Chương 3:
Đêm đã về khuya, trong căn phòng Vip của khu nhà nghỉ đèn vẫn còn sáng. Một vị bác sĩ đang tập trung cứu chữa cho bệnh nhân, Á Băng đứng bên cạnh tất bật đưa dụng cụ y tế. Vì ở đây điều kiện không được tốt như trong bệnh viện, nên để cứu sống vị thiếu gia nhà họ Vương, cô đành phải chấp nhận làm chân y tá bất đắc dĩ này.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, vị bác sĩ cởi bỏ khẩu trang, quay sang cung kính nói:
-Tiểu thư! Tình trạng của cậu ấy đã ổn định. Nhưng vì mất máu quá nhiều nên cần nghỉ ngơi điều dưỡng nhiều hơn!
Á Băng tháo khẩu trang, lau mồ hồi, gật đầu hài lòng:
-Tốt lắm! Vất vả cho ông rồi!
-Tiểu thư quá khen! Nếu không nhờ cô trợ giúp có lẽ tôi đã không làm được gì!
-Được rồi ! Ông về nghỉ ngơi đi!
-Vâng!
Vị bác sĩ đi rồi. Á Băng cúi xuống nhìn người đang mê man trên gi.ường. Mái tóc đen nhánh, khuôn mặt góc cạnh, lông mi dài, môi mím chặt, da hơi tái do mất nhiều máu. Nhìn đi nhìn lại quả thật không chê vào đâu được. Á Băng cảm thán! Mọi người thường nói cô rất đẹp. Nhưng cô lại thấy Vương Vũ Phong mới là kẻ họa thủy.
Chỉnh ống chuyền nước cho vừa phải xong, cô mệt mỏi đi ra phòng ngoài. Ai ngờ đập vào mắt là hình ảnh Chấn Nam đang nằm ngủ co ro trên chiếc sô pha trong tư thế một nửa người sắp rơi xuống đất. Vì chân của anh dài nên dường như phải nhô ra ngoài ghế. Cô buồn cười lắc đầu. Hình tượng của một đại thiếu gia trăng hoa biến đâu không thấy. Giờ chỉ còn là dáng vẻ chật vật không thể đỡ nổi. Cô biết lần này anh tham gia vào một dự án kinh doanh lớn, rất cần hợp tác với công ty nhà Vương Vũ Phong. Thế nên khi anh ta gặp nạn, anh không ngần ngại ra tay giúp đỡ, lại còn mất công cõng anh ta suốt một đoạn đường rừng núi về đến nhà nghỉ. Chuyện Vương Vũ phong bị đuổi giết không thể làm ầm ĩ nên bây giờ đến gi.ường ngủ cũng phải nhường anh ta, còn mình thì nằm trên sô pha.
Chỉnh lại tư thế nằm của anh cho chính xác, cô lấy chăn đắp lên người anh. Dự án này anh cần phải hoàn thành tốt để chứng minh khả năng của mình với toàn công ty. Chính vì thế cô mới đồng ý giúp đỡ. Hơn nữa lần trước cô lẻn vào nhà họ Vương, còn làm hỏng đồ vật bảo bối của lão cáo già Vương Khanh. Bây giờ cứu con trai ông ta một mạng cũng coi như hòa nhau.
********************8
Sớm hôm sau, khi Á Băng còn mơ ngủ thì nhận được điện thoại của mama nói rằng nhà cố việc gấp. Thế là cô và Chấn Nam đành phải sắm sửa chuẩn bị ra về trong tình trạng mắt nhắm mắt mở.
-Chấn Nam! Anh bỏ Vương Vũ Phong ở lại ?
-Biết làm sao được! Với lại anh cũng đã liên lạc với gia đình cậu ta rồi! Họ đang trên đường tới.
-Anh có chắc lần này sẽ lấy được hợp đồng không?
-Sẽ được! Chính cậu ta đã nói rồi còn gì!
-Nhưng còn Vương Khanh… Nghe nói ông ta rất khó chơi!
Chấn Nam cười lắc đầu, tùy ý khoác tay mình lên vai cô:
-Em đó! Làm như Vương Khanh là thần thánh không bằng. Ông ta cũng chỉ là một ông bố bình thường mà thôi. Mà Vũ Phong cũng không phải hạng thích nói xoàng!
-OK. Em hiểu! Anh có thể hạ cái tay quý giá của anh xuống… Và làm ơn kéo hộ em cái vali này được không?
-Ồ! Tất nhiên!
Một mình anh nhận kéo 2 cái vali cùng với cô bước ra khỏi khu nhà nghỉ, tiến đến chiếc xe thể thao màu đen đỗ gần đó. Nào ngờ bên cạnh chiếc xe có một cô gái chân dài đang đứng. Cô ta có mái tóc vàng chóe, mặc bộ cánh màu đỏ bó sát lấy người. Nhìn thấy Chấn Nam, cô ta mỉm cười quyến rũ, nhưng khi phát hiện người đứng bên cạnh anh là Á Băng, ánh mắt cô ta hiện rõ ra sự ghen ghét, đố kị. Tuy vậy cũng không ngăn được bước chân cô ta đang tiến đến. Khỏi phải đoán cũng biết đó hẳn là một cô bồ nhí nào đó của Chấn Nam đã bị anh bỏ quên.
Chợt Chấn Nam cúi xuống nói nhỏ với cô:
-Giúp anh đi! Cô ta còn bám dai hơn cả đỉa.
Cô ngoáy ngoáy lỗ tai:
-Em với mấy cái bình hoa nhà anh có liên quan gì với nhau hả?
-Tối mai anh mời em đi ăn. Thế nào?
-Em không phải heo!
-Một ngày làm chân shopping cùng em thì sao?
