- Tham gia
- 6/4/2011
- Bài viết
- 285
Cuộc đời có những mong ước tầm thường và vô cùng bình dị lại không thể nào có đuợc...
Tôi đã rời xa ba tôi hơn 3 năm, từ năm lớp 7 để xuống Long Xuyên học. Không phải tôi sung sướng gì đâu? Vì ba mẹ sống với nhau không có được hạnh phúc nên phải chia tay!
Vì vậy tôi đi theo mẹ đến ở nhà dì. Ở dưới này việc học hành của tôi rất tốt. Cuộc sống chạy theo lối sống thành thị, để rồi những kỉ niệm ở quê nhà và căn nhà nhỏ bé cũng dần bị lãng quên.
Vào một buổi tối khoảng 12h tui đói bụng, đã khuya không đi mua đồ ăn được, tôi lục cơm ăn với muối tiêu cho đỡ đói. Ngồi giữa đêm khuya ăn từng muỗng cơm rắc từng hạt muối tiêu. Bỗng trong đầu tui hiện lên những kí ức mà 3 năm nay tui đã lãng quê, nhớ về quê hương của mình, nhớ lại những hạnh phúc trong căn nhà khi còn ba mẹ, nhớ lại hằng ngày 2 bữa cơm sum họp đầy tiếng cười nói cùng gia đình...Hồi đó gia đình không khá lắm, chỉ ăn những món ăn do mẹ nấu đơn sơ, nhưng chứa chan tình thương vô bờ bến của mẹ. .
Giờ đây ngồi một mình ăn từng muỗng cơm giữa đêm tối, tui khao khát bữa cơm gia đình do mẹ nấu, những câu chuyện ba mẹ nói... Đó chỉ là những khao khát rất bình dị, nhưng tui biết không bao giờ thực hiện được bởi gia đình tui chia ngã mỗi người một nơi rồi!
Cuộc đời là thế đó, những mong ước tầm thường và vô cùng bình dị lại không thể nào có được dù chỉ một lần! Tui thấy các bạn nên yêu thương cha mẹ mình thật nhiều, trân trọng những gì mà các bạn đang có, đừng để khi mất đi phải mãi hối tiếc như tui...
Nguyễn Ngọc Thảo Duyên
Tôi đã rời xa ba tôi hơn 3 năm, từ năm lớp 7 để xuống Long Xuyên học. Không phải tôi sung sướng gì đâu? Vì ba mẹ sống với nhau không có được hạnh phúc nên phải chia tay!
Vì vậy tôi đi theo mẹ đến ở nhà dì. Ở dưới này việc học hành của tôi rất tốt. Cuộc sống chạy theo lối sống thành thị, để rồi những kỉ niệm ở quê nhà và căn nhà nhỏ bé cũng dần bị lãng quên.
Vào một buổi tối khoảng 12h tui đói bụng, đã khuya không đi mua đồ ăn được, tôi lục cơm ăn với muối tiêu cho đỡ đói. Ngồi giữa đêm khuya ăn từng muỗng cơm rắc từng hạt muối tiêu. Bỗng trong đầu tui hiện lên những kí ức mà 3 năm nay tui đã lãng quê, nhớ về quê hương của mình, nhớ lại những hạnh phúc trong căn nhà khi còn ba mẹ, nhớ lại hằng ngày 2 bữa cơm sum họp đầy tiếng cười nói cùng gia đình...Hồi đó gia đình không khá lắm, chỉ ăn những món ăn do mẹ nấu đơn sơ, nhưng chứa chan tình thương vô bờ bến của mẹ. .
Giờ đây ngồi một mình ăn từng muỗng cơm giữa đêm tối, tui khao khát bữa cơm gia đình do mẹ nấu, những câu chuyện ba mẹ nói... Đó chỉ là những khao khát rất bình dị, nhưng tui biết không bao giờ thực hiện được bởi gia đình tui chia ngã mỗi người một nơi rồi!
Cuộc đời là thế đó, những mong ước tầm thường và vô cùng bình dị lại không thể nào có được dù chỉ một lần! Tui thấy các bạn nên yêu thương cha mẹ mình thật nhiều, trân trọng những gì mà các bạn đang có, đừng để khi mất đi phải mãi hối tiếc như tui...
Nguyễn Ngọc Thảo Duyên