Ước được một bữa cơm gia đình

ntdtact

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
6/4/2011
Bài viết
285
Cuộc đời có những mong ước tầm thường và vô cùng bình dị lại không thể nào có đuợc...

Tôi đã rời xa ba tôi hơn 3 năm, từ năm lớp 7 để xuống Long Xuyên học. Không phải tôi sung sướng gì đâu? Vì ba mẹ sống với nhau không có được hạnh phúc nên phải chia tay!

Vì vậy tôi đi theo mẹ đến ở nhà dì. Ở dưới này việc học hành của tôi rất tốt. Cuộc sống chạy theo lối sống thành thị, để rồi những kỉ niệm ở quê nhà và căn nhà nhỏ bé cũng dần bị lãng quên.

Vào một buổi tối khoảng 12h tui đói bụng, đã khuya không đi mua đồ ăn được, tôi lục cơm ăn với muối tiêu cho đỡ đói. Ngồi giữa đêm khuya ăn từng muỗng cơm rắc từng hạt muối tiêu. Bỗng trong đầu tui hiện lên những kí ức mà 3 năm nay tui đã lãng quê, nhớ về quê hương của mình, nhớ lại những hạnh phúc trong căn nhà khi còn ba mẹ, nhớ lại hằng ngày 2 bữa cơm sum họp đầy tiếng cười nói cùng gia đình...Hồi đó gia đình không khá lắm, chỉ ăn những món ăn do mẹ nấu đơn sơ, nhưng chứa chan tình thương vô bờ bến của mẹ. .

Giờ đây ngồi một mình ăn từng muỗng cơm giữa đêm tối, tui khao khát bữa cơm gia đình do mẹ nấu, những câu chuyện ba mẹ nói... Đó chỉ là những khao khát rất bình dị, nhưng tui biết không bao giờ thực hiện được bởi gia đình tui chia ngã mỗi người một nơi rồi!

Cuộc đời là thế đó, những mong ước tầm thường và vô cùng bình dị lại không thể nào có được dù chỉ một lần! Tui thấy các bạn nên yêu thương cha mẹ mình thật nhiều, trân trọng những gì mà các bạn đang có, đừng để khi mất đi phải mãi hối tiếc như tui...

Nguyễn Ngọc Thảo Duyên
 
Hjx khổ thân có những cuộc đời thật là buồn :KSV@17::KSV@17::KSV@17:
 
đang ăn cơm một mình đọc bài này buồn ghê, ước gì mãi là con nít để đc ở bên bố mẹ:KSV@18:
nhớ những bữa cơm gia đình quá!!!!!!:KSV@17:
 
hic, tớ lại muốn khóc này :KSV@18:, đêm khuya thường gợi cho người ta nhớ đến những chuyện đã trãi qua, và thường là những chuyện buồn, mình luôn thức khuya (như giờ này) nên mình bik cảm giác đó, trống trải và cô độc. Cả khu nhà trọ khoảng 150 phòng giờ chỉ có mình ji, tiếng dế kêu, tiếng quạt máy, motuer quay, tiếng im lặng của ko gian và tiếng bước chân của thời gian...bùn quá. ji cũng nhớ lại những kỉ niệm bên tía - má, đặc biệt là những buổi ra ruộng, mình mẩy dầm dề mồ hôi, sìn đất (dùng từ địa phương tí) nhưng vui làm sao.
Duyên thì bùn nhiều hơn ji lắm nhỉ? một cú chia bùn cùng Duyên nhé!
Mà quê gốc cậu ở huyện nào của Đồng Tháp thế? Lai Vung, Tam Nông, Hồng Ngự, Cao Lãnh, Châu Thành,.....? Mình cũng là dân miền Tây Nam Bộ chính hãng, mầng quen nhe!
 
Tớ không phải tên Duyên, tớ tên MY, Tại thấy bài viết có nhìu nổi niềm quá bổng thấy nhớ nhà quá hix hix uh quê mình ở đồng tháp huyện Thanh Bình. Còn cậu cậu ở đâu ở miền Tây. :KSV@10:
 
Mình ở Vĩnh Long. hihi. z tên ntdtact là gì z?
 
Mình cũng đang ước có một bữa cơm gia đình đây :KSV@18:
 
Cảm động thế nhỉ ?muốn gặp họ dễ lắm thì giàu đi rồi về ở chung thì sẽ vui lắm .Mình mừng là má mình còn lo lắng cho mình và ở bên mình
 
lâu òi ko đc mâm mâm với ba mẹ, chak khoảng tháng rưỡi nữa mới đc quá,:KSV@18:
 
Bà con làm mình nhớ nhà nhờ ổng bả quá chừng ... hic... hu..hu...:KSV@17:
 
My ơi! cậu chưa tl mình ntdtact là gì z?
 
đọc xong bài này bamboo mới biết phải trân trọng những gì mình đang có.thanks ntdtact nhìu nha
 
t chỉ muốn có được một ngày bình yên và sống cho bản thân mình thôi
 
Có những điều giản dị mà có xa ta mới nhận ra giá trị của nó,.........
 
jiji bạn ở đâu trong Vĩnh Long, mình ở huyện Tam Bình :-)
 
×
Quay lại
Top