Chap 8 :
Tiếng loảng xoảng , tiếng đổ bể dội khắp căn nhà . Kaito kéo Cô dậy . Ngượng nghịu , Cô nhìn Ran . Bầu không khí căng thẳng bao trùm mọi ngóc ngách của căn nhà cũng như của cả trái tim họ . Sự căng thẳng , ngột ngạt đến đáng sợ . Môi Cô mấp máy ....
Yên tĩnh quá , yên tĩnh đến nỗi họ có thể nghe tiếng trái tim của họ đổ vỡ theo từng giây....
" Hai người làm gì thế ....?" , Ran lên tiếng . Phải nói , cô đã vượt qua rào cản cảm xúc mà chính mình đã thiết lập với giọng nói bình tĩnh nhất có thể . Giọng bình tĩnh lắm , cô chắc chắn . Nuốt ngược tiếng khóc than bên trong vào trở lại , cô cười nhẹ . Nhoẻn một nụ cười , cô khẽ nói : " Ban nãy em có vấp chân nên lỡ làm đổ hết , em vào _" " Thôi khỏi , anh dọn chỗ đó cho , em ra ngồi với cô ấy đi " , Kaito buột miệng . Buột miệng chăng ? Anh mong là thế . Bản thân anh giờ đây , anh chẳng còn khả năng kìm h.ãm chính mình nữa . Anh nhấc người khỏi sofa mà không nhìn lại Cô , anh đi tới đống ấm tách bể với hơi thở gấp gáp và dù chỉ một chút thôi , sự cáu kỉnh của anh hiện ra trong đôi mắt anh . Ran liếc nhìn anh , đôi mắt tím oải hương của cô ánh lên sự buồn rầu của cô . Tại sao ?
" Em nghĩ em có thể đóng kịch được sao ? Trước mặt anh ? " , Kaito thì thầm
" Anh nói gì thế , đóng kịch ư ? " , Ran nhắm hờ đôi mắt , cố gắng không để đôi lông mày của mình nhíu lại
" Em thấy hết rồi mà "
" Gì cơ ? Thấy cái gì à ? "
" Anh thừa biết là em thấy tất cả _"
" Cứ cho là thế , nhưng vậy thì sao ? Anh lo à , anh yêu ? "
"...."
" Em ổn "
" Không ổn . Và ta sẽ nói chuyện_"
" Lát nữa á !? "
" Không , ngay bây giờ , sau khi anh dọn xong cái chỗ này "
" Có Aoko mà "
" Thì sao ? ", Kaito trả lời nhẹ nhàng . Nhẹ nhàng nhất có thể , dù tim anh đập mạnh và liên hồi .
" Anh nói gì !? " , Ran gần như hét lên .
Chẳng để Ran kịp hét lên , Kaito khẽ đưa tay chặn lại . Anh có thể cảm nhận rõ hơi thở của Ran . Nồng ấm và gấp gáp .
" Anh xin lỗi , Mori " , Kaito khẽ nói rồi bỏ vào trong . Kaito bước nhanh bỏ mặc Ran đang đứng sau mình với đôi mắt trân trân đọng nước . Cơn gió nhẹ thổi phảng phất , lướt qua mái tóc Ran , đong đưa những lọn tóc dài của cô theo chiều gió , nhưng cơn gió ấy chẳng thể nào đong đưa chữ " Mori " đang đâm xuyên vào tim cô . " Mori ? Mori sao ? " , đầu cô quay cuồng . Nước mắt cô chảy xuống má , rồi cằm ,... cứ thế chảy mãi , nhỏ mãi trên khuôn môi đang giữ một nụ cười . Một nụ cười cứng đờ . Đau , sao lại đau đến thế !?....
...............Chết tiệt...............nước mắt...............đau...............
Ran nhẹ nhàng ngồi lên sofa . Ngay bên Cô . Ran nhìn Cô lúng túng . Cô cũng thế . Aoko chẳng dám ngẩng mặt lên . Hai bàn tay Cô siết lại , mồ hôi Cô túa ra . Làm sao đây ? Làm gì đây ? Cảm giác tội lổi bóp lấy cổ Cô , bóp lấy rất chặt . Chẳng có cách nào khiến Cô lên tiếng được nữa . Một mớ câu chữ đang nhảy múa trong đầu Cô . Nhảy múa . Nhảy múa . Một mớ bòng bong đang nhảy múa . Những lo âu đang nhảy múa . Nỗi sợ đang nhảy múa . Hình ảnh nụ hôn đang nhảy múa . Nhảy múa . Nhảy múa đi....Chợt , Aoko cảm thấy có ai nắm lấy tay của mình . Người Cô giật nảy . Ơn Chúa , Cô thoát được khỏi đống suy nghĩ hổ lốn của chính mình .
