Cậu bé da nâu

Sun Glare

Tân Sinh Viên
Thành viên thân thiết
Tham gia
26/6/2009
Bài viết
2.855
- Danielle rất vui. Vì ít nhất, chúng tôi đã làm một việc trong khả năng của mình.

ThumbnailSizeOrigin.aspx


Lúc đó Danielle mới 4 tuổi, vừa xuống khỏi xe bus nhà trẻ, cô bé đã lao tới chỗ tôi, dừng lại, thở lấy hơi, rồi... hét lên, tay đấm mạnh xuống bàn.

- Bố, bọn họ cư xử rất tệ hại với cậu ấy!

- Ai cư xử tệ hại với ai? - Tôi ngắt lời.

- Bọn con trai trên xe bus! Chúng nó cư xử rất tệ hại với cậu bé da nâu!

Danielle ngẩng lên nhìn tôi, tay chống hông, mắt mở to. Tôi biết cô bé đang kỳ vọng một-người-lớn ra tay lấy lại công lý ngay lập tức. Đây là thực tế đầu tiên cô bé khám phá trong chuyến phiêu lưu bên-ngoài-thế-giới-riêng của mình.

- Họ lấy cậu ấy ra làm trò đùa! - Cô bé gật đầu rất mạnh, nói rành mạch - Họ cười cậu ấy! Họ nhại giọng cậu ấy! Họ làm cậu ấy khóc!

Có điều gì đó rất khác từ Danielle, một cô công chúa tóc vàng lúc nào cũng cười, chẳng bao giờ buồn hay giận dữ cả.

- Họ nhại giọng cậu ấy...? - Tôi hỏi lại.

- Vì cậu ấy không nói chuẩn lắm, nhưng đó chỉ là vì cậu ấy còn nhỏ!

"Cô gái trưởng thành" 4 tuổi nói rất nghiêm túc, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, đòi hỏi một câu trả lời:

- Tại sao họ lại tệ hại thế?

Chúng tôi đã quyết định gửi Danielle đến nhà trẻ bằng xe bus, cùng với những đứa trẻ khác, lớn hơn, cứng cỏi hơn và khoẻ hơn, để cô bé có thể thoát khỏi cuộc sống quen được chiều chuộng của mình. Và cuối cùng thì công chúa cũng đã lớn.

- Hay là vì cậu ấy mới đi học? - Tôi hỏi.

Danielle nghĩ một tẹo:

- Không, khi con mới đi học, bọn họ cũng không lấy con ra làm trò cười.

- Hay là bởi vì da cậu ấy màu đen? - Tôi hơi ngập ngừng.

Danielle có vẻ lúng túng:

- Bố muốn nói là màu nâu à? - Thấy tôi gật đầu, cô bé tiếp - Chỉ vì cậu ấy da nâu? Không thể trêu chọc một người vì da người ta nâu!

Tôi nói rằng tôi hy vọng điều đó là đúng, nhưng có những bài học của cuộc sống mà mỗi người bắt buộc phải học, dù muốn hay không.

Vì chúng tôi đang nói về chuyện xe bus, và vì cô bé gái 6 tuổi của nhà hàng xóm tên là Shannon, bị hội chứng down, cũng đi trên cùng chuyến xe, nên tôi hỏi:

- Nếu vậy thì... có ai trên xe bus trêu chọc Shannon không?

Dường như câu hỏi của tôi làm cho cô bé rơi vào một khoảng chân không. Danielle nhíu mày, rồi hỏi:

- Tại sao mà ai đó lại phải trêu chọc Shannon?

Tôi ngượng ngịu lắc đầu. Đôi khi người lớn cũng có thể ngốc nghếch như vậy đấy.

Tôi gọi điện cho thầy hiệu trưởng và nói chuyện về cậu bé da nâu trên xe bus. Tôi kể lại toàn bộ những gì Danielle đã nói, và thầy hiệu trưởng muốn cảm ơn Danielle, đồng thời cũng hứa sẽ xem xét việc này.

Danielle rất vui. Vì ít nhất, chúng tôi đã làm một việc trong khả năng của mình.

Tôi không biết thầy hiệu trưởng nói gì với học trò của mình. Nhưng ngày nào, Danielle cũng "cập nhật" những câu chuyện về "cuộc sống trên xe bus nhà trường" cho tôi nghe, và không còn một "tai nạn" nào liên quan đến cậu bé da màu nâu nữa.

Vì có một cô công chúa đã nhìn thấy và không để việc đó xảy ra thêm lần nào nữa.

VM-summer-field2.JPG
 
×
Quay lại
Top