Anh chàng xấu tính – Blue An Kỳ Nhi

thao_telz

Thành viên
Tham gia
23/3/2012
Bài viết
5
Tóm tắt tác phẩm:

Tiểu nha đầu Hoa Lạc Lê vốn là một cô nàng bình thường. Vì từ nhỏ đã thích Hàn Tử Hiên nên quyết định liều mạng tới học viện quý tộc “Uy Liêm Cổ Bảo” tìm cậu ấy. Nhưng vì khác biệt đẳng cấp nên Lạc Lê bị đám nữ sinh hâm mộ hoàng tử ngăn cản, cô gái nhỏ phải chịu biết bao sóng gió, chìm đắm trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

Tại sao lại luôn đen đủi như vậy? Không lẽ trường học quý tộc này chỉ toàn loài ma quỷ?

Thượng đế lòng lành xin hãy thương xót cô ấy, hãy mau đưa tới bên cô ấy một chàng hiệp sĩ dũng cảm và đẹp trai, thiên sứ là tốt nhất.

Cái gì? MY GOD

Làm sao mà ma quỷ và hiệp sĩ có thể giống nhau đến thế?

Nhìn thấy ánh sáng không? Chà, tuyệt vọng.

Hừm… một cặp song sinh giống hệt nhau. Nhưng đâu mới là hiệp sĩ trong tim cô bé?
Cưỡi bạch mã chưa hẳn đã là hoàng tử, cũng có thể không phải Đường Tăng, mà có thể là ma quỷ.

Hey, đương nhiên có thể cưỡi bạch mã, cũng có thể là thiên sứ mang đôi cánh trắng.

Nguồn :
www.vanvietbooks.wordpress.com

20120411160954Anh%20chang%20xau%20tinh.jpg
 
CHƯƠNG 1: ÁC QUỶ TRONG HỌC VIỆN.
Ma ma…
…….
Nữ sinh Hoa Lạc Lê đáng thương, ngày ngày…

Học viện “Uy Liêm Cổ Bảo” do mấy tòa lâu đài xây theo lối kiến trúc Gotic hợp thành, khuôn viên học viện rộng đến vài trăm mẫu, đi vòng xung quanh thôi cũng phải mất hàng giờ. Nơi đây thực sự là một thế giới huyền diệu, không ngày nào không xảy ra những chuyện kỳ lạ.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống những hào thành đầy nước chạy quanh lâu đài, tiếng suối chảy róc rách từ rừng xa vọng lại, những mái vòm cao vút, những bức tường gạch lấp lánh sáng tựa pha lê, dưới chân tường là những thảm hoa đang kỳ nở rộ, ong bướm vờn quanh, phong cảnh nên thơ khiến nơi đây giống hệt như một xứ sở thần tiên trong những câu chuyện cổ tích.

Sáng sớm, cả học viện như được bao bọc trong một màn sương màu trắng sữa, dưới màn sương trắng sữa ấy, màu xanh ngọc của nước hồ càng thêm phần lóng lánh. Những con Thiên nga trên hồ hoặc nhàn nhã lắc lư theo sóng hoặc vươn cổ cất tiếng kêu chào buổi sáng, hoặc xõa cánh soi mình trên mặt nước hồ. Có mấy con nghịch ngợm lặn xuống hồ sau đó trồi lên, miệng nhả ra những giọt nước long lanh như chuỗi ngọc.

Không xa cổng trường, bên những hàng cột tròn màu trắng đục đặc trưng của lối kiến trúc Gôtic là đài phun nước đang mải miết tuôn từng dòng nước mát tới vô số các thiên thần được điêu khắc tinh xảo dựng quanh chân đài.

Hầu hết học sinh của trường đều được đưa đón bằng xe riêng, duy chỉ có cô học trò thường dân Hoa Lạc Lê là đi xe buýt tới cổng trường, muốn đi tiếp đến thư viện, nhà ăn hay sân thể dục cô đành phải ngồi nhờ xe nhà trường dùng để đưa đón khách du lịch đi tham quan trường… Không chỉ có thế, học phí cũng là do cô tự đi làm thêm để chi trả.

Lúc này, mặt trời đã nhô cao khỏi những tán cây trong rừng, sương trắng dần tan, bầu trời trở nên trong xanh như ngọc. Ngay cạnh lâu đài trong học viện là một thác nước trong vắt, ngày đêm nước từ trên cao đổ xuống tỏa khói mờ mịt cả một khoảng không.

“Boom!” một tiếng to.

Tiếng động phá tan bầu không khí yên tĩnh, mấy con Thiên nga trong hồ giật mình thảng thốt bay lên cao. Ngôi trường bừng tỉnh khỏi giấc mộng thần tiên.
Sau đó, đồ hậu đậu Hoa Lạc Lê bị đuổi ra khỏi trường.

Thật đen đủi, một lần nữa cô lại làm vỡ một đồ vật quý.

Cửa hàng cạnh cổng trường, hàng người xếp hàng đông kín đều nhìn cô không mấy thiện cảm, thậm chí còn có chút kỳ quái.

Trong trường và ngoài trường dường như là hai thế giới khác nhau. Trong trường là thế giới cổ tích, là chốn thần tiên. Ngoài trường là chốn nhân gian, phàm tục.
Đường phố vẫn ồn ào náo nhiệt, tấp nập người đi lại, cô gái nhỏ cúi đầu lặng bước.

Cạnh tường vây của học viện trồng rất nhiều hoa tử vi, cơn gió thổi đến tạo nên một màn khiêu vũ màu sắc. Hoa tử vi bay ngập trời, những cánh hoa hồng, tím, đỏ, trắng rụng đầy người cô, khiến cô cảm thấy mình đang dần biến thành một cái bong bóng bảy màu tuyệt đẹp.

Không còn cách nào khác, Hoa Lạc Lê hết lần này đến lần khác, lúc thì “không cẩn thận”, khi lại “vô tình” phá hỏng đồ đạc của Hoàng tử Hàn Tử Ngang. Ngày hôm kia là chiếc MP4 đời mới nhất, hôm qua là mô hình máy bay, hôm nay là “không cẩn thận” với đôi giày thể thao Hàn Tử Ngang thích nhất. Ặc, ặc, vậy mà còn toàn mạng xem ra cũng đã là may mắn lắm rồi.

Cho nên, bị đuổi, cũng đáng.

Giờ đây, cả học viện này, chỉ còn có cô bạn cùng bàn Trương Lộ Lộ dám nói chuyện với cô.

Thật sự là cô đã gặp đủ rắc rối rồi, may sao Thượng đế cũng còn nhìn đến cô, đoái thương cô, mới để cho Lộ Lộ bên cô, cho cô chút ấm áp, bởi vì tất cả những ai còn muốn ở lại học viện này chắc chắn sẽ không dám nói chuyện với cô, nếu thế thật cô sẽ chết vì cô độc mất.

Hoa Lạc Lê “vinh dự” được tất cả học sinh trong học viện trao tặng biệt danh “Girl hoang đàng”.(Ý nói cô giỏi phá của)

Hoa Lạc Lê đi đến đâu cũng thấy đám học sinh chỉ trỏ bàn tán: “Mau lại xem, Girl hoang đàng Hoa Lạc Lê lại bị đuổi cổ khỏi trường kìa.”

“Thật à? Ở cạnh cô ta nhất định rất đen đủi. Mau mang chổi đến quét cô ta ra khỏi cổng.”

“Đúng, đuổi cô ta đi, quét cô ta đi, loại người nghèo kiết như cô ta ở lại đây chỉ tổ làm bẩn học viện của chúng ta.”

Một nhóm nữ sinh, giơ cao lá cờ, nhất loạt đồng ý đuổi Hoa Lạc Lê ra khỏi học viện.

Hoa Lạc Lê nhanh chóng nhảy lên, không đợi họ tìm chổi đến, vội vàng tìm đường tháo chạy.

………..

Bing……..

“Không trả tiền, đừng hòng chạy!” Tiếng la hét phía sau.

Xoẹttttt một tiếng, chân cô trượt dài trong vệt dầu, chạy nhanh, không còn cách nào khác, thói quen. Thói quen hậu đậu, thói quen tháo chạy. Thật là gay cấn, gay cấn đến toát mồ hôi hột.

Không nên gặp lại Hàn Tử Ngang nữa, đồ quỷ đáng chết ấy, vì sao mỗi lần gặp đều xui xẻo như vậy, những món đồ quý giá bị làm hỏng dần dần hiện lên trong mắt cô.
Hàn Tử Ngang mỗi lần gặp cô, cậu ta đều buông đồ vật đang cầm trên tay ra để nó rơi xuống đất, sau đó nhếch khóe miệng anh đào, thản nhiên nói: “Hoa Lạc Lê, MP4 của bản thiếu gia bị rơi rồi, mau nhặt lên.”

Có lần, Hàn Tử Ngang từ đằng xa nhìn thấy cô đi ra từ cổng trường, cậu ta liền hé cửa kính xe, thả mô hình máy bay xuống đất, đôi mắt nheo lại, đôi mắt đen như bầu trời đêm, đôi mắt dậy sóng của con quái vật, chằm chằm nhìn vào cô rồi cậu ta lạnh lùng nói: “Hoa Lạc Lê, mô hình máy bay của bản thiếu gia bị rơi rồi, mau nhặt lên.” Giọng nói gợi cảm ra chiều tán tỉnh, nụ cười đẹp như hoa sen đang bừng nở nhưng mỗi lớp cánh đều chứa một quầng lửa.

Kết quả Hoa Lạc Lê một lần nữa bị đuổi khỏi trường.

