Hoàn 100 ngày cuối cùng ở trần gian- Siunhankoi

ranjeny

Bình yên
Thành viên thân thiết
Tham gia
21/4/2016
Bài viết
460
Tên truyện: 100 ngày cuối cùng ở trần gian
Tác giả: Siunhankoi
Nguồn:https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=59640

sfBpgM0.jpg
Lời mở đầu : Nếu một ngày nào đó. Khi bạn đang đầy sức sống và bạn có 1 tình yêu thật đẹp. Nhưng ông trời lại bắt bạn phải chết…Tội thật. Nhưng khoan nhé, bạn được 1 phép lạ cho trở về trần gian với vai trò là 1 hồn ma. Bạn chỉ được nhìn chứ không được tiếp xúc với người yêu của bạn. Vậy khi ấy, bạn sẽ làm gì nếu người yêu của bạn cứ ôm đau khổ và dằn vặt về cái chết của bạn ? Được 1 sự lựa chọn, bạn sẽ làm gì để người ấy có thể tốt hơn ? Thời hạn của bạn được ở trần gian chỉ có Một Trăm Ngày mà thôi.

**********************************************************

-Anh ! Anh có yêu em không ?-Khanh hỏi Hoàng.

Hoàng ngơ ngác nhìn cô người yêu bé nhỏ của mình. Hoàng mỉm cười :

-Có ! Nhưng sao em cứ hay hỏi những câu này thế nhỉ ? Đúng là con gái.

Khanh chun miệng :

-Con gái thì sao ? Anh yêu em, vậy anh nói anh yêu em đi. Em muốn nghe.

Hoàng nhấm ly cafe, rồi nói :

-Có nhất thiết không em. Chỉ cần em biết là anh yêu em là được rồi. Sao lại cứ phải nói ra 3 chữ đó.

Khanh nhìn Hoàng, hơi thất vọng :

-Từ ngày hai chúng ta yêu nhau. Em nói "Em yêu anh" không biết là bao nhiêu lần. Còn anh ngay cả 3 chữ "Anh yêu em" cũng chưa từng nói. Thật bất công.

Hoàng vòng tay, ôm lấy người yêu vào người mình.

-Ba chữ đó quan trọng lắm sao Khanh. Anh chỉ muốn dùng hành động để chứng minh tình cảm thôi. Anh không có thối quen dùng từ ngữ văn mĩ. Nhưng nếu em thích thì….-

Khanh ngả người, dụi vào lòng Hoàng :

-Thôi ! Nếu anh không thích nói thì thôi. Em không ép làm gì. Khi nào anh thấy thích hợp thì anh nói. Em luôn luôn chờ để được nghe 3 chữ đó.

Hoàng hôn nhẹ lên tóc của Khanh. Thật ra, Hoàng yêu Khanh nhiều lắm. Nhưng anh vốn không phải là tuýp người " sến nhân ", anh không thích dùng những từ ngữ mà anh cho là

kém thực tế. Anh yêu Khanh, nhưng anh muốn mang lại cho Khanh hạnh phúc, chứ không phải là 3 chữ " Anh yêu em " sáo rỗng kia. Được ngồi với Khanh, được ôm cô vào lòng và che chở cho Khanh. Đó là tất cả với Hoàng.

Cả Khanh cũng vậy. Khanh yêu Hoàng nhiều hơn bất cứ thứ gì trên đời. Là con gái, Khanh cũng muốn nghe 3 chữ thiêng liêng ấy từ miệng Hoàng. Khanh không biết Hoàng có thật sự yêu mình không nữa. Nhưng từ khi quen nhau đã 4 năm trời, chưa bao giờ Khanh nghe được Hoàng nói yêu mình Nhưng hôm nay, Khanh có 1 việc quan trọng muốn nói với Hoàng, một việc mà Khanh phải đắn đo mãi mới dám đưa ra quyết định :

-Tuần sau em đi du học anh nhé.-Khanh nói nhỏ với Hoàng .

-Em nói cái gì ? Sao lại đi bây giờ ?-Hoàng ngỡ ngàng, lùng bùng lỗ tai khi nghe người yêu mình nói dự định.

Hoàng và Khanh yêu nhau đã được 4 năm. Khi ấy Khanh là cô nữa sinh lớp 12 mộng mơ. Còn Hoàng đã là sinh viên đại học Kinh tế, năm thứ 3. Hai người quen nhau trong 1 lần đi công tác xã hội. Sau đó cả hai trao đổi số điện thoại, rồi gặp nhau. Khi 2 trái tim réo ùm lên, đòi nhập lại thành 1. Cũng là khi Hoàng nói lời yêu với Khanh. Hoàng giúp Khanh ôn thi đại học và sau đó, cô đậu vào đại học Sư phạm theo yêu cầu của gia đình. Theo thời gian, tình yêu của họ càng đầy ấp, càng đẹp, càng mạnh mẽ. Dù bị gia đình Khanh cấm cản. Nhưng họ thề là sẽ mãi mãi thuộc về nhau. Bốn năm. Tình yêu đã giúp họ vượt khó khăn. Hoàng đã đi làm. Nhân viên marketting đâu phải dễ dàng mà có được. Cả hai chỉ còn chờ Khanh ra trường và có việc làm. Họ sẽ không còn lý do gì mà không thể đến với nhau. Mặc kệ sự đe doạ của gia đình. Họ vẫn ở bên nhau. Cho đến khi gia đình Khanh buộc cô ấy phải sang Mỹ cùng gia đình. Khanh phản đối kịch liệt. Cô không muốn xa người yêu. Cả 2 đều biết, đây là cách mà gia đình 2 bên chia cắt 2 người. Hoàng cũng không muốn điều đó xảy ra. Họ yêu nhau nhiều đến vậy mà. Sau bao nhiêu lần tranh cãi, giận dỗi của Khanh, sự năn nỉ cầu cạnh của Hoàng với gia đình Khanh . Thì giờ đây, Khanh quyết định đi 1 cách khó hiểu. Hoàng không thể tin vào tai mình khi người yêu đề nghị để cô ấy đi.

-Em nói thật. Em muốn đi để tìm cho mình tương lai. Anh hiểu cho em nha.

-Vậy còn tình yêu của chúng ta. Tình yêu gần 4 năm qua, em vứt nó lại Việt Nam sao. Còn anh, còn những hứa hẹn của đôi ta thì sao?-Hoàng tức giận khi thấy Khanh thuận theo gia đình cô ấy. Những gì 2 người đã đấu tranh, cuối cùng thì Khanh lại đầu hàng.
Khanh mỉm cười, ngã người dựa vào bờ vai của Hoàng.
-Anh ngốc của em. Em đâu có nói là em chia tay anh đâu nào. Em đi, sau khi học xong, em lại về. Ba mẹ sẽ không còn cớ gì mà chia rẽ, phản đối anh và em nữa. Chúng ta càng đấu tranh, ba mẹ càng quyết liệt hơn. Đây là cơ hội cho em, cho anh và cho tương lai cả hai chúng ta. Em tin là anh sẽ chờ em được mà. Đúng không anh yêu của em?
Hoàng ngẩn người ra. Hoá ra, tình cảm của 2 người không bằng suất đi nước ngoài của Khanh. hoá ra tình yêu 4 năm trời không đủ giữ chân Khanh lại bên anh. Anh quen biết nhiều người, khi đi nước ngoài về. Còn mấy ai được như xưa. Liệu những năm ở bên ấy, Khanh có còn là của anh, của riêng anh không nữa. Nhưng làm sao giữa chân người muốn đi. Hoàng đành chấp nhận.
Vậy là cả tuần ấy, Hoàng tránh mặt Khanh. Không nhận điện thoại của Khanh, không nhắn tin cho Khanh. Không đọc tin nhắn của Khanh gửi. Anh giận Khanh, giận tại sao Khanh lại chọn đi trong khi ba mẹ Khanh đang cố ý ngăn cản 2 người. Giận Khanh sao mà coi thường tình yêu của Hoàng đến vậy? Hoàng giận lắm. Trong cả tuần ấy, Khanh tìm cách gặp Hoàng nhưng không được. Hoàng né tránh khéo. Hoàng buồn và Khanh cũng thế. Đến ngày cuối cùng, chỉ còn 2 tiếng nữa là máy bay cất cánh. Điện thoại Hoàng reo mãi, nhìn thấy toàn số của Khanh. Bao nhiêu cuộc gọi nhỡ, bao nhiêu tin nhắn anh không chịu đọc. Hoàng không muốn gặp, hay nói chuyện với Khanh. Hoàng không muốn là người quỵ luỵ, cản trở tương lai của Khanh. Còn 2h đồng hồ nữa Khanh sẽ đi. Bây giờ, Hoàng đang uống bia với bạn. Điện thoại thì cứ réo, anh thì cứ uống. Không cần xem thì anh cũng bếit là Khanh đang gọi. Tuấn- Bạn của Hoàng đang ngồi uống với Hoàng khuyên Hoàng:
-Cô ấy gọi cho mày kìa. Mày cũng nên nói gì với Khanh đi. Tạm biệt cũng được. Đừng để khi cô ấy đi rồi thì khó mà liên lạc. Khi ấy lại hối hận. Mày không muốn cô ấy đi thì nói là không muốn. Sao lại tránh mặt nhau vậy?
Hoàng uống cạn ly bia đang cầm. Uhm! Hoàng đâu muốn Khanh đi đâu. Cứ nhắn tin bảo là không muốn. Cũng phải chúc Khanh đi bình an chứ. Hoàng lấy điện thoại soạn tin nhắn.:
“Em yêu!
Anh không muốn em đi. Đừng đi em nhé. Ở lại bên anh. Hai chúng ta sẽ thuyết phục ba mẹ mà. Đừng xa anh. Nếu em đi. Hãy xem như anh đã chết.”
Hoàng nhấn nút Send. Rồi uống tiếp. Hoàng chờ tin nhắn của Khanh trả lời lại. Nhưng không thấy tin trả lời, Khanh cũng không gọi điện cho anh. Nhìn chiếc máy bay vừa cất cánh. Trên chiếc máy bay đó, dường như đang chở Khanh-tình yêu của Hoàng đi mất.
-Vậy là Khanh chọn đi. Không chọn tao. Thôi. Uống đi. Không say không về.
Hôm đó, Hoàng say bí tỉ. Không biết gì hết. Hoàng không biết là vừa có 1 chuyện đã xảy ra, Kinh khủng. Đang chờ Hoàng phía trước.
Chuông điện thoại Hoàng reo nãy giờ, liên tục. Đêm qua uống nhiều quá, đến nỗi giờ đau hết đầu. Nghe điện thoại reo, bất chợt anh ngồi bật dậy. Tưởng Khanh gọi. Bình thường sáng sớm nào. Khanh cũng gọi kêu anh dậy. Nhưng chợt nhớ ra, Khanh đã bỏ đi lâu rồi. Hoàng không thèm nhận, cũng không thèm xem là ai gọi. Hoàng xin nghĩ hôm nay. Leo xuống gi.ường, Hoàng bất chợt nhìn thấy 1 lọ sao. Một lọ 2301 ngôi sao. Ngày sinh của Hoàng là 23/01 mà. Của Khanh đã xếp tặng Hoàng, trong năm đầu tiên 2 đứa yêu nhau. Nhìn lọ sao, Hoàng lại nhớ Khanh. Giờ này chắc Khanh đã ở bên Mỹ với gia đình mất rồi. Hoàng mang lọ sao cất vào tủ. Không muốn nhìn thấy bất cứ gì của Khanh, anh quyết định để mình bình yên, không nghĩ về Khanh. Không làm ảnh hưởng đến tương lai người yêu. Đêm qua anh đã nhắn tin bảo là anh không muốn Khanh đi, nhưng dường như Khanh mặc kệ. Khanh không 1 lời nhắn lại. Có lẽ Khanh đi thật rồi. Hoàng thất vọng về người yêu, về tình cảm của 2 người và về chính Hoàng nhiều vô kể.Điện thoại lại reo. Bực tức, Hoàng nhấn nhận cuộc gọi. Thì ra là của Tuấn.
-Gì mà gọi tao sớm .....
Nhưng Hoàng chưa nói kịp hết câu thì đầu dây bên kia. Tuấn bối rối, báo tin:
-Mày cứ ngủ cho đủ vào. Khanh mất rồi. Tin hay không tuỳ mày. Bác sĩ gọi cho mày mãi không được. Lục được số của tao. Liên lạc với mày mãi không được.....
Tiếp theo đó, Tuấn nói gì Hoàng không nghe rõ nữa. Hoàng ngồi bẹp xuống đất. Trời đất tối sầm lại trước mắt Hoàng. Chỉ kịp khoác áo, Hoàng chạy ngay đến bệnh viện. Bên tai còn vang vang tiếng của Khanh
“Nếu lỡ em chết đi. không ở bên anh được. Anh không được quên em trong 100 ngày đầu tiên nhen.”
“Em yêu anh nhiều lắm. Ngốc ạ!”
“TÌnh yêu của chúng ta là vĩnh cửu anh nhỉ?”
Trời ơi! Làm sao có thể như vậy được? Làm sao Khanh có thể chết được. Hoàng không tin, không tin Tuấn, không tin vào tai mình, không tin cả ông trời nữa...Hoàng càng gắng chạy nhanh hơn..
Tới nơi! Bàng hoàng khi thấy Tuấn đứng trước gi.ường, chiếc chăn phủ kín qua đầu Khanh. Hoàng quỵ xuống, không thốt được lời nào. Hoàng được cho biết. Khi nhận được tin nhắn của anh. Khanh quyết định không đi với gia đình nữa. Cứ thế chạy từ sân bay, chạy tìm anh. Nhưng khi băng sang đường. Một chiếc xe máy do 1 thanh niên lái không may đâm vào Khanh. Khi Khanh đang cố soạn tin nhắn gửi lại cho anh. Khi người ta đưa Khanh vào viện. Trên tay Khanh vẫn còn cầm chặt chiếc điện thoại.
Vậy là Khanh không đi. Khanh đã ở lại với anh. Khanh bị tai nạn chỉ vì muốn báo tin cho anh là Khanh không đi nữa. Trong khi Khanh đau đớn, Khanh đối diện với cái chết. Thì anh không ở bên cạnh Khanh. Hoàng oán trách Khanh trong khi Khanh còn yêu Hoàng. Hoàng ôm lấy thi thể máu me bê bết của Khanh, như ôm lấy người con gái mà Hoàng yêu nhất. Và có lẽ cũng là người yêu Hoàng
nhất. Tại sao Hoàng lại không bắt máy cơ chứ. Hoàng ôm lấy Khanh vào người không buông ra, mặc cho mọi người cố kéo Hoàng ra. Mặc cho máu từ thi thể Khanh vấy vào anh, những giọt máu đỏ tươi. Nhưng Hoàng nhất định sẽ không để Khanh ở 1 mình 1 lần nữa. Khanh rất sợ ở 1 mình. Vậy là Khanh đã bỏ Hoàng mà đi. Khanh bỏ Hoàng mà đi mất rồi. Vĩnh viễn......
 
Một làn khói trắng, Khanh đang cố gắng bước ra khỏi làn khói trắng ấy. Khanh không nhìn thấy rõ phía trước. Khanh muốn biết mình đang ở đâu. Khanh đang cố lần mò, từ từ và chậm rãi.Rồi làn khói bay mất. Khanh dần dần nhìn rõ trước mắt. Một cảnh cổng to đùng xuất hiện trước mặt Khanh. CHưa bao giờ Khanh thấy 1 cánh cổng to lớn và đẹp đến vậy? Cánh cổng được làm bằng vàng trắng. Óng ánh, thêm những đường trang trí toàn là hoa cỏ và lá. Dù là những đường nét được chạm khắc lên cổng, nhưng không hiểu sao. Từ những họa tiết hoa lá đó, Khanh cũng ngửi được mùi thơm thoang thoảng của những loài hoa mà xưa giờ ở trần gian, Khanh chưa bao giờ được thấy. Khanh còn nghe được cả những tiếng chim. Từ những chú chim được chạm khắc. Bỗng đâu, Khanh nghe được tiếng hót thánh thót phát ra. Và từ cánh cổng, từng đàn chim đủ màu sắc bay vướt ra. Tạo thành những gam màu đẹp, lại rất “sinh động”. Xung quanh để lại biết bao nhiêu là những làn khói trắng mong manh. Cảm giác được ngửi hương thơm, được nghe chim hót và được thấy chim bay, làm cho Khanh cảm thấy dễ chịu vô cùng, chứ không còn những lo lắng như hồi trước. Khanh không biết mình đang ở đâu. Đứng trước cánh cổng to. Khanh định gọi lớn thì 1 giọng nói vang lên.:

-Họ và tên là gì ? Bao nhiêu tuổi ? Nghề nghiệp là gì ?
Khanh trả lời theo quán tính :

-Lâm Thành Gia Khanh ạ ! 22 tuổi. Đang là sinh viên ạ !

Xin lỗi tôi đang được nói chuyện với ai vậy ?
Mặc kệ câu hỏi của Khanh. Giọng nói đó vang lên :

-Chết ngày nào ?
Khanh giật mình, không hiểu người ta hỏi cái gì ? Cứ ngỡ họ đùa, Khanh hỏi lại :

-Quý ngài hỏi cái gì chứ ạ ! Tôi không hiểu ?

-Nhiều người cũng giống như cô vậy ? không biết cả ngày mình mất. Thôi được . Chờ tôi chút. Để tôi dò tìm. Lâm Thành Gia Khanh.22 tuổi Nghề nghiệp sinh viên. Tách.
Khanh nghe 1 tiếng búng tay rõ to. Kèm theo là tiếng lách tách của máy dò tìm. 30 giây sau. Giọng nói vang lên 1 lần nữa.

-Có rồi. Lâm Thành Gia Khanh. 22 tuổi. Sinh viên. Mất ngày hôm qua 25/02. Chào mừng cô Khanh đến với THIÊN ĐÀNG.
Tiếng nói vừa dứt. Đột nhiên cánh cổng mở tung ra. Một thứ ánh sáng toả ra, kèm theo 1 thứ mùi hương dễ chịu. Tiếng chim hót líu lo. Thêm mùi hương của những lại trái cây lạ mà Khanh chưa bào giờ ngửi thấy. Đang bâng khuân là làm gì nữa thì 1 người xuất hiện. Đó là 1 chàng trai, vận toàn quần áo màu trắng tinh, gọn gàng và cũng tỏa những mùi thơm, anh ta mỉm cười nói với Khanh:

-Mời cô vào. Vào gặp Thượng Đế. Ngài chờ cô lâu rồi.
Khanh không tin vào tai mình. Gì mà Thiên Đàng, rồi Thượng Đế. Nghe sao mà...Nhưng vì hiếu kỳ. Khanh theo anh

chàng bước vào cánh cổng. Khanh đi theo sau anh chàng đó. Mắt nhìn xung quanh. Đây là nơi đẹp nhất mà Khanh từng thấy. Rất nhiều cây cối, rất nhiều chim chóc, muôn thú. Toàn những loại trước giờ Khanh chưa bao giờ biết đến. Nhiều thiên thần đang bay lượn, nhiều thiên thần đang đùa giỡn với đôi cánh của mình. Với muôn thú. Khanh còn nghe được tiếng róc rách của dòng suối đang chảy kia nữa. Một dòng suối đẹp lạ lùng , theo từng dòng chảy của nó, đều mang những óng ánh của những phép màu tuyệt đẹp. Theo từng dòng chảy, nó đều mang đến cảm giác trong lành cho toàn khu vực. Và từng dòng chảy của nó, nó đều mang những hình ảnh của cả khu vườn này. Có lẽm nó cũng giống như những chiếc camera chống trộm. ...Mãi ngắm nhìn, Khanh đến nơi lúc nào không hay. Chàng trai quay lại nhìn Khanh và ra hiệu mời vào. Anh ta bước vào trước. Giờ thì Khanh phát hiện Khanh đang đứng trước 1 ngôi nhà. Không. một cung điện thì đúng hơn. Đẹp đến lạ lùng. Khanh bước tầng bậc cầu thang, bước tới cánh cửa. Đưa tay đẩy cửa. Khanh bước vào trong cung điện. Hai bên, rất nhiều người đang nhìn Khanh. Có những thiên thần bay lượn .Đi hết dọc điện. Khanh đang đối mặt với 1 người ngồi chễm chệ trên cao, phía dưới là 1 anh thanh niên đang khúm núm. Khanh đoán người ngồi trên cao kia là Thượng Đế. Ngài to tiếng nói vọng xuống nơi anh thanh niên kia:

-Phạm Minh Tí. 28 tuổi. Thất nghiệp. Đua xe chết. Nhà giàu ăn chơi sa đọa. Nhà người quả thật hết thuốc.-Ngài khẽ lắc đầu.

Anh thanh nhiên kia sợ xanh cả mặt. Cũng phải thôi ! Ai mà không sợ khi đối mắt với Thượng Đế. Anh run rẩy thưa :

-Ngài xem xét cho con. Con...con...

-Ta chỉ làm theo luật ! Số phận ngươi sẽ được cán cây này quyết định.

