"Cậu là Idol, tớ nói yêu cậu, cậu có tin không?" - D.K

Ngô Hoàng Dương D.K

Thiên đường ấy có người đang đợi tôi rồi...
Thành viên thân thiết
Tham gia
21/4/2016
Bài viết
178
"Idol của cô gái đó cũng là Idol của tôi, điểm chung duy nhất ấy đã mang hai chúng tôi đến với nhau.

Tôi vẫn luôn nghĩ như vậy, chưa bao giờ có thể nghĩ đến rằng cô gái đó tâm tư quá phức tạp, toan tính quá nhiều thứ.

Nhưng thế thì sao, dù gì thì tôi cũng đã thích cô ta mất rồi.

Và tôi cũng là một Idol đấy, cớ sao cô ta không thích tôi???"


1. Truyện chỉ mang tính chất giải trí vì tác giả đã có người trong tim, tuyệt đối không có ý đồ gì với Hoshi hết.

2. Căn bản vì bạn ý là fan nhà SHINee của tác giả, mấu chốt chính là vì SHINee, vì SHINee mà thôi.

3. Vì tác giả có người trong tim rồi, cho nên dù là nam chính nhưng Hoshi cũng sẽ bị ngược, đừng trách tác giả, truyện thôi mà, không bị ngược mà hạnh phúc với nữ chính các bạn fan cũng đâu có vui đúng ha? ='))))

Và cuối cùng, mong các bạn ủng hộ và chúc đọc vui hihe.


_D.K_
 
Hiệu chỉnh:
"Tôi vẫn luôn nghĩ như vậy, chưa bao giờ có thể nghĩ đến rằng cô gái đó tâm tư quá phức tạp, toan tính quá nhiều thứ."
Đoạn này em thấy có vẻ như bác vẫn quay đầu là bờ được ạ. Nên quay đầu thôi bác ạ. Yêu là bể khổ, thích là bể máu
 
1. "Kwon Hoshi, hẹn hò với tớ đi!"

D.K: Vote cả comment ủng hộ nhe nhe nhe! :*



-Oppa có nghe tới việc fan mặc váy cưới tới tỏ tình Idol chưa?


À, quả thực là đã có nghe qua. Vừa ký vào tấm postcard tôi vừa ngẩng nhìn cô bé ngồi đối diện, nheo mắt cười rồi gật đầu. Đáng lẽ trước hình ảnh mà tới tôi còn tự thấy đáng yêu lạc lối ấy thì cô nhóc phải xoắn xít cả lên, vậy mà vẫn tỉnh bơ lại còn cười thâm thúy hết sức.


-Nếu oppa được ở trong hoàn cảnh đó, oppa sẽ đồng ý chứ?


Giờ thì tôi phá lên cười.


-Nếu mà thế chuyện tình Idol với Fan sẽ nhiều nhiều lắm nhóc con à haha...


Cứ tưởng điệu cười quá đà của tôi sẽ khiến mọi người xung quanh chú ý, bản thân cũng đã theo thói quen định trưng ra bộ mặt nai tơ vô số tội để đánh lạc hướng, ai ngờ không khí lúc này đột nhiên xôm đến lạ, át sạch sẽ tâm tư nhỏ nhen đáng xấu hổ của tôi. =.= Có chuyện gì vậy nhỉ?


Nhìn theo vị trí gây được sự chú ý nhất lúc này, đồng thời cũng tiêu hóa được lời mọi người đang bàn tán, thật tình mà nói tôi cũng không tránh khỏi bị shock nhẹ, à, cũng chẳng nhẹ lắm đâu.


-Cô dâu của ai đây?

-Uầy oppa oppa thấy em ghê hông, vừa mới nhắc mà có luôn kìa, chắc mẩm tới tỏ tình với oppa oy, cô dâu của oppa đó hehehe.

-Trang điểm kì lạ quá vậy nè!

Bla bla bla...


Vì tôi là nam chính :'))) cái này tôi biết rõ mà, ít nhiều tôi cũng phải là nam chính trong cuộc đời tôi chớ :'))). Cho nên là hiện tại đầu tôi rỗng tuếch, chỉ một ý niệm duy nhất còn tồn tại: fan của Kwon Hoshi này chắc oy haha.


-Jeong Hanie oppa, hẹn hò với em nhé!


Rõ ràng, tôi nghe rõ ràng tiếng con bò nào đó đang cười bên tai tôi. T^T


-Ớ em cứ tưởng eonnie ấy phải tỏ tình với oppa chớ, vậy nó mới đúng kịch bản mừ, hừ!

-Nhóc tên gì vậy? Không phải fan của anh có đúng không?


Đừng có làm anh mất mặt nữa!!!><


Không được, mình là Hoshi đáng yêu, phải thật đáng yêu. Vượt lên tất cả, tôi cố gắng ném hết tủi nhục ra sau đầu, quay sang nhìn phản ứng của Han hyung, chắc hẳn đang tự hào ghê dữ lắm.


-Tự hào ghê ha?


Người hỏi câu này lại không phải là tôi, mà là tôi phải trả lời nó. Vì trước mặt tôi lúc này là hai tấm vé concert của tiền bối SHINee, Idol tôi tôn trọng và ngưỡng mộ nhất.


Han hyung ghé tai lại gần tôi, vẻ mặt bất mãn vô cùng.


-Kịch bản sẵn rồi đúng không? Cố tình làm anh mày mất mặt.


Mất mặt??? Nãy giờ tôi chỉ nghĩ nó sinh ra là để dành cho tôi ấy! 10s, trọn vẹn 10s không hiểu cái vẹo gì đáng diễn ra.


Cho tới khi tôi ngẩng lên và nhìn rõ hơn gương mặt của "cô dâu" đối diện, quả nhiên rất lạ, dáng cao lại mặc váy cưới ngắn, mà váy cưới màu trắng lại trang điểm đậm và rất sắc, tính tương phản cực kỳ cao. Chẳng biết phải gọi cái ấn tượng đầu tiên này với cô gái lạ hết sức lạ này bằng từ ngữ gì cho phù hợp nữa.


Tôi rất nhanh lấy lại bình tĩnh, giơ ra hai tấm vé, nghiêng đầu mỉm cười. (Nói thế nào thì tôi vẫn thấy trong hoàn cảnh này tuyệt nhiên phải có hình tượng một chút, à rồi, nhiều chút!)


-Kwon Hoshi, hẹn hò với tớ đi!


Tôi cứ nghĩ mình phải là người nói trước chứ.


-Tôi...

-Nè bạn kia, chưa đi fansign bao giờ hả, theo thứ tự đi chứ!

-Sợ thật, mấy anh quản lí với bảo vệ thấy người ta mặc váy cưới là bỏ qua luôn ha!

Bla bla bla... part 2. =="


Làm ơn cho nam chính này nói một câu đi có được không? T_____T


D.K: Tớ không phải fan của 17, cũng chỉ quý Hoshi hoy chớ không theo dõi bạn ý nhiều nên không hiểu rõ về thế giới của bạn ý, viết theo tưởng tượng là chính, các bạn fan vào đọc đừng gạch đá nha, cần lắm những cmt giúp đỡ kiểu như những thông tin cơ bản về sở thích, thói quen của Ho, trong nhóm thân thiết ai nhất hay những gì đại loại thế để tớ hoàn thiện hơn, truyện đang trong quá trình viết nên những giúp đỡ của các bạn có thể giúp tớ bổ sung sửa đổi bất cứ lúc nào nhe! ^^
 
Hiệu chỉnh:
@suga229xoxo "Nhưng thế thì sao, dù gì thì tôi cũng đã thích cô ta mất rồi." không quay được nữa rồi, quay nữa gãy cổ mất. :v
Dù sao cũng mong ủng hộ nhe hehe! :*
 
Kwon Hoshi à, kwon hoshi có muốn tớ hẹn hò cùng không =))) bể khổ là đây chứ là đâu
 
Hoshi, DK..phải của Seventeen không vậy?
 
@Shivalkira đúng rồi, nhưng D.K là bút danh của ta nhé :3 nói thế nào thì bút danh của ta cũng xài đc cỡ 7 8 năm rồi :)
 
2. Cô ấy ngầu phết

Đợi đã, cô ấy nói với tôi là gì cơ? “Kwon Hoshi, hẹn hò với tớ đi!”.


Còn nói với Han huyng là gì nhờ? “Jeong Hanie oppa, hẹn hò với em nhé!”


Ồ tại sao vậy? Tại sao lại có sự bất công trong cách tỏ tình như vậy??? =”=


Ê, không phải là tôi muốn được gọi là oppa, à mà tôi muốn đấy thì làm sao, không gọi oppa thì gọi eonnie chắc. Vấn đề ở đây là nghe cái từ “đi” nó kiểu ép buộc vậy á, cứ như thể “đi, chúng ta đi ăn cơm” +_+, “nhé” không phải nghe ngọt ngào tình cảm hơn rất là nhiều sao? =.=” Hoy hoy, nhìn cái xì tai cô dâu của cổ thì đủ biết bá đạo oy, lại còn lừa phỉnh cả Han hyung làm ảnh bị hớ, đồng thời khiến tôi trước đó cũng tưởng mình bị hớ theo. Suy xét ra thì cái màn tỏ tình này của cổ thật ngàn chấm, thật quá ư là bá đạo. Vâng, nó đã kích thích được Kwon Hoshi này rồi đấy, mà kích thích cái gì cơ, kích thích chơi khăm lại ahihi.


Nhưng dĩ nhiên, diễn biến vẫn tiếp diễn, tôi – nam chính, mãi vẫn không được lên tiếng. Bên dưới, fan hò hét quá trời vì việc cô gái kia lấn át trình tự đột nhiên xông lên chọc quê tôi với Han hyung. Sau gần 9 năm làm Idol, tôi vẫn không tránh khỏi bị khó tin bởi độ đáng sợ của các fan, chỉ biết câm nín. @@


Rồi như một điều kì diệu, hoặc không, phải là một thế lực đáng kinh ngạc nào đó, cô gái kia chỉ quay đầu lại, đưa ngón trỏ che miệng khẽ nói “suỵt” một tiếng, mọi thứ như trở lại với quỹ đạo của nó, thậm chí còn yên bình hơn cả thế. Không nhìn thấy, cho nên tôi không biết ánh mắt kia đáng sợ đến nỗi nào… Cô ấy là mafia hả?????


-Thế nào, cậu đồng ý chứ?

-Hả?


Cười thân thiện là thế mà sao tôi vẫn thấy có sự giả tạo trong ánh mắt. Ầy, sao tôi lại có thể để bị dọa thành ra nhạy cảm như này được cơ chứ, loạn, loạn hết cả rồi. Bình tĩnh nào Kim Hoshi! Ôi thôi xong rồi, tôi họ Kim từ khi nào vậy trời huhuhu!!!


-Tớ có thể chấp nhận bạn trai của mình là một Idol, đối với tớ dư luận hay áp lực mà nói chẳng hề hấn gì. Cậu có thể đi show, đi tour vài ngày, vài tuần kể cả là vài tháng chúng ta không gặp nhau cũng không sao, tớ là người ngoại quốc, yêu xa hay yêu gần thì cũng vậy. Tớ là fan ruột của SHINee, cũng vì cậu fan mấy oppa ý mà yêu mến cậu như vậy, cậu có thể yên tâm tớ sẽ không bao giờ phản bội, bỏ rơi hay rời xa cậu. Cậu đang cầm vé concert của SHINee đúng không? Nếu cậu đi với tớ, nó sẽ là khởi đầu cho hai đứa. Cậu mệt mỏi vì lịch trình, mệt mỏi vì gánh nặng trên vai của một Idol, tớ sẽ ở bên cạnh là chỗ dựa cho cậu được thoải mái, tớ hứa rằng cậu sẽ luôn được mỉm cười vui vẻ, ở bên tớ cậu chỉ cần là cậu thôi. Tớ thích cậu không phải vì cậu là Hoshi của SEVENTEEN, tớ thích cậu vì cậu chính là cậu. Cho nên, hẹn hò với tớ được không?


Tôi… quả thực quãng thời gian 9 năm làm Idol dài đằng đẵng, chưa từng có một ai mạnh dạn tỏ tình với tôi như thế này, lại nói nhiều, dài và không dứt như thế này. Mà ủa, cổ nói cổ là người ngoại quốc??? Giờ phút này tôi không thể nói được gì cũng là điều hiển nhiên thôi đúng không? *___*


-Soon Young à, đừng động lòng nha…

-Young oppa…


Chú thích một chút Soon Young là tên thật của tôi.


Mà gì vậy chứ? Sao mọi người lại nghĩ là tôi sẽ bị động tâm cơ chứ?


-Sướng bỏ mẹ, là anh mày thì cũng động lòng thôi đừng nói là Hoshi dễ dãi với fan.


Em dễ dãi với fan hồi nào hả??? =”=


-Hyung tốt số thật đấy, không nhận nổi thì để em nhận dùm cho nha, được hông noona!

-I don’t like 98 boy, ok Vernon-ssi?

-Hự, noona chỉ thích hyung hoy kìa, aaa, đau tym~~~


Không được, Giám đốc sẽ bẻ cổ tôi mất! Phải từ chối sao cho khéo léo mà lại tạo được không khí vui vẻ bây giờ đây?


-Young à, cậu đã là Idol được gần 9 năm rồi, cũng đã gần 30 tuổi rồi, chuyện hẹn hò vẫn còn khiến cậu phải vướng bận lo ngại như vậy sao? Fan của cậu cũng rất hiểu chuyện và đáng yêu giống cậu mà đúng không, họ sẽ mừng cho hạnh phúc của cậu. Giống như tớ nghe tin Key với Jong Hyun chính thức hẹn hò vậy, hết sức vui vẻ luôn. :D


Má ôi, cái cô này cô ý là hủ nữ à? +__+


Nhưng mà dường như, cô ấy hiểu tôi hơn tưởng tượng. Ầy, đây chỉ là mánh khóe của một fan muốn bày tỏ tình cảm với Idol mà thôi, nãy tôi vừa mới nói gì chứ, nếu dễ dàng cảm động đến vậy thì người yêu của Idol đều là Fan rồi. Và một sự thật khác là, cô gái trước mặt tôi đây tuy mặc váy cưới đấy nhưng nhan sắc lại chẳng quá đỗi kiêu sa lộng lẫy tới cái mức chỉ cần vậy thôi là có thể OK được. Tôi nói minh họa thôi chứ hoàn toàn không có ý phân biệt hay chê bài gì nhé, bạn dám nói bạn thích Kwon Hoshi không phải một phần vì nhan sắc của tôi đi? ='))))


-Có mỗi việc nói không hay có thôi mà lâu quá rồi đấy bạn à, tớ không muốn ăn mặc thế này mà bị lôi đi đâu, mất hình tượng chết được.


Fan phía dưới lại hò hét, bởi cô gái ấy đang ghé lại gần tôi, rất sát, rất sát, khóe miệng thì khẽ cong, bí ẩn hết sức. Rồi rút từ tay tôi một tấm vé, nháy mắt như thể cô ấy mới là Idol vậy.


-Tớ đợi cậu ở đây, đó sẽ là câu trả lời!


Giống như một ngôi sao, xẹt ngang cuộc đời tôi. Không, ngôi sao gì chứ, cô gái bá đạo ấy, đích thị là một mảng thiên thạch, phá nát hành tinh của tôi rồi. Bị tỏ tình, ngày hôm nay, 12/05/2024, tôi đã hiểu sâu sắc ý nghĩa của nó!
 
Hiệu chỉnh:
3. “Cậu tới rồi, là đồng ý đúng không?”

Không đùa được đâu, concert ở Tokyo Dome cũng là kỷ niệm 16 năm Debut của SHINee đấy, hơn cả là lần kỷ niệm đầy đủ thành viên bởi Tae Min hyung là người cuối cùng vừa hoàn thành nghĩa vụ quân sự, chẳng phải nói vé đợt này rất khó để mua sao, cô gái đó là ai vậy nè? Tôi lại chợt nhớ tới giây phút cô ấy khiến dàn fan của buổi fansign nín bặt chỉ bằng một cử chỉ nhỏ. Không phải hắc bang thì gia thế cũng chẳng tầm thường. May mà không đưa kèm vé máy bay qua Nhật luôn chớ nếu không…

-Hế hế cái gì đây? “Gửi Kwon Hoshi, tớ đợi cậu!”. Vé máy bay sang Nhật luôn, há há. Hoshi nhà chúng ta cứ như được công nương của Hoàng gia theo đuổi vậy á.

Cô gái này, cô gái này quả thực rất giỏi làm người khác phải câm nín.



Có một sự thật khác chắc chắn tôi phải công nhận rằng sự nổi tiếng của tôi một phần không nhỏ là nhờ tiền bối SHINee, cái danh “Idol Fanboy” kì cục mà đáng yêu quá thể đã theo tôi như một phần của tuổi trẻ và sự nghiệp ca hát. Tôi không hề hổ thẹn bởi tôi cũng là một Idol, là fan của một Idol khác tôi sẽ càng hiểu cảm nhận cho fan của chính mình, thế nên mới bị coi là “dễ dãi với fan”, quá đáng không? -___-

Và hỏi tôi có bị áp lực không? Tuyệt nhiên không nha bởi tôi cũng hốt được kha khá fan của các tiền bối thành fan của mình nữa aha ngại quá, thông cảm cho em nha mấy hyung hị hị, tại em đáng yêu, thân thiện, dễ mến, dễ gần cả cũng đẹp trai quá mà. :v :v Như hiện tại chẳng hạn, tôi đứng giữa rừng fan của concert và thay vì hét tên SHINee, mấy bạn ý hét tên Hoshi. :v Đó là vì chưa bắt đầu buổi concert thôi, chứ một lát nữa chẳng những họ mà cả tôi cũng nhịn không nổi sẽ hét tên Idol của họ ấy.

-Lần này cậu đi một mình sao?

Chen trong tiếng ồn ào, tôi vẫn nghe rõ được câu hỏi ấy. Và khốn nạn nhất là những lời chọc ghẹo của mấy tên trong nhóm lúc này cũng được thể ào tới, cái gì mà sắp có bạn gái với chả đi coi concert của Idol với bạn gái bỏ mặc anh em. Tôi tới đây vì SHINee của tôi, không phải vì cô gái đó nhé!

-Ôi ôi Hoshi oppa, oppa nhớ em không, em hôm bữa ở fansign mà chị cô dâu kia tới tỏ tình oppa ý, oppa nhận vé của chị ý tới đây thật à? Aa, vậy là oppa đồng ý làm bạn trai chị ý ha? Aaaa, vậy mà lúc đó kêu không được…

Trái đất nhỏ thật, giờ thì tôi đã thấm câu này nha. Với cả khi ấy tôi cũng không có nói là không được nha. =.=”

Tiếp nối cho sự phấn khích của nhóc kia, mọi người xung quanh cũng ào ào theo. Tôi chỉ muốn bốc hơi, ngay lúc này. T__T

-À có nghe qua vụ đó nha, chả rần rần mấy bữa trước ấy.

-Vậy tức là Hoshi đi với bạn đó tới á hả?

-Có ai thấy xì tai cô dâu nào không vậy?

-Èo tiếc thế, biết thế cũng thử, lấy được Hoshi là lễ cưới khỏi lo không mời được Sái tới dự nha.

Khoảnh khắc tôi vừa quay người tính chuồn đi liền bị câu nói ấy làm cho chựng lại. Không hiểu sao, đúng, không hiểu tại sao tôi lại nghĩ tâm tư đó rất phù hợp với cô gái bí ẩn kia. Mặc dù cách thức rất đặc biệt, phong thái kiêu ngạo rất bá đạo, mà những lời tỏ tình thì lại hết sức có cánh, nhưng tôi không thấy trong đó ẩn chứa sự chân thành. Phải chăng tôi quá vô cảm? Không thể nào.

