- Tham gia
- 14/12/2011
- Bài viết
- 68
Mấy bữa trước có tung hàng cái shortfic nhưng vik xong thấy dở quá lại thôi, hum nay tự dưng nghĩ ra cái fic này nên post cho mn xem, lâu rồi ko vik nên chắc dở lắm nên mn thông cảm góp ý nha!!^^
Fic này vik trong tâm trạng bất thường thành ra nó...cũng ko bình thường!!_._
---------------------------------------------
Longfic: Goodbye
Author: dark_wings
Genres: Action, Romantic, Tragedy,...
Disclaimer: Họ ko thuộc về tôi, họ thuộc về người đã tạo ra họ nhưng chỉ trong fic này, số phận họ thuộc về tôi.
Rating: Biết Conan và biết đọc chữ
Pairings: ShinxRan
Summary: Nếu ông Mori là Boss...?
Note: Câu hỏi trên có lẽ đã được đặt ra trong những 2pic bàn luận về Boss của Tổ chức áo đen nhưng vẫn chưa có fic nào viết về vấn đề này 1 cách cụ thể nên hôm nay au quyết định viết nó theo cách suy nghĩ riêng của mình, những ai ko thích cốt truyện trên thì có quyền nhấn BACK.
----------------------------------------------
Chap 1: Bình yên trước cơn bão
Bầu trời Tokyo phủ 1 lớp mây mỏng màu xanh nhạt, giỏ thổi nhè nhẹ, cánh hoa đào phủi đi những mảng tuyết còn sót lại của ngày đông, vươn mình đón nắng sớm, tiếng chim hót ríu rít 1 góc trời báo hiệu mùa xuân đã đến.
Reng...Reng...Reng...
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi đã điểm, đám nhóc tinh nghịch trường tiểu học Teitan nhanh chóng chạy vụt ra khỏi lớp như đàn ong vỡ tổ, sau 1 giờ học thì ắt hẳn chúng cần những trò chơi để thư giãn đầu óc. Tiếng nói cười rôm rả của bọn nhóc khiến ngôi trường trở nên ồn ào, náo nhiệt.
Lớp 1B cũng không phải là ngoại lệ, bọn Genta, Mitsuhiko, Ayumi chạy ùa ra khỏi lớp và chắc chắn mục tiêu của bọn chúng là căn tin. Điều bình thường thôi, trẻ con lúc nào cũng vậy. Nhưng có vẻ như điều bình thường ấy không đúng với 2 kẻ vẫn đang ngồi yên ở vị trí của mình cuối lớp.
Cậu nhóc đeo kinh tựa lưng vào thành ghế, tay cầm chiếc điện thoại, gương mặt đầy chán nản.
-Xem nào, thám tử lừng danh Mori lại lập công lớn, ngài đã cứu thoát hơn 6000 người khỏi quả bom kinh hoàng đặt tại giải bóng chày Koshien, ngài quả là cứu tinh của người dân Nhật Bản_Câu nhóc cười nhạt 1 tiếng rồi tắt luôn bản tin đang xem. -Haiz, nếu bây giờ tớ là Kudo Shinichi thì bản tin này đã là tên của tớ rồi!!
Cô bé có mái tóc mang sắc nâu đỏ đặc trưng gấp cuốn sách Hóa sinh lại, lườm mắt sang cậu bé vừa lên tiếng bên cạnh.
-Phải rồi, thành thật xin lỗi ngài đại thám tử khi tại tôi mà cậu phải biến thành thằng nhóc Edogawa Conan vô danh tiểu tốt như vậy!!
Lời nói ngắn gọn mà súc tích, vừa như tức giận lại vùa như lạnh lùng không khiến người khác khỏi sởn tóc gáy. Cậu bé mang tên Edogawa Conan cười méo mó.
-Đâu...Tớ đâu có ý đó, Haibara!!
Cô bé Haibara thu lại cái nhìn đầy chết chóc, tiếp tục với quyển sách của mình, 1 lúc sau, cô bé mới lên tiếng nhưng đôi mắt vẫn không tách rời khỏi quyên sách.