Lần đầu tiên Hoa Lạc Lê gặp Hàn Tử Ngang là dịp học viện tổ chức vũ hội hóa trang, Hoa Lạc Lê nhận làm nhân viên phục vụ, kiếm tiền đóng học phí, đen đủi va phải Hàn Tử Ngang, sau khi cả hai ngã ra đất, người cậu ta đã bị tưới đầy rượu, cô còn “không cẩn thận” úp nguyên cái bánh kem trên khay vào mặt cậu ta. Kết quả là hình tượng Hoàng tử đẹp trai của cậu ta không gì cứu vãn được.

Sự thật là, khi nhìn thấy Hàn Tử Ngang, Hoa Lạc Lê tưởng nhầm đó là Hàn Tử Hiên, cho nên mới ngơ ngẩn đến mất hồn như vậy, khoảng cách càng gần, cô càng luống cuống, cho nên mới “không cẩn thận” làm đổ cái bánh kem vào mặt cậu ta.

Cô thật sự cho là Hàn Tử Hiên của mười năm trước.
Mười năm trước.

Hoa Lạc Lê tám tuổi, sống trong căn nhà gỗ ở nông thôn cùng bà ngoại, gặp Hàn Tử Hiên về nghỉ hè, dưỡng bệnh. Hàn Tử Hiên, chín tuổi, đã nói: “Hoa Lạc Lê, đợi em lớn lên, anh sẽ cưỡi bạch mã đến đón em.”

Hoa Lạc Lê ngây thơ hỏi lại: “Em sẽ có giày thủy tinh chứ?”

Đẹp trai, ân cần, Hàn Tử Hiên như một thiên sứ mỉm cười gật đầu, mắt sáng lên tinh quái: “Sau này khi em lớn, nhớ đến học viện “Uy Liêm Cổ Bảo” tìm anh, anh sống ở đó. Em nhất định phải tới tìm anh, nếu không anh sẽ mang giấu đôi giày thủy tinh của em ở một nơi mà em không bao giờ tìm thấy được.”

“Vâng”

……

Nhưng sự thực chứng minh, đồ quỷ Hàn Tử Ngang không thể nào là Hàn Tử Hiên, nhưng tại sao cậu ta lại giống Hàn Tử Hiên lúc chín tuổi đến vậy? Trên thế giới có thể có hai người giống nhau như hai giọt nước vậy sao?

Kể từ sau tai nạn tại vũ hội hóa trang, Hoa Lạc Lê rơi vào những trò báo thù của ác quỷ Hàn Tử Ngang.

Nói thật là, Hàn Tử Ngang, cậu ta rất đẹp trai, cao 1m87, lông mày thanh tú, mắt sáng như sao, mũi cao như núi, môi đỏ như hoa, quả thật là một trang nam nhi tuấn tú.

Hàn Tử Ngang quả đáng mặt là mỹ nam của học viện, chỉ có điều về tính cách, quả thật tính cách cậu ta rất tệ, tệ hơn nữa là cậu ta luôn tìm cô để trút giận, biến cô thành cái bao cát cho cậu ta vui vẻ.

Cho nên Hoa Lạc Lê không chút khách khí liệt Hàn Tử Ngang vào hạng người xấu xa nhất trong lịch sử từ xưa tới nay.

Ngày nào cũng nơm nớp sợ hãi, Hoa Lạc Lê tự hỏi, bao giờ chuỗi ngày đen tối này mới chấm dứt?

Sinh ra trong một gia đình bình thường không phải lỗi của cô. Không có tiền cũng không phải lỗi của cô. Lỗi của cô là đã dám đến học ở học viện dành cho học sinh quý tộc này.

… …

Hoa Lạc Lê thật sự muốn khóc.

Hoa Lạc Lê nắm chặt bàn tay, thử thách đầu tiên đã xuất hiện.

Cô sẽ bỏ cuộc?

Hừm, cho dù trời kia có sập, Hoa Lạc Lê cũng sẽ dùng tay chống nó lên.
Ai bảo, Trời sinh ra cô là người va đầu vào tường không chết, không được sợ, phải “kiên cường” tiến lên.

Đêm đã khuya, cả ngày hôm nay Hoa Lạc Lê còn chưa có gì vào bụng, bị đuổi ra khỏi trường lại quên không mang tiền, thật giống Tiểu Mao (Nhân vật trong bộ truyện Tam Mao) lưu lạc đáng thương.

Nhà nhà đều thắp đèn lồng.

Nơi nơi đều vui vẻ.

Hoa Lạc Lê cứ đi.

Vô thức đi đến quảng trường.

Bốn bề vắng lặng, chỉ có vầng trăng lơ lửng trên không.

Dưới ánh trăng, một cái bóng đổ dài trên nền đất, người ấy đứng trên bục lễ đài của quảng trường, xung quanh khói thuốc bao phủ, cái bóng như nhòe đi trong sương khói nhạt nhòa. Người ấy đứng đó một mình, yên lặng đến cô độc, dường như cả thế giới này chỉ có mình người ấy.

Hoa Lạc Lê ngồi trên xích đu nhìn anh ta, gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình, không hiểu sao cô đột nhiên cảm thấy mình thấu hiểu cảm giác cô đơn đến cùng cực của anh ta lúc này. Theo cô, cảm giác cô đơn này giống như ánh trăng bất lực khi không sưởi ấm được cho dòng nước băng giá, ngược lại, hơi lạnh từ từ thấm vào ánh trăng, sau đó lan tỏa ra bầu trời.

Giác quan thứ sáu mách bảo cô, cô và anh ta cùng như nhau, cùng là những kẻ bị cuộc đời này chối bỏ, không được ai chào đón.

Hoa Lạc Lê tám tuổi, cha mẹ cô ly hôn, cô về sống với bà ngoại trong căn nhà gỗ của bà. Trong mơ, có lần cô thấy một phù thủy cưỡi chổi bay ngang qua nhà cô, phù thủy ấy nói với cô: “thượng đế sẽ cho một thiên sứ xuống bảo vệ con.”
Lúc ấy cô đã ngây thơ hỏi lại: “Có xe bí ngô không? Có giày thủy tinh không?” (Những chi tiết trong Lọ Lem)

Phù thủy cưỡi chổi đó đã nói: “Sẽ có, đến khi nào cô gặp anh, còn dặn cô không được từ bỏ, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải kiên trì theo đuổi ước mơ này.”
“Khi nào con mới gặp anh ấy?”

“Khi con mười tám tuổi, giác quan thứ sáu sẽ mách bảo con.”

Thời gian trôi đi, cô như con sâu ẩn mình trong cái kén đợi ngày lột xác.

Năm Hoa Lạc Lê mười bảy tuổi, bà ngoại qua đời, trước khi mất bà nắm chặt tay cô và nói: “Tiểu Lê, bà ngoại phải đi rồi, nhưng con đừng buồn, sẽ có một hoàng tử cưỡi bạch mã đến đón con.”

Hoa Lạc Lê lại hỏi: “Có xe bí ngô không? Có giày thủy tinh không?”

Bà ngoại mỉm cười nói tiếp: “Xe bí ngô sẽ có. Giày thủy tinh cũng sẽ có. Mỗi cô gái, ngay từ khi sinh ra, số phận đã an bài, đều sẽ có một hiệp sĩ của riêng mình. Nhưng con hãy nhớ, cho dù sau đó có bất cứ chuyện gì xảy ra con cũng phải kiên trì, không được từ bỏ, chỉ cần con kiên trì đến cùng thì tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng.”
 
CHƯƠNG 2:

HOÀNG TỬ DƯỚI ÁNH TRĂNG

Thiếu niên ngồi trên bậc thềm, dưới ánh trăng bóng lưng anh sáng bóng lên như loài hoa đang kì nhuận sắc, như người vừa bước ra từ tranh thủy mặc, bị ánh trăng làm cho hư ảo.

Hoa Lạc Lê đã mười tám tuổi, tại sao cô vẫn chưa gặp chàng hoàng tử của riêng mình?

Xích đu đu lên đu xuống, mấy chiếc lá nhẹ nhàng rơi, chạm cả vào người cô.

Thiếu niên ngồi trên bậc thềm, dưới ánh trăng bóng lưng anh sáng bóng lên như loài hoa đang kỳ nhuận sắc, giống như người vừa bước ra từ tranh thủy mặc, bị ánh trăng làm cho hư ảo.

Nhìn cảnh này, Hoa Lạc Lê đột nhiên cảm thấy anh ta như một thiên sứ bị lạc, không may mất đi đôi cánh nên mắc lại chốn nhân gian.

Hoa Lạc Lê bước đi trên đám lá phong đỏ rực.

Cô đến sau lưng anh ta, lấy hết can đảm, khẽ hỏi: “Anh là thiên sứ? Là kẻ vô gia cư? Hay là một người lạc đường như tôi?”

Anh ta nghe tiếng, khẽ giật mình.

Vài giây sau, rất nhanh, anh ta đứng dậy.

Quay người, mắt nhìn thẳng vào Hoa Lạc Lê. Anh ta mỉm cười với cô, nụ cười tươi sáng và thân thiện, nụ cười trong như mây, mát như gió, thật sự khiến người khác yên tâm. Đôi mắt anh ta lấp lánh như ngọc trai, đôi môi cười mãi như hoa anh đào nở suốt mùa xuân, nhìn kĩ hơn lại thấy nó giống bông hoa tuyết, lấp lánh lấp lánh.

Giọng nói dõng dạc vang đến tai cô: “Ha ha, tôi không phải thiên sứ, cũng không phải người lạc đường”.

Hoa Lạc Lê kinh ngạc trợn trừng mắt, á khẩu không nói được gì. Trời ơi, đây chẳng phải ác quỷ Hàn Tử Ngang hay sao? Kết quả là Hoa Lạc Lê không nói câu nào, vội vàng tháo chạy, vừa chạy vừa ngoái lại đằng sau, hi vọng tên Hàn Tử Ngang đó không đuổi theo, không gọi mọi người đuổi cổ cô ra khỏi thành phố này.
Anh ta đứng yên nhìn Hoa Lạc Lê chạy xa dần, đôi lông mày dường như khẽ cau lại, lẽ nào bản thân anh thực sự đáng ghét, đáng sợ? Tại sao lần nào gặp anh cô cũng hốt hoảng, sợ hãi như vậy?