" Em sao thế ? Mệt à ? " , Kaito hỏi gấp. Đôi mắt anh lóe lên sự lo lắng . Lo lắng tột độ . Phải , tột độ
" Không có đâu , anh đừng lo " , Aoko đáp nhẹ . Nhẹ như lông hồng . Cô khẽ cười . Một nụ cười trống rỗng...
" Tớ gọi cậu từ nãy giờ , thế mà cậu không trả lời tớ , tớ lo lắm . Mồ hôi cậu vã ra nhiều quá xem này ..." , Ran thấm mồ hôi Cô vào chiếc khăn mùi soa . Thơm quá , chiếc khăn có mùi hoa lan rừng .
Gò má Aoko đỏ lên . Cô tự nhủ , mình thật là may mắn khi có Kaito và...Ran .
" Thế anh muốn nói gì vậy , Kaito ? " , Ran quay mặt nhìn anh . Đôi mắt cô như đục lại . Thần thái cô dút hẳn . Dù vậy , cô vẫn cười . Cô vẫn gượng cười dù biết rằng Kaito có thể nhìn thấu nó . Hàng mi của cô rung lên .
" À , .... anh muốn nói về "
" Chúng ta vào thẳng vấn đề được không ạ ? " , bất chợt , Aoko lên tiếng . Chẳng ai và cả Cô cũng thế , nghĩ rằng Cô sẽ lên tiếng và nói điều này . Tim Aoko đập mạnh . Và dữ dội . Thình thịch . Thình thịch . Trái tim Cô như đang bị cuốn vào một cơn giông , phải , một cơn giông không có điểm dừng .
" À , ừm , Aoko , cậu thực sự_"
"Ừ...".Phải , " ừ" dù có là chuyện gì đi chăng nữa . Bởi lẽ , chuyện gì thì nó cũng đã tới lúc để phơi bày ..
"Thế thì tôi sẽ nói...", Kaito gãi đầu , anh ấp úng nói . Đã từ lâu , cách nói ấp úng của anh không bao giờ để người khác nhận thấy , thế nhưng hôm nay ....
Chẳng phải vài phút trước anh còn đứng nói hùng hồn lắm sao ? Sao thế này ? Anh sợ gì sao ? Kuroba Kaito sợ gì sao ? Anh sợ tổn thương Ran ư ? Anh sợ phụ lòng tin của Shinichi chăng ? Anh sợ cái cảm giác mang tên tội lỗi à ? Anh sợ điều gì ? Anh sợ sự thật được phơi bày sao ? Anh sợ con người thật của anh bị lộ ra ?.........Không, sau tất cả , anh sợ nếu nói ra , Cô sẽ bỏ anh đi . Một lần nữa và mãi mãi .....Phải rồi , anh sợ mất Cô . Anh sợ lắm . Chỉ cần nghĩ đến thôi , sống lưng anh cũng buốt theo ....
" Như anh_" , Kaito húng hắng
" Anh sao thế , tay anh lạnh quá....." , Ran hỏi vội . Bàn tay của cô đặt nhẹ trên bàn tay của anh . Cô không ngờ rằng anh lại run đến thế .
" Anh run thế , anh_"
" Tôi không sao , Aoko , em không cần lo cho tôi ", Kaito trả lời , giọng anh run . Đôi mắt xanh bầu trời đêm của anh không dám hướng nhìn đến đôi mắt xanh bình minh của Cô . Vì cơ bản , bầu trời đêm và bầu trời hừng đông không thể hòa vào làm một
" Nếu anh lo lắng đến thế , em không ép anh phải vào thẳng vấn đề , Kaito ạ "
" Em đồng tình với Aoko , nếu anh chưa chuẩn bị tâm lý , hay anh để đến chiều nay , hay ừm , sáng mai ...tùy anh " . Một lần nữa , nụ cười vô giác hiện hữu trên khóe môi Ran . Bất giác , cô thở phào nhẹ nhõm . Bản thân cô , cô vẫn chưa chuẩn bị điều gì cho cuộc đối thoại này . Cô sợ sau cuộc đối thoại này , mọi thứ cô có , hoặc ít nhất là cô tưởng là cô đang có , sẽ biến mất . Đúng thế , biến mất như linh hồn Shinichi đã từng biến mất khỏi thế gian này , chỉ còn phần xác u mục nằm dưới lớp đất đá chẳng ai màng nhớ tới , trừ cô .
