[xuyên không] Luyến Ái Vương Phi

“Không kịp nữa, ta đã bị trúng Tàn trưởng của Ngô đạo, lục phủ ngũ tạng sẽ bị phế trong vòng 1 canh giờ tính đến thời điểm này không lâu nữa, khụ khụ. Con nghe ta nói đây. Đến dưới gầm gi.ường ta có một chốt mở mật thất, con mở và xuống đó lấy Thần Quang Kiếm, và Thần Quang bí tịch. Thần Quang bí tịch là bộ kiếm pháp sử dụng Thần Quang Kiếm, con hãy luyện theo đó. Bộ Thần Quang đó đòi hỏi có nội công thâm hậu mới luyện được nên trước đây ta chưa cho con luyện, nay ta sẽ truyền hết nội công của ta cho con, con hãy luyện thật tốt rồi báo thù cho ta, nhưng phải cẩn thận, Ngô Đạo là tên ngụy quân tử xảo quyệt, nhớ chưa? Khụ khụ”
“Ân ! nương, con nhớ, hức hức.”
Nói rồi bà đỡ nàng ngồi xếp bình, bắt đầu truyền hết thụ nội công cho nàng, sau 2 khắc, bà kiệt sức ngã xuống, lúc này nàng đã tự giải khai huyệt cho mình, ôm lấy nương và… khóc.
“Nương, tỉnh! Tỉnh lại đi, con sẽ không thôi miên nương, không bắt nương thử độc, đánh nhau cũng sẽ nhường nương! Nương tỉnh lại đi.”
AAAAAAAAAAAAAA



“Còn nữa, hôm nay sinh thần 60 của nương, con đã làm đệm đặc biệt mà ở quê con hay dùng, cái này tốt lắm, nương nằm sẽ không bị đau lưng nữa. Còn có, kẹo hồ lô nữa, con mua rất nhiều, con sẽ không giành với người, cho người hết, người tỉnh lại đi! Ô ô ô ô.”

“Nương! Chẳng phải nương nói muốn có một hiền tế sao? Con còn chưa dắt về cho người một hảo hiền tế mà? Còn hài tử của con nữa? Nương không muốn chơi với chúng sao?”
“Sao nương lại bỏ con đi? Ô ô ô! Nương tỉnh lại đi! Nương!”
 
Đôi bàn tay dính đầy máu, run rẩy quờ quạng quanh thân nương, cố gắng tìm lại hơi ấm còn sót lại trên người nương, cố gắng tự an ủi bản thân rằng, nương vẫn còn ở bên nàng, che chở, yêu thương nàng như ngày nào. Nghẹn ngào ôm chặt nương vào lòng, tiếng khóc không thành tiếng nghẹn nơi cổ họng, nước mắt không biết vì sao lại cứ tuôn rơi. Cầm lấy đôi bàn tay của nương áp lên mặt mình, để cảm nhận cái vuốt ve đầy tình thương của nương.
“Nương, sao lại bỏ con. Cầu xin người hãy tỉnh lại, đừng bỏ con một mình. Con sợ, con sợ phải một mình… Nương đi rồi, con phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?”
Giọt nước mắt thấm vào khóe miệng mang theo vị tanh của máu. Nguyên lại nước mắt lại mặn, đắng, chua và cay đến thế. Nguyên lai nước mắt còn có nhiều vị đến thế. Trái tim như bị bóp nghẹt, trên miệng nàng chỉ thì thào một chữ “nương”. Một tiếng “nương” sao mà ấm áp thế, sao mà ngọt ngào yêu thương thế? Nhưng nó lại không thể làm nàng quên đi vị mặn chát, vị đắng cay của giọt nước mắt còn vương bên miệng. Nương, nương của nàng đi thật rồi.
“Đúng rồi, người có nhớ bài hát chúc mừng sinh nhật ở quê con, con hay hát vào ngày sinh thần của người trước đây không? Hôm nay là sinh thần 60 của người con hát cho người nghe nha?”
Nàng lấy tay chà chà lên khuôn mặt trái xoan kiều diễm của mình khiến cho nó càng trở nên hồng nhuận, vết máu loang lổ trên khuôn mặt trắng mịn làm nàng càng trở nên bi thương hơn lúc nào hết. Nàng cất giọng nghẹn ngào hát bài chúc mừng sinh nhật,
“Happy… birthday to you!
H… appy birthday to you!
Happy birthday! H….appy birthday!
Happy birthday… to you!”
 