Anh chợt cảm thấy cô gái ấy có gì quen thuộc, không nhớ đã từng gặp ở đâu. Kí ức thời thơ ấu của anh luôn có một bóng hình ẩn hiện, anh tập trung suy nghĩ, cố nhớ lại.

Anh mới du học ở Mỹ về, theo sự sắp xếp của cha mẹ, ngày mai cùng người anh em song sinh Hàn Tử Ngang đến Học viện Âm nhạc ghi danh khoa Âm nhạc, chuyên ngành Vĩ cầm.

Anh không thích âm nhạc, cũng không thích vĩ cầm. Anh thích nhất Y học, nhưng vì lí do sức khỏe mà phải từ bỏ ước mơ đó. Hàn Tử Hiên quyết định ngày mai sẽ đi nhuộm tóc vàng cho phong cách hơn.

Sáng sớm, mặt trời chầm chậm nhô lên, phóng ra hàng ngàn mũi tên vàng óng, chạm vào cây lá, biến thành những dấu chấm than rơi xuống mặt đất. Hoa Lạc Lê lấy hết can đảm đi đến học viện. Suốt cả ngày cô ngồi im trong góc lớp, đến đi lại cũng không dám.

Cô chỉ sợ lại “không cẩn thận”, đắc tội với thiếu gia Hàn Tử Ngang, sợ bị cậu ta đuổi khỏi trường một lần nữa.



Học viện Âm nhạc mới có một anh chàng từ Mỹ chuyển đến, cậu ta tuấn tú, thông minh, xuất chúng nên lập tức được đám nữ sinh trong trường ái mộ tôn làm “thần tượng”.

Tất cả nữ sinh trong trường đều xuýt xoa bàn tán, chỉ có Hoa Lạc Lê là không hề biết gì.

Cô bạn cùng bàn Trương Lộ Lộ khẽ tay huých Hoa Lạc Lê, nói: “Tiểu Lê, cậu biết gì chưa? Hôm nay trường chúng ta có một bạn mới chuyển đến.”

“Gì cơ?” Hoa Lạc Lê đang chăm chú làm bài tập, lơ đãng hỏi lại.

“Trường chúng ta có một hotboy mới chuyển đến, cậu ta là Hàn Tử Hiên.”

“Sao… sao… cậu nói lại xem nào…”

Nghe đến cái tên Hàn Tử Hiên, đầu óc Hoa Lạc Lê lập tức trống rỗng. Hàn – Tử – Hiên, chỉ ba chữ đó thôi đủ làm hồi ức sống lại như thước phim quay chậm trước mặt cô. Hóa ra, anh thực sự ở trong Học viện Âm nhạc, anh không nói dối cô, cho dù mười năm đã qua.

“Ngay ngày đầu tiên đến trường, cậu ta đã được tất cả nữ sinh tôn xưng là thần tượng, lợi hại thật! Hàn Tử Hiên, đến cái tên cũng thật hay!” Trương Lộ Lộ mặt ửng hồng, mắt mơ màng, tay chống cằm, say sưa nói.

“Lộ Lộ, cậu nói lại lần nữa, chầm chậm một chút, anh ta tên là gì?” Hoa Lạc Lê muốn khẳng định thêm lần nữa.

“Được rồi, chiều cậu. Cậu ta tên là Hàn Tử Hiên. Thế nào, đã nghe rõ chưa? Chỉ cần nhìn thấy cậu ta, đảm bảo cậu sẽ sốc. Bởi vì cậu ta trông giống hệt Hàn Tử Ngang nhưng tính tình thì khác nhau một trời một vực. Cậu bạn mới rất hòa nhã. Nếu đặt phép so sánh thì Hàn Tử Hiên là bạch mã hoàng tử còn Hàn Tử Ngang là hắc mã hoàng tử. Ha ha, nhưng quan trọng hơn là hai người bọn họ đều học trong trường này. Nói cho cậu biết nhé, bọn họ là anh em song sinh đấy.”

Một màn sương mù giăng kín trước mắt Hoa Lạc Lê.

Hàn Tử Hiên mười năm trước từng nói với cô: “Sau này em lớn, phải đến Học viện Âm nhạc tìm anh, nếu không anh sẽ giấu giày thủy tinh của em đi, em sẽ không bao giờ tìm lại được nó”. Thật sao, có phải bây giờ thực tế đã chứng minh?
Nước mắt trong veo lăn dài trên má.

Hoa Lạc Lê vội vàng đưa tay lau mặt, cô chỉ hận không thể lập tức chạy đi tìm Hàn Tử Hiên để hỏi cho rõ anh còn nhớ những lời anh nói trước đây với cô?

Phải đợi đến chiều muộn, sau khi nghe nói ác quỷ Hàn Tử Ngang đã ra về, Hoa Lạc Lê mới dám xuất đầu lộ diện.

Ánh hoàng hôn tắm đẫm trên hàng cây phong bên đường, thi thoảng có vài chiếc lá phong đỏ rực rụng xuống, rồi bị gió cuốn đi, bay lòng vòng trước khi nằm trên đất, cảnh sắc vô cùng mỹ lệ.

Hoàng hôn thật đẹp, lá phong cũng thật đẹp.

Đúng lúc đó Hoa Lạc Lê nhìn thấy Hàn Tử Hiên.

Anh đứng giữa vạt nắng chiều rực rỡ chiếu chênh chếch, cả thân hình cao lớn của anh tắm trong thứ ánh sáng mê hoặc cũng trở nên đầy mê hoặc. “Mê hoặc”, đúng, chỉ có hai từ ấy mới có thể diễn tả được hết vẻ đẹp của anh, nó thực sự như được dành riêng cho anh vậy.

Ánh sáng dịch chuyển theo bước đi của mặt trời, vạt sáng kéo dài trên mặt đất, lướt dần tới cây vĩ cầm đặt trên cỏ. Cây đàn mới nhìn qua thì bình thường nhưng dưới ánh hoàng hôn đỏ sẫm, những họa tiết khắc trên đó nổi bật hẳn lên, cho thấy đó là một cây vĩ cầm đặc biệt.

Dưới gốc phong cổ thụ, Hàn Tử Hiên an nhàn thư thái, nhắm mắt nằm trên thảm lá phong rực đỏ.

Cơn gió nhẹ nhàng lật từng trang sách, mơn trớn đôi tay thanh tú, đúng lúc ánh mặt trời rọi vào bàn tay, những ngón tay dường như trở nên trong suốt. Một chiếc lá phong đậu trên mái tóc, hứng luồng ánh sáng cuối ngày, lấp lánh, lấp lánh. Khuôn mặt anh cũng phủ đầy ánh sáng vàng rực, đôi môi mềm mại khẽ rung động, nửa như buồn, nửa như cười. Hoa Lạc Lê cứ đứng đó, ngây người nhìn anh mà trong lòng trống rỗng.

Đúng, đây đúng là Hàn Tử Hiên. So với hồi nhỏ, anh không khác là bao, vẫn cái vẻ thanh lịch, vẫn khí chất thông minh hơn người.

Trong quá khứ, anh luôn tìm mọi cách chọc cho cô vui: “Hoa Lạc Lê lớn lên sẽ trở thành công chúa trong truyện cổ tích.”

Cô lập tức cười hết cỡ, vô tâm thừa nhận: “Đúng, em là công chúa Bạch Tuyết, bà ngoại nói, sau này sẽ có một chàng hoàng tử cưỡi bạch mã đến đón em… Ha ha…”
Hàn Tử Hiên nghe xong, mỉm cười ra vẻ thần bí, gõ nhẹ lên mũi cô nói: “Nhưng, cưỡi bạch mã chưa chắc đã là hoàng tử.”

“Vì sao?”

“Vì Đường Tăng cũng cưỡi bạch mã.” Hàn Tử Hiên phũ phàng dập tắt giấc mộng của cô.

“Hừm!” Đám mây đen bao phủ khuôn mặt Hoa Lạc Lê.

“Nhưng cũng có thể không phải Đường Tăng, hôm qua em nằm mơ thấy một người mang đôi cánh trắng, màu trắng như màu của bạch mã.”

Hàn Tử Hiên lại cho cô hi vọng.

“Wow, người có cánh chắc chắn là thiên sứ, cho nên có thể sẽ là thiên sứ cưỡi bạch mã tới đón em. Ha ha…”

Khuôn mặt dễ thương của Hoa Lạc Lê lại bừng lên ngọn lửa hi vọng. Cô hào hứng nói: “Không sao, thiên sứ thay cho hoàng tử, càng hoàn mĩ.”

Mắt Hàn Tử Hiên lại lóe lên ánh nhìn tinh quái. Anh khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: “Quên chưa nói với em, người mang đôi cánh trắng có thể là… ác quỷ.”

“Hả? Hàn Tử Hiên, em ghét anh. Hum! Hum! Hum!”

Cuối cùng Hoa Lạc Lê cũng hiểu ra mình bị anh lừa, nhưng đối diện với sự dịu dàng của Hàn Tử Hiên, cô chỉ có thể chun mũi “hum, hum, hum” ba cái như vậy để bày tỏ sự phản đối.

“Ha ha ha… Hoa Lạc Lê thật dễ lừa quá, cho nên sau này nhất định phải tìm một hiệp sĩ để dựa vào mới được. Nói đi, Hoa Lạc Lê, em thực sự thích làm công chúa Bạch Tuyết à? Nhưng…”
 
Hàn Tử Hiên chín tuổi, làm bộ người lớn hỏi như vậy, rồi đặt vào tay Hoa Lạc Lê một quả táo đỏ, lắc lắc đầu một cách thần bí, không nói hết câu.

