những bước đi đầu tiên, phải bao lâu dè dặt nữa, tôi và bạn mới dám đương đầu với sóng gió, để vươn mình lớn lên?


Học cách sống, là học cách tin tưởng và trao cho người khác niềm tin tuyệt đối. Đôi khi lời hứa chúng ta nói ra chỉ như một cam kết lòng tin, không giấy tờ, vô thưởng vô phạt, chúng ta cũng chẳng thường kết tội mình vì không giữ lời với ai. Nhưng đã ai nghe câu chuyện về bà bán rao và chàng trai lan truyền khắp các trang mạng xã hội. Bà bán rau già yếu tin vào lời hứa của chàng trai ngày nào cũng sẽ đến mua rau cho bà, mà trong chiều mưa tầm tã, bà vẫn ngồi chờ đợi, cho đến khi mệt lả và qua đời, bên gánh rau nhàu nát. Đối với chàng trai, lời hứa đó không phải là cam kết hợp đồng, anh cũng không nghĩ rằng với ai đó lời nói của anh lại khiến họ tin tưởng đến vậy, một vài nghìn đồng, một vài bó rau chẳng đủ mua nổi một lòng tin con người. Tin nhau đã khó, xây dựng lòng tin còn khó hơn, người ta có thể mất hàng năm trời, cả đời người để khiến ai đó tin tưởng nhưng cũng chỉ vì một câu nói, một hành động khiếm nhã, thiếu tôn trọng cũng có thể khiến niềm tin đổ vỡ. Nhưng đôi khi chỉ là một hành động sẻ chia, cố gắng, từ một người xa lạ cũng khiến ta thêm yêu đời, thêm tin vào cuộc sống này cần sống và đáng sống.


Chú mèo béo ú bụng phệ Zobar cũng dạy tôi cách yêu thương và trân trọng, yêu thương một người đôi khi là phải cho họ tự do, bay theo cuộc sống của họ và dành cho họ. Con gái thường có một thói quen rất xấu, khi yêu luôn muốn được tự do nhưng lại ràng buộc người yêu mình, muốn người ấy chỉ dành riêng cho mình. Ích kỷ không phải là cách yêu thương ai đó, rõ ràng chúng ta muốn và cần ai đó trong cuộc đời mình để sẻ chia và thông cảm và quan tâm chăm sóc lẫn nhau, hơn là tìm một ai đó ngoài kia để trói chặt họ trong chiếc lồng cảm xúc của bản thân mình, yêu thương là lắng nghe, quan sát, cảm nhận được hạnh phúc dành cho nhau. Như cô bé hải âu Lucky luôn muốn mình là mèo con, để có thể mãi mãi ở bên zobar và bầy mèo ở cảng song hải âu luôn thuộc về bầu trời, bản năng của cô luôn vẫy gọi, khi ấy, yêu thương là phải học cách buông tay, trở về là mình và cho người mình yêu thương được là chính mình.

Ở tuổi này, thực chất mà nói những trải nghiệm cuộc sống còn chưa đủ để dạy ai đó cách sống thế nào cho thấu đáo, cuộc sống là những trải nghiệm không thể bỏ qua, dồn dập khiến chúng ta hào hứng song cũng thể quật ngã bất cứ lúc nào. Song nếu được chọn lựa, hãy luôn chọn hạnh phúc. Nếu ngày nào cũng trôi qua như nhau hãy lựa chọn hạnh phúc thay vì buồn đau, chọn cố gắng thay vì từ bỏ, yêu thương thay vì đố kị vì chẳng ai có thể biết được ngày mai sẽ như thế nào, và cũng chẳng ai muốn biết bởi như thế mới là cuộc sống- một ván bài khó chơi và khó đoán. Chọn hạnh phúc là chọn cách sống đủ đầy, thỏa mãn với chính bản thân mình, yêu thương không do dự hay toan tính, vươn mình ra đón nhận tất cả cơ hội , thử thách hay khó khăn. Khi đó, khi chúng ta đã bay được, với tất cả niềm tin, yêu thương của gia đình, bạn bè, người thân đã nâng niu và cả những trải nghiệm đã thành bài học cuộc sống, chúng ta sẽ chạm tới được hạnh phúc.
“Chỉ những kẻ thực sự dám thì mới có thể bay."
 
ui tr này tụi b kêu đọc đi:)
mừ quên mất tiêu:((:((:((
 
×
Quay lại
Top