Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh – khúc hoài niệm một thời thơ ấu

ly quoc

I'm fine!
Thành viên thân thiết
Tham gia
18/4/2013
Bài viết
12.616
Thời gian là chuyến tàu nghiệt ngã, cứ mải miết mang mình lao về phía trước. Miệt mài, miệt mài… Còn tuổi thơ, và cả tuổi thanh xuân của mỗi một đời người đã vĩnh viễn ở lại. Dẫu có đánh đổi bao nhiêu của cải cũng không bao giờ có cơ hội lần thứ hai để trở lại những năm tháng ấy, của nơi chốn ấy, cùng những con người ấy, một lần nào nữa.



Cuối tuần, thành phố trở gió. Những cơn gió ùa đi trên phố, thong dong nhìn dòng người đi về ngược xuôi tất bật, hiếm hoi mới có người dừng chân cảm nhận chút dịu dàng của buổi chiều nay. Nhắm mắt. Ngày thì thênh thang gió, còn mình mênh mang những nỗi niềm. Những chiếc xe buýt đến rồi đi vội vã. Giữa dòng người lên xuống, đón một chiếc xe buýt nào đó vừa đến. Rồi đi. Cuộc hành trình diễn ra vội vàng, không suy tính và hành lý giản đơn chỉ là một cốc cà phê sữa thơm nồng nàn, một ba lô con cóc và một trái tim xao xác. Cắm tai nghe, thả hồn vào thế giới chỉ có mình và âm nhạc. Tiếng piano chậm rãi, ngập ngừng quanh co, rồi giọng hát trầm buồn khe khẽ cất lên.

Tôi thấy lặng lẽ vương sau hè
Tôi thấy ngày ấy tìm đến đây
Tôi thấy thanh thản như mây trời
Dần dần cứ xa rời tôi…


toi-thay-hoa-vang-1a.jpg

Không hiểu tại sao khi những lời ca đó cất lên, trong đầu tôi luôn hiện lên hình ảnh những khu vườn lặng lẽ trong hồi ức ngày thơ ấu. Thế giới trong những khu vườn ấy cất giấu không biết bao nhiêu điều kì diệu của tuổi nhỏ.

Những mùa trái cây lúc lỉu, đu đưa trên cành chỉ nhìn đã no mắt, giàn mồng tơi con con rủ xuống hàng rào tha hồ vặt lá chơi bán hàng, cây rơm vàng óng giữa sân được rút tỉa để trải thành những ổ rơm êm êm như tấm thảm, nằm trên đó hài lòng ngước nhìn vòm lá xanh ngan ngát lọc qua màu trời trong vắt, thi thoảng giật mình vì tiếng gà nhảy ổ vang lên bất chợt giữa trưa hè thanh vắng, cả bí mật về những hàng rào thưa lũ nhóc chúng tôi hay tìm thấy và vạch ra để lén lút chui từ nhà này sang nhà khác một cách thích thú... Những ngày thơ ấu đó theo lời ca mà lần lượt tìm về.

Tôi thấy hạnh phúc bên kia đồi
Gọi những bình yên nào ghé chơi
Cần lắm, gần lắm sao vời vợi
Tuổi thanh xuân cũng như mây trời.

Một tuổi thơ được vẫy vùng giữa thiên nhiên, được tự do làm những điều mình thích, được rong ruổi giữa cái nắng trưa chan chát trên đầu hay dầm mưa cho đến lúc lạnh run rồi lăn đùng ra ốm… là một tuổi thơ tôi không thể quên được. Những ngày vô tư vô tâm đó cứ hồn nhiên như một nhánh cỏ giữa đất trời, sống nhờ vào niềm vui và hạnh phúc. Vui vẻ thì cười vang, buồn đau thì òa khóc. Sống như thể đã lấy bình yên của cả đời mình để bù vào quãng đời ấy.

Rồi lớn lên. Rồi đổi thay. Rồi nhận ra tất cả những điều từng có chỉ như cát chảy qua tay, càng sợ hãi, càng muốn nắm chặt lấy thì càng khiến những bất an trong tim đong đầy. Thời gian là chuyến tàu nghiệt ngã, cứ mải miết mang mình lao về phía trước. Miệt mài, miệt mài… Còn tuổi thơ, và cả tuổi thanh xuân của mỗi một đời người đã vĩnh viễn ở lại. Dẫu có đánh đổi bao nhiêu của cải cũng không bao giờ có cơ hội lần thứ hai để trở lại những năm tháng ấy, của nơi chốn ấy, cùng những con người ấy, một lần nào nữa.


toi-thay-hoa-vang-2.jpg


Tự nhiên cứ muốn thở dài khi bất chợt nhìn ra khung cảnh bên ngoài, khi nhìn thấy mây trời nhàn tản trôi, trôi như thể những muộn phiền vương vấn của thế gian này chẳng liên hệ gì đến mình, chẳng có gì níu giữ mình lại được cả. Chớp mắt một cái là đã mất hút sau những tòa nhà cao tầng. Lẩm bẩm một mình “Tuổi thanh xuân cũng như mây trời”. Mong manh, mơ hồ, gió thổi qua là bay đi, không còn mảy may chút dấu vết.

Lối về quanh co chẳng níu bước chân tôi về
Có còn hôm qua ở đó
Hết ngày âu lo rồi mong mãi hôm nay về
Thấy hoa vàng ở trên cỏ xanh
Thấy yên bình giấc mơ trong lành…

Đường về nhà dù có xa xôi cũng chẳng thể xa xôi và vô vọng như đường về thơ ấu. Guồng quay cuộc sống hối hả, rồi mình cũng trở thành một con thoi, nhịp nhàng theo từng nhịp thời gian đưa đẩy một cách tẻ nhạt. Ngày qua ngày. Tháng qua tháng. Năm qua năm. Cười không hẳn là đang vui mà đớn đau chưa hẳn là rơi được nước mắt. Thèm lắm một khoảng đời, một khoảng trời xanh màu lá, xanh màu mắt, xanh lên cả những hi vọng và bình yên mà không bao giờ tìm lại được nữa.

Hoàng hôn khuất dần sau những tòa bê tông cốt thép lạnh lùng. Những chiếc xe buýt loanh quanh rồi cũng mang mình về lại bến cũ. Bước chân chậm rãi trên hè phố. Gió vẫn còn vấn vít mãi trên những ngả đường đang ngả dần vào đêm. Trong đầu day dứt mãi hai câu thơ:

“Ngồi im trong gió nghe đêm rớt
Chợt thấy hoa vàng trên cỏ xanh”

(Nguyễn Nhật Ánh)


Và miên man trong đầu, theo nhịp bài hát, thấy quẩn quanh những mảng màu xanh tươi thơ trẻ, những vườn trưa xào xạc, những giậu mồng tơi xanh rờn, những tiếng cười vô tư trong trẻo, rơi rớt theo từng bước chân mình.

Tôi thấy thanh thản như mây trời
Dần dần cứ xa rời tôi…


Theo Blog Radio
 
×
Quay lại
Top