- Tham gia
- 2/3/2016
- Bài viết
- 37
Chap 9 ( chap cuối )
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống , rọi vào căn phòng kia . Ran khẽ cựa quậy , bàn tay che trước mắt . Cô khẽ quay người , thấy người kia vẫn đang say giấc ngủ . Cô mỉm cười , tay xoa mái tóc của Kudo Shinichi , hắn thật đẹp trai nha . Shinichi từ từ mở mắt , thấy Ran đang xoa lên mái tóc mình , Shinichi túm lấy tay Ran , chậm rãi mở mắt .
" Hay lắm ."
Ran rút tay lại , quay mặt đi chỗ khác , giả vờ nũng nịu . Shinichi biết tính Ran , hắn bước ra khỏi gi.ường , bỏ mặc Mouri Ran vẫn đang chờ đợi sự dỗ dành của hắn . Mouri Ran đợi mãi không thấy Kudo Shinichi dỗ dành liền quay ra , phát hiện mình bị ăn quả " bơ " , mặt đùng đùng đi xuống .
....
- Chúng tôi muốn cô Mouri Ran đi thực tập ở Anh . Cô có đồng ý không ? _ Viện trưởng nhìn đống tài liệu , chậm rãi nói
- Sao lại là tôi ? Chẳng phải rất nhiều người tốt hơn sao ? _ Ran vô cùng sốc , hạnh phúc chưa được bao lâu mà đã phải rời xa .
- Nhưng chúng tôi muốn cô . Tôi nói luôn nhé , cô dù có đồng ý hay không thì vẫn phải đi thôi , cô nên chuẩn bị mọi thứ đi là vừa . _ Viện trưởng nâng cặp kính , hướng mắt nhìn Ran .
- Tôi .... _ Ran ngập ngừng , vô cùng không muốn .
_____
Shinichi vừa nấu xong bữa tối , vừa lúc Mouri Ran đến . Shinichi nhanh chóng đưa Mouri Ran vào nhà , ga- lăng kéo ghế , mời Ran ngồi .
" Wow."
Ran ồ lên một tiếng , bữa cơm vô cùng thịnh soạn . Đâu đâu cũng đều là món Mouri Ran thích . Mỉm cười , gửi tặng Kudo Shinichi nụ hôn gió . Shinichi cười , xoa đầu Ran .
" Ăn thôi em ."
Bữa cơm vơi đi một nửa , tâm trạng Mouri Ran vẫn là không tốt .
" Em có chuyện muốn nói . "
Shinichi ngẩng mặt lên , đợi Ran nói.
" Em phải đi Anh , thời gian về chưa báo trước . " _ Dứt câu , Mouri Ran buông đũa , mặt cúi gầm .
" Anh chờ ."
"Ừm ."_Buồn .
....
Một tuần cuối của Mouri Ran ,Kudo Shinichi dành hết thời gian cùng Mouri Ran đi khắp nơi cô muốn , làm mọi thứ Ran thích. Ran mỉm cười thích thú nhìn Kudo Shinichi , hôn một cái lên má hắn . Hôm nay ngày cuối của Mouri Ran tại Nhật , hắn cùng Mouri Ran đến Tropical Land , cùng hoà mình vào dòng người . Shinichi muốn Ran trước khi đi sẽ luôn có ấn tượng sâu sắc ngày hôm nay , nên dành cho cô một bất ngờ .
Shinichi đưa Ran đến một đài phun nước .
" Khi em đi , em sẽ luôn nhớ về anh được không ? "
" Em sẽ luôn ."
Shinichi cúi xuống , áp môi mình lên môi cô , cùng nhau dây dưa môi lưỡi . Lâu sau , Kudo Shinichi mới dừng lại .
" Anh phải nhớ em đấy . " _Ran mỉm cười , nhưng bên trong vô cùng buồn rầu .
" Đây là món quà đâu tiên anh tặng em cũng là món quà tạm biệt , dù ra sao thì anh vẫn chỉ luôn hướng về em ."