-Tổ chức đó...dạo này cậu có tin tức gì không?
-Ash_Conan thở dài.-Không có 1 chút tin tức gì cả, kể từ khi thân phận của Amuro bị lộ thì tổ chức đó không còn chút tin tức nào. Ngay cả chị Rena cũng không còn thấy động tĩnh gì nữa. Kể cũng lạ, đáng lẽ...
Haibara im lặng, ánh mắt cô bé trầm xuống, nụ cười buồn bã như giễu cợt chính bản thân mình thoáng nở nhẹ trên môi.
-Đáng lẽ chúng phải giết tớ rồi đúng không? Thân phận của tớ đã bị Bourbor biết rồi còn đâu!! Hay chúng chỉ đang muốn chơi trò mèo vờn chuột với tớ?
-Mèo vờn chuột?
-Đúng vậy, khi con mèo đã tìm ra con chuột thì nó sẽ không giết còn mồi của mình ngay mà để nó sống trong nỗi thấp thỏm, lo sợ mỗi ngày, con mèo sẽ chơi đùa với con chuột đến 1 thời khắc nào đó, khi con chuột đã cạn khô sức lực để chạy trốn thì nó sẽ cho 1 đòn chí mạng, kết thúc cuộc sống của con vật đáng thương kia.
Conan nhìn Haibara, ánh mắt chứa đựng sự lo lắng và xen lẫn vào đó là 1 nỗi sợ vô hình.
-Haibara...cậu...
Haibara quay sang nhìn cậu, đôi mắt cô bé lạnh nhưng rất nghiêm túc, nó khiến người khác cảm thấy sợ hãi và lạnh toát.
Môi cô bé bỗng thấp thoáng 1 nụ cười đẹp đẽ nhưng đầy giễu cợt.
-Đùa thôi!!
Conan thở ra, lại 1 lần nữa cậu bị trêu chọc.
-Này Conan, Haibara, sao lúc nào 2 cậu cũng thì thầm to nhỏ với nhau trong giờ ra chơi hết vậy?_Tiếng cô bé Ayumi vang lên khiến 2 cô cậu giận bắn mình.
Mitsuhiko cũng theo đó mà chen vào.
-2 cậu có chuyện gì bí mật với nhau à?_Giọng cậu bé pha chút gì đó ghen tức.
-Làm...Làm gì có!!_Conan và Haibara đồng thanh, ánh mắt cả 2 nhìn nhau như phát ra tia điện.
-Thôi nào các cậu, các cậu không ăn là tớ ăn hết đấy!!_Tiếng Genta vang lên từ xa kèm theo tiếng nhai bánh, trên tay cậu bé là 4 gói bánh snack ngon lành.
-Nè Genta, cậu đừng có ăn hết chứ, tớ mua cả phần cho Conan và Haibara mà!!_Ayumi cằn nhằn khi thấy 4 gói bánh đều bị mở toang.
Genta đặt mấy gói bánh xuống, miệng càu nhàu.
-Thì tớ đã ăn hết đâu?
-Được rồi, chúng ta cùng ăn đi, sắp hết giờ ra chơi rồi đấy!!_Mitsuhiko chen ngang giúp cuộc tranh cãi đang sắp châm ngòi bị vụt tắt.
Tiếng cười giòn tan vang lên khắp căn phòng học nhỏ bé, những người bạn vui vẻ bên nhau, những tiếng cười hạnh phúc này liệu có còn mãi hay không?
Haibara cúi mặt, nụ cười thoáng nở nhẹ trên môi nhưng có ai biết rằng, bóng tối của sự cô đơn và sợ hãi chưa 1 làn nào biến mất trong đôi mắt lạnh lùng kia?
Gió thổi nhẹ, cánh hoa đào vừa chớm nở lại bị gió lùa mà rơi xuống đất.
Reng...Reng...Reng...
Giờ học bắt đầu rồi.