Đáp lại giọng hát nghẹn ngào của nàng chỉ là sự im lặng của nương, bà đã thật sự xa nàng, xa mãi mãi rồi. Cha mẹ, bạn bè ở hiện đại thì vĩnh viễn không gặp lại được, người thân duy nhất là nương cũng bỏ nàng ra đi, giờ nàng biết làm sao đây? Nàng sẽ sống thế nào khi không có nương? Nỗi đau này cứ xâm lấn trái tim bé nhỏ đã một lần bị tổn thương, giờ lại thêm nỗi đau mất nương, nó như xé toạc trái tim của nàng, xé toạc th.ân thể nàng. Nàng đã làm gì mà những người thân yêu nhất xung quanh nàng lại cứ lần lượt xa nàng thế này?
“Thiên a! Vì sao ông lại đối xử bất công với tôi như thế, tôi đã đắc tội gì với ông? Sao ông hết lần này đến lần khác cướp đi những người thân yêu nhất của tôi?” Nước mắt tran hòa, nàng ôm nương gào thét, dung nhan yêu kiều diễm lệ, đôi mắt màu hổ phách câu hồn người giờ đây ngập nước và sưng đỏ vì khóc quá nhiều.
Nàng cứ ngồi ôm xác nương bất động đến tận sáng hôm sau. Từ trong u mê tỉnh dậy, nàng tắm rửa thay quần áo cho nương, đặt nương trong chiếc quan tài rộng, đã được lót tấm nệm đặc biệt mà nàng định tặng cho nương ngày hôm qua. Sau khi an táng xong cho nương ở sâu trong rừng mai cạnh Y Thủy cốc, ngồi bên mộ bà, nàng thì thào:
“Nương! Nương sẽ không còn bị đau lưng nữa, tấm đệm này rất thoải mái đúng không? Tuyết Thần đã tốn rất nhiều công để chuẩn bị cho nương, nương không được vứt chúng đi đâu đó.”
“Nương yên tâm, con sẽ luyện thật tốt Thần Quang bí tịch báo thù cho nương.” Trong mắt nàng hằn lên hận ý sâu sắc.
“Ngô Đạo! Ta sẽ khiến ngưới sống không bằng chết! Ngươi cướp đi người thân của ta, hại ta đau khổ, ta sẽ trả lại gấp mười lần cho ngươi, cả vốn lẫn lời, không thiếu một cắc.”
 
Nàng vào phòng nương, với tay xuống gầm gi.ường của nương tìm chốt mở mật thất, đi sâu xuống dưới mật thất, nàng đốt đuốc cắm lên trên tường, trong mật thất có một số vàng bạc châu báu, ngân lượng và ngân phiếu. Nàng đi đến bên một chiếc hộp nhỏ nhưng khá dài, nàng mở ra, bên trong là một thanh kiếm, với cán nạm vàng, chuôi kiếm có một viên ngọc xanh lục, bao lây viên ngọc là hình ảnh 2 con rồng đang uốn lượn và con rồng cái đang ngậm lấy viên ngọc xanh. Vỏ kiếm cũng được nạm vàng, trạm khắc tinh xảo. Nàng nhẹ rút kiếm ra khỏi vỏ. Hảo kiếm. Ánh sáng lóe lên từ thanh kiếm làm người ta lóa mắt, nhìn thôi cũng đã biết là thần kiếm. Nàng nhẹ vuốt ve theo lưỡi kiếm, không cẩn thận bị đứt tay, một giọt máu chảy ra nhỏ vào thân kiếm, nàng khẽ a lên một tiếng, vội đưa tay lên miệng muốn ngậm lấy ngón tay bị đứt. Thật kỳ lạ vết đứt ở ngón tay đã liền lại, và giọt máu ở trên thân kiếm cũng thấm vào thân kiếm.
Nàng còn đang ngạc nhiên thì thấy một cái hộp khác bên cạnh, nàng mở ra xem, bên trong là một cuốn sách có đề 4 chữ vàng : Thần Quang bí tịch, nàng mở ra xem, khi đọc sơ qua mấy trang đầu, nàng đã hiểu, thì ra kiếm này có linh khí, nó sẽ tự nhận chủ nhân và sau đó “uống máu” của chủ nhân như lời thệ ước. Đọc đến đây nàng quyết định sẽ ở lại mật thật để luyện Thần Quang bí tịch, vì thế nàng đã đóng cửa mật thất, và chuyên chú ở đây luyện, còn mấy chục xác hắc y nhân, nàng đã rắc Hủ Cốt Tán, tiêu hủy xác bọn chúng. Thật ô uế.
 
Chương 7. Bước chân vào giang hồ
Sau một tháng, cuối cùng nàng cũng luyện xong Thần Quang bí tịch, sử dụng rất nhuần nhuyễn Thần Quang Kiếm, có thể nói là nàng đã đạt đến cảnh giới cao nhất của Thần Quang bí tịch với võ công và nội công mà nương nàng đã truyền cho nàng, bây giờ trên giang hồ có lẽ đã không có ai là đối thủ của nàng. Nói thì dễ, nhưng chỉ có nàng mới biết trong một tháng này nàng phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu khổ cực, vì nôn nóng báo thù mà nàng bỏ qua một vài bước căn bản trong Thần Quang, nên khi đến ngưỡng đột phá trung cấp nàng lại không thể làm được, lại còn làm cho bản thân bị “hiệu chứng phản thệ”, tổn thương nghiêm trọng. May mắn có thuốc trị nội thương và ngoại thương đặc biệt công hiệu của nương mà nàng mới có thể luyện thành Thần Quang từ trong hung hung hiểm hiểm.
Đứng trước mộ nương, Lâm Tuyết Thần cố nén cảm xúc bi thống đang dâng lên trong lòng, thì thào,
“Nương! Con đã luyện đến cảnh giới cao nhất của Thần Quang bí tịch, sẽ không lâu nữa sẽ trả thù cho nương.”
Lưu luyến rời bước, nàng tiến lại về nhà tranh của nương và nàng, nàng muốn luyện cho cơ thể thành bách độc bất xâm, đây cũng là từ trong một cuốn sách cổ trong mật thất mà nàng tìm được, cộng thêm 10 đan dược có thể giải bách độc, và thêm 2 lọ độc dược Phệ Hoa Tán, và Tử Hương, 2 loại kỳ độc trong giang hồ, đến nay trong giang hồ chưa có ai giải được.
Nói đến Phệ Hoa Tán và Tử Hương làm cho người trong giang hồ thực khiếp sợ không thôi, không chỉ vì trong giang hồ chưa có thuốc giải mà vì uy lực của nó: Phệ Hoa Tán được chế từ các loại hoa hiếm và cực độc chỉ có ở những vùng lạnh giá, nó sẽ phát tác trong vòng 2 canh giờ sau khi bị trúng độc, làm cho cơ thể trở nên vô lực mết mỏi dần mất đi sức lực, công lực cũng mất đi, các khớp xương trong người cũng bị vỡ vụn, làm cho người bị trúng độc sẽ phải chịu đau đớn thống khổ, muốn chết không được vì không còn đủ lực mà tự sát, đau đớn kéo dài trong 1 canh giờ sau đó thì đau đớn chấm dứt, toàn th.ân thể hóa thành tro bụi.
 