“Nhưng gì cơ?”

Hoa Lạc Lê tò mò hỏi lại.

“Công chúa Bạch Tuyết còn chưa gặp được bạch mã hoàng tử thì đã bị trúng độc từ quả táo của mụ dì ghẻ. Hãy nhớ, sau này không được ăn táo đỏ nữa.”

Hàn Tử Hiên không chút khách khí giành lấy quả táo trong tay Hoa Lạc Lê, không vội vàng, anh điềm nhiên đưa quả táo lên miệng, cắn một miếng.

“Á, táo của em chứ.” Hoa Lạc Lê hét lên.

“Hoa Lạc Lê, em xem anh tốt với em biết bao, táo độc cũng giành lấy, không cho em ăn, như vậy người trúng độc chết sẽ là anh.” Hàn Tử Hiên vừa ăn táo, vừa hướng về phía Hoa Lạc Lê giải thích.

Hoa Lạc Lê đáng thương nhìn chằm chằm vào tay Hàn Tử Hiên, thấy quả táo đỏ chỉ còn lại cái lõi, cô nói trong nước mắt: “…Em còn nhớ trong truyện cổ tích không hề có nhân vật “bạch mã công chúa” dành cho con trai, mau trả lại táo cho em…”
Trong hồi ức, cô còn nhớ rõ, Hàn Tử Hiên rất thích bắt nạt, trêu chọc cô, cho dù bị anh tranh mất quả táo nhưng cô luôn nhận từ anh rất nhiều thứ, ví dụ như vòng pha lê, kẹo hồ lô, kem bông hay bánh quy Thụy Sĩ…

Rất nhiều, rất nhiều thứ, anh đều dành cho cô, nhiều đến nỗi Hoa Lạc Lê cảm thấy rằng ba tháng làm bạn với Hàn Tử Hiên là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong thời thơ ấu.

Dù rằng cưỡi bạch mã không nhất định là hoàng tử, có thể là Đường Tăng, hay mang đôi cánh trắng không nhất định là thiên sứ, có thể là ma quỷ. Hoa Lạc Lê cảm thấy Hàn Tử Hiên thực sự là thiên sứ cánh trắng, anh mang nụ cười tươi sáng của thiên sứ. Mà cũng có khi anh là hoàng tử, một hoàng tử cưỡi bạch mã rất oai phong.

Trời tối dần, Hoa Lạc Lê rất muốn ở lại nhưng không được, từ xa cô đã nhìn thấy xe của tên quỷ Hàn Tử Ngang, cô nhất định phải chạy đi, phải trốn cho kĩ.

Cô bỏ chạy, chạy rất xa, chỉ để lại cái bóng mờ mờ. Và Hàn Tử Hiên quay người nhặt lấy cây vĩ cầm, vô tình nhìn thấy cái bóng nhập nhòa của cô…

Trời đã vào thu, thật không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy. Anh nhớ lại hồi mới quay về Trung Quốc, nhìn xem phong cảnh, đâu đâu cũng là màu xanh mát của cây cối, vậy mà giờ đây khắp trời đất sắc xanh đã chuyển sang vàng. Lá phong đẹp nhất khi chuyển đỏ, cũng là lúc nó phải lìa cành, rụng xuống nhưng cố lượn vòng theo gió, phô diễn vẻ đẹp lần cuối.

Hàn Tử Hiên nhẹ lướt tay trên cây vĩ cầm, chạm nhẹ vào những hình điêu khắc trên mặt đàn, nhìn những hình vẽ thần bí của thời cổ đại như dây mây quấn quýt, hàng nghìn năm nay nó vây bọc xung quanh gia đình anh, khiến mọi người cho rằng đó là định mệnh, vĩnh viễn anh không thể thoát khỏi số phận đã định.

So với ánh hoàng hôn, anh thích ánh nắng buổi trưa hơn. Nó tuy chói chang nhưng lại khiến anh phấn khích vô cùng, anh thích hướng về phía mặt trời, đón nhận nguồn năng lượng vô tận ấy.

Điện thoại đổ chuông, không cần nhìn anh cũng biết là ai gọi. Ngoài liên lạc với gia đình, điện thoại này không còn nhiệm vụ gì khác.

Hàn Tử Hiên nhấc máy.

“A lo, bố, con vẫn khỏe…”



“Bố đừng nói thế, xin bố hãy tin con, chuyện này là quyết định của con.”



“Không, con không muốn đi nữa. Nếu bố muốn nói chuyện con quay lại Mỹ thì bố không cần phải nói nữa…”



“Cụp”, Hàn Tử Hiên gấp điện thoại lại thì nhận ra mặt trời đã lặn, hoàng hôn đã tắt. Giống như một bộ phim hay thường kết thúc quá nhanh, để lại sau bao tiếng thở dài tiếc nuối.

Hàn Tử Hiên khẽ cười, rất nhiều chuyện trên đời này cũng vậy, giữa thực tế và mong ước luôn luôn là khoảng cách. Ngay cả anh rất thích y học nhưng cuối cùng vẫn phải từ bỏ dù trong lòng nhiều nuối tiếc.

Nhưng anh có thực sự thích vĩ cầm không? Cho dù từ khi ba tuổi anh đã giữ nó khư khư; dù được một giáo sư âm nhạc kèm cặp riêng về vĩ cầm; dù anh có thể chơi những bản nhạc kinh điển như Yehudi Menuhin, Goldberg, Perlman… thì đã sao nào, hay chỉ bởi gia tộc anh là “gia tộc vĩ cầm”, đời này đến đời khác, người này đến người kia chỉ biết thật nỗ lực cả đời để có thể tấu lên những khúc nhạc tuyệt phẩm?

Vì sao lại cứ phải miệt mài như vậy? Trong đầu Hàn Tử Hiên nghĩ đến một loài chim, loài chim hót trong bụi mận gai – chim mận gai.

Tay anh lại đặt lên trang sách, gió đưa những chiếc lá phong đậu trên mái tóc nhuộm vàng của anh. Nếu như con thuyền cần có hướng trên biển lớn thì cuốn sách y học dày cộm này có là hướng đi của anh?

Trời tối rồi, hôm nay anh không ghi nhật ký.

Thực sự nếu không ghi nhật ký, ngày mai anh sẽ không còn nhớ được gì.

Hàn Tử Hiên lại một lần nữa nở nụ cười buồn, lúc ngẩng đầu lên, anh vô tình phát hiện cô gái ở phía trước, váy xanh dài, càng đi càng xa nhưng vẫn không ngừng ngoái đầu nhìn về phía anh.

Màu xanh nhạt, giống như màn sương mù, giống như chân trời giáp mặt biển, lại giống như những ngôi sao xanh, nhấp nháy, nhấp nháy phía đằng xa. Có phải anh bị ấn tượng bởi màu xanh thiên thần?

Một chiếc xe dừng lại, Hàn Tử Ngang bước xuống, nhìn Hàn Tử Hiên không nói gì, quay người bước đi.

Hàn Tử Hiên mệt mỏi ngước lên: “Anh!”

Họ tuy là anh em song sinh nhưng từ nhỏ đã không ở cùng nhau, cho nên không mấy thân thiết.

Nguyên nhân chỉ vì gia tộc anh đã có lời nguyền, với những đôi song sinh, chỉ giữ lại một, cho nên ngay từ khi sinh ra anh đã bị đưa đi nuôi dưỡng ở một nơi khác.

Hàn Tử Ngang khẽ chun mũi, coi như là đáp lại, rồi quay lại xe.

Đằng sau chiếc Rolls Royce màu xanh mới là chiếc xe của Hàn Tử Hiên. Hàn Tử Hiên, sinh viên năm hai khoa Âm nhạc của học viện.

Trong khi ấy, Hoa Lạc Lê nửa vô tình, nửa hữu ý dừng lại trước tòa lâu đài có phòng học của anh, khẽ ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu thẳng vào cô, có cảm giác nó đang xuyên thấu trái tim cô, mọi tâm tư thầm kín đều bị phơi ra trước ánh sáng.

Ngoài cửa sổ, mưa đang rơi, trời đã vào thu nên mưa chỉ lất phất, gần như không nghe thấy tiếng.

Đây không phải lúc thẫn thờ ngắm mưa ngoài cửa sổ. Dỏng tai, trợn mắt, ngừng bút, giấy trắng mực đen rõ ràng viết đầy đủ họ tên của một người, Hoa Lạc Lê giống như con cua đang tự đắc giữ chặt con mồi bằng đôi càng to khỏe của nó, mà con mồi chính là cô bạn cùng bàn Trương Lộ Lộ, đầu mối của chủ đề nóng nhất hiện nay.

“Hàn Tử Hiên, cao 1m87, nặng 75kg, nhóm máu AB… ha ha ha…” Lộ Lộ hò reo.

Hoa Lạc Lê cảm thấy tai mình lùng bùng, màng nhĩ không ngừng rung động, chỉ muốn lăn ra đất nhưng cô biết mình sẽ chịu đựng, nhất định không bỏ cuộc.

“Tốt, không sao, tiếp tục đi…”

“Quan hệ gia đình: có một người anh em song sinh; sở thích: âm nhạc, y học; chuyên môn: vĩ cầm, y lý; tích cách: ôn hòa; khí chất: cao quý như hoàng tử từ khi mới sinh, quan trọng là khi cười nhìn không khác nào thiên sứ; một tuần ăn:…”

“Tốt, không sao, tiếp nữa đi…”

Hoa Lạc Lê ngoài mặt giả đò mỉm cười nịnh nọt, trong bụng lại thầm nghiến răng nguyền rủa, nha đầu này cũng ác quá đi, hu hu… Mình cũng đã nghèo rồi, nghèo thêm chút nữa cũng không hại gì.