----------------------------------------
Conan lang thang trên con đường quen thuộc mà trở về nhà, cậu- Kudo Shinichi- 1 thám tử thiên tài thế mà giờ đây lại phải sống trong thân xác 1 đứa trẻ 7 tuổi, tất cả cũng chỉ vì cái tổ chức đáng nguyền rủa kia, nếu không có chúng cùng với viên thuốc độc quái dị kia thì giờ đây cậu đã có 1 cuộc sống bình thường như bao cô cậu cao trung khác. Như vậy cậu đã không phải giấu giếm tất cả mọi người thân phận của mình và cũng chẳng phải thom thóp lo sợ những kẻ độc ác kia sẽ làm hại đến những người xung quanh cậu.
Và cậu...cũng sẽ chẳng cần phải nhìn thấy người đó đau khổ vì mình...
"Cách"
Conan với tay xoay nắm cửa và bước vào nhà, vẫn chẳng thay đổi gì, mấy lon bia ông Mori vẫn còn chất đống trên bàn, đồ đạc thì bị vứt lung tung chỉ riêng bộ video của Okino Yoko thì vẫn sạch bóng không có lấy 1 hạt bụi. Chỉ có điều lạ là giờ này ông bác lại không có ở nhà, hay có vụ án nào đó?
-Conan phải không?_Tiếng 1 cô gái từ dưới bếp vọng lên khiến cậu bé giật mình.
-V..Vâng ạ!!
-Em lấy giúp chị gói thịt trong tủ lạnh được không? Chị đang dở tay...
-Vâng!!
Nói đoạn Conan gở cặp và quăng bừa lên bàn rồi lui cui kiếm gói thịt trong tủ lạnh, đây là việc cho 1 thám tử như cậu làm hay sao?
Conan nhanh chóng chạy ra phía bếp với gói thịt trên tay, mùi thơm từ bếp đã sớm lọt vào mũi cậu.
-Chị Ran, hôm nay chị định nấu gì vậy?
Ran mỉm cười sửa lãi chiếc tạp dề bị lệch.
-Món Cu-ri!!_Cô nháy mắt tinh nghịch. -Em thích nó mà phải không?
-V...Vâng, nhưng hôm nay là...
Câu nói Conan bị bỏ lửng, cậu chớt nhớ ra 1 điều vô cùng quan trọng mà cậu đã quên khuấy mất.
Ran thái nhỏ rau, nụ cười của cô mờ nhạt, trong ánh mắt cô như tồn tại 1 khung trời xa xăm nào đó, 1 khung trời với sắc tím buồn ảm đạm.
-Uhm, hôm nay là sinh nhật chị!!
Conan vò đầu bứt tóc, tự trách mình chuyện quan trọng thế mà cũng quên được, cũng tại cái tỏ chức chết tiệt kia. Bất chợt, cậu nhìn quanh.
-N...Nhưng bác Mori đâu ạ? Hôm nay đáng lẽ bác ấy phải ở nhà chứ!! Cả cô Eri và chị Sonoko nữa, em nghĩ là họ sẽ đến đây.
Ran chợt dừng lại, nụ cười tắt hẳn trên môi.
-Bố chị hôm nay có hẹn với mấy tay bạn đánh mạc chược, có lẽ bố quên mất rồi, mẹ chị thì có lịch làm việc ở tận Okinawa đến mốt mới có thể về, Sonoko thì phải đi đón anh Kyogoku, cậu ấy đã xin lỗi chị trước là hôm nay không thể đến được. Hôm nay...chỉ có mình chị và em thôi Conan à!!
Ran cố cười nhưng...nụ cười rất buồn, trong mắt cô ta có thể thấy được những giọt nước trắng đang bị kiềm nén lại.
Conan thấy đau, ở đâu đó...cậu biết, hơn bất cứ ai, cô chỉ cần 1 người nhớ đến sinh nhật của mình, nhưng cô...lại chẳng hề nhắc đến tên của người đó...Không phải ai khác...người đó chính là Kudo Shinichi- chính là cậu.
Hơn bất cứ lúc nào, cậu ước mình có thể là Shinichi để chạy đến bên an ủi cô nhưng bây giờ...cậu không phải, hiện tại cậu chỉ là 1 đứa nhóc 7 tuổi không hơn không kém, 1 đứa em trai bình thường chứ không phải 1 cậu bạn trai từ thuở nhỏ, thân phận này...không cho cậu khả năng đó.
