Tân thực thiên truyện

Ddaij

Thành viên
Tham gia
24/6/2024
Bài viết
1
Lời đầu: Cách đây 3 năm về trước,mình có đăng một bộ truyện tên thực thiên truyện dưới tài khoản nguyenvandai2302nhưng chưa đi đến hồi kết với 1 vài lý do riêng.Nay những lý do đó đã không còn nên mình quay trở lại viết tiếp để mong muốn kết thúc câu chuyện.Để cho các bạn tiện theo dõi thì mình sẽ đăng lại các chương cũ,hi vọng các bạn sẽ ủng hộ.
Chương 1:
-Tình hình dịch bệnh căng thẳng quá chồng ạ!Không khéo lại phải cách ly 15 hôm nữa.
-Uh!Vẫn có ca mắc mới,khi nào giảm thì mới hết giãn cách được.
-Quan trọng nhất là mình sắp hết tiền ăn rồi,anh cứ ở nhà thế này thì chết đói à!
Liếc sang thấy Nam vẫn nằm ườn trên gi.ường,mắt dán vào điện thoại,vợ anh hỏi:
-Anh đang xem cái gì mà chăm chú quá vậy?Mặt mày cau hết cả lại kia kìa.
Nghe vậy,Nam vội ngẩng đầu lên,nhìn vợ cười xoà:”Anh đang xem phim Đường Chuyên,dạo này mấy anh Tàu khoái xuyên không quá,hình như đang là hot tren thì phải.
Trả lời xong,Nam lại dán mắt vào điện thoại,không để ý mấy tiếng lầm bầm phát ra từ miệng vợ.
Reng…reng…reng…
Nam quơ tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh,mắt nhắm mắt mở tắt báo thức rồi xoay người sang ôm vợ như một thói quen.Quờ mãi chả thấy vợ đâu,giở điện thoại ra xem mới thấy có 7h bèn lẩm bẩm:”sao hôm nay dở rời dậy sớm vậy “.Anh nhắm mắt lại định ngủ tiếp nhưng ngay lập tức anh bật dậy,một cảm giác lạnh lẽo chạy từ thắt lưng lên tới đỉnh đầu:”không đúng,có cái gì không đúng ở đây…”Dòng suy nghĩ như một tia chớp xẹt ngang qua đầu anh:tầm này nhà anh phải như cái chợ rồi mới phải:mẹ,vợ và 3 đứa con gái như 5 cái loa phường,mở mắt là mở mồm mà sao bây giờ lại im tịt như cái loa Tàu hết điện vậy?
Cúi xuống nhìn chiếc gi.ường mình đang ngồi,mắt Nam như muốn rơi ra ngoài,đảo mắt ra xung quanh anh càng như chết lặng:”rốt cuộc là sao?Mình đang ở chỗ khỉ ho cò gáy nào vậy?”
Cộc…cộc…cộc…
Tiếng gõ cửa cắt ngang mạch suy nghĩ của Nam,như chết đuối vớ được cọc,anh lao ra mở cửa và cảnh tượng trước mắt khiến anh như chết lặng.
Ngoài cửa có 10 bé gái chạc tuổi đứa con đầu đang học lớp 9 của anh nhưng dáng người rất phổng phao,xếp thành hai hàng ngay ngắn.Trang phục trên người cũng hết sức đơn giản:yếm trắng,váy đen đi chân trần;trên tay là những chiếc đĩa đan bằng tre được đạy kín.
Nhìn thấy Nam,cả bọn khuỵ chân hành lễ:
-“Tham kiến công tử!”
Trong khi Nam đứng đực tại chỗ thì các cô bé đã nhanh nhẹn đi vào phòng,xếp thành hàng ngang một cách thuần thục và trơn tru.Xong đâu đấy,một cô bé tiến lại phía anh và nói:”công tử!Xin mời tẩy khẩu và tẩy diện ạ!”
Rồi không đợi anh trả lời,cô bé đã kéo anh lại bàn,ấn anh ngồi vào ghế.Nam chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì có 2 cô bé từ trong hàng bước ra đi đến và quỳ xuống dưới chân anh.Thấy vậy,Nam vội kêu lên:
-Ấy ấy,các cháu làm cái gì thế?Mau đứng lên đi…
“Xin phép công tử cho chúng nô tỳ được hầu hạ ngài ạ!”
Nhìn thấy 10 cô bé bằng tuổi con mình quỳ trước mặt,Nam thở dài:”Uh!Chú làm theo các cháu là được chứ gì…”
-“Tạ ơn công tử!”
Hai cô bé đang làm dở việc lúc nãy lại tiếp tục:
-Mời công tử tẩy khẩu và tẩy diện ạ!
-Là sao???
-Dạ!Là như vậy…
Nói xong cô bé đứng bên cạnh cầm chiếc cốc đưa cho anh và xin anh dùng nó.Thứ nước đó vừa vào miệng,Nam nhăn mặt,ú ớ ra hiệu muốn phun ra.Ngay lập tức,cô bé bê chậu đưa ra trước mặt anh,cười tươi.
-Thứ nước gì mà kinh khủng vậy???
-Dạ!Đó là nước đun từ lá bạc hà ạ!
-Ồ! Thế còn tẩy diện thì sao?
Hai cô bé bê cốc và chậu xong việc thì lui ra ngoài cửa,từ trong hàng bước ra một cô bé cầm trong tay một chiếc đĩa lớn,trên đó là một cái khăn lụa màu trắng:
-Dạ!Mời công tử tẩy diện ạ!
-À!Cái này chú biết,tẩy diện có phải là rửa mặt không?
-Dạ!Vâng ạ!
Hí hửng vì đoán đúng,Nam nhanh tay rửa mặt,trong đầu thầm nghĩ:”ra thế tẩy khẩu là súc miệng,tẩy diện là rửa mặt;chỉ là cách chơi chữ Hán Việt mà thôi.
Cơn his hửng qua đi,như chợt nghĩ ra điều gì,anh quay sang hỏi con bé đang đứng bên cạnh mình:”Này cháu ơi!Làm ơn nói cho chú biết:chú đang ở đâu vậy???
 
×
Quay lại
Top Bottom