Ai biết được mưa bao nhiêu tuổi?

dakazino

Ngày mai của những ngày mai
Thành viên thân thiết
Tham gia
7/4/2013
Bài viết
1.689
Ta hờn dỗi, gắt gỏng với cơn mưa vì làm ta trễ một buổi hẹn. Ta nhìn mưa chỉ bằng con mắt u ám, muộn phiền trong một ngày nghỉ cô đơn.

Ngày thơ bé, mỗi ngày mưa là một lần nghịch dại, hoặc be bờ bơi tát bẩn hết áo quần để mẹ mắng cho, hoặc vùng vẫy vầy mưa dẫu mình yếu nhược, để rồi cảm sốt mẹ lại phải lo âu. Nhưng những giọt mưa lần nào cũng gột sạch những điều mẹ dạy, để hễ nghe sấm chớp ầm ì là lại háo hức trong lòng. Những giọt mưa đầu tiên rớt xuống là hồ hởi chạy ra hiên hứng lấy, trong đầu lại tha hồ lên kế hoạch những trò vui tiếp theo. Mưa gió với một đứa trẻ thật là một trò vui to lớn.

Lớn lên một chút, mưa gió đôi khi cũng mang tới những nỗi buồn riêng. Những chiều mưa gió mẹ chưa về buổi chợ, nỗi lo lắng vu vơ còn chưa thành hình nhưng cũng đủ khiến ta bồn chồn bối rối. Để rồi tối về mẹ cho quà là chiếc bánh mì mẹ đổi bằng hàng bán ế. Nỗi vui sướng của đứa bé con có đáng giá cho những vất vả ngày mưa của mẹ? Bao giờ đứa trẻ mới kịp nhận ra cơn mưa cũng có những giọt lệ riêng của nó?

33754448076_99b558ec20_o.jpg

Ta chẳng còn sảng khoái cười to với những bong bóng phập phồng, chẳng còn hứng thú với mối trẻ bay cao, mối già bay thấp nữa. Ta trở nên hờn dỗi, gắt gỏng với cơn mưa vì làm ta trễ một buổi hẹn. Ta nhìn mưa chỉ bằng con mắt u ám, muộn phiền trong một ngày nghỉ cô đơn. Sấm chớp chỉ là lời trách móc, giọt lệ càng mau ta càng thêm rũ rượi. Những đôi lứa đội mưa dạo bước chỉ làm ta thêm bực dọc. Ta mong đợi về một tia nắng sau mưa, bầu trời gột rửa sáng trong, cây cối rũ mình rạng rỡ. Giọt mưa tinh khôi trở thành những hạt lấp lánh, điểm trang những nét diễm lệ thiên nhiên. Có ai thấy bóng hình cơn mưa lúc ấy?

Rồi một ngày ta thấu hiểu cơn mưa với tất cả những vui buồn của người. Ta lại trở về thời thơ bé ngày xưa, say sưa trong vũ điệu tuyệt vời mưa mang tới. Ta lại phấn khích trước cơn cuồng nhiệt của đất trời, những màn phô diễn sức mạnh của sấm sét, bản giao hưởng ánh sáng của những tia chớp rạch ngang bầu trời. Những trò trẻ con của một người bạn già lại làm ta háo hức như xưa. Có phải chăng tâm hồn trẻ dại luôn còn mãi trong một con người, có người lãng quên nó, có người luôn giữ nó mãi song hành cùng.

Đôi khi ta tự hỏi mưa bao nhiêu tuổi rồi, người có trải qua chăng như ta thời thơ bé, lúc bồng bột để được như ngày nay? Cuộc sống ngàn năm liệu có khác gì một cuộc đời mấy chục ngắn ngủi? Liệu cây sồi già ngàn tuổi có hạnh phúc hơn một chú phù du? Khi nào thì ta sống đủ những cảm xúc thăng trầm, những nỗi đắng cay, những niềm vui, những tình bạn, tình yêu và cả giận hờn dịu ngọt, để cuộc sống này đủ ý nghĩa? Liệu mưa đã trải hết những ý nghĩa cuộc đời mình chưa? Nếu cuộc sống là hành trình tìm lại bản thân thì bao giờ ta mới tìm ra hoàn chỉnh những mảnh ghép tâm hồn mình?



Nguồn: BlogRadio
 
Mưa không có tuổi, nó trường thọ như thời gian thôi
 
Có ai thích tắm mưa không? Hồi nhỏ toàn trần truồng tắm mưa =)). Nhớ lúc nhỏ trời mưa nhảy ra tắm. Nghe sấm thì nhảy vào nhà. Thấy trời mưa là mừng hú vía. Còn nằm giãy chành chạch giữa sân như cá lên bờ nữa. Vui dễ sợ.
 
×
Quay lại
Top