Ngài chỉ vào 1 cái cân to lớn. Nãy giờ Khanh mới để ý cái cân to đùng đó. Trước giờ Khanh chưa thấy cái cân nào to như vậy. Hai bàn cân to lớn làm bằng vàng, trên 2 bàn cân mỗi bên có 1 quả cân. Một quả in chữ Địa Ngục, quả còn lại tất nhiên là Thiên Đàng. Anh thanh niên khi nãy, đang kéo người tên Minh Tí, cố cho anh ta chạm vào cán cân. Cán cân bắt đầu chuyển động, nó dao động giữa quả cân Thiên Đàng và Địa Ngục. Cuối cùng, nó từ từ nghiêng hẳn về bên Địa Ngục và dừng lại. Tiếng anh ta hú lên vì sợ hãi, Khanh đoán anh chàng kia sẽ được đưa xuống Địa Ngục. Quả không sai, không cần Thượng Đế nói, 2 tên lính to lớn vạm vỡ đến kéo anh chàng ra khỏi điện. Quẳng anh ta xuống 1 cái chảo lủng đáy to đùng. Có lẽ đây là đường tắt xuống địa ngục. Khanh không khỏi bàng hoàng. Giờ chỉ còn tiếng hét của anh ta. Có lẽ, anh ta đang được 2 người nổi tiếng của Địa ngục, dẫn đi tiếp đoạn tiếp theo. :Đó là " Đầu Trâu Mặt Ngựa " Nhưng khi tên cô được xướng lên, làm Khanh giật bắn cả mình. Khanh hơi sợ. Nhưng Thượng Đế nói xuống:
-Cô là Gia Khanh. Mất ngày 25/02 đúng không?
-Con tên Khanh đúng nhưng cái vụ chết gì đó thì con không biết.-Khanh trả lởi thành thật, pha 1 chút sợ sệt.
Mọi người phá lên cười. Còn Khanh thì ngơ ngác. Quả thật Khanh không hiểu chuyện gì đã đang và sẽ xảy ra ở đây. Khanh muốn về nhà, muốn về với Hoàng. Khanh cần Hoàng.
-Thôi được. Nhiều người cũng như cô, không chấp nhận sự thật là mình đã chết.
Khanh lùng bùng lỗ tai:
-Cái gì! Con đã chết. Ngài có nhầm lẫn gì không? Con còn trẻ, sao lại chết.
-Thôi được. Tôi cho cô xem cái này, rồi cô sẽ hiểu. Tách.-Một tiếng búng tay của Thượng Đế vang lên. Một làn khói xuất hiện ngay trên cao, một làn khói trắng mờ nhạt, Rồi dần dần loãng ra. Tạo 1 khoảng trống to tướng ở giữa. Cái khoảng trống ấy gần giống như 1 chiếc tivi dưới trần gian, Khanh thấy chính mình trong đó. Và Khanh thấy Khanh vừa nhận được tin nhắn từ Hoàng , Hoàng bảo Hoàng không muốn cô đi, Hoàng yêu cô và muốn cô ở bên cạnh mình.
Trong tít tắc Khanh quýêt định tới với Hoàng. Khanh muốn ở cạnh bên Hoàng. Khanh bỏ chạy ra từ sân bay. Lao xuống đường và đang bấm điện thoại, soạn 1 tin nhắn gửi cho Hoàng. Khanh muốn gặp Hoàng và giải thích là Khanh không muốn đi. Khanh chỉ muốn Hoàng giữ Khanh lại thôi. Khanh muốn nghe Hoàng nói với Khanh là : “Đừng đi em nhé” Mải bấm điện thoại, khi băng sang đường. Một anh thanh niên lái 1 chiếc xe máy lao thẳng vào Khanh. Vì trời quá tối, anh chàng kia có vẻ đang vội còn Khanh thì không để ý. Khanh thấy mình ngả xuống đường. Máu chảy ra, Khanh cố gắng bấm nốt tin nhắn gửi đi nhưng không kịp. Khanh choáng váng và nằm xuống bất động. Rồi Khanh thấy mình được đưa đến bệnh viện. Thấy Tuấn bạn thân của Hoàng đang ở bên cạnh, nhưng không có Hoàng. Rồi Khanh thấy bác sĩ kéo chiếc khăn trắng bệnh viện phủ qua mặt của mình. Khanh đã chết. Đám mây lại trắng dần. Khanh bình tĩnh. Khanh ngước nhìn Thượng Đế:
-Giờ thì con đã nhớ. Khi con chuẩn bị lên đường thì tin nhắn của người yêu con được gửi đến, bảo con đừng đi. vậy nên con quyết định không đi. Sau khi cả nhà lên máy bay, con tìm cách chuồn xuống. KHi nhắn tin bảo là con chưa đi cho anh ấy thì con bị tại nạn và sau đó....sau đó....sau..đó....
-Sau đó thì con lên đây. Và đang đứng ở Thiên Điện. Chờ cán cân Thiên Địa định số phận của con là Thiên Đàng hay Địa Ngục.
Khanh cười mỉm:
-Con nghĩ chắc con xuống địa ngục quá! Con hay gây chuyện lắm.
-Để ta xem lý lịch con đã nào. Lâm Thành Gia Khanh. 22 tuổi. Sinh viên trường Sư Phạm.. Gia đình khá giả. Học giỏi. Vui vẻ với bạn bè hay giúp đỡ bạn bè. được nhiều người yêu quý. Đôi khi hơi yếu đuối, hay khóc. Người yêu là Nguyễn Minh Hoàng, nhân viên Maketting. Chết vì tai nạn giao thông. Ta nghĩ con cũng không đến nỗi xuống địa ngục đâu. Yên tâm. Làm nhiệm vụ đi.-Anh thanh niên kia tiến đến chỗ Khanh. Nhẹ nhàn, Khanh không cần anh ta ép buộc như lúc nãy Khanh vừa thấy. Khanh nhẹ nhàng đi theo đến gần sát cán cân. Anh ta tỏ ý mời Khanh đụng vào cân. Khanh run rẩy, đưa bàn tay xanh xao của mình lên từngc hút 1, nặng nề để chạm vào cán cân. Bàn tay vừa chạm vào, cán cân ngay lập tức làm nhiệm vụ của mình. Nó chậm rãi hoạt động. Khanh cũng hồi hợp không kém, Khanh muốn biết mình rồi sẽ đi về đâu. Khanh sợ xuống địa ngục lắm. Cán cân bắt đầu nhúc nhích, hết nghiêng bên này sang nghiêng bên kia, cứ nhích như vậy giống như 1 người đang cân nhắc kỹ càng. Cuối cùng thì nó cũng bắt đầu dừng lại từ từ và………

-Thiên Đàng. Chúc mừng cô. Cô được lên Thiên Đàng, Chính xác cô đã được đứng trên Thiên Đàng. Cô được ở lại. Bởi luật trời đặt cách cho mỗi con người đều được 1 lần lên Thiên Đàng. Sau đó mới được cán cân Thiên Địa này phán xét xem là ở hay phải xuống.

Khanh thở phảo nhẹ nhõm, vậy là những tội lỗi nhỏ nhặt của Khanh được cán cân bỏ qua. Lên Thiên Đàng thì tuyệt vời. Được sống ở 1 nơi tuyệt đẹp vầy thì còn gì bằng. Từ bé chẳng phải Khanh vẫn hay tưởng tượng Thiên Đàng sẽ như thế nào sao? Bao lần ngồi mơ mộng, Khanh sẽ trở thành 1 thiên thần, có cánh. Và được mang đến niềm vui cho người khác. Mang hạnh phúc cho những người yêu nhau. Đang mơ mộng về tương lai được sống ở đây.

Bỗng nhiên, Khanh nghe tiếng khóc, nghe rõ ràng lắm. Giọng nói quen thuộc, rất đỗi quen thuộc. Hoàng, đúng là Hoàng. Khanh chợt nhớ đến Hoàng của cô. Cô đang ở trên đây. Chắc giờ Hoàng cũng biết tin Khanh không còn rồi. Khanh muốn biết Hoàng sẽ ra sao?.Khanh tìm khắp nơi và tìm được nơi bắt đầu của tiếng nói Hoàng. Đó là từ đám mây mà vừa rồi, Thượng Đế đã cho Khanh xem cô chết ra sao. Khanh lắng tai nghe và nhìn vào nó. Trong đó, Khanh thấy Hoàng. Hoàng đang ôm thi thể đầy máu của Khanh. Hoàng đang nói chuyện với Khanh. Hoàng có lẽ không biết là những lời ấy, Khanh đều nghe hết.

-Em mở mắt ra đi. Anh lại dẫn em đi ăn kẹo bông nha. Anh nhớ ngày anh theo em. Tiền làm thêm anh đều dành mua kẹo bông cho em hết trơn. Tới cuối tháng thì vác cái bụng đói lên giảng đường. Đến không chịu được thì lăn ra bệnh. Sốt cao. Em đến và ở cạnh anh ở bệnh viện. Em còn trêu anh ngốc nữa. Ừ! Anh ngốc thật. Anh ngốc và ngu lắm. LẼ ra anh phải để em đi, lẽ ra anh đừng nhắn cái tin nhắn đó cho em. Em sẽ khôngchạy ra sân bay, em sẽ không bị tai nạn. Tất cả là tại anh, tại anh. Anh chỉ lo cho bản thân anh thôi. Anh không nghỉ đến tương lai của em và của chúng ta. Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình đâu. Tại anh hết....Khanh ơi! Về với anh đi. Làm ơn đi. Anh xin em đó.... Làm sao anh sống thiếu em.

Nói rồi Hoàng gục xuống thi thể Khanh. Khanh cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của Hoàng rơi xuống hai má mình, bỏng rát. Khanh như cảm nhận được sự đau khổ của Hoàng. Vì chính cô cũng đang phải gánh chịu. Khanh không còn có thể ở bên Hoàng như 4 năm trời qua. không còn dịp mè nheo hay giận dỗi với Hoàng như thửơ nào. Kết thúc thật rồi. Làm sao, làm sao Khanh có thể sống vui vẻ trên Thiên Đàng này mà để sống và hưởng thụ tất cả .Trong khi Hoàng của Khanh lại đang tự trách mình. Trong khi Hoàng phải sống 1 cuộc sống trần thế mà không có Khanh bên cạnh. Khi Hoàng bệnh, ai sẽ ở bên cạnh chăm sóc. Ai sẽ dọn dẹp nhà cửa cho Hoàng. Ai ở bên cạnh Hoàng khi Hoàng gặp khó khăn trong công việc. Khanh không thể.

Lúc ấy, Thượng Đế ngài lên tiếng mang Khanh về thực tại:
-Sao vậy? Con sẽ được giữ 1 chức vụ nhỏ ở đây. Con sẽ thích nơi này của ta. Chào mừng con đến với Thiên Đáng này. Nó đẹp và bình an, không bon chen như hạ giới. Con sẽ được hướng dẫn nhiều thứ..con...
Khanh ngắt lời Thượng Đế:
-Con cảm ơn ngài, nhưng con còn muốn xin ngài cho con....cho con.....
-Con nói đi! Ta xem xét cho.-Vốn lẽ, không có ai được xin xỏ gì nữa, nhưng nhìn Khanh xinh xắn lại lễ phép. Thượng Đế hài lòng lắm, nên mới chịu khó ngồi nghe tiếp.
Khanh ngập ngừng:
-Con biết là lên đây thì không thể sống lại. Nhưng con chỉ xin ngài...xin ngài cho con...cho con được...được xuống trần gian vài ngày...Để con...để con...
Thượng Đế lập tức nói:
-Không được! Đây là quy định nhà trời. Chết rồi, không thể sống lại được. Thôi ta khuyên con ở lại đây đi. Ở dưới bon chen nhau lắm. Xuống làm gì?
Khanh vẫn cố giải thích:
-Nhưng thưa ngài, ngài nhìn đi, con làm sao có thể sống nơi Thiên Đàng này, mà mỗi khi nhìn xuống, con lại thấy người con yêu cứ đau khổ dằn vặt như vậy? Thà con xuống Địa Ngục để không nhìn thấy anh ấy. Chứ con ở trên cao nhìn xuống. làm sao con có thể. Vì con yêu anh ấy hơn tất cả những gì con có được.
Thượng Đế nổi giận:
-Lại tình yêu! Ta không hiểu nó là cái gì nữa. Tại sao con lại có thể....
-Đó là điều khác nhất giữa Thiên Đàng và Địa Ngục với Trần Gian đó thưa ngài. –Lần này người lên tiếng là anh chàng dẫn Khanh vào đây và là người liên tục vận hành cán cân Thiên Địa khi nãy.-Con người họ có thể làm bất cứ điều gì chỉ vì 2 chữ TÌNH YÊU.. Đó thật sự là điều kỳ diệu. Anh chàng mà ngài và mọi người vừa xem đang rất là đau khổ, vì anh ta cứ nghỉ vì mình mà người yêu mình chết. Sẽ không ai biết được sự đau khổ của anh ta đâu. Đó là TÌNH YÊU-Anh chàng khẽ liếc Khanh-Ngoại trừ người yêu anh ta và người anh ta yêu. Chính là cô Gia Khanh đây. Chính vì cô Khanh cũng yêu anh ta không kém, nên cô không thể nhìn người yêu mình đau khổ. Đó là nguyên nhân phải không cô Khanh.
Khanh hơi ngạc nhiên vì anh chàng này. Nhưng Khanh khẽ mỉm cười như cảm ơn và nhìn sang Thượng Đế. Như đang chờ 1 sự phán xét. Ngài không nhìn ai, ngài nhìn lên đám mấy đang có hình ảnh của Hoàng đang đâu khổ. Ngài nhìn những giọt nước mắt của Hoàng. Nhìn Hoàng đang ôm 1 thit hể đẫm máu.
Trong ánh mắt của ngài hiện lên 1 chút long lanh.
-Nhưng đó là điều không thể được. Quy tắc là quy
tắc rồi. Ta không thể làm gì khác hơn được. Con hãy ngoan ngoãn ở lại đây.
-Chính những quy tắc ấy đang dần làm con người chán ghét nơi này. Họ có thể không cần nơi này, họ có thể xuống địa ngục vì TÌNH YÊU của họ. Nơi này chính xác là
1 nơi lý tưởng thật, nhưng cái họ cần là tình cảm của con người. Chứ không phải là hưởng thụ ở nơi chỉ toàn sự cô đơn này.
Thượng Đế tỏ ra giận dữ :
-Ngươi dám chê bai nơi này. Nơi này thì có gì không tốt chứ. Muốn món ngon vật lạ. Cảnh sống thì thanh bình, không bon chen không vụ lợi. Cuộc sống như vậy……
Anh ta ngắt lời Thượng Đế :
-…..như cuộc sống của những con búp bê trong lòng kính vậy ? Con người khác búp bê ở chỗ là họ có trái tim, còn búp bê thì không ? Con người có trái tim nên họ biết YÊU. Còn búp bê thì không. Họ biết hy sinh vì người mình yêu còn búp bê thì chỉ sống vì mình. Ngài có muốn biến Thiên Dàng của ngài thành vương quốc của những con búp bê không ? Cô Khanh đây, cô ấy không phải là búp bê. Vì cô ấy có TÌNH YÊU. Vả lại cô ấy chỉ xin được về vài ngày để giúp người yêu vượt qua cơn đau buồn. Cô ấy đâu xin ngài được hồi sinh lại đâu nào. Cô ấy làm vậy là vì TÌNH YÊU.
Ngài suy nghĩ, ngài im lặng và cả Thiên Điện cũng không có tiếng nói gì. Ngoại trừ tiếng khóc của Hoàng. Suy nghĩ khá lâu, ngài quay sang hỏi Khanh:
-Con có yêu anh chàng kia nhiều không?
Khanh giải thích nhẹ nhàng, giống như nghề giáo viên mà Khanh
đã chọn. dường như Khanh đang đứng lớp giảng dạy cho 1 học trò đặc biệtvề bài học YÊU:
-Con sẵn sàng xuống địa ngục, chỉ để làm cho anh ấy vượt qua mọi sự đau đớn buồn bã và dằn vặt anh ấy. Chứ con không bao giờ có thể yên tâm ở trên Thiên Đàng, khi dưới kia anh ấy đang phải đối mặt với những gì đã xảy ra. Thưa ngài, Tình yêu vốn không phải là phạm trù gì to lớn.Mà thật chất, ngài có thể hiểu nó ở 1 khía cạnh hết sức dễ hiểu thôi.Tình yêu là khi ngài có thể làm bất cứ gì, chỉ để người ngài yêu hạnh phúc. Còn hiểu theo nghĩa sâu xa, thì đó là khi 2 người nam nữ, đủ chính chắn để có thể gắn bó cuộc sống với nhau.Hay lúc mà cả 2 cùng bị “cảm nắng” và cần tiêm 1 liều thuốc được gọi là Tình Yêu.

Nghe Khanh pha trò, cả Thiên Điện đều cười, cả Thượng Đế cũng vậy? Xong ngài khẽ lắc đầu:

-Thôi được. Con muốn xuống cũng được. Nhưng...con không được ở lại đây. Con phải xuống Địa Ngục. Đó là quy định. Ta không làm khác được. Ta chỉ giúp con được vậy thôi. Con quyết định đi. Con muốn ở lại, cũng chưa muộn đâu.

Khanh bàng hoàng và anh chàng kia cũng thế. Khanh biết là kinh khủng lắm. Không có Hoàng, Khanh sợ cảnh tối tăk và ghê sợ của Địa Ngục lắm. Nhưng mà... Khanh còn sợ hơn khi thấy Hoàng cứ như vậy. Khanh hiểu Hoàng đang nghĩ gì. Nhưng phải xuống Địa Ngục, quả thật Khanh sợ nhiều lắm. Địa ngục, nghe thôi cũng đủ làm cho ai cũng sợ. Huống gì là 1 cô gái như Khanh.

Anh chàng Minh kia lại lên tiếng:

-Tại sao lại bắt 1 cô gái như Khanh xuống địa ngục. Cô ấy đã phạm tội gì thưa ngài. Vả lại cán cân đã phán cho Khanh được ở lại mà. Sao ngài lại làm vậy? Như vậy là trái với phán quyết của cán cân Thiên Địa rồi còn gì?
Thượng Đế lắc đầu, tỏ vẻ giận dữ:
-Cô ấy phải đánh đổi. Vạn vật không gì là tự nhiên có được hết. Ở đây cũng vậy? Ngươi không được nói gì nữa. Ta không nghe nữa…
-Nhưng như vậy thì bất công quá thưa ngài. Cô ấy…….
Khanh ngắt lời anh ta:
-Cảm ơn anh! Nhưng Thượng Đế ngài nói đúng, không gì mà tự nhiên có cả. Tình yêu cũng vậy. Phải hy sinh cái này để có được cái kia. Con xin chấp nhận những gì ngài nói. Chỉ cần cho con được xuống trần gian vài ngày. Con xuống địa ngục cũng được thưa ngài. Con không dám cầu xin ngài gì hơn nữa.
Thượng Đế lúc này mới nguôi ngoai. Ngài noí:
-Ta cũng vì muốn xem cái mà 2 ngươi gọi là tình yêu là như thế nào. Ta cũng vì cảm thương cho anh chàng trong kia. Con được phép hạ thiên. Minh sẽ theo hộ tống con. Xuống ấy có vài điều con không thể làm được như trước. Cậu ta sẽ nhắc nhở con. Thôi 2 ngươi đi đi. Còn nhiều người chờ được cân Thiên Địa phán xử.
Khanh mừng rỡ, như muốn nhảy cẩn lên và ôm hôn Thượng Đế 1 cái cho đã. Nhưng Khanh sực nhớ, mình bây giờ là
1 oan hồn. Còn người mà Khanh vừa đỏi hun kia là Đấng tối cao. Hun bậy hun bạ thì chết. Khanh mỉm cười với ngài và cả
với Minh.
-Thưa ngài, con xin đa tạ và nhớ mãi ngài. Con muốn ôm hun ngài 1 cái như con vẫn làm với ba con hồi trước. Mỗi lần ba làm gì cho con. Nhưng ngài là Đấng tối cao, con không thể. Nhưng thưa ngài, con được xuống trần gian bao lâu vậy ạ!
Thượng Đế bất giác đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên có 1 con bé đòi hun ngài mà. Nhưng ngài kịp lấy lại phong thái của 1 Thượng Đế. Ngài đáp trả câu trả lời của Khanh gọn lỏn:
-Một ngày.
Còn Khanh thì như chết điếng người. Một ngày thì làm sao giải quyết tất cả bây giờ. Nỗi đau khổ của Hoàng làm sao được xoa dịu đi trong 1 ngày. Khanh lại van xin:
-Thưa ngài, trong 1 ngày làm sao con có thể……….
-Một ngày của ngài = 100 ngày dưới trần gian đó. Cô yên tâm đi.-Minh giãi thích cho Khanh hiểu, bây giờ cô mới yên tâm.
-Thôi 2 ngươi đi mau đi. Đừng làm mất thời gian của nhiều người khác. Thôi đi đi. Nhớ, sau 100 ngày phải quay trở lại đây. Con còn phải xuống địa ngục nữa. Trời đất rộng lớn, không ai trốn được “Tấm gương trần thế” này của ta đâu. Đi đi.
Khanh và Minh vội vã lui ra.
Khanh được đi vòng lại rổng sân rộng lớn đầy những cổ cây và thiên thần khinãy. Khanh còn đi ngang qua 1
con suối mà theo Minh nói, đây là suối dành cho những ai được trở thành thiên thần, sẽ được tắm dưới này và sẽ có thể bay lơ lửng được. Khanh thích được bay lắm. Nhưng bây giờ, Khanh phải về với Hoàng của Khanh mà thôi. Khanh được Minh đưa ra kỏi cánh cổng to đùng kia. Từ cánh cổng đi ra 10 mét là 1 cánh cửa nhỏ khác nữa. Minh vừa mở cảnh cửa. Khanh như bị hút vào cánh cửa tối om kia. Một lực hút cực mạnh làm Khanh như bật ra và mọi thứ cũng tối om lại.
 