Thôi kệ, cứ thoát thân khỏi chỗ này đã. Không thì chốc nữa thôi tôi cảm tưởng như vốn liếng tiếng Nhật của mình bấy lâu nay sẽ vẫy cánh rồi bay mất. Mà đùa, cái kẻ đứng chắn tôi kia rút cuộc là muốn đi sang trái hay sang phải đây? =_=

-Gương mặt đẹp như vậy sao không ngẩng lên mà đi lại phải cúi xuống khổ sở thế?

Còn không phải là do ai đó gây ra? =”=

Lần thứ hai đối diện cô gái này, vẫn là một ấn tượng không hề bình thường. Sao lúc nào cũng thích tương phản bản thân như thế nhỉ? Trái ngược hoàn toàn với lớp trang điểm màu lạnh đậm thật đậm là mái tóc ngắn tomboy bạch kim nổi bần bật. Ôi lạy Chúa, sao lại là tomboy??? Hên là cách trang điểm đặc trưng khiến tôi nhận ra đấy!

Đáp lại vẻ mặt có phần khó tin lẫn shock nhẹ cộng mất mát khó hiểu lại chỉ vỏn vẹn là một nụ cười mỉm dịu dàng.

-Cậu tới rồi, là đồng ý có đúng không? ^^~

Tôi cũng rất muốn nói gì đó, nhưng mà, quả thực ở đây với sức chứa hàng chục ngàn người, ồn không thể tả nổi, nhất là ngay bên cạnh thì ồn hơn bao giờ hết. +_+

-Cô gái đó có phải không?

-Bạn gái của Hoshi đó sao?

-Fanboy có người yêu rồi?

-Woa, bao ngầu nha~

Câu cuối là tiếng Hàn, là nhóc con mà hiện tại ai cũng biết là ai đó. -__- Sao tôi cứ có cảm giác nhóc này có liên hệ với cô gái kia.

Và lần thứ hai, tôi bị đột kích bất ngờ, vẫn với khoảng cách như không có khoảng cách, thậm chí tới mức ồn thế mà tôi dường như còn nghe thấy hơi thở của cô ấy, thì thầm bên tai.

-Kwon Hoshi của tớ, cậu thua! Mọi người đều đã coi tớ là bạn gái của cậu rồi!

Nói gì đó, nhất định phải nói gì đó để lấy lại khí thế, kiểu bị tỏ tình đã làm hình tượng nam nhân nó vặn vẹo lắm rồi lại còn từ đầu chí cuối chỉ biết nghe rồi bị lấn át, một câu cũng không nói hết nổi, quả thực, quả thực rất là khổ tâm hự.

-Mình nhờ mọi người một việc nhỏ được không? ^^~

Và bởi tôi vẫn thấy cô gái ấy đáng sợ lắm, cho nên vẫn chưa đủ dũng khí và thực sự cũng đang chẳng biết phải nói gì lấn át được cô ấy, thôi thì trước hết cứ làm dịu dư luận bên cạnh tôi lúc này trước đã.

Nhận được đồng tình, tôi tiếp tục bật nát cái nút thân thiện của mình, cười tới sái cả hàm híp cả mắt.

-Chuyện ngày hôm nay mong mọi người kín tiếng giúp mình nha, năn nỉ luôn ấy, làm ơn nha nha nha!

Với biểu hiện đắt giá của một người cũng gần chục năm làm Idol chứ chả ít, lại bảo không đồng ý đi haha.

-Nghĩa là oppa muốn hẹn hò riêng với chị ấy dưới bầu trời của SHINee ha!

Sao lúc này đây tôi chỉ nghĩ tới duy nhất một câu: “giết người diệt khẩu”. =_=

Rồi bỗng nhiên có tiếng nhạc vang lên, không khí rất nhanh trở nên sục sôi, nóng càng thêm nóng. Nhưng kệ chứ, quan trọng nhất là concert bắt đầu rồi!!! Tinh thần fanboy thứ thiệt, quên sạch hoàn cảnh của bản thân, theo quán tính tôi cầm lấy tay của người bên cạnh giơ lên, toàn thân không chịu yên nhảy nhót đầy phấn khích. Lát sau mới chợt nhớ ra nay mình không phải là đi concert với đồng bọn… #___#

Vẻ mặt ấy, từ lạnh băng chuyển qua có chút phản ứng, mà chỉ là hơi hơi, nếu không để ý thực sự nhìn không ra. Tôi không nghĩ đây nên là phản ứng của một người đã tỏ tình với tôi nhiều hơn hai lần. Tôi không có ý kì vọng gì, chỉ là, tôi không hiểu…
 
Hiệu chỉnh:
4. “Cậu là Idol, tớ nói yêu cậu, cậu có tin không?”

Mỉm cười, rất nhanh cô gái đó lại mỉm cười.

-Thông cảm, lần đầu tiên tớ nắm tay người khác phái, kể cả là người tớ rất thích, cũng không biết nên thể hiện như thế nào mới phải.

Tôi không nghĩ đây là một lời nói dối. Nhưng sao lại có thể đem cái sự đáng thương của mình ra nói đến tỉnh bơ được như vậy nhỉ? Trong tình cảnh này tôi cũng chẳng biết phải nói sao cho phải, cũng không biết trên mặt có lộ liễu ra sự thương cảm dành cho đối phương không nữa. Có lẽ với biểu hiện như kia, cô gái ấy hoàn toàn không cần sự cảm thông chi đâu.

Tôi từ đầu chí cuối vẫn không nói năng gì, cũng không hiểu tại sao bản thân trước cô gái này lại luôn trở nên như vậy, vô lực chống đỡ, cả ngôn từ, cả hành động, thậm chí, ngay cả suy nghĩ cũng có lúc bị đóng băng.

-Này Kwon Hoshi, mặt ngốc nghĩ cái gì vậy, VCR của các Nắng phát rồi kìa!

Lúc này tôi mới phát hiện trong tay đang cầm lightstick của SHINee, đồng thời khiến bản thân không nhận ra sự thay thế này chính là bởi bàn tay cô gái ấy so với cây gậy đều lạnh như bị ngâm đá vậy, dù trong dome mọi thứ đã dần được hâm nóng tự bao giờ.

-Chỉ có một cái gậy thôi nên chúng ta sẽ cầm chung nhé, vì chúng ta có chung một Idol mà. ^^~

Và rồi cô ấy chủ động nắm lấy tay tôi, bị cái lạnh bao phủ, như có một luồng điện chạy từ bàn tay lan ra khắp toàn thân, giật giật. Nhưng cũng chẳng được bao lâu, tinh thần fangirl của cô ấy cuồng nhiệt cũng kéo tôi hưởng ứng theo mà quên sạch. Đúng rồi, tôi tới đây vì Idol của mình mà, lúc này tôi và cô gái bên cạnh mình chính là fan, cũng chỉ là fan, vì có chung Idol mới có thể thoải mái nắm tay nhau, chẳng ngần ngại, cùng cầm cây gậy có màu xanh ngọc trai tuyệt đẹp khuấy động theo không khí của hàng ngàn người còn lại. Tại nơi này, tôi chẳng là gì cả, trong thế giới fan, đứng trước Idol, tôi cũng chỉ là tôi thôi, quả như cô ấy đã nói.

Kì thực tôi có rất nhiều câu muốn hỏi cô gái này, chỉ là chưa biết phải bắt đầu từ đâu.



23h concert mới kết thúc, về tới khách sạn thì tôi mệt lả. Kì lạ, những khi comeback lịch trình dày đặc, rạng sáng mới được ngủ có chút ít, mệt muốn bốc hơi tôi còn chịu được mà sao giờ lại kiệt sức thế này, sắp ba mươi tôi già thật rồi.

Thôi được rồi, mọi thứ có lẽ sẽ hoàn hảo, tôi cũng sẽ không mang tâm trạng chán nản thế vậy nếu như gần cuối buổi concert cô gái kia không đột ngột biến mất không một lời tạm biệt. Chưa nói gì tới việc cô ấy luôn nói thích tôi muốn hẹn hò với tôi, ít nhiều cũng có chung Idol thì cũng phải lịch sự với nhau một chút chứ. Đáng gì thì tôi cũng là một Idol cơ mà, bị đối xử như vậy cũng không tránh khỏi tâm tư khó chịu chứ đừng nói tới người bình thường.

Thôi quên đi!

Mở điện thoại ra…

“Hẹn hò dư lào rồi haha.”

“Hyung, em mượn cái áo mọi khi nha. Mà á đi hẹn hò với ghệ sắm cả đống đồ mới rồi thì cho em luôn đi nha nha nha *nhịn cười*”

“Tình cảm quá rồi nhé, mới quen thôi mà haha.” Đính kèm là một bức hình chụp từ đằng sau tôi và cô gái đó đang nắm chung cây lightstick. Nhìn vào tôi mới để ý sự kết hợp giữa tôi với cô ấy vô tình thật hoàn hảo: tôi tóc đen nguyên cây trắng còn cô ấy nguyên cây đen với quả tóc trắng. Tình cảm gì cơ, chỉ thấy giống hai thằng bạn hơn. -__-

“Hyung nhìn ảnh fan tay trong gửi cho Won Woo hyung rồi chứ, sao cứ như đồng chí với nhau vậy, noona ý là nữ hán tử đấy à? Mạnh mẽ thế đừng nói hyung chỉ toàn bị động đấy nhá! OMG!!!”

Đù mè mấy cái tên này. +____+

“Ngủ sớm đi, mơ về tớ!

Yang”

Từ một số lạ.

“Hey guy, noona ý hỏi em pass điện thoại hyung, em khai mất rồi hihi.”

Ui Vernon-ssi, nhóc có biết từ “I don’t know” không vậy???

Đầu óc đang cực kì mụ mẫm, tôi chỉ biết rằng mình đã nhấn gọi số máy lạ đó với ý bất mãn mà kỳ thực là bất mãn điều gì thì…

“Ừ.”

Ừ??? Cũng quá bá đạo rồi đi! Cậu là người động vào điện thoại tôi tự giác lấy số, hơn thế còn tra hỏi em tôi để lấy pass điện thoại đấy, trời đất ơi cái này mà kêu công ty đem kiện thì…

“Nhớ tớ rồi à? Nhanh vậy.”

Không được để lấn át, không được để lấn át, không được để lấn át…

-Là fan mà chưa hết concert đã bỏ về như vậy sao?

Thực ra, tôi tò mò điều này hơn. T^T

Bên kia im lặng. OMG, cái này có được coi là đã lấn át đối phương rồi không??? Tôi chẳng dám nói gì chỉ vì không biết phải nói sao để lấn át được cô gái đó, vậy mà giữa cái lúc tôi vừa phải lùi một bước nữa cam chịu thì…

“Tớ ghét giây phút phải nói lời tạm biệt, với SHINee, và cả với cậu.”

OK, tôi thua, vốn là không thể thắng được cô gái này. À mà hình như tôi biết tên cô ấy rồi mà, Yang. Ánh mặt trời à? Là fan của SHINee có lẽ là định mệnh của cô ấy rồi.

“Kwon Hoshi…”

-À, ừ…

“Có phải… cậu động lòng với tớ rồi đúng không?”

Mẹ nó, hỏi thẳng quá vậy? Không lẽ nói “không”, phũ quá chăng?

“Im lặng là đồng ý!”

-Không phải nha!!! =”=

“Haha, cuối cùng tớ cũng được nghe giọng của cậu rồi, là nói với tớ, một mình tớ.”

-Cậu thích tớ vậy cơ à? – Sao tôi lại hỏi câu ngớ ngẩn này??? >.<

“Cậu là Idol, tớ nói yêu cậu, cậu có tin không?”

Yêu…
 
5. Từ chối tiếp nhận

Lần này thì xong thật rồi, thực sự là khó xử đến không thể nói nên lời. Biết nói gì, biết nói gì ngoài hai từ “xin lỗi”? Mất mặt chết đi được. Cho nên mới dễ dàng để bị kéo tới công viên giải trí như kiểu hẹn hò thế này. Mà xong thật rồi ấy, ngay cả cô gái đó cũng bị làm cho shock tới không nói năng nổi suốt từ khách sạn cho tới đây. Trời ơi Kwon Hoshi, mày… tao… aaaaa, điên mẹ nó rồi!!!

-Yangie à…

Tôi biết chứ, gọi tên cô ấy như thế là rất sỗ sàng, rất không nên, nhưng tại vì không biết tên đầy đủ, chỉ độc có một từ “Yang” mà chỉ gọi “Yang” thôi nghe nó còn có vẻ thô lỗ hơn.

Cô ấy dừng lại, nhưng không quay lại, gọi vậy không ổn thật. ==” Nhưng mà thôi cũng được, mặt đối mặt sẽ lại càng khó xử thêm.

-Tớ xin lỗi, lúc sáng… là một thói quen không tốt…

-Cậu từ khi nào bắt đầu có thói quen đó?

-À, là từ lúc debut.

Một thói quen nếu bị bắt phải thức dậy vào buổi sáng, sẽ lập tức ôm người đối diện, vô thức, vô tình và vô tội. Cho tới khi cảm giác hai bên mặt đau rát, ý thức quay trở lại mới phát hiện ra đối phương không phải bất kỳ một gương mặt quen thuộc nào. +___+

-Kwon Hoshi, cậu nghĩ rằng tớ không nghiêm túc với cậu có phải không?

Ặc, cô ấy đã đứng ngay trước mặt tôi từ khi nào. Mà sao lại hỏi thế, tôi kì thực…

-Hay kì thực cậu vốn chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này?

-… @@ – Cái biểu hiện của tôi lúc này chân chính phản tôi rồi. -__-

Cười mà như không cười vậy, bản thân tôi thừa biết chẳng việc gì mà phải sợ lại không kiềm chế được bản thân e ngại trước biểu cảm như vậy.

Mà không phải tôi đã xin lỗi rồi sao, cũng đâu phải tôi cố ý, ai bảo tự nhiên xuất hiện trước cửa phòng người ta, khách sạn 5 sao mà cứ như nhà của cô ấy vậy, nói xuất hiện là xuất hiện ngay được. Chưa nói nếu cô ấy thực sự thích tôi được tôi ôm chẳng phải phản ứng hiện tại rất kì lạ rồi sao? Tôi cũng thật là, lại kiểu suy nghĩ rất nhiều, bất mãn rất nhiều cuối cùng lại chẳng nói được gì. Nam chính đáng thương nhất lịch sử đây rồi. +_____+

-Ngay từ đầu tớ đã nói rồi cậu mệt mỏi vì lịch trình, mệt mỏi vì gánh nặng trên vai của một Idol, tớ sẽ ở bên cạnh là chỗ dựa cho cậu được thoải mái. Thói quen đó của cậu vì sao tự nhiên debut lại có chứ, chẳng phải vì phải làm Idol mới trở nên h.am m.uốn được nghỉ ngơi tới vậy sao? Đừng nói cậu mới chỉ ôm tớ, nắm tay thì cũng đã nắm rồi, kể cả là hôn môi, bởi thích cậu tớ sẽ không bao giờ khước từ. Đừng thấy tớ không thể hiện ra thì nghĩ tớ không vui, tớ hạnh phúc chết đi được. Việc gì cậu phải xin lỗi tớ, tớ mới là người phải xin lỗi, vì quá hạnh phúc lại chẳng biết thể hiện như thế nào khiến cậu hiểu lầm. Kwon Hoshi, thực lòng xin lỗi!

Lúc trước là mơ hồ, ảo ảnh khiến tôi không cách nào chống đỡ cũng không cách nào tin, giờ thực sự là chân chân thật thật trước mắt, những lời cô ấy đã nói được nhắc lại như khẳng định nhất định sẽ thực hiện, những gì cô ấy hiểu về thói quen, về con người tôi mà dường như đến chính bản thân tôi cũng không muốn khơi dậy. Và vòng tay cô ấy ôm lấy tôi lúc này, sau lời xin lỗi nghe rõ ra được có một sự nức nở kì lạ, tôi nghĩ rằng tôi đã bị cảm động mất rồi.

Cô ấy hỏi tôi là Idol, cô ấy nói yêu tôi, tôi có tin không, có lẽ tôi tin. Bởi tôi từng nói mà, tôi cũng có Idol, với Idol của mình tôi cũng là Fan, và không những thế họ còn là tiền bối của tôi, là những người anh trai của tôi. Cho nên vẫn có những tình cảm đặc biệt của Fan dành cho Idol của họ mà. Nếu như đó là tình yêu, cũng chẳng có gì mà không thể chấp nhận. Tôi tin. Dù cho tôi cũng là một Idol, tôi vẫn tin giữa Fan và Idol hoàn toàn có thể có tình yêu.

-Ê, có phải Hoshi của 17 không?

-Hoshi, trời ơi, chắc chắn là ảnh rồi.

-Suỵt!

Nhìn thấy rồi, quỷ thần ơi, chỉ “suỵt” một tiếng lại làm cho con người ta muốn đứng tim mà gương mặt thì thản nhiên, thản nhiên tới đáng sợ.

Rồi vẫn cái vẻ diện vô biểu tình cười như không cười đó quay sang nhìn tôi, xém thì tôi la lên rồi. +_+

-Tớ đếm tới ba, chạy nha! Một, hai…

Lần này thì tôi biết mình đang làm gì, cũng biết cần phải nói gì để cô ấy hiểu kì thực tôi đã tin những gì cô ấy nói, cũng sẽ tin những điều cô ấy sẽ làm.

-Thay vì chạy sẽ rất là mệt, mà các bạn ý cũng sẽ chạy đuổi theo càng ồn ào hơn thôi, sao không mạnh mẽ đối diện với dư luận. Cậu nói không sợ áp lực dư luận, chẳng lẽ một cô gái bình thường còn làm được điều đó mà tớ đã là Idol 9 năm lại không làm được.

Tôi nhẹ nhàng siết chặt hơn bàn tay cô ấy như để lấy thêm động lực truyền đạt nốt phần cảm xúc trong tôi hiện tại. Là con gái, cô ấy chủ động cũng đủ nhiều rồi, tạm thời cứ để cô ấy nghỉ ngơi một chút, gánh nặng của một Idol trên vai tôi cũng nhờ cô ấy trở nên thoải mái hơn khá nhiều, coi như để công bằng cho cả hai.

Có những điều chỉ riêng bản thân tôi biết, giây phút này tôi thực sự muốn chia sẻ với cô gái đang đứng cạnh tôi đây, bởi tôi nghĩ cô ấy hơn ai hết là người có thể hiểu nhất cảm giác của tôi giống như hiểu cảm giác đè nén của một Idol.

-Tớ đã từng bị chỉ trích rằng tớ cố ý đem tiền bối ra để làm mình nổi tiếng khi tớ nói SHINee là Idol của mình, khi ấy kì thực rất đau lòng, rất tủi thân, nhưng rồi nhờ có Fan và cũng tự bản thân tớ ý thức được rằng chân thành thì không việc gì phải sợ. Cậu cũng nói tớ đã gần ba mươi rồi, fan cũng đã theo tớ một chặng đường đủ dài để hiểu và cảm thông cho những việc tớ làm rồi, chẳng còn lí do gì đối với việc hẹn hò vẫn phải e ngại như trước. Cho nên, không cần chạy trốn, cứ bình thản mà đi. Mặc dù đây không phải là hẹn hò, chỉ là bạn bè đi chơi với nhau mà thôi. :’)))

Trời ơi, có phải tôi đã quá sến súa rồi không, bị quá đà hự hự. À mà chắc cũng chẳng thấm thía gì với cô gái này đâu, nghe mấy lời mà tới tôi cũng cảm thấy động tâm muốn chết đấy mà cô ấy vẫn bình thản đó thôi, còn nói cái gì mà khó hiểu.

-Cậu có biết ở đất nước tớ cậu hành động như vậy mà lại nói những lời như thế người ta gọi là gì không?

-…?

-Thả thính.

