Bạn đã đối mặt và đứng dậy vượt qua những biến cố như thế nào ?

Nevagroup

Banned
Tham gia
21/5/2019
Bài viết
0
Trong cuộc sống này, sẽ có những lúc mà biến cố & hàng loạt "vận xui" ập đến với bạn, cùng 1 lúc, bất ngờ, ko báo trước. Nó có thể là những thứ mà bình thường bạn nghĩ, "chắc chỉ có trên phim"; hoặc tình cờ thấy đâu đó ở đâu, xung quanh mình nhưng chẳng bao giờ nghĩ được nó sẽ xảy đến với mình/ người thân hay gia đình mình.

Càng trưởng thành, con người ta càng phải đối mặt với nhiều biến cố: mất mát người thân, bệnh tật, phá sản, thất bại... Ko ai sống mà lại có thể chuẩn bị hoặc nghĩ về tình huống mình sẽ đối mặt như thế nào cả. Chỉ là một ngày, nó đến, xuất hiện, ập vào bạn - tát bạn vài cú - bạn có thể gục ngã , vật vã... rồi bạn lại phải đứng dậy , đối mặt và sống tiếp. Cách bạn đối mặt quyết định sự trưởng thành của bạn, cách bạn vượt qua quyết định tương lai và số phận của bạn.

Mình đã trải qua một cuộc sống bình yên, được sống được yêu thương, học hành tốt cho đến năm thứ 2 đại học, trong một buổi chiều trên giảng đường nghe được cuộc điện thoại "Cháu về nhà gấp, bố cháu sắp ko qua khỏi" & chuyến xe về nhà chưa bao h dài đến thế. Lần đó, rất may sau đó nhờ điều kỳ diệu, bố mình đã qua cơn thập tử nhất sinh thêm được 3 năm bên gia đình nữa. Nhưng từ đó, mình bắt đầu ý thức được những mất mát, biến cố có thể xảy ra bất kỳ khi nào. Mình rất sợ những cuộc điện thoại trong giờ học, giờ làm việc hay lúc nửa đêm. Mình ko còn vô ưu, vô lo như trước đó nữa.


Mình thực sự mất đi người thân yêu lần đầu tiên là vào năm 2010, ngay trc ngày nhận bằng tốt nghiệp - ông ngoại, người nuôi lớn & chăm sóc, ảnh hưởng với mình nhất đến. Mọi thứ đến - đi quá nhanh, mình ko kịp buồn, khóc; chỉ biết lúc chứng kiến mẹ và người thân mình ngã quỵ mình đã nghĩ mình phải bên cạnh làm chỗ dựa cho mọi người - mình ko được khóc.

Liên tiếp sau đó là những biến cố tới với gia đình mình, bà nội - bố... những người thân yêu rời đi. 2012, lần đầu tiên đối mặt với việc sức khỏe giảm sút, nằm viện liên tục, trải qua liên tiếp 3 cuộc phẫu thuật trong 1 năm. Mình bắt đầu hiểu thế nào là "hạn tam tai" - những ngày u ám đấy đã trôi qua với câu thần chú mình luôn niệm trong đầu "Vượt qua cơn này, đời mình sẽ nở hoa thôy " ... Những ngày nằm viện đằng đẵng chờ đợi, chờ đợi phẫu thuật - nghĩ xong rồi mình sẽ nở hoa thôy. Phẫu thuật xong, hồi tỉnh sau cả ngày gây mê bác sỹ nói rằng ca phẫu thuật của bạn ko thành công, phải tìm phương án khác. Đó là thời điểm suy sụp, sụp đổ đến tột cùng - ko phải chỉ vì bản thân mà vì nỗi lo trong mắt mẹ, sự hoang mang của mẹ, gánh nặng mình đem đến cho mẹ và gia đình. Trở về phòng bệnh, nỗi thất vọng dần nhường chỗ cho việc mình phải tích cực, lạc quan vì Mẹ - vì mình vẫn cơ hội Sống - vì những người xung quanh, ngay 1 cơ hội họ cũng ko có - Bác sỹ trả về vì 1 tia hy vọng cũng ko có - cớ gì mình còn hy vọng mình lại ko. Và tiếp tục hy vọng, trời sẽ lại sáng, sau tất cả đời sẽ nở hoa, mọi chuyện nó sẽ ổn.

Đến tận cùng, mọi thứ sẽ ổn. Biến cố đến sẽ táp vào mặt bạn, rồi phải Sống - chúng ta sẽ vượt qua. Giới hạn chịu đưngh của con người thật ra rất lớn. Đôi khi chúng ta nghĩ mình ko vượt qua nổi đâu; nhưng nó táp vào mặt, ép mình phải đối mặt Rồi cũng sẽ qua thôy. Miễn là, đừng bao giờ để bản thân Ngừng hy vọng vào cuộc sống.

Xem Thêm Thu Thủy "Giọng ải giọng ai" đã đứng dậy để tự tin và đẹp hơn sau biến cố: https://www.youtube.com/watch?v=_RObjXoSRd8
 
×
Quay lại
Top