Tên fic : Hi vọng
Author : anhuyen89
Disclaimer : tất cả thuộc về bác Ao, trừ số phận nhân vật
Status : almost finished
Pairing : ShinRan
Rating : K+ ( chắc thế ^^)
Lời tác giả: Fic này cũng ko biết gọi là short fic hay one short hay kịch nói nữa, nói chung là tác giả có ý tưởng nhưng ko thể chuyển thành văn viết một cách hoàn chỉnh được. Mọi người thông cảm.
Part 1:
Xoảng
Tiếng thuỷ tinh vỡ trong phòng khách khiến Ran giật mình. Cô đặt vội con dao xuống bàn và đi ra xem có chuyện gì. Thì ra là cái li thuỷ tinh sáng nay cô dùng bị rơi xuống đất. Nhưng tại sao nó lại rơi được? Rõ ràng nãy giờ ko có trận động đất nào đủ mạnh để làm được điều đó. Ran đưa mắt nhìn khắp nhà, ko có ai ở nhà, ko có con mèo hoang đi lạc nào, thậm chí cửa sổ cũng đóng. Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng cô.
" Ko lẽ sắp có chuyện gì sao? Sáng giờ mình cứ thấy bồn chồn trong người, hay là.... Ko, ko có gì đâu, mình nghĩ nhiều quá rồi"
Cô lắc đầu xua đi những ý nghĩ vừa thoáng qua rồi ngồi xuống nhặt những mảnh ly vỡ.
Rengggggg
Lần này đến lượt tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình và bất cẩn để một mảnh vỡ cắt trúng tay.
Hôm nay hình như ko phải là ngày của cô.
Ran vội đem vứt những thứ "nguy hiểm" trên tay vào thùng rác đồng thời rút 1 tờ khăn giấy để tạm thời cầm máu. Trực giác cho cô biết cuộc gọi này rất quan trọng, cô ko được để lỡ.
" Alo"
"Alo, Ran phải ko em?"
" Dạ phải, anh Takagi?" Ran lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
"Ừ anh đây. Anh có chuyện cần nói với em, nhưng em phải thật bình tĩnh trước đã."
Toàn thân cô tê cứng tim, cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng cô. Vậy là cảm giác bồn chồn từ sáng đến giờ sắp được giải thích. Và chắc chắn, đó ko phải là tin tốt lành. Khó khăn lắm cô mới có thể nói thật khẽ.
" Dạ, anh cứ nói đi."
" Hôm nay trong lúc hành động, Kudo đã bị bọn tội phạm tập kích và ...." Takagi ngừng lại, có lẽ ko nên nói chi tiết thì hơn. "Bây giờ cậu ấy đang được cấp cứu trong bệnh viện Trung ương Beika. Em đến ngay đi".
Những từ cuối cùng, cũng ko biết có vào được tai Ran ko, chỉ biết lúc đó, chiếc điện thoại đã rơi khỏi bàn tay đang run rẩy của chủ nhân nó.
30 phút sau, bằng một cách thần kì nào đó mà chính Ran cũng ko nhớ, cô đã có mặt tại phòng cấp cứu bệnh viện Beika. Ko khó để biết được Shinichi đang ở đâu khi mà toàn bộ đội điều tra đang ngồi chờ ngay đó.
“ Bác Megure, chị Sato, Shinichi sao rồi?” Ran hỏi ngay vào vấn đề, đối với cô bây giờ ko còn gì quan trọng hơn cậu ấy nữa.
“ Ran đây rồi. Bác sĩ vẫn đang cấp cứu cho cậu ấy. Chưa thấy nói gì.” Thanh tra Megure nhìn vào chiếc phòng vẫn đang được che kín khỏi tầm mắt người thân bệnh nhân.
Khoảng 15 phút sau, Shinichi được đẩy ra và chuyển sang phòng phẫu thuật để lấy các khối máu bầm trong não cũng như nối lại các chỗ xương gãy. Tình trạng chưa thể nói trước được. Từng lời của bác sĩ như từng nhát dao cứa vào lòng Ran, cô đau như thể đó là vết thương lên chính người cô. Vừa định đi theo y tá đến phòng chờ cho người thân trong lúc ca phẫu thuật diễn ra thì mặt đất dưới chân cô bỗng xoay chuyển, rồi một màn đen bao trùm lên ý thức Ran.