-Chị Ran...em ra ngoài 1 chút được không? Em sẽ về ngay!!_Conan cúi gầm mặt, giọng cậu thật trầm.
Ran thoảng cười.
-Umh, cẩn thận nha em!!
---------------------------------------
Conan lao ra khỏi nhà, chạy thật nhanh đến phòng thí nghiệm, dù chỉ 1 lần thôi cậu cũng muốn nhìn thấy nụ cười của người đó tươi trở lại. Để có được điều đó, cậu sắn sàng đánh đổi tất cả.
Cánh cửa phòng thí nghiệm bị mở toang, cô bé Haibara đang ngồi trên máy vi tinh tính với chiếc áo khoác trắng giật mình quay lại nhìn kẻ vừa làm mất không khí yên tĩnh của căn phòng.
-Sao đây? Cậu có chuyện gì mà chạy như ma đuổi vậy? Cậu...
Không để Haibara nói hết lời, Conan chạy đến với hơi thở gấp, cậu nắm chặt vai cô bạn mình.
-Haibara, đưa cho tớ thuốc giải!!
-Gì cơ?_Haibara bất ngờ trước câu nói đó. -Cậu điên à? Nó...
-Tớ biết là cậu có nó, tớ xin cậu, 1 lần nữa thôi, làm ơn, Haibara...
-...!
.
.
.
.
.
.
.
Căn phòng trống trải, lặng im như tờ...
Ran ngồi nhìn ra cửa số, gió thổi lùa mái tóc cô bay nhẹ, ánh mắt tìm buồn nhìn vào khoảng không tối sầm phía xa.
Ánh đèn đường cũng chỉ chiều sáng được 1 khoảng không gian nhỏ còn tất cả chỉ là 1 màu đen dày đặc.
Mịt mờ...tối tăm...
Cô độc...trống trải...
1 sinh nhật buồn tẻ...
Bàn thức ăn đã được dọn lên, mọi thứ đều được dọn dẹp ngăn nắp, nồi Cu-ri ngon lành đã nguội hẳn từ lâu, sinh nhật của cô...chẳng có ai cả. Ngay cả Conan cũng không về...
Tích tắc...tích tắc...
Chiếc đồng hồ điểm từng khắc, đã 11 giờ 40 rồi, sinh nhật của cô cũng sắp qua đi, chẳng có ai...chỉ mình cô đón mừng nó.
1 giọt nước mắt chợt rơi, 2 giọt, 3 giọt...chúng cứ kéo nhau mà rơi mãi, tưởng chừng như không dừng lại được.
Dù có cố kìm nén thế nào thì rồi nó cũng sẽ như nước tràn li...
Không ai nhớ đến sinh nhật cô cả, không ai đón mừng nó với cô.
Sinh nhật...đó chẳng phải là 1 ngày rất vui vẻ sao?
Nhưng cô giờ đây...đang rời vào nỗi tuyệt vọng và cô đơn với nó...
Cô đã từng rất mong đến ngày này vì hôm đó gia đình cô sẽ tụ họp đông đủ và chúc mừng cô, sẽ có bạn bè tặng cô những món quà xinh xắn, những lời chúc tốt đẹp và...có thể người đó cũng sẽ đến...
Nhưng tất cả cũng chỉ là do cô đang tưởng tượng, sự thật hiện ra trước mắt chính là chỉ mình cô đơn độc vào cái ngày mà mình sinh ra.
...người đó...cũng không đến...
Lẽ nào cậu đã quên mất rồi? Shinichi? Cậu quên mất rồi sao?
Những giọt nước mắt nóng hổi lan dài trên bờ má...bỏng rát...đắng cay...
Tiếng nấc nghẹn vào vang lên trong không gian cô tịch, chỉ có gió và mây mới lắng nghe được điều đó...
.
.
Phải chẳng?
.
.
Bóng người dần hiện lên phía sau màn đen tĩnh lặng, những giọt mồ hôi thấm đẫm vầng trán cao ráo...