Ngày đầu tiên. Khanh về đến trần gian.
Hoàng đã không ăn uống gì gần 3 ngày nay. Sau 3 ngày tang lễ của Khanh. Khanh bây giờ đã nằm dưới 3 tấc đất lạnh giá. Khanh phải nằm lại đó. Một mình, lạnh lẽo, cô đơn và không có Hoàng bên cạnh. Hoàng biết Khanh sợ lắm, Khanh vốn yếu đuối, cần lắm sự che chở của Hoàng . Hoàng muốn ở bên cạnh Khanh. Hoàng muốn nói với Khanh là Hoàng yêu cô nhiều lắm. Khanh ra đi đột ngột, dường như cũng mang theo mọi sức sống của Hoàng. Hoàng không đi làm. Hoàng cứ ngồi thế trên chiếc ghế sofa mà ngày trước Khanh vẫn hay ngồi. Hoàng nhìn như chết trân vào di ảnh của Khanh. Ba ngày nay, Hoàng không khóc, không hiểu sao nữa. Nhưng Hoàng quả thật không khóc, không khóc 1 giọt nước mắt nào trong tang lễ của Khanh. Mà Hoàng cũng chỉ dám đứng từ xa mà nhìn quan tài của Khanh mà thôi. Ba mẹ Khanh không cho Hoàng lại gần con gái của ông bà. Ông bà cho là không có Hoàng thì
Khanh đã đi với gia đình. Thì Khanh sẽ không phải bỏ chạy ra khỏi sân bay, để Khanh không phải vội vàng đến nỗi bị tai nạn. Bao nhiêu đau khổ của 2 đấng sinh thành khi mất đi đứa con gái út, ông bà trút hết lên cho Hoàng. Thậm chí anh trai của Hoàng còn đánh cho Hoàng 1 bạt tai. Trách móc Hoàng vì tại sao Hoàng không khóc cho Khanh . Mọi người cho là Hoàng vô tình. Nhưng thật chất, nỗi đau đã quá lớn. Lớn đến nỗi nước mắt không thể nào rơi xuống được nữa rồi. Nước mắt như cạn khô trong khóe mắt của Hoàng. Cả Hoàng cũng không hiểu tại sao. Lẽ ra Hoàng cứ tưởng mình sẽ phải lăn lộn đau khổ, khóc lóc thảm thiết lắm chứ Nhưng giờ, Hoàng chỉ thờ thẫn 1 mình. Nhưng từ khi Hoàng phải buộc trao thi thể lạnh buốt của Khanh lại cho người ta đưa vào quan tài. Nhìn người ta đóng nắp quan tài lại. Nhìn những mảnh khăn tang trắng treo khắp nhà (Khanh là con út nên không ai để tang cả). Hoàng không khóc nữa và từ đó đến giờ Hoàng cũng vậy. Tang lễ đã hoàn tất. Hoàng về với căn phòng mà trước đây Hoàng và Khanh từng mơ ước mai này sẽ là tổ ấm của 2 người. Căn nhà trước kia tràn đầy tiếng cười, và niềm hạnh phúc của 2 người. Giờ đây lạnh lẽo vô cùng. Nhìn đâu, Hoàng cũng thấy bóng dáng của Khanh. Hoàng nhớ lại khi tại nhà Khanh, mẹ Khanh đã trách Hoàng:
-Tại cậu! Tất cả là vì cậu. Vì cậu mà con gái tôi cãi lại gia đình để đi lại với cậu. Vì cậu mà nó phải đánh đổi tương lai tươi sáng của nó ở Úc. Mà cũng tại cậu mà nó phải chết như vầy. Trả con lại cho tôi. Huhuhuhu-Mẹ Khanh khóc và lao vào đánh Hoàng như trút giận.-Không vì nhận được cái tin nhắn của cậu. Nó đã lừa cho chúng tôi lên máy bay rồi một mình chạy ra khỏi sân bay. Nếu không như vậy thì nó đã không chết rồi. Cậu trả Khanh lại cho gia đình chúng tôi. Trả con gái lại cho tôi.-Mẹ Khanh khóc lên rồi gất đi. Hoàng thì chỉ đứng lặng im vì những lời của mẹ Khanh. Cảm giác tội lỗi.
Suốt thơi gian trong bệnh viện, Hoàng không bao giờ đặt Khanh xuống, Hoàng cứ bế Khanh trên tay mình. Khanh nhỏ bé. Hoàng thèm được có cảm giác Khanh đang dụi vào lòng mình như trước. Nhưng giờ đây, Hoàng chỉ đang bế 1 “Gia Khanh” lạnh lẽo. Hoàng không buông Khanh ra giây phút nào. Hoàng không muốn Khanh sợ. Khanh sẽ sợ lắm. Hoàng phải ở cạnh Khanh cơ mà. Và bây giờ, hơn lúc nào hết. Hoàng thì thầm với mình, với di ảnh của Khanh:
-Khanh ơi! Anh đã mua cái tủ lạnh mini, đúng như ý em thích. Từ nay khi đến tổ ấm của chúng ta. Em có thể uống nước lạnh, có thể ăn trái cây lạnh. Em sẽ không khỏi lo lắng cho bữa ăn của anh nữa phải không Khanh. Anh còn nhớ, ngày trước em đi học về là em chạy ra chợ, khệ nệ đủ thứ mua về cho anh. MÀ em quên là anh không có tủ lạnh. Thức ăn để vài ngày là hư hết. Anh còn nhớ em thích làm cô giáo. Ngày trước, em hay bắt anh đóng vai học trò của em. Mặc sức cho em dạy bảo, thậm chí là đánh đòn.-Hoàng mỉm cười 1 mình-Lúc đó, anh chê em dạy dở, nhưng em ơi! Em dạy hay lắm. em là cô giáo dạy hay nhất mà anh biết. Sở dĩ anh chê em vì anh thích được nhìn em giận dỗi, chun cái miệng của em. Trông em ngộ nghĩnh lắm.

Anh còn nhớ khi ấy, anh đã đặt 1 nụ hôn vào miệng em. Em giận anh cả tuần. Khanh ơi! Em còn nhớ không vậy? Em có nghe được mấy lời này của anh không Khanh ơi! Em đâu rồi. Về với anh đi! Anh phải làm sao trong thời gian đến đây. EM đáng ghét lắm. Em bỏ anh mà đi.
Hoàng gục đầu vào tấm ảnh của Khanh. Hoàng bật khóc. Những giọt nước mắt dồn nén sau 3 ngày, chợt tuôn trào. Như dòng lũ chảy mạnh, phá vỡ con đê ngăn chặn nó bấy lâu. Hoàng đâu biết rằng Khanh đang nghe, thậm chí là nghe rất rõ. Và con tim Khanh dường như tan vỡ ra từng mảnh theo những giọt nước mắt của Hoàng. Hoàng biết đâu rằng Khanh cũng đau đớn vô cùng khi chứng kiến những giọt nước mắt của người mà cô từng yêu hết mình. Và hơn hết, những giọt nước mắt ấy là vì cô. Cô đi lại chỗ Hoàng ngồi. Cô muốn ôm lấy Hoàng thật chặt như Hoàng vẫn làm khi cô gặp chuyện không vui. Khanh dang tay ra và bàn tay cô xuyên qua người Hoàng. Khanh đã chết. cô bây giờ chỉ là 1 hồn ma được hạ thế mà thôi. Cô hoàn toàn không còn có thể được gần gũi Hoàng nữa rồi. Khanh không còn có cơ hội nữa. cô nhìn Hoàng bất lực.

-Thôi nè! Cô quên là cô bây giờ chỉ là 1 con ma thôi. Cô và người ở trần gian không thể tương tác với nhau được nữa đâu. Cô chỉ được nhìn Hoàng mà thôi.-Minh nhẹ nhàng đến bên và an ủi.

Ứ! Khanh quên mất. Khanh nhìn Hoàng bằng đôi mắt buồn nhiều. Nhưng không không khóc. Ma thì không thể khóc…

Ngày thứ 2. Mọi thứ vẫn vậy.
Hoàng vẫn không đi làm. Hoàng cũng không ăn uống gì hết. Hoàng mở nhạc. Bài Endless love_Tình yêu bất diệt. Ngày trước 2 người thích bài này lắm…Giờ đây trong ánh mặt của Hoàng, Khanh không còn nhìn thấy cái nổng nhiệt, sự ấm áp nữa. Mà bây giờ là 1 ánh mắt vô hồn, không chút tình cảm. Thậm chí ánh lên vẻ căm phẫn.Bây giờ nhìn Hoàng trông khác lắm. Chính Khanh cũng thấy điều này. Khanh nói với Minh:
-Bây giờ anh ấy trông đáng sợ thật. Mấy ngày qua anh ấy không ăn uống gì hết. Ngày đó, Hoàng không bao giờ như vậy? Chưa bao giờ tôi thấy ảnh thành ra như vầy. làm sao bây giờ anh Minh. Tôi không thể làm gì ngoài việc ngồi đây và nhìn người yêu của mình đau khổ sao? Tôi không thể.-Khanh buồn rầu. Quả thật Khanh không đành , không đành lòng.
Và Minh cũng không biết làm sao. Làm trợ tá cho Thượng Đế cũng lâu, nhưng chính anh cũng chưa từng trải qua việc như vậy lần nào hết. Quả thật, tình yêu của nhân gian nhiều màu sắc, muôn màu muôn vẻ. Và nhiều khía cạnh, vui vẻ hạnh phúc cũng có. Đau buồn và bất hạnh cùng nhiều. Anh cũng không hiểu rõ nữa.
Hoàng lấy điện thoại ra xem. Mấy ngày nay, điện thoại của Hoàng reo liên tục. Bạn bè Hoàng gọi động viên Hoàng. Sau khi nhận cú điện thoại từ Tuấn, Hoàng đã không nhìn đến nó rồi.
Hoàng bỏ qua những số điện thoại của bạn bè. Nhưng lại như chết đứng lại trước 1 số điện thoại. Số của Khanh. 45 cuộc gọi nhỡ từ số của Khanh. hơn 20 tin nhắn nữa. Hoàng run rẩy đọc những tin nhắn.
“Anh đang ở đâu vậy? EM chuẩn bị ra sân bay rồi. Anh không tiễn em đi sao Hoàng”
“Anh hết yêu em rồi sao Hoàng? Đến sân bay đi? Em chuẩn bị bay rồi”
“Anh thật không muốn gặp em nữa sao? Em yêu anh?”
“Nếu anh không còn yêu em nữa, thì đành vậy? Em đi thật đấy nhé”
“Sao anh vô tâm vậy Hoàng? Anh đang ở đâu? Trả lời em đi mà”.
………………..
“Em quyết định không đi nữa Hoàng ơi! Em biết, em cũng không sống nổi khi phải xa anh như vậy?. Em rời sân bay rồi, anh đang ở đâu, em đến với anh bây giờ đây. Em yêu anh….”
Tin nhắn cuối này chưa được gửi đi thì Khanh đã bị tai nan rồi! Tin nhắn này còn nằm trong thẻ sim của Khanh. Mọi người nhặt được và đưa lại cho Hoàng. Có lẽ đây là kỷ vật duy nhất của Khanh mà Hoàng được phép cất giữ. Trong đó, là tin nhắn cuối cùng này, 1 tin nhắn chưa kịp gửi đi. Và ngay cả lần cuối cùng trong cuộc đời mình, Khanh vẫn nói yêu Hoàng.
Hoàng gào lên, ôm lấy lọ sao của Khanh tặng:
-Phải chi anh đừng ích kỷ và giận dỗi với em. Phải chi anh đừng cố chấp, phải chi anh….Anh là thằng khốn nạn, anh không xứng đáng để yêu em Khanh ah! Anh là đồ đáng chết. Anh….anh….
Cả căn hộ chìm trong sự oán than của Hoàng về chính mình. Mọi thứ mang hình bóng của Khanh hiện lên rõ ràng trong tâm trí của
Hoàng. Mọi thứ như vỗ tung lên trong sự đau khổ của Hoàng. Và Khanh thì im lặng. Một sự im lặng đau đớn. Khanh yêu Hoàng.

Ngày thứ 7…Hoàng đi làm
Một tuần rồi. Hôm nay, Hoàng quyết định đi làm. Hoàng dậy chuẩn bị từ sớm. Khanh muốn theo Hoàng đi đến sở làm, nhưng Minh không cho phép:
-Khanh không đi ra ngoài được đâu. Khanh là trường hợp ngoại lệ. Xuống trần gian không có lệnh của Thượng Đế. Khanh không thể đi nơi nào khác, ngoài căn hộ này của Hoàng. Vì đây là nơi đầu tiên Khanh đến. thông cảm nhé. Lát nữa, tôi sẽ đi theo anh ta thăm dò cho Khanh. Tôi có lệnh nên đi đâu cũng được hết. Đó là lý do mà Thượng Đế phái tôi đi. Bây giờ cô mà ra đường, thậm chí cô không còn có thể xuống địa ngục nữa. Cô sẽ thành 1 oan hồn lang thang. Thê thảm lắm. Thôi ngồi đi, tôi đang muốn nghe về chuyện của 2 người đây.
Khanh tiu ngỉu ngồi xuống ghế. Nhà cửa bề bộn lắm. Minh phải làm phép, sắp xếp tất cả lại với nhau. Căn nhà bây giờ trông mới giống căn hộ tổ ấm mà Khanh và Hoàng từng mơ ước. Khanh giơ tay lấy lọ ngôi sao trên kệ, ôm vào lòng.
-Của cô xếp đấy hả?-Minh hỏi.
Khanh mỉm cười, khẽ gật đầu:
-Quà sinh nhật. Năm đầu tiên yêu nhau tôi đã xếp tặng anh ấy. 2301 ngôi sao. Tượng trưng cho ngày sinh của anh ấy 23/01.
-Vậy 2 người yêu nhau như thế nào?
Bao kỷ niệm ùa về trong Khanh. Kỷ niệm của những ngày 2 đứa yêu nhau:
-Chúng tôi yêu nhau từ năm tôi học lớp 12, anh ấy là sinh viên năm 3. Nhà anh ấy ở dưới quê, anh ấy phải đi làm thêm để có tiền ăn uống, sinh hoạt. Tôi nhớ ngày ấy, tôi thích nhất là món kẹo bông và đọc sách. Anh ấy dùng hết tiền làm thêm để mua kẹo bong và mua sách cho tôi. Để rồi cuối tháng, ảnh vác cái bụng đói meo lên giảng đường. Cho đến khi ảnh ngất xỉu khi làm thêm, bác sĩ mới cho tôi hay là anh ấy bị hạ đường huyết, vì mấy ngày qua uống nước lã trừ cơm. Tôi đề nghị, hỗ trợ ảnh. Nhưng ảnh không chịu. Hoàng là thế, không bao giờ muốn sự giúp đỡ từ ai hết. Tình yêu của tôi không vụ lời gì hết. Ấy vậy mà khi gia đình tôi biết được, họ ra sức ngăn cản, họ bảo anh Hoàng muốn đào mỏ gia đình tôi. Tôi và ảnh phải đấu tranh nhiều lắm, nhưng cũng không làm được gì.-Khanh đứng dậy, đi vòng quanh căn nhà.- Nhưng chúng tôi không nản chí. CHúng tôi vẫn ở bên nhau.
-Vậy còn căn hộ này?
-Đây là căn hộ mà ảnh mua rẻ lại từ 1 người bà con. Chúng tôi sẽ dùng căn nhà này là tổ ấm cho mình. Tôi cũng mơ về 1 tổ ấm gia đình. Trường học của tôi ở gần đây. Chiều nào tôi cũng đến nấu ăn cho ảnh. Dọn dẹp nhà cửa. Khi buồn chuyện gì, tôi cũng đến và được anh ấy an ủi…
-Vậy làm sao 2 người quen biết nhau?
Khanh lại nhẹ nhàng kể lại. Mọi thứ như vừa xảy ra hôm nay.
-
Anh ấy là sinh viên, được cử về trường tôi để tư vấn tuyển sinh. Tôi gặp và yêu nhau. Mà tôi cũng quên chưa cảm ơn anh, vì anh đã xin giúp tôi.
Minh cười nói:
-Đâu có gì đâu. Vì tôi thấy cô là người duy nhất từ trước giờ dám xin trở về vì người mình yêu. Cô cam đảm. Vả lại đã lâu lắm rồi, tôi mới nghe 2 chữ TÌNH YÊU được nhắc đến tại Thiên Điện đó. Trên Thiên Địa, quả thật nhiều thứ hấp dẫn lắm, nhưng nơi đó không có chỗ cho TÌNH YÊU. Tôi khâm phục cô cam đảm, và cảm thương cho anh chàng Hoàng kia đau khổ, dằn vặt mình. Mà bây giờ tôi thấy ảnh khá hơn rồi đó.
-Không đâu! Ảnh như vậy tôi mới sợ. Ánh mắt anh ấy không còn ấm áp nữa. Mà thôi, anh làm ơn đi theo ảnh đến sở làm giúp tôi nhé. Tôi lo lắm. Phiền anh vậy.
-Được rồi, tôi giúp cô. Nhưng cô nhớ là không được đi đâu khỏi căn nhà này đấy nhé. Từ giờ đến ngày thứ 100. Nhớ nhé. Tôi đi đây,
Nói rồi, Minh búng tay và biến mất. Giờ chỉ còn mình Khanh đối diện với chính mình. Khanh cũng rất sợ. Sợ sau 100 ngày này, cô phải xuống địa ngục. Nơi ấy chắc đáng sợ lắm. Khanh lo lắng cho mình. Và hơn hết là cho Hoàng của cô đang phải đối mặt với nỗi mặc cảm tội lỗi to lớn.
Đến chiều, khi Khanh đang lơ lửng trên trần nhà thì đột nhiên có người đến. không phải Hoàng. Cánh cửa mở ra và Khanh chợt nhận ra ngay, đó là Lan. Cô bạn chung lớp với Khanh, ngày xưa cũng từng theo anh Hoàng. “Cô ấy làm gì ở đây nhỉ?” Hóa ra Lan đến đây để dọn dẹp nhà cửa cho Hoàng, chắc cô nàng muốn thế chỗ mình. –Khanh đoán vậy. Giờ này Hoàng cũng tan ca rồi, chắc cũng sắp về nhà. Lan nấu nướng vào món, rồi dọn dẹp nhà cửa, cũng chẳng còn gì để dọn, vì vừa sáng Minh đã dọn hết rồi.Nhưng…
-Cô ta làm cái quái gì với lọ sao và những con gấu bông đó vậy? Toàn là đồ của mình mà. Sao cô ta dám quẳng nó vào thùng vậy. Không được làm vậy chứ.-Khanh muốn ngăn cản lại lắm, nhưng bây giờ thì không thể. Chỉ có Minh mới có được quyền phép tương tác với con người thôi. Nhưng nhìn cô ta lục lạo đồ đạc của mình, Khanh tức lắm.

-Cô làm cái gì với những thứ đó vậy? Ai cho phép cô vào đây.-Sau tiếng mở cửa là tiếng hét lên. Hoàng đã về kịp lúc và Minh cũng xuất hiện cạnh bên Khanh.

Còn Lan thì khỏi phải nói, bối rối vô cùng. CÔ nàng ấp úng:

-Anh….anh….về ….rồi hả? Em xin lỗi, em…em….em chỉ đến dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho anh thôi. Những thứ này em thấy không cần thiết nữa, nên em tính dọn dẹp thôi mà.

Em …..em………..em…xin lỗi.

-Ai nói với cô là nó không cần thiết. Đồ của Khanh tặng tôi, không cần thiết là thế nào. –Hoàng vừa nói, vừa dành lại con gấu bông trên tay cô ả, xếp nó và những con gấu khác trong thùng ra, xếp lại vào kệ.

-Nhưng Khanh chết rồi, anh không thể cứ ôm hình bóng của Khanh hoài được chứ. Anh phải quên cô ấy mà sống. Anh còn tương lai nữa chứ. Em không thể cứ nhìn anh như vậy hoài được đâu. Anh phải quên cô ấy đi.

Hoàng nói hơi thô lỗ:

-Không bao giờ. Không bao giờ cô hiểu không? Khanh không chết, cô ấy còn sống mãi với tôi. Tôi không bao giờ quên được Khanh. Không bao giờ.Còn bây giờ cô về đi, và tôi không muốn chuyện này tái diễn đâu.

Lan cố thanh minh, cô ta trông tội nghiệp:

-Em….em chỉ muốn giúp anh vượt qua mọi….

Hoàng ngắt lời trước khi cô ả nói xong:

-Tôi không cần. Đi đi và đừng bao giờ làm như vậy nữa. ĐI ĐI.-Hoàng gần như nổi giận. Chưa bao giờ Hoàng trông đáng sợ như vậy. chưa bào giờ Hoàng đối xử như vậy với con gái cả. Khanh sợ. Sau khi Lan đi. Hoàng ngồi xuống và ôm hết nhữ chú gấu bông của Khanh vào lòng:

-Anh xin lỗi, suýt nữa anh không giữ được thứ này cho em rồi. Xin lỗi em nhiều lắm.

Khanh đau lòng lắm. Đau như cắt. vì cái chết của mình, mà Hoàng biến thành con người như vậy. Thật đáng sợ.

Qua Minh, Khanh biết được Hoàng đang tìm luật sư để kiện anh chàng thanh niên đã gây tai nạn cho Khanh. Khanh buồn rầu:

-Anh ấy khác rồi. Tôi không muốn anh ấy như vậy đâu. Anh chàng đó không có tội, do tôi đi qua đường mà không nhìn đấy thôi. Anh Hoàng sai rồi. Tôi không hiểu sao anh ấy lại

-Có gì đâu! Anh ấy không muốn chấp nhận sự thật. Anh ấy muốn mọi người, ít ra cũng có 1 người phải đau khổ như anh ấy khi mất đi người thân. Đó là sự ích kỷ mà con người nào, dù tốt hay xấu cũng có 1 chút trong người hết.

Nghe Minh nói, Khanh chợt thấy Hoàng sao mà…..xa lạ.

Ngày thứ 20. Xuất hiện 1 nhận vật khác.
Hôm nay Hoàng nghỉ ở nhà. Khanh và Minh thì lơ lửng trên cao(hồn ma mà)
vì còn đang ngái ngủ thì tiếng chuông cửa réo lên. Khanh, Minh và cả Hoàng cũng giật mình. Mất ngày qua, bạn bè của Hoàng đến an ủi đều bị Hoàng đuổi đi hết. Từ đó, không ai dám đến nữa, sao lại có người đến nữa. Hoàng ra mở cửa. Một cô gái. Xa lạ. Nhưng có điều làm cho mọi người bất ngờ,
cô ấy trông giống Khanh một cách lạ lùng. Nếu nói là giống như tượng tạc thì hơi quá, nhưng quả thật cô ấy giống Khanh lắm. cả Minh cũng nhận ra, vì Khanh thấy anh ta giật mình và quay sang hết nhìn Khanh rồi nhìn cô ta. Ra điều đang so sánh. Còn Hoàng thì khòi nói, Hoàng đứng như trời trồng trước cửa. Hoàng tưởng như Khanh đang đến tìm mình, tưởng như cô người yêu của mình đang đừng trước cửa. Hoàng muốn chạy lại ôm chầm lấy cô ấy, siết chặt cô ấy trong vòng tay và đặt lên môi cô ấy 1 nụ hôn nồng cháy. Nhưng sự thật thì không phải. Hoàng vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra, Khanh của anh đã chết. Người đứng đây chỉ là người giống người. Nụ cười của Linh_Tên cô gái, đã mang anh về. Cô ấy có 1 chiếc răng khểnh trông tinh nghịch lắm, còn Khanh thì răng đều như bắp. Quả thật, Hoàng không còn giận dữ vì đoán mình bị làm phiền. Hoàng mời Linh vào nhà. Bây giờ Khanh mới để ý, Linh cũng khác Khanh nhiều điểm
nhỏ. Tóc Linh cắt ngang vai, trông mạnh mẽ lắm. Linh cao và mập hơn Khanh nhiều lắm. Da Linh thì ngăm đen, chứ
không trắng trẻo như Khanh. Nhưng ngoài những điểm nhỏ ấy, Linh vẫn trông giống Khanh nhiều lắm. Đó chắc cũng là lý do Hoàng không ghét Linh cho lắm.
 