Thính??? o_O What the thính??? O_o

Có vẻ đối phương không có ý muốn giải thích gì cả. -___-

Sau khi một lần nữa dùng “đáng yêu thân thiện kế” để trấn an những bạn fan đang có xu hướng khiến nơi này trở nên ầm ĩ, thành công, tôi và cô ấy đường đường chính chính sóng vai nhau đi chẳng chút lo ngại. Cảm giác thật phi thường khó tả!

Lúc này, yên vị trên một khoang của chiếc xe khổng lồ, tôi mới nhớ đối với cô gái tên Yang này dường như cái gì cũng mơ hồ, chí ít cũng nên biết một vài thông tin cơ bản.

-Cậu là người Nhật?

-Không, tớ là người Việt Nam.

Vậy chẳng phải là quá giỏi ngoại ngữ rồi sao? Ngoài Anh, Nhật, Hàn còn thứ tiếng nào cô ấy biết nữa không? Wow, ngưỡng mộ nha!

-Vậy tên Việt của cậu là gì?

-Nói ra cậu sẽ đọc được chắc.

Hự, vạn tiễn xuyên tim! #_#

-Thế tên Hàn đầy đủ của cậu?

-Chẳng phải cậu gọi tớ là Yangie rất thuận miệng đó sao? =’))) Với cả cậu cũng đâu phải là thực sự muốn biết, đúng không?

Đúng là không quá mức muốn biết, chỉ là cứ nghe cô ấy gọi “Kwon Hoshi” hoài mà tôi thì lại chỉ có thể gọi là Yangie, có chút bất công.

-Mà cậu không cần liền một lúc muốn biết nhiều như vậy, cứ để từ từ thuận theo tự nhiên thì hơn.

-Được rồi, nốt câu nữa, cậu bằng tuổi tớ?

-Sinh trước cậu 2 tháng, nhóc con ạ!

Nữ hán tử, đích thị là nữ hán tử! Không chỉ là mỗi phong cách bên ngoài thôi đâu mà thực sự phong thái, hành xử hoàn toàn không thể nào là thục nữ dịu dàng. Thực sự mà nói thì tôi chưa từng gặp cô gái nào mạnh mẽ đến mức độ này, đúng, tới được cái mức độ này thì thực sự là chưa.

-Mà này Kwon Hoshi.

Đấy đấy, lại thế, tôi không gọi cô ấy là noona có phải là rất sai không?

-Tại sao cậu lại thích SHINee?

-Họ là một Idol tài năng! – Không có gì phải ngần ngại khẳng định điều đó, quá rõ ràng, và bởi tôi không phải fanboy bình thường đâu, là fanboy đích thực đấy haha.

-Họ là một Idol tuyệt vời!

-Chuẩn luôn! :D

Cái cách cả nhóm cho tới từng thành viên đối với fan thực sự tuyệt vời không thể chịu được, đó là lí do tôi cũng học theo họ, cố gắng gần gũi với fan trong phạm vi lớn nhất có thể.

Giống như hiện tại đây, tôi ngồi chung với fan trong một carbin bé nhỏ lửng lơ giữa bầu trời, chẳng khác gì một đôi yêu nhau đang hưởng thụ buổi hẹn hò. Thậm chí, tôi còn tin việc cô ấy thực sự có tình cảm đặc biệt với mình, và rất có thể nếu cứ như vậy tới một lúc nào đó tôi sẽ đáp lại cô ấy mất. Sẽ không, nếu như tôi và cô ấy có điểm dừng nhất định, và tôi nghĩ mọi chuyện sẽ không đi quá xa đâu, vì tôi, vẫn chưa chuẩn bị tinh thần chấp nhận đi tiếp con đường này, cùng cô ấy. Tin là một chuyện, có tiếp nhận nó hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác rồi, bởi cuộc đời này đâu có thể nào hoàn hảo như tiểu thuyết được.

-Cậu biết tớ tiếp cận cậu không phải vì tớ là fan của cậu đúng không?

Cô ấy rất thông minh, như vậy cũng tốt, tôi sẽ bớt phải khó xử. Và tôi, im lặng là đồng ý.

-Cậu cũng biết rằng tớ vì SHINee mới thích cậu? Nếu cậu không phải fan của các anh tớ tuyệt đối sẽ không để mắt tới cậu?

Cái này thì có hơi thẳng thắn quá rồi cô gái à, làm mất mặt tôi nhiều hơn ấy. -___-

Nếu đã biết rõ tôi như vậy rồi thì chắc hẳn cũng biết được tôi sắp sửa phải chấm dứt giấc mơ này của cô ấy rồi. Có thể vì tôi là một Idol, tôi không phải một người bình thường, sẽ rất khó để tránh làm cô ấy phải tổn thương, dù gì thì thế giới của tôi và cô ấy cũng rất khác nhau, không thể vì cô ấy không ngần ngại tỏ tình rồi nói rằng có thể chịu được áp lực mà dễ dàng đồng ý cho cô ấy bước vào thế giới của tôi. Điều căn bản chính là tôi không hiểu gì về cô ấy, không biết cô ấy là ai, thân thế như nào, tôi không thể dễ dãi càng không thể mạo hiểm với bản thân. Nếu như tôi thích cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, mọi chuyện sẽ khác, nhưng không, huống chi thời buổi này ở độ tuổi này làm gì còn tồn tại cái gọi là “tình yêu sét đánh” cơ chứ. Cô ấy không phải không tốt, tôi cũng không hề sai, chỉ là thế giới của hai chúng tôi thật khó để dung hòa.

-Nhưng cậu có biết ở Nhật rất nổi tiếng một truyền thuyết, rằng tại thời điểm mà vị trí hai người đang ngồi lên cao nhất họ sẽ bên nhau suốt đời, nếu họ… hôn nhau?

Hả??? Nhanh tới khó tin, tôi quay ngay ra nhìn thì quả thực vị trí hiện tại của cái carbin tôi đang ngồi đây đạt max thật rồi. Và nhanh tới khó tin lần hai, tôi quay ngay lại nhìn cô gái kia thì, mẹ, giật cả mình! +_+ Bị áp sát khoảng cách thế này bao nhiêu lần rồi mà tôi vẫn không sao bình tĩnh được. Chị gái à, cho xin đi, đừng nói là làm thật nhé! T___T

-Thật xin lỗi!

Xin lỗi xong là có thể cưỡng hôn tôi sao, nooooooo!!!

D.K: Nhắm mắt chịu đòn bố còn oan ức cái mẹ gì vậy? -___-

Hơ, trán… Dù có là hôn lên trán thì vẫn cứ là bị cưỡng hôn, không thể chịu được mà cái đứa con gái vô lối này!!! >.< Cô ta thậm chí còn không phải fan của tôi nữa, tôi thấy bất công thay cho fan của mình, tôi, tôi kì thực…

-Đừng không tin tình cảm của tớ, cũng đừng từ chối tớ có được không?

Đâu phải lần đầu nhìn thấy con gái khóc, fan gặp tôi mà khóc nhiều tới tôi cũng phát khóc được ấy, chỉ là… chỉ là… cô gái này không phải fan, khóc cũng không phải vì vui mừng gặp được idol. Là tôi không hề sai, vâng, nhưng lại quá vô tình tổn thương cô ấy rơi nước mắt rồi…

-Cũng đã đi được tới bước này rồi, đừng quay lưng lại với tớ, xin cậu đấy!

Cô ấy không khóc thảm thiết, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng đủ yếu đuối khiến trái tim tôi phải xót xa. Tôi đã nghĩ gì mà nói rằng bản thân tin cô ấy mà lại không cách nào chấp nhận cô ấy? Giả dối, tôi sao có thể giả dối như vậy. Nhưng mà…

-Tớ có người trong tim rồi.
 
6. Bạn

25/05 là ngày kỉ niệm của SHINee, còn ngày kỉ niệm của nhóm tôi là 26/05. Thường thì gần những ngày ấy các tiền bối sẽ có concert ở đâu đó cùng fan cắt bánh chúc mừng, và dĩ nhiên ở đâu đó đó nhất định phải có cái mặt của tôi góp phần. Còn việc chuẩn bị cho concert chúc mừng của nhóm tôi thì sao? Dĩ nhiên lần nữa là tôi không thể tập trung 100% sức lực được rồi. Cho nên là, năm nào cũng vậy hết, cứ đi concert của Idol về là Fanboy Hoshi này đây đều bị quở trách tới khổ sở lên được hự.

Năm nay là ngoại lệ đầu tiên, thậm chí lần này concert của SHINee tổ chức sớm hơn nên tôi lầy lội đi sớm về muộn hơn vậy mà, chẳng những chẳng bị chỉ trích mà ngược lại ai gặp cũng tủm tỉm cười, nhiều hơn là vỗ vai chúc mừng, bất lịch sự nhất là cười như chưa bao giờ được cười. -_- Cứ như cả công ty này đều biết việc tôi với cô gái đó vậy. *___*

-Báo đăng tin rần rần, muốn người ta không biết cũng khó hờ hờ.

-Nếu tôi nói rằng chỉ vì cùng là Fan có chung một Idol mới như thế sẽ chẳng ai tin cả đúng không? – Tôi bất mãn nhìn đồng bọn.

-Tin!

Woozi ah, yêu cậu quá nhiều, không hổ là bạn thân của tớ mà.

-Và càng tin hơn rằng cậu quá dễ dãi với fan, khỏi cãi nhé! Hahaha!!!

Đùa mà đừng ép Hoshi này phải sống ác chứ. -____-

-Một tuần nay không có tớ thúc ép các cậu luyện vũ đạo tới đâu rồi hả???

Giả bộ bận bịu, giả bộ cái quần què gì chứ, nãy giờ chẳng phải cả bọn ngệch hết mặt ra nhàn rỗi bắt bẻ tôi mua vui đó sao? Phải thay đổi vũ đạo mới được, khó chết mẹ đi cho các người khắc cốt ghi tâm rằng chỉ cần ngày nào còn làm Idol, còn trong nhóm, dưới sự quản lí vũ đạo của Kwon Hoshi này thì tuyệt đối đừng có hùa vào trêu chọc tôi!!!!! >.<

-Mà em vẫn thắc mắc lắm nha, hai người ở trên bánh xe khổng lồ làm cái gì vậy? Bức hình mờ quá gây hiểu lầm không hà.

Trinh nguyên của tôi đã bị cướp mất như thế nào, mãi mãi cũng không bao giờ muốn nhắc tới nữa, aaaaaaaaa!!!!!

-Quên không nói mọi người có thêm vũ đạo nhé, khó, à rất khó.

Kêu gào cũng vô ích, Hoshi đã thực sự tức giận. -___-



Không biết những nhóm nhạc khác có thế không nhưng với nhóm tôi dường như mỗi thành viên đều có một người bạn là fan đã theo chúng tôi từ thời là trainee, có người đã lập thân, có người vẫn chăm chút sự nghiệp, thậm chí có người không hiểu liệu có phải vẫn đang chờ ai đó trong chúng tôi đáp lại. Tôi nói không hiểu, bởi tôi chưa từng quan tâm tới suy nghĩ của những người như vậy, thực sự.

Nhưng nếu như tôi một lần để ý tới cảm nhận của họ, liệu rằng sự việc của ngày hôm nay có thể không xảy ra? Jeon So Yeon, người bạn fan thân thiết của tôi, chĩa mũi súng về phía tôi, ngay giữa buổi concert kỷ niệm 9 năm của nhóm. Mà có lẽ, tôi hiểu lí do cô ấy làm như thế.

-So Yeon à, em xin lỗi.

Dù cho em với cô gái đó không có gì cả, chỉ là em đã quá vô tâm cố tình không màng tới tình cảm của chị suốt hơn 10 năm qua, chỉ là em luôn coi chị là chị gái, là bạn bè, hoàn toàn không thể có cảm giác gì hơn thế.

Có một điều tôi biết, So Yeon là người duy nhất trên đời này hiểu rõ con người tôi nhất, hiểu tôi sẽ nói gì, sẽ làm gì, hiểu hơn cả bản thân tôi hiểu về chính mình nữa. Còn tôi, cũng chỉ biết cô ấy hiểu tôi, chỉ vậy.

-Kwon Soon Young, tại sao cậu lại biến tôi trở thành thế này, thành cái thứ fan đáng khinh bỉ nhất trên thế gian này? Tại sao tôi lại được người ta gọi với cái danh là “bạn gái hờ” của Hoshi SEVENTEEN chứ? Tại sao tôi lại được có số điện thoại của Hoshi SEVENTEEN, được đi chơi, được mời tới concert? Tại sao tôi lại được rất rất nhiều người ghen tỵ đến ghen ghét? Và tại sao tôi lại có thể mang được súng vào concert này để chĩa vào người mà suốt cuộc đời này tôi yêu thương nhất? Bởi, là bởi vì cái đồ vô tâm Kwon Soon Young cậu đối xử tốt với tôi, coi tôi không bình thường cũng chẳng đặc biệt, khiến tôi mù quáng chưa từng một lần muốn dứt ra. Kể cả tôi biết rõ cậu đơn phương người ấy, tôi vẫn lặng lẽ quyết tâm đợi cậu quên đi. Ngày người ấy công khai mối quan hệ, tôi chứng kiến cậu khóc, tôi ở bên cạnh cũng khóc cùng cậu. Suốt hơn 10 năm qua, tôi từ bỏ thanh xuân, một lòng vì cậu, cũng chỉ biết tới cậu. Vậy mà ở đâu đột nhiên chui ra một con nhỏ chỉ vài ngày thôi đã cướp mất cậu, cướp đi của tôi tất cả. Cậu biết mà đúng không Youngie, cậu là toàn bộ cuộc sống của tôi, là tất cả những gì mà tôi không thể nào đánh mất. Cho nên, tôi tuyệt đối không để cho nó có được cậu, tuyệt đối không!

Có người muốn giết tôi, mà tôi lại không thể nào ngăn cho bản thân không thương cảm họ. Tôi cũng yêu đơn phương, nhưng vì tôi là một Idol, tôi không thể hiểu được cảm giác Fan yêu Idol rút cuộc có bao nhiêu bất lực khổ sở. Nhưng mà là Idol thì sao, tôi cũng có trái tim, không có được người tôi yêu, tôi cũng biết đau. Lúc này đây, người con gái trước mặt tôi kia đang yếu đuối đáng thương tới nhường nào, vậy mà tôi chẳng cách nào hiểu nổi, vẫn không ngừng được thương cảm cho chính mình.

Mọi người xung quanh nãy giờ vẫn đứng hình, hoàn toàn không thể xen vào, cũng không ai dám xen vào. Tôi nhìn mũi súng trước mặt, rồi lại nhìn vào mắt So Yeon, ánh mắt quyết tâm ấy như thể nhất định sẽ bóp cò, một chút lưu luyến cũng không tồn tại, là sự kiên định tôi từng rất ngưỡng mộ mỗi lần nhìn cô ấy chơi bắn súng. Là con gái của Thiếu tướng, cô ấy nhất định sẽ không bắn trượt đâu, nói là bắn thì nhất định sẽ bắn, nhắm thẳng vào tim tôi mà kết thúc tất cả.

Đột nhiên tôi nghĩ…

-Nếu tôi không phải là Idol, chị có thể sẽ không trở nên như thế này hay không?

Tôi cũng vừa hay đã nhận ra lí do tôi không thể động lòng với So Yeon dẫu cô ấy đã bên cạnh dõi theo tôi lâu như vậy. Nếu đã lâu như thế, hà cớ gì lại không hiểu cho trọng trách của tôi, là một Idol lại chẳng ngầu được như G-Dragon có thể thoải mái, không màng dư luận thích thì sẽ làm. Tôi làm gì hay muốn làm gì cũng phải nghĩ cho hình tượng của mình, của nhóm, của công ty, nghĩ tới phản ứng của người khác. Có được hào quang trên sân khấu, đổi lại là mệt mỏi phía sau, mồ hôi và nước mắt. Quyết định sẽ trở thành Idol, tôi vốn đã nghĩ thật đơn giản, được giống như SHINee, được tỏa sáng, được đem những điệu nhảy, những lời ca khiến người khác yêu thích, không từng nghĩ tới rằng làm một Idol phải quản nhiều chuyện như vậy, ngay cả cảm xúc của bản thân cũng phải cân nhắc fan sẽ phản ứng thế nào, liệu có quay lưng lại với mình chăng. Rồi sau tất cả, sẽ còn lại ai thực sự thật lòng chân thành vì chính tôi mà yêu thích tôi, ủng hộ tôi.

Có lẽ hiện tại Jeon So Yeon ấy nói rằng vì quá yêu thương tôi, không muốn mất tôi mà muốn giết tôi. Nhưng nếu tôi không là Idol, chỉ là một người bình thường hết sức bình thường, có dám chắc cô ấy lúc này liệu có đang chĩa súng về phía một Idol khác mà vẫn với lí do quá yêu quá thương, không thể đánh mất? Giống như hào quang cũng có thể bất cứ lúc nào biến mất, tình cảm càng là thứ có thể thay đổi dễ dàng hơn. Bởi thế người ta mới luôn không tin tình cảm Fan đối với Idol có thể là tình yêu, nó quá xa vời để nắm bắt, cũng quá sức mong manh để uy trì.

Tại sao tôi lại tin rằng cô gái tên Yang thực sự quan tâm tôi? Tuy rằng cô ấy vì SHINee mới thích tôi nhưng cô ấy lại thấu hiểu thứ tôi đang gánh trên vai nặng nề cỡ nào, rõ ràng và khiến tôi cảm động tới mức cứ như thể cô ấy cũng giống như So Yeon yêu tha thiết một Idol nào đó vậy. Mà sao lúc này, nguy hiểm đang cận kề tôi lại nghĩ tới cô gái đó cho được, tôi bị thế này cũng là vì cô ấy gây ra, còn chưa đủ phiền phức hay sao?

-Nếu thì thế nào, sự thật cậu vẫn là Idol, và tôi vẫn yêu cậu, và sẽ vì yêu cậu mà không để đứa con gái đó có được cậu.

-Tại sao cậu không giải thích tớ với cậu chẳng có gì cả? Cô gái này yêu cậu như thế nhất định sẽ tin cậu, cũng thoát cho cậu được một mạng rồi, Kwon Hoshi ngốc nghếch!

Sao lại là lúc này? Xuất hiện và lửa cháy đổ thêm dầu? Cái cô gái bá đạo không biết sợ là gì này thiệt tình…

-Đừng…

Chẳng hiểu sao nhưng khi mũi súng quay sang phía cô ấy, tôi lại hốt hoảng la lên như vậy. Trong khi nãy giờ đối tượng bị nhắm tới là mình, tôi lại chẳng hề sợ hãi. -___- Vì tôi ít nhiều cũng là con trai, cô ấy là con gái, mạnh mẽ phải bảo vệ yếu đuối, được không? Mẹ chứ, không biết ai mới là mạnh mẽ ở đây. -______-

-Cậu lo lắng cho cô ta???

Chị bắn tôi tôi có thể chấp nhận được, có thể nể tình mà tha thứ được, nhưng chị bắn người ta tất cả sẽ không ai chấp nhận tha thứ được cho chị đâu.

Tôi định nói, nhưng lại bị cướp lời, gì đó Yang à, đừng có không biết lúc nào nên nói lúc nào không chứ, trước mặt cậu là súng thật đấy, không phải giả đâu, và cô gái cầm khẩu súng đó cũng là tuyển thủ quốc gia đấy, không phải con nít chơi trò mạo hiểm đâu, sao không biết sợ là gì, giời ơi.

-Cô biết tại sao cậu ấy lại không giải thích không? Súng đã chĩa thẳng như vậy rồi, bóp cò một cái là coi như xong, cậu ấy đâu phải chán sống mà để mặc như vậy không chịu nói gì. Đừng nghĩ cậu ấy là vì đang áy náy với cô, cho xin đi.