.
.
---------------------------------------------
Post tới đây, nếu đc ủng hộ thì...thứ 6 post tiếp nhé!!^^
Fic này vik trong tâm trạng bất thường thành ra nó...cũng ko bình thường!!_._
---------------------------------------------
Longfic: Goodbye
Author: dark_wings
Genres: Action, Romantic, Tragedy,...
Disclaimer: Họ ko thuộc về tôi, họ thuộc về người đã tạo ra họ nhưng chỉ trong fic này, số phận họ thuộc về tôi.
Rating: Biết Conan và biết đọc chữ
Pairings: ShinxRan
Summary: Nếu ông Mori là Boss...?
Note: Câu hỏi trên có lẽ đã được đặt ra trong những 2pic bàn luận về Boss của Tổ chức áo đen nhưng vẫn chưa có fic nào viết về vấn đề này 1 cách cụ thể nên hôm nay au quyết định viết nó theo cách suy nghĩ riêng của mình, những ai ko thích cốt truyện trên thì có quyền nhấn BACK.
----------------------------------------------
Chap 1: Bình yên trước cơn bão
Bầu trời Tokyo phủ 1 lớp mây mỏng màu xanh nhạt, giỏ thổi nhè nhẹ, cánh hoa đào phủi đi những mảng tuyết còn sót lại của ngày đông, vươn mình đón nắng sớm, tiếng chim hót ríu rít 1 góc trời báo hiệu mùa xuân đã đến.
Reng...Reng...Reng...
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi đã điểm, đám nhóc tinh nghịch trường tiểu học Teitan nhanh chóng chạy vụt ra khỏi lớp như đàn ong vỡ tổ, sau 1 giờ học thì ắt hẳn chúng cần những trò chơi để thư giãn đầu óc. Tiếng nói cười rôm rả của bọn nhóc khiến ngôi trường trở nên ồn ào, náo nhiệt.
Lớp 1B cũng không phải là ngoại lệ, bọn Genta, Mitsuhiko, Ayumi chạy ùa ra khỏi lớp và chắc chắn mục tiêu của bọn chúng là căn tin. Điều bình thường thôi, trẻ con lúc nào cũng vậy. Nhưng có vẻ như điều bình thường ấy không đúng với 2 kẻ vẫn đang ngồi yên ở vị trí của mình cuối lớp.
Cậu nhóc đeo kinh tựa lưng vào thành ghế, tay cầm chiếc điện thoại, gương mặt đầy chán nản.
-Xem nào, thám tử lừng danh Mori lại lập công lớn, ngài đã cứu thoát hơn 6000 người khỏi quả bom kinh hoàng đặt tại giải bóng chày Koshien, ngài quả là cứu tinh của người dân Nhật Bản_Câu nhóc cười nhạt 1 tiếng rồi tắt luôn bản tin đang xem. -Haiz, nếu bây giờ tớ là Kudo Shinichi thì bản tin này đã là tên của tớ rồi!!
Cô bé có mái tóc mang sắc nâu đỏ đặc trưng gấp cuốn sách Hóa sinh lại, lườm mắt sang cậu bé vừa lên tiếng bên cạnh.
-Phải rồi, thành thật xin lỗi ngài đại thám tử khi tại tôi mà cậu phải biến thành thằng nhóc Edogawa Conan vô danh tiểu tốt như vậy!!
Lời nói ngắn gọn mà súc tích, vừa như tức giận lại vùa như lạnh lùng không khiến người khác khỏi sởn tóc gáy. Cậu bé mang tên Edogawa Conan cười méo mó.
-Đâu...Tớ đâu có ý đó, Haibara!!
Cô bé Haibara thu lại cái nhìn đầy chết chóc, tiếp tục với quyển sách của mình, 1 lúc sau, cô bé mới lên tiếng nhưng đôi mắt vẫn không tách rời khỏi quyên sách.
-Tổ chức đó...dạo này cậu có tin tức gì không?