" Không "
" Không ? " , Ran mở to mắt , cô gần như chẳng thể tin vào tai mình .
" Anh đang nói về điều gì thế !? "
" Không . Tôi không thể giữ kín vấn đề này nữa , em hiểu không ? Dù muốn hay không , tôi vẫn sẽ nói . " Tim anh đang nhảy nhót một cách điên loạn . Điên . Loạn .
" Em hiểu cho anh mà , chuyện gì khó quá thì_"
" Không , không không không !!!! Không . Không . Không . "
" Kaito à ...." Đôi mắt của Cô sáng lên , sáng lên nỗi lo từ tận sâu đáy lòng của Cô . Dù sự thật ấy có quan trọng đến đâu , nó có thể phá hủy tâm can Cô thế nào , Cô không để tâm đến . Cô không muốn Kaito dằn vặt như thế . Nhìn anh thật thảm thương . Thảm thương như một con linh cẩu đói khát , Cô nhìn thấy rõ đôi mắt điên dại trong anh . Trông anh đáng sợ lắm , đáng sợ lắm . Nhưng Cô yêu anh , Cô sẽ không để anh như thế .
" Kaito , hãy nghe em , em nghĩ anh nên về phòng nghĩ ngơi , bao giờ tinh thần ổn định , hay phấn chấn lên , anh có thể nó với tụi em mà , Kaito..." Aoko cười nhẹ . Với tia hy vọng bé nhỏ lóe lên , Cô mỉm cười . Biết đâu , nụ cười ấy có thể làm cho anh bình tĩnh hơn thì tốt biết mấy .
" Không , Aoko không , tôi ổn "
" Anh ổn thật sao ? "
" Ừ "
" Thế anh muốn nói gì vậy ?" , Ran hỏi . Cô hoài nghi , cô nghi hoặc . Cô không biết nữa , nhưng cô thừa biết câu trả lời từ miệng anh sẽ không thể làm cho thế giới của cô sáng trở lại như trước .
" Anh muốn nói gì ? Hửm , Kaito ? "
"....."
"Anh trả lời Aoko đi chứ ? "
" Kaito...", Cô nhìn anh lo lắng . Nhìn anh mà xem , thật đáng thương biết nhường nào . Cô xuýt xoa nhìn anh . Ôi Kuroba Kaito thuở trước mà Cô từng biết nay còn đâu..
" Tôi yêu em , Aoko "
" Anh nói cái gì thế , anh đùa em à ? Ran này , nói giùm tớ đi " , Cô thảng thốt . Cái chuyện gì đang xảy ra thế này !?
"..."
" Ran à !!!...." , Aoko kêu lên , một cách bất lực . Cô không biết rằng , giờ đây tim Ran đang vỡ vụn ra . Câu nói của Kaito như nhát dao dứt điểm sau bấy lâu tổn thương của cô . Nước mắt của Ran lăn dài trên gò má cao . Gì thế nà ? , cô không thể tin vào đôi tai của mình
" Em đùa tôi sao , Aoko !? " , Kaito chẳng thể giữ bình tĩnh nữa . Anh nắm lấy vai Cô , mặc cho Ran ngồi đờ ra nhòe nhoặt nước mắt .
" Kaito ? Anh sao thế !? " , đầu óc Cô quay như guồng quay
" Như thế là đủ rồi , em thừa biết mà Aoko ? Cớ sao em lại đóng kịch với tôi ? Tôi yêu em , sao em không hiểu ? " . Kaito run lên . Run lên với chính câu nói của anh . Nước mắt của anh cũng nhỏ xuống . Anh ôm lấy Cô , ghì Cô vào người mình . Giọt nước mắt ấy sao đắng thế ......? Anh tự nhủ , thế là hết , chiếc mặt nạ anh mang bấy lâu cũng đã nứt . Khuôn mặt , tâm hồn yếu đuối của anh đã bị lộ rõ . Con người của anh , kẻ đê tiên bên trong anh , đã bị lộ rõ ...
Anh xin lỗi , Mori
Tôi xin lỗi , Aoko
------------------------------
Nhảy múa đi , hỡi các con chữ . Hỡi trái tim vụn vỡ , nhảy múa đi , nhảy múa cho đến khi tan nát
------------------------------