“ Shinichi........Shinichi....... Đừng đi.... Đừng bỏ em lại..... Đừnggggggg” Ran hét lên và choàng tỉnh. Mồ hôi ướt đẫm cả vầng trán.
“ May quá, con bé tỉnh lại rồi.” Bà Eri quay sang nói với chồng, gương mặt nhẹ nhõm hẳn.
“ Mẹ, bố, hai người đến rồi à?” Ran ngạc nhiên rồi chợt nhớ ra “ Con đang ở đâu? Shinichi, anh ấy sao rồi? Con phải đi gặp Shinichi.” Nói xong cô vội vã xuống gi.ường thực hiện ý định của mình thì bị mẹ ngăn lại.
“ Ran, từ từ thôi, con ko biết tình trạng của bản thân sao?”
“Con hả? Hình như con vừa ngất đi...” Ran cố gắng nhớ chuyện gì xảy ra khi nghe bác sĩ nói về tình hình của Shinichi. “ Nhưng ko sao đâu, con vẫn khoẻ mà, con muốn gặp Shinichi, anh ấy bây giờ sao rồi?” Ran vô thức siết chặt cánh tay bà thể hiện rõ sự lo lắng của mình.
“ Bình tĩnh đi con, cuộc phẫu thuật tương đối thành công. Shinichi đã qua cơn nguy kịch. Tuy nhiên có một khối máu tụ nhỏ gần sát mạch máu não nên bác sĩ không thể miễn cưỡng lấy ra được cho nên....” Ông Mori đến giờ mới lên tiếng.
“ N...nên sao ạ? Sao bố ko nói tiếp?” Giọng Ran run run, khoé mắt cũng lưng tròng. Cô nhìn bố rồi lại nhìn sang mẹ tìm kiếm câu trả lời. Cho dù là thế nào, cô cũng cần biết sự thật.
“ Nên họ ko thể biết khi nào cậu ấy sẽ tỉnh lại. Trước hết phải chờ cho cục máu bầm đó tan ra. Cơ hội có thể sẽ cao hơn.” Eri cố gắng tìm ngôn từ nhẹ nhàng nhất để ko làm con gái mình lo lắng hơn nữa.
Nhưng cho dù là từ ngữ thế nào thì với Ran cũng là một nỗi đau quá lớn. Cô lấy tay che đi tiếng nấc từ tận đáy lòng nhưng ko ngăn nổi hai dòng lệ đã chực trào từ lâu.
“ Ran, còn chuyện này con cần biết nữa.” Eri nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay còn lại của cô con gái đặt vào lòng mình, khẽ mỉm cười. “ Khi nãy lúc con ngất, bác sĩ đã kiểm tra cho con, và kết quả là... con đã có thai, 6 tuần rồi.”
“ C...con....” Ran ko nói nên lời, chỉ mở to mắt hết nhìn xuống bụng mình lại nhìn sang mẹ chờ câu trả lời. “ Có thật ko mẹ?”
“ Ừ, và mẹ tin chắc là con của Shinichi, đúng ko?”
Nước mắt Ran tiếp tục rơi, nhưng bây giờ đó là những giọt nước mắt của sung sướng và hi vọng. Ran ko trả lời mẹ, chỉ gật đầu, rất nhiều lần và đưa tay lên bụng để cảm nhận sự sống nhỏ bé đang hình thành trong cô.
“ Bác sĩ có nói ý chí của tên nhóc đó cũng rất quan trọng để xem nó có tỉnh lại ko, nên ta nghĩ đây là con... 2 đứa sẽ giúp nó rất nhiều trong việc động viên tinh thần của nó đấy.” Ông Mori góp lời, hi vọng sẽ giúp Ran lên tinh thần, chuẩn bị cho chuỗi ngày dài phía trước.
----------------------------
Thật ra đây chỉ giống như introduction thôi, mọi người cho ý kiến nhé.