Ngày thứ 25. Linh lại đến.
Linh là hàng xóm mới của Hoàng mà. Hôm trước Linh đến để chào người hàng xóm mới. căn hộ của Linh ở lầu trên. Linh ở đó 1 mình. Hoàng cứ mặc cho Linh nói về lai lịch của Linh. Còn Hoàng thì chỉ ngồi nhìn Linh mà thôi. Bởi vì Linh giống Khanh mà. Hoàng muốn được sống những giờ phút có Khanh. Khi Linh trò chuyện, Hoàng càng thấy giống Khanh lạ thường. Hoàng từng yêu yêu cái miệng nhỏ nhắn, nhưng liếng thoắt hoài không nghỉ. Linh cũng có cái miệng xinh xinh ấy. Linh là người Bình Định, nhà có 2 anh em. Linh cũng là con út trong gia đình. Nhà Linh nghèo, anh trai Linh lái xe ôm. Căn hộ này là do bạn của Linh để lại với giá gần như cho không.
-Anh biết không, tôi thích đọc sách lắm. hôm trước đến chào anh nghe anh quảng cáo nhà anh có nhiều sách, hôm nay tôi sang để mượn anh đó. Được không anh
Hoàng. Anh Hoàng ….anh sao vậy? anh có nghe Linh nói gì không? Sao ngồi nhìn Linh ghê vậy. mặt Linh dính gì dơ sao.-Linh chùi lia chùi lịa lên mặt ngơ ngác khi ngước lên thì thấy Hoàng nhìn mình chằm chằm. còn Hoàng thì giật bắt người khi nghe Linh hỏi.
-Hả? Linh hỏi tôi cài gì…?
-Linh hỏi anh cho tôi mượn cuốn sách được không?
-Linh mượn sách à. Linh thích sách nào? Của ai?
Linh vò tóc suy nghĩ 1 lúc, như đang cố nhớ ra 1 cái tên nào đó:
-À! Anh có sách của Victor Hugo không? Linh
thích cách viết của ổng.
-À! Tôi không đọc sách, nên không biết ông gì đó.
Linh ngơ ngác, mới hôm trước Hoàng còn nói với Linh nhà Hoàng có nhiều sách lắm. Hôm nay lại bảo không đọc sách.
-Sao hôm trước anh nói với Linh là nhà anh có nhiều sách mà.
-Uh thì nhà tôi có nhiều. Nhưng tôi không nói là tôi đọc nhiều.
Linh càng không hiểu gì hết:
-Anh không đọc mà lại mua nhiều sách để trong nhà.
Hoàng buồn rầu thú nhận:
-Bạn tôi đọc nhiều, mà lại hay đến nhà tôi chơi. Nên người ta gửi lại nhà tôi đó. Thôi Linh theo tôi vào đây. Tôi đưa cho.
Linh theo Hoàng vào trong. Lúc này, Khanh và Minh mới ngồi xuống ghế. Khanh cứ dõi theo vào trong. Minh mỉm cười như trêu Khanh:
-Thôi nhìn gì mà lắm vậy? Sách đó của Khanh phải không? Ghen rối hả?
Khanh chun miệng:
-Làm gì có chứ? Tôi bây giờ mà ghen gì nữa. Tôi đang nghĩ về cô ấy. Linh giống tôi lạ thường, đến cả sở thích đọc sách, nhất là hâm mộ Victor Hugo nữa. Tôi nghĩ nếu anh Hoàng và Linh ….thì sẽ tốt hơn là ảnh cứ như vậy. Nhưng làm sao tác thành được bây giờ. Anh nghĩ sách giúp tôi với.
-Thôi nào. Tôi còn tưởng Khanh ghen nữa chứ. Bạn trai cũ mang sách của mình cho người con gái khác, giống hệt như mình mượn. không buồn thiệt hả?
-Buồn thì cũng chút chút. Nhưng tôi đâu ích kỷ vậy đâu. Tôi sẽ ghen nếu như tôi còn có thể ở bên anh ấy. còn bây giờ, tôi đang làm cho ảnh đau khổ. Giờ thì…Anh giúp tôi nha.
Minh ngả người ra sofa, mơ màng:
-Thôi nào! Tình cảm phải để nó tự nhiên, nhân gian của cô chả có câu gì mà…cái gì ép….ép……gì mà…duyên ấy.
-Ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên. Tôi biết, nhưng mà tôi không có time_thời gian. Đã 25 ngày trôi qua rồi còn gì nữa. Tôi còn lại 75 ngày và tôi không thể để sự hy sinh của mình là vô ích. Tôi cần được thấy anh ấy khá hơn, anh ấy hạnh phúc trở lại, trước khi tôi phải vào Địa Ngục.
Khanh buồn rầu ngồi ngửa ra ghế, long suy nghĩ lung tung.

Ngày thứ 30. Hoàng đến phiên toà.
Hôm nay là phiên tòa xử án đầu tiên. Sáng nay, Hoàng đã nói với bức di ảnh của Khanh.
-Em yên tâm. Hôm nay là phiên tòa sơ thẩm, kẻ đã gây tai nạn cho em phải trả giá. Hắn phải trả giá vì đã mang em của anh đi. Anh đau vì mất em, thì hắn cũng phải đau vì phải vào tù. Chờ tin của anh nha.
Nói rồi Hoàng bỏ đi. Minh cũng ngay lập tức biến mất để đi theo Hoàng. Chỉ còn Khanh ở nhà này thôi. Khanh muốn vào xem hôm trước Hoàng đã cho Linh
mượn quyển sách nào. Vào trong phòng làm việc của Hoàng, Khanh đền ngay kệ sách. Ngày trước ba mẹ muốn Khanh vào Kinh tế, nhưng Khanh lén đăng ký Sư phạm văn. Khi biết chuyện, gia đình Khanh giận lắm. Nhưng cũng đành chịu vì Khanh đậu Á khoa cơ mà. Nhưng đe sẽ đốt hết những cuốn sách của Khanh. Hoảng quá nên Khanh mang sang đây gửi cho Hoàng “chăm sóc” dùm mấy quyển sách này. Khanh vào và dò tìm. Linh mượn quyển Nhà thờ Đức Bà Paris, Chín Mười Ba và Những người khốn khổ. Quyển ấy Hoàng tặng Khanh. Nếu là Khanh trước đây, chắc Khanh sẽ ghen nhiều lắm. Nhưng hổng hiều sao vì Khanh đã là ma, mà đã là ma thì không biết ghen hay là vì Khanh cũng muốn Linh và Hoàng đến với nhau.Khanh đưa tay lấy đại 1 quyển sổ trên kệ của Hoàng xuống xem, Khanh muốn xem lại nét chữ của Hoàng. Lật được vào trang thì Khanh nhận ra. Đây là nhật ký của Hoàng. Khanh hồi hộp đọc:
Ngày…tháng….năm…
Hôm nay, Khanh giận mình vì mình trót hôn lên cái miệng hay chun ra của Khanh. Giận cũng đúng phải không Khanh. Ai bảo Hoàng yêu Khanh nhiều quá làm chi.
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay ba Khanh đến gặp mình. Ông bảo mình rời xa Khanh ra, ông không muốn mìnhlàm ảnh hưởng đến tương lai của Khanh. Mình có làm ảnh hưởng tới Khanh không vậy? không! mình yêu Khanh nhiều lắm. Mình muốn bảo vệ Khanh, nhưng còn gia đình Khanh
thì sao đây. Sao họ không chấp nhận mình.
Ngày…tháng…năm…
Mình phải chia tay với Khanh thôi. Ba mẹ và anh Khanh lại đến. Thiếu điều quỳ xuống lạy mình. Mình không thể xem như không có gì được đâu. Làm sao bây giờ.
Ngày …tháng..năm…
Khanh ngốc thật. Trời mưa vậy mà chạy đến đây. Giờ Khanh đang ngồi ngủ trước mặt mình. Nhìn Khanh lạnh run lên vì đã chạy trong mưa, mình thấy tội lỗi quá. Có lẽ những gì mình nói hôm trước làm Khanh tổn thương nhiều. Nhưng mình không còn cách nào khác. Nhưng thôi, mình đã hứa với Khanh là sẽ cùng vượt qua mọi thứ. Mình sẽ làm được mà. Khanh ơi! Anh yêu em.
Khanh hồi hộp lật tiếp vài trang nữa.
Ngày …tháng..năm…
Hôm nay, Khanh giận mình vìmình không nói “anh yêu em” như cô ấy hay nói “em yêu anh” với mình. Khanh bảo mình không yêu cô ấy. Nhưng Khanh ơi! Hoàng yêu Khanh nhiều lắm. Yêu hơn tấtcả mọi thứ. Nhưng sao Hoàng vẫn không thể nào nói được 3 chữ ấy như Khanh mong muốn. Tha lỗi cho Hoàng nha. Hoàng yêu Khanh.
Khanh tìm đọc những dòng Hoàng ghi về cái chết của Khanh.
Ngày …tháng..năm…(Ngày Khanh chết)
Tin được không? Bây giờ và trong giờ phút này, Khanh đang nằm bất động trongc hiếc quan tài. Khanh vẫn chưa nghe được 3 chữ đó mà. Khanh chết rồi. Có buồn cười không. Ba mẹ Khanh không cho mình vào gần Khanh. Họ cho là vì mình mà Khanh mới mất. Mà cũng đúng, không vì mình thì Khanh đã không bỏ chạy khỏi sân bay, để không bị xe tông phải. Vì mình hết.
Ngày …tháng..năm…
Không thể chấp nhận được, không thể ngủ được. Khanh đã nằm yên dưới 3 tấc đất. Khanh
chắc lạnh lắm Khanh nhỉ?
Ngày …tháng..năm…
Một tuần rồi, Khanh không còn 1 tuần rồi. Trống vắng, không còn tin nhắn chúc ngủ ngon quen thuộc, mình không ngủ được. Hôm nay, mình phát hiện ra. Lỗi không phải vì mình. Mình đâu có giết Khanh. Lỗi là do tên ấy đã tông phải Khanh. Chính hắn phải đền tội cho Khanh. Chính hắn mang Khanh đi. Mình đã thuê luật sư khởi kiện hắn. Hắn sẽ trả giá. Khanh ơi! Anh sẽ đòi công bằng cho em.
Đến đây thì Hoàng không còn ghi gì nữa hết. Có lẽ Hoàng mệt mỏi đến không còn có thể ghi nữa. Khanh ngồi lặng im. Buồn rầu.
Đến chiều thì Hoàng và Minh về. Phiên toàn diễn ra không quá rầm rộ. Minh kể:
-Một phiên toàn sơ thẩm nhỏ. Anh thanh niên kia cũng hối lỗi. Anh ta không nhớ rõ mọi việc.Anh ta bảo là đang chạy lái xe ôm, thì Khanh băng qua đường.Rồi tông phải.Còn Hoàng của Khanh thì cứ kết tội người ta. Tôi nghiệp gia đình anh thanh niên đó. Ảnh có vợ và 3 con rồi. Là lao động chính trong nhà. Giờ mà vào tù thì…

Minh bở lửng câu nói. Khanh cũng hình dung ra hoàn cảnh của người đó. Khanh đâm ra trách Hoàng sao mà ích kỷ vậy? Không như Hoàng ngày xưa. Lỗi là do Khanh mà. Anh thanh niên đó vừa quẹo cua làm sao mà tránh được, khi Khanh băng qua đường vội vậy. Khanh bất cẩn.

Ngày thứ 33. Linh sang
-Linh sang trả anh Hoàng quyển sách. Linh đọc xong rồi nè.
Hoàng đặt ly nước xuống bàn.
-Không có gì đâu. Linh đọc nữa thì lát vào lựa. Tôi không đọc sách nên không biết cuốn nào hay hết. CHỉ có bạn tôi là mê thôi.
Linh nhận ly nước từ Hoàng.
-Bạn anh là con gái đúng không? Người yêu anh Hoàng hả?
Hoàng ngạc nhiên hỏi lại:
-Sao Linh biết?
-Có gì đâu. Nhìn cuốn sách là biết rồi. Chỉ có con gái mới giữ sách thẳng tắp và thơm tho như vầy. Đường rọc sách cũng đẹp, lại không có vết gấp sách khi làm dấu.Còn Linh đoán là người yêu vì anh Hoàng ghi đây nè. “Tặng người anh yêu”.Chị ấy đâu rồi, sao không thấy đến thăm anh Hoàng nữa vậy?
Hoàng bật cười trước suy luận của Linh. Hoàng im lặng.
-Cô ấy không còn nữa. Cô ấy mất cũng gần hơn tháng nay rồi.
Linh tỏ ra bối rối trước sự vô ý của mình:
-Tôi xin lỗi…Hèn gì Linh cứ thấy anh Hoàng buồn buồn hoài. Chắc anh chị yêu nhau lắm hả? Mà hôm trước anh Hoàng đi đâu ra toà án vậy? Linh đi ngang thấy anh, tính kêu nhưng anh chạy nhanh quá.
-Ra tòa án thì đi kiện chứ đi đâu? Tôi kiện người đã gây tai nạn cho cô ấy. tôi muốn hắn phải đền tội.
Linh hạ giọng:
-Nhưng nếu người ta không có tội thì sao? Anh đau khổ vậy anh cũng hiểu mà. Sao anh lại bắt gia đình người ta cũng phải lao đao theo anh chứ?
-Tôi muốn đòi lại công bằng cho Khanh. Tôi không muốn cô ấy chết oan uổng. Tôi muốn hắn phải trả giá, vì đã mang Khanh của tôi đi.
Linh vẫn tiếp tục:
-Nhưng anh nghĩ chị ấy có vui khi thấy anh như vậy không? Khi mới dọn về, Linh đi chào mọi người. Ai cũng khuyên Linh đừng vào nhà 906 này. Họ bảo anh có chuyện buồn nên trông đáng sợ lắm. Nhưng mà Linh vẫn vào đấy thôi. Linh nhận ra là họ nói sai. Anh Hoàng không đáng sợ. Anh trông hiền lành và chân thành lắm. Linh nghĩ chị ấy cũng yêu cái chân thành cái hiền lành ấy của anh. Vậy mà anh lại…Thôi tôi về.
Linh ra về. Căn nhà lại trở nên im lặng. cả Hoàng, Minh và Khanh đều im lặng. Suy nghĩ.

Ngày thứ 49. Trời mưa, Hoàng bệnh.
Chưa bào giờ Khanh thấy mình vô dụng vậy. Hoàng bệnh rồi. Khanh không biết cách nào có thể giúp Hoàng được nữa. Hoàng sốt cao lắm. Hôm nay là 49 ngày của Khanh.
-Chiều
nay anh ta đến nhà Khanh. Nhà Khanh đang làm đám 49 ngày cho Khanh. Làm to lắm. Nhưng vừa thấy Hoàng đến. Mọi người đều đi ra, chửi bới Hoàng um sùm. Không cho Hoàng vào thắp nhang, không cho Hoàng vào nghĩa trang gia tộc của Khanh để thăm mộ. Hoàng còn bị họ đánh vào đầu nữa. nhưng Hoàng không chịu về. Cứ quỳ đó, mặc cho trời mưa. Anh ta cứ quỳ đó.. Đến khi mẹ Khanh tức chịu không được, ngất đi thì Hoàng phải đi. Anh ta dầm mưa cả buổi trời trên đường.-Minh thuật lại.
Hoàng dầm mưa, Hoàng đi trong mưa. Trên con đường ngày xưa 2 đứa vẫn thường đi ngang. Con đường mà ngày trước Khanh và Hoàng cùng khóc trong mưa, khi ba mẹ cấm cản. Con đường đầy ấp kỷ niệm. Kỷ niệm của những năm sinh viên. Hoàng đưa đó Khanh trên chiếc xe đạp, mà mỗi lần đạp là y như nó có 1 bản nhạc đi theo. Bạn bè trêu chọc. Cả anh chàng cùng lớp theo đuổi Khanh, hắn chạy ngang 2 người trên chiếc SH bảnh bao. Hắn chế nhạo Khanh không chịu hắn, mà giờ ngồi trên chiếc xe đạp cà tàng. Khanh biết Hoàng
buồn. Hoàng đôi khi cũng tự ti với hoàn cảnh của mình và Khanh. Nhưng nhìn Khanh cố tình vô tư, cảm nhận tình cảm của Khanh. Hoàng cố gắng vượt qua.Bởi thế, số tiền kha khá đầu tiên có được, Hoàng mua 1 chiếc Dream cũ. Hoàng vui và Khanh cũng vậy. Vậy mà giờ đây, con đường vẫn còn đó. Vẫn còn chiếc ghế đá, còn cả tán cây Bằng lăng ngày xưa, nhưng bây giờ thì chỉ còn Hoàng, Khanh đã ra đi. Đi xa và không về được nữa. Hoàng lang thang, cứ thế lang thang. Hoàng lang thang với mong muốn được gặp lại Khanh đâu đó, 1 lần sau cuối. Cuối cùng, Hoàng cũng về nhà. Ướt sũng. Hoàng đổ ập xuống ghế. Run lẩy bẩy. Hoàng bệnh rồi. Chắc là cảm. Khanh sà xuống gần Hoàng. Khanh không thể đặt tay lên trán Hoàng để xem Hoàng có sốt không. Vì với Hoàng, Khanh là vô hình mà. Khanh càng không thể nấu cho Hoàng tô cháo giải cảm như ngày trước. Nhìn quần áo Hoàng ướt sũng, Khanh cũng không thể thay giúp Hoàng được. Càng không thể giúp Hoàng uống thuốc. Khanh thấy vô dụng. Chính người mình yêu bệnh, giờ Khanh cũng không thể làm gì được. Vì Khanh đã chết. Khanh không hiện hữu trên trần gian được nữa. Nhìn Hoàng run lên vì lạnh, Khanh thật sự rất muốn ôm lấy Hoàng. Cho Hoàng thấy ấm áp. Nhưng muộn rồi. Và người sẽ làm giúp Khanh, chỉ có thể là Linh. Uh! Linh sang đúng lúc thật. Khanh biết đó là phép của Minh thực hiện. Khanh tránh xa Hoàng, nhường chỗ cho Linh. Linh rờ trán Hoàng. Linh hốt hoảng:
-Anh nóng quá vậy nè. Đi đâu mà người ướt hết rồi vậy? Khổ thân, sống 1 mình mà bệnh thì khó khăn đó. Để Linh thay quần áo cho anh đã.
Linh vào phòng Hoàng và lấy ra 1 bộ pajama màu sọc trắng. Sau khi thay quần áo ướt ra. Linh lấy chăn ra đắp cho Hoàng, Hoàng vẫn còn lạnh run lên. Linh lấy nước ấm nhúng khăn rồi chườm lên trán cho Hoàng. Đoạn rồi Linh vào nấu cháo cho anh.
Khanh buồn rầu. Lẽ ra những công việc ấy là của Khanh mới đúng. Lẽ ra…Nhiều mâu thuẫn diễn ra trong Khanh. Một mặt, Khanh muốn anh Hoàng thoát khỏi hoàn cảnh này, cách hay nhất đó là tìm cho Hoàng 1 người có thể thay thế Khanh. Có như vậy, Khanh mới yên tâm mà đi. Nhưng rõ ràng, một khía cạnh nào khác. Khanh đang ghen. Có lẽ vậy? Con gái mà. Khanh vẫn thấy có chút gì hơi ganh tị với Linh. Hoàng là người yêu của Khanh mà. Hoàng phải được Khanh chăm sóc chứ? Hoàng lẽ ra phải…
-Thôi nào cô Gia Khanh. Nhớ mục đích của cô xuống đây không? Cô đánh đổi Thiên Đường để xuống Địa Ngục. Tất cả là vì cô muốn giúp Hoàng vượt qua thời gian kinh khủng này mà. Giờ chúng ta đang đi đúng hướng rồi, sao cô lại ghen như vậy? Đúng là con gái mà.-Minh cắt ngang cái mớ suy nghĩ đầy mâu thuẫn của Khanh. Mang Khanh về với đúng mục đích mà Khanh dự tính.
Linh mang cháo ra, vực Hoàng dậy và đút cháo. Từng muỗng cháo, nhẹ nhàng từng tí một.
Hoàng như 1 cậu bé ngoan ngoãn ăn cháo. Ăn cháo xong, Linh cho Hoàng uống thuốc cảm. Rồi đặt Hoàng xuống sofa ngủ. Trong cơn mơ màng, Hoàng gọi tên Khanh lẫn lộn tên Linh. Hoàng chìm vào giấc ngủ khi uống xong liều thuốc cảm.

Hôm sau, Linh cũng sang nấu cháo và cho Hoàng uống thuốc. Đến 2 ngày sau thì Hoàng khỏe lại. không còn mơ màng nữa. Hoàng tỉnh táo nhưng còn yếu lắm. không đi làm được , cũng không ngồi dậy được. Linh sang nhà dọn dẹp giúp Hoàng. Linh lụi cụi quét nhà, trong Linh thành thạo việc nhà lắm. Không như Khanh vụng về vì từ bé đã không phải làm gì hết. Linh vừa dọn dẹp, vừa hát theo 1 bài hát mà Linh nghe trên chiếc Ipod. Thật bất ngờ, bài Endless love, bài hát mà Khanh và Hoàng thích. Càng ngày, Khanh càng ngạc nhiên về sự giống nhau lỳ lạ của Khanh và Linh. Hoàng cũng vậy. Hoàng hỏi:

-Sao Linh thích bài hát đó vậy? Sao không là bài khác.

Khanh chợt nhớ lại:

-Anh Minh biết không? Ngày xưa, anh ấy cũng hỏi tôi câu đó.

-Vậy Khanh trả lời sao?

Khanh còn nhớ như in ngày hôm đó. Khanh đã nũng nịu với Hoàng

-Vì với em khi đã yêu thì tình yêu đókhông bao giờ phai nhạt. Khi đã yêu là yêu hoài, yêu mãi. Dù có khó khăn thì cnũg vượt qua. Tình yêu luôn là bất diệt.