Ôi lạy thánh lạy thần, nói cái quái gì vậy? Không phải là chán sống thì cũng là muốn chết.

-Cậu ấy là đang thất vọng. Vì, cô nói gì nhỉ, theo cậu ấy suốt hơn 10 năm, còn là bạn bè thân thiết, được coi như bạn gái hờ, vậy mà một chút cũng không chịu hiểu cho hoàn cảnh của cậu ấy. Mà không, là Idol thì hoàn cảnh cái nỗi gì, là vị trí của cậu ấy.

Ôi lạy nốt Chúa ạ, chị gái sinh trước tôi hai tháng à, có nhìn thấy đối phương đang mất kiên nhẫn dần đều rồi không???

-Rút cuộc mày muốn sủa cái gì đây?

-Cô đã có rất rất nhiều thứ mà những người khác ao ước cũng không thể nào có được. Chỉ là thứ duy nhất không có được là trái tim cậu ấy thôi chứ gì? Thì đã sao, có chắc có được rồi thì không đánh mất không, huống chi hiện tại, quá khứ, và tương lai cô vốn chưa từng có. Cô biết cậu ấy đối với cô không đặc biệt, đừng nói suốt 10 năm qua cô không hề cố gắng để trở nên đặc biệt, chẳng qua cố gắng cũng vô ích. Cô thừa biết bản thân chỉ có thể dừng lại ở đó, lại cố chấp tham lam tự làm khổ mình. Thay vào đó sao cô không tự thỏa mãn với những gì mình đang có đi, thực sự nó đủ làm cho cô không còn gì phải hối hận về thanh xuân của mình nữa rồi. Cô nghĩ rằng bản thân tự mình từ bỏ thanh xuân là có quyền bắt cậu ấy chịu trách nhiệm được à, là cô đơn phương người ta đấy, đơn phương thì đừng có đòi hỏi. Tôi nói với cậu ấy rằng đã là Idol 9 năm chẳng việc gì phải e ngại việc hẹn hò, fan cũng đủ lí chí để không biến thành trở ngại, vậy mà cô không chỉ là fan lâu năm, còn là bạn của cậu ấy, lại nói yêu cậu ấy nhất cả cuộc đời này, cô có biết rằng có một tình yêu được gọi là buông tay? Mà thôi, câu này cổ lỗ sĩ quá rồi. Đối với tôi, yêu thật lòng chính là sẽ vì người đó từ bỏ cả cảm giác của bản thân, mỉm cười khi người đó hạnh phúc, dẫu hạnh phúc đó có thể không có mình. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng, chỉ cần là người mà người đó yêu thương, tôi cũng sẽ bất chấp tất cả mà yêu quý họ. Cơ mà nói vậy chứ, tôi chẳng trông mong chúng ta có thể làm bạn đâu, vì tôi cực kỳ ghét loại fan đáng khinh bỉ như thế này, nó làm tôi như nhìn thấy lại bản thân.

Hả? Câu cuối là ý gì???

-Đừng có giở trò cao thượng ở đây trong khi mày là người có được cậu ấy.

-Cô cho rằng cậu ấy là đồ vật sao mà cứ mở mồm ra lại nói có với chẳng mất. Cậu ấy là Kwon Hoshi, là một ngôi sao toả sáng trên bầu trời của fan, hàng nghìn hàng vạn fan. Và cô đang dí súng vào trái tim mỏi mệt của cậu ấy đấy. Cô nghĩ rằng bấy nhiêu fan ở đây rồi toàn bộ fan ngoài kia sau khi biết được chuyện này liệu có một ai chấp nhận được cô tổn thương Idol của họ như thế này? Cô muốn biết tại sao cậu ấy không giải thích với cô chứ, bởi nếu không phải tôi mà là một người khác, bất kể cậu ấy yêu ai cũng sẽ đều phải chịu cảnh này. Và cô nghĩ coi hiện tại cậu ấy có đang đau lòng không, cậu ấy không coi cô đặc biệt nhưng cũng chẳng bình thường còn gì, nghĩa là cậu ấy coi trọng cô, mà người cậu ấy coi trọng đang muốn giết chết cậu ấy, vì lí do gì cũng không thể an ủi được tổn thương trong lòng cậu ấy lúc này.

Sao cô ấy… sao cô gái đó lại luôn hiểu tôi tới vậy…

Tôi là người có khả năng nhất kết thúc sự việc này, và tôi không thể chần chừ thêm nữa. Lần đầu tiên tôi xác định được rõ ràng thứ tôi muốn bảo vệ, là cô gái này đây. Bảo vệ được cô ấy, trái tim và bản chất con người tôi ngược lại sẽ được cô ấy bảo vệ còn an toàn hơn.

-So Yeon à, dừng lại đi, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục làm bạn…

-Cái tôi cần không phải chỉ là bạn!!!

-Tôi không thể cho chị nhiều hơn một chữ bạn, nếu chị cứ nhất định cố chấp e rằng sau này tôi hoàn toàn không thể nhìn mặt chị.

-Vì cô ta???

-Đúng vậy!

Cứ nói một câu tôi lại dè chừng thu gọn dần khoảng cách.

-Cậu đứng im, nếu không tôi sẽ bắn, tôi nói cậu…

“Đoàng” một tiếng vang lên như xé tan hết thảy mọi thứ, giao tình giữa tôi với Jeon So Yeon, quãng thời gian vui vẻ với cô ấy, từ khi bắt đầu cho tới hiện tại…

Đồng thời cũng xé tan cả khoảng cách, là khoảng cách giữa tôi và cô gái tên Yang ấy.

Thì ra thế giới của tôi và cô ấy không phải hoàn toàn không thể dung hoà…

-So Yeon à, dù cho cô gái này có thể tỉnh lại hay không, làm ơn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, xin chị.

Cậu đã hứa sẽ ở bên cạnh làm chỗ dựa cho tớ, luôn khiến tớ vui vẻ, cũng hứa sẽ cùng nhau tới concert của SHINee, lại cũng nói sẽ chờ đợi tớ… Đừng có nói dối!
 
7. Người tôi từng yêu


Cuối cùng thì tháng 6 cũng đã tới, tháng của tôi, cũng là tháng của người tôi yêu.

Tháng 5 trôi qua cứ như một giấc mơ, lại cũng giống một cơn ác mộng, vừa rất muốn tỉnh lại, vừa hi vọng tỉnh lại rồi sẽ không quên mất nó, đồng thời không muốn quên mất nó, lại cũng muốn có thể nào đừng nhớ về nó nữa. Tại sao tâm tư của tôi lại trở nên quái gở đến thế này? Thậm chí đồng bọn cũng không ai còn nhắc tới những sự việc của tháng 5 nữa, cho người ta cái cảm giác không phải là dường như mà thực sự đã kết thúc thật rồi. Và tôi, cũng nên thôi níu kéo quãng thời gian rối loạn ấy đi thôi. Cô gái đó cũng biến mất rồi, trả lại cho tôi sự bình yên trước kia.

-Này, thôi thơ thẩn ngẩn ngơ đi, fan đang nhìn đấy, đừng để họ phải lo lắng thêm nữa.

Tôi chỉ nhìn được vào mắt Woozi đúng một giây liền hổ thẹn quay ngay đi, nhưng rồi lại bắt gặp những ánh nhìn của fan vì tôi mà đã vướng bận lo âu. Giả sử người bị thương lần đó thực sự là tôi, không hiểu họ sẽ còn đau lòng như thế nào, tôi quả thực là một Idol không tốt. Phải quay trở lại làm Hoshi vui vẻ, đáng yêu như thường ngày thôi. Nhưng đúng lúc này, tôi lại nhìn thấy một hình ảnh khiến bản thân đột nhiên mất đi lí chí, vô thức đang định lao vào dàn fan, nếu như không có bàn tay Woozi còn nhanh hơn giữ tôi trở lại.

-Cậu bị điên à, định làm gì, phóng viên đầy ra kia kìa.

Vào tới phòng chờ, chẳng để tôi kịp nói lời xin lỗi, cậu ấy đã dằn mặt luôn.

-Kwon Soon Young, cậu tỉnh táo lại cho tớ, người bị bắn đâu phải là cậu, sao có thể trở nên mất trí như vậy? Cậu không muốn làm Idol nữa phải không? Thế sao không rời khỏi nhóm đi?

Vì người bị bắn không phải là tôi cho nên mới thế… Nhưng lúc này sao tôi còn có thể nói ra những lời thiếu trách nhiệm với cả nhóm như vậy. Có nghĩa là, tôi có thể im lặng giữ lại những lời ích kỷ với bản thân, và hơn cả là tàn nhẫn với cô gái đó? Đúng, tôi không còn muốn làm Idol nữa, những ngày này càng cảm giác chán nản hơn việc phải làm một Idol. Nhưng tôi lại không đủ can đảm để từ bỏ, 9 năm làm Idol, 4 năm làm trainee, quá nhiều gắn bó, quá nhiều trách nhiệm mà tôi không thể nào dễ dàng từ bỏ. Bởi thế, dù rất khó khăn, nhưng tôi thực sự phải tiếp tục.

-Xin lỗi mọi người, là tớ không tốt!

-Thôi mà, hyung ý cũng đã phải trải qua cú shock lớn như thế, đâu phải nói ổn là ổn ngay được, cô gái đó lại còn đang bị thương mà biến mất khỏi bệnh viện…

-Im ngay, Vernon-ssi, cái kẻ ngốc nghếch vô tâm vô phế này! =”=

Đúng là mọi người vẫn đều để ý, chỉ là cố tình không khơi ra để tôi phải suy nghĩ thêm, vậy mà tôi đã phụ lòng họ, tỏ ra khổ sở bắt họ phải cùng tôi lo lắng.

-Chúng ta đều biết con đường này không hề dễ theo đuổi, nhưng chẳng phải đều đã cố gắng hết sức cùng nhau thực hiện ước mơ đó sao? Ước mơ của bản thân được thực hiện rồi thì cũng phải nghĩ tới fan của mình nữa chứ, rồi gia đình, người thân, bạn bè, trên nữa là đồng nghiệp, công ty. Đừng nói là Idol mà ngay cả người bình thường cũng không thể ích kỷ chỉ biết nghĩ đến bản thân mình. Mọi người ai chẳng biết cậu đang gặp khó khăn như thế nào, cũng đâu phải bỏ mặc cậu đâu, chí ít cậu có ích kỷ thì cũng nên biết lúc nào được và lúc nào không. Sắp ra diễn tới nơi rồi mà tâm tư còn vẩn vơ như thế này…

-Woozi, nói hơi quá rồi.

-Không, cậu ấy nói rất đúng, tớ sai rồi, thực sự xin lỗi mọi người, sau này nhất định sẽ không ngốc nghếch như vậy nữa, đã để các cậu lo lắng nhiều.

Không khí giữa chúng tôi chưa từng căng thẳng như thế này bao giờ, lần này tôi quả thực gây ra tội lớn.

-Hyung à, thực ra… chẳng ai lo lắng cho hyung tẹo nào đâu, phiền chết được!

-Nó nghĩ nó quan trọng ở cái nhóm này lắm, không có nó càng đỡ phải tập vũ đạo hùng hục mệt muốn xỉu.

-Tưởng không ai nói gì, im lặng là lo lắng đấy, không ngờ sự tự tin cũng chẳng kém cạnh ai.

Cái động SEVENTEEN này, thật không thể tin nổi tôi đã đánh đổi cả thanh xuân vàng ngọc của mình cho những con người như thế đấy. -_- Thật yêu thương không thể hết được mà. ^^~



Sau khi tìm lại chính mình, kết thúc hoàn hảo phần trình diễn của nhóm trước đông đảo các Idol khác cùng các fan có mặt tại Dream Concert hôm nay, thì tôi lại một lần nữa đánh mất mình. -___- Con bé fan ở buổi fansign với concert bên Nhật mà tôi vẫn hoài nghi có liên quan tới cô gái đó, tôi đã nhìn thấy nhóc ta bên ngoài sân vận động lúc Woozi ngăn tôi không làm trò mất mặt. Không hiểu sao nhưng tôi cứ nghĩ rằng chỉ từ nhóc ấy tôi mới có thể biết được Yangie kia đang thế nào. Chí ít cô ấy cũng đỡ thay tôi một viên đạn, tôi không thể coi như không có gì xảy ra, hỏi thăm tình hình sức khỏe là điều nên làm, ít nhiều là vậy.

-Nhóc quen Yang có đúng không?

-Heol, oppa? Ôi oppa còn nhớ em???

Lại giả bộ ngây ngô. -__- Tôi sẽ không nói tới việc vờ như không quen biết cô ấy ở buổi fansign với concert, tôi chỉ muốn biết một điều duy nhất thôi.

-Trả lời anh đi, nhóc quen cô ấy phải vậy không? Nhóc không phải người Hàn, không giỏi ngoại ngữ được như cô ấy nên không qua mắt được anh đâu.

-…

Chắc cũng biết không thể diễn tiếp vai, cô nhóc thôi cười đùa, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên rất nghiêm túc, thật giống cô gái đó đến đáng sợ. @___@

-Oppa muốn biết điều gì nào?

Nhóc ấy quả nhiên không phải fan của tôi, ngược lại ánh mắt kia rõ ràng còn là có ác cảm với tôi nữa, OMG, tôi đã gây nên tội tình gì???

-Yangie cô ấy… cô ấy hiện tại vẫn ổn chứ?

-Ổn? Ổn thì tất nhiên là không rồi, có ai bị trúng đạn mà lại ổn cho được? Oppa ý, à eonnie ý chỉ là thích một Idol chứ đâu phải tham gia tranh cử tổng thống gì vậy mà lại bị người ta bắn cứ như trong phim, đối với một người sợ tổn thương th.ân thể như eonnie thực sự người ngoài không cách nào an ủi được tâm hồn đã vỡ nát. Đêm nào eonnie cũng rên rỉ đau đớn, vết thương nhức nhối khiến eonnie không thể ngủ ngon giấc. Mà oppa chắc cũng biết eonnie là người bề ngoài mạnh mẽ như thế nào, tuyệt đối không cho ai chăm sóc, tự mình chống chọi với tổn thương, cả th.ân thể, cả tinh thần. Còn cái kẻ đã gây ra chuyện thì hoàn toàn không bị nhắc tới, trọn vẹn được giấu diếm với truyền thông. Cho nên, eonnie phải lặng lẽ biến mất cũng để không ảnh hưởng tới oppa. Mà em đang nói cái gì vậy? Em chỉ là một đứa tầm thường sao có thể nói với một Idol lớn như oppa những lời thế này, eonnie ấy sẽ giết em mất. Oppa muốn biết điều gì ấy nhỉ? Eonnie ấy có ổn không? Hoàn toàn không, đã được chưa ạ?

Cái bộ dáng ngây thơ, vô tư kia nếu như là cố tình thì ok, đã thành công sỉ vả được tôi rồi.

-Oppa còn muốn biết gì nữa không?

-Nhóc là fan của BTS à? Bias Jeong Kook?

Cái này là tôi cố tình, để tôi không bị lún quá sâu vào cảm giác tội lỗi, một lát nữa tôi còn phải tới concert đặc biệt mừng sinh nhật người tôi yêu, không thể mang tâm tư vướng bận bởi một người khác tới đó. Dù cho cô gái ấy khiến tôi xót xa, thực sự rất xót xa. Nhưng, coi như tôi tôn trọng quyết định của cô ấy, đã rời bỏ thế giới của tôi rồi, không còn muốn dung hòa nữa, vậy thì hãy ra đi thật vui vẻ, hãy sống thật hạnh phúc.

-Nhờ nhóc gửi tới cô ấy cho anh một lời cảm ơn, à không, nhiều hơn một lời cảm ơn, rằng anh thực sự biết ơn cô ấy.

-Cái eonnie cần không phải là lời cảm ơn từ oppa, càng không phải là được truyền đạt lại từ một người khác.


Vậy mà tôi vẫn để mình phải vướng bận tâm tư về người con gái khác ngay khi đang đứng giữa biển fan và ngắm nhìn hình ảnh người con gái tôi luôn yêu đang tỏa sáng. Cho tới khi người con gái xinh đẹp nhất thế gian ấy mỉm cười hạnh phúc cùng người cô ấy yêu cắt bánh sinh nhật và tuyên bố với tất cả rằng:

-Tôi và Hyo Jong quyết định sẽ cưới vào cuối năm nay, hi vọng mọi người sẽ ủng hộ!

Tôi những tưởng bản thân sẽ phải đau khổ lắm, sẽ gục ngã, sẽ suy sụp, sẽ lập tức rời khỏi nơi này. Nhưng mà, nhìn nụ cười của người con gái ấy, lòng tôi đau nhói lại cảm giác nhẹ nhõm thật nhiều, như thể đã trút bỏ được gánh nặng trong tim.

HyunA, nữ hoàng gợi cảm. Tôi đã từng không để tâm gì tới chị bởi cái danh hiệu đó, bởi luôn nghĩ tôi và chị quá khác nhau, bởi sẽ chẳng bao giờ tôi và chị có thể dung hợp được. Vẫn cứ cái ý nghĩ đó mà ngoài coi chị là tiền bối, tôi chẳng có ý niệm gì hơn. Và rồi, nhóm tôi với chị phải hợp tác với nhau, và rồi, tôi tiếp xúc với chị lần đầu tiên, mọi định kiến trước kia trong tôi nháy máy một cái liền sụp vỡ hoàn toàn. Chị xinh đẹp nhưng không gợi cảm như lúc trên sân khấu, chị hấp dẫn nhưng lại là sức hấp dẫn của sự đáng yêu tới khó tin. Chị rất thích cười, lúc làm việc lại cực kỳ chuyên tâm, nghiêm túc. Một ngày, tôi và chị tập vũ đạo riêng với nhau, tôi chính thức nhận ra mình thực sự yêu thương chị mất rồi.

Trọn vẹn một tháng làm việc cùng với chị, tôi vừa phải cố gắng kìm nén tình cảm, vừa có lúc thật muốn chạm tới chị, được bày tỏ với chị trái tim mình, nhưng sao lúc nào cũng luôn thấy khoảng cách quá xa xôi.

Kết thúc hợp tác, mỗi người lại tập trung với sự nghiệp riêng, có lẽ, mà không, chính xác là chỉ có một mình tôi vẫn âm thầm đơn phương nhìn về phía chị. Một ngày, Dispatch tiết lộ chị và Hyo Jong E’Dwan của PENTAGON đang hẹn hò, tôi hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng đau khổ, khóc như một thằng điên, lại còn nghĩ nhất định sẽ chờ tới ngày chị chia tay người ta.

Hóa ra tôi đã từng yêu chị tới ngốc nghếch như vậy. Tới nỗi, lúc này đây, đứng trước giây phút phải chấm dứt tình cảm đơn phương khổ tâm bấy lâu nay của mình, tôi đau khổ, cũng nhẹ nhõm, lại không sao kìm nén được những giọt nước mắt nhất loạt muốn rơi ra.

Kim Hyun Ah xinh đẹp chưa từng một lần là của em, sinh nhật vui vẻ, chúc chị hạnh phúc, luôn luôn hạnh phúc, mãi mãi hạnh phúc!

Chợt tôi nhớ tới những lời cô gái tên Yangie nói với Jeon So Yeon, từ bỏ cả cảm giác của bản thân, mỉm cười khi người đó hạnh phúc, dẫu hạnh phúc đó có thể không có mình. Thì ra việc đó cũng không quá khó, tới lúc phải kết thúc tốt nhất hãy thanh thản kết thúc nó, với bản thân chính là một sự giải thoát.

Tôi cứ đứng lặng lẽ như thế cho tới cuối buổi concert, là lần cuối cùng đứng từ xa, trong bóng tối nhìn về phía chị. Mọi người dần dần ra về hết, cứ mỗi lúc một thưa thớt dần.

