[Syaoran x Sakura] Anh sẽ đợi

Rosa Multiflora

Thành viên
Tham gia
22/2/2015
Bài viết
27
1.

Chiều đông.

Tà dương rực rỡ, mặt trời buổi chiều tựa như một đài sen cạn khổng lồ nở rộ phía trời Tây tạo nên những vệt đỏ son, trải dài mênh mông, nhuộm đỏ vạn vật trong ráng chiều tươi sáng.

Sakura trầm tư bên khung cửa sổ, đôi lưu quang sống động ngày nào giờ chỉ còn vương lại vẻ u buồn, âm lãnh của những ngày cuối thu, một mảnh ưu buồn loang dần nơi đáy mắt.

Gió tinh nghịch nhảy múa trên mái tóc nâu trà ngắn của Sakura, làn da cô hồng hào âu chỉ là phản sắc của ánh nắng cuối ngày. Hoàng hôn nhuộm vạn vật trong sắc đỏ huy hoàng.

Đỏ.

Như màu của máu, như màu của quá khứ u tối ngày ngày đè nặng tâm trí người con gái.

Như màu của thứ chất lỏng ứa ra từ vết cắt nơi con tim.

Thời khắc mặt trời hấp hối cũng là lúc nỗi cô đơn ngự trị trong lòng Sakura lần nữa tuôn trào. Rồi cô cũng sẽ chết tựa ánh mặt trời đang dần tắt lịm kia, nhưng là ra đi trong bệnh tật hay trong nỗi buồn từng ngày, từng giờ gặm nhấm con tim?

Sakura đưa mắt nhìn bức tranh trên tường, tư vị trong lòng tựa như vừa nuốt vội chén thuốc đắng, khốn khổ ngấm tận ruột gan, một chữ "đau" nghẹn ứ nơi cổ họng, không sao thốt nên lời. Vì, anh sẽ không sát cánh bên cô trong suốt quãng đường dài phía trước, rằng anh đã buông tay cô bởi chính sự ích kỷ của mình.

Cơn cuồng phong mang theo băng hàn ào tới. Người Sakura run lên, chiếc áo mỏng dính sát vào người, ngỡ chỉ cần một tác động nhỏ cũng khiến cô vỡ tan.

Lại ho.

Cảm giác lá phổi muốn nổ tung, lồng ngực đau buốt như bị xé rách. Sakura nắm chặt áo, môi mím chặt cố không để cổ họng phát ra âm thanh, tay run run níu lấy thành gi.ường. Cơn đau buốt xộc lên cánh mũi, thấm vào xương cốt khiến toàn thân cô rã rời, mắt hoa dần lên, xung quanh mọi thứ mờ ảo khó phân định. Mi mắt cô nặng dần, nặng dần....

Ào ạt như âm thanh sóng vỗ...

Đâu đó vọng về tiếng cười đùa của những ngày sóng đôi, tiếng dương cầm vang lên vào ngày sinh nhật...

Là kỉ niệm mà cô luôn cố chôn tận sâu nơi đáy tim, là mảnh kí ức một thời muốn thanh tẩy.

Có lúc, cô nghĩ mình đã làm được, nhưng khi vô tình chạm mắt vào bức ảnh trên tường, Sakura bỗng chốc vỡ òa. Mọi sự cố gắng đều là vô ích, bởi...chưa giây phút nào cô không nhớ về anh.

Trong tranh, người con trai ấy đang mỉm cười rạng rỡ...

"Syaoran..."

2.

Syaoran ngồi trầm tư bên ly vang đỏ, đôi mắt nâu dán chặt vào từng chuyển động của dòng người qua cánh cửa lộ thiên. Nhịp đời hối hả, thời gian vẫn trôi qua, nhưng trong tâm trí cậu giờ đây, mọi thứ chỉ là một lớp vỏ rỗng tuếch đầy giả tạo.