-Anh hơi đề cao bản thân rồi đó! Người muốn làm chân xách đồ cho em xếp dài từ đây về đến thành phố. Anh chưa đến lượt đâu.
-Cuối tháng đi du lịch 5 ngày nhé!
-Miễn thành giao!-Cô phẩy phẩy tay
Anh tức nghiến răng:
-Em không chịu thượng lượng gì cả!
2 người đang thì thầm to nhỏ. Trong mắt người khác lại giống như đang nói chuyện thân mật, t.ình tứ. Cảm nhận được ánh mắt đầy địch ý bắn về phía mình. Á Băng quay sang nhìn thì thấy cô gái nọ đã đứng trước mặt từ lúc nào.
Cô gái liếc xéo cô một cái rồi quay sang khoác tay Chấn Nam, giọng nũng nịu:
-Nam! 1 tuần nay anh đi đâu mà chẳng thèm liên lạc với người ta gì cả?
Thấy anh vẫn đứng im không trả lời, cô ta thoáng bất an, rồi sau đó nhanh chóng dựa sát vào thêm, để cho bộ ngực quá khổ của mình cọ xát vào cánh tay anh:
-Anh sao thế? Có biết mấy hôm nay người ta nhớ anh như thế nào không? Khó khăn lắm mới tìm được anh thế mà lại chẳng thèm nhìn người ta đến một cái. Thật buồn quá đi!
Á băng đứng một bên khoanh tay nhìn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng cố gắng nhịn một trận buồn nôn.
“Tít…tít…’’
Điện thoại báo có tin nhắn, cô mở ra xem. Là của mama đại nhân: “30 phút nữa không về đến nhà thì tháng này không cần bước chân ra khỏi cửa!”.
Sau khi đọc xong nội dung, cô đành phải thở dài kêu khổ cho chính mình.
Bên này Chấn Nam đang tính toán xem phải làm thế nào để giải quyết cục nợ này thì bỗng dưng Á Băng từ bên kia chạy đến hất văng cánh tay của cô gái đang quấn lấy anh ra khiến anh không khỏi trợn mắt há mồm. Cô ôm lấy tay anh thân mật, ngọt ngào nói:
-Anh yêu! Sắp muộn rồi! Chúng ta phải về thôi!
Chấn Nam cũng nhanh chóng thu hồi lại vẻ ngạc nhiên, tay cùng phối hợp ôm lấy eo cô:
-Được! Để anh đưa em về!
Cô gái kia sau khi bị quăng sang một bên thì mặt mày đen kịt như đít nồi. Nhìn 2 người ân ân ái ái đi qua mặt mình tức xì khói. Cô ta không cam lòng dậm chân chạy đến chặn đường Chấn Nam và Á Băng.
-Nam! Sao anh lại đối xử với em như thế? Anh không còn thích em nữa phải không? Còn cô ta là ai? Sao lại đii cùng với anh?
Nép sát vào người bên cạnh, Á Băng thản nhiên đón nhận ánh mắt đang hận không thể xé xác mình:
-Anh yêu mau nói xem em là ai nào?
Anh cúi xuống cười sủng nịnh nói:
-Cục cưng dĩ nhiên là vợ chưa cưới của anh rồi!
-Cái gì? Vợ chưa cưới? Anh đã đính hôn từ lúc nào?
Cô gái đối diện trợn to mắt không thể tin được, khuôn mặt nhỏ nhắn run run làm cho lớp phấn dày không chịu nổi phải rơi xuống. Thế nhưng lại không biết khi anh nói đến 3 từ “vợ chưa cưới” thì bị Á Băng bóp mạnh cho một cái ở phía sau lưng khiến anh đau đến méo mặt, suýt thì hét lên.
-Nam! Cô gái này là bạn gái cũ của anh sao?
-Cũng không hẳn! Em quan tâm?
-Phải! Anh nha! Sao lại chọn bạn gái kém cỏi như thế này?
-Cô nói gì hả?-Cô ta gần như hét lên.
Á Băng giả bộ ngó lơ, đôi mắt xinh đẹp yêu mị chớp chớp nhìn Chấn Nam:
-Em nói không đúng ak? Cô ta xinh đẹp hơn em? Thông minh hơn em? Tự tin hơn em? Hay lắm tiền hơn em?
-Phải! Phải! Cưng của anh là nhất!-Anh đến bó tay với cô.
-Nam không phải loại người như thế? Cô đừng ăn nói bậy bạ! Chắc chắn cô dùng bùa mê thuốc lú mê hoặc anh ấy.
-Sai! Anh ấy chính là loại như thế! Anh ấy thích những cô gái xinh đẹp nhưng phải thông minh, tự tin nhưng phải lắm tiền. Cô không biết sao?
Chấn Nam đứng bên cạnh xanh mặt, không nói được gì đành phải nhìn sang hướng khác. “Sao cô ấy có thể dìm hàng mình như thế?”.
Còn về phần cô gái kia sau khi chịu phải đả kích quá độ liền khóc lóc ầm ĩ, khiến cho ai đi qua cũng phải thương tiếc. Họ chỉ trỏ cho rằng Chấn Nam chính là kẻ bạc tình. Một tay ôm ấp 2 mĩ nữ. Mọi người xung quanh âm thầm cảm thán cho 2 cô gái.
Riêng Á Băng lại tỏ ra rất thoải mái, nở một “nụ cười chết người” với anh:
-Đấy! Anh xem. Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ! Nhìn đi nhìn lại đúng thật kém chất lượng mà. Mình mau đi thôi! Ở lại thêm chắc nước mắt cô ta sẽ chảy thành sông mất. Em sợ lắm!!!!
Thế là 2 người kẻ tung người hứng leo lên xe chạy mất.