“Can you say can you say~

Rằng em sẽ là ánh sáng của tôi khi mặt trời buông xuống?

Can you say~

Tôi không thể nào rời xa em được nữa…”

Tiếng chuông điện thoại ai đó vang lên, trùng hợp khoảnh khắc tôi quay ra bắt gặp hình ảnh cô gái đó, đang đứng nhìn tôi.

-Alô, à ừ, tớ đang về, dĩ nhiên bả đẹp bá cháy, với E’Dwan đáng yêu gì đâu á, mà đợi tí, hình như thấy ai như Hoshi của 17 ý, giông giống, ờ cũng phải, ừa ừa, đợi tí, về liền…

Hôm nay, cô ấy không mở lời trước, tôi cũng không biết phải nói gì. Có quá nhiều điều muốn nói thành ra chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Cảm xúc rõ nét nhất của lúc này kì lạ lại là một sự bất mãn. Đứa con gái này, kì thực, khiến tôi thật bực mình. Tự mình bước vào thế giới của tôi, đảo lộn mọi thứ, còn ngốc nghếch tự hứng chịu tổn thương, cuối cùng không một lời lại tự mình biến mất. Tùy tiện làm bất cứ điều gì mình muốn, tùy tiện rối loạn cảm xúc của người khác. Cậu cố ý có phải không? Cố ý làm tôi phải lo lắng, phải không ngừng nghĩ về cậu. Cậu đang ở đâu, vết thương thế nào rồi, có ăn được không, ngủ có ngon giấc không, tại sao không nghe máy, tại sao lại bỏ mặc tôi suốt những ngày qua… Tôi cố gắng làm cho mình bận rộn mỗi ngày, bởi chỉ cần rảnh rỗi một phút giây thôi sẽ lập tức tự hỏi mình những câu bất lực như thế. Giờ mặt đối mặt, lại chỉ biết câm nín. Phải chăng do không đúng thời điểm? Chẳng phải cậu đã nói sẽ đợi tôi.

“Tớ có người trong tim rồi!”

“Tớ sẽ đợi, đợi trong tim cậu có tớ!”

Một chút nữa thôi, cậu sắp đợi được tới lúc đó rồi.
 
8. Rất nhớ cậu… (1)

Giờ nếu phải thật sự chọn và chỉ được chọn một câu hỏi duy nhất để tìm câu trả lời, chính là tôi muốn biết vết thương của cô ấy thế nào rồi. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi như thằng mất trí lao tới định vạch áo người ta ra coi như lúc này đây. -__- Nếu không phải bị thương ở vai ảnh hưởng tới tay chắc tôi cũng ăn trọn cái vả từ cô ấy. +__+ Cơ mà cũng chẳng cần phải tới mức đó, chỉ riêng cái nhìn kì thị hiện tại thôi đã đủ làm tôi lập tức đứng hình.

-Xin lỗi, tớ chỉ là quan tâm tới vết thương…

Cử động một chút mà cơ mặt cô ấy đã nhăn lại, chắc hẳn vẫn còn đau lắm. Nhưng mà tại sao với tình trạng này lại vẫn một mình tới concert của HyunA?

-Thì ra cái người trong tim cậu ấy là Kim Hyun Ah?

Quá rõ ràng để nói thêm gì.

-Nếu thế thì tớ bỏ cuộc. Kim Hyun Ah là cô gái duy nhất trên đời này tớ sẽ không bao giờ đối đầu.

Hóa ra, chị ấy đối với cậu cũng có ý nghĩa lớn như vậy?

Và hóa ra tôi và cô gái này lại có nhiều điểm chung như thế.

Nhưng mà cô ấy nói bỏ cuộc là thật sao? Giống như cái cách cô ấy đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt tôi? Không phải là cố tình khiến tôi phải lo lắng, nhớ nhung sao? Vậy thì cô ấy thành công rồi đấy, còn muốn làm tới mức nào nữa???

-Tớ đùa thôi, chị ấy giờ đã có hạnh phúc riêng cho mình rồi, còn hạnh phúc của cậu, hãy để tớ lo! ^^~

Cô ấy vẫn đợi, cô ấy vẫn giữ lời hứa, và cô ấy vẫn không ngừng mong muốn được bước vào thế giới của tôi. Dẫu rằng trái tim tôi chưa thể thực sự chấp nhận hoàn toàn cô ấy, nhưng dường như đã đến lúc rồi, đến lúc tôi kéo cô ấy vào thế giới của Kwon Hoshi này rồi. Nếu không phải cô ấy đang bị thương, tôi khẳng định đã ôm cô ấy vào lòng.

-Cậu mệt rồi, hãy nghỉ ngơi thôi.

-Không, tớ vẫn ổn.

-Ý tớ là hạnh phúc của tớ không cần cậu phải lo nữa, chỉ cần cậu ở bên cạnh tớ, chẳng làm gì hết, tớ cũng có thể hạnh phúc.

Có phải tôi nói hơi thẳng quá không, phản ứng như không có phản ứng gì của cô ấy mới thực sự là đáng ngại kìa, rút cuộc là đang vui hay không vui?

Đột nhiên cô ấy cử động cánh tay bên vai phải bị thương rồi đau đến mức rít lên, nước mắt cũng chảy ra luôn nữa. Vừa đỡ lấy, tôi vừa cáu ra mặt, gắt.

-Cậu bị ngốc đấy à? Trúng đạn chứ không phải tróc da đâu…

-Tớ không mơ.

Tôi không nghĩ là cô gái mạnh mẽ tới kinh ngạc này lại cũng có lúc ngốc nghếch đáng yêu như thế này ấy, chịu không được muốn bô bô, dĩ nhiên, tôi cũng chỉ dám hôn vào má, đồng thời nhoẻn miệng cười một cái.

-Đúng, cậu không mơ, là tớ vừa chấp nhận tình cảm của cậu, cũng vừa mới hôn cậu.

-Cậu là Idol, tớ nói yêu cậu, cậu tin?

À, cô ấy đang shock vì điều đó sao? Đứa con gái ngốc nghếch này lúc nào cũng tỏ ra cool ngầu rút cuộc trong lòng chất chứa bao nhiêu tự ti để cứ mãi canh cánh về một việc cỏn con này như vậy chứ. Phải cho cô ấy hiểu được một sự thật rằng, trong mắt tôi cô ấy là một người rất kiên cường, rất quyết tâm, lại rất thoải mái với bản thân mình, sẵn sàng làm những thứ mà mình thích. Đâu phải ai cũng có thể tiếp cận với một Idol, làm họ chú ý đến mình, khiến họ nhớ được mình, rồi khiến họ tương tư mình. Như Jeon So Yeon, quãng thời gian 10 năm bên tôi cũng đâu thể làm tôi vì điều đó mà cảm động, đâu phải cứ lâu dài, bền bỉ thì sẽ được.

-Cậu đâu chỉ mỗi nói thôi, cậu đã làm, và điều đó mới khiến tớ tin.

Mặc dù không chắc rằng với cùng cách thức đặc biệt như cô ấy, là người khác thì sẽ thành công. Cũng không phải vì cô ấy đỡ đạn giúp tôi, chỉ là một phần góp vào đó. Cái chính là những thứ cô ấy đã nói, đã làm tất thảy đều chạm được vào trái tim tôi. Tấm lòng của cô ấy đã khiến tôi tin, và rồi chấp nhận.

-Tớ sẽ không hỏi về chuyện của chị Ah đâu, tớ có thể chấp nhận người mình yêu trong tim vẫn luôn tồn tại một hình ảnh khác, chẳng sao cả, vì sau tất cả người tớ cần nhất chỉ có mình cậu, một mình cậu mà thôi, Kwon Hoshi.

Tôi cũng muốn hỏi cô ấy rất rất nhiều thứ, nhưng chợt nhớ cô ấy từng nói mọi chuyện hãy để theo tự nhiên, từ từ mà tới. Chuyện trước nhất tôi cần làm lúc này là đưa cô ấy về nghỉ ngơi, mặc dù make up vẫn không che đi được sự yếu ớt, mỏi mệt trên gương mặt.

-Giờ cho cậu hai lựa chọn: về nhà cậu, hoặc về nhà tớ!

-Nhà cậu, và đừng nói nhiều nữa, tớ rất đau không muốn nói gì nữa hết đâu. -___-

Vậy được, tôi sẽ nín lại câu nói “chưa gì đã muốn về nhà giai”, thoáng nó cũng vừa. ==”



-Mai tớ phải về nước, chắc tầm 2 tuần, ở đây lạnh quá không tốt cho vết thương của tớ.

Tức là cô ấy lại biến mất? Ôi không, tôi đang nghĩ cái quái gì vậy? Không nghe cô ấy nói sao, không tốt cho vết thương của cô ấy đấy, mà vết thương nghiêm trọng đó là do ai mới bị, là do tôi, là vì tôi!!! Chưa gì đã mắc cái chứng tham lam, ích kỷ, độc chiếm rồi. #____#

-Cậu sẽ nhớ tớ không?

-… – Lại hỏi thẳng, không biết ngại là gì.

-Hử… á da, đau… +_+

Tự nhiên lại cúi xuống để dòm mặt tôi chi rồi ngã cho mà đau, mà cậu chẳng sợ trời chẳng sợ đất lại cũng biết đau cơ.

Tôi đỡ lấy Yangie, vô tình giữa hai đứa lại rơi vào cảnh khó xử, mắt nhìn mắt, tôi từ trên nhìn xuống, cô ấy phía dưới nhìn lên, có chút không thở được.

-Cậu…

-Có, nhớ, từ lúc cậu biến mất ở bệnh viện đã luôn nhớ cậu rồi.

-Tớ cố tình đấy, cả việc về nước, để cho cậu nhớ tớ, ngày một thích tớ nhiều hơn, cuối cùng dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể rời bỏ khỏi tớ. Thấy tớ ác không? Cậu liệu rồi có chán ghét một đứa con gái không tốt như tớ?

-Tớ không thấy cậu không tốt ở chỗ nào? Cậu thích tớ, chủ động theo đuổi tớ, cậu hiểu cảm giác của một Idol rồi hiểu tớ đến khó tin. Cậu một mình bắt bẻ Jeon So Yeon tay đang cầm súng cũng không hề thấy sợ hãi, cậu đỡ đạn giúp tớ, trước khi ngất đi cũng chẳng nói một lời nào yếu đuối, biến mất khỏi bệnh viện tránh cho tớ một đống những rắc rối. Chẳng những không hề không tốt mà quá tốt, và ngầu khủng khiếp. Cũng may cậu là con gái, nếu là con trai tới nghĩ mình thành gay mà phải lòng cậu mất.

Đúng là tôi nghĩ thế, nhưng chẳng phải không nên nói hết ra sao như vậy sao, cô ấy có khi nào hiểu hết lòng tôi rồi sẽ đâm ra chán ghét tôi? Ầy, sao lại tự ti thế này??? À, thì ra rơi vào lưới tình chính là tự mình sẽ đánh mất sự tự tin, bất kể là ai.

Cơ mà câu cuối… khiến cô ấy buồn cười rồi kia kìa. -___-

-Á ôi, cười là thấy đau rồi mà thành gay á, hahaha, tớ đau quá, buồn cười chết tớ, aaa…

Thật muốn bịt cái miệng gây ch.uyện ấy lại, và tôi nghĩ nếu dùng tay nhất định sẽ bị cô ấy cắn, chẳng ai được lợi, tôi thì bị hại. Cho nên, dùng miệng, cả hai đều chẳng mất gì. Cứ tưởng sau đó lợi thế sẽ nghiêng về phía tôi, ai dè cô gái này chỉ chịu lép về chưa đầy ba giây đã lại coi như không có gì, còn nói năng rất khó nghe.

-Nãy thì hôn má, giờ hôn môi, đừng nói nếu tớ không bị thương lát chúng ta sẽ lên gi.ường với nhau luôn? Tớ thực sự là không quan tâm đâu cũng thấy rất trẻ con, vớ vẩn nhưng tớ vẫn thắc mắc cậu với Jeon So Yeon hoàn toàn chỉ là bạn bè bình thường, chưa từng xxoo?

-Tớ phải nói mình vẫn còn trinh thì cậu mới tin? -___-

-Miễn cưỡng lắm thì may ra có thể tin.

Rút ra được kinh nghiệm sương máu: mãi mãi không nên đấu khẩu với cô gái này!

-Này, đỡ tớ ngồi dậy dùm đi, nãy giờ không mỏi à?

-Cậu mệt chưa?

-Tớ đói, muốn ăn cậu, được không?

-Bắt nạt tớ rất vui?

-Cái đó là yêu thương, không phải bắt nạt.

-Rồi, để tớ đi coi có gì làm cho cậu ăn.

Tôi đỡ Yangie ngồi lại trên ghế, còn chưa kịp đứng dậy cô ấy đã cản.

-Tớ nói vậy hoy, không thể để một Idol tự mình nấu ăn cho tớ được, xót lắm.

-…

-Ăn cậu là ok mà. ^o^

-Liệu chừng cái miệng đấy, đứa con gái vô lối này. =__=

-Hoy nha, không hôn nữa nhé, tớ sợ rồi, được chưa? =’)))

-Ngồi im, để tớ đi nấu đồ ăn. -___-



Ăn uống, tắm rửa xong xuôi tôi dìu Yangie vào phòng của mình, đắp mền cẩn thận cho cô ấy, còn bản thân tự giác ra phòng khách ngủ trên sofa. Đột nhiên lúc này thấy lưu luyến chiếc gi.ường đến lạ. =’)))

-Tớ ngủ cùng cậu được không?

Ánh mắt ấy như đang chửi “thằng điên này”, quả thực tôi lấy đâu ra can đảm làm cái việc mất mặt này vậy? +___+ Chỉ là, ngày mai cô ấy về nước, lại rơi vào hoàn cảnh không biết cô ấy ra sao, càng không thể liên lạc được, mà bản thân tôi thì đã khác lúc trước, nhận ra sẽ còn nhớ cô ấy nhiều hơn, khao khát được ở cạnh cô ấy nhiều hơn.

-Tớ muốn ngủ một mình.

-Ừ, tớ cũng đùa đấy mà. -__-

Dẫu biết rằng lời cự tuyệt quá sức lạnh lùng đó là đúng đắn nhưng vẫn không ngăn được tâm hồn tôi như bị rạn nứt, tổn thương cay đắng. +_+

-Nhưng mà, hát cho tớ nghe tới khi tớ ngủ được không? “Say yes” của Do Kyeom với Seung Kwan ấy, nãy ở concert vô tình nghe lại, thật thấy giống tớ đối với cậu.

Giờ muốn nghe tớ hát để được hưởng thụ cảm giác ngược lại hả? Ăn đồ tôi nấu xong thông minh hẳn đấy!

Có lẽ cô ấy mệt lắm, tôi còn chưa hát hết bài đã ngủ mất tiêu. Nhìn cô ấy ngủ trông mới an lạc làm sao, bàn tay tôi mất kiềm chế vươn tới vuốt nhẹ lớp tóc. Lúc này thiệt tình không muốn sát phong cảnh cơ mà thực sự tóc tẩy bạch kim vuốt vào cảm giác một bầu trời sai sai. #___#

Định đứng lên rời đi, tôi chợt quay lại nhìn chăm chăm chiếc điện thoại Yangie đặt trên bàn, tôi… tôi kì thực không biết gì về cô ấy cả, ngoài việc cô ấy là người Việt Nam, fan SHINee với HyunA, thậm chí tên cũng chỉ vẻn vẹn có một chữ “Yang”. Tôi đã mạo hiểm mà bắt đầu với cô ấy, nhưng sao có thể tiếp tục mạo hiểm không tìm hiểu gì về cô ấy. Tôi chỉ là không muốn mối quan hệ giữa hai đứa trở thành bất bình thường trong mắt người khác.

Ốp là hình của HyunA, ảnh khóa là hình của Key hyung, thế còn bên trong chứa những điều gì về con người cô ấy, tôi thực sự muốn biết, rất rất muốn. Thật bất công, cô ấy bằng cách nào đó dễ dàng khai thác được thông tin của tôi từ Vernon trong khi Vernon cũng là một Idol, một cô gái bình thường làm được điều đó, còn tôi đã không biết gì về người yêu mình, cách nào để tìm hiểu về cổ cũng không nghĩ ra nốt. -___- Mà tôi vừa nói… người yêu? A, cũng ngại thật đấy. *_* Nhưng mà tôi vẫn chưa chính thức nói bắt đầu mối quan hệ với cô ấy đấy, cô ấy thì ngủ mất rồi. Thôi để mai, ngày mai không có lịch trình gì…

Tôi không ngờ mình lại ôm cái suy nghĩ đó liều mạng mà ngủ một mạch tới sáng. Rút cuộc bản thân ngày hôm qua đã làm những gì lại mệt mỏi đến dậy không nổi như thế, cũng chỉ là lịch trình dày đặc như mọi khi, may mắn chừa ra được thời gian tới concert của chị, suốt bao nhiêu năm gần như đều thế, đâu phải chuyện ngày một ngày hai nữa. Tôi sẽ không bực bội khó chịu như vậy vào một ngày trống lịch, nếu như tỉnh giấc vào phòng liền bắt gặp hình ảnh Yangie vẫn bình an ngủ say, nếu như trước khi cô ấy lại một lần nữa đột ngột biến mất không một lời tạm biệt, tôi có cơ hội nói với cô ấy những điều nên nói. Rằng: “Anh thích em!”

“Mai tớ phải về nước… Cậu sẽ nhớ tớ không?”

Chưa gì tôi đã nhớ em mất rồi, tôi phải làm sao đây?
 
Xin lỗi nhưng tớ không cách nào khác buộc lòng phải bỏ dở câu chuyện này tại đây, dĩ nhiên tớ sẽ post nốt những gì tớ đang viết dở, chỉ là không thể hoàn thành nó được nữa.


Mấy ngày nay nếu bạn nào để ý tới Kpop ắt hẳn biết tin một nghệ sĩ vừa mới qua đời, không may thay đó lại là idol cả đời của tớ, thanh xuân của tớ, cũng là người nắm giữ ước mơ cả đời của tớ. Đau lòng là một chuyện không viết tiếp nữa là một chuyện, nhưng đối với câu chuyện này nó hoàn toàn hợp nhất. Các bạn đọc truyện ắt cũng hiểu rồi đấy, vâng, SHINee, chính là idol của tớ. Còn dự định rằng dù đoạn kết có thế nào cũng nhất định kết trong một lễ cưới hạnh phúc với đoạn nhạc nền If You Love Her trọn vẹn 5 anh hát tặng nữ chính, như tớ từng luôn luôn mơ tới.


Giờ một thành viên trong nhóm đi rồi, ước mơ về 5 con người ấy cũng đi rồi, không còn lí do nào để tớ có thể mơ mộng tiếp nữa. Càng chẳng có lí do nào cho cái kết đẹp đẽ kia nữa.



Cuối cùng cũng thật xin lỗi khi phải bỏ dở câu chuyện một cách không mong muốn, quá đau đớn rồi. :)
 
9. Rất nhớ cậu… (2)


-Soon Young ah…

Nguyên một tuần xa cách, dù rất nhớ, đôi lúc thậm chí chịu không nổi cảm giác khó chịu tôi vẫn cố gắng kìm nén được tất cả, chưa từng một lần mong muốn có thể đột nhiên gặp lại Yangie, đứng trước mặt tôi, gọi tên tôi như lúc này. Tại sao, tại sao lại không phải là cô ấy?

-Chẳng phải tôi đã xin chị đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa rồi sao?