Nói xong , hắn búng tay một cái . Cả đài phun nước sáng bừng , xung quanh tất cả đều bừng lên . Những ánh đèn lấp lánh trên những nhánh cây , đài phun nước thay đổi từng màu một , mọi thứ hoà quyện vào nhau , vô cùng lãng mạn . Ran kích động nhìn xung quanh , ánh mắt lấp lánh , cố gắng kìm nén nước mắt , quay ra nhìn Kudo Shinichi , nhưng hắn đâu còn ở đấy . Từ đằng sau , tiếng đàn violon vang lên .
" Amazing Grace. ! "
Ran xoay ra , Shinichi tiến lại gần trên tay đang cầm chiếc violon , Ran chạy lại , ôm chặt lên Kudo Shinichi .
" Cảm ơn anh vì tất cả ! "
Đặt nhẹ chiếc violon xuống , Kudo Shinichi đặt tay lên lưng Mouri Ran , siết chặt hơn . Hắn cảm nhận được nước mắt Mouri Ran ướt đẫm vai áo hắn , nhẹ nhàng vồ về , an ủi .
" Ngoan , anh ở đây . Anh chưa rời xa em mà ."
Ran ngưng nước mắt , ôm chặt lấy Kudo Shinichi .
______
[ Narita Airport ]
Ran buồn bã kéo vali đi , cô vẫn đang chờ Kudo Shinichi tới nhưng lâu sau vẫn không tới . Thời gian cất cánh còn gần 20 phút , Ran vẫn muốn chờ đợi hắn , nhưng tuyệt nhiên vẫn không thấy . Buồn rầu kéo vali lên máy bay , ánh mắt vẫn dõi theo hình bóng ai đó không hề có mặt tại đây .
Lên máy bay , Ran tự mình suy nghĩ . Có phải Shinichi tặng cho mình món quà đó thay cho lời nói kết thúc . Có phải anh ấy có người khác ? Chẳng lẽ anh ấy .... .
" Tự mình đa tình rồi ."
....
Bẵng cái đã 1 tuần , Mouri Ran ở Anh . Shinichi không liên lạc với cô , một cuộc gọi , một tin nhắn vẫn là không có . Ran ủ rũ . Mình đúng là tự minh đa tình rồi .
Ở bệnh viện , cô quen dần mọi người , ai cũng khen Ran vừa giỏi vừa xinh , các anh trong khoa hình như ai ai cũng thích Ran .
Một tuần nữa , mọi thứ vẫn là số không . Ran đứng dậy đi ra ngoài mua chút đồ . Cô vừa đi vừa ngâm nga bản " Amazing grace " , không để ý va vào ai đó . Đồ của anh ta rơi
lung tung , Ran nhặt lên đưa cho anh ta . Khuôn mặt anh ta được che đi bởi cái mũ lưỡi trai .
" I'm sorry . " ( Tôi xin lỗi .) _ Ran cúi người xin lỗi rồi thong thả đi , trong đầu vài kí ức cũ ùa về .
" Hey girl , you damaged my laptop . Please indemnify for me . ( Này cô , cô làm hỏng laptop của tôi rồi . Làm ơn đền cho tôi .)
Ran Mouri quay đầu lại , không chần chừ chút nào , chạy tới ôm lấy người con trai trước mắt . Anh ta cũng ôm lấy Mouri Ran , từ từ bỏ chiếc mũ xuống .
- Em chắc chắn là anh - Kudo Shinichi .
- Lần đầu gặp mặt không phải cũng như vậy sao .
Ran buông ra , giọng run run hỏi .
" Anh có người khác sao ... ? "
" Anh xin lỗi vì không thể tiễn em , cũng không liên lạc với em . "
" Vì sao ? "
Shinichi quàng tay qua vai Ran , kể lại câu chuyện . Thực ra , tối hôm
đó , Shinichi cũng có chuyện với Ran , nhưