Thật điên rồ vì em đã yêu anh!

trangpham1990

Let it be
Thành viên thân thiết
Tham gia
12/6/2010
Bài viết
1.010
Bạn bè hỏi em đã yêu ai chưa. Em chỉ cười và không trả lời vì em hiểu, người trong lòng em cho đến lúc này vẫn là anh.

Anh! Có lẽ anh chẳng thể nào hiểu được cảm giác yêu thương đầy đau đớn lúc này trong lòng em. Em thật sự cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy chán nản vì đã sống và chờ đợi anh suốt quãng thời gian qua. 4 năm rồi anh có biết không anh?

Mỗi lần gặp lại anh là mỗi lần tim em như bị bóp nghẹt. Anh không yêu em, không cho em một chút hi vọng nhưng em lại toàn tâm, toàn ý dành tình yêu này cho anh. Em cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy bản thân mình không còn sức để chờ đợi nữa.

Em biết, lần này trong chuyến đi ăn cưới cùng nhau, em và anh có lẽ sẽ chẳng có dịp như thế nữa. Em ngồi bên anh mà có cảm giác như anh không hề thấy sự tồn tại của em. Anh không quan tâm, không hỏi han khi em ho, em mệt. Có lẽ, anh chỉ coi em như một cái bóng đi bên đời, theo anh khiến anh khó chịu.

Nhưng anh yên tâm, có lẽ không còn cơ hội nhiều để chúng ta được gần nhau, được ở bên nhau, cùng nhau chia sẻ những vui buồn, âu lo cuộc sống. Em sẽ không còn là đứa con gái chỉ biết yêu thương và hi vọng vào tình yêu không có thật nơi anh. Em đã quá mệt mỏi, quá chán nản khi phải chạy theo anh suốt ngần ấy năm trời.

Bạn bè hỏi em đã yêu ai chưa. Em chỉ cười và không trả lời vì em hiểu, người trong lòng em cho đến lúc này vẫn là anh. Anh đi bên em, bình lặng và tẻ nhạt, chẳng phải người yêu, chẳng phải là gì hết nhưng em luôn được gán cho cái danh nghĩa, người yêu của anh! Nếu thật sự là như vậy thì có lẽ em đã khóc òa vì hạnh phúc. Nhưng hi vọng mãi chỉ hi vọng, chờ đợi mãi cũng không thể làm cho anh đến bên em!

Em biết và anh cũng biết, em là người con gái tốt. Em chung thủy trong tình yêu, đã yêu ai là yêu hết mình. Và với anh cũng vậy. Chỉ vì yêu anh, chờ đợi anh mà 4 năm qua, em đã sống cảnh cô đơn lạnh lẽo, sống cảnh buồn tẻ, từ chối tất cả ánh mắt nhìn em.

Em cô đơn, lúc này đây em biết cuộc sống cô đơn sẽ đến với em mỗi ngày. Em không biết mình còn chịu đựng, còn vững vàng được bao lâu nữa để gắng gượng sống và chờ đợi anh. Có nên không anh? Ít ra anh cũng nên cho em một câu trả lời rằng, anh không yêu em đâu, tất cả chỉ là do em ảo tưởng, thì em sẽ có đủ niềm tin, sẽ có dũng khí để bước đi tiếp cuộc đời mà không dám nghĩ về anh nữa.



Em vẫn chưa hiểu tại sao anh từ chối em. Anh vốn hiền từ biết bao, vốn quan tâm em biết bao và lo lắng cho em rất nhiều mỗi khi em ốm. Bao nhiêu năm qua anh vẫn vậy nhưng khi biết rằng, em thích anh thì anh lại hoàn toàn thay đổi. Anh không còn nhìn em bằng ánh mắt trìu mến, không còn xoa đầu em mỗi lần đến chơi và cũng chẳng hỏi han em một lời rằng em có khỏe không nữa. Em đã ngu muội quá rồi anh biết không?


Biết bao người đến với em, muốn được che chở và yêu thương em nhưng em đều từ chối với lý do em đã có người yêu rồi. Những lúc ấy em không hề do dự chỉ vì em nghĩ đến anh, nghĩ đến việc một ngày nào đó em sẽ là người anh yêu. Giờ đây, em không còn sức lực nữa, cũng không còn trẻ nữa thì anh lại buông tay em ra, lại để em bơ vơ một mình. Anh cứ để kệ em đi về lẻ bóng, để kệ em sống trong nỗi cô đơn, buồn tẻ mà không hề biết rằng, tất cả là em vì anh!

Em không muốn yêu ai khác ngoài anh. Em sợ đến lúc phải lấy chồng mà chú rể cũng không phải là anh. Em sợ nắm tay ai đó khi anh gọi tên em. Và em sẽ trở thành kẻ phản bội vì sẽ buông tay người ấy ra lúc anh đến. Em không muốn trở thành đứa con gái xấu xa như thế, em sợ làm tổn thương người con trai khác. Thà rằng em chịu đau đớn một lần còn hơn phải để người khác khổ vì em!

Em không dám trách anh, hận anh đã khiến em khổ sở chờ đợi bao năm qua, chỉ trách bản thân mình quá dại dột, quá điên rồ vì trót yêu anh mê muội đến thế. Em là con gái nhưng lại không nghĩ cho tuổi xuân, không nghĩ cho bản thân mình, chỉ nghĩ đến hai chữ “tình yêu”, một tình yêu mù quáng. Anh không có lỗi trong cuộc tình này vì chí ít cũng chưa có một lần nào đó anh nói lời yêu em, chỉ là những cử chỉ quan tâm kia của anh đã làm em ngộ nhận, em yêu và đau khổ đến tận bây giờ.


Em tự nhủ lòng mình sẽ quên anh, vĩnh viễn không gặp lại anh nữa nhưng chỉ cần khi chúng ta có cơ hội gần nhau, nhìn thấy nhau thì em lại không kìm lòng được. Bao nhiêu cố gắng nỗ lực để quên anh lại vô nghĩa. Em lại như xưa, lại đau khổ, nhớ nhung và yêu anh như ngày nào. Em thật tồi tệ quá rồi!

Phải chăng ông trời đang trừng phạt em, trừng phạt cái thói từ chối thẳng thừng tình cảm của người khác của em nên mới bắt em cũng phải sống trong đau đớn, chờ đợi anh nhiều như thế? Em đã khóc hết nước mắt rồi, đã không còn đủ tỉnh táo để bước tiếp nữa. Em muốn dừng lại, muốn từ bỏ tất cả, bắt đầu lại từ đầu, muốn rời xa mảnh đất này để mãi mãi không vương vấn hình bóng anh nữa, tình yêu của em ạ!
 
×
Quay lại
Top