Author : anhuyen89
Disclaimer : tất cả thuộc về bác Ao, trừ số phận nhân vật
Status : almost finished
Pairing : ShinRan
Rating : K+ ( chắc thế ^^)
Lời tác giả: Fic này cũng ko biết gọi là short fic hay one short hay kịch nói nữa, nói chung là tác giả có ý tưởng nhưng ko thể chuyển thành văn viết một cách hoàn chỉnh được. Mọi người thông cảm.
Part 1:
Xoảng
Tiếng thuỷ tinh vỡ trong phòng khách khiến Ran giật mình. Cô đặt vội con dao xuống bàn và đi ra xem có chuyện gì. Thì ra là cái li thuỷ tinh sáng nay cô dùng bị rơi xuống đất. Nhưng tại sao nó lại rơi được? Rõ ràng nãy giờ ko có trận động đất nào đủ mạnh để làm được điều đó. Ran đưa mắt nhìn khắp nhà, ko có ai ở nhà, ko có con mèo hoang đi lạc nào, thậm chí cửa sổ cũng đóng. Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng cô.
" Ko lẽ sắp có chuyện gì sao? Sáng giờ mình cứ thấy bồn chồn trong người, hay là.... Ko, ko có gì đâu, mình nghĩ nhiều quá rồi"
Cô lắc đầu xua đi những ý nghĩ vừa thoáng qua rồi ngồi xuống nhặt những mảnh ly vỡ.
Rengggggg
Lần này đến lượt tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình và bất cẩn để một mảnh vỡ cắt trúng tay.
Hôm nay hình như ko phải là ngày của cô.
Ran vội đem vứt những thứ "nguy hiểm" trên tay vào thùng rác đồng thời rút 1 tờ khăn giấy để tạm thời cầm máu. Trực giác cho cô biết cuộc gọi này rất quan trọng, cô ko được để lỡ.
" Alo"
"Alo, Ran phải ko em?"
" Dạ phải, anh Takagi?" Ran lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
"Ừ anh đây. Anh có chuyện cần nói với em, nhưng em phải thật bình tĩnh trước đã."
Toàn thân cô tê cứng tim, cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng cô. Vậy là cảm giác bồn chồn từ sáng đến giờ sắp được giải thích. Và chắc chắn, đó ko phải là tin tốt lành. Khó khăn lắm cô mới có thể nói thật khẽ.
" Dạ, anh cứ nói đi."
" Hôm nay trong lúc hành động, Kudo đã bị bọn tội phạm tập kích và ...." Takagi ngừng lại, có lẽ ko nên nói chi tiết thì hơn. "Bây giờ cậu ấy đang được cấp cứu trong bệnh viện Trung ương Beika. Em đến ngay đi".
Những từ cuối cùng, cũng ko biết có vào được tai Ran ko, chỉ biết lúc đó, chiếc điện thoại đã rơi khỏi bàn tay đang run rẩy của chủ nhân nó.
30 phút sau, bằng một cách thần kì nào đó mà chính Ran cũng ko nhớ, cô đã có mặt tại phòng cấp cứu bệnh viện Beika. Ko khó để biết được Shinichi đang ở đâu khi mà toàn bộ đội điều tra đang ngồi chờ ngay đó.
“ Bác Megure, chị Sato, Shinichi sao rồi?” Ran hỏi ngay vào vấn đề, đối với cô bây giờ ko còn gì quan trọng hơn cậu ấy nữa.
“ Ran đây rồi. Bác sĩ vẫn đang cấp cứu cho cậu ấy. Chưa thấy nói gì.” Thanh tra Megure nhìn vào chiếc phòng vẫn đang được che kín khỏi tầm mắt người thân bệnh nhân.
Khoảng 15 phút sau, Shinichi được đẩy ra và chuyển sang phòng phẫu thuật để lấy các khối máu bầm trong não cũng như nối lại các chỗ xương gãy. Tình trạng chưa thể nói trước được. Từng lời của bác sĩ như từng nhát dao cứa vào lòng Ran, cô đau như thể đó là vết thương lên chính người cô. Vừa định đi theo y tá đến phòng chờ cho người thân trong lúc ca phẫu thuật diễn ra thì mặt đất dưới chân cô bỗng xoay chuyển, rồi một màn đen bao trùm lên ý thức Ran.