“Muốn biết những tin tức độc hơn thì phải nâng giá lên đó…”

“Làm bài tập giúp cậu miễn phí, thế nào?”

Hey, Lộ Lộ học không bằng cô, thật may mắn!

Dụng công cũng tốt, cuối cùng đã nghĩ ra được cách hoán đổi tương xứng, là lá la, muốn tồn tại trong xã hội hiện đại thì phải khôn ngoan.

“Một tháng, trọn gói. Ngoài giặt quần áo còn…”

Trương Lộ Lộ khôn ngoan không để lộ sự hài lòng, đưa tay xoa xoa cái cằm mũm mĩm, tỏ vẻ miễn cưỡng đồng ý. Hoa Lạc Lê cúi mặt nén tức giận, thúc giục:
“Nhanh nói đi, nhanh nói đi…” Nha đầu này, thật quá nôn nóng đi, chỉ vì muốn “tìm hiểu” Hàn Tử Hiên mà cam tâm khổ sai cả tháng, thật là!…

“Nghe nói chỉ số IQ của Hàn Tử Hiên là 188, cho nên cậu ấy chỉ thích những cô gái thông minh.”

“IQ 188? Đây là khái niệm gì?”

“IQ 188? Trời! Là chỉ số thông minh. Cậu ấy là thần đồng đấy.”

“Trời đất! Thật không thể tin nổi! Ông trời có mắt không? Chẳng phải người đẹp thường ngốc hay sao? Sao cậu ta có thể…”

Trương Lộ Lộ vô cùng tức giận, dùng cụm từ “người đẹp thường ngốc” ám chỉ cô đã là đáng ghét lắm rồi, nha đầu Hoa Lạc Lê này còn dám dùng để nói về Hàn Tử Hiên thì thật không thể chấp nhận.

“Chắc do ông trời bỏ qua cậu ta, cậu ta là ngoại lệ.” Hoa Lạc Lê dàn hòa, cố gắng xoa dịu cơn giận của Lộ Lộ.

“Nói cũng đúng, Thượng đế lòng lành, Hàn Tử Hiên kiếp trước chắc là Trạng nguyên, mà không hiểu sao cậu ấy đang học y lại chuyển qua trường chúng ta học nhạc? Mà trường y cũng có mấy bạn gái chuyển theo cậu ta đến đây. Xem ra cậu ta cũng thật lợi hại, xứng đáng là hoàng tử… đẹp trai, tài giỏi, lại còn nền tảng gia đình tốt… Cậu ta chắc là được Thượng đế cử xuống để thử thách đám thiếu nữ chúng ta.”
 
Thử thách ư? Oh, cho dù thử thách cũng được. Hoa Lạc Lê cười tươi như hoa. Hàn Tử Hiên lúc nào cũng lợi hại như thế.

“Thật sao? Cậu ta hẳn có rất nhiều cô gái theo đuổi?”

Trương Lộ Lộ lườm Hoa Lạc Lê một cái, dường như bất bình với câu nói của cô.

“Cậu không thấy à? Tất cả con gái trường chúng ta đều cắt tóc ngắn, chỉ bởi vì Hàn Tử Hiên, cậu ấy thích những cô gái thông minh, cao 1m68, tóc ngắn, mặt trái xoan, mắt một mí…”

Trương Lộ Lộ đưa mắt nhìn sang Hoa Lạc Lê, ánh mắt từ từ quét một lượt từ trên xuống dưới, từ phải sang trái.

“Trương Lộ Lộ, cậu đang làm cái gì thế? Sao lại nhìn tớ chằm chằm thế?” Hoa Lạc Lê bị Trương Lộ Lộ nhìn như săm soi một món hàng, sởn cả da gà, không chịu nổi, đành kêu lên.

“Cậu không đạt tiêu chuẩn, tất cả các chỉ số, cậu chẳng được cái nào. Nghe này, thứ nhất cậu cao có 1m65, thứ hai tóc phải dài đến eo, thứ ba mặt quả táo, thứ tư mắt hai mí… Mà bên cạnh Hàn Tử Hiên luôn có một cô gái, những tiêu chuẩn vừa kể trên là lấy từ hình mẫu của cô gái đó. Quan hệ giữa hai người bọn họ rất thân thiết, cô ấy tên là Kim Xảo Tuệ, là một cây dương cầm của trường y, mới chuyển từ Mỹ về.”

Lộ Lộ bẻ ngón tay kêu răng rắc, gật gù ra chiều đắc ý. Hoa Lạc Lê cúi mặt đau khổ, phải gian khổ thế nào để lọt vào học viện này, đến chết cô cũng không quên được. Thế mà cô bạn cùng bàn này lại không ngần ngại chọc vào nỗi đau của cô. Thật là nhẫn tâm quá đi!

“Được rồi, Lộ Lộ, cậu còn muốn sống không?”

Hoa Lạc Lê tức giận, mặt sưng lên. Nếu không phải anh lặn tăm mười năm qua, cô đã không phải bận tâm đến những tin đồn này.

Kim Xảo Tuệ là ai? Nghệ sĩ dương cầm à? Hoa Lạc Lê nhất định phải tìm ra.

Buổi chiều, không có tiết học, Hoa Lạc Lê đứng đợi trước giảng đường của khoa Âm nhạc, dường như ông trời cũng muốn thử thách lòng kiên nhẫn của cô, đứng đợi lâu như vậy mà tuyệt không nhìn thấy bóng dáng Hàn Tử Hiên đâu cả.

Mặt trời ngả dần về Tây, vòm trời nơi ấy trở nên rực rỡ ráng đỏ, chỗ Hoa Lạc Lê đứng đợi ngập tràn hương hoa nhưng dường như cô cũng không mấy bận tâm đến trời mây hoa cỏ.

Đương nhiên, vì không thấy Hàn Tử Hiên đi xuống, Hoa Lạc Lê đành lấy hết can đảm lên tìm. Haiz, cố lên! Hoa Lạc Lê dũng cảm!

Âm thầm quan sát nơi này cả tháng nay nhưng đây là lần đầu tiên Hoa Lạc Lê đặt chân tới khoa Âm nhạc. Cô vô thức bước đến phòng tập nhạc. Căn phòng rất rộng, chứa nhiều loại nhạc khí, chạy dọc căn phòng là hai hàng cửa sổ kiểu Pháp treo rèm cửa bằng ren trắng như tuyết, gió thổi khiến những tấm rèm bay phấp phới, nhìn vừa như sóng trên hồ vừa như hoa bung cánh.

Bốn phía không một bóng người, chỉ có hương hoa đưa lại, Hoa Lạc Lê cảm thấy vô cùng khoan khoái, vui đến nỗi không cất thành lời. Nếu hàng ngày Hàn Tử Hiên đều được bao bọc trong gió và hương hoa như thế này chẳng phải là rất tốt ư?
Đột nhiên từ xa vọng lại những tiếng “cộp, cộp, cộp, cộp…”, là tiếng giày cao gót nện trên nền đá hoa.

Oh, sao đột nhiên lại có người nào đi lên đây?

Hoa Lạc Lê có chút hốt hoảng, cô không phải là học viên khoa Âm nhạc mà lại tự ý đến đây, phải mau tránh đi trước khi bị bắt quả tang.

Nhìn trước ngó sau, Hoa Lạc Lê quyết định chui qua cửa sổ vào trong phòng tập, cô sẽ nấp sau rèm cửa chính màu be bằng lụa dày, đảm bảo không ai phát hiện được.

“Cộp, cộp…” rồi dừng lại, không phải chứ, giày cao gót dừng ngay chỗ Hoa Lạc Lê nấp.

Hoa Lạc Lê phấp phỏng lo sợ, không phải cô sẽ bị phát hiện chứ?

“Hàn… Tử… Hiên…” Giày cao gót đang nói. Thật ra là đang gọi Hàn Tử Hiên.

Hoa Lạc Lê mặt rịn mồ hôi, nhìn chằm chằm vào chủ nhân của đôi giày cao gót.

Đôi giày cao gót màu đỏ thật gợi cảm, trong khi loại cô thích là đôi giày sọc xanh trắng độc đáo, hai bên có trang trí những họa tiết nhỏ.

Lẽ nào chủ nhân của đôi giày cao gót đỏ này là Hàn Tử Hiên?

“Hàn Tử Hiên, hẹn hò với em nhé!” Giày cao gót đỏ duỗi thẳng hai chân, vừa tự tin vừa lo lắng.

Thời gian “tích tắc, tích tắc” trôi qua một cách vô tình, nhưng lâu thế mà chưa thấy Hàn Tử Hiên trả lời, cô gái bắt đầu mất kiên nhẫn, không ngừng di chuyển trong khi đợi câu trả lời của Hàn Tử Hiên.

“Vì sao anh không nói gì? Lẽ nào anh thích Kim Xảo Tuệ? Nói thật, anh cứ đưa ra tiêu chuẩn bạn gái xem, em nhất định sẽ thích hợp! Mà em thấy mình xinh đẹp và phù hợp hơn cô ta.”

Thật éo le, sao cô ta lại chọn đứng ngay trước mặt Hoa Lạc Lê mà nói những lời đó? Bởi vì vị trí này bị rèm cửa che kín, người ở ngoài sẽ không phát hiện được.
Lúc này Hoa Lạc Lê cảm thấy rất khổ sở, cô không biết phải coi mình là thông minh hay ngu ngốc nữa, bây giờ chỉ còn cách đứng yên, không dám động đậy.
Giày cao gót đỏ từ từ bước lại gần phía Hàn Tử Hiên, dường như muốn ép anh trả lời.

“Hàn Ân Châu, xin lỗi, tôi không hề có tiêu chuẩn bạn gái nào.”