Lại còn đứng ngay trước cửa nhà tôi, không phải vẫn còn ý định muốn giết tôi đấy chứ. Bởi nỗi nhớ từ một người làm tôi bỗng nhiên biến thành một kẻ tâm tư thật xấu xa. Tôi biết, nhưng tôi không cách nào kiểm soát được bản thân theo đúng chủ ý của mình nữa. Nhất là giờ đối diện với Jeon So Yeon, có thể coi là nguyên nhân lớn nhất khiến tôi trở nên nhỏ nhen như thế này. Nếu cô ta không giống kẻ điên thay vì tới đấu trường bắn súng lại đi chĩa vào người mà cô ta nói rằng cô ta yêu nhất, Yangie sẽ không đỡ đạn thay tôi rồi bị thương, sẽ càng chẳng có chuyện về nước bỏ lại tôi sau khi đã khiến tôi nhận ra mình đã phải lòng cô ấy. Một cô gái từ bỏ tất cả tự trọng, kiên nhẫn chủ động theo đuổi tôi không có ý dừng lại kể cả cầu xin tôi đừng bỏ rơi cô ấy, cuối cùng chỉ vì Jeon So Yeon kia mà liên tiếp hai lần như thể bong bóng biến mất không dấu vết. Tôi nhớ cô ấy, nhớ đến mức nhìn thấy ai cũng cảm giác bực bội đừng nói đến phải đối diện với kẻ điên trước mặt.

-Chị chỉ muốn tới nói lời xin lỗi, đồng thời tặng quà sinh nhật…

-Là từ chị, cái gì tôi cũng không cần, cả thứ tình cảm rẻ mạt của chị, nghĩ đến việc nó là dành cho tôi thực không chịu nổi muốn nôn.

-Sao em có thể…

Tôi chẳng quan tâm tôi có quá lời hay không, rồi cô ta có đang giả bộ đáng thương trước mặt tôi hay không, đó là những gì tôi nghĩ.

-Chị còn có thể dùng súng bắn người cơ mà, tôi nói bấy nhiêu sự thật hiển nhiên đó thì có gì mà không thể.

-Vì đứa con gái đó mà em tàn nhẫn với chị như vậy…

-Chẳng vì ai cả, cái việc mà chị làm đừng tưởng giao tình 10 năm thì có thể xí xóa, coi như không có gì rồi lại nhìn nhau cười, làm bạn bè như ngày xưa. Chưa nói lúc ấy tôi cũng đã cho chị một cơ hội cuối cùng để lại làm bạn và chính chị là người từ chối.

Mẹ kiếp, cô ta hình như hoàn toàn không tỉnh ngộ được gì sau lần đó, những lời Yangie nói đến tôi còn thấy động tâm mà với cô ta chẳng hề hấn ảnh hưởng gì vẫn dám bóp cò. Đáng lẽ ra tôi không nên che giấu cô ta với truyền thông, để coi là tuyển thủ quốc gia, con gái Thiếu tướng lại cầm súng bắn người bừa bãi cô ta có ngồi tù bóc lịch rồi không. Cũng vì cô ta tôi mới biết bản thân hóa ra lại ác thế này đấy.

-Chị khiến người vô tội bị thương mà chẳng mảy may hối hận chút nào vậy nhỉ? Chị chưa bị trúng đạn bao giờ đúng không, ắt hẳn không biết cảm giác đau đớn thế nào.

Mà sao tôi phải nói nhiều với cô ta làm gì nữa, tôi cũng không muốn giận cá lại chém thớt, người ta ác với mình, mình ác lại chẳng phải lại càng đáng khinh hơn.

-Lần sau nếu chị vẫn dám xuất hiện trước mặt tôi như thế này, đừng trách tôi phải coi như không hề quen biết.

Tôi vô tình quay lưng, bỏ mặc Jeon So Yeon phía sau. Lúc này chợt nghĩ giá như ngày xưa tôi rõ ràng cự tuyệt cô ta, tôi sẽ không phải đối xử với cô ta khắc nghiệt như hiện tại. Chỉ vì tiếc nuối một mối quan hệ cuối cùng lại khiến cho mối quan hệ đó còn trở nên tồi tệ hơn, suy cho cùng lỗi cũng là do tôi, cho nên tôi tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng giải quyết vấn đề nữa, chỉ phũ phàng mới có thể chấm dứt êm gọn tất cả.

Mệt mỏi càng thêm tâm trạng không tốt, tôi đóng sập cửa lại, cũng chỉ biết trút giận lên nó. Rồi đang xoay sở với đôi giày dưới chân, tôi chợt nhận ra có gì đó không đúng, một đôi giày size nữ lạ hoắc chễm chệ nằm trên giá. Mơ ngủ rồi chăng???

Có phải khi ta mong muốn điều gì đó quá nhiều, tới lúc đạt được nó rồi sẽ nảy sinh một loại cảm giác khó tin khiến bản thân tự nhiên không thể chấp nhận đó là sự thật? Chắc không sai, vì cảm giác đó hiện tại đang chân thực xảy ra với tôi. Yangie, cô ấy đang đứng ngay trước mặt tôi đây, vậy mà tôi lại không dám tin, có thấy buồn cười không.

Nhưng giờ không phải lúc để cười, mọi cảm xúc còn chưa gọi thành tên trong tôi lúc này rất nhanh tan biến hết, bởi cô ấy không hiểu sao, lại đang khóc.

-Cậu bị gì? Vết thương vẫn còn đau à?

Lần này tôi đã nén lại được việc bổ nhào tới vạch áo cô ấy. Mà thực ra thì tôi cũng không nên chạm vào cô ấy, nguyên một tuần qua có nhớ nhung nhưng cũng có bất mãn cả giận dỗi, được chạm tới cô ấy rồi, dù cho xót xa trước những giọt nước mắt kia tôi cũng không chắc mình sẽ không làm gì đó quá giới hạn.

-Xin lỗi, định làm cho cậu bất ngờ nhưng tớ lại thấy không được khỏe lắm, để lần sau gặp vậy.

-Nói dối!

Bắt buộc tôi phải giữ tay Yangie lại. Cô ấy nghĩ tôi ngốc chắc, không biết rằng cô ấy sẽ vì sức khỏe mà có thể dễ dàng khóc như vậy sao. Bỏ mặc tôi cả tuần để về nước an dưỡng mà giờ gặp tôi vẫn lấy lí do không khỏe để lại biến mất nữa hả, nếu tôi không giữ lại thì liệu lần tới này sẽ là bao lâu nữa đây. Nhưng mà cô ấy rút cuộc khóc vì điều gì, đừng nói nãy giờ tôi với Jeon So Yeon…

-Tớ với cô ta không có gì cả, cậu nghe thấy những lời tớ nói với cô ta mà đúng không?

-Ừ, cậu vô tình thật đấy!

-…???

Ánh mắt xa cách kia là có nghĩa gì? Tôi vô tình với cô gái khác, vì cô ấy mới thành ra như vậy, cô ấy lại tỏ vẻ không hài lòng. Sau một khoảng thời gian rời xa, đây là cách chúng tôi đối diện với nhau đó sao?

-Cậu thương hại cô ta? Tớ không nghĩ là cậu cao thượng như vậy đấy! Cậu muốn tớ đối xử với cô ta như thế nào mới vừa lòng?

-Chúng ta lúc này là đang cãi nhau? Giống như một đôi thực sự?

Lại gì nữa? Chẳng phải cô ấy là người bắt đầu, còn tôi không đủ lí chí để thoát ra và giờ là không đủ sức để dừng lại.

-Đúng vậy, đang cãi nhau, còn là vì một thứ chẳng đáng gì.

-Chẳng đáng gì? Cô gái đó đã bên cạnh cậu suốt hơn 10 năm, với cậu là chẳng đáng gì?

Tôi không hiểu, lần này là thực sự không thể hiểu nổi cô gái này đang nghĩ cái gì, vốn là từ trước tới nay chưa từng rõ ràng được điều gì từ cô ấy hết, nhưng nếu giờ mang cả chuyện đó ra thì thật quá nhỏ nhen, mà chấm dứt cãi nhau có lẽ một mình tôi không thể quyết định.

-Nói cô ta chẳng đáng gì là tớ quá lời, nhưng cậu có nhất thiết vì cô ta mà phản ứng kì lạ với tớ như vậy không? Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ cậu thích cô ta đấy chứ không phải thích tớ, có thấy nực cười không?

-Tớ đã nói là nên để lần sau gặp, cãi nhau rất khó chịu.

Tôi vẫn không chịu buông tay cô ấy, nhỏ nhen cũng được, trẻ con cũng được, có thể bỏ qua chuyện của Jeon So Yeon, coi như cô ấy nhạy cảm, thấy cô ta đáng thương, nhưng có một điều cô ấy nhất định phải biết rằng.

-Vậy còn việc anh nhớ em thì sao? Cũng để lần sau mới nói?
 
10. Quà sinh nhật (1)

-Vậy còn việc anh nhớ em thì sao? Cũng để lần sau mới nói?

-Anh…?

D.K: Là oppa, oppa đó, aaaa, đau tym~~~

-Không biết được em đang ở đâu, đang làm gì, việc duy nhất anh có thể làm chỉ là chờ đợi, chờ đợi em tự mình xuất hiện, chẳng biết là khi nào, vẫn cứ phải đợi. Anh đâu phải cố tình muốn cãi nhau, khó chịu, đúng, cảm giác thật sự rất khó chịu. Nhưng tại sao anh lại không nhẫn nhịn được muốn cãi, em vừa xuất hiện lại khóc cho một đứa con gái đã làm em bị thương, thật không sao hiểu nổi sự vô lí này. Anh vì sao lại tuyệt tình với cô ta như vậy, chẳng phải vì cô ta đã khiến em đau đớn, rồi rời xa anh, rồi khiến anh ngày nào cũng nhớ em, muốn gặp được em, vô vọng, bất lực, khổ sở. Chí ít gặp lại rồi, để anh nói mình nhớ em trước hãy cãi nhau có được không?

Vậy là xong, toàn bộ mớ bất mãn trong tâm trọn vẹn xả ra mất rồi. Có chút mất mặt nhưng kì thực lại thoải mái vô cùng. Thì ra, đối với người con gái này, tôi lại tha thiết đến vậy, có phải là hơi nhanh rồi không? Chính lúc trước bản thân vẫn nghĩ rằng không thể chấp nhận sự hiện diện của cô ấy trong thế giới của mình, giờ phút này lại rất sợ sự biến mất của cô ấy, dù cho chỉ là tạm thời. Thật muốn hỏi cô ấy rút cuộc là ai, đối với kẻ đáng lẽ ra phải hết sức ghét bỏ cô ấy cũng không ngại thương cảm cho họ, chẳng thấy cánh đâu sao mà tôi cứ nghĩ cô ấy là một thiên thần, người bình thường có thể nào làm được điều khó tin đó.

-Em xin lỗi, oppa… Tự nhiên lại gây chuyện không đâu.

Là tôi thay đổi xưng hô trước, sao người thấy xấu hổ vì nó lại là tôi? -___- Hình như cô ấy không hợp gọi tôi là anh đâu, sai, sai rất lớn.

Cố gắng dẹp bỏ tạp niệm sát phong cảnh kia đi, tôi vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô ấy. Lúc này tập trung mới để ý lớp trang điểm đã tèm lem, thật không sao nhịn được mà phì cười.

-Sao em cứ trang điểm đậm như này, không tốt chút nào.

-Vì không muốn có người bị dọa chết!

Vâng, cái mặt em lúc này mới là dọa chết người nè.

Tôi vào phòng khách ngồi chờ Yangie sửa soạn lại nhan sắc, lập tức thu vào tầm mắt một bàn ăn thịnh soạn có đầy đủ những món tôi thích cùng canh rong biển và bánh kem. Mặc dù hôm nay chưa phải sinh nhật tôi, tôi vốn còn giận dỗi nghĩ rằng cô ấy có lẽ không để ý tới cho nên mới vô tư nói sẽ về nước, chẳng ngờ thì ra cô ấy cái gì cũng để trong lòng, còn bí mật chuẩn bị cho tôi bất ngờ. Ngoài cảm động ra thì lúc này tôi chính là thấy cực kỳ có lỗi.

Có phải tôi rất không có tư cách của một người bạn trai không? Tính tình trẻ con, chấp nhặt nhỏ nhen, trong mắt fan tôi còn nổi tiếng với hình tượng đáng yêu, ngây ngốc nữa chứ. Yangie thì lại quá trưởng thành, từ lối suy nghĩ tới những hành động, luôn dứt khoát và kiên định. Ừ thì bù trừ lẫn nhau, nhưng tôi cũng phải có tự trọng của một thằng đàn ông chứ, tôi chắc chắn sẽ có người nói tôi rằng: “đàn ông trưởng thành sẽ không như vậy!” =___=

-Ngày mai anh phải tổ chức sinh nhật với nhóm và fan mà, cho nên em mới làm sớm, cũng tự tiện đột nhập nhà anh như vậy, nếu anh thấy em làm thế là quá đáng cứ nói thẳng, lần sau em sẽ không… ưm…

Chỉ là tôi bất giác rất muốn hôn cô ấy, cũng muốn giống như cô ấy sẽ làm những thứ mình thích, không ngần ngại, không lo lắng. Nhưng có lẽ tôi không hợp để làm mẫu người thoải mái như vậy. Cô ấy rất nhanh đẩy tôi ra, ánh mắt vừa oan ức, vừa khó chịu.

-Anh bị sao vậy?

Chẳng phải con gái thông thường đều sẽ thích nếu người yêu lúc cảm động thay vì nói cảm ơn không thôi thì sẽ dùng hành động để biểu đạt à? Nhưng tôi vẫn còn đủ sáng suốt để nhận ra đó không phải là câu trả lời phù hợp vào lúc này. Cơ mà việc tôi hôn cô ấy lại khiến cô ấy ghét bỏ như vậy sao, chẳng phải là lần đầu nếu còn chưa kể trước đó cô ấy còn chủ động cưỡng hôn (trán) tôi. Thôi được rồi, lần này khác, không chỉ là môi chạm môi nữa mà tôi gần như đã cắn cô ấy. -___- Mà nói thế nào tôi vẫn không thấy tôi sai a~

-Anh chỉ là muốn cảm ơn em, sự tùy tiện của em thế nhưng lại luôn làm anh thấy hài lòng. Anh không thể nói thẳng rằng em đừng dừng lại hay cứ tiếp tục, chỉ cần em biết bất kỳ điều gì em làm anh đều sẽ ủng hộ bởi vì… anh đã thích em mất rồi.

Lần này tôi từ từ rút gọn khoảng cách, chính mình đang tự cảm thấy căng thẳng, sau cùng thì tụt mood hoàn toàn bởi cái ngoảnh mặt làm ngơ cùng một câu xanh rờn từ cô ấy.

-Ăn trước được không, cả ngày nay em chưa có ăn gì.

Tôi bỗng nhớ Khổng tử có nói rằng: có thực mới vực được đạo. Lại thêm một lần nữa cảm giác thua kém cô gái này quá nhiều. -___-

Nhưng mà… Yangie nấu ăn ngon khó tin luôn, nhìn cô ấy hoàn toàn không giống như có thể động vào nồi niêu xoong chảo. Thật đấy, trông cô ấy chỉ hợp làm mấy việc kiểu như chèn ép bạn trai, bắt bạn trai phải rửa tay mới được ăn, trước khi ăn phải cảm ơn vì đã nấu cho ăn, sau khi ăn phải cảm tạ vì đã chiêu đãi, và đặc biệt, đặc biệt úp nguyên cái bánh kém vào mặt bạn trai rồi cười xa xả như trúng số độc đắc. Riêng cái chi tiết cuối cùng không thể nhịn được nữa nha, cái đứa con gái vô lối này… >.<

-Hoshi của em, sinh nhật vui vẻ, yêu anh!

Tặng quà cũng đúng lúc quá ha, sau khi đã hành tôi đủ trò, lại trưng ra cái bản mặt ngọt ngào hết sức cùng một hộp quà trên tay, chưa kể cái câu yêu thương cuối cùng, OK, tôi thua, không làm gì được cô ấy. Nhưng mà… cái áo thun đỏ này có lẽ nào lại hợp với tôi…???

-Đừng có coi thường, anh thấy ở ngực trái có chữ Việt Nam không?

-… – Thái độ chút chọc cô ấy chơi, căn bản cũng vì tôi không thấy hứng thú với cái áo đó cho lắm. =’))))

-Chỉ sợ em mà nói ra điều này anh sẽ hét lên thôi.

-… – Có điều gì đặc biệt ở cái áo đỏ lòe ngốc nghếch này cơ chứ.

-Lão đại Onew từng mặc chiếc áo này lên comeback stage đợt album Odd, cái album mà ngày đó lão Key ở M! Countdown đã tặng anh…

-Aaaaaaaaaaaaa…

Nói nhiều vậy mà làm gì, cái chính tôi quan tâm nó là áo của anh đại. Như một phản ứng tự nhiên, tôi ngay tắp lự bắt lấy chiếc áo đem lên mũi ngửi ngửi. Kết quả là đem luôn bánh trên mặt dán cả vào chiếc áo, nhịn không được mà mếu máo. Cả một màn như vậy của tôi khiến đối phương cười còn vui hơn lúc úp bánh vào mặt tôi nữa. Ngẫm lại thì tôi thấy mình so với thằng điên quả không khác là mấy. +____+

-Em rất vui?

-Ừ, sinh nhật anh mà, vui chứ haha.

Lần đầu tiên thấy Yangie cười không nể nang gì như vậy, đáng yêu tới khó thở, bất mãn của bản thân nhanh chóng tiêu tan không còn một mảnh. Biết tôi đang nhìn si mê thế mà cũng chẳng nín lại, càng cười lớn hơn.

-Mẹ nó đau cả bụng, anh tin là áo của lão đại thật luôn, chết tôi.

Bỏ qua việc chửi thề =”= hình như bị cô ấy lừa trọn gói rồi. -___-

-Quên không đặt camera ẩn, kiếp này anh đừng hòng chạy khỏi em.

Không đáng yêu một tẹo nào, tôi rút lại toàn bộ lời đã nói, đáng yêu, si mê, chết hết đi!!!

Tôi tức mình nắm chặt cái áo chết tiệt, dùng nó lau sạch sẽ bánh kem trên mặt.

-Aaa, em đùa thôi, áo của Onew thật đấy! +___+

Nhìn Yangie, tôi lại nhìn chiếc áo, cô ấy cũng nhìn tôi, lại nhìn qua chiếc áo, rồi thì tôi… TT______TT rồi thì cô ấy… ^o^

-Lại bị lừa nữa, có tin nổi không, con lạy Chúa hahaha.

-Em thích cười đến vậy?

-Ừ. À không, anh… định làm gì?

Dĩ nhiên là giúp em cười luôn khỏi dừng lại. =’)))

-Nè, dừng, dừng haha, đứng kiếm cớ haha động chạm em, aaa, nhột…

Sau một hồi “động chạm” mấy chỗ nhạy cảm gây cười trên người Yangie thì áo quần cô ấy tốc ngược tốc xuôi, cái cần phô thì đã phô ra mà cái cần che thì cũng phô ra nốt. Sinh nhật lần thứ 29, thanh niên Kwon Hoshi quá tập trung cho sự nghiệp Idol lần đầu tiên nhìn thấy sự hấp dẫn của một người con gái, phản ứng rộn rạo như lửa đốt trong lòng hiện tại là rất hợp lí đúng không? Nhưng mà tôi lại sợ cô ấy không thích. Giằng co giữa cảm giác muốn với ngại không ngờ lại khó chịu như thế.

-Quà sinh nhật… anh có thể đòi hỏi thêm nếu muốn…

Cái này… có phải gọi là “bật đèn xanh” trong truyền thuyết? Nhưng mà cô ấy không thấy hơi nhanh rồi sao, chưa gì đã có cảnh nóng?

-Anh vẫn nghĩ mình còn trẻ? Không muốn thì đừng trách em đá anh ra khỏi người mình.

-Là em tha thiết đấy nhé, cũng là em chủ động nhé!

-Anh thấy tự hào?

