Chap 1:
Dạo gần đây tôi hay mơ về cùng một giấc mơ, một giấc mơ hiện thực nhuốm màu kí ức, nó cứ được lặp đi lặp lại, từ hôm này sang hôm khác, và giấc mơ đó luôn được mở đầu bằng những tiếng sóng vỗ rì rào, màu ánh sáng le lói của hoàng hôn nhuộm rực.
" Tà ní ta ná na ~ "
Cô bé có mái tóc màu nâu ngắn đi dạo trên bãi cát, cô cười rất tươi, thỉnh thoảng lại ngồi sụp xuống nhìn thích thú các con hải quỳ đang trốn chạy. Cô nhặt một chiếc vỏ sò trắng tinh sát mép biển, cô cười, đưa về phía hoàng hôn mà ngắm nghía. Nắng, nước, chiếc vỏ sò bỗng lung linh đến lạ, như mang bảy sắc cầu vồng...
- Ê ! Vỏ sò này là tớ nhìn thấy trước nhá!
Một cậu bé từ đâu hớt hải chạy đến, cậu có làn da ngăm rám nắng , nom khỏe mạnh và mang vị biển lạ lùng. Thở dốc, mắt cậu nhìn chằm chằm vào chiếc vỏ sò trên ta cô bạn.
- Tớ nhìn thấy nó sáng lên từ tuốt tuột đằng kia kìa !
Nói rồi cậu chỉ ta ra sau, thấy cô bạn ngơ khác không nói gì , cậu thò ta chộp lấy, nhưng cô bé lại nhanh tay hơn, giấu nó ra phía sau lưng.
- Lêu lêu ! Là tớ nhặt được trước nhé ! Không nhường nó cho cậu đâu !
Cô bé thè lưỡi ra trêu, vừa trêu vừa bỏ chạy. Cậu đuổi theo, vẻ mặt nài nỉ. cả hai chạy trong nắng, trong sóng, trong bài ca của biển khơi...
-" Này! Cho tớ đi ~ "
- " Không cho! Không cho! "
Cả hai chạy được một quãng mệt nghỉ. Cô bé tinh ranh leo thoăn thoắt lên một mỏm cù lao.
-" Cố mà bắt được ta đi... đồ ngốc !~ "
Cậu đứng trên bờ cát, đối diện với cô, nghe rõ mồn một những gì cô nói, nhưng tâm trí và ánh mắt của cậu chỉ tập trung vào mực nước đang lên cao, những cơn sóng dữ đã bắt đầu.
- " Ê ~ Lại đây mau lên! Thủy triều sắp lên rồi đó !"
Cậu bắt tay làm loa nói với cô, đáng tiếc gió đã át đi giọng của cậu. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cậu bạn mới, rõ ràng là cậu đang muốn nói với cô điều gì đó, mà cô càng cố gắng lắng nghe thì càng không thể nghe thấy.
" Gì cơ? "
Mải mất tập trung, cô bé trượt chân té nhào xuống nước, một cơn sóng lớn ập vào mỏm cù lao, cuốn cô ra xa.
" Chết, mình sẽ chết... mình không biết bơi. Mình sẽ chết, ai đó.. làm ơn... cứu !~ "
Cô bé vùng vẫy, chới với, uống cơ man là nước, điều quan trọng là cô không thể gắng gượng nữa rồi.
" Ơ ? "
Một cảm giác lâng lâng chảy dọc trong người cô, cảm giác như đang trôi đi, như ai lôi kéo, trôi tới tận bờ. Chạm tay vào cát, còn chút ý thức, cô có cảm giác nghẹn ứ trong lồng ngực. Rồi những cú ép, và... một đôi môi mềm thơm, một luồng hơi thở ấm áp... Cô ho sặc sụa, nước cũng tuôn ra, cô dần dần mở mắt. Hình ảnh lọt vào tầm mắt cô đầu tiên là vẻ mặt lo lắng của cậu. Cô bất giác đỏ mặt " Cậu đã cứu tớ đấy ư? ".
Thấy cô tỉnh, cậu mừng lắm, lúc cô ngã xuống nước, cậu đã vô cùng sợ hãi. May mà cậu biết bơi, may mà...
Cả hai im lặng một lúc lâu. Mặt trời chỉ còn lấp ló xíu thân mình sau mặt biển, để sót lại những đám mây hồng vô tư lự, tiếng chim hải âu đâu đó vọng về.
- " Này, tớ là Sonoko Suzuki! Tên cậu là gì? "
Cậu giật mình, nhìn cô bé cười toe trước mặt, những sợi tóc bết vào nhau,... mặt cậu đỏ ửng, tim chệch đi một nhịp.
- " Tớ là Makoto Kyogoku! "