Thành phố S trời mưa.
Thành phố S ngày 25 tháng 4, năm
2018.
Bầu trời gầm rú, tiếng gió rít khi cố gắng len lỏi vào khe cửa sổ, cây cối đung đưa làm lá rụng xác xơ. Hiện thực sống của tôi chẳng khác nào khung cảnh đang diễn ra ở ngoài kia, nhanh thôi mưa sẽ trút xuống.
Hai bảy tuổi, bạn bè cùng lứa đã an cư lập nghiệp gần hết. Họ cùng nhau sinh con, có nhà riêng, cùng chút của cải. Điều mà bọn họ dễ dàng đạt được, tại sao? Tôi lại khó khăn đến thế. Phải sống từng ngày, và thậm chí suốt đời để mà ao ước.
Niềm mong mỏi theo cả vào trong giấc mơ, vì lỡ cất tiếng cười mà tự làm mình thức giấc. Cốc nước trên bàn đã uống cạn, dòng nước mát vẫn không thể khỏa lấp được tiếng chậc lưỡi chứa đựng nhiều tiếc nuối. Số phận định đoạt sẵn từ trước, từ trước khi chưa chào đời. Rằng tôi không có đặc quyền được làm một người mẹ.
Trời mưa...
Tôi cần phải ra ngoài hôm nay vì một cuộc hẹn.
Phòng khám nhỏ đông nghịt người, đa số là những đôi vợ chồng lớn tuổi. Một mình có vẻ lạc loài nên tôi chỉ dám đứng đợi ở ngoài. Gần hai giờ đồng hồ, cuối cùng cô ta cũng đến và dẫn thêm hai người giống tôi. Đi theo cô ta, chúng tôi được phát mỗi người một cuốn sổ khám. Sau khi điền vài thông tin cơ bản thì ngồi đợi.
Gần đến lượt họ bảo tôi nên đi vệ sinh, sau đó thì thay váy để khám. Nhìn từng người nằm lên bàn, dạng chân ra trong chiếc váy rộng thùng thình, tôi không hề sợ hãi cũng chẳng ngại ngùng. Có lẽ vì ở đây rất nhiều người, và căn phòng kín mít chật chội, hoặc còn mang một ý nghĩa khác sâu sa hơn. Vì tôi đã được toại nguyện, trao lần đầu tiên của mình cho cô ấy. Nên dù bây giờ có làm gì đi chăng nữa, tôi cũng không còn cảm thấy ân hận.
Dù chuẩn bị sẵn tâm lý, dù đinh ninh rằng không sợ hãi, nhưng khi tên mình được gọi vang trái tim vô ý lại đập"bình bịch". Mở ra hai chân để cây siêu âm đi vào âm đạo. Lần đầu được trải nghiệm, nhiều cung bậc cảm xúc không tên cứ mặc sức chìm nổi. Giá mà nằm đây theo một diễn biến khác, thì nó sẽ tốt đẹp hơn biết bao. Màn hình phía trước, như tivi phóng đại theo từng chuyển động của tay ông ta, ông bảo hãy thả lỏng đừng sợ, nhưng tôi đang căng thẳng, đang khó chịu vì đồ vật đang ở bên trong, hoàn toàn không phải do sợ hãi.
Cầm tờ giấy kết quả trên tay, cô ta không nhận vì tôi quá ít trứng. Lúc xong việc thì mưa đã ngớt.
Khát nước.
Lẻ loi nơi con đường xa lạ, hoặc từng vô tình đi ngang qua rất nhiều lần nhưng chẳng nhớ. Xin hãy cảm thông cho kẻ mù đường.
Ba tháng vừa qua vì căng thẳng áp lực, tôi không thể ăn được. Cơ thể tiều tùy và xuống cân trầm trọng. Không được nhận, đồng nghĩa với việc những toan tính từ trước đều bị trì hoãn .
Tiếp theo nên làm gì nên đi đâu? Dòng người qua lại tấp nập sau cơn mưa, có một người vẫn đứng chôn chân tại chỗ. Sau hồi như mặc niệm.
Nên về thôi, tôi đã quyết định như thế. Trở về và ngủ. Nhưng mà phía đối diện có quán nước, sực nhớ rằng cơ thể đang khát. Một ly hồng trà lạnh khi đang đứng đợi xe.
Đêm đó thật mệt mỏi, tôi nghĩ mình sẽ ngủ thật ngon nhưng không phải thế. Vì ly hồng trà, và phía bên dưới cứ như ông ta chưa rút cây siêu âm ra vậy. Vừa thốn, vừa âm ỉ.
Cả đêm thức trắng dù thật tâm nhắm mắt. Tôi đã thôi niệm phật từ lâu vì cảm thấy Phật không độ mình. Thế nhưng dạo gần đây những lúc lo lắng, những đêm ác mộng miệng lại lặng lẽ niệm A Di Đà.
Nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, thành phố thì luôn bị mưa bao trùm lấy, mấy ngày nay tất cả cứ như đang ở trong một giấc mơ. Chẳng ngủ được, đầu óc bắt đầu hoạt động hết công năng, chúng bắt tôi phải suy nghĩ, như biết bản thân đang sợ hãi trốn tránh. Những lúc như bây giờ sự giày vò đó như muốn giết chết tôi qua từng giây, từng phút. Phải chịu đựng từng chút một, đến không thở nổi, khi mớ hỗn độn do bản thân tạo ra muốn phản chủ.
Lạm dụng thuốc ngủ là một cách nhanh chóng mà hữu hiệu. Nhưng chỉ đôi khi, còn thực ra nó cũng chẳng giúp ích được gì cho tôi cả. Bốn viên thuốc ngủ vẫn khiến đôi mắt mở to trong bóng tối. Thật đáng sợ.
Không ăn được không ngủ được. Thân xác này phải bị lãnh đủ, phải chịu trừng phạt.