Tử Hương giang hồ không biết được chế tạo như thế nào, đây là loại độc từ Tây Vực – một quốc gia nhỏ chuyên về dụng độc bằng hương hoa, nhưng không ai biết Trung Nguyên có một người duy nhất chế được Tử Hương và giải dược của nó, ngẫu nhiên đó lại là Lâm lão quỷ. Tử Hương sẽ phát tác 1 ngày khiến cho người bị trúng độc cảm giác như mình đang chìm đắm trong một loại hương thơm ngào ngạt vĩnh viễn không muốn thoát ra, sau đó 1 canh giờ thì máu từ các huyết mạch tràn ra ngoài từ các hốc mắt, lỗ tai, lỗ mũi, toàn thân cũng bị các mạch máu đâm thủng thành những lỗ nhỏ mà trào ra ngoài, khiến cho người trúng độc đau đớn không thôi, thống khổ đến khi nào chảy hết cạn sạch máu trong cơ thể, sau đó mới chết, cơ thể cũng bị phân huỷ chỉ còn lại là vũng máu đen.
Tất cả cũng mất một tháng thời gian của nàng. Thu xếp một số hành trang, cầm xấp ngân phiếu và một chút bạc vụn, nàng đến trước mộ nương để tạm biệt.
“Nương! Từ hôm nay con sẽ bắt đầu cho cuộc trả thù, nương yên tâm, con sẽ bảo hộ th.ân thể thật tốt, nương chờ xem món quà con tặng người nha.”
“Chờ con trả thù xong, con sẽ về đây với người, người sẽ không cô đơn đâu!”
“Chờ con! Tạm biệt.”

Lưu luyến xoay người thi triển khinh công về phía Thanh Thành Trấn. Vào trấn, nàng vào một tiệm y phục, mua vài bộ trang phục bạch y nam nhân. Hiện tại trên đường lớn một thân trường sam bạch y phiêu dật, khuôn mặt diễm lệ, động lòng người, nếu không phải trên khuôn mặt đó còn có vẻ lạnh lùng, cô độc, và đang vận nam trang, bên hông dắt một thanh kiếm bọc vải đen khí khái thì người ta sẽ nhầm lẫn đây là tiểu thư khuê các cải nam trang dạo phố. Cả người “hắn” toát lên hàn khí bức người, khiến những cô nương đi đường mến mộ nhưng cũng không dám lại gần, những nam nhân với vẻ mặt tiếc hận sao tên kia không phải nữ nhân để mang về nhà mà yêu chiều, chăm sóc.
 
Bước vào một tửu lâu lớn nhất Thanh Thành trấn, tiểu nhị đon đả ra chào hỏi, nhìn thấy dung nhan nàng, cả người như bị đông thành đá.
Nàng lạnh lùng yêu cầu:
“Cho ta một gian phòng thượng hạng, và mấy món ngon nhất của quán, thêm một bình trà đến đây?”
“Dạ..ạ.” Tiểu nhị chỉ biết ngơ ngẩn gật đầu rồi quay vào trong với tình trạng như đang bị thôi miên, không biết có nghe và nhớ những gì nàng yêu cầu không nữa.
Yêu nghiệt, thật là yêu nghiệt mà, sao lại có nam nhân đẹp như vậy chứ? Đây là tiếng lòng của tiểu nhị, lão bản và mọi người trong tửu lâu. Nhưng nàng cũng chẳng thèm quan tâm. Nàng tìm một bàn ngồi xuống, chờ tiểu nhị mang đồ ăn lên. Sở dĩ nàng chọn tửu lâu này cũng vì ở đây món ăn khá ngon, hơn nữa ở đây là tửu lâu lớn, thăm dò tin tức giang hồ cũng dễ hơn.
Quả nhiên không làm cho nàng thất vọng, ngồi không bao lâu sau lưng nàng bỗng vang lên một giọng nam nhân, làm nàng phải chú tâm.
“Ngươi không biết sao? Khoảng 2 tháng trước, Ngô Đạo đã cho người tìm kiếm Thần Quang Kiếm và Thần Quang bí tịch, nhưng không được, nghe đâu đã giết Lâm lão quỷ rồi.”
“Thật không? Ta nghe nói, Ngô Đạo đã có lần đến nhờ Lâm lão quỷ giải độc cho Ngô Thông con trai độc nhất của hắn, Lâm lão quỷ chấp nhận cứu với giá 10 vạn hoàng kim mà? So với không được cứu, thì mất 10 vạn hoàng kim cũng coi như đáng.”
 
“Ngươi thật thiển cận. Ngô Đạo là ai chứ? Minh chủ võ lâm đương thời, trang chủ Ngô gia trang, năm nay đại hội võ lâm 5 năm tổ chức một lần, lần này được tổ chức tại Ngô gia trang, ta nghe nói Ngô Đạo là kẻ tiểu nhân, sớm đã có nhiều người trong giang hồ chán ghét, nhưng vì hắn võ công cao cường nên không ai dám tỏ thái độ với hắn, nhưng năm nay ta nghe nói Tiêu Vu công tử, cung chủ Nhạn Băng cung Yến Vĩ, thiếu trang chủ Huyền Môn Trang Huyền Kha cũng tham gia, vì thế Ngô Đạo muốn chắc chắn chức Minh chủ võ lâm thì phải có Thần Quang Kiếm lẫn Thần Quang bí tịch. Hắn thì cần gì nhớ đến ân tình? Hơn nữa, hiện hắn mới thu thập thêm 1 ái thiếp xinh đẹp như hoa như ngọc nghe nói hắn rất sủng ái, muốn có bao nhiêu con chẳng được.”
“Thì ra thế.”
Rắc
Tiếng tách trà bị nàng bóp vỡ. Thật khốn kiếp, nương đã cứu con hắn một mạng mà hắn lại dám giết nương. Hay cho cái tên Ngô Đạo, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết. Mắt nàng lóe lên hận ý, sát khí từ người nàng lưu chuyển làm cho trong quán một mảnh im lặng, bỗng nhiên lúc này tiếng tiểu nhị vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng.
“Công tử, thức ăn và trà của công tử.”
“Ân.” Nàng vội thu liễm sát khí, bình thản ngồi ăn như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tiểu nhị mang thức ăn xong cũng không dám chậm chễ mà lỉnh vào trong. Đáng sợ thật, sát khí quá mạnh, hại hắn suýt chút nữa thì cắn lưỡi mà chết.
Mọi người xung quanh thấy thế cũng không để ý nữa. Sau lưng nàng lại vang lên tiếng bàn luận của 2 nam nhân vừa nãy:
“Ta nghe nói 2 tháng nữa là đến lễ sinh thần 50 của Ngô Đạo, cùng tổ chức với đại hội võ lâm?”
“Đúng vậy, bây giờ những người có tiếng trong giang hồ cũng vừa chuẩn bị quà cho hắn vừa chuẩn bị để đi dự đại hội võ lâm.”
Nghe thấy điều này trong mắt nàng bỗng lộ tinh quang, rất nhanh biến mất, có lẽ sắp có trò hay xem rồi.
 
Chương 9. Giang Hồ
Hiện nay giang hồ đang nằm trong tay 2 đại gia trang là Huyền Môn trang và Ngô gia trang. Ngoài ra còn có, Nhạn Băng Cung, Ảnh Liên các, Minh Thần giáo, và một số các môn phái khác.
Huyền Môn trang nằm phía tây của Lạc Dương thành, là một gia trang rộng lớn, nắm trong tay các tửu lâu, khách điếm, các cửa hàng vải vóc, y phục nằm rải rác trên toàn lãnh thổ Hoàng Thiên Quốc và các nước lân bang. Tòa phủ đệ Huyền môn trang rất rộng lớn, ngay cái biển đề 3 chữ “Huyền Môn Trang” được dát bằng vàng cũng đủ thấy sự giàu có của gia trang, ngay phía trước cửa đại môn gia trang là 2 con sư tử đá oai hùng, thể hiện sự uy nghiêm của gia trang.

Huyền Môn trang trên dưới người hầu nha hoàn, và môn đồ hơn 500 người nhưng tất cả đều là tinh anh. Tất cả đều ở lại Huyền Môn trang, Huyền Môn trang được chia làm 6 khu: một khu dành cho nha hoàn, người hầu trong trang, một khu dành cho các môn hạ, một khu dành cho phu nhân, thị thiếp và tiểu thư, một khu dành cho thiếu trang chủ, thập đại đồ đệ của trang chủ, và có một số phòng cho khách quý, một khu dành cho khách, và cuối cùng nằm chính giữa là khu dành cho trang chủ tiếp khách, nghỉ ngơi, xử lý công vụ.
Huyền Môn trang giàu có, uy nghiêm bao nhiêu thì Ngô gia trang cũng không hề thua kém. Tọa lạc ở phía nam là tòa phủ đệ hết sức xa hoa của Ngô gia trang. Tuy nhiên có phần nhỏ hơn của Huyền Môn trang một bậc, bởi các môn đồ của gia trang không ở đây, mà cư trú ở ngọn núi phía sau trang. Chỉ có, thập đại đồ đệ là được ở trong trang. Ngô gia trang sở hữu các sòng bạc lớn nhất và phân bố ở khắp Hoàng Thiên quốc. Ngoài ra còn có tổ chức sát thủ Hắc Báo lớn thứ 3 trên giang hồ hiện nay, chỉ đứng sau Nhạn Băng cung và Kiếm Hồn, nhưng cũng không phải vì đứng thứ 3 mà mất đi cái tiếng “tàn bạo”. Đây cũng là lý do vì sao giang hồ không dám động tới Ngô gia trang.
Về sự giàu có cũng không thể không nhắc tới Tiêu Vu công tử. Tiêu Vu công tử sở hữu các ngân điếm, thanh lâu lớn nhất Hoàng Thiên quốc, có mặt ở khắp Hoàng Thiên quốc, và tất cả các nước trên lục địa. Mặc dù chỉ kinh doanh bình thường nhưng cũng không thể coi thường hắn, vì hắn võ công cao cường lại nghe nói hắn là bằng hữu thân thuộc của Nhị vương gia và thiếu trang chủ Huyền Môn trang.
Kiếm Hồn là tổ chức sát thủ lớn thứ 2 trong giang hồ, kiếm chủ là Nhị vương gia Hoàng Thiên quốc, Ngoài ra Kiếm Hồn cũng là bảo kiếm của Kiếm chủ. Kiếm Hồn là một thanh kiếm dài khoảng 3 tấc (TL: ta không biết đơn vị đo độ dài ngày xưa, ai biết chỉ ta, chỉ biết là nó dài khoảng 100cm), chuôi kiếm có một viên ngọc màu đỏ, trạm trổ hoa văn tinh sảo hình con rồng, khi chủ nhân kiếm hồn thi triển Kiếm Hồn pháp thì cả thân kiếm sẽ chuyển màu đỏ, mặc dù không lợi hại như Thần Quang Kiếm nhưng Kiếm Hồn cũng được coi là báu vật giang hồ.
Không ai biết được mặt Kiếm chủ cũng chính là mặt vị Vương gia cao cao tại thượng của chúng ta, vì hắn luôn đeo mặt nạ tím, giết người luôn vào đêm trăng tròn, ít khi tự mình động thủ vì toàn giao cho người của Kiếm Hồn, chỉ thực sự là nhiệm vụ cần thiết hắn mới ra tay, nhưng với kỹ thuật giết người, và sự tàn bạo, lãnh khốc của hắn thể hiện trên thi thể nạn nhân cũng đủ cho mọi người khiếp sợ. Và hắn cũng không trực tiếp quản lý Kiếm Hồn mà giao cho Dạ, một trong tam đại hộ vệ của hắn quản lý, khi cần hắn sẽ đưa ra quyết định.
Tiếp đến trong giang hồ cũng không thể không nhắc đến Nhạn Băng cung tổ chức sát thủ lớn nhất hiện nay. Chỉ cần là người họ muốn giết thì người đó không thể không chết, và giết thì phải giết cả nhà, không thể để mầm mống gây phiền phức sau này. Nhưng cũng có một số trường hợp ngoại lệ không thể giết. Chỉ cần liên quan đến hai đại gia trang, Tiêu Vu công tử, hoàng thượng, vương gia.
 