Gió thổi qua trước mặt Hoa Lạc Lê, mang theo câu trả lời của Hàn Tử Hiên.

Hay thật, giọng Hàn Tử Hiên thật hay, nhẹ nhàng, êm ái như nước mùa xuân, giọng anh mà hát thì hẳn sẽ rất hay.

“Vậy anh sẽ hẹn hò với em chứ?” Giày cao gót vẫn không bỏ cuộc, truy hỏi đến cùng, chưa đi tới tận cùng quyết không từ bỏ. Giống như sắc đỏ của đôi giày, gặp ánh hoàng hôn càng thêm rực rỡ, nó khiến Hoa Lạc Lê nghĩ tới bãi chiến trường đỏ máu.

Một lúc lâu sau, Hàn Tử Hiên vẫn đứng yên như cũ. Có phải anh đang suy nghĩ lại, có phải vì Hàn Ân Châu rất đẹp không? Đẹp hơn cả Kim Xảo Tuệ? Anh đang thấy khó xử?

“Xin lỗi!” Hàn Tử Hiên khẽ nói.

Hai từ đó được nói với ngữ điệu rất nhẹ nhàng, nhưng với Hoa Lạc Lê, nó chẳng khác nào tiếng sét ngang tai, tim cô nhói lên cứ như thể cô mới chính người bị từ chối vậy.

Mười năm đã qua, không biết anh có còn nhớ cô không?

“Được! Em sẽ đến tìm Kim Xảo Tuệ, em thua kém gì cô ta, tại sao anh không chọn em? Em sẽ dẫn cô ta đến đây để anh lựa chọn”

“… Cô… cô đừng làm vậy… Hàn Ân Châu…”

Hàn Ân Châu từ từ đi khỏi, đến cuối hành lang, cô ta bỗng hét to: “Kim Xảo Tuệ, cậu ra đây, Hàn Tử Hiên đang ở đây, Kim Xảo Tuệ…”

Trời! Hàn Ân Châu thật kiên cường. Bị từ chối đến như thế mà cô ta vẫn còn dũng khí làm vậy. Nếu thế, chẳng phải Hoa Lạc Lê thành kẻ thứ tư hay sao? Chưa thấy mối quan hệ nào phức tạp đến vậy. Cho dù rất muốn tiếp cận Hàn Tử Hiên, nhưng cô chắc chắn không muốn thực hiện ước muốn đó ngay tại đây và trong lúc này.

Bốn người giáp mặt, chỉ nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh.

Đột nhiên dòng suy nghĩ của Hoa Lạc Lê bị cắt đứt chỉ vì tấm rèm cửa màu be đột nhiên bị kéo ra, và một người bước vào trong đó.

Bị bất ngờ, Hoa Lạc Lê không khỏi giật nảy mình.

Người kia cũng chững lại.

Bốn mắt nhìn nhau.

“Ối!” Hoa Lạc Lê vừa kêu một tiếng, môi cô đã bị một ngón tay thanh tú chặn lên, ra dấu yên lặng. Đôi môi run run như dây đàn bị chạm, nhạy cảm vô cùng.
Hàn Tử Hiên có phải là ảo thuật gia không? Sao ngón tay anh như cây đũa thần vậy? Ngón tay ấy chỉ vào cái gì là cái đó lập tức mất tự chủ, chỉ còn biết tuân theo sắp xếp của anh.

“Suỵt!!!” Anh nói khẽ, Hoa Lạc Lê lập tức biết ý gật đầu.

Ánh hoàng hôn chênh chếch chiếu vào khiến cho khuôn mặt tuấn tú của Hàn Tử Hiên sáng bừng lên đầy mê hoặc, gió làm mái tóc dài của Hoa Lạc Lê bay bay, chạm nhẹ vào bàn tay thanh tú của anh. Hàn Tử Hiên đang đứng ngay trước mặt cô, khoảng cách rất gần, vẫn khuôn mặt đẹp như xưa, vẫn đôi môi anh đào, sống mũi cao thẳng tắp, đôi mắt sáng như sao, lông mày thanh tú.

Hương hoa thoang thoảng từ dưới lầu đưa lên, một con bướm màu nâu nhạt bay tới chỗ của hai người…

Hàn Tử Hiên hơi sốc, cô gái này chẳng phải là người mà anh đã gặp đêm qua hay sao, sao cô ấy lại ở đây? Mà sao anh lại có cảm giác thân thuộc với cô? Môi cô ấy mới mềm làm sao, tựa như cánh hoa ngậm sương sớm, vừa mỏng vừa thơm. Có cảm tưởng như đang trong mộng vậy, mọi thứ đều như hư như thực, như họa như thơ.
Một lúc sau Hoa Lạc Lê chợt hiểu ra, tại sao có con bướm bay qua chỗ họ, là vì nó cũng bị vẻ đẹp của anh mê hoặc.
 
Post tiếp đi bạn ơi truyện này có vẻ hay đấy mình ở xa ko thể mua sách được nên đành lên mạng hóng truyện vậy hic hic thank bạn nha
 
CHƯƠNG 3:

SÓNG GIÓ TRONG HỌC VIỆN

Nữ sinh toàn trường như ấm nước đang sôi, cứ trào lên phía trước, chen lấn dữ dội, không cần biết ai giẫm lên chân ai, ai kéo áo ai….

Buổi chiều không có giờ học.

Hoa Lạc Lê còn chưa kịp thở phào vì được nghỉ ngơi thì đã bị cô bạn Trương Lộ Lộ kéo tới khoa Âm nhạc nghe giảng.

“Lộ Lộ, cậu lôi tớ đến đây làm gì?”

Hội trường khoa Âm nhạc lúc này đang rất đông người, tiếng cười nói ồn ã tạo thành bầu không khí náo nhiệt như muốn nổ tung. Khoan đã, hội trường này chẳng phải là nơi đến để thưởng thức âm nhạc hay sao?

“Im miệng! Mau tìm chỗ ngồi đi. Tớ làm thế này là vì cậu đấy, đồ ngốc!”

Lộ Lộ thở hổn hển, lách thân mình mũm mĩm qua đám đông, từng bước từng bước… chậm rãi nhích về phía trước, không ít mệt nhọc nhưng vẫn hăng say như con gấu Bắc Cực mải mê lặn ngụp dưới đáy nước lạnh giá để tìm bắt cá.

“Mau qua đây, kiếm một vị trí tốt để còn quan sát hotboy.”

Dường như cảm thấy nói còn chưa đủ, Lộ Lộ ra sức nháy nháy mắt ra hiệu với Hoa Lạc Lê, điệu bộ cứ như một đôi gấu nhấm nháy nhau đi ăn trộm mật vậy.

“Lộ Lộ, tớ có việc bận bây giờ.”

Hoa Lạc Lê không muốn chạm mặt ác quỷ Hàn Tử Ngang ở đây. Cho dù cậu ta có giống hệt Hàn Tử Hiên thì cũng không thể thay đổi được chuyện cậu ta là hung thần của cô, hôm qua cô vừa bị đuổi ra khỏi trường, thật sự hôm nay không muốn gây họa một lần nữa. Thật đen đủi, còn chưa kịp lánh đi đã chạm mặt, cứ như là oan gia ngõ hẹp vậy, chỉ còn biết trách số cô sao quá đen đủi, hu hu…

Còn nữa, bà ngoại từng nói với cô, tặng chín trăm chín mươi chín bông hoa hồng cho người mình thích, đợi khi hoa nở hết, mơ ước sẽ trở thành hiện thực.

Cho nên, mấy hôm nay Hoa Lạc Lê đều cắt về rất nhiều hoa hồng. Khu vườn dưới chân núi phía sau học viện trồng vô số loại hoa hồng, đủ loại màu sắc, chiều nào cô cũng đến cắt hoa.

“Nhớ mời tớ ăn piza vì tớ đã giúp cậu một việc lớn, không ở lại, cậu nhất định sẽ hối tiếc, vì hotboy không ai khác chính là Hàn Tử Hiên đấy!”

Bỏ qua đoạn đầu, chỉ ba chữ Hàn – Tử – Hiên đã đủ khiến đồng tử Hoa Lạc Lê chầm chậm mở to hết cỡ rồi lại nhanh chóng thu nhỏ lại, những gì bị đào sâu chôn chặt tận đáy tim nay bỗng chốc lại bị đào bật lên, đau nhức, nhưng cuối cùng cũng không nghe thấy tiếng khóc.

“Đừng nghệt ra như thế, mau tìm chỗ đi, định đứng đấy mà ngủ mơ luôn hả?”
Lộ Lộ lắc lắc đầu, thật đúng là điệu bộ ngây dại của Hoa Lạc Lê lúc này không thể chấp nhận được, cứ như là trúng phải kịch độc vậy.

“Được rồi, tìm chỗ ngay đây.”

Nhờ công len lỏi của Hoa Lạc Lê, rốt cuộc hai người cũng chiếm được hai chiếc ghế trống cuối cùng ở hàng ghế cuối.

“Này, hàng ghế cuối chúng ta ngồi và hàng ghế đầu khác biệt quá lớn, cậu nói hôm nay hắc mã hoàng tử Hàn Tử Ngang của chúng ta cũng đến à?”

“Cậu nói đi, cậu có biết Hàn Tử Hiên khi nào mới xuất hiện không?”

Hoa Lạc Lê trợn mắt như muốn lườm chết Trương Lộ Lộ, bảo là đưa cô đi gặp hotboy, thế mà trước mặt cô lại dám nhắc tới tên xấu xa Hàn Tử Ngang, tên tiểu tử thối này, nghe đến tên thôi cô đã nổi điên rồi.

“Cậu nói xem, một người là bạch mã hoàng tử, một người là hắc mã hoàng tử, nếu lựa chọn, nữ sinh trường ta sẽ thích ai hơn?”