Ở hiện tại, Linh trả lời lại Hoàng:

-Anh Hoàng biết không, trước giờ Linh chưa yêu ai hết. Nhưng Linh vừa nhận ra mình yêu 1 người. Linh thích bài này, vì với Linh đã không yêu thì thôi, khi yêu thì yêu hết mình, yêu bằng cả con tim. Không gì ngăn cản được, không bao giờ nhạt phai đi. Bởi vì TY là bất diệt mà. Đúng không anh Hoàng.-Linh cười quay sang Hoàng. Linh bắt gặp ánh mắt của Hoàng nhìn mình. Vội vàng cuối xuống lau cái kệ.
Linh tưởng Linh nói gì không đúng. Không Linh nói đúng chứ. Linh không chỉ nói đúng mà con nói rất giống Khanh. Hoàng cũng còn nhớ lắm câu trả lời của Khanh ngày trước. Đứng trước mặt anh bây giờ là Linh. Không phải Khanh, Hoàng cũng nhận ra điều đó. Nhưng không hiểu sao, Hoàng thấy ấm áp, hệt như với Khanh ngày trước. Linh tinh nghịch hơn Khanh, Linh nói cười nhiều hơn Khanh. Hoàng ngày trước yêu cái đầm thắm, cái dịu dàng, cái nhút nhát của Khanh. Còn bây giờ, Hoàng lại thấy xao xuyến trước cái nghịch ngợm, cái líu lo của Linh. Khanh như 1 cơn mưa phùn, nhẹ nhàng và đắm thắm. Còn Linh giống như 1 cơn mưa tháng 6 của Sài Gòn. Chói chang, tinh nghịch và năng động. Hoàng giật mình như vừa tỉnh lại cơn mơ vậy. Hoàng nghĩ:
-Không được! Khanh vừa mất. Mình không thể phản bội cô ấy được. Ngày ấy, cô ấy cũng từng nói với mình mà. Không được quên cô ấy trong 100 ngày, nếu lỡ như cô ấy có chuyện gì? Mình không được làm vậy? Minh yêu Khanh mà.
Uh! Hoàng yêu Khanh, điều đó đúng. Nhưng Khanh đã chết. Giờ đây Hoàng mang 1 nỗi buồn và 1 nỗi day dứt to lớn.
-Anh Hoàng! Anh có lọ sao to quá vậy? Nhiều thật, đẹp quá. Anh gấp hả?-Nãy giờ Linh dọn dẹp cái kệ, phát hiện ra lọ sao.
-Của cô ấy gấp tặng sinh nhật tôi. 2301 ngôi sao. Ngày xưa, khi tặng tôi, cô ấy đã nói những ngôi sao này thay thế cho cô ấy ở cạnh tôi.
Linh mân mê những ngôi sao, nhẹ nhàng và cẩn thận. Linh lau nó rồi đặt xuống kệ. Linh hỏi:
-Chắc với anh lọ sao nàu quan trọng lắm đúng không? Hai người yêu nhau lâu chưa?-Linh buột miệng hỏi. Linh quên là Khanh đã không còn. Sơ Hoàng buồn, Linh vội xin lỗi.-Thô iLinh
quên, xin lỗi anh Hoàng nha.
-Không có gì hết đâu. Chúng tôi yêu nhau 4 năm rồi. Khanh
là con 1 nhà giàu có, còn tôi khi ấy chỉ là anh sinh viên nghèo. Vậy mà cô ấy đồng ý yêu tôi. Bỏ ngoài tai sự chê cười của bạn bè, sự ngăn cản của gia đình. Tôi và cô ấy gắn bó với nhau hơn 4 năm trời. Rồi do sức ép của gia đình, Khanh
quyết định đi du học. Tôi giận cô ấy, tôi nghĩ cô ấy không xem trọng tình yêu của tôi và cô ấy. Tôi nhắn tin, bảo cô ấy là tôi không muốn cô ấy đi. Vì vậy, cô ấy bỏ chạy khỏi sân bay và bị xe tông phải. Cô ấy rời xa tôi mãi mãi. Lỗi tại tôi, nếu tôi không kêu cô ấy đừng đi thì đã………-Hoàng lại tự trách bản thân mình.-Tôi là thằng người yêu không ra gì, phải kp Linh. Nếu tôi không cố níu kéo Khanh ở lại, thì…-Hoàng bỏ dở câu nói.
Lòng Linh cũng buồn nhiều lắm. Ừ! Có lẽ là Linh cũng yêu Hoàng rồi nhỉ? Tình yêu đến nhanh đến khó hiểu. Cả Linh cũng không nhận ra. Giờ đây, nghe những gì Hoàng nói về người yêu trước đây. Linh thấy lòng buồn vô kể. có lẽ Linh không còn cơ hội nữa. Linh an ủi:
-Chị ấy cũng không muốn nhìn thấy anh buồn rầu và tự trách mình như vậy đâu anh Hoàng ah! Chị ấy còn muốn anh sống vui vẻ và hạnh phúc nữa kìa. Nếu tình yêu của 2 người là thật sự thì Linh tin chắc điều đó.
Hoàng nhìn Linh đầy, một ánh mắt lạ thường:
-Linh biết không! Linh giống Khanh lắm. Giống từ cái miệng, cái mũi cao và cả đôi mắt to tròn mà long lanh nữa. Vậy mà ngày trước, cũng từ miệng, từ mũi của Khanh, từng dòng máu chảy ra.
Cô ấy chết mà không nhắm mắt.-Hoàng nhớ lại hình ảnh của Khanh ngày trước, cái hình nảh mà Khanh nằm trên tay Hoàng. Máu bết ra người Hoàng.-Bây giờ, tôi đang bắt hung thủ phải trả giá cho lỗi lầm hắn gây ra. Khanh sẽ được thanh thản.
Linh nói, giọng nữa mỉa mai, nửa cứng rắn:
-Chắc không? Anh Hoàng chắc là Khanh sẽ thanh thản không? Anh thừa biết nguyên nhân cái chết của Khanh là do cô ấy bất cẩn băng sang đường mà. Anh thừa biết là người ta chỉ vô tình, sự cố ngoài ý muốn, anh cũng thừa hiểu là người ta và gia đình cũng hết sức buồn phiền mà. Vậy mà anh lại lên án người ta. Anh làm vậy, chỉ để thỏa mãn anh thôi. Thỏa mãn cái ích kỷ là khi anh đau khổ, thì không ai có thể hạnh phúc.

Hoàng nổi cáu:

-Thôi cô im đi, nói ra cô lại bênh cho hắn.

Linh không dừng lại, Linh vẫn nói. Nói như đang kết án Hoàng:

-Anh nghĩ chị ấy trên trời có đành lòng nhìn anh trở nên như vậy không? Chị ấy có thật sự thanh thản hay không khi biết có 1 người phải vào tù oan uổng vì chị ấy. Chị ấy có vui không khi biết là còn có 1 người mẹ và 3 đứa con thơ phải lao đao vì chồng vì cha của họ vào tù. Vì chị ấy! Anh đừng chạy trốn nữa. Đối mặt với nó đi. Khó khăn ừ thì sẽ có khó khăn. Nhưng vấn đề là anh có muốn hay không,chứ không phải là có thể hay không. Khó khăn thì vượt qua. Nếu được, Linh muốn cùng anh…..-Linh ấp úng-….cùng anh vượt qua khó khăn này. –Linh cũng không ngờ mình lại bạo gan nói ra những lời này.

Hoàng cũng bất ngờ, Hoàng rụt rè:

-Tôi xin lỗi Linh, nhưng tôi không thể. Tôi……-Hoàng ấp úng

Linh cố giữ dòng nước mắt đang chực chảy ra, Linh dọn dẹp nhanh rồi lụi cụi đi về.

Lòng Khanh cũng buồn, nhà cửa vẫn còn ngổn ngang, ngỗn ngang giống như lòng của Khanh vậy? Khanh lại thấy mình ích kỷ. Khanh không muốn Hoàng quên cô. Nhưng mà…

Ngày thứ 60. Hơn nữa quãng đường.
Uh! Đã hơn 1 nữa thời gian rồi. Khanh vẫn còn đau đầu vì những suy nghĩ sao mà nhiều mâu thuẫn. Con gái phức tạp nhỉ? Minh lắc đầu, không biết làm sao giải quyết mớ rắc rối, mâu thuẫn trong Khanh bây giờ. Thời hạn Thượng Đế giao cũng sắp hết. Mà mấy hôm nay, không thấy Linh sang thăm Hoàng nữa. Có lẽ Linh còn ngại ngùng việc hôm trước. Đã bảo con gái trần gian rắc rối lắm mà.
************************************************
 
Ngày thứ 67.
Gần tháng nay, Linh không sang thăm Hoàng. Hoàng có đến căn hộ của Linh nhưng chỉ dám đứng như vậy?không dám gọi cửa. Hoàng không biết pgải đối diện với Linh ra sao, khi hôm đó Hoàng phản ứng như vậy trước 1 lời nói gần như là tỏ tình của Linh. Thật ra, Hoàng muốn gặp Linh và giải thích tất cả. giải thích cho sự im lặng của Hoàng ngày hôm đó. Cho sự vô tình mà Hoàng đã làm. Không hiểu sao khi Linh giận Hoàng, Hoàng buồn lắm. Một chút gì đó thoáng qua Hoàng. Gọi đó là nỗi buồn và trống vắng được không nhỉ? Vắng đi những lời nói đùa của Linh ngày trước, vắng đi nụ cười có kèm theo khuyến mãi cái răng khểnh xinh xắn của Linh. Vắng đi bàn tay dọn dẹp của Linh.
Hoàng buồn.
Khanh và Minh cũng nhận ra điều đó. Minh nói nữa đùa, nửa thật:
-Anh chàng Hoàng của Khanh bây giờ đang buồn rồi kìa. Người ta tỏ tình thế mà từ chối.Người ta giận là phải. Giờ thì ngồi đó mà buồn. Bây
giờ tôi phát hiện,
không chỉ con gái trần gian khó hiểu, con trai cũng không kém.
Khanh nhìn Hoàng ngồi thu lu trên ghế:
-Thôi nhé! Anh ấy sao lại buồn.
-Khanh không để ý ah! Mấy ngày trước anh ấy không còn buồn rầu vì cái chết của Khanh nữa. anh ấy thích nghi với việc không còn Khanh nữa. Khanh cũng muốn điều đó mà.
-Nhưng….nhưng anh ấy….-Khanh ấp úng, Khanh cũng không biết nói sao về thái độ của mình. Có lẽ Khanh yêu Hoàng, Khanh dù đã chết nhưng sự ích kỷ vẫn muốn Hoàng không được quên cô. Khanh nói, giọng có vẻ như đang cố chấp nhận sự thật.-Có lẽ anh ấy quên tôi thật rồi. Tôi chỉ thấy sao mà nhanh đến thế, sao mà anh có thể quên tôi nhanh 1 cách khó hiểu. Yêu nhau gần 4 năm cơ mà.

-Vậy Khanh muốn anh ấy phải làm sao? Cứ buồn rầu hoài về cái chết của Khanh. Giam mình trong cái khoảng trống vắng đó và cứ thế mà sống sao.Khanh chẳng từng bảo là Khanh muốn anh ấy vượt qua mọi thứ sao. Giờ anh ấy đang cố, thì Khanh lại cho là anh ấy vô tình. Làm thiên thần bên cạnh Thượng Đế coi bộ còn dễ hơn là xuống đây giải quyết mấy cái TÌNH YÊU này. –Nói rồi Minh biến đi đâu mất. Chỉ còn Khanh lơ lửng đó nhìn Hoàng và ngổn ngang.
-Mình từng dám xin Thượng Đế được xuống đây để giúp ảnh vượt qua khó khăn. Vậy mà khi anh ấy đang chuẩn bị bước sang 1 hướng khác. Lòng ích kỷ của mình lại trào dâng lên. Không Khanh ơi! Cái mày muốn là sự hạnh phúc của anh ấy. Mày phải chấp nhận. –Khanh đang nói với chính mình. Nhưng lại đâu đó trong Khanh lại vang lên lời nói khác.-Không được, Hoàng quên mày nhanh như vậy, vui nổi gì hả Khanh. Hoàng không được quên mày. Hoàng không được vô tình đến như vậy?
Khanh như muốn nổ tung lên vì những suy nghĩ, dường như có đến 2 Gia Khanh đang tồn tại trong Khanh vậy. Hai Gia Khanh đầy mâu thuẫn. Khanh la lên…
-THÔI! CẢ 2 NGƯỜI ĐỪNG NÓI NỮA.
-Khanh cũngko biết mình đang nói với ai hết. Nhưng Khanh chỉ muốn xóa đi hết những suy nghĩ trong Khanh mà thôi. Dù gì Khanh cũng vui mừng vì Hoàng hết bệnh. Nhưng Hoàng quên Khanh nhanh thì….
**************************************************
Linh không giận Hoàng lâu. Ngày thứ 70 thì Linh lại sang tìm Hoàng.
Linh đang ngồi trước mặt Hoàng. Vẫn là Linh nhưng trông Linh bây giờ gấy và xanh xao lắm. Trông như Linh phải bận rộn và lo lắng điều gì lắm trong thời gian qua. Nhưng Linh vẫn cười, vẫn tinh nghịch với chiếc răng khểnh của mình. Hoàng vui lắm:
-Mấy bữa nay Linh không sang chơi. Tôi thấy căn nhà của Linh đóng cửa hoài, nghe mấy cô hàng xóm nói Linh đi đâu mấy ngày không về. Linh đi đâu vậy?
Linh có vẻ bối rồi, nhưng đang chê giấu điều gì.
-Anh trai Linh có việc, Linh phải về phụ giúp với gia đình và chị dâu. Anh tìm Linh chi vậy?-Linh vui lắm. Linh vui vì nghe nói Hoàng tìm mình,
-Tôi muốn xin lỗi Linh về….về…thái độ của tôi tháng trước. Tôi sợ Linh tránh mặt tôi.
-Sao Linh lại tránh mặt anh chứ? Chuyện hôm đó, Linh quên rồi. XIn lỗi anh, hôm đó Linh có nói hơi…
-Không sao? Tôi đâu có trách Linh. Tôi chỉ …chỉ muốn…gặp Linh để….nhờ Linh pha café dùm tôi. Hôm trước Linh pha ngon lắm. Được không Linh.
Trời đất! Hoàng đâu có ý muốn nói vậy đâu. Tự nhiên lại mang chuyện café ra nói chứ.
Linh gật đầu rồi vào bếp.
Khanh buồn lắm, chính xác là tức lắm. Chỉ có Minh là cứ cười hoài. Từ hồi “chết” đến giờ. Được làm thiên thần hầu cận Thượng Đế đến giờ, cũng gần được hơn 300 năm rồi nhỉ, anh mới có dịp được chứng kiến tình cảnh nửa vui nửa buồn này của Khanh. Một sự đấu tranh nhiều của 1 người đã chết. Nửa là muốn người yêu mình quên mình, tìm được TY mới, không còn đau buồn nữa. Một nữa lại muốn anh ấy luôn nhớ đến mình, ghen khi anh ấy bắt đầy đặt chân trên 1 con đường khác. Minh thiết nghĩ TY sao mà rắc rồi. Con người sao mà lung tung. Làm thiên thần như Minh ngày trước còn hay hơn nữa. Nhìn Khanh hết than thở rồi trách móc Hoàng, trách móc Minh rồi tự trách mình mấy hôm nay, Minh còn phải nổi da gà. Linh mang ra 1 ly café nghi ngút khói ra. Vừa đi, Linh lại líu lo:
-Anh Hoàng biết không? Ở nhà Linh pha cafe là ngon nhất đó. Anh uống thử….
Nói chưa dứt câu, Linh vấp phải tấm lót sàn. Ly cafe đổ vào tay Linh . Linh bị bỏng. Hoàng vội chạy lại, đỡ lấy tay Linh, lo lắng:
-Linh có sao không vậy? Tại tôi bất cẩn để miếng thảm ở đó. Không sao chứ? Đưa tay tôi xem. Hoàng đưa bàn tay Linh lên miệng thổi cho Linh bớt đau.-Bỏng rồi. Để tôi bôi thuốc cho.
-Thôi không sao đâu. Nhẹ thôi mà. Tôi con nhà nông mà, bị chút xíu nhằm nhò gì. Tôi không sao. Anh….
Linh phát hiện ra Hoàng đang nắm tay mình. Nhưng Linh
cũng không rụt tay lại. Tay Linh
bây giờ như đông cứng lại, cứng đờ và không làm theo ý của cô chủ nó. Uhm! Nó không làm theo lời của cái đầu của Linh, nhưng dường như nó làm theo trái tim của Linh. Trái tim Linh đang đập loạn xạ và nó nói là đừng rụt tay lại. Linh gặp ánh mắt của Hoàng nhìn mình, nồng nàn và ấm áp.Linh cũng đáp lại bằng 1 ánh mắt như vậy.Khoảng khắc ấy như ngừng lại.Yên lặng/ Chỉ có Khanh thì đang lên cơn, dù Khanh cũng biết sẽ có ngày này, nhưng sao nó lại đến sớm quá.Khanh không chịu được.Tay Khanh nắm chặt lại, run lên và mặt mày dù đã là ma nhưng vẫn thấy tái nhợt lại. Đầu óc thì như nổ tung.Và cơn giận lên đỉnh điểm khi Hoàng và Linh hôn nhau.Minh nói:

-Họ hôn nhau kìa. Trong khoảng khắc này thì không hôn sao được chứ? Mình xuống gần xem cho rõ đi Khanh.-Nói rồi Minh kéo Khanh sà xuống chỗ 2 người đang xích lại gần nhau, họ chưa hôn nhưng đang tiến lại rất gần. Rất gần. Mắt 2 người nhắm lại. Đôi môi đang tiến gần nhau. Nồng nàn. Khanh và Minh đứng cũng gần họ, đủ để quan sát cái vận tốc của 2 người. Khoảng cách đang rất gần. Khanh điên lên, Khanh nghĩ:

-Anh Hoàng! Anh quên em nhanh đến vậy sao? Anh có thể hôn cô ấy khi em đang ở đây sao? Khi em vừa chết đấy sao. Anh làm sao mà quên em nhanh quá vậy? Anh chỉ em quên anh cũng nhanh vậy đi. Hay anh không yêu em. Ngày trước chẳng bao giờ nghe anh nói : “Anh yêu em” hết. Có thật không anh?-Lòng ngực Khanh đau nhói lên. Khanh nhìn.

Hoàng đang rất gần Linh, gần lắm. Thậm chí Hoàng sắp hôn Linh nữa kìa. Hoàng không kìm chế được. Hoàng cũng yêu Linh rồi hay sao ấy. Nhưng khi họ gần nhau trong gang tất, mũi của Hoàng chạm vào mũi của Linh. Đột nhiên Hoàng ngừng lại và đẩy Linh ra.

-Không, Khanh vừa mất anh không thể làm như vậy được?

Cả Linh, Khanh và cả Minh cũng không ngờ Hoàng làm như vậy chứ. Có lẽ vì khi rất gần Linh, Hoàng cảm nhận được hình như Khanh vẫn còn đâu đây, đang rất đau khi chứng kiến cảnh này. Hoàng không muốn Khanh buồn, Hoàng vẫn còn chưa quên Khanh. Tâm trí Hoàng như đang đảo chính vậy. Và trong tít tắt, Hoàng đẩy Linh ra.

-Anh xin lỗi em. Nhưng anh….anh…

Linh nói tiếp lời Hoàng, nhưng đẩy vẻ cay đắng:

-…vì anh còn yêu Khanh. Anh chưa quên được cô ấy! Em biết và hiểu anh mà. Không sao hết. Em không sao đâu. Khi nào sẵn sàng yêu em, anh cứ tìm em. Em luôn muốn ở bên cạnh anh. Em hơi ganh tị với chị ấy đó. Chị ấy có được trái tim của anh, em thì không. Còn bây giờ em có việc, có lẽ em sẽ vắng nhà vài ngày. Nhưng chúng ta sẽ hội ngộ, nhanh thôi anh ah! Khi ấy, có lẽ mọi việc sẽ theo 1 chiều hướng khác. Nhưng em mong anh luôn hiểu và thông cảm cho em. Em yêu anh.-Linh hôn lên trán Hoàng rồi bỏ đi. Tiếng cửa đóng vang lên. Hoàng như bất động. Hoàng uống rượu.

-Thế nào! Khanh thõa lòng chưa? Họ không hôn nhau.-Minh nói như mải mai trách móc
-Anh nói gì vậy? Tôi không hiểu, thôi tôi vào bếp
Vì Khanh không thể ra khỏi căn hộ này, nên khi buồn cô đều vào bếp mà ngồi. Khanh nhủ thầm:
-Họ không thể hôn nhau, lẽ ra mình phải vui chứ. Hoàng cònnhớ mình, lẽ ra mình đã mãn nguyện. Sao mình lại buồn thế nhỉ? Nhìn Hoàng buồn buồn, mình cũng chịu không được. Sao mọi thứ cứ diễn ra như vậy nhỉ?
Theo bước của Khanh, Minh cũng vào bếp. Bỏ mặc Hoàng ngồi thừ người ngoài phòng khách. Minh đặt tay lên vai của Khanh. Không nói gì. Một lát sau, Khanh quay sang hỏi Minh:
-Xin lỗi anh! Lại bắt anh theo tôi xuống đây. Chứng kiến biết bao nhiêu chuyện như vậy?
Minh cười đáp:
-Có sao đâu! Đó là nhiệm vụ mà Thượng Đế giao cho tôi mà. Vả lại, tôi cũng muốn giúp cô.
Khanh nheo mắt hỏi:
-Sao anh lại muốn giúp tôi vậy?
Giọng Minh nhẹ nhàng, vẻ hồi tưởng:
-Có lẽ vì đã lâu, tôi không còn nghe đến 1 trường hợp nào vì tình yêu như của cô. Cũng có nhiều người chết xuống đây, may mắn được ở lại Thiên Đàng. Họ cũng khóc lóc, xin xỏ được trở về trần gian. Nhưng họ không đủ sức thuyết phục Thượng Đế. Nên họ không được hưởng quyền như cô. Nhưng rồi thời gian ở trên đây. Sung sướng đủ điều. Họ cũng dần quên đi mọi thứ. Cái đó không trách họ được.-Minh lại chậm chạp nói.-Cô đoán xem tôi bao nhiêu tuổi?
Khanh nhìn Minh dò xét:
-Anh trông vẫn còn trẻ. Chắc hơn tôi chừng 4 hay 5 tuổi. Anhc hừng 26 hay 27 tuổi. Đúng không?
Minh cười phá lên:
-Cô sai rồi! Tôi năm nay đã hơn 300 tuổi rồi. Và cũng gần 300 năm làm trợ lý của Thượng Đế.
Dường như Khanh không tin vào tai mình, Khanh nhìn Minh mà hỏi lại:
-Anh 30 hay 300 tuổi hả?
Minh cười đứng thẳng người lên:
-Tôi 300 tuổi. Trước cô, rất lâu rồi. Cũng có
1 người dám bỏ đi tìm hạnh phúc cho mình. Đó là trợ lý trước tôi của Thượng Đế. Anh ta yêu 1 cô nữ thiên thần bên vườn Thiên Bảo. Bên đây, Thượng Đế không chấp nhận. Nên anh ta trốn đi, qua ở cùng cô gái bên Thiên Bảo. Cũng từ đó, Thiên Địa và Thiên Bảo không bao giờ được ghi cùng nhau nữa. Và cũng từ đó, tôi được lên làm trợ lý của Ngài. Cho đến giờ, 2 chữ tình yêu không được nhắc ở nơi này nữa. Cho đến khi cô….chết.
Khanh im lặng! Có thật Yêu là phải sy sinh nhiều như vậy không ?