Không, tuyệt đối không! -___-

Một hồi đôi co thì có vẻ tụt mood lần 2. +_+

-Anh đi rửa mặt. (Cho tỉnh táo)

D.K: Chứ không phải cho sạch kem? -__-

Kì thực tôi không phải là mất hứng mà tôi sợ. Ngoài việc yêu đơn phương chị Hyun Ah, tôi trước nay đối với tình yêu không am hiểu gì hết. Bất giác có thể ôm, hôn Yangie nhưng được sự cho phép thì lại nảy sinh do dự, có chút tự ti, lỡ cô ấy không thích, lỡ tôi làm gì đó khiến cô ấy ghét bỏ. Đây liệu có phải tâm lí cơ bản của con trai khi yêu không? Làm ơn hãy trả lời có! T__T

Rửa mặt xong ra ngoài thì phòng khách đã trở lại trạng thái vẹn nguyên sạch sẽ, trong bếp vang lên tiếng leng keng của chén bát. Yangie của tôi từ người yêu bá đạo đã biến hóa thành một cô vợ đảm đang, khóe miệng tôi nhịn không được khẽ cong lên thành nụ cười. Tôi thấy mình như thích cô ấy thêm chút nữa.

-Ngoài việc anh là fan SHINee ra thì tại sao em lại thích anh?

Tôi vẫn luôn tò mò điều đó, dẫu bản thân có thể tự mãn ra được rất nhiều lí do hay ho nhưng tôi muốn nghe từ cô ấy câu trả lời chính xác nhất, coi Kwon Hoshi tôi phúc phận gì lại được một cô gái toàn diện thế này yêu thương.

-Không biết nữa, vì anh là fan SHINee mà để ý tới anh, sau đó thích anh từ lúc nào ấy.

Không có đẹp trai, nhảy giỏi, đáng yêu, đôi lúc nam tính, ấm áp các cái, một điểm thôi cũng không có, lại còn rất thản nhiên trả lời cơ. #___# Cũng may cô ấy nãy giờ vẫn chú tâm rửa chén không nhìn thấy biểu cảm khó coi của tôi lúc này.

-Còn anh, rõ ràng lúc bên Nhật định cự tuyệt em cơ mà, chỉ vì em đỡ đạn cho lại thích? Dễ dãi vậy luôn?

-Em đừng tự coi thường bản thân như thế chứ, anh tin vào mắt nhìn của mình, em là một cô gái tốt và anh không muốn phụ lòng một người tốt như em. Để người khác có được tình cảm của em, anh sẽ tiếc nuối lắm.

-Em không nghĩ rằng lại có thể làm cho anh trở nên thích em nhiều như thế này đâu, em có thể tự hào vì điều đó không?

Tôi có hơi giật mình khi cô ấy đã đứng ngay trước mặt tôi, nhưng lại hoảng hồn khi cô ấy thế nhưng đã nhìn ra được tình cảm của tôi mỗi lúc một trở nên nhiều hơn dành cho cô ấy. Nếu cô ấy biết lí do, tôi thực sự muốn hỏi tại sao lại như thế.

-Anh khẳng định là không cần đòi hỏi thêm quà? Cái áo của lão đại ấy đủ thỏa mãn anh rồi phải không?

Vẫn còn dám toe toét miệng cười nhạo tôi? Tôi một chút cũng không nâng niu nhéo mạnh hai bên má khiến cô ấy từ cười ha há chuyển qua la oai oái. Rồi dần dần chính mình cảm giác xót xa mà nhẹ tay hơn. Có lẽ cô ấy cũng cảm nhận được, ánh mắt long lanh như đang cười với tôi, là một ý cười giống của tôi, đều hạnh phúc.

-Anh chưa nói với em đúng không?

-…

“Kính koong”

-Ya, Kwon Soon Youngie!

##_____##

Sao tôi lại quên mất rằng đêm sinh nhật tôi đồng bọn sẽ kéo quân tới đập phá chứ.

-Cái anh muốn nói đây đó hả? =’)))

Tất nhiên không phải rồi giời ơi.

-Chắc giờ không phải lúc thích hợp để họ thấy em ở đây đâu, để em trèo cửa sổ về.

-Em nghĩ anh sẽ để em làm thế?

Cái đứa con gái này, chẳng biết trân trọng th.ân thể một chút nào, còn chưa kể trên người vẫn còn đang bị thương nghĩ cái gì trong đầu lại định làm khỉ leo trèo như vậy. Kéo cô ấy vào phòng ngủ, tôi không nhịn được nghiêm mặt.

-Ở yên đây chờ anh, nghe không?

Sau đó tôi mới thấy thật hối hận sao không nói cô ấy mệt thì cứ ngủ trước đi, bởi chẳng ngờ đồng bọn trong sinh nhật tôi lại vui hơn cả khổ chủ, có nói ý cách nào cũng nhất quyết không chịu về, từ 12h đêm tới 3h sáng, còn không nể nang gì đem hết mấy chuyện mất mặt của tôi ra mua vui. Thế mà rồi tôi cũng bị hùa theo được, cười đùa banh nhà, kết quả tàn cuộc mệt mỏi mòn, lê lết vào phòng ngủ, toàn thân mềm nhũn rơi tự do xuống gi.ường.

Một giây. Hai giây. Ba giây. Hình như tôi đã quên mất điều gì đó.

-Yangie!!!
 
11. Quà sinh nhật (2)

Sao tôi có thể quên mất rằng cô ấy đang ở đây cơ chứ. Mà không phải nói đợi tôi trong phòng sao, đi đâu mất rồi. Tôi bất giác tỉnh cả ngủ, việc đầu tiên làm chính là ngó đầu ra ngoài cửa sổ, má ôi, tầng 7 đấy. @@

Tôi mất trí còn tìm cả gầm gi.ường, trong ngăn kéo = =” như một thằng điên. Cho đến khi mở tủ chăn mới có thể nhẹ nhõm thở dài một cái. Nhưng rồi rất nhanh bỗng thấy lòng mình nhoi nhói, tôi từng nghe qua tư thế ngủ có thể nói lên nỗi cô đơn của một người, Yangie lúc này hai tay ôm lấy chân ngủ gục trong tủ trông cô độc như thế nào, rút cuộc sợ bị phát hiện nhường nào mới không dám ngủ trên gi.ường. Là tôi không tốt… còn vui đùa bỏ quên cô ấy đang chờ.

-Xin lỗi em.

Xót xa mấy thì cũng phải đỡ cô ấy lên gi.ường nằm trước đã. Tôi thận trọng cúi xuống, vẫn luôn nghĩ cô ấy với chiều cao với dáng người ấy ắt hẳn cũng kha khá nặng, cho nên trước khi ôm lấy cô ấy đã vận không ít khí, kết quả là bị hụt hơi, cô ấy nhẹ không thể tưởng nổi. Còn hậu quả của hụt hơi chính là loạng choạng ngã ngửa nó ra gi.ường, và cô ấy thì nằm trên người tôi, sau giây phút chấn động đã lơ mơ có phản ứng tỉnh giấc, hai mắt khẽ nheo lại, giọng lạc mất vài tông.

-Cái gì vậy… êm êm… thơm thơm…

Nằm trên người tôi cọ cọ, ngửi ngửi rồi cho ra cái nhận xét khiến tôi có muốn tự mãn cũng không dám, cả người cứng đơ còn tim thì như bị mất kiểm soát, đập loạn xạ.

-Muốn bô bô…

Đang bị đè nên tôi không thể phản xạ nhanh được, khắp mặt đều bị cô ấy hôn, giờ thì tim như muốn ngừng đập. Chợt nghĩ có phải cô ấy nuôi thú cưng hay không?

-Hihi, cắn nha!

Lần này rút kinh nghiệm, tôi không muốn khắp mặt dính đầy nước miếng của cô ấy, cho nên nếu cắn phải là tôi. Đè Yangie dưới thân, có chút thô bạo gặm cắn đôi môi vừa hôn khắp mặt tôi kia, nuốt lấy, mỗi lúc một sâu.

-Ưm… mùi rượu…

-Ừ, anh có uống một chút.

Chính xác là nhiều chút.

Rồi tôi lại tiếp tục, lôi kéo cô ấy, sâu càng thêm sâu, hóa ra hôn chính là thoải mái mà kì lạ như vậy. Nhưng lâu dần, thân nhiệt càng lúc càng tăng, khiến tôi muốn cởi bỏ mọi trở ngại. Tới lượt cô ấy tôi lại chần chừ, không dám…

-Nóng… khó chịu…

Nét mặt cô ấy nhăn lại, th.ân thể vặn vẹo, muốn cởi đồ mà cởi không được. Tôi bật cười, tỏ vẻ tốt bụng.

-Để anh giúp em.

Vậy là vẹn cả đôi đường, tôi vừa không thấy có lỗi với lương tâm mà cô ấy cũng thấy được thoải mái. =’))))

Lúc này, ở một khoảng cách thật gần nhìn vết sẹo nơi xương quai xanh của Yangie khiến tôi thực sự cảm nhận được chua xót cùng cảm kích trong tim mình. Tôi nhớ những lời nhóc fan kia nói rằng cô ấy là người sợ tổn thương th.ân thể, đã ngốc nghếch nghĩ cái gì lại dám lao qua chắn ngang người tôi như thế. Từ đầu tới giờ quả thực tôi không biết gì về Yangie cả, nhưng tôi có thể rõ ràng một điều rằng cô ấy thấu hiểu con người tôi còn dám hi sinh thân mình vì tôi. Một nụ hôn cho lòng biết ơn, một nụ hôn nữa cho sự ngưỡng mộ, và một nụ hôn cho tình yêu. Cảm ơn vì đã yêu tôi, đã để tôi yêu em, chân thành cảm ơn em, người con gái tôi nhất định sẽ hết lòng trân trọng. Và bởi cần trân trọng, tôi nghĩ mình nên dừng lại. Tôi vẫn còn nhớ khoảnh khắc lần đầu tiên tôi và cô ấy vô tình nắm tay, dù bề ngoài luôn chủ động theo đuổi tôi nhưng kì thực đối với những cử chỉ tình cảm lại không giấu nổi ngại ngùng, thậm chí còn khó tiếp nhận, nếu như trong lúc cô ấy đang không tỉnh táo tôi vẫn cố tình vì dục vọng của bản thân làm điều không tốt, đừng nói cô ấy, ngay cả tôi cũng không thể chấp nhận được chính mình.

-Kiếp trước em cứu cả Đại Hàn lẫn Việt Nam đúng không, mới có được anh người yêu hiểu chuyện như anh thế này.

Không biết trong giấc mơ thấy gì, người yêu bá đạo của tôi khẽ nhoẻn miệng cười. Cùng với ý nghĩa việc mình vừa mới làm, tôi có chút kiêu hãnh ôm cô ấy vào lòng, đã có thể thoải mái không lo âu gì mà rơi vào giấc mơ cùng cô ấy.

-Chị yêu em…

Chị…???



Tôi đã nghĩ mình ghét cái cảm giác bị Yangie bỏ rơi, như là tự nhiên biến mất, rồi biến mất có báo trước, hoặc là đơn giản hơn thức dậy mà không thấy cô ấy bên cạnh. Nhưng thực ra, là tôi sợ. Giây phút vừa mở cửa ra liền nhìn thấy cô ấy, tôi đã nhận ra trong lòng chính là cảm giác an tâm, bởi vì sợ hãi mới có được cái cảm giác an tâm rõ ràng đến vậy. Hóa ra, tôi không những tha thiết mà còn rất sợ sẽ mất đi khi mà đã cho rằng bản thân vẫn luôn có được. Yangie, cảm giác mà cô ấy cho tôi quá nhiều mong manh, không thể nào nắm bắt được. Phải làm thế nào mới có thể chắc chắn, chắc chắn rằng tôi sẽ không vì cô ấy mà luôn bất an thế này nữa?

-Đúng lúc ha, đang tính vô gọi anh đây, đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng đi.

Lạ thật, cô ấy luôn luôn thể hiện tình cảm bằng hành động cụ thể là vậy, tại sao lại không đủ cho tôi ngớt lo sợ, không lẽ nào tôi là đang bị cuồng cô ấy, OMG!!!

-Ya Kwon Hoshi!

-Không phải!

-Không phải cái gì? O_o

Không phải là anh bị cuồng em! T^T

Hoàn thành bữa sáng, Yangie vừa dọn bàn vừa nhắc tôi đến hiển nhiên, còn chẳng liếc mắt nhìn tôi lấy một cái.

-Anh đi thay đồ đi, em chuẩn bị sẵn trong phòng tắm rồi đấy, hôm nay có sự kiện ở Busan đúng không, phải thể hiện thật tốt nha.

-Em muốn làm vợ anh rồi sao?

-Hửm?

Tôi chỉ im lặng nhìn cô ấy thay cho câu trả lời. Cô ấy sẽ hiểu tôi đang nghĩ gì thôi.

-Em kiểm soát anh quá đáng rồi sao?

Cô ấy ngừng động tác, nụ cười mang nét buồn khổ. Không, ý tôi không phải khiến cô ấy trở nên như thế. +_+

-Anh chỉ muốn nói…

-Em luôn muốn theo dõi mọi hoạt động của anh, biết anh đang ở đâu, làm gì, để có thể yên tâm rằng anh vẫn ổn, không gặp khó khăn gì. Giờ thậm chí còn có thể tự tay nấu ăn cho anh, chuẩn bị trang phục cho anh, quá phấn khích mà khiến anh sợ rồi đúng không? Em chính là loại người yêu người ta sẽ khiến người ta áp lực như vậy, dần dần hiểu em hơn anh sẽ phiền mà, cho nên phải nói ra…

-Anh không có ý như thế, thật mà. Vì mới yêu nhau em lại quan tâm chăm sóc anh như thế, anh cảm thấy như mình đang bóc lột người yêu mình vậy. Anh đã nói rồi đúng không, em chỉ cần ở bên cạnh anh chẳng làm gì thôi anh cũng đã thấy hạnh phúc rồi.

Giờ càng cần hơn cô ấy có thể mãi bên tôi, đừng bao giờ rời khỏi tầm mắt tôi.

-Dù rằng những lời anh nói em rất cảm động, nhưng em sao có thể không làm gì, em đã hứa sẽ bảo vệ anh, không rời bỏ anh, em nói được làm được, bởi em đủ sức, cho nên anh cũng không cần bảo vệ em như vậy, cứ là anh, là Kwon Hoshi, vì SHINee mà tỏa sáng, nhé!

Có người con gái nào nói với bạn trai rằng không cần được bảo vệ chứ? Cô ấy không mạnh mẽ được đến vậy đâu, nếu tôi ngốc nghếch tin lời cô ấy, tôi chính là một gã tồi.

-Thôi nhanh nào baby, sắp trễ rồi đó!

Vẫn còn một mớ những hỗn độn ngâm trong lòng tôi không thể sắp xếp cụ thể, cũng không biết giải quyết kiểu gì, tất cả đều chỉ xoay quanh người con gái này. Cô ấy không muốn tôi áp lực mà bất kể cô ấy nói gì, làm gì tôi đều cảm nhận được sâu sắc áp lực đè nặng trong lòng. Tình cảm của cô ấy quá sức to lớn mà tôi lại chỉ có thể nhận, bất lực đáp trả khiến bản thân khó chịu, rất rất khó chịu. Cô ấy là người thường, tôi là Idol, cảm giác thua kém lại là tôi.

-Này, em về trước đây, thấy có mấy fan của anh dưới kia rồi, bắt gặp em thì không hay.

Lúc tôi chạy ra thì cô ấy đang đi giày, thấy tôi tốc độ tên bắn bay ra như thế lại chỉ nheo mắt cười.

-Sao thế?

-Em biết rõ lịch trình của anh chắc cũng biết kết thúc sự kiện anh phải qua Hong Kong, lại qua Nhật rồi…

-Dĩ nhiên em biết, anh là Idol cơ mà, có lúc nào là không bận. Nhưng em chấp nhận được mà, sẽ cố gắng không nhớ anh quá nhiều…

-Anh muốn em nhớ anh, đừng bao giờ ngừng nhớ anh.

Để cho công bằng.

Cô ấy thì quá vô tư, dường như đã chấp nhận đến mức thành thói quen, chỉ mình tôi tự mình đa tình quá sâu.

-Mới chỉ bắt đầu thôi mà, anh đừng như thế chứ.

Tôi cũng không hiểu cái gọi là như thế rút cuộc là như thế nào, chỉ biết nó khiến tôi rất khó chịu, tâm tư rất rối loạn.

-Người ta vẫn nói ai yêu nhiều hơn người đó sẽ chịu thiệt, hãy để em chịu phần thiệt thòi ấy, nhé!

Đấy, chính nó, chính là cảm giác này, không thể diễn tả bằng lời, tim tôi cứ nhức nhối, nhịn không được mà đưa tay đập vào nó.

-Này, anh bị gì vậy?

Cô ấy đứng trước mặt tôi, lo lắng chạm vào ngực tôi. Tôi phải giải phóng những bức bối trong lòng, nếu không thực sự sẽ phát điên mất.

-Em có thể nào đừng ngốc nghếch như vậy được không, em là con gái cần được bạn trai bảo vệ thì có gì sai, anh lo lắng em vì yêu một Idol phải chịu khổ thì có gì sai. Vậy mà em một chút cũng muốn khép mình lại, nếu em có thể tự mình lo liệu tất cả thì người yêu em là anh chẳng phải rất vô dụng rồi sao. Có lẽ không phải cảm giác mà chính xác là em chưa từng cho anh bước vào thế giới của mình. Anh rất khó chịu, chỗ này thực sự rất khó chịu, bởi anh thấy mình quá tham lam, đòi hỏi ở em quá nhiều trong khi em thì đã tới mức hi sinh cả tính mạng vì anh. Mâu thuẫn đến nỗi anh tự ghét bỏ bản thân, đối diện với em thấy mình rút cuộc nhỏ bé nhường nào…

-Đừng mà, Hoshi, đừng thế này, làm ơn.

Vòng tay ấm áp của Yangie, những giọt nước mắt thấm vào d.a thịt, bỗng chốc cho tôi nhận ra cô ấy cũng thật nhỏ bé… Cách an ủi của cô ấy quá giản đơn, lại quá hiệu quả.

-Xin anh, đừng nghĩ nhiều như thế, càng đừng cao thượng hóa em thành ra như thế, cứ như những đôi yêu nhau bình thường được không, chỉ là anh đặc biệt hơn một chút chút thôi. Em không nói gì về bản thân với anh chỉ là muốn giữ lấy một ít hấp dẫn cho chính mình, anh sẽ không vì hiểu em rồi mà chán ghét em…

Tôi đưa tay ngăn lời cô ấy, đồng thời cúi xuống gần hơn.

-Chỉ cho anh cách để chán ghét em được không?

-Gì chứ?

-Bởi anh nghĩ mình đã yêu em nhiều lắm rồi.

Chớp lấy cơ hội cô ấy đang bất ngờ, tôi thu gọn triệt để khoảng cách, vừa định hôn xuống cô ấy đã ngoảnh ngay mặt sang một bên. Không muốn lại đôi co rồi tụt mất mood như trước, tôi kiên định tiến tới, dĩ nhiên thành công cướp được của cô ấy nụ hôn. Vẫn cảm giác ngọt ngào ấy, như muốn thiêu đốt con người ta.

-Kwon Hoshi, em yêu anh, cả đời này sẽ không rời xa anh!

Cô gái này có một sức mạnh rất phi thường, khiến người ta khó nắm bắt đến nghi ngờ rất nhiều, dè chừng rất nhiều, bất an cũng rất nhiều. Nhưng chỉ cần cô ấy nói một câu thôi cũng đủ khiến người khác phải tin, bất chấp tất cả mà tin. Bởi cô ấy nói được nhất định sẽ làm được.
 
12. Cô ấy là của tôi

Kwon Hoshi, em yêu anh, cả đời này sẽ không rời xa anh!