Ảnh Liên các là tổ chức thu thập thông tin tình báo lớn nhất giang hồ. Chỉ cần ngươi có ngân phiếu, dù là tin tức của một tên ăn mày, hay điều tra các thông tin cụ thể của các cao thủ giang hồ, Ảnh Liên các sẽ giúp ngươi điều tra ra. Nhân lực cũng như tài sản của Ảnh Liên các không ai thống kê được, người của Ảnh Liên các giỏi nhất chính là khinh công thượng thừa, khả năng ẩn mình và chạy trốn, tuy vậy cũng không thể coi thường võ công của họ, mỗi người cũng đều tinh anh, võ nghệ cao cường.
Nhưng không ai biết các chủ Ảnh Liên các là ai. Nghe đồn, các chủ của ảnh Liên các, 5 năm trước đã bị Hắc Báo giết, nhưng không biết họ đã gây thù gì với Ngô gia trang. Hiện giờ Ảnh Liên các tạm thời do cặp song sinh là đại đồ đệ và nhị đồ đệ của các chủ tiền nhiệm, nhưng không ai biết mặt họ, cũng nghe nói họ rất ít khi có mặt tại Ảnh Liên các, chỉ khi trọng yếu họ mới xuất thủ, và luôn bịt mặt bằng khăn lụa. Nhưng nghe đồn 2 nàng xinh đẹp động lòng người. Cũng không ai biết tên thật của các nàng.
Cuối cùng là Minh Thần giáo, giáo phải tà giáo hiện nay, giáo chủ là Lệ Ảnh, nữ đồ đệ được giáo chủ tiền nhiệm yêu quý nhất, cũng là con gái của giáo chủ tiền nhiệm. Sau khi giáo chủ tiền nhiệm cũng là phụ thân của Lệ Ảnh qua đời, nàng ta cũng lên nắm giữ chức vụ giáo chủ Minh Thần giáo.
Một cái nhếch mép đầy ý khinh bỉ, cũng mang vài phần cao ngạo. Khó không có nghĩa là nàng không làm được, không gì là nàng không thể, chọc đến nằng chỉ có đường sống không bằng chết, hơn nữa nàng là nữ nhân thế kỷ 21 há lại để cho lũ người bỉ ổi đó khinh nhờn? Không có cửa.
Lại một nụ cười quỷ dị nữa nở trên môi, sống không bằng chết, đúng vậy nàng sẽ khiến cho chúng sống không bằng chết. Nàng thay đổi kế hoạch, nàng không giết chúng ngay, nàng… đã có cách khác. Nghe nói, hắn có một phu nhân chua ngoa đanh đá, lại mới có thêm một ái thiếp mà hắn rất sủng ái, nhi tử Ngô Thông háo sắc, hai nữ nhi rất được nuông chiều, không coi ai ra gì. Chúng đều là do đại phu nhân sinh ra, mặc dù hắn có rất nhiều thê thiếp nhưng không ai có con vì vậy nên chúng càng ngông cuồng hơn.
“Ngô Đạo, ta sẽ tặng quà sinh thần cho ngươi thật hoành tráng nhất, khiến ngươi cả đời không quên được, khiến ngươi phải hối hận vì giết nương ta!”
 
