- Tham gia
- 22/11/2010
- Bài viết
- 54
Bài này mình sưu tầm được, thấy hay nên chia sẻ cho anh em ! sau đây là nguyên văn :
Bài thơ Lời cầu nguyện của rừng
Tác giả: HUỲNH MINH BẢO, LÊ VĂN KÝ
Trong ngành lâm nghiệp hầu như ai cũng biết hoặc nghe nói đến bài thơ Lời cầu nguyện của rừng của tác giả B.B, nhưng chưa được biết xuất xứ và chưa có được trọn vẹn bài thơ này.
B.B tức kỹ sư Bùi Bá, sinh năm 1918 và mất vào năm 1991, tốt nghiệp Trường Cao đẳng nông lâm Brévié Hà Nội năm 1940. Ông đã giữ chức vụ Vụ trưởng Vụ lâm nghiệp thuộc Bộ lâm nghiệp và sau đó là chuyên viên cao cấp tại Bộ.
Được biết giáo sư Lê Văn Ký, hiện giảng dạy tại trường Đại học Nông Lâm thành phố Hồ Chí Minh (Thủ Đức) biết rõ xuất xứ về bài thơ Lời cầu nguyện của rừng, và được phép của giáo sư, chúng tôi xin đăng tải về nguồn gốc bài thơ mà giáo sư đã sưu tập được (*).
Trường Quốc gia Nông - Lâm - Mục khai giảng vào tháng 12 năm 1955 gồm có ba ngành Nông - Lâm - Súc. Năm 1957, anh Nguyễn Hữu Đính, kỹ sư thủy lâm lão thành ở Huế, có gửi tặng trường bảng Danh từ lâm học Pháp Việt cùng với bài thơ Lời cầu nguyện của rừng của anh Bùi Bá; hai tài liệu này anh Đính đã mang từ Bắc về khi đi dự một hội nghị về lâm nghiệp ở miền Bắc. Sau đây là nguyên văn bài thơ:
Người hỡi!
Người có biết, những đêm đông giá lạnh,
ta bốc hơi ấm lửa hun nồng;
Người có biết, những ngày nắng gắt,
ta cho tàn mát rượi ánh thiêu nung;
Người có biết, dười sườn nhà đồ sộ,
ta cho người dầu dãi nắng mưa chan;
Người có biết, trên nếp gi.ường êm ấm,
người nương ta an giấc điệp mơ màng;
Người có biết, kìa con thuyền vượt sóng,
ta đưa người du ngoạn khắp năm châu;
Người có biết, nọ chuôi cày xới đất,
ta vun cây cho nảy nở hoa màu.
Chính ta đã rước người vào cuộc thế,
trong chiếc nôi âu yếm mẹ đưa ru.
Rồi ta sẽ tiễn người khi vĩnh biệt,
làm áo quan ấm áp giấc nghìn thu.
Người hỡi người, nghe lời ta cầu nguyện,
Chớ hại ta mà vũ trụ âu sầu.
Để ta sống, ta điều hòa mưa nắng,
hoa xinh tươi cây cối nẩy thêm tươi.
Để ta sống, ta ngăn luồng vũ bão;
chận cát bay làn gió bốc tung trời.
Để ta sống, ta đùn mây quyện gió,
gieo mưa tuôn đầm ấm cõi trần gian.
Để ta sống, ta cản dòng nước lũ,
cứu nhân dân cơn thủy nộ lầm than.
Ta là Mẹ của muôn nền hưng thịnh,
làng hưng phong xây dựng nước hưng phong.
Ta tô điểm non sông nên gấm vóc,
cây xanh cao lá biếc lớp trùng trùng
(Ta bảo vệ chiến khu và chiến sĩ, chống xâm lăng ta kháng chiến oai hùng)
Người hỡi!
Hồn Tổ quốc ngự giữa rừng sâu thẳm,
Rừng điêu tàn là Tổ quốc suy vong!
B.B
Bài thơ Lời cầu nguyện của rừng
Tác giả: HUỲNH MINH BẢO, LÊ VĂN KÝ
Trong ngành lâm nghiệp hầu như ai cũng biết hoặc nghe nói đến bài thơ Lời cầu nguyện của rừng của tác giả B.B, nhưng chưa được biết xuất xứ và chưa có được trọn vẹn bài thơ này.
B.B tức kỹ sư Bùi Bá, sinh năm 1918 và mất vào năm 1991, tốt nghiệp Trường Cao đẳng nông lâm Brévié Hà Nội năm 1940. Ông đã giữ chức vụ Vụ trưởng Vụ lâm nghiệp thuộc Bộ lâm nghiệp và sau đó là chuyên viên cao cấp tại Bộ.
Được biết giáo sư Lê Văn Ký, hiện giảng dạy tại trường Đại học Nông Lâm thành phố Hồ Chí Minh (Thủ Đức) biết rõ xuất xứ về bài thơ Lời cầu nguyện của rừng, và được phép của giáo sư, chúng tôi xin đăng tải về nguồn gốc bài thơ mà giáo sư đã sưu tập được (*).
Trường Quốc gia Nông - Lâm - Mục khai giảng vào tháng 12 năm 1955 gồm có ba ngành Nông - Lâm - Súc. Năm 1957, anh Nguyễn Hữu Đính, kỹ sư thủy lâm lão thành ở Huế, có gửi tặng trường bảng Danh từ lâm học Pháp Việt cùng với bài thơ Lời cầu nguyện của rừng của anh Bùi Bá; hai tài liệu này anh Đính đã mang từ Bắc về khi đi dự một hội nghị về lâm nghiệp ở miền Bắc. Sau đây là nguyên văn bài thơ:
Người hỡi!
Người có biết, những đêm đông giá lạnh,
ta bốc hơi ấm lửa hun nồng;
Người có biết, những ngày nắng gắt,
ta cho tàn mát rượi ánh thiêu nung;
Người có biết, dười sườn nhà đồ sộ,
ta cho người dầu dãi nắng mưa chan;
Người có biết, trên nếp gi.ường êm ấm,
người nương ta an giấc điệp mơ màng;
Người có biết, kìa con thuyền vượt sóng,
ta đưa người du ngoạn khắp năm châu;
Người có biết, nọ chuôi cày xới đất,
ta vun cây cho nảy nở hoa màu.
Chính ta đã rước người vào cuộc thế,
trong chiếc nôi âu yếm mẹ đưa ru.
Rồi ta sẽ tiễn người khi vĩnh biệt,
làm áo quan ấm áp giấc nghìn thu.
Người hỡi người, nghe lời ta cầu nguyện,
Chớ hại ta mà vũ trụ âu sầu.
Để ta sống, ta điều hòa mưa nắng,
hoa xinh tươi cây cối nẩy thêm tươi.
Để ta sống, ta ngăn luồng vũ bão;
chận cát bay làn gió bốc tung trời.
Để ta sống, ta đùn mây quyện gió,
gieo mưa tuôn đầm ấm cõi trần gian.
Để ta sống, ta cản dòng nước lũ,
cứu nhân dân cơn thủy nộ lầm than.
Ta là Mẹ của muôn nền hưng thịnh,
làng hưng phong xây dựng nước hưng phong.
Ta tô điểm non sông nên gấm vóc,
cây xanh cao lá biếc lớp trùng trùng
(Ta bảo vệ chiến khu và chiến sĩ, chống xâm lăng ta kháng chiến oai hùng)
Người hỡi!
Hồn Tổ quốc ngự giữa rừng sâu thẳm,
Rừng điêu tàn là Tổ quốc suy vong!
B.B