-Ash_Conan thở dài.-Không có 1 chút tin tức gì cả, kể từ khi thân phận của Amuro bị lộ thì tổ chức đó không còn chút tin tức nào. Ngay cả chị Rena cũng không còn thấy động tĩnh gì nữa. Kể cũng lạ, đáng lẽ...
Haibara im lặng, ánh mắt cô bé trầm xuống, nụ cười buồn bã như giễu cợt chính bản thân mình thoáng nở nhẹ trên môi.
-Đáng lẽ chúng phải giết tớ rồi đúng không? Thân phận của tớ đã bị Bourbor biết rồi còn đâu!! Hay chúng chỉ đang muốn chơi trò mèo vờn chuột với tớ?
-Mèo vờn chuột?
-Đúng vậy, khi con mèo đã tìm ra con chuột thì nó sẽ không giết còn mồi của mình ngay mà để nó sống trong nỗi thấp thỏm, lo sợ mỗi ngày, con mèo sẽ chơi đùa với con chuột đến 1 thời khắc nào đó, khi con chuột đã cạn khô sức lực để chạy trốn thì nó sẽ cho 1 đòn chí mạng, kết thúc cuộc sống của con vật đáng thương kia.
Conan nhìn Haibara, ánh mắt chứa đựng sự lo lắng và xen lẫn vào đó là 1 nỗi sợ vô hình.
-Haibara...cậu...
Haibara quay sang nhìn cậu, đôi mắt cô bé lạnh nhưng rất nghiêm túc, nó khiến người khác cảm thấy sợ hãi và lạnh toát.
Môi cô bé bỗng thấp thoáng 1 nụ cười đẹp đẽ nhưng đầy giễu cợt.
-Đùa thôi!!
Conan thở ra, lại 1 lần nữa cậu bị trêu chọc.
-Này Conan, Haibara, sao lúc nào 2 cậu cũng thì thầm to nhỏ với nhau trong giờ ra chơi hết vậy?_Tiếng cô bé Ayumi vang lên khiến 2 cô cậu giận bắn mình.
Mitsuhiko cũng theo đó mà chen vào.
-2 cậu có chuyện gì bí mật với nhau à?_Giọng cậu bé pha chút gì đó ghen tức.
-Làm...Làm gì có!!_Conan và Haibara đồng thanh, ánh mắt cả 2 nhìn nhau như phát ra tia điện.
-Thôi nào các cậu, các cậu không ăn là tớ ăn hết đấy!!_Tiếng Genta vang lên từ xa kèm theo tiếng nhai bánh, trên tay cậu bé là 4 gói bánh snack ngon lành.
-Nè Genta, cậu đừng có ăn hết chứ, tớ mua cả phần cho Conan và Haibara mà!!_Ayumi cằn nhằn khi thấy 4 gói bánh đều bị mở toang.
Genta đặt mấy gói bánh xuống, miệng càu nhàu.
-Thì tớ đã ăn hết đâu?
-Được rồi, chúng ta cùng ăn đi, sắp hết giờ ra chơi rồi đấy!!_Mitsuhiko chen ngang giúp cuộc tranh cãi đang sắp châm ngòi bị vụt tắt.
Tiếng cười giòn tan vang lên khắp căn phòng học nhỏ bé, những người bạn vui vẻ bên nhau, những tiếng cười hạnh phúc này liệu có còn mãi hay không?
Haibara cúi mặt, nụ cười thoáng nở nhẹ trên môi nhưng có ai biết rằng, bóng tối của sự cô đơn và sợ hãi chưa 1 làn nào biến mất trong đôi mắt lạnh lùng kia?
Gió thổi nhẹ, cánh hoa đào vừa chớm nở lại bị gió lùa mà rơi xuống đất.
Reng...Reng...Reng...
Giờ học bắt đầu rồi.
----------------------------------------
Conan lang thang trên con đường quen thuộc mà trở về nhà, cậu- Kudo Shinichi- 1 thám tử thiên tài thế mà giờ đây lại phải sống trong thân xác 1 đứa trẻ 7 tuổi, tất cả cũng chỉ vì cái tổ chức đáng nguyền rủa kia, nếu không có chúng cùng với viên thuốc độc quái dị kia thì giờ đây cậu đã có 1 cuộc sống bình thường như bao cô cậu cao trung khác. Như vậy cậu đã không phải giấu giếm tất cả mọi người thân phận của mình và cũng chẳng phải thom thóp lo sợ những kẻ độc ác kia sẽ làm hại đến những người xung quanh cậu.