Ngày thứ 90. Phiên toà xử án bắt đầu.
Tất nhiên, Khanh không thể đi và nhiệm vụ lại là của Minh. Dạo này đủ chuyện, Khanh quên đi phiên toà quan trọng kia. Quên luôn cả thời hạn 100 ngày sắp hết. Khanh biết làm sao với 10 ngày còn lại. không lẽ cứ đi bây giờ khi chuyện của Hoàng chưa đâu vào đâu. Nhưng Khanh lại không muốn Hoàng quên Khanh
nhanh quá, lại muốn Hoàng có hạnh phúc mới. Khanh cũng thấy mình ích kỷ. Khanh biết Hoàng yêu Linh. Nhưng Khanh cũng yêu Hoàng. Và Khanh biết Hoàng cũng còn yêu Khanh . Nhưng Khanh bây giờ chỉ là 1 người đã chết. Làm sao có thể mang lại niềm vui và hạnh phúc cho Hoàng. Làm sao chăm sóc Hoàng như ngày trước và như Linh đã làm. Làm sao bây giờ. Khanh ích kỷ quá, chắc vì Khanh là con gái. Khanh nhớ lại, ngày trước.
Khanh và Hoàng cùng nắm tay trên 1 quả núi đầy cỏ xanh. Một ngọn núi cách thành phố chừng 30’ đi xe máy. Vắng vẻ nhưng đẹp, rất đẹp. Khanh thích nơi này, và nơi này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với 2 người. Nơi này trước đây, Hoàng đã ngỏ lời với Khanh. Và Khanh cũng còn nhớ rõ lắm mà. Sinh nhật lần ấy của Khanh, sinh nhật cuối cùng mà Khanh còn trên thế gian này, sinh nhật cuối cùng mà Khanh còn có Hoàng bên cạnh. Khanh còn nhớ, hôm đó Khanh bỏ dở buổi tiệc sinh nhậtlinh đình mà ba mẹ tổ chức ở nhà, để trốn đi đón SN 1 mình với Hoàng tại đây. Khanh nắm tay Hoàng mơ màng:
-Anh! Mai mốt, mình làm đám cưới em sẽ mặc 1 cái áo cưới màu trắng. Chỉ toàn màu trắng thôi anh ha? Anh sẽ mặc lễ phục màu đen, anh sẽ là chú rể đẹp trai nhất. Đám cưới của 2 đứa mình,
Hoàng mỉm cười, vuốt mái tóc dài mượt mà của người yêu:
-Còn em, em sẽ là cô dâu đẹp nhất. Và chỉ là của anh thôi, em nha.
Khanh tựa đầu vào vai Hoàng, cười mãn nguyện:
-Em sẽ là cô dâu đẹp nhất. Tất nhiên. Đám cưới của em sẽ toàn màu trắng thôi. Em thích màu trắng. Em sẽ cùng anh làm lễ gia tiên trước bàn thờ tổ tiên. Khi ấy, em sẽ mặc…mặc áo dài anh nhỉ? Sau đó, anh sẽ trao nhẫn cho em. Một chiếc nhẫn thật đẹp anh nhé, trên đó sẽ khắc tên anh và em. Em sẽ đeo vào cho anh nè. Anh cũng vậy? –Khanh đang mơ về 1 đám cưới thật đẹp.
Hoàng tựa đầu mình vào đầu của Khanh, âu yếm:
-Sau đó, em phải sinh cho anh 1 bầy con.
Khanh nũng nịu:
-Một bầy là bao nhiêu hả anh?
-Thì làm sao đủ cầu thủ cho 1 trận đá banh là được gòy.
Khanh bật dậy, nhéo Hoàng 1 cái đau điếng:
-Trời, đến 22 cầu thủ lận đó. Anh chết đi! Đẻ nhiều đau lắm. Mẹ em nói vậy đó. Anh nỡ bắt em chịu đau sao. Nếu đau quá em không sinh con cho anh luôn.Được không anh Hoàng.
Hoàng ôm lấy Khanh vào lòng mình, dỗ dành:
-Nếu đau thật thì anh không cần đâu. Em mà bị đau, anh sao nỡ được chứ. Anh chỉ cần em được vui và bình yên là được. Con cái thì tính sau.
Khanh choàng người ôm lấy Hoàng, hôn khẽ lên môi Hoàng:
-Em yêu anh. Anh có yêu em không? Em muốn nghe anh nói anh yêu em. Làm ơn đi. Hôm nay là sinh nhật của em mà.
-Chỉ cần em biết anh yêu là được rồi. Thôi đừng làm khó anh nữa. Anh có cái này cho em này.-Hoàng mang ra 1 cái hộp quà hình trái tim xinh xắn.-Tặng em! Chúc em sinh nhật vui vẻ, luôn mạnh khỏe và hạnh phúc.
Khanh đón nhận món qua, dù có hơi buồn vì Hoàng không nói yêu mình. Nhưng Khanh vẫn thấy thích thú trước món quà của Hoàng. Một chiếc vòng bằng “thạch ong”, được Hoàng khắc lên 2 chữ. “HK”Tức là Hoàng và Khanh . Khanh sung sướng đeo vào tay, từ đó Khanh không tháo nó ra khi nào, dù bạn bè Khanh đều chê là cái vòng đó sến. Nhưng với Khanh, cái vòng mang 1 ý nghĩa quan trọng, mang cả tình yêu của Hoàng dành cho Khanh. Bây giờ, ngay cả khi đã chết, khi đã trở thành hồn ma thì Khanh vẫn đeo nó. Nhưng Khanh vẫn lo lắng nhiều lắm. thời gian thì không còn nhiều. Khanh thì chưa biết là mình có ích kỷ thật sự không nữa. có nên để Hoàng và Linh đến với nhau không?
Đến chiều thì Hoàng về, Hoàng mở cửa và đóng lại mạnh vô cùng. Trông Hoàng vô cùng tức giận. Ánh mắt đầy vẻ oán giận. Trông Hoàng bây giờ, giống như Hoàng mà những ngày đầu tiên Khanh mất đi vậy. không giống như Hoàng khi ở bên Linh. Hoàng quẳng cặp táp ra bàn, mở tủ lấy ra chai rượu, Hoàng tu luôn gần nửa chai. Khanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra hết, Hoàng không phải là người nghiện rượu:

-Có việc gì vậy trời! Hoàng làm sao vậy? Cả anh Minh cũng bặt vô âm tín luôn, chưa về nữa. Không lẽ phiên toà xử cho Hoàng thua sao?

-Khanh đoán đúng rồi đó. Hoàng thua kiện rồi.-Minh hiện ra cạnh bên và trả lời cho Khanh biết.-Nhưng đó không phải là lý do mà Hoàng nổi điên lên như vậy đâu. Mọi thứ đến cả tôi còn bị shock nữa, huống chi là Hoàng.-Minh nói như thể đang trêu Khanh vậy.

Khanh lo lắng:

-Chuyện gì, anh nói đại đi. Cứ rào trước đón sau hoài. Sao vậy?

Có tiếng chuông cửa, tới tìm Hoàng chỉ có thể là Linh thôi. Minh chỉ tay ra hướng cửa:

-Nguyên nhân đấy. Khanh cứ chờ mà xem. Bảo đảm giật mình lắm đó.

Tiếng chuông cửa bấm liên tục như thúc giục người trong nhà vậy? Ấy vậy mà Hoàng cứ điềm tĩnh, ngồi đó như tượng. Như 1 pho tượng mang tên Lê Minh Hoàng, không cảm xúc. Chỉ thoáng trong mắt của Hoàng, ánh lên sự tực giận. Hoàng quát lên khi tiếng chuông cửa cứ không dứt.

-Cô về đi. Tôi không muốn gặp cô. Cô gặp tôi làm gì nữa. Tránh xa tôi ra. Lại gần tôi, cô còn lừa tôi những gì nữa hả?

Giọng Linh nức nở ngoài cửa:

-Anh Hoàng, xin anh cho em giải thích. Anh mở cửa cho em đi. Anh đừng như vậy mà. Em sợ lắm anh Hoàng. Anh cho em vào đi. Em van anh. Em không cố ý dối lừa anh đâu.
Hoàng như không còn bình tĩnh được chút nào, Hoàng gầm lên:
-Vậy sao cô không nói cho tôi biết, tên đã đâm vào Khanh là anh trai của cô. Sao cô không nói cho tôi biết từ đâu hả?
Khanh như lùng bùng lỗ tai. Quả thật là Khanh không trách cứ gì người đã đâm vào Khanh. Thế nhưng cái tin Linh là em gái ruột của người đó khiến Khanh cũng shock kinh khủng.
Giọng Linh vẫn nức nở:
-Em có thể nói sao anh Hoàng. Em nói thì liệu anh có cho em ở bên cạnh anh không? Mở cửa cho em đi anh. Em sẽ giải thích mà.
-Ở cạnh tôi.-Hoàng nói chua cay-Ở cạnh tôi để cô tìm cách chạy tội cho anh cô hả? Hèn gì mỗi lần tôi nói đến hắn ta, là cô bênh vực chằm chằm. Sao tôi ngu ngốc mà không nhận ra việc đó vậy. Sao tôi ngu quá để cô lừa gần 2 tháng nay.
Khanh không tin là Linh gần gũi Hoàng để chạy tội cho anh cô ấy. Nếu vậy, Linh đã làm nhiều việc hơn là cứ ở cạnh và chăm sóc cho Hoàng. Khanh không tin Linh lại là người như vậy được?
-Anh Minh! Anh mở cánh cửa kia được không anh. Tôi muốn nghe Linh giải thích, để cô ấy ngoài cửa thế thì không ổn. Anh mở cửa đi.-Khanh quay sang năn nỉ với Minh, vì trong Khanh và Minh, chỉ có Minh mới có khả năng tương tác với hầu hết các vật.
Linh đứng ngoài cửa, ra sức gọi Hoàng. Nhưng dường như Hoàng giận Linh nhiều lắm. Lúc ở tòa án, khi thấy Linh đứng cùng với ba mẹ và vợ con của bị cáo. Hoàng như chết điếng. Hoàng cũng không tin được vì nghĩ Linh là người tốt, có lẽ Linh chỉ muốn an ủi gia đình kia thôi. Nhưng đến khi phiên tòa kết thúc, bị cáo được kết là không có tội. Thấy Linh vui mừng chạy lại chỗ hắn. Hoàng lờ mờ hiểu ra và chỉ khi chính Linh thú nhận, Hoàng mới thật sư hụt hẫng. Hóa ra kẻ mà bấy lâu qua ở gần bên, an ủi chăm sóc Hoàng chỉ là giả dối. Cô ta chỉ vì muốn giúp anh cô ta. Hoàng tức giận và bỏ đi. Linh chạy theo và bây giờ Linh đang ở trước cửa nhà Hoàng. Trời vừa đổ cơn mưa to.
Cánh cửa đột nhiên mở mở ra, Linh không biết ai mở cho mình nhưng Linh không quan tâm. Cái mà Linh quan tâm là Hoàng kia. Linh chạy vào và thấy Hoàng ngồi đó, trông đáng sợ, chai rượu vơi đi gần hết. Linh tiến lại nhưng Hoàng quát lên:
-Đứng yên đó. Ai cho cô vào nhà tôi. Tôi khóa cửa rồi mà.
-Anh làm ơn đừng như vậy mà. Anh nghe em nói đi. Em gần gũi anh không phải là vì muốn giúp an hem chạy tội. Khi nghe tin, em cũng nghĩ là lỗi do anh em. Nhưng khi điều tra mới biết không phải hoàn toàn là do anh ấy. Nhưng anh ấy cũng có 1 phần lỗi và dù gì thì Khanh cũng đã chết phải không anh.
Hoàng quát lên, bịt tai lại:
-Cô im đi. Cô tính diễn cho tôi xem tuồng thương hại ah!
-Em không im. Em biết là anh buồn và shock lắm. Em biết anh cô đơn và đua khổ. Em chỉ muốn an ủi anh, giúp anh vượt qua quãng thời gian khó khăn ấy thôi. Em không có ý gì hết anh Hoàng ah. Em không có.
-AI mà biết được anh em nhà cô chứ hả? Cô lừa dối tôi 1 lần, vậy thì lần thứ 2, thứ 3 cũng khó gì với cô.-Hoàng lạnh lùng.
Linh vẫn điềm nhiên, nhưng giọng pha chút khẩn trương:
-Anh nghĩ sao về anh em em sao cũng được. Em chỉ muốn cho anh biết là em không hề có ý dối lừa anh gì hết. Sự thật như anh biết đó, anh trai em không cố ý. Chị ấy chết là ngoài ý muốn, anh hiểu không?
Hoàng như không còn tự chủ bản thân, Hoàng đứng bặt dậy, tiến về phía Linh:
-Vậy nỗi đau của tôi khi mất người yêu thì sẽ sao hả? Hai người có ai hiều không? Hay cô chỉ hiểu là gia đình cô mất mát thôi.
-Em hiểu. Em hiểu là anh đau khổ đến mức nào về cái chết của người yêu. Vì vậy em mới tìm cách tiếp cận anh và giúp anh……..
Hoàng cắt ngang lời Linh, ánh mắt Hoàng hiện lên sự căm phẫn và hụt hẫng:
-Giúp tôi…giúp tôi bằng cách lừa dối tôi. Giúp tôi đó ah! Tôi không muốn nghe. Cô có làm gì thì Khanh cũng đã mất. Cả 2 người có làm gì thì làm sao hiểu được cái đau khổ của tôi khi Khanh chết đi. HẢ?
Linh cũng lớn tiếng hơn khi nãy:
-Anh nói Khanh chết đi làm anh đau đớn hả? Vậy sao anh không thử nghỉ nếu người chết là anh và ngừơi sống là khanh đi.Khi ấy sẽ ra sao.

Hoàng lớn tiếng nói lại:

-Tôi đang mong như vậy đây. Sao người chết không là tôi mà là Khanh. Sao ông trời không bắt tôi chết đi, sao lại là Khanh. Sao vậy?

-Vậy thì anh ích kỷ, anh ích kỷ với Khanh lắm. Anh biết không? Khi Khanh chết đi, anh đã đau khổ, khóc lóc, dằn vặt chính bản thân mình ra sao hả? Anh nhớ nhung buồn khổ ra sao khi trên đời này chỉ còn mình anh thôi. Anh hiểu rõ cảm giác đó mà đúng không anh Hoàng. Anh biết là anh đau đớn ra sao mà.-Linh ngừng lại 1 chút, nhìn Hoàng.-Vậy nếu lỡ anh chết đi, chị Khanh sẽ như thế nào. Nếu như người chết là anh, chị Khanh có đau khổ không? Chị ấy rất đau khổ, anh là đàn ông còn không chịu được, huống chi là chị Khanh yếu mềm hả? Anh cũng hiểu được cảm giác của 1 người phải chứng kiến người mình hết sức yêu thương phải ra đi. Vậy nếu như có 1 phép nhiệm mầu nào đó, anh được trở về trần gian thăm chị Khanh ấy, anh phải chứng kiến chị ấy cứ rầu rĩ, đau đớn, dằn vặt, trách móc hết chị ấy rồi quay sang đổ lỗi cho 1 người vô tội khác. Khi ấy, anh sẽ ra sao. Anh chứng kiến như vậy, anh có đành lòng để chị ấy trở thành con người ích kỷ và độc ác không?

Hoàng im lặng. không nói gì nữa.

-Anh nghĩ đi. Chị ấy dù đã không còn. Nhưng sâu thẳm thì tình yêu của chị ấy dành cho anh còn nhiều, thật nhiều. Cái chị ấy mong muốn là anh phải sống tốt, sống khỏe, sống vui vẻ hơn. Chứ chị ấy không muốn nhìn thấy bộ dạng của anh như bây giờ.

RẦM.-Hoàng đấm mạnh tay xuống mặt bàn kiếng. Máu chảy ra từ bàn tay đầy những mảnh chai cắm vào. Hoàng tức giận. còn Linh thì lo lắng

-Anh Hoàng! Anh đừng như vậy mà. Em sợ lắm. Anh có sao không? Để em xem.

Hoàng lạnh lùng:

-Cô đi ra ngoài. MAU LÊN. Tôi sợ nhìn thấy cô rồi. Đi đi mau lên. Trước khi tôi gọi bảo vệ. Mặc kệ tôi.
Linh biết, giờ Linh ở đây lâu, Hoàng sẽ còn tệ hơn. Linh nhìn Hoàng, Linh đau như chính mình bị thương. Linh yêu Hoàng thật mà:
-Em sẽ đi! Anh phải băng bó lại. Em muốn anh biết điều này. Là em yêu anh. Em yêu anh nhiều lắm anh Hoàng ah! Nhưng em biết, anh sẽ không tha thứ cho em đâu. Anh ghét em lắm mà. Anh bảo trọng. Em về.
Linh bước ra ngoài. Không khí lại im lặng, thật đáng sợ. Khanh và Minh
nãy giờ như tượng không dám nhúc nhích, dù họ có nhúc nhích thậm chí là cãi nhau thì không aicó khả năng nghe được. Nhưng điều duy nhất Khanh làm được là im lặng mà thôi. Linh nói đúng, cái mà Khanh mong muốn là Hoàng sống tốt hơn. Hoàng được hạnh phúc. Và người mang lại hạnh phúc cho Hoàng, người yêu Hoàng và người Hoàng yêu nhiều nhất. Chỉ có thể là Linh. Sao Khanh không hiểu ra sớm hơn. Giờ đây, mọi thứ như đã trễ. Hoàng ngồi đó, máu chạy xuống sàn nghe rõ rệt. Khanh muốn băng bó, nhưng không thể. Khanh vừa thương vừa trách Hoàng. Tiếng máu cứ thế mà rơi. Hoàng lịm đi. Nhớ Minh làm phép, vết thương được cầm máu và băng bó lại. Khanh rầu rĩ ngồi cạnh Hoàng, nhìn Hoàng và khóc. Tới tận bây giờ, Khanh mới khóc được. Những thứ rơi ra thì mắt Khanh không thể coi là nước mắt, nó chỉ là những hơi nước mà thôi. Vì hồn ma thì không thể có nước mắt. Khanh nhìn Hoàng, Hoàng bây giờ trông hiền lành. Đây mới là Hoàng của Khanh ngày trước.
Đang ngắm Hoàng thì Minh bay ra, đưa cho Khanh 1 quyển sổ. Là nhật ký của Hoàng. Minh nói:
-Khanh đọc đi! Khanh sẽ hiểu Hoàng và tình cảm của Hoàng.
Khanh mở ra đọc.
Ngày …tháng..năm…
Hôm nay, cô ấy xuất hiện. Là Linh. Linh giống Khanh đến lạ lùng. Linh cũng thích đọc sách, mình đã cho cô ấy mượn mấy quyển sách của Khanh. Linh cũng thích Victor Hugo. Như Khanh vậy đó. Nhưng Linh nghịch ngợm hơn Khanh. Nhìn Linh, mình lại nhớ Khanh nhiều làm sao.
Ngày …tháng..năm…
Hôm nay, Linh lại sang trả mình sách. Linh dễ gần và nhẹ nhàng. Linh cũng hay cười như Khanh vậy? Linh cuời đẹp lắm.
Ngày …tháng..năm…
Mấy hôm rồi Linh không sang chơi. Mình bỗng thấy thiếu thiếu cái gì đó. Khó tả lắm.
Ngày …tháng..năm…
Mình thấy nhớ Linh nhiều lắm. Nhớ những câu chuyện cười bất tận mà cô ấy hay pha trò lắm. Nhớ chiếc răng khểnh tinh nghịch. Linh bận việc gì nhỉ? Dạo này, mình nghĩ đến Linh nhiều quá. Có lỗi với Khanh thật.
Ngày …tháng..năm…
Hôm nay là 49 ngày của Khanh.Mình đến thắp nhang nhưng gia đình cô ấy không cho. Mình lang thang trong mưa và bâygiờ thì mệt lữ. Sao họ cứ ghét mình. Mình yêu Khanh mà. Có lẽ, vì mình mà Khanh mất. Họ nghĩ vậy. Mệt quá. Mình thấy có ai như đang đút cháo cho mình. Nhưng không mở mắt ra nổi. Một bàn tay nhẹ nhàng. Là Khanh sao?
Ngày …tháng..năm…
Mình im lặng khi nghe Linh nói. Hèn nhát thật.
Ngày …tháng..năm…
Hôm nay, suýt nữa thì mình hôn Linh rồi. Thời gian qua, ở cạnh bên Linh, mình như vơi đi nỗi nhớ Khanh. Nhưng sao khi chuẩn bị hôn Linh. Mình lại thấy như Khanh đang có ở đó. Cô ấy sẽ buồn lắm. Nhưng mình yêu Linh thật rồi. Yêu bằng cái tình yêu trước kia mình dành cho Khanh. Nhưng Khanh ơi! Dù có yêu ai, anh cũng không quên em luôn được đâu. Em vẫn mãi trong tim anh. Tha thứ cho anh.
Ngày …tháng..năm…
…………………………..
Khanh không đọc nữa. Đọc thêm chắc Khanh chết vì tự trách mình mất. (Dù gì, Khanh cũng đâu còn sống nữa để bàn đến cái chết). Khanh im lặng. Người nói là Minh:
-Khanh đọc rồi đó. Dù yêu ai, thì anh ta vẫn không quên Khanh. Tình yêu vẫn còn 1 con đường khác mà khó ai có thể làm được cũng như có thể hiểu. Hoàng yêu Linh, nhưng vẫn không quên được Khanh. Khanh phải hiểu và thông cảm chứ.
Khanh cũng không nói gì, Khanh biết Minh cũng trách Khanh lắm. Khanh tức giận khi thấy Hoàng yêu Linh. Khanh cho là Hoàng quên cô. Nhưng bây giờ, Khanh mới hiểu, Hoàng không quên cô, không bao giờ quên cô. Và thời gian cũng không còn nhiều nữa. Khanh chỉ im lặng nhìn Hoàng. Minh thì thở dài ngao ngán.