“ Shinichi........Shinichi....... Đừng đi.... Đừng bỏ em lại..... Đừnggggggg” Ran hét lên và choàng tỉnh. Mồ hôi ướt đẫm cả vầng trán.
“ May quá, con bé tỉnh lại rồi.” Bà Eri quay sang nói với chồng, gương mặt nhẹ nhõm hẳn.
“ Mẹ, bố, hai người đến rồi à?” Ran ngạc nhiên rồi chợt nhớ ra “ Con đang ở đâu? Shinichi, anh ấy sao rồi? Con phải đi gặp Shinichi.” Nói xong cô vội vã xuống gi.ường thực hiện ý định của mình thì bị mẹ ngăn lại.
“ Ran, từ từ thôi, con ko biết tình trạng của bản thân sao?”
“Con hả? Hình như con vừa ngất đi...” Ran cố gắng nhớ chuyện gì xảy ra khi nghe bác sĩ nói về tình hình của Shinichi. “ Nhưng ko sao đâu, con vẫn khoẻ mà, con muốn gặp Shinichi, anh ấy bây giờ sao rồi?” Ran vô thức siết chặt cánh tay bà thể hiện rõ sự lo lắng của mình.
“ Bình tĩnh đi con, cuộc phẫu thuật tương đối thành công. Shinichi đã qua cơn nguy kịch. Tuy nhiên có một khối máu tụ nhỏ gần sát mạch máu não nên bác sĩ không thể miễn cưỡng lấy ra được cho nên....” Ông Mori đến giờ mới lên tiếng.
“ N...nên sao ạ? Sao bố ko nói tiếp?” Giọng Ran run run, khoé mắt cũng lưng tròng. Cô nhìn bố rồi lại nhìn sang mẹ tìm kiếm câu trả lời. Cho dù là thế nào, cô cũng cần biết sự thật.
“ Nên họ ko thể biết khi nào cậu ấy sẽ tỉnh lại. Trước hết phải chờ cho cục máu bầm đó tan ra. Cơ hội có thể sẽ cao hơn.” Eri cố gắng tìm ngôn từ nhẹ nhàng nhất để ko làm con gái mình lo lắng hơn nữa.
Nhưng cho dù là từ ngữ thế nào thì với Ran cũng là một nỗi đau quá lớn. Cô lấy tay che đi tiếng nấc từ tận đáy lòng nhưng ko ngăn nổi hai dòng lệ đã chực trào từ lâu.
“ Ran, còn chuyện này con cần biết nữa.” Eri nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay còn lại của cô con gái đặt vào lòng mình, khẽ mỉm cười. “ Khi nãy lúc con ngất, bác sĩ đã kiểm tra cho con, và kết quả là... con đã có thai, 6 tuần rồi.”
“ C...con....” Ran ko nói nên lời, chỉ mở to mắt hết nhìn xuống bụng mình lại nhìn sang mẹ chờ câu trả lời. “ Có thật ko mẹ?”
“ Ừ, và mẹ tin chắc là con của Shinichi, đúng ko?”
Nước mắt Ran tiếp tục rơi, nhưng bây giờ đó là những giọt nước mắt của sung sướng và hi vọng. Ran ko trả lời mẹ, chỉ gật đầu, rất nhiều lần và đưa tay lên bụng để cảm nhận sự sống nhỏ bé đang hình thành trong cô.
“ Bác sĩ có nói ý chí của tên nhóc đó cũng rất quan trọng để xem nó có tỉnh lại ko, nên ta nghĩ đây là con... 2 đứa sẽ giúp nó rất nhiều trong việc động viên tinh thần của nó đấy.” Ông Mori góp lời, hi vọng sẽ giúp Ran lên tinh thần, chuẩn bị cho chuỗi ngày dài phía trước.
----------------------------
Thật ra đây chỉ giống như introduction thôi, mọi người cho ý kiến nhé.