Và cậu...cũng sẽ chẳng cần phải nhìn thấy người đó đau khổ vì mình...
"Cách"
Conan với tay xoay nắm cửa và bước vào nhà, vẫn chẳng thay đổi gì, mấy lon bia ông Mori vẫn còn chất đống trên bàn, đồ đạc thì bị vứt lung tung chỉ riêng bộ video của Okino Yoko thì vẫn sạch bóng không có lấy 1 hạt bụi. Chỉ có điều lạ là giờ này ông bác lại không có ở nhà, hay có vụ án nào đó?
-Conan phải không?_Tiếng 1 cô gái từ dưới bếp vọng lên khiến cậu bé giật mình.
-V..Vâng ạ!!
-Em lấy giúp chị gói thịt trong tủ lạnh được không? Chị đang dở tay...
-Vâng!!
Nói đoạn Conan gở cặp và quăng bừa lên bàn rồi lui cui kiếm gói thịt trong tủ lạnh, đây là việc cho 1 thám tử như cậu làm hay sao?
Conan nhanh chóng chạy ra phía bếp với gói thịt trên tay, mùi thơm từ bếp đã sớm lọt vào mũi cậu.
-Chị Ran, hôm nay chị định nấu gì vậy?
Ran mỉm cười sửa lãi chiếc tạp dề bị lệch.
-Món Cu-ri!!_Cô nháy mắt tinh nghịch. -Em thích nó mà phải không?
-V...Vâng, nhưng hôm nay là...
Câu nói Conan bị bỏ lửng, cậu chớt nhớ ra 1 điều vô cùng quan trọng mà cậu đã quên khuấy mất.
Ran thái nhỏ rau, nụ cười của cô mờ nhạt, trong ánh mắt cô như tồn tại 1 khung trời xa xăm nào đó, 1 khung trời với sắc tím buồn ảm đạm.
-Uhm, hôm nay là sinh nhật chị!!
Conan vò đầu bứt tóc, tự trách mình chuyện quan trọng thế mà cũng quên được, cũng tại cái tỏ chức chết tiệt kia. Bất chợt, cậu nhìn quanh.
-N...Nhưng bác Mori đâu ạ? Hôm nay đáng lẽ bác ấy phải ở nhà chứ!! Cả cô Eri và chị Sonoko nữa, em nghĩ là họ sẽ đến đây.
Ran chợt dừng lại, nụ cười tắt hẳn trên môi.
-Bố chị hôm nay có hẹn với mấy tay bạn đánh mạc chược, có lẽ bố quên mất rồi, mẹ chị thì có lịch làm việc ở tận Okinawa đến mốt mới có thể về, Sonoko thì phải đi đón anh Kyogoku, cậu ấy đã xin lỗi chị trước là hôm nay không thể đến được. Hôm nay...chỉ có mình chị và em thôi Conan à!!
Ran cố cười nhưng...nụ cười rất buồn, trong mắt cô ta có thể thấy được những giọt nước trắng đang bị kiềm nén lại.
Conan thấy đau, ở đâu đó...cậu biết, hơn bất cứ ai, cô chỉ cần 1 người nhớ đến sinh nhật của mình, nhưng cô...lại chẳng hề nhắc đến tên của người đó...Không phải ai khác...người đó chính là Kudo Shinichi- chính là cậu.
Hơn bất cứ lúc nào, cậu ước mình có thể là Shinichi để chạy đến bên an ủi cô nhưng bây giờ...cậu không phải, hiện tại cậu chỉ là 1 đứa nhóc 7 tuổi không hơn không kém, 1 đứa em trai bình thường chứ không phải 1 cậu bạn trai từ thuở nhỏ, thân phận này...không cho cậu khả năng đó.