Ngày thứ 98.
Hoàng đang ngồi ôm lấy lọ sao của Khanh. Mấy ngày rồi Hoàng giam mình trong nhà. Hoàng cứ rầu rỉ. Lòng buồn nhiều lắm. Cũng mấy ngày rồi, Linh không đến. Hoàng thì thào với lọ sao ấy của Khanh:
-Khanh ơi! Anh biết em đang có mặt ở đây. Anh biết em không nở bỏ anh 1 mình đâu, đúng không Khanh. Em có giận anh không. Em chết chưa bao lâu mà anh đã yêu người khác. Có lẽ, em giận anh, ghét anh lắm đúng không. Anh cũng đang ghét chính mình đây. Anh có lỗi với em. Nhưng Khanh ơi! Anh yêu Linh mất rồi. Nhưng em vẫn là 1 phần trong cái tình yêu đó. Em hiểu anh không Khanh. Nhưng giờ, anh cũng đánh mất tình yêu đó rồi. Anh vô dụng không? Anh không giữ được em, và giờ đây đánh mất cả Linh nữa. Anh biết làm sao khi 2 người con gái của đời anh đều bỏ anh mà đi.
Mấy ngày nay, Khanh trở nên im lặngkhác thường. Khanh đang suy tính điều gì.
*********************************************
Ngày thứ 99.
Minh rầu rỉ theo Khanh luôn rồi. Minh bay lượn tới lui hoài:
-Khanh ơi! Mai chúng tay phải về trình Thượng Đế rồi. Giờ Khanh tính sao?
Khanh im lặng, Khanh cũng rối bời và không biết làm sao. Giờ phải làm sao khi thời gian không cho phép Hoàng và Linh cứ như vậy? Khanh đã hiểu ra tất cả. Khanh có nhờ Minh đến gặp Linh. Linh cũng như Hoàng, không khá hơn. Linh cũng ngồi giam mình trong phòng. Anh Linh đã được về nhà. Mọi người trong gia đình ai cũng vui mừng, chỉ có Linh là buồn rầu. Từ bé, nhà nghèo nên Linh phải vừa đi học vừa đi làm. Cực khổ từ bé, nên Linh cứng cỏi lắm. Linh mạnh mẽ như con trai vậy. Từ khi nghe mẹ báo anh trai mình đâm xe vào người ta. Ngừơi ta chết rồi. Thân nhân đang khởi kiện anh trai. Linh lo sợ lắm. Linh không muốn anh mình vào tù, còn chị dâu và 3 đứa cháu nữa ai lo. Linh tìm hiểu và biết được người chết là Khanh. Linh cũng biết người khởi kiện không phải là gia đình nạn nhân mà là người yêu của người ta. Linh tìm cách tiếp xúc, thật ra căn hộ mà Linh nói là căn hộ của nhỏ bạn. Nó đi công tác nên nhờ Linh sang giữ nhà.
Linh nghĩ tiếp xúc với anh ta, chỉ để nói đỡ dùm anh mình. Nhưng khi thân thiết rồi, Linh nhận ra anh ta cũng tội lắm. Anh ta đau khổ và buồn bã. Nhìn bộ dạng anh ta. Lập tức, Linh không còn ý định chạy tội cho anh, mà Linh chỉ muốn san sẻ và giúp anh ta vượt qua mọi thứ mà thôi. Gần hơn 2 tháng trời tiếp xúc với Hoàng. Linh nhận ra Hoàng là 1 người thú vị, hiền lành và yêu hết mình. Linh cũng không ngờ mình yêu Hoàng từ bao giờ nữa. Linh biết là khi mọi chuyện vỡ ra, Hoàng sẽ giận Linh lắm. nhưng Linh không thể nào thú nhận với Hoàng được. Linh sợ. Linh sợ là Hoàng sẽ không cho Linh đến gần nữa. Linh sợ điều đó. Và Linh im lặng. im lặng để bây giờ, cơn tức giận của Hoàng bùng nổ, Linh lại đau lòng và buồn rầu như vậy. Mấy ngày nay Linh ăn uống qua loa. Cứ giam mình trong căn phòng nhỏ. Linh nhớ Hoàng. Linh lo cho Hoàng. Và Linh yêu Hoàng. Nước mắt Linh cứ thế mà rơi xuống. Linh khóc…..
Khanh như muốn điên đầu khi nghe Minh nói về tình cảnh của Linh. Có lẽ trước đây, khi thấy Linh và Hoàng không thân thiết, Khanh sẽ vui lắm. Nhưng bây giờ, trông Hoàng thảm như vậy. Khanh lại không muốn điều đó xảy ra chút nào hết. nhưng quả thật Linh không còn cách nào khác. Minh cũng vậy. Đã sắp hết hạn mà Thượng Đế giao cho. Minh than thở:
-Biết làm sao bây giờ. Phải
chi mà có ông Thần Tình Yêu ở đây nhỉ? Tôi lấy cái Cung tình yêu của ông ấy. Bắn vào mỗi người 1 phát, họ sẽ yêu nhau ngay. Khỏi mất công tôi và Khanh ngồi đây suy nghĩ làm gì cho mệt.
Một tia sáng lóe lên trong đâu của Khanh. Khanh reo lên:
-
Trời ơi! Anh Minh sao không nói sớm. Làm mấy ngày nay tôi lo lắng.
Minh ngơ ngác:
-Hả? Cách gì? Hoàng đừng nói là Khanh ………..
-Không hẳn. Ý tôi là anh Minh xem xem họ có thể nên vợ chồng được không thôi? Sau đó sẽ tính tiếp. Anh là Thiên thần hầu cận bên Thượng Đế mà. Anh xem được chứ?
-Nhưng xem vậy thì được gì chứ? Tôi thấy…
Khanh quay sang đẩy Minh đi:
-Thôi anh xem giúp tôi đi. Làm ơn. Anh đi sớm rồi về sớm.
Bất đắc dĩ, Minh phải biến đi để trở về Thiên Đàng. Khanh cứ trông ngống Minh. Vậy mà đến chiều Minh mới trở về.Minh trở về cùng lúc với Hoàng.Khanh trách:

-Anh có phép mà đi lâu quá vậy?

Minh thở nhanh:

-Khanh ơi là Khanh! Ở trên thế gian bao nhiêu nam nữ, bao nhiêu cặp đôi. Tôi phải dò cả buổi đó chứ. Còn năn nỉ ỉ ôi cái tên giữ cửa nữa

Khanh nhìn Hoàng! ừ đúng thật. Quần áo Hoàng xốc xếch. Khanh khẽ lắc đầu:

-Mà anh xem sao rồi.

Minh nổi đóa lên:

-Cái ông Thần Tình Yêu này thiệt tình. Thời đại giờ là thời đại tin học, công nghệ thông tin. Sao ông ấy không mã hóa hết thông tin vào máy vi tính cho tiện. Ông ta để máy vi tính đó, mấy tên gác cổng thi nhau bắn War. Còn tôi phải chui vào trong Thiên tình để xem ấy. Này nhé, anh ta là Lê Minh Hoàng, còn Linh là Bùi Thị Yến Linh đúng không? Trong Thiên tình, tôi thấy 2 người quả là nên vợ nên chồng.

Khanh hớn hở, thở phào nhẹ nhõm:

-Thật sao? Vậy là được rồi!

-Khanh khoan mừng vội. Đường dây tơ hồng nối 2 người đó lại với nhau nó đang rồi bù lên. Có thể bị đứt lúc nào không hay đó. Tôi thấy được là trên đoạn dây ấy, có 1 chỗ rối to lắm. Những chỗ khác đã được tháo từ từ, duy chỉ còn mối rối đó là chưa thể tháo gỡ được. Nó đang làm sợi dây tơ hồng rối lên và có thể đứt. Khanh hiểu không?
Khanh hiểu. Khanh hiểu là mối rối đó mang tên Gia Khanh. Khanh mừng vì Hoàng tìm được cho Hoàng 1 tình yêu, sau này sẽ nên duyên chồng vợ. Nhưng giữaHoàng và Linh dường như có 1 khoảng cách, người vô tình tạo nên khoảng cách ấy là Khanh. Giờ đây, Khanh phải tháo những mối nối đó ra. Dù chỉ vô tình nhưng nguyên nhẫn vẫn là do Khanh. Khanh phải làm gì đó. Nếu không dây tơ hồng của họ đứt. Khanh sẽ day dứt lắm.
Khanh nói với Minh:
-Anh Minh này, ngày mai là ngày cuối. Tôi có quyền đi ra khỏi nơi này đúng không? Và tôi còn có 1 đặc ân là được xuất hiện và tương tác vớimọi người 1 lần cuối. Đúng không ?
Minh gật đâu:
-Uhm! Vì là ngày cuối cùng, cô phải rời nơi này để đến nơi có thể về lại Thánh Điện chứ? Còn việc có thể tương tác thì cô phải thông qua tôi. Nhưng sẽ là làm được? Nhưng sao?
Khanh nheo mắt:
-Tôi có 1 kế hoạch này. Tôi chỉ còn có thể làm được đến đây thôi. Mong rằng mọi thứ sẽ tốt hơn. Anh giúp tôi nhé. Anh Minh.
Khanh nhờ vả, nhưng lời nhờ đó như là 1 mệnh lệnh, làm sao Minh từ chối được. Dù là Minh đã chết gần 300 năm, Minh là 1 Thiên Thần bên cạnh Thượng Đế, nhưng Minh vẫn là 1 anh chàng. Minh cũng rất ư là galăng với phụ nữ.
-Khanh nè! Tôi hỏi cái này nha?-Minh dè dặt.
Khanh nói:
-Anh cứ hỏi đi. Chuyện gì?
-Ngày mai! Sau khi kết thúc ngày may. Cô sẽ phải trở về Thánh Điện, sau đó Khanh phải theo lời hứa mà xuống Địa Ngục. Khanh có sợ không?
Minh nói, làm Khanh tự nhiên rùng mình. Mấy ngày qua, cứ lo lắng cho Hoàng, Khanh cũng quên cái hậu quả mà Khanh phải nhận cho việc được trở về trần gian này. Khanh quên mất. Giờ Minh nhắc, Khanh lại thấy…sợ.
-Anh Minh nhắc Khanh mới nhớ. Không sợ mới là lạ. xuống Địa Ngục mà ai không sợ chứ? Tôi lại là con gái nữa. Anh nhắc làm gì. Tôi sợ.-Khanh rùng mình nghĩ về Địa Ngục, nơi mà Khanh phải xuống sau ngày mai, rồi Khanh phải sống làm sao?Địa ngục thật ra nó như thế nào? Có đáng sợ không? –Địa ngục có đáng sợ không anh Minh?
Minh làm động tác rùng mình:
-Có 1 lần tôi được Thượng Đế phái xuống Địa Ngục. Nó tăm tối lắm. Những ai từng làm điều ác trên trần gian xuống đó đều phải đền tội xứng đáng. Diêm Vương ghi nhận lại hết. Có người nhiều tội, phải thành thân tàn ma dại. Chỉ cần nhìn Đầu trâu và Mặt ngựa thôi, chắc cũng lăn ra xỉu mất. Hai anh em nhà đó trông sợ lắm. Nói cho Khanh dễ hiểu là Khanh thấy Thiên Đàng như thế nào thì Địa Ngục cứ trái ngược hoàn toàn. Mà cũng đúng, sống ác thì chết phải chịu tội chứ?
Nghe Minh nói, Khanh thấy lo lo. Khi còn sống, Khanh đã nói dối ba mẹ để được gặp Hoàng, thậm chí là cãi lại nữa. Rồi nhiều lần còn ăn vụng, không làm bài. Lại hay nhõng nhẽo nữa. Chắc Khanh nhiều tội lắm. Khanh nói, giọng run run:
-Vậy nếu chết tôi rồi. Trời ơi! Nghe anh nói mà cứ ghê ghê sao ấy? Xuống đó sợ lắm. Lại không có Hoàng bên cạnh. Tôi chết mất. Nhưng thôi, dù gì cũng là do tôi lựa chọn. Cũng không dám kêu ca gì. Với tôi như vậy là quá đủ rồi. không dám xin xỏ gì nữa. Thôi để ngày mai rồi tính tiếp. Giờ anh nghe Khanh nói kế hoạch ngày mai nhé.
Khanh

Ngày cuối cùng. Ngày thứ 100
Sáng nay, trước khi ra khỏi nhà. Hoàng có nói chuyện với Khanh. Chính xác là với lọ 2301 ngôi sao kia. Trông dáng vẻ và nghe giọng Hoàng có vẻ mệt mỏi lắm rồi. Tôi nghiệp Hoàng. Hôm nay với Khanh là ngày cuối cùng Khanh còn được nhìn thấy, được ở gần Hoàng đến như vậy? Khanh cũng sợ, Khanh sợ hết ngày hôm nay. Khanh phải xa Hoàng mà Khanh từng yêu hết lòng mình. Nhưng Khanh phải chấp nhận. không còn cách nào khác nữa đâu?
Hôm nay, Hoàng phải đi gặp 1 khách hang ở quận 7. Hơi xa. Hoàng lái xe máy đi. Hoàng chạy như bay vì Hoàng không muốn trễ hẹn với khách hàng. Bất ngờ, 1 em bé chạy sang ngang đường để nhặt quả bóng. “KÉT” tiếng thắng xe Hoàng kêu lên làm em bè và bà mẹ đang chạy theo kia cũng sợ. Em bé không làm sao. May là Hoàng thắng kịp. Nhìn bà mẹ rơi nuớc mắt vì sợ, bế đứa con, miệng vội xin lỗi Hoàng liên tục, Hoàng lại nhớ ngày xưa. Lúc trước, khi chở Khanh lâu lâu Hoàng vẫn chạy như tên bắn thế kia. Khi ấy, Hoàng chỉ có ý định là muốn Khanh sợ mà ôm lấy Hoàng. Đúng như ý Hoàng, Khanh sợ lắm. Chỉ biết ôm chầm lấy Hoàng và khóc. Khanh bấu chặt Hoàng đến nỗi để lại vết xước nhẹ bên hông của Hoàng. Dừng xe lại, Hoàng dỗ Khanh. Hoàng khổ sở:
-Thôi mà, anh xin lỗi em. Anh chỉ tính đùa thôi. Không ngờ em sợ đến vậy? ANh xin lỗi. Mai mốt anh không đi như vậy nữa đâu mà. Anh xin lỗi. Xin lỗi. Em nín đi. Mà có anh đây, em đừng sợ bị ngã nhé.
Khanh khóc òa lên như đứa bé, dung tay đánh vào vai Hoàng, (đánh yêu ấy mà)
-Anh là đồ ngốc. Anh lái xe như vậy?Lỡ anh lạc tay lái, anh bị gì thì em biết làm sao? Em không sợ cho em bị tai nạn, em chỉ sợ anh thôi. EM mà có té xuống, cũng còn có anh đủ sức nâng em đứng lây. Nhưng anh mà ngã xuống, em làm sao chống đở đây anh Hoàng? Em không chịu được nếu 1 ngày nào đó anh chết trước em đâu. Chẳng thà để em chết trước. Vì khi ấy, em biết anh còn có thể đứng dậy và làm lại. Nhưng nếu anh chết trước, chắc em chịu không nổi, em quỵ mất. Anh hiểu không? Anh không được đi như vậy nữa nha anh Hoàng. Em không muốn anh bị gì đâu. Em cần anh mà.-Vừa nói, vừa khóc, Khanh
vừa đánh vào vai, vào ngực Hoàng.
Hoàng ôm Khanh tựa vào vai mình, dỗ dành. Hoàng biết Hoàng quan trọng với Khanh như thế nào. Và Khanh cũng quan trọng với Hoàng ra sao. Từ ấy, đi đâu làm gì quan trọng hay nguy hiểm. Hoàng vẫn luôn nhớ đến những lời nói đó của Khanh. Giờ thì nó đã trở thành hiện thực mất rồi. Khanh chết trước Hoàng. Hoàng phải sống tốt, ít ra là vì Khanh. Nhưng Hoàng vẫn trách Khanh sao mà ích kỷ. Khanh tưởng Hoàng dễ dàng đứng dậy lắm sao mà Khanh bỏ đi như vậy? Hoàng vẫn hay tự hỏi bản thân mình như vậy?
Từ khi Khanh mất đến giờ, Hoàng mới lại lái xe bạt mạng như vậy? Súyt nữa thì nguy. Hoàng bây giờ nhớ lắm những lời nhắc nhở của Khanh khi Hoàng lái xe.
Vậy nên thay vì đi gặp khách hàng, không biết cái gì đã dẫn Hoàng đến đây. Khu đổi cỏ, nơi hẹn hò lãng mạn của Khanh và Hoàng. Hoàng cũng không biết vì sao, nhưng cái gì đó cứ dẫn đường cho Hoàng. Để xe đó, Hoàng leo lên đỉnh dốc. Nơi đây vẫn vậy? Vẫn thật nhiều cỏ, cỏ thì vẫn xanh, vẫn mát và vẫn đẹp. Nó vẫn cứ làm Hoàng buồn hoài. Nếu yêu Linh, Hoàng có dẫn Linh đến đây như dẫn Khanh không nhỉ? Đi bộ 1 hồi lâu tại nơi này. Thưởng thức bầu không khí thơm tho và trong lành này. Hoàng thấy trong lòng nhẹ nhõm. Hoàng bổng cảm ơn cái gì đã dẫn Hoàng đến đây.
Minh và Khanh cũng có mặt. tất nhiên. Minh khoe:
-Anh Hoàng cảm ơn tôi kìa.
Khanh nói:
-Ảnh cảm ơn anh Minh hồi nào?
-Cảm ơn cái gì đã dẫn anh ấy đến đây, thì chẳng khác gì cảm ơn tôi. Chính tôi đưa ảnh đến nơi này như ý của Khanh còn gì.
Khanh “À” lên rồi mới nhớ ra. Chính Khanh nhờ Minh đưa lối cho Hoàng đến đây mà Khanh quên mất. Khanh đưa mình nhìn xung quanh:
-Vậy còn nhân vật chính còn lại đâu? Sao chưa đến?
Minh cũng sốt ruột lắm. Thời gian của 2 người giờ được tính=giờ chứ không còn tính= ngày như trước. Minh nói:
-Thì cũng từ từ chứ?-Minh trông ra xa.Bất chợt reo lên-Kìa! Linh đến rồi kia. Minh đã ra tay thì Ok rồi. Giờ sao nữa.
Khanh nói:
-Tôi không biết. Cứ để họ tự tìm ra nha.Khanh và anh Minh chỉ nhìn thôi.

Bất chợt 1 làn khói trắng nhả ra. Bao trùm lấy không gian của Linh mà Hoàng. Họ tất nhiên chưa nhận ra sự có mặt của nhau. Làn khói mang đến sự u ám, sự cô đơn ướt át đến phát sợ. Cả 2 hoảng sợ và đang cố gắng thoát ra làn khỏi trắng “vô duyên” kia. Nhưng khói càng ngày càng nhiều. Cả 2 cứ quờ quạng mà tìm đường. Trái tim họ như rộn lên, hội hộp nhưng có chút gì đó tuyệt vọng. Chính làn khói kia làm cho họ cảm thấy cô đơn tột cùng. Họ muốn thoát ra cảm giác này. Nhưng không tiến triển, khói cứ thế mà nhả ra nhiều. Họ không thể dùng mắt để tìm đường nữa rồi. Họ khôngmắt để thắng được làn khói kia, vì họ càng nhìn, làn khói ấy như càng xâm nhập vào họ bằng những giác quan đanghoạt động, làm họ thấy tồi tệ hơn nhiều. Làn khói làm Hoàng có cảm giác đau buồn và tuyệt vọng, y như 100 ngày trước đây. Khi Khanh vừa mất. Còn Linh, đó là cảm giác mà khi Hoàng xua đuổi mình đi. Linh và Hoàng nhắm mắt lại. Họ dùng con tim để tìm ra lối thoát cho mình. Hoàng nhắm mắt lại, cẩn thận từ chút mà lần ra đường. Hoàng dùng con tim để dẫn đường. Hoàng cảm nhận được có 1 điều gì mà Hoàng mơ mấy ngày qua. Có 1 thứ mà Hoàng biết là Hoàng không thể đánh mất thêm 1 lần nữa. Nhưng vẫn chưa xác định được nó là gì? Hoàng lại nhắm mắt và cố dùng con tim của mình dẫn đường.Linh cũng vậy? Buổi sáng nay, không hiểu sao Linh muốn ra ngoài và đến 1 nơi vắng người. Linh cảm thấy mình phải đi, ngay bây giờ. Linh leo lên xe buýt, đi hết trạm này đến trạm khác, rồi xuống xa. Linh cứ thế đi bộ 1 mình và rồi Linh đến nơi này. Linh cũng đang lạc trong làn khói trắng kỳ lạ, Linh không nhìn thấy được đường ra. Linh cũng bị làn khói kia làm cho cảm thấy sự cô đơn tốt cùng. Linh mò mẫm và con tim nàng chợt mách bảo. Điều Linh tìm kiếm bây 1âu nay đang ở rất gần, rất gần Linh. Linh không thể đánh mất điều ấy 1 lần nữa.

Nhưng họ không thể tìm được nhau. Làn khói cứ ngày càng nhiều. Cũng lâu rồi, họ cứ mò mẫm trong đó. Không lối thoát. Minh lo lắng:
-Khanh ơi! Liệu có ổn không vậy? Sao họ cứ thế, không khéo lại không tìm ra nhau. Biết làm sao giờ.

-Khanh cũng lo lắm. Khanh không biết có đủ thời gian để họ tìm ra nhau không nữa. Làn khói kia nhiều và dày quá. Không ngờ.
Khanh và Minh cứ theo dõi torng hồi hộp, sắp đến giờ phải trở về nhận lệnh Thượng Đế mất rồi. Khanh rối lên. Ban đầu, đây là làn khói thử thách mà Minh đã hỏi mượn của Thiên Tình. tác dụng của nó là thử thách tình yêu. Nếu trong làn khói đó, 2 người tìm được nhau, họ sẽ sống mãi mãi ở bên nhau, rất hạnh phúc. Bằng không , họ sẽ mãi mãi không thể tìm thấy nhau được nữa. Mãi mãi. Cả 2 không ai được hạnh phúc trọn vẹn hết. Ban đầu nghe Minh nói, Khanh cũng lo lắm, nhưng Khanh cũng muốn thử. Vì Khanh tìn vào tình yêu của 2 người. Ngờ đâu, bây giờ họ cứ lạc trong làn khói đó. Khanh lo lắm… Bỗng đâu, có 1 cơn gió nhẹ thoang thoảng thổi đến. Một cơn gió mang đến đây đầy những mùi hương nhẹ nhàng của muôn vàn loài hoa. Mang đến 1 chút gì hạnh phúc và niềm vui. Minh reo lên:

-Thần Tình Yêu. Chỉ có ông ấy đến mới mang lại cảm giác này.
Không cần ai trả lời. Thần tình yêu đáp xuống cạnh bên Khanh và Minh, Thần có 1 đôi cánh nhỏ sau lưng. Thần không có áo, chỉ có 1 mảnh khăn bắt chéo làm áo. Ngài dùng lông thiên nga để làm quần. Và tất nhiên, không thể thiếu cung tên.Bay cạnh ngài là 1 bầy bướm. Nhiều con bướm thật đẹp, nhiều loài rất lạ. Có con nhiều màu sắc như con công vậy.
Ngài đáp xuống, làm choKhanh và Minh thấy dễ chịu hơn. Chưa ai kịp nói gì thì ông ta đã nói:
-Ai nhắc ta đấy hả? Ủa! Minh đấy ah! Cậu đi đâu từ hôm qua đến giờ. Gần 1 ngày rồi. Cả Thiên Địa cứ ngóng cậu đấy. Cậu được Thượng Đế giao nhiệm vụ hộ tống cô gì xuống đây đúng không? Tiếc là hôm đó ta bận đi ban phát tình yêu ở châu Phi nên không chứng kiến được việc đó. –Ông ấy cười giòn, mỗi lần ông ta cười, 1 đàn bồ câu xuất hiện bay ra khắp nơi. Ông ấy liếc sang Khanh.-Oh! Vậy đây chắc là cô Khanh gì đó đúng không? Ta rất muốn gặp được cô. Cô là người tiếp theo, sau tên Trung dám đánh đổi với Thượng Đế để lấy tình yêu. Rất đúng ý ta. Tình yêu là 1 sự hy sinh đáng yêu mà. Nhưng mọi việc sao rồi, tốt không?
Khanh chán nản, chỉ cho Thần:
-Ngài thấy rồi đó. Làn khối Trốn tình kia là của chúng con thả ra. Ấy vậy mà họ không tìm được nhau. Mà con thì không còn thời gian, sắp đến giờ phải về trình Thượng Đế rồi. Ngài giúp con với. Làm ơn giúp con.
Thần nhìn xuống, lắc đầu:
-Ta không được phép can thiệp. Đây là luật. Nếu là nhân duyên, cũng đến lượt họ được ta ban phép lành. Nhưng bây giờ thì chưa?
Khanh buồn rầu. Ngay cả thần tình yêu còn không làm gì được thì Khanh cũng bó tay. Nhưng Minh thì không chịu đầu hàng, Minh nói:
-Tôi biết nè, ngài đâu có biết cách làm làn khói Trốn tình kia dày quá. Ngài sợ quyền phép của ngài không cho phép chứ gì? Nếu vậy thì thôi vậy.
Biết Minh đang âm mưu chuyện gì, Khanh cũng góp phần:
-Anh Minh nói đúng. Ngài đâu có giúp được, ngài cứ viện cớ không ah! Thôi ngài không giúp được 2 tụi con thì thôi. Cũng đúng, làn khói tình kia dày quá. Không sao, tụi con không nghĩ gì đâu ạ!
Thần tình yêu tức giận:
-NGươi nói không nghĩ gì mà nói thế. Làn khói kia thì xá gì. Dày hơn ta cũng làm được kìa. Các người không tin ah.-Cả Minh và Khanh đều lắc đâu. Giận quá, ngài nói.-Vậy ta phải làm gì 2 ngươi mới tin quyền phép của ta.
Cả Minh và Khanh đều đồng thanh:
-Thử mới biết. Ngài làm cho tui con coi đi.
-Thôi được! Ta thử cho
coi. Tránh ra, ta sẽ thổi hết làn khói kia cho xem. Chờ đấy. 1,2.3. Thần bay lướt qua làn khói kia. Từ đôi cánh của ngày, bay ra biết bao nhiêu là cánh hoa, lấp lánh đủ màu sắc. Những cánh hoa bay lả tả xuống. Quả thật, làn khỏi bay đi. Bay cả sự ảm đạm và buồn rầu, thay vào đó là 1 thứ cảm xúc khác. Vui hơn, hạnh phúc hơn. Thần tình yêu quay lại:
-Hai ngươi tin ta chưa?
-TIN-cả 2 đồng thanh.
-Ta tức 2 ngươi quá, làm ta làm sai luật rồi nè. Không nói chuyện với 2 ngươi nữa ta đi đây. Câu Minh lo mà kết thúc mọi chuyện đi, đồng hồ sắp đánh tiếng kết thúc 1 ngày rồi đó. Ta đi ban phát tình yêu đây.
Thần bay đi, 1 làn hương thơm còn vương lại.
Làn khói đã vơi đi.
Lần này, lý trí đã bảo Hoàng đưa tay ra để giữ điều quan trọng kia lại.
Lý trí đã bảo Linh
đưa tay ra để giữ điều quan trọng kia lại.
 
Và cả 2 người xích lại gần nhau, gần nhau, càng ngày càng gần. Và rồi họ tìm ra nhau. Hoàng nắm được tay Linh, nắm chặt lại. Hoàng sợ lại đánh mất như đã đánh mất Khanh, và đánh mất Linh như lần trước. Hoàng ôm chầm lấy Linh. Linh cũng vậy. Linh nói:
-Mấy ngày qua, Linh buồn nhiều lắm anh Hoàng ah! Linh cứ nghĩ về anh và Linh. Linh biết Linh yêu anh nhiều lắm. Nhưng Linh biết anh không yêu Linh. Linh biết….
Hoàng ngăn lời nói của Linh lại bằng 1nụ hôn thật sâu. Nồng cháy. Mạnh liệt. Đến nỗi nhấc bổng Linh lên.
-EM đừng nói nữa. Làm vợ anh nhé Linh. Mình lấy nhau đi. Anh…-Hoàng ấp úng tính nói điều gì nhưng không mở lời được.-Hoàng ôm lấy Linh, xiết nhẹ Linh lại trong vòng tay mình. Hoàng không muốn Linh lại đi nữa.
Khanh mỉm cười mãn nguyện. Kế hoạch đã hoàn thành. Khanh biết, phải để họ dùng trái tim để tìm ra nhau. Họ mới hiểu giá trị của nhau được. Cũng như Khanh, chết rồi mới hiểu giá trị của sự sống.
Hoàng ôm Linh vào lòng, cả 2 nằm xuống bãi cỏ. Linh gối đầu vào lòng của Hoàng thiếp đi. Hoàng nhìn Linh ngủ, vuốt lấy mái tóc của Linh. Hoàng nhìn lên trời:
-Khanh ơi! Anh đã có thể đứng lên được. Em có giận anh không? Anh yêu Linh, em có giận anh không? Em vẫn là Khanh, anh vẫn không bao giờ quên em. Khanh ah!
-Sao lại giận anh.-Khanh xuất hiện từ trên cao và đi từ từ xuống chỗ Hoàng. Hoàng giậtbắn mình, nhìn Khanh ngơ ngác:
-Khanh ! em …sao em lại…..-Hoàng gối đầu Linh xuống và đứng dậy. Đi đến chỗ Khanh.
Khanh mỉm cười, vẫn nụ cười ngày ấy:
-Là em đây. Phải em đã chết. Em đã không còn có thể quay lại với anh nữa anh Hoàng ah! Anh sẽ không tin được đâu. Nhưng em phải cho anh biết điều này. Em không giận anh. Em vẫn ở cạnh em suốt thời gian qua, nhưng em không thể xuất hiện bởi vì em là 1 oan hồn thôi. Lúc đầu, em có giận anh là anh quên em nhanh quá. Nhưng bây giờ, em biết là anh không quên em. Với 1 người đã chết như em, như vậy là đủ rồi.
Hoàng tiến lại gần, nhưng Khanh lại lùi ra xa. Khanh không muốn Hoàng chạm vào Khanh, không múôn Hoàng biết là Khanh bây giờ chỉ là 1 cái bóng, Hoàng không chạm tay vào được. Hoàng nói:
-Anh biết là em còn đâu đó. Em không bỏ anh nhanh vậy đâu đúng không Khanh! Nhưng anh và Linh. Anh…anh…
Khanh đưa tay lên, ra giấu:
-ANh đừng giải thích. Em hiểu mà. Linh giống em đến khác lạ. Nhưng em muốn anh yêu cô ấy là yêu những cái gì của Yến Linh, chứ không phải yêu cái của Gia Khanh. Em không muốn mình làm cái bóng to đùng choáng lấy cô ấy. Anh phải sống hạnh phúc, không được phụ em, phụ Linh .
-Sao em không xuất hiện sớm. Em làm anh đau khổ đến tột cùng…Anh…
Lúc này, Minh mới bước xuống và cất tiếng:
-Anh quên cô ấy giờ chỉ là 1 hồn ma thôi sao? Cô ấy được gặp anh thế này là may lắm rồi. Cô ấy sắp phải xuống Địa ngục. Lẽ ra chỗ của Khanh là Thiên Đàng, nhưng để được về với anh, Khanh đã phải chịu xuống Địa Ngục tăm tối và đáng sợ kia…
Hoàng nói:
-Khanh ! Sao em lại…em nói gì..anh…
-Anh sẽ không tin được đâu. Cán cân Thiên Địa cho em được ở lại Thiên Đàng, nhưng thấy anh quá đau khổ, dằn vặt. Em mới xin Thượng Đế được về trần gian 100 ngày. Và em…em phải…
Hoàng ngắt lời Khanh:
-
…em phải xuống Địa Ngục thay vì Thiên Đàng chứ gì. Em vẫn vậy? Luôn nghĩ cho người khác trước. Em sẽ ra sao khi xuống nơi Địa Ngục tăm tối. Em cứ biến anh thành người ích kỷ hoài vậy Khanh. Anh sẽ xin Thượng Đế cho em được về Thiên Đàng, anh không thể sống hạnh phúc khi biết là nơi tăm tối đầy sợ sệt ấy. Em đang phải chịu khổ, chỉ vì hạnh phúc của anh. Anh không thể…
Minh nói
-Không còn cách nào khác. Thượng Đế đã quyết…năn nỉ cũng không thể được đâu.
-Không cần năn nỉ làm gì?

Một giọng nói trầm vang lên. Kèm theo đó là sự xuất hiện của con Bạch mã. Một con ngựa bay, tuyệt đẹp. Nó có bộ lông trắng tinh, có 1 chiếc sừng trước trán. Một chiếc sừng nhọn và dài. Nằm trơ trọi trên đầu nó. Một cái đuôi dài và 1 cái yên bằng nhung. Ngự trị trên chiếc yên kia là 1 người cao lớn. Từ người xuất hiện 1 thứ ánh sáng chói, sáng cả 1 vùng trời. Đó là…Thượng Đế.
-Con xin chào Thượng Đế ah! Thời hạn của con chưa hết mà thưa ngài. Chưa hết 1 ngày mà. Con…
Minh kéo Hoàng và Khanh quỳ xuống. Minh bẩm tấu:
-Thưa ngài, thời hạn chưa thật sự kết thúc ạ. Nhưng có việc gì mà đích thân ngài phải xuống đây ah.
Thượng Đế nói vọng:
-Ta đến để báo cho ngươi 1 tin mừng. Thời gian 2 người đi. Ta đã hỏi cán cân Thiên Địa. Trước giờ,cán cân chưa phán xét ai 2 lần. Nhưng ngươi đặc biệt. Cán cân phán xét lần 2 và cho ta biết. Ngươi dù có bướng bĩnh, ngoan cố nhưng vẫn là người tốt, sẵn sang hy sinh mình vì người mình yêu thương. Dù giữa ta và nhà ngươi đã có 1 cuộc trao đổi. Nhưng ta cũng không
dám làm trái lại. –Ngài trầm ngâm 1chút.-Cán cân phán cho ngươi lại lên Thiên Đàng
với ta. Khanh sẽ được làm Thiên sứ tình yêu. Giúp việc cạnh Thần tình yêu. Ban phát tình yêu cho đôi lứa dưới trần gian. Chỉ có người thật sự đã yêu hết lòng, mới có thểnhận chức này. Thôi thời hạn của ngươi sắp hết, chuẩn bị mà về nhận chức.-Nói rồi ngài quay sang Minh-Nhà ngươi làm tốt lắmRồi quay sang chỗ Hoàng .-Ngươi tốt số lắm. Ngươi biết được thế nào là tình yêu. Ngay cả ta đây, cũng chưa từng có 1 người yêu ta nhiều như Khanh yêu ngươi..-Nói rồi ngài quất ngựa bay vụt trở lên trên cao và biến mất trong những đám mây trắng. Trả lại sự im lặng cho trần gian.
Khanh như trút được nỗi sợ, còn Hoàng thì vui mừng khôn siết. nhưng đã đến lúc. Đã đến lúc Khanh phải rời xa Hoàng vĩnh viễn. Minh kêu lên với Khanh:
-Khanh coi kìa.
Minh chỉ tay về phía xa xa. Một chiếc cầu thang thật dài và cũng thật đẹp xuất hiện. Chiếc cầu thang này dài đến nỗi nếu là người thương, không ai nhìn thấy được nơi mà cầu thang sẽ đưa đến là đâu. Nhưng Minh và Khanh cũng hiểu, nơi kia của đầu cầu thang. Đó là Thiên Đàng. Mà chiếc cầu thang này cũng đẹp lắm chứ. Nó bằng pha lê trong suốt. Mỗi bậc cầu thang có đính 1 viên ngọc quý giá
và sáng lấp lánh. Lại có tấm thảm màu đỏ trải dài vô tận. Từng bậc, từng bậc là những loài hoa khác nhau. Tỏa đầy hương thơm, lại thêm tay vịn cũng là phalê nhưng có ánh đèn lấp láng. Trông đẹp cực kỳ. Minh thúc giục Khanh:
-Khanh! Đã đến giờ chúng ta phải về với nơi của tôi và Khanh rồi. Đi nào. Nếu kéo dài lâu, Khanh sẽ yếu dần đi và không còn có thể trở về Thiên Đàng. KHi ấy, Khanh sẽ là oan hồn thật sự. Phải chịu nhiều đau khổ đó. Còn thảm hơn là Địa Ngục nữa.
Khanh nhìn Hoàng lần cuối cùng. Khanh nói yếu ớt:
-Em phải đi bây giờ, em sẽ không còn ở cạnh anh nữa. Em về và làm Thiên sứ tình yêu. Em thích lắm. EM sẽ đi ban phát phước lành và tình yêu thương cho mọi người. Và người đâu tiên em chúc phúc là anh và Linh. EM sẽ tốt hơn. Anh yên tâm.. Em đi đây nhé.
Nói rồi, Khanh quay lưng lại, bước đi không ngoái lại nhìn Hoàng. Khanh bước từng bước nặng nề làm sao. Từng bước, xa dần Hoàng, xa dần thế gian. Nặng nề, có chút vương vất. Khanh không dám quay lại nhìn, Khanh sợ nhìn Hoàng, Khanh lại không nỡ quay đi. SỢ nhìn Hoàng đứng đó, Khanh lại không đành bước đi. Hoàng thì chỉ đứng đó nhìn Khanh bỏ đi. Lòng buồn nhiều. Bất chợt, từ trong tim và trên môi Hoàng thốt lên:
-Anh yêu em. Khanh ah! Anh yêu em. ANh sẽ không quên em.
Khanh cũng không ngoái lại nhìn. Với Khanh vậy là đủ. Chỉ cần được nghe 3 chữ đó từ Hoàng là rất đủ với Khanh. Khanh đặt chân lên những bậc cầu thang kia, theo sau là Minh. Từng bậc một. Lúc này, Linh cũng đã ở cạnh Hoàng. Linh cũng ngơ ngác khi thấy Khanh. Linh cũng từng nghe nhiều người nói là Khanh và Linh giống nhau. Nhưng không ngờ, lai giống vậy. Hoàng nắm lấy tay Linh và 2 người ngước lên nhìn Khanh đi từng bậc thang để lên Thiên Đàng. Khanh dừng chân:
-Linh này! Mong Linh giúp Khanh trông nom anh Hoàng nhé. ANh ấy yêu Linh, yêu những cái mà ở Khanh không có. Đừng lo nghĩ gì về việc đó Linh nhé.

Linh cứ lắp bắp:

-Linh biết rồi! Linh sẽ chắm sóc anh Hoàng tốt mà.Khanh ….Khanh yên tâm nha.

Khanh nói tiếp:

-Vậy là Khanh yên tâm rồi, thời gian không còn nhiều. Khanh từng mơ ước về 1 đám cưới, nhưng giờ thì không thể nữa rồi. Đây Khanh tặng Linh chiếc áo cưới mà Khanh tự tay vẽ đấy. Mong Linh mặc nó trong ngày cưới nhá.

Khanh giang tay ra và “bụp” 1 tiếng. Chiếc áo cưới nằm vừa vặn trên cơ thể của Linh. Vừa vặn giống như là được đo ni cho Linh vậy. Trông Linh bây giờ đẹp và lộng lẫy với chiếc váy cưới làm sao.

Khanh cười rồi tiếp tục đi lên, lên dần và biến mất trên cao. Cả Khanh, Minh và cầu thang dần biến mất. Ban đầu là cầu thang, rồi Minh cũng biến dần, sau cùng là Khanh Cuối cùng Hoàng và Linh chỉ còn thấy được nụ cười của Khanh phản phất đâu đó trên cao. Một làn gió nhẹ thổi qua, làm Linh và Hoàng thấy dễ chịu làm sao.

Ba năm sau, Linh và Hoàng đám cưới. Linh chấp nhận chờ 3 năm. Ngày cưới của Linh chỉ toàn màu trắng. Màu trắng lung linh và huyền diệu. Linh cũng chỉ mặt mỗi 1 bộ áo cưới của Khanh tặng ngày nào.
Bạn bè của Khanh cũng được mời dự tiệc. Nhiều người khen Hoàng mạnh mẽ, cũng khối đứa trách móc Hoàng sao mà vô tình, quên Khanh nhanh đến vậy. Dù gì cũng 4 năm yêu nhau, vậy mà chỉ sau 3 năm là Hoàng đám cưới ngay. Họ cũng đến và xem xem ai đã làm Hoàng thay đổi nhanh đến vậy. Nhưng rồi sự oán trách cũng tan dần vì khi nhìn thấy cô dâu. Cô dâu giống Khanh đến lạ lùng. Linh rực rỡ và duyên dáng. Đẹp nhất là bộ váy cưới màu trắng ấy. Càng làm cho Linh trông giống Khanh.
-Hoàng ơi! Có ai gửi cho mày gói qua nè. Nhưng tao thấy để trước cổng, tao mang vào. Mày xem xem của ai.
Linh và Hoàng thắc mắc lắm. Ai mà không vào, lại để gói quà ở đó. Nhưng đến khi mở tấm thiệp ra, Hoàng và Linh đều nhìn nhau cười. Và cũng chỉ có 2 nhân vật chính mới hiểu được mà thôi. Tấm thiệp ghi vỏn vẹn:
“Chúc 2 bạn luôn vui vẻ và hạnh phúc.
Sống gắn bó lâu bền.
Luôn yêu nhau thật nhiều nhé.
Mình sẽ luôn chúc phúc cho cả 2 người.
Thiên sứ tình yêu”
Mở gói qua ra, đó là chiếc vòng. Món quà mà ngày trước sinh nhật Khanh, Hoàng đã tặng Khanh. Hoàng đeo chiếc vòng vào tay Linh. Cũng vừa vặn và cũng thật đẹp. Trên chiếc vòng không còn là chữ “HK” mà Hoàng khắc tặng cô ngày nào. Thay vào đó là chữ “HL”mới toanh. Kèm theo đó là 1 bó hoa, 1 bó hoa đẹp mà thơm lạ lùng, Hoàng và Linh chưa bao giờ thấy. Phải rồi! Làm sao mà mọi người biết được, nó được Khanh lén lút hái trộm trong vườn ở trên Thiên Đàng mà. (Cũng nói thêm là có sự trợ giúp của cả Minh nữa)
Cả 2 cùng nắm tay, chạy ra ngoài trời và ngước lên nhìn trên trời. Nơi mà Khanh đang ban phép lành xuống cho đám cưới của 2 người. Linh và Hoàng thoáng thấy được nụ cười của Khanh trên cao ấy.
Hai năm sau, họ sinh được 1 cô con gái xinh xắn. Lạ thay, đứa bé nhìn rất giống Linh. Giống đến từng chi tiết trên khuôn mặt. Và vì giống Linh nên nó cũng không khác gì Khanh.
Họ sống vui vẻ và hạnh phúc nên nhau đến bạc đầu. Vì họ đã tìm được nhau trong làn khói Trốn tình ngày nao, hay là vì họ
có lời chúc phúc từ Thiên sứ tình yêu. Họ chết cùng ngày trên gi.ường vì bệnh cảu tuổi già. Ngày họ chết. Trời mưa nhiều thật nhiều. Đó là những giọt nước mắt của Thiên Sứ Tình Yêu mà.

Yêu 1 người không phải là giữ người ta ở bên cạnh mình. Yêu 1 người là phải chấp nhận nhìn người ta hạnh phúc. Dù người mang lại hạnh phúc ấy, không phải là mình.
 
×
Quay lại
Top