Hoa Lạc Lê giơ tay, chiếu đôi mắt tóe lửa vào Lộ Lộ: “Cậu có chịu thôi đi không? Còn nhắc tới Hàn Tử Ngang nữa đảm bảo tớ sẽ siết cổ cậu.”

“Hàn Tử Hiên sao còn chưa xuất hiện?”

“Tớ cược là sau này cậu sẽ thích Hàn Tử Ngang. Ở đây tớ có nhiều thông tin về cậu ta lắm, cậu có muốn xem thử không? He he…”

Hoa Lạc Lê quay sang Lộ Lộ, mắt long lên giận dữ: “Còn nói thêm câu nữa, tin không, cậu sẽ chết với tớ!”

Lộ Lộ làm bộ rụt cổ lại sợ hãi. Tuy nhiên, do cô quá béo nên thật khó phát hiện sự thay đổi của cổ, căng ra rồi rụt lại, cứ như ô đang bật, thật khôi hài.

Đám nữ sinh ngồi phía trước rất cuồng nhiệt, không ngừng giơ cao, vẫy vẫy những phong thư đầy màu sắc, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Và câu chuyện đám nữ sinh đó đang bàn, không thể khác được, chỉ toàn những câu như: “Các cậu đoán xem, hôm nay Hàn Tử Hiên có đến không? Tớ đã đợi ba tuần rồi, lần này nhất định phải đến chứ.”

“Đúng thế, đúng thế, tớ đã viết sẵn một lá thư, lát nữa nhất định phải đưa tận tay anh ấy mới được.”


“Hàn Tử Hiên, hoàng tử của em, anh mau đến đây đi…”



……

“Ấy, Hoa Lạc Lê! Cậu sao có thể bỏ đi vào lúc này được, như thế thật là lãng phí cơ hội tớ dành cho cậu.”

Lộ Lộ ngao ngán nhìn lên Hoa Lạc Lê, buồn bã lắc đầu như muốn thừa nhận thất bại.

“Hoa Lạc Lê, thế này nhé, đợi lát nữa Hàn Tử Hiên xuất hiện, cậu nhanh chân rẽ đám đông chen lên, ôm anh ấy một cái rồi hãy đi.”

Lộ Lộ càng nói càng đắc ý, đã thế còn vừa cười vừa nói rất hồ hởi, đoạn cuối kích động quá, gần như là hét lên khiến mấy cô nàng ngồi phía trước đều quay lại nhìn, ánh mắt họ rõ ràng biểu thị sự khinh miệt – người đâu mà không biết xấu hổ, những lời như thế cũng có thể nói ra được.

Hoa Lạc Lê cũng cảm thấy thật mất mặt, cúi gằm xuống, không dám nhìn lên, hu hu… Lộ Lộ, khi về, nhất định sẽ tính sổ với cậu.

Đột nhiên dường như phía trước nổ ra một cơn chấn động mạnh, tất cả nữ sinh đều đổ xô đến lối đi, chen lấn, xô đẩy không ngừng.

Lộ Lộ kéo tay Hoa Lạc Lê, lôi về phía đó, phấn khích đã thành kích động, suýt chút nữa hét điếc tai Hoa Lạc Lê – “Hoa Lạc Lê, mau nhìn đi, anh Hàn Tử Hiên của cậu đến đấy.”

Thật không biết phải làm sao với cô bạn Lộ Lộ này, từ khi Hoa Lạc Lê nói cho bạn biết mình đã quen Hàn Tử Hiên từ trước, Lộ Lộ luôn mồm “anh Hàn Tử Hiên của cậu”, quả thật đáng sợ, nhất là trong những trường hợp như thế này.

Căn phòng bỗng nhiên tràn ngập khói nâu xám mờ ảo, rồi Hàn Tử Hiên cao lớn mặc áo đuôi tôm đen ôm theo hộp đàn vĩ cầm xuất hiện ngoài cửa, từ từ đi qua mặt Hoa Lạc Lê, tiến thẳng vào hội trường.

Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, soi lên gương mặt tuấn tú của anh, gương mặt luôn nở nụ cười thân thiện, nụ cười ấy tựa như loài hoa tuyết tràn nhựa sống, dù dưới thời tiết khắc nghiệt vẫn kiên cường bung cánh.

Anh vẫn đeo đôi kính cũ, giấu đi đôi đồng tử đen láy, sâu thẳm như cố ý tránh bị người khác đọc được bí mật ẩn sau đôi mắt ấy – đôi mắt rất thành thật dù có chút tinh quái.
 
mình......................kị nhất là song sinh
chẳng bik ai là ai cả
 
Phía trước có hai cô gái chen lên, vẫy tay với Hàn Tử Hiên. Hàn Tử Hiên khẽ cười đáp lại, nhưng nhìn kỹ, nụ cười có dấu vết của sự mệt mỏi.

Đây đã là tiết học cuối cùng trong chiều nay của khoa Âm nhạc, giáo sư Kim sẽ thuyết giảng đề tài: “Chopin – độc thoại trong im lặng.”

Càng lúc hội trường càng đông người, không khí càng huyên náo. Đây là môn học tự chọn, không cần là học viên của khoa Âm nhạc, chỉ cần thích âm nhạc là có thể ghi danh, cho nên rất nhiều học viên khoa khác đã đăng ký học.

Hàn Tử Hiên trở thành tâm điểm thu hút đám nữ sinh, cho dù bị lôi quần kéo áo, thật không dễ chịu gì nhưng anh cũng chỉ đành cười gượng và bước tiếp.

Hàn Tử Hiên thực sự muốn thoát khỏi đây, chỉ là anh không thể.

“Hàn Tử Hiên, bên này, mau lại đây.”

Hàn Tử Hiên đưa mắt nhìn theo tiếng nói, thấy Kim Xảo Tuệ đang giơ tay vẫy mình.
Gia thế nhà Kim Xảo Tuệ khá giống nhà anh, đều là gia tộc âm nhạc, cho nên các bậc tiền bối hai nhà đều quen biết nhau.

Anh mỉm cười, gật đầu, nhân tiện tránh ánh mắt của Hàn Ân Châu, ánh mắt sắc lẹm như dao đang lao về phía anh.

Hàn Tử Hiên than thầm trong bụng, trời ạ, sao lại có thể như thế được, tại sao anh lại trở thành món hàng tranh chấp của họ thế này.

Anh còn đang phân vân có nên qua bên đó ngồi không thì giáo sư Kim đã ra hiệu anh đi về phía đó, thật là, đã không thoát được lại còn bị phát hiện nữa. Chẳng có cách nào khác, anh đành cắn răng tiến lên.

“Anh Tử Hiên, anh có biết… chúng… chúng em đã đợi anh rất lâu rồi không? Anh có biết để giữ được chỗ cho anh thật là không đơn giản chút nào… anh thử nhìn đi… quanh đây nhiều người thế kia…”

Hàn Ân Châu dừng lại một lát lấy hơi rồi lại tiếp tục nói liến thoắng bên tai anh.

Hàn Tử Hiên quay sang Hàn Ân Châu khẽ cười tỏ ý xin lỗi, sau đó anh thẳng thắn nói: “Cứ gọi tôi là Hàn Tử Hiên được rồi.”

Kim Xảo Tuệ lại một lần nữa đưa mắt nhìn Hàn Tử Hiên dò xét. Nguyên vì anh không thích người khác gọi là anh Tử Hiên. May mắn thay, cô không giống Hàn Ân Châu, phạm sai lầm tương tự. Hàn Tử Hiên dường như đang có chút tức giận.

Hàn Ân Châu vội vã cải chính: “Biết rồi, Tử Hiên” rồi lại liến thoắng cái miệng bên tai anh.

Từ phía sau, có ai đó kéo cổ áo anh. Hàn Tử Hiên quay lại, thấy một tốp nữ sinh ào lên, tranh nhau nhét vào tay anh những lá thư đủ hình dáng, màu sắc, dường như chúng đều được chủ nhân đầu tư thực hiện rất công phu. Đúng lúc mặt trời đi ngang qua cửa sổ, ánh nắng chiều rực rỡ chiếu thẳng vào anh, vẽ lên vầng hào quang xung quanh anh, hào quang vàng rực ấy khiến đám người hâm mộ này càng cảm thấy lóa mắt. Để giữ phép lịch sự, Hàn Tử Hiên chẳng có cách nào khác phải miễn cưỡng mỉm cười đáp lại, nụ cười cứ lơ lửng như đóa hoa dập dềnh trên sóng.

Hàn Tử Hiên khẽ nheo mắt, lúc này, có thể không mỉm cười miễn cưỡng như anh đang làm không? Giống như có lúc nào đó, anh sẽ không phải chơi vĩ cầm không? Nhưng đáng tiếc, kể từ khi anh sinh ra là đứa con của gia tộc này, mọi thứ đều đã được an bài.

Kim Xảo Tuệ bí mật liếc nhìn những lá thư trong tay anh. Hàn Ân Châu không khách khí, giành lấy những lá thư trong tay Hàn Tử Hiên, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Trời đất, cách tỏ tình này thật cũ rích, không cần bận tâm.” Nói rồi Hàn Ân Châu thẳng tay nhét đám thư từ vào túi áo khoác của mình. Hành động đó làm dấy lên cơn phẫn nộ từ đám nữ sinh kia.

Hàn Tử Hiên cúi xuống, khẽ lắc đầu, không nói gì. Xem ra hôm nay thật sự không phải đến đây để học.

May mắn thay, tiếng chuông bắt đầu giờ học đã vang lên, giáo sư Kim giơ tay ra hiệu yêu cầu giữ trật tự, cuối cùng đôi tai của Hàn Tử Hiên cũng được giải thoát khỏi những âm thanh hỗn loạn.