-Chị Ran...em ra ngoài 1 chút được không? Em sẽ về ngay!!_Conan cúi gầm mặt, giọng cậu thật trầm.
Ran thoảng cười.
-Umh, cẩn thận nha em!!
---------------------------------------
Conan lao ra khỏi nhà, chạy thật nhanh đến phòng thí nghiệm, dù chỉ 1 lần thôi cậu cũng muốn nhìn thấy nụ cười của người đó tươi trở lại. Để có được điều đó, cậu sắn sàng đánh đổi tất cả.
Cánh cửa phòng thí nghiệm bị mở toang, cô bé Haibara đang ngồi trên máy vi tinh tính với chiếc áo khoác trắng giật mình quay lại nhìn kẻ vừa làm mất không khí yên tĩnh của căn phòng.
-Sao đây? Cậu có chuyện gì mà chạy như ma đuổi vậy? Cậu...
Không để Haibara nói hết lời, Conan chạy đến với hơi thở gấp, cậu nắm chặt vai cô bạn mình.
-Haibara, đưa cho tớ thuốc giải!!
-Gì cơ?_Haibara bất ngờ trước câu nói đó. -Cậu điên à? Nó...
-Tớ biết là cậu có nó, tớ xin cậu, 1 lần nữa thôi, làm ơn, Haibara...
-...!
.
.
.
.
.
.
.
Căn phòng trống trải, lặng im như tờ...
Ran ngồi nhìn ra cửa số, gió thổi lùa mái tóc cô bay nhẹ, ánh mắt tìm buồn nhìn vào khoảng không tối sầm phía xa.
Ánh đèn đường cũng chỉ chiều sáng được 1 khoảng không gian nhỏ còn tất cả chỉ là 1 màu đen dày đặc.
Mịt mờ...tối tăm...
Cô độc...trống trải...
1 sinh nhật buồn tẻ...
Bàn thức ăn đã được dọn lên, mọi thứ đều được dọn dẹp ngăn nắp, nồi Cu-ri ngon lành đã nguội hẳn từ lâu, sinh nhật của cô...chẳng có ai cả. Ngay cả Conan cũng không về...
Tích tắc...tích tắc...
Chiếc đồng hồ điểm từng khắc, đã 11 giờ 40 rồi, sinh nhật của cô cũng sắp qua đi, chẳng có ai...chỉ mình cô đón mừng nó.
1 giọt nước mắt chợt rơi, 2 giọt, 3 giọt...chúng cứ kéo nhau mà rơi mãi, tưởng chừng như không dừng lại được.
Dù có cố kìm nén thế nào thì rồi nó cũng sẽ như nước tràn li...
Không ai nhớ đến sinh nhật cô cả, không ai đón mừng nó với cô.
Sinh nhật...đó chẳng phải là 1 ngày rất vui vẻ sao?
Nhưng cô giờ đây...đang rời vào nỗi tuyệt vọng và cô đơn với nó...
Cô đã từng rất mong đến ngày này vì hôm đó gia đình cô sẽ tụ họp đông đủ và chúc mừng cô, sẽ có bạn bè tặng cô những món quà xinh xắn, những lời chúc tốt đẹp và...có thể người đó cũng sẽ đến...
Nhưng tất cả cũng chỉ là do cô đang tưởng tượng, sự thật hiện ra trước mắt chính là chỉ mình cô đơn độc vào cái ngày mà mình sinh ra.
...người đó...cũng không đến...
Lẽ nào cậu đã quên mất rồi? Shinichi? Cậu quên mất rồi sao?
Những giọt nước mắt nóng hổi lan dài trên bờ má...bỏng rát...đắng cay...
Tiếng nấc nghẹn vào vang lên trong không gian cô tịch, chỉ có gió và mây mới lắng nghe được điều đó...
.
.
Phải chẳng?
.
.
Bóng người dần hiện lên phía sau màn đen tĩnh lặng, những giọt mồ hôi thấm đẫm vầng trán cao ráo...
.
.
---------------------------------------------
Post tới đây, nếu đc ủng hộ thì...thứ 6 post tiếp nhé!!^^