Bố ơi, mẹ ở đường nào trên thiên đàng?

Newsun

Believe in Good
Thành viên thân thiết
Tham gia
20/4/2008
Bài viết
9.433
TT- – LTS - Cuối tuần này là 100 ngày của chị - người mẹ, người vợ, người đồng nghiệp đáng mến của nhiều người. Tuổi Trẻ Online xin chia sẻ đến bạn đọc bài viết đong đầy yêu thương do người chồng của chị viết.
TTO - Năm nay Tí được 7 tuổi, hết kỳ nghỉ hè Tí đã nhập học lớp 2. Người Tí tròn trịa, có lẽ vì dễ ăn, dễ ngủ. Nhìn miệng Tí ăn, dù món ngon hay dở, cũng thấy bắt thèm.



Bố ơi, mẹ ở đường nào trên thiên đàng?

Tí vừa trải qua một biến cố lớn của đời mình: mẹ của Tí đã mất. Năm ngoái, từ khi mẹ lâm bệnh nặng phải nằm bệnh viện để tìm bệnh rồi chờ mổ thì cuộc sống của Tí bắt đầu xáo trộn. Tí phải làm quen với nhiều điều thay đổi. Tí không còn được ngủ với mẹ nữa.
Tối nào mà bố phải ở trong bệnh viện lo cho mẹ thì Tí ngủ với bà nội hoặc với mấy cô của Tí. Cuối tuần Tí mới được bố chở vô bệnh viện thăm mẹ một lần. Tí ăn cơm do bà nội nấu. Tí nói với bố là bà nội nấu không có nhiều món như mẹ. Tí nhớ khoai tây chiên nóng giòn, cánh gà chiên nước mắm, lẩu cá kèo tươi, lẩu đầu cá hồi béo, bún cá thác lác với nước lèo trong, chua và thơm mùi của rau thì là... do mẹ nấu.
Mẹ được mổ, một tuần lễ trước tết mẹ được bác sĩ cho về nhà cùng giấy chuyển viện. Nghe nói mẹ về nhà, Tí vui lắm. Mẹ chỉ nằm một chỗ, dù phải chịu đựng những cơn đau nhưng do có Tí quanh quẩn bên mẹ, cộng với không khí tết nên mẹ trông tươi tỉnh hơn.
Ông nội của Tí đã mang hai cây mai kiểng để trên sân thượng mà ông chăm sóc cẩn thận suốt từ sau tết năm ngoái đến nay, xuống phòng khách. Hai cây mai dày đặc nụ xanh mởn. Một vài nụ hé lộ màu vàng rực cùa cánh mai nằm bên trong, báo hiệu sẽ nở tưng bừng vào ba ngày tết. Tí thích hai cây mai của ông nội lắm.
Tí thuận tay trái, sinh hoạt và vẽ bằng tay trái nhưng viết bằng tay phải. Tí thường cầm màu sáp vẽ trực tiếp một cách dứt khoát, không quan tâm xấu hay đẹp, tự nhiên theo ghi nhớ và cảm nhận riêng của mình. Tí mừng mẹ về nhà bằng cách vẽ liền một lúc hai bức tranh. Một hình cây mai kiểng của ông nội và một hình chân dung mẹ, cả hai đều có ghi chữ "Con tặng mẹ". Tí dùng màu vàng cho bông mai, màu đen cho thân và cành mai. Chân dung mẹ cũng hai màu, màu đỏ cho môi mẹ và màu đen cho mắt và tóc. Mẹ khen Tí vẽ đẹp, nhưng bố lại thấy màu đen trong cả hai bức đều toát lên điều gì đó buồn buồn, nhất là bức chân dung mẹ.
Mỗi sáng thức dậy Tí đều hỏi thăm sức khỏe mẹ. Lúc nào mẹ cũng trả lời Tí là mẹ ngủ được, bớt đau nhức. Tí chưa đủ lớn để hiểu được bệnh tình của mẹ, chỉ có bố mới rõ. Tí luôn hỏi khi nào thì mẹ khỏi bệnh, khi nào mẹ đứng lên đi lại được.
Trước khi mẹ được mổ, một lần bố chở Tí đến cơ quan mẹ để lãnh lương cho mẹ thì gặp cô Đ.Q. làm cùng ban với mẹ ở cổng bảo vệ. Bố kể bệnh tình của mẹ và phương án mổ của các bác sĩ cho cô nghe. Được một lúc, chợt thấy cô ra dấu cho bố ngừng nói, thì ra cô đã nhìn thấy Tí khóc khi nghe được những gì bố vừa kể. Tí không hiểu hết đâu nhưng có lẽ đã lờ mờ nhận biết điều gì đó rất xấu đang xảy ra với mẹ.
Các cô chú ở cơ quan mẹ, bạn bè thân quen với mẹ, họ hàng nội ngoại hai bên, lối xóm đến thăm mẹ mỗi ngày. Tí hỏi bố sao có nhiều người đến thăm mẹ vậy. Bố trả lời vì mẹ bệnh nên mọi người đến thăm để giúp mẹ mau khỏi bệnh. Nhưng Tí cũng biết so sánh khi chất vấn bố là sao dì C. cũng mổ như mẹ mà dì đã đi lại được, còn mẹ nằm hoài một chỗ. Bố buộc phải nói rồi mai mốt mẹ sẽ đi đứng được. Như tìm lại được niềm tin là mẹ cũng sẽ khỏi bệnh như dì C., Tí luôn miệng lặp lại câu: "Vậy hả bố? Vậy hả bố?".
Mẹ gầy đi nhiều nhưng luôn cười nói với Tí. Thỉnh thoảng khi chỉ có mình Tí bên mẹ, mẹ hay xoa đầu ôm hôn Tí, rồi nói: "Con còn nhỏ quá…". Tí hỏi khi nào thì con mới lớn. Mẹ trả lời khi nào con được 18 tuổi, Tí xòe hai bàn tay ra rồi đếm 8, 9, 10...
Mẹ luôn bị những cơn đau nhức hành hạ. Ngày cũng như đêm, bố và các cô của Tí liên tục thay phiên nhau xoa bóp cho mẹ. Thấy vậy Tí cũng leo lên gi.ường, cũng xoa bóp cho mẹ, nhưng ngồi chưa nóng chỗ đã nhảy xuống kêu mỏi tay. Mẹ bắt đầu cảm thấy khó thở, bố phải thuê bình oxy về nhà cho mẹ thở. Tí lo lắng hỏi sao phải nhét hai sợi dây vào mũi của mẹ. Bố trả lời để mẹ thở dễ hơn. Mẹ mệt nên mẹ chỉ nói những câu ngắn và không nói chuyện nhiều với Tí như trước được nữa.
Một sáng sớm, Tí hốt hoảng chứng kiến mẹ lên cơn thở dốc, bố đưa mẹ vô bệnh viện cấp cứu. Đến trưa thấy bố đưa mẹ về nhà, Tí mừng lắm. Các cô chú trong cơ quan kéo đến nhà thăm mẹ. Tí ngơ ngác khi nhìn thấy có ai đó khóc.
Rồi mẹ lại lên cơn mệt lần nữa, Bố đưa mẹ trở vô bệnh viện. Đến tối bố về nhà tắm rửa, rồi chuẩn bị quay lại bệnh viện ngủ đêm. Tí xin đi theo nhưng bố nói không được vì bệnh viện không cho con nít vô ngủ đêm.
Chiều hôm sau bố gọi điện về nhà dặn các cô chuẩn bị cho Tí ăn cơm trước, chờ bố về chở Tí vô thăm mẹ. Tí vào bệnh viện đến bên mẹ, Tí sờ cánh tay mẹ, mẹ gượng cười với Tí rồi xoay đầu vô trong để Tí không nhìn thấy nước mắt mẹ đang rơi. Bố phải chen vô nói chuyện để mẹ bớt xúc động. Mẹ rất mệt nên bố cho Tí về nhà sớm. Tí không biết rằng đó là lần cuối được nhìn thấy mẹ cười.
Mẹ Tí hay cười, nụ cười tươi, thân thiện. Ngay cả những lúc buồn mẹ vẫn cười, như để tự động viên mình và làm dịu nỗi lo của người khác.
Thêm một ngày nữa, sau này bố nói đó là chiều thứ tư buồn. Bố và nhiều người thân đưa mẹ về nhà. Mẹ nằm yên, nhắm mắt, thỉnh thoảng lại lấy hơi lên. Mọi người đứng quanh gi.ường cầu nguyện cho mẹ. Mẹ lịm dần rồi ra đi. Nhiều người xung quanh bật khóc, Tí hoảng sợ khóc theo. Vài người lấy điện thoại gọi báo tin mẹ Tí đã chết. Tí nghe đượ,c hỏi: "Mẹ chết hả bố, mẹ chết hả bố? Có phải rồi ông ò e sẽ đến nhà đưa mẹ đi không?".
Mẹ được đặt nằm trong quan tài có nắp bằng mica trong suốt nhìn thấy được. Có lần Tí chạy đi lấy khăn, kéo ghế nhựa kê sát vào áo quan, leo lên ghế nhìn mẹ rồi dùng khăn lau nắp mica cho sạch sẽ. Thấy người ta đến phúng điếu, Tí cũng xin tiền mấy cô, bỏ vô phong bì để phúng điếu. Cô K.T., cũng là đồng nghiệp của mẹ, nói Tí còn nhỏ, muốn gì thì chỉ cần viết vào giấy, đem để trên quan tài của mẹ là được. Tí nghe lời cô, lấy giấy ra viết.
Sáng sớm thứ bảy, Tí và mọi người đưa mẹ đi hỏa táng. Khi quan tài được hạ xuống tầng hầm, Tí hỏi: "Có phải là chỗ để đưa mẹ lên thiên đàng không bố?". Trên đường về nhà, Tí hỏi thêm: "Bố ơi, mẹ ở đường nào trên thiên đàng?"
Bố của Tí là anh lớn nhất trong nhà nên Tí có nhiều đứa em họ: Tý Ròm, Dắccu, Bầm, Ru, Su, Xị, Bếp. Xị nhỏ con nhất bọn, nhưng lại là đứa lém lỉnh nhất. Xị nói với Tí là từ nay anh Tí chỉ còn được gặp mẹ trong giấc mơ mà thôi, Dắccu chen vào nói: "Hôm qua em ngủ nằm mơ gặp mẹ của anh nè". Để được gặp mẹ trong mơ, Tí xin bố cho đi ngủ chung với Dắccu.
Ngày qua ngày Tí quen dần với việc không có mẹ. Vậy là em Xị đã nói đúng, Tí chỉ còn được gặp mẹ trong giấc mơ mà thôi...
H.N.
Tuổi Trẻ Online
 
Hiệu chỉnh:
Mất đi người thân yêu..ko nỗi đau nào đau bằng....
 
Thank admin.đọc xong thấy mình đang k.
 
×
Quay lại
Top