Cậu lúc này như một thây ma vô tri, bị định mệnh bào mòn thứ huyền huyễn mang tên gọi "cảm giác", bị câu nói sắc lạnh của cô đóng băng mọi nhịp đập. Cô không thiết tha, không ngập ngừng, gương mặt không chút biến sắc. Cô chỉ nhìn cậu, thốt lên bốn chữ một cách bình thản, thật đến mức đầu óc cậu trống rỗng, tâm trí cậu hỗn loạn, tâm trỗi lên một suy nghĩ một suy nghĩ huyễn hoặc đủ khiến cậu ngã khụy, rằng...em chưa hề yêu tôi.

"Mình chia tay đi"

Tim cậu chùng xuống, cảm tưởng mọi thứ vỡ vụn sau lưng. Là cậu nghe nhầm chăng? Nhưng sự kiên quyết nơi mắt cô cho cậu biết đó là sự thật. Chia tay...ừ...thì chia tay...đơn giản thôi, chỉ là đột nhiên mắt cậu cay xè, trái tim đau rát như bị mổ sống bởi con dao cùn xát đầy muối ớt.

Chia tay.

Hai chữ thật ngắn gọn, đơn giản đặt dấu chấm hết cho mọi thứ cảm giác được gọi là yêu.

Hai chữ xé toạc bức tranh về thế giới chỉ có hai ta.

Đời thật lắm chông gai, và cái kết viên mãn chỉ là cụm từ huyễn hoặc trong thế giới cổ tích. Nhưng Sakura à! định nghĩa tình yêu nó rộng lắm, nếu đã không thể níu giữ chẳng thà hãy mạnh mẽ buông tay. Dẫu biết rất khó, nhưng anh sẽ cố gắng, để đến một lúc nào đó, đôi tay sẽ không còn thấy giá lạnh khi bước một mình giữa phố đông, để thời gian thuyết phục bản thân rằng không thể giam cầm mãi một cánh bướm vàng trong chiếc lọ thủy tinh được đúc kết từ sự ích kỷ.

Anh đồng ý, vì đó là điều em muốn...tất cả đều vì em... Sakura...

3.

Lễ hội hoa anh đào năm nay được tổ chức tại công viên Tomoeda. Khắp nơi hoa đèn rực rỡ nhuộm sắc vàng vào bầu không gian đen mịt, các gian hàng trưng bày những vật phẩm đầy màu sắc, nơi nơi nhốn nháo tiếng người mua kẻ bán.

Trên con đường nhựa hẹp, tà váy trắng của Sakura nổi bật trong biển người, cô đảo mắt nhìn quanh, cố tìm kiếm bóng dáng anh trong các nhịp bước hối hả, tay ôm chặt con gấu bông màu kem anh tặng.

Người qua lại đông như mắc cửi, ánh mắt Sakura bị chi phối bởi tia sáng bạc phát ra từ cặp nhẫn xinh xắn trên tay của đôi nam nữ vừa lướt qua. Nhớ đến đôi bàn tay vẫn còn lấp lánh trang sức, Sakura thoáng buồn. Nó vẫn còn nằm đây, trên ngón áp út của cô, nhưng liệu có còn thích hợp không?

Chia tay rồi, giữ lại có nghĩa lý gì?

Từng muốn vứt đi, nhưng cánh tay không nỡ vung lên, phải chăng là sự quyết tâm không đủ lớn, hay là vì mảng ký ức về những ngày sóng đôi vẫn còn in sâu trong cõi bờ ký ức. Dòng người vẫn lặng lẽ, Sakura vẫn đứng lạc lõng, chiếc váy trắng xoắn xít vờn nhẹ đôi chân, cả người cô như sáng lên, huyền ảo dưới trăng, tựa hồ tiên nữ chốn hồng trần.

Một cú va chạm mạnh khiến Sakura choáng váng. Cô mím môi cố không bật ra tiếng đau. Con gấu bông trượt khỏi tay cô, yên vị trên mặt đường.

" Xin lỗi, tôi thật không cố ý!"

Người đó cúi xuống nhặt lại chú gấu. Sakura tức thời bị giọng nói trầm ấm ấy mê hoặc. Là nó. Là thanh âm mà cô luôn ngày đêm mong nhớ, là mái tóc hạt dẻ rối bời xõa lòa xòa trước mặt mà cô luôn thích thú muốn vuốt ve.

Là Syaoran.

Cả người cô run lên, đôi tay đưa ra chợt chựng lại trên không rồi vô lực buông thõng xuống. Cô muốn chạm vào anh, muốn được đắm chìm trong mùi nước hoa xanh ngát vị biển. Nhưng cô biết lấy tư cách gì để thực hiện. Cô là gì của anh? Bạn gái cũ? Hay đơn thuần là người lạ biết tên nhau.

"Nói chuyện một chút nhé!" giọng nói của Syaoran phá tan bầu không khí nặng nề và sự bối rối thoáng hiện trên gương mặt đang bợt bạt của Sakura.

Bờ hồ nằm cách trung tâm lễ hội một quãng, mọi sự ồn ào bị bỏ lại phía sau lưng. Hai người dạo bước trên con đường mòn, sự im lặng kéo dài, ngự trị bầu không. Trên cao, bầu trời đen thăm thẳm, chỉ nghe loáng thoáng tiếng dế réo rắc vọng về, tựa như đang hợp tấu một bản dạ khúc trữ tình. Ánh trăng trong suốt như đang nhuộm sắc màu xuống mặt hồ gợn sóng. Đi trong khung cảnh như vậy, Sakura ngỡ mình đang lạc vào chốn quỳnh giao, cô không dám thở mạnh, sợ bất cẩn sẽ làm bầu không khí lãng mạn và khung cảnh thần tiên này biến mất.

" Dạo này em khỏe chứ?" – Giọng Syaoran trầm khàn.

" Em khỏe, cảm ơn anh"

Sau màn đối đáp, cả hai lại chìm vào im lặng. Sakura thực sự cảm thấy ngột ngạt, chỉ muốn lao đến ôm chầm lấy anh, nói rằng cô nhớ anh rất nhiều.

Nhưng-không-thể.

Từ bao giờ khoảng cách giữa họ lại lớn đến thế? Phải chăng, lời nói ngày đó khiến anh hận cô, muốn tránh cô càng xa càng tốt.Cũng đúng, cô là một người ích kỷ,anh cơ bản không nên ko nên quen cô. Dẫu vậy, nơi đáy vẫn mắt không thể che được tia nhìn ưu thương.

Syaoran chăm chú nhìn cô, đôi tuấn mâu thâm trầm. Sakura, tại sao phải dày vò nhau như vậy chứ? Anh muốn chúng ta trở lại ngày trước, muốn một lần nữa nhìn thấy em mỉm cười, một lần nữa được nghe em khe khẽ hát, muốn cùng em ngồi nơi ban công đếm sao với tách trà nóng. Tại sao mọi việc lại đi vào guồng quay bế tắc, tại sao mọi thứ lại thành ra thế này?

Luồng suy cảm khiến Syaoran vô thức không kiềm chế được bản thân, cậu cúi xuống ôm chặt Sakura, điên cuồng tìm kiếm cánh môi hồng mọng nước.

Say đắm...

Nụ hôn mang theo lệ, trong ngọt ngào có ba phần xót xa, hai phần cay đắng. Tình yêu của họ tựa một vở kịch vui buồn đan xen, một câu chuyện cổ tích vô hậu. Sakura đón nhận nụ hôn ấy, đau đớn tràn ngập tâm can, một chữ "đau" cơ bản không thể cất lên.

Syaoran ghì chặt vai cô, tay luồn sau vào những lọn tóc. Nấc không thành nhưng vai cứ run lên, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, làm đục màu đôi tuấn mâu hổ phách. Đàn ông đổ máu chứ không rơi lệ, song một khi lệ đã rơi, vết thương đổ máu e chỉ tồn tại nơi tim.

" Sakura, em đang ở đâu thế?" Một giọng nói đột nhiên vang lên. Vài cơn gió thoảng qua mang theo thanh âm của từng bước chân truyền đến chỗ họ.

Vai Sakura chợt run lên, đẩy mạnh Syaoran khiến cậu loạng choạng. Syaoran không hiểu, chỉ nhìn Sakura thay cho một câu hỏi thiếu mất âm thanh.

" Sakura, em đang ở đâu, Sakura?"

Là vậy sao?

Syaoran nhếch môi, vẽ nên một nụ cười hoàn mỹ, chỉ là nếu nhìn kỹ sẽ thấy nơi đáy mắt, một vệt buồn đang dần loang ra.

"Vì anh ta, phải không?"

"Em..."

" Chia tay tôi cũng là vì anh ta, phải không?"

"..."

Sakura nắm chặt lấy cánh tay Syaoran, đôi mắt trong suốt như có thêm một tầng tro bụi đầy ảm đạm, tiêu sơ, môi cắn mạnh cố ép dòng lệ thôi dâng tràn "Phải, là vì anh ấy"

"Vì sao?"

"Tiền. Anh có không?"

Syaoran cười khẩy, hất mạnh tay Sakura khiến cô ngã xuống, một tầng thủy quang lên ngôi, tràn ra mi mắt.

" Tôi đúng là ngốc. Mọi việc đã như vậy sao còn mãi ôm mộng hàn gắn. Được, Syaoran này chấp nhận thua cuộc, tôi không-bao-giờ-muốn-thấy-mặt-cô-nữa"

Syaoran cất bước quay đi, cậu sợ nếu đứng đó thêm một giây nữa, nước mắt cậu sẽ không kìm được mà tuôn trào. Giọng người đàn ông đó đầy vẻ quan tâm, xem ra cậu ta rất yêu em và hành động của em cũng chứng tỏ điều đó. Hai người đều như vậy thì sao anh có thể để em khó xử được chứ. Sakura, anh chấp nhận buông tay, vì anh yêu em và cầu mong em hạnh phúc. Ở nơi đó, hãy mỉm cười nhé, thiên thần của anh!

Chậm rãi!

Từng hoa tuyết đầu tiên nhẹ nhàng đáp xuống cõi hồng trần.

Đẹp!

Như từng đàn bướm bay lượn trong màn đêm tối, đọng lại trên mặt đất thành những khóm hoa trắng muốt.

Và, vươn lại trên tay Sakura.

Có một loại tình cảm, không mong thiên trường địa cửu, chỉ cầu từng có được trong tay.

Syaoran, anh yên tâm, em sẽ biến mất sớm thôi...

4.

Hai tuần sau.

Syaoran ngồi trầm tư trong một góc quán, đôi đồng tử khẽ lưu động tựa đang hoài niệm một mảng ký ức nào đó. Đã nửa giờ trôi qua, từng dòng nước vẫn chảy dài trên thành tách cà phê đen.

" Cậu là Lee Syaoran phải không?"

Syaoran dứt mình khỏi luồng suy nghĩ, ngước nhìn người thanh niên đối điện đang đứng đó. Giọng nói của anh ta rất quen thuộc, giống hệt với thanh âm truyền đến tai cậu trong ngày lễ hội.

" Anh là gì của Sakura?"

Syaoran nhìn con người ấy đang từ từ ngồi xuống đối diện, mắt lóe lên ánh nhìn dè chừng.

" Cho tôi tách cà phê" Anh ta nói với người phục vụ. Dường như cảm nhận được tia nhìn không mấy thiện cảm của Syaoran, người thanh niên ngả người vào thành ghế, cất tiếng nói trầm khàn:

" Nếu đã quan tâm như vậy, tại sao ngày đó không nghe Sakura giải thích?"

" Tôi muốn nghe câu trả lời, không phải một câu hỏi."

Người thanh niên chợt mỉm cười, tay khoanh trước ngực:

" Tôi là Touya Kinomoto"

Syaoran sững người, ngây ngốc.

" Touya Kinomoto, chẳng lẽ anh và Sakura..."

" Phải, nó là em gái tôi"

Đôi đồng tử dãn ra cực độ, cả người cậu ngã vào thành ghế, tay vò mạnh mái tóc. Chuyện gì thế này? Em gái? Là anh đã hiểu lầm em sao, Sakura. Anh đã làm cái quái gì thế này?

" Sakura đang ở đâu? Nói cho tôi biết, Sakura đang ở đâu?"

Syaoran chồm tới nắm lấy cổ áo của Touya. Giờ phút này, cậu chỉ muốn lao đến bên cô, cậu muốn nghe chính cô giải thích.

" Nó ra nước ngoài rồi"

"..."

" Để chữa bệnh, cơ hội là 30%"

Mắt Syaoran đột ngột mở to. Chữa bệnh? Cả người cậu một lần nữa đổ xuống, dưới chân tựa hiện ra một hố đen khổng lồ, nuốt chửng cậu trong sự hối hận không lối thoát.

Sakura có bệnh, sao cậu lại không biết? Sakura, thật ra em còn lừa tôi bao nhiêu việc đây, nếu anh trai em không đến tìm tôi, em sẽ che giấu tôi suốt đời sao? Tôi không đáng tin cậy thế sao?

Tôi muốn em về đây ngay lập tức, tôi muốn em hứa không rời xa tôi nữa. Syaoran nắm chặt mép áo, ngực trái nhói buốt như có ngàn vết dao đâm, một giọt thủy tinh rơi ra nơi khóe mắt.

Touya không chú ý đến biểu hiện của Syaoran lúc này, chỉ âm thầm rút trong túi ra một hộp quà nhỏ màu xanh nhạt, đặt ngay ngắn trước mặt Syaoran.

" Đây là thứ Sakura nhờ tôi đưa cho cậu"

Syaoran cầm lấy hộp quà, chậm rãi mở nhẹ từng lớp giấy gói.

Là một cái chuông gió màu xanh và chiếc máy ghi âm.

Cầm máy trên tay, cậu ấn nhẹ nút play.

Syaoran, chắc lúc này anh đang giận em lắm phải không? Em xin lỗi, em thật sự không cố ý che giấu. Chỉ là, em không muốn nhìn thấy anh đau khổ vì em. Em chỉ hi vọng, anh ngày ngày vui vẻ, dẫu em có bên cạnh anh hay không? Anh không được khóc đâu đấy, ngoắc tay nhé!

Syaoran à, sắp đến sinh nhật anh rồi đó, anh có thấy món quà em gửi không? Là chiếc chuông gió mà anh đã rất thích trong lần đi hội chợ năm trước. Anh không cần cảm ơn đâu. Hihi.

....

Happy birthday to you!

... happy birthday to you,

happy birthday ...

happy birthday ...

happy birthday ...

...to you!...

Syaoran, em rất yêu anh.

"Syaoran, anh không biết nấu ăn sao?"

"Ừ"

"Vậy, em sẽ đến nấu cho anh mỗi ngày nhé!"



" Syaoran, anh đang làm gì vậy?"

"Anh đang đếm sao, em thấy không, ngôi sao to nhất ở góc kia là anh đấy"

"Vậy em cũng sẽ lựa chọn một ngôi sao cho riêng mình"

"..."

"A, anh nhìn xem ngôi sao to ở đằng kia sẽ là ngôi sao của em"

"Không đúng, ngôi sao của em ở đây này, ngay cạnh ngôi sao của anh"




"Syaoran anh biết không, ngày đầu tiên tuyết rơi, mọi lời nói dối sẽ được tha thứ đấy"

"..."

"Syaoran, em yêu anh"

"Hả?"

"Hihi, em đùa đấy"

"Đùa?"

"Chẳng phải em đã nói rồi sao, hôm nay mọi lời nói dối sẽ được tha thứ"




"Syaoran, anh sẽ ở cạnh em mãi mãi chứ?"

"Anh sẽ cùng em tay trong tay đi đến cuối đời"

"Cho dù em có già nua xấu xí?"

"Anh sẽ không bao giờ buông tay em, không bao giờ"

"Móc ngoéo nhé?"

"Ừ"


Syaoran tựa người vào thành ghế, mắt nhắm chặt.

Chuông gió sẽ mang tiếng gọi của anh truyền đến em...phải mạnh mẽ lên nhé Sakura. Anh sẽ chờ em...

Em là vì tinh tú sáng nhất trong lòng anh

Anh sẽ không bao giờ buông tay em

Anh sẽ cùng em tay trong tay đi đến cuối đời

Vì anh yêu em...

5.

5 năm sau.

"Syaoran, cậu thấy chiếc váy này có hợp với Tomoyo không?"

Syaoran chỉ đứng nhìn chiếc váy trắng được thiết kế tinh xảo, trong khi miệng Eriol không ngừng bình luận. Syaoran lắc đầu ngán ngẫm, từ sáng đến giờ hai người đã đi hơn chục cửa hàng rồi mà chẳng có bộ nào vừa ý. Nào là, cái ngắn quá, cái thiết kế không đẹp, cái thì màu sắc không hài hòa... Thật là! tình yêu làm người ta trở nên ngớ ngẩn mà.

Syaoran tựa lưng vào thành tường, dõi mắt nhìn quang cảnh. Ngoài cửa, nhân gian đang chìm đắm trong tiết xuân đầu mùa. Lá hoa mềm mại, xuân phong khoe sắc say đắm lòng người, cậu sảng khoái hít một hơi thật dài, tựa muốn lao ra ngoài để nuốt trọn từng ngụm không khí trong lành vậy. Vạn vật tươi mới như một giấc mơ.

Đột nhiên, sự xuất hiện của một người làm cậu không thể không chú ý: Mái tóc nâu trà ngắn ngang vai run lên theo từng nhịp bước, tà váy trắng xoắn xít nơi đầu gót chân , ánh mắt lục bảo dịu dàng trong sáng vừa bừng lên như những đợt sóng dâng trào rồi giận dỗi tan ra.

"Syaoran, cậu xem chiếc váy này được chứ?"

Sau một lúc lâu, cuối cùng Eriol cũng chọn được bộ váy mà cậu cho là hợp với Tomoyo nhất. Đang muốn nghe sự góp ý của Syaoran thì cậu ta đột nhiên biến mất, ngó nghiêng ngang dọc cũng chẳng thấy đâu.

"Mặc xác cậu vậy, tớ phải chọn quà cho Honey của tớ!"

Syaoran hòa vào dòng người, mắt ngó quanh tìm kiếm. Kia rồi. Ánh mắt, mái tóc đó là em phải không Sakura? Em đã trở về đúng không? Càng nghĩ, Syaoran lao càng nhanh về phía trước. Cậu vươn tay, hướng về vai người con gái đó muốn níu lại.

Chỉ một chút...

.

.

.

Một chút nữa thôi...

.

.

.

.

.

.

.

Trải qua một vòng lớn, cuối cùng anh cũng gặp lại em. Đối với anh, em là cả thế giới, là định mệnh của đời anh. Anh yêu em, đồ ngốc à!!

.

.

.

.

L.
 
- Hết rồi sao? T^T
 
×
Quay lại
Top