Chương 10. Hắn đi Mỹ Nhân lâu?Tại ngự uyển ở Bạch Liên Cư của Huyền Môn trang (Bạch Liên cư là nơi ở của thiếu trang chủ, thập đại đồ đệ, khách quý của trang)
“Ta nói này Tiêu, ngươi tại sao đến giờ này còn giận ta, không thèm nói chuyện với ta? Việc này cũng qua được mấy ngày rồi, ta cũng đâu có cố ý cười ngươi đâu? Chẳng qua là tên tiểu tử..”
“Im mồm.” Không đợi Huyền đại thiếu gia nói hết câu thì hắn đã lạnh giọng quát.
Aizzz, y cũng không phải là cố ý trêu chọc hắn nha, chẳng qua là tên tiểu tử kia thực thú vị, khẩu khí rất khá, thử hỏi xem, ai nghe tiểu tử kia nói mà không cười thì y đi đầu xuống đất, sao lại mắng y chứ? Phải mắng tên tiểu tử kia mới đúng, y thật oan uổng mà. Không hiểu sao tên này lại không chịu hiểu chứ? Từ hôm ở Nghị Vân lâu về, mặt hắn lại càng khó coi, suốt ngày cứ hằm hằm như muốn giết người. Làm gia nhân trong trang cũng sợ hắn phát khiếp, không dám tới gần, mà hắn cũng không nói một lời, làm muội muội y cũng không cách nào tiếp cận, đây là y giúp muội muội của y nha. Nếu không vì muội muội yêu quý của y thì y cũng không thèm để ý hắn. Hừ.
Hắn cũng không hiểu vì sao cứ mỗi lần nhắc đến xú tiểu tử kia là hắn lại tức giận, hình ảnh của gã cứ lởn vởn trong đầu hắn, nụ cười ngọt ngào của gã in sâu vào tâm trí hắn, đôi mắt màu hổ phách đầy cao ngạo không để ai trong đó cứ ám ảnh hắn. Đã có lần hắn có một ý nghĩ điên rồ là muốn nụ cười của gã là của riêng hắn, hắn khiếp sợ với cái ý nghĩ đó của mình. Từ trước đến giờ không có ai cho hắn cái cảm giác đó, lẽ nào hắn thích nam nhân. Hắn bỗng giật mình với chữ thích hiện ra trong đầu hắn, sao hắn có thể thích nam nhân chứ? Mặc dù từ trước đến nay hắn chưa từng động vào nữ nhân. Sản nghiệp của hắn là thanh lâu nhưng từ trước đến nay là do Phong – tả hộ vệ của hắn quán xuyến, đó cũng là nơi thu thập tin tức tình báo của hắn, chỉ khi có đại sự thì Phong mới đến thỉnh ý kiến của hắn, hắn chưa khi nào đến đó, hắn cũng chưa từng gần nữ sắc.
Nhưng mà… nhưng mà… hắn cũng không biết nhưng cái gì nữa. Chẳng lẽ hắn đoạn tụ thật? Không, hắn không đoạn tụ. Vì thế cứ mỗi lần y nhắc đến gã là hắn lại nổi giận vô cớ, hắn cũng không hiểu nổi bản thân hắn lúc này, chỉ biết hắn rất tức giận.
 
Không khí giữa hai người đang vô cùng quỷ dị, y muốn nói gì đó nhưng thấy mặt hắn như muốn giết người nên lại thôi, bỗng có một giọng nói thanh thúy nhưng lại thêm vài phầm mềm mại vang lên sau lưng 2 người họ,
“Đại ca! Tiêu ca ca!”
Dòng suy tư bị cắt đứt, hắn bực mình chỉ muốn giết tên làm phiền hắn suy nghĩ, cũng không thèm xem ai gọi. Huyền Kha xoay lưng lại thấy là muội muội Huyền Nghi của mình thì mở lời trêu chọc:
“Ây da! Muội muội! Sao muội lại đến đây thăm ta vậy? Lạ nha?”
“Đại ca!” Huyền Nghi một thân huyết y, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, e lệ đứng bên, cúi đầu đỏ mặt, hình ảnh này khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải động lòng. Khẽ liếc sang người ngồi bên cạnh thấy hắn thủy chung không để ý đến mình, trong mắt thoáng qua tia mất mát.
Huyền Kha thấy vậy cũng chỉ biết thở dài, y biết muội muội mình vừa gặp hắn lần đầu tiên khi y dẫn hắn về trang đã yêu hắn, nhưng hắn không hề động tâm, y cũng thử giúp muội nhưng không được. Thôi thì cứ theo tự nhiên, tình cảm không thể miễn cưỡng, mà y cũng không có khả năng miễn cưỡng hắn, chỉ khổ cho muội muội mình không biết được điều đó mà cứ cố chấp. Người dành cho hắn chắc chắn phải là nữ nhân thực đặc biệt. Y chỉ có thể cố hết sức mà thôi.
 
Hắn biết Huyền Nghi thích hắn, nhưng hắn không quan tâm, hắn không thích nữ nhân suốt ngày chỉ biết e e thẹn thẹn, làm bộ trước mặt hắn, hắn chán ghét! Nhưng vì Huyền Nghi là muội muội của Huyền Kha nên hắn nể mặt lắm mới không giết nàng. Nàng đúng là rất đẹp, nhưng cũng rất giả tạo, hắn không thích, nữ nhân của hắn phải có khí chất, mạnh mẽ, và phải có ngạo khí ..như.. gã chẳng hạn.
Chết tiệt! Sao lại nghĩ đến tiểu tử đó chứ? Mà lại trong tình huống này? Hắn thực điên mất rồi, hắn không đoạn tụ, hắn không. Bị ý nghĩ thôi thúc, Vu Hạo vùng dậy, chỉ để lại một chữ,
“Đi.”
Đang ngồi thấy hắn bỗng nhiên đứng dậy bảo đi, y vội vàng chạy theo hắn, vừa đi theo vừa hỏi,
“Đi đâu?”
“Mỹ Nhân lâu!”
Y á khẩu, đứng hình. Hắn? Đi Mỹ Nhân lâu? Nửa ngày sau y mới tỉnh ngộ, vội vã đuổi theo đằng sau vừa chạy vừa chất vấn hắn,
“Ngươi thật muốn đi Mỹ Nhân lâu? Ngươi thật không nhầm nơi nào đấy chứ, thật là Mỹ Nhân lâu? Hay đầu ngươi bị hỏng? Hay bị ma nhập?”
“Phiền phức.” Tên này hảo phiền nha? Hắn chỉ là đi Mỹ Nhân lâu. Làm gì mà hỏi nhiều thế, hắn cũng là nam nhi, đi thanh lâu thì sao? Dù sao cũng là sản nghiệp của hắn, y lo gì chứ?
Hai thân ảnh dần biến mất sau cổng Bạch Liên cư để lại một thân ảnh huyết y đứng cô đơn trong bóng chiều tà, nhìn thật thê lương.
 
Phải, nàng yêu hắn, yêu ngay từ lần đầu gặp hắn khi đại ca dẫn hắn về, cái khí chất cao ngạo của hắn, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai, quyến rũ mang theo vẻ lạnh lùng đã cuốn hút nàng. Nàng biết hắn là Tiêu Vu công tử, cũng biết là hắn là Vương gia Hoàng Thiên Quốc, vì nàng năn nỉ đại ca cho nàng biết thân phận của hắn, đại ca rất thương nàng nên đã cho nàng biết, và đây là bí mật không ai biết trừ ba người. Như vậy nàng cũng cảm thấy thực hãnh diện rồi, trong giang hồ không ít người muốn được gả cho Tiêu Vu công tử – giang hồ đệ nhất mỹ nam (đệ nhị là Vu Hạo, đệ tam: Vu Thiên, đệ tứ: Yến Vĩ, đệ ngũ: Huyền Kha), nhưng rất hiếm người gặp được Tiêu Vu công tử, nàng không những gặp được hắn, biết được bí mật không phải ai cũng biết, như vậy có phải chứng tỏ nàng và hắn thân thiết hơn những người khác.
Hơn nữa, hắn không chỉ đối xử như vậy với một mình nàng nên nàng cũng yên tâm, nàng lại còn là giang hồ đệ nhất mỹ nhân lo gì ai cướp hắn chứ (đệ nhị: Lệ Ảnh, đệ tam: Ngô liên, đệ tứ: Ngô Ngọc, đệ ngũ: Tử Linh, Tử Giao). Nghĩ vậy nàng cũng yên tâm trở về phòng. Nàng sẽ làm cho hắn yêu nàng, thú nàng làm vương phi.
 
Chương 11. Mỹ Nhân lâu tái kiến P1
Nàng ở đây cũng được 2 ngày, định bụng sẽ đến Ngô gia trang thăm dò tình hình nhưng có lẽ để đêm mai đi, đêm nay nàng có dự định khác, đó là: đi Mỹ Nhân lâu, nghe nói đây là sản nghiệp của Tiêu Vu công tử nhưng hắn chưa hề xuất hiện, hơn nữa đây lại là thanh lâu lớn nhất Lạc Dương thành nổi tiếng với các cô nương xinh đẹp, đàn hay, múa đẹp, vì vậy mà hiện tại nàng đang đứng trước Mỹ Nhân lâu này.
Bước vào trong, mùi son phấn sộc vào mũi làm nàng bất giác nhíu mày. Ở hiện đại nàng cũng chỉ dùng sữa rửa mặt, và kem dưỡng da, nàng không dùng son phấn bao giờ, mùi son phấn làm nàng khó chịu. Bỗng từ đâu mấy cô nương chạy đến, ôm lấy 2 cánh tay nàng làm nàng nảy sinh cảm giác chán ghét, như một lũ rắn nước, thật khó chịu, không hiểu sao lũ đàn ông có thể đến những nơi như thế này chứ? Không thấy khó chịu sao?
“Công tử, công tử thật đẹp nha.”
“Công tử để thiếp hầu hạ chàng nha?”
“Da mặt công tử thật mịn nha? Còn đẹp hơn cả da của bọn thiếp nữa?”
“Cút.” Nàng rất ghét ai sờ mó nàng, mặc dù ở hiện đại nàng là sắc nữ đối với mỹ nhân, mỹ nam nhân đều thích, nhưng nàng lại không thích họ chủ động dâng tận miệng, ôm ấp nàng. Thực chán ghét.
Các cô nương đang mải ôm ấp, sờ mó vị công tử đẹp tựa thiên tiên, mặc dù trên người tỏa ra ngạo khí vương giả, lãnh khốc nhưng các nàng lại không cưỡng được mà đến gần, vì họ là gái lầu xanh mà, công việc của họ phải thế, mặc dù có sợ nhưng đó là điều không thể tránh khỏi. Nghe thấy tiếng quát khiến người ta phát lạnh của vị công tử này làm các nàng bất giác lùi ra.
 
“Gọi tú bà ra đây!”
“Đây, đây ! Vị công tử này cần gì?” Mụ tú bà từ xa chạy lại, thấy vị công tử đẹp tựa thiên tiên, khí chất bất phàm này, biết không phải người bình thường nên cũng không dám thất thố. Tú bà cũng không phải là người tầm thường, bao nhiêu năm lăn lộn chốn phong trần, lại là thủ hạ dưới tay Tiêu Vu công tử, tự nhiên không phải người thường.
“Cho ta một phòng chữ thiên, một bình trà ngon và mấy món điểm tâm!”
“Có cần gọi cô nương nào không?” Tú bà đon đả.
“Không cần.”
“Dạ, công tử, mời!”
Đi lên lầu, mở cửa một gian phòng chữ thiên, tú bà ngọt giọng:
“Mời công tử! Trà và điểm tâm sẽ được đưa lên ngay.”
“Được.”
“Ta cáo lui trước, có gì công tử cứ gọi Tiểu Liên.”
Quay sang phân phó Tiểu Liên: “Ngươi đứng ngoài hầu, đợi công tử phân phó.” Nói xong cũng rời đi ngay. Còn một mình nàng trong phòng.
 
Cách gian phòng của nàng một gian cũng là phòng chữ thiên, bên trong có 2 nam nhân, một nam nhân 2 tay ôm 2 mỹ nhân, một nam nhân vẫn lạnh lùng ngồi uống trà nhìn xuống phía dưới.
“Ta nói Tiêu huynh này, huynh đòi đi Mỹ Nhân lâu mà lại chỉ ngồi uống trà không thật không thú vị gì nha.” Giọng nói ngả ngón, cợt nhả đúng vị phong lưu.
“Không phải việc của ngươi!”
“Thật ủy khuất cho các mỹ nhân mà, đúng không Hương nhi, ây da, nàng thật thơm!” Y quay sang chọc ghẹo 2 mỹ nhân mà y đang ôm.
“Công tử thật khéo nói.” Mỹ nhân được gọi là Hương nhi e thẹn, cúi đầu.
“Thế thiếp không thơm sao?” Mỹ nhân bên cạnh làm nũng.
“Ây da, sao thế được, Lan nhi của ta cũng thật thơm.”
Cả một màn này làm hắn thấy thật chướng mắt. Bất giác nhìn ra cửa Mỹ Nhân lâu (Lam: phòng chữ thiên của huynh ấy nhìn được bao quát toàn bộ phía dưới) thấy thân ảnh bạch y phiêu dật quen thuộc, trong lòng y bỗng nhiên thấy vui hẳn lên, xong ngay lập tức lại thay bằng khuôn mặt tức giận Sao hắn lại ở đây? Người như hắn mà cũng đến nơi này sao? Bực mình thật.
Thấy cái nhíu mày của “hắn”, hắn liền nghĩ, Hắn cũng không thích mùi son phấn sao? Vậy sao hắn cũng đến đây? Thật tò mò!
 
Huyền Kha ngồi bên cạnh, thấy ánh mắt của hắn nhìn chăm chăm một hướng, sắc mặt thay đổi liên tục làm y thấy buồn cười, cũng rời ánh mắt nhìn về phía cửa, bỗng thấy tên thư sinh hôm trước.
“Ây da, không ngờ tên thư sinh kia mà cũng đến nơi này” Y cảm thán mà không biết đang có người trong lòng thầm muốn giết y. Thấy sát khí tỏa ra, y bỗng rùng mình quay sang thấy hắn đang nhìn tiểu thư sinh thì lại cứ nghĩ hắn tức giận tên tiểu thư sinh kia.
“Huynh đệ! Ta thay người trả thù hôm nọ?”
“Ý gì?”
“Ngươi cứ đợi rồi sẽ biết!”
“Hương nhi, nàng đi gặp bảo tú bà chuẩn bị cho ta 5 mỹ nhân thật đẹp cho ta, chờ lệnh ta.” Y quay sang nhẹ nhàng bảo Hương nhi, nhận được lệnh, Hương nhi cũng nhanh nhẹn rời đi.
Đợi nàng ta đi rồi, hắn mới quay sang hỏi,
“Ngươi định làm gì?”
“Ngươi cứ chờ mà xem kịch hay đi.” Nói rồi y liền rời đi ra ngoài, lát sau quay về với nụ cười quỷ dị.
“Sắp có kịch hay xem rồi.”
Bên phòng nàng, nàng ngồi được 1 lát thì điểm tâm và trà được mang lên, điểm tâm thật ngon nha, ăn bánh điểm tâm thì phải uống trà mới ngon. Vừa đưa trà lên miệng, bỗng ngửi thấy mùi lạ trong trà, nàng biết đây là gì. Lúc nãy khi vừa vào Mỹ Nhân lâu, nàng đã nhìn thấy được một ánh mắt quen thuộc, đảo mắt, nàng thấy hắn, một lát sau khi đang phân phó tú bà, nàng lại nhận thấy có thêm một ánh mắt quen thuộc nhưng lại rất quỷ dị nữa, nàng lại đảo mặt thì thấy y đang nở nụ cười quỷ dị. Nghĩ đến đây nàng nhếch mép khinh bỉ, muốn chơi nàng? Chưa đủ tuổi.
 
Nghĩ đến đây nàng nhếch mép, lấy lọ dược nhỏ trong người ra dưới một ít chất lỏng trong đó lên đĩa bánh điểm tâm, rất nhanh thứ chất lỏng đó ngấm vào trong bánh không lưu lại bất cứ một dấu vết nào. Sau đó mới gọi tiểu Liên vào,
“Tiểu Liên.”
“Dạ, công tử có gì cần phân phó?”
“Mang đĩa bánh này sang cho phòng chữ thiên cách phòng ta một phòng nói ta có lễ, còn nữa, dặn tú bà chuẩn bị cho ta 10 vị cô nương đặc biệt xấu, ta nói đặc biệt xấu, nghe chưa? Còn nữa chuẩn bị cho ta một gian phòng lớn ta cần dùng, sai 2 tiểu nhị đợi lệnh ta, rõ chưa?”
“Dạ, công tử!”
 
×
Quay lại
Top