Tháng 12 bí ẩn như 1 cuộc tình dang dở

falllovely

Tiểu Ngư
Thành viên thân thiết
Tham gia
28/1/2012
Bài viết
618
Rồi những dòng sông nhỏ cũng hòa vào dòng cuộn chảy về biển rộng...

Có bao nhiêu dòng sông nhỏ chảy suốt dọc một đời người? Đến đến đi đi như những con thuyền neo đậu giữa bến bờ và một sớm mai nào đó thầm lặng nhổ neo ra đi để lại lòng bến vết hằn sâu hoang vu ấp đầy khóe mắt.
Người ta vẫn cứ nhìn sông để ngẫm lại quãng thời gian đã trôi đi hun hút, bằn bặt lối về. Không ai có thể về lại dòng sông xưa với tinh khôi bờ bến cũ. Ngày người đi, bến sông tiêu điều, lòng tôi vẫn hiển hiện một khoảng không trống hoác. Càng cố bưng bít, khoảng trống ấy càng thênh thang thêm.
mot_minh.jpg
Có đôi lần, tôi cố tình vờ đi những nhớ thương, gần gũi bên đời. Phải chăng vì dòng sông vẫn muôn đời chia đôi bờ bến nên vì thế mà người ta mãi mãi không thể đi về phía nhau? Những chiếc cầu là chứng nhân buồn nhất cho sự xa cách vô hình ấy. Và có lẽ thế nên những nhịp cầu bao giờ cũng cô đơn mỗi khi ráng chiều rơi trên bến sông rực đỏ. Có gì đó tựa như một nỗi xót xa, nuối tiếc vô bờ...
Rồi người cũng ra đi, đi khỏi cuộc đời tôi như gió thoảng. Người ta không thể hạnh phúc vẹn tròn khi yêu thương và nhớ nhung không tròn vẹn. Một vài lần nào đó trong cuộc đời, tôi muốn chạy thật nhanh, lao vào vòng tay kia, òa khóc cho những mong manh của riêng mình nhưng rồi thôi, những viển vông không bao giờ hóa thành hiện thực. Thỉnh thoảng vẫn thầm lặng nhìn yêu thương ấy như trẻ nhỏ bắt gặp niềm vui qua khe cửa con con trong trò trốn tìm với chúng bạn.
Rồi tháng 11 đã ra đi trong vội vã và lãng quên. Ngoài kia, phố tất bật cho một mùa Giáng sinh khác, không giống mùa Giáng sinh ai từng trong vòng tay ai. Tháng 12, nơi nào sẽ dang rộng vòng tay đón tôi về bến đợi hay chỉ có riêng tôi lầm lũi đi trên suốt chặng hành trình?
Đâu đấy, tháng 12 đầy khát khao miền đất mới như thể cần chết đi để khai sinh một kiếp khác. Dường như, nỗi buồn cũng cần "chết đi" để khai sinh một niềm vui mới, trong veo, không nhuốm mờ bụi phủ.
Tháng 12, tôi vẫn chưa thể quên đi những nụ cười. Tôi cố tình gọi chúng như điều gì đó thiêng liêng, cứu đỗi đời mình, những quãng ngày tận cùng tuyệt vọng. Người sẽ chẳng một lần biết về những nỗi niềm trong tận sâu thẳm tim tôi nên hãy cứ để tháng 12 bí ẩn như một cuộc tình dang dở...
 
×
Quay lại
Top