“Xem chừng sức quyến rũ của hoàng tử Hàn Tử Hiên trường chúng ta quả thật quá lớn – đệ nhất mĩ nam trường ta, nhờ có cậu mà nữ sinh đến nghe tôi giảng tính qua đã chiếm tới nửa dân số cả nước. Nhưng hoàng tử thì chỉ có một, công chúa lại nhiều như cá dưới nước, không biết ai sẽ vinh dự được hoàng tử của chúng ta lựa chọn đây?” Mấy lời khoa trương của giáo sư Kim lập tức khuấy động bầu không khí, hội trường vừa yên lặng bỗng chốc lại dậy sóng.

Hàn Tử Hiên lúc trước vừa bị một phen bối rối, còn chưa kịp trấn tĩnh lại thì đã bị ngay vị giáo sư vui tính trêu chọc, anh cảm thấy rất khó chịu, cái gì mà hoàng tử, cái gì mà đệ nhất mĩ nam – những danh hiệu kiểu này mà giáo sư cũng nghĩ ra được. Thật là…

Hàn Tử Hiên đặt tay lên trán, mỉm cười bất lực, tự nói với bản thân – mình không phải hoàng tử, không bao giờ là hoàng tử. Anh không bao giờ tin vào truyện cổ tích. Nhưng, có một cô bé từ nhỏ đã nói em thích làm công chúa. Cô bé đó còn nói, khi em lớn lên sẽ có một hoàng tử cưỡi bạch mã đến đón em. Đúng thế, nhưng đó là câu chuyện của rất nhiều năm trước đây…

Hoa Lạc Lê lặng lẽ cúi đầu, buồn bã thở dài.

Bởi vì Hàn Tử Hiên ngồi hàng ghế đầu, cô ngồi hàng ghế cuối, khoảng cách giữa hai người là mười vạn tám nghìn dặm từ thiên hà xuống đáy biển.

“Haiz, Lạc Lê, bọn mình ngồi ở cuối thế này, khoảng cách xa thế này chẳng nhìn được gì.” Lộ Lộ chớp chớp mắt nhìn sang Lạc Lê, bàn tay mũm mĩm xoa xoa cái cằm đầy đặn, thở dài.

“Liệu đứng lên xem có rõ hơn không nhỉ?” Lạc Lê kỳ thực cũng đang buồn bực trong lòng nhưng rồi cô lại nghĩ, không nhìn thấy anh cũng là một điều hay bởi vì bộ não cô tha hồ dùng đến trí tưởng tượng. Anh ngồi ở trước cô không xa, có thể ngồi đằng sau bí mật ngắm nhìn anh như thế này, cô thật sự cảm thấy vui sướng và hạnh phúc.

Giáo sư Kim thuyết giảng những gì Hoa Lạc Lê đều không nghe được và cũng không muốn tìm hiểu. Trong mắt cô chỉ hiện lên màu nâu vàng ấm áp. Không ngờ Hàn Tử Hiên nhuộm tóc màu nâu vàng lại gây ngạc nhiên đến thế. Mái tóc anh rõ ràng là được nhuộm nhưng nhìn lại rất tự nhiên, không hề gây cảm giác nhức mắt khó chịu, ngược lại nó toát lên khí chất cao quý và thuần khiết, giống như hoàng tử sinh ra là để cưỡi bạch mã.

Trước mặt đưa đến một tờ giấy nhỏ, yêu cầu bọn họ viết cái gì đó. Tuy nhiên khi giáo sư Kim đọc đến tên Hoa Lạc Lê, cô mới bị Lộ Lộ làm cho thức tỉnh. Lộ Lộ đáng chết ra tay cũng thật mạnh, cấu tay cô đến chảy máu mất. Hoa Lạc Lê trừng mắt lườm Lộ Lộ:

“Á!!! Cậu làm gì thế, định ám sát tớ đấy à?”

“Cậu đang mải nghĩ gì à, giáo sư hỏi bài, gọi tên Hoa Lạc Lê đến mười mấy lần rồi… Còn nữa, đừng có nhận là bạn tớ, mất mặt quá đi…” Lộ Lộ không ngừng thì thầm bên cạnh.

“Hả, thế à? Trời ơi, không biết mình bị sao nữa…” Hoa Lạc Lê đứng ngẩn ra, không biết xảy ra chuyện gì nữa.

“Cô bạn nhỏ này là Hoa Lạc Lê phải không?” Giáo sư Kim cất giọng hỏi.

“Vâng… vâng ạ.” Hoa Lạc Lê vội vã gật gật đầu, không hiểu tại sao giáo sư lại gọi cô đứng lên.

Hoa – Lạc – Lê, ba chữ này làm trái tim Hàn Tử Hiên đập lỡ một nhịp. Anh không kìm được, quay đầu nhìn về phía sau: đang đứng ở hàng ghế cuối là một thiếu nữ mặc váy xanh, áo trắng. Kí ức tuổi thơ như nước trong nguồn nhẹ nhàng chảy ra.
“Bạn Hoa Lạc Lê, câu hỏi mà bạn viết ra có vẻ không liên quan đến nội dung tiết học ngày hôm nay. Bây giờ tôi sẽ đọc to cho cả lớp ta cùng nghe… Bạn viết rằng: Hàn Tử Hiên, anh là hoàng tử trong truyện cổ tích, cưỡi bạch mã, băng ngàn lội suối, tiến thẳng đến trước mặt em…” Giáo sư Kim không khách khí đọc to những dòng chữ trên tờ giấy mà ông đang cầm trên tay.

Cuối cùng cô cũng đã biết chuyện động trời này là gì, bây giờ phải giải thích sao với cả lớp đây? “Haizz! Đây là… tại sao lại như vậy… xấu hổ chết mất! Trời ơi, đất ơi, mau nứt ra một lỗ cho con chui xuống!” Hoa Lạc Lê thầm khấn.

Cả hội trường bật cười, còn Hoa Lạc Lê đã mất hết phản ứng, đầu óc trống rỗng, đứng đần thối ra, mặt đỏ bừng đến mang tai.

“Lạc Lê! Đến thư tình viết cho Hàn Tử Hiên cũng mang nộp cho giáo sư Kim. Việc như thế, thật chỉ có cậu mới làm được… Nhưng mà theo tớ, chuyện này thực sự rất ngộ nghĩnh đấy…” Lộ Lộ thò tay xuống gầm bàn, kéo kéo váy cô, thì thầm bình luận.

Hoa Lạc Lê lườm lườm Lộ Lộ, giờ là lúc nào rồi mà còn đùa được.

“Được. Bây giờ lấy đó làm đề tài, bạn hãy làm một bài thơ. Nếu làm được, chuyện lần này tôi sẽ không truy cứu nữa…”

Giáo sư Kim giơ tay phải ra rồi khẽ nghiêng người hài hước phác một cử chỉ “xin mời”. Hàn Tử Hiên ngồi hàng ghế đầu khẽ đứng dậy, với lấy hộp đàn vĩ cầm, đi lên bục giảng, anh nhẹ nhàng mở hộp đàn được điêu khắc cầu kỳ, lấy ra cây vĩ cầm quý. Chỉ là một động tác bình thường mà sao anh thực hiện nó duyên dáng đến vậy. Mới là đoạn dạo đầu, âm thanh vang lên như điên như say, Hoa Lạc Lê cảm thấy như có một làn hương hoa đưa tới, là hương của hoa hồng, của một vườn hoa hồng, tiếng đàn sao có thể làm được những chuyện thần kì như thế?

Hoa Lạc Lê từ xa nhìn về phía anh, nước mắt tự nhiên tuôn chảy, cuối cùng cũng hiểu ra vì có anh nên mới thấy ong bướm, vì có anh nên mới thấy hương hoa, càng bởi vì có anh cho nên mới có hoàng tử cưỡi bạch mã.

Tiếng đàn ngân nga, thấm đẫm cảm xúc tinh tế, như sương buổi sớm, long lanh, long lanh. Hàn Tử Hiên chơi đàn mà không biết vì sao anh làm thế, chỉ là nhìn thấy cô gái đó, anh liền nảy ra ý muốn chơi đàn. Anh chỉ biết, khi anh kéo vĩ cầm, đã có một con bướm thật đẹp bay tới gần.

Dưới ánh sáng mặt trời, đôi cánh bướm trong suốt như thủy tinh bay tới vườn hồng rồi nhẹ nhàng đậu xuống cánh hoa đỏ thắm.

Lúc này anh chỉ nghĩ, mình phải chơi đàn, để thoát ra khỏi tình huống khó xử này, anh không muốn cô phải nhận bất cứ sự thương hại nào từ phía những người xung quanh.

Hoa Lạc Lê nương theo tiếng nhạc của anh chìm đắm trong thế giới mông lung giữa thực tại và những ký ức tuổi thơ xa xăm, tâm trí quyện hòa cùng tiếng nhạc, khẽ ngâm nga:

Nàng công chúa xinh đẹp giữa sắc xuân mê hoặc

Chỉ thấy trong những giấc mơ

Say đắm chìm trong tiếng đàn réo rắt

Cả thế giới chỉ thấy bóng hình chàng trong đôi mắt

Tại sao

Công chúa và hoàng tử tình cờ gặp gỡ

Theo truyền thuyết

Cuộc gặp gỡ tình cờ đã nảy sinh tình cảm

Kéo dài đến 500 năm

Khi chúng ta theo đuổi một mối tình lãng mạn

Thì 500 năm chính là hiện tại và quá khứ xa xưa



Tiếng đàn nhỏ dần lắng vào thinh không như thác nước ngừng chảy bỗng ào ạt cuộn trào một dòng thác mới… Một sự trầm lắng để bừng lên một nguồn sống mới dữ dội.

Nguồn :
www.vanvietbooks.wordpress.com
 
×
Quay lại
Top