Bạn gái bá đạo của tôi chẳng những nói lời giữ lời mà còn nhất quyết chứng minh cho tôi thấy thế nào mới là “không rời xa”. Nói cô ấy không phải fan của tôi thật là sai quá sai nha, bởi bất kể tôi đi tới đâu, tham gia hoạt động nào đều sẽ bắt gặp quả đầu xù xù màu bạch kim nổi lên trong hàng fan khiến tôi nhịn không được mà bật cười. Lần đầu, cảm giác vừa bất ngờ vừa thích thú. Những lần sau, mỗi lúc một an tâm khó tả, tưởng như bất kể mình làm gì, ở đâu cũng sẽ luôn có cô ấy bên cạnh, âm thầm dõi theo. Có lần tôi hỏi cô ấy rằng:

-Rõ ràng anh ở ngay trước mắt lại chỉ có thể trong đám đông nhìn anh như thế, em có mệt mỏi vì điều đó không?

-Anh trong đám đông đó đã nhìn ra em, còn cười với em, quan trọng cả em và anh đều hiểu ý nghĩa của cái nhìn đó, so ra thì em đã quá quá may mắn rồi sao còn có thể thấy mệt mỏi chứ.

Cô ấy đã chẳng buồn nghĩ mà trả lời luôn như thế đấy. Thật sự đã chấp nhận, chịu đựng tất cả như một thói quen, mà tôi lâu dần cũng không còn quá xót xa như trước, cũng đã quen với việc cô ấy như vậy. Vì tôi là một Idol, bởi vì điều đó không thể nào thay đổi đã xảy ra như thế, cho nên cách yêu của chúng tôi có chút khác biệt thôi.


Lần này concert bên Nhật Yangie nói có việc bận không qua “theo dõi” tôi được, nghe xong vô thức bản thân chán nản ra mặt. Có chút tò mò, à thực sự thì rất tò mò rút cuộc cô ấy bận gì nhưng lại vẫn như mọi khi cô ấy không nói thì tôi cũng chẳng dám hỏi, bởi tôi đã hứa sẽ không can thiệp vào đời tư của cô ấy, cho cô ấy tự do “giữ lấy một ít hấp dẫn cho chính mình”. ==”

Thế nên, xong concert tôi liền bay về luôn, bất chấp không gian lúc hạ cánh đã là nửa đêm. Bản thân mệt rã rời, khó khăn lắm mới về được nhà, ném cả th.ân thể xuống sofa, miệng làu bàu khát nước mà không thể nào cố thêm chút nữa lết đi uống cho được. Ầy, Kwon Hoshi, sao mày phải khổ thế này, về sớm hơn một hai tiếng cũng có để làm gì, nhìn mày hiện tại đi, thật chẳng có chút khí chất nào hết. Ầy, anh bạn Kwon Soon Young à, anh bạn có hiểu được cái cảm giác chí ít là dưới cùng một bầu trời với người ấy nó cũng đã thoải mái hơn rất nhiều rồi không?

-Đùa chứ em lại tưởng trộm, sao lại về giờ này hả tên kia?

Đang mệt thế nào mà cũng vì câu nói của cô ấy làm cho ngứa ngáy tay chân.

-Em nói tên kia nào cơ?

-Nhớ em quá nên về sớm hả?

-Đừng có đánh trống lảng, còn dám xâm phạm nhà anh nữa định chiếm đoạt thành nhà mình luôn đấy hả?

-Cũng đâu phải lần đầu, còn chẳng phải vì biết mai anh về ở đây chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón Kwon bệ hạ luôn đó sao?

Giả dối, mấy lời nịnh nọt này sao có thể là từ miệng của Yangie mà tuôn ra không trở ngại vậy cơ chứ. Tôi nghi hoặc híp mắt nhìn đối phương, có chút chế giễu.

-Nửa đêm còn đắp mặt nạ, gỡ xuống dùm anh đi cưng.

Kì thực bộ dạng đáng yêu không hợp với cô ấy một tẹo nào.

-Nằm đó luôn đi, đừng có vào phòng nhé, em nói rồi đấy!

Có phải cô ấy nhường tôi không sao hôm nay lại dễ dàng công kích được cô ấy như vậy. Tôi nằm cười haha tới đau cả bụng, thấy tinh thần phút chốc lên hẳn liền bật dậy bám theo cô ấy vào bếp, kiên quyết không buông tha. Nhìn cô ấy hậm hực khó chịu còn cưng hơn nhiều.

Rồi nhìn Yangie uống nước tôi mới nhớ ra nãy giờ mình vẫn đang khát, rất nhanh tôi ghé lại gần ý định xấu xa cướp đi lượng nước còn chưa kịp nuốt xuống trong miệng cô ấy. Dĩ nhiên, cướp bóc là không tốt, cô ấy huơ tay đánh loạn lên vai tôi để phản kháng. Lực đạo chẳng nhẹ đâu, cũng đau cho nên tôi cướp xong thì lập tức thả người, không quên thanh minh cho bản thân.

-Chỉ là uống nước thôi mà, có cần mạnh tay với anh như vậy không.

-Anh không thấy mất vệ sinh sao? – Ánh mắt khinh bỉ trầm trọng.

Tôi nhịn cười không nổi, nhất định phải cho cô gái này coi lại chính mình mới được.

-Cái này mới là mất vệ sinh cô gái à.

Lần này không có nước, không phải cướp nước, chỉ có enzim, và lưỡi. Dường như cũng bởi nỗi nhớ nữa, tôi thấy mình có chút mất kiềm chế, hôn cô ấy tới hô hấp không nổi mới không can tâm mà ngừng lại. Yangie cô ấy bất mãn lắm mà lại chẳng còn sức gay gắt với tôi.

-Anh… anh mà còn thô bạo như vậy nữa, em sẽ thực sự tức giận…

Ây, tôi không muốn cô ấy giận đâu, liền cười đểu hỏi ý kiến.

-Thế nào mới là không thô bạo? Thế này…

Cúi xuống hôn một cái, tôi lại hỏi.

-Thế này?

Rồi tiếp tục một cái, lại thêm một cái nữa, sau cùng chốt lại.

-Cứ từ từ như vậy là không thô bạo đúng ý em rồi phải không?

Đáp trả tôi chỉ là một cái lườm khinh bỉ, nhưng tôi lại thấy rất hả hê, biểu hiện ấy chính là nói rằng “Kwon Hoshi, anh thắng rồi đấy, vừa lòng chưa?” Hờ hờ, quả nhiên rất vừa lòng. Yangie khiến tôi nhớ tới Woozi, sợ skinship, mà đã thế càng phải skinship thật nhiều, nhìn biểu cảm mới thực là đã đời làm sao haha.

-Kwon Hoshi, em không nghĩ anh lại cầm thú thế này đấy.

-Anh suy cho cùng cũng là đàn ông thôi.

-À vâng, đàn ông lắm, người ta mê ngủ cũng lợi dụng không tha cơ mà.

Hự, hóa ra cô ấy biết mà không nói ra đó hả. Trước tình thế thay đổi nghiêng phần yếu về phía mình, tôi quyết định xoay luôn cục diện, mà nói một cách dễ hiểu chính là “đánh trống lảng”.

-Hoy anh đi tắm, em cứ ngủ trước đi.

-Dĩ nhiên.

Sao tôi thấy lưu luyến cái khoảnh khắc chiến thắng khi nãy của mình quá! -____-

-Tắm nhanh rồi vào nghỉ nhé, muộn rồi lỡ mà cảm lạnh fan lại lo.

Câu này ý chính là cô ấy sẽ lo phải không? Tôi mãn nguyện híp mắt cười, Yangie của tôi là người trong nóng ngoài lạnh thôi, tôi quá hiểu cô ấy rồi mà. Mang tâm trạng vui vẻ vào nhà tắm, bản thân nhịn không được cứ nhún nhảy, cũng không biết rút cuộc lúc này vì Yangie ấy tôi đã biến thành cái dạng gì rồi. Có phải mỗi khi bắt đầu một mối quan hệ ai cũng đều trở nên khác lạ như vậy không?

Tắm xong vào phòng thì Yangie vẫn còn đang chăm chú nghịch điện thoại, không biết coi gì tập trung đến nỗi chẳng buồn để ý tới tôi. Tôi vừa lân lê bò lại gần thăm dò thì liền giật mình, tắt điện thoại cái phụp. Không rõ ràng nhưng thực sự có một luồng cảm xúc bất an xẹt ngang qua khiến tôi khó chịu, gượng cười cũng không nổi. Trái với tôi, Yangie vẫn chỉ thản nhiên.

-Muốn biết lí do để chán ghét em lắm rồi hay sao?

Cái cách cô ấy xoay chuyển vấn đề khéo tới đáng ghét, biến tôi từ đúng thành sai, từ chính đáng cần được biết thành nhỏ nhen xâm phạm đời tư người yêu. Đã thế thì tôi cũng xuôi theo luôn, nhỏ nhen thì nhỏ nhen.

-Thực sự có thứ gì đó anh không thể coi sao?

-Có.

Đáng sợ thật, giờ còn nói thẳng ra như thế luôn nữa. Cô ấy giấu tôi bí mật nào đó, lại không nói bí mật ấy ra cũng không phủ nhận mình thực sự có bí mật, chẳng lẽ không sợ tôi sẽ vì điều ấy trước tiên mà ghét bỏ cô ấy hay sao?

-Chừng nào em mới có thể nói cho anh biết thứ đó là gì?

-Tới khi anh thực sự chán ghét em, tự khắc mọi thứ anh tò mò sẽ đều có câu trả lời.

Gì vậy chứ, nửa đêm rạng sáng còn chơi trò cân não.

-Em muốn anh chán ghét em lắm à?

-Thế anh tò mò về điện thoại của em chẳng phải là đang muốn có lí do chán ghét em đó sao.

-Nghĩa là em muốn anh coi như không biết gì trong khi rõ ràng có một sự thật nào đó của em khiến anh phải khó chịu?

-Em cũng không mong muốn anh trở thành tên ngốc như vậy.

Nói cách khác thì tôi chỉ có hai lựa chọn, hoặc làm tên ngốc như cô ấy nói, hoặc tự mình tại đây chấm dứt tất cả trước khi biết lí do khiến mọi chuyện kết thúc, vậy cũng có khác nào tôi vẫn là một tên ngốc?

-Coi như anh và em nãy giờ chưa nói chuyện được không?

-OK, babe!

Không thể trách tôi bất lực, có trách thì trách Yangie quá láu cá. +___+

Nói là coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi vẫn thấy khó chịu không muốn bắt chuyện cô ấy lần nữa, đột nhiên giữa cả hai nảy sinh một bầu không khí căng thẳng nực cười. Là do tôi đúng không, cô ấy đã nói trước là nếu cứ cố hiểu về cô ấy rồi tôi sẽ trở nên chán ghét cô ấy. Nhưng có thể không tìm hiểu sao, chúng tôi là người yêu, dù cho muốn khác thường với những người khác thế nào cũng không thể một người thì biết rất nhiều, hiểu mọi thứ còn người kia một chút cũng không biết gì, toàn bộ ngoài mơ hồ chính là chỉ có mơ hồ. Rút cuộc điều cô ấy không muốn nói ra ấy là cái gì, ngoài việc cô ấy không thật lòng yêu tôi ra thì còn có điều gì khiến tôi chán ghét cô ấy được cơ chứ. Cô ấy chấp nhận thân phận con người tôi được, chẳng lẽ tôi không thể chấp nhận con người thật sự cô ấy không muốn thể hiện ra kia hay sao? Cô ấy như thế không phải là xem nhẹ tình cảm của tôi mà chính là không tôn trọng nó một chút nào. Và lại còn được cả cái kiểu tỉnh bơ mình không sao thì kẻ khác muốn nghĩ ngợi gì mặc kệ, nãy giờ tuyệt nhiên là chỉ có mình tôi khó chịu, cô ấy thản nhiên vẫn hoài thản nhiên. Tôi nghĩ mình hết chịu nổi cô gái này rồi.

-Giờ em muốn nói rõ mọi thứ với anh hay muốn chúng ta có thời gian xác định lại tình cảm của mình.

-Anh là muốn chia tay em?

-Anh đang hỏi em! – Tôi mất kiềm chế thanh âm có phần lên vài bậc, cô ấy dám nói ra hai từ “chia tay” như không nữa.

-Xác định lại tình cảm? Anh nghĩ cái cụm từ đó ý nghĩa của nó là gì?

Thế nào thì cũng là chưa tới mức chia tay.

-Xác định lại tình cảm chính là tạm thời không gặp nhau, mà anh biết không, cái tạm thời ấy nó dễ trở thành vĩnh viễn lắm. Em không thể nói về bí mật của mình với anh là để bảo vệ mối quan hệ của cả hai, nếu anh không tin em thì nghĩa là anh chọn chia tay rồi, là anh chọn, không phải em.

-Em… em có thể trắng trợn đổ hết lên đầu anh như vậy sao???

Rút cuộc trong chuyện này là cô ấy sai, hay là tôi sai?

Đang lúc đầu óc loạn lạc không muốn nghĩ cái gì nữa thì cô ấy ghé sát lại, hai tay ôm trọn lấy mặt tôi, gần tới nỗi tôi muốn nín thở. Đây lại là cách thức gì của cô gái này nữa đây.

-Kwon Hoshi, anh phải biết rõ một điều…

Lúc này tôi mới để ý ánh mắt Yangie, hóa ra trong đó có bi thương, không hề ít, mà tôi đã không nhận ra.

-Có bị ép em cũng không bao giờ lựa chọn chia tay.

Rồi không để tôi kịp phản kháng, cô ấy liền hôn xuống. Là cô ấy tự nguyện chủ động, mà tôi lại không thể toàn tâm toàn ý tiếp nhận, vẫn còn một điều muốn kiểm chứng.

-Dù cho anh không còn yêu em nữa?

-Dù cho em không còn yêu anh nữa.

Vì đâu lại có thể lấy được quyết tâm kì lạ đến như vậy. Kwon Hoshi tôi ngày hôm nay có lẽ lại một lần nữa bị cô gái này làm cho cảm động mất rồi.

-Em phải yêu anh, càng nhiều, mỗi lúc một nhiều…

Vừa nói tôi vừa đồng thời đè lại cô ấy, tham lam bao chiếm toàn bộ, cắn rồi lại mút, một chút cũng không muốn chừa lại gì. Tôi muốn cô ấy không những yêu tôi, còn yêu nhiều thật nhiều, còn trở thành của tôi, mọi thứ đều phải là của tôi. Bởi, kẻ yêu nhiều hơn là kẻ thiệt, tôi không muốn mình bị thiệt, thực sự không muốn!!!
 
13. Ngọt (1)

Cuối cùng cũng có được một ngày mà khi mở mắt ra tôi nhìn thấy Yangie đang nằm ngay bên cạnh. Bởi giờ cô gái này đã là người của tôi rồi, về mọi mặt, à dĩ nhiên trừ mặt luật pháp ra. Tôi nhàn nhã gối đầu lên tay ngắm cô ấy ngủ, tiện tay còn lại vẽ loạn trên mặt, rồi thích thú tự cười một mình. Lúc ngủ cô ấy có vẻ vô hại nhất, chẳng tốn nhiều công sức trấn áp với đấu khẩu. À, cả lúc bị tôi đè, cũng vô hại nữa. =’)))

-Kwon Hoshi bị điên!

Hự, tỉnh rồi, tỉnh rồi. Tôi cũng chẳng hiểu sao lại cứ sợ cô ấy như thế nữa. -__-

-Kwon Hoshi giờ đã là của em rồi, có hối hận cũng không kịp nữa.

Vừa cười toe toe vừa đưa tay vuốt ve mặt tôi, nói cứ như thể tôi là người chịu thiệt vậy, cô gái này chẳng những coi tôi là thằng nhóc giờ trong hoàn cảnh này lại nói mấy lời như thế, đối với giới tính hoàn toàn ổn định của tôi mà nói chính là đang hết sức bị vũ nhục mà.

-Anh đã làm gì để em nghi ngờ khả năng đàn ông của anh như thế này hả?

-Anh hẳn phải rõ fan chủ yếu là chết vì cái sự đáng yêu của anh chứ. Em cũng không ngoại lệ đâu. Kwon Soon Young đáng yêu, đáng yêu chết tôi haha.

Tôi đã nghĩ cái gì khi luôn trưng bộ dạng đáng yêu ra trước fan vậy nhỉ, chắc chắn là không hề cảm giác xấu hổ như hiện tại đâu. Bởi phản ứng của fan khiến tôi tự tin chứ không giống như kẻ xấu xa nào đó đem nó ra cười nhạo tôi mua vui thế này, hơn nữa còn không có chừng mực, thấy tôi biểu cảm đã khó coi vẫn nhất quyết không chịu ngưng cười. Thú vui của cô gái này là chọc phá tôi cáu, nếu tôi cáu cô ấy sẽ càng vui, khác nào một loại biến thái, mình càng bức bối đối phương càng hả hê. Người yêu cái nỗi gì, rõ ràng là chốn mua vui của cô ấy. -___-

-Cười sắp xong chưa, anh đói.

-Đói kệ anh.

=”= Bạn gái đảm đang, quan tâm, hết lòng vì bạn trai hoàn toàn biến mất không dấu vết. Đây có lẽ chính là minh chứng hùng hồn nhất cho việc ăn xong cháo thì đá văng bát. Đúng là hối hận cũng đã muộn rồi mà, tôi đã bị cô gái này gài bẫy trọn vẹn.

-Coi cái mặt kìa, rồi rồi, để em dọn cái đống hỗn độn này đã, anh đi tắm trước đi.

Giờ giữa ánh sáng ban ngày tôi mới nhìn thấy vệt đỏ trên gi.ường, trong lòng bỗng chốc dâng lên rất nhiều xúc động, thực sự rất rất nhiều ấy. Đã là năm 2024 rồi, đời sống tình cảm của con người càng lúc càng thông thoáng, đối với việc quan hệ hay trinh tiết từ lâu đã không còn quá quan trọng như trước vậy mà Yangie cô ấy khiến tôi quá sức ngưỡng mộ. Trước tôi vẫn luôn nghĩ bản thân thật may mắn mới được Yangie theo đuổi, giờ mới chân chính hiểu được cái sự may mắn ấy nó to lớn nhường nào. Không những cần trân trọng cô gái này mà giờ còn nhất thiết phải giữ cô ấy, không được để mất, tuyệt đối không được.

Ôm lấy Yangie từ đằng sau, giọng tôi như có chút nghẹn lại.

-Em là thiên thần đúng không…?

-Vì giúp anh không phải ăn thừa của thằng khác thôi mà được tôn lên tận thiên thần???

Cái đứa con gái vô lối này… =”= Tôi tức mình cắn nhẹ vào bả vai cô ấy, bàn tay nổi loạn bắt đầu sờ soạng lung tung trên bụng.

-Còn đau không?

-Để em cắn anh coi anh đau không nhé?

Cô ấy quay người lại, cố tình lạc đề. Mà tôi cũng cố tình không muốn buông tha chủ đề của mình, để rồi coi cuối cùng ai bỏ cuộc trước.

-Nghe nói làm nhiều thì sẽ không còn đau nữa.

-Thế ngoài vai ra anh còn muốn bị cắn vào đâu nữa đây?

Tôi mặt dày hơn da bò không ngần ngại chỉ tay lên môi. Chẳng ngờ cô ấy da mặt còn dày hơn, nói cắn là cắn thật, môi tôi bị cắn đau tới muốn ứa máu.

-Coi bộ em đau quá cắn càn rồi, để anh giúp em giảm đau.

-Này, không nha, tối qua đã…

Buổi sáng ít nhiều cũng phải tập thể dục, các thầy cô giáo ngày xưa căn dặn mãi rồi. =’)))
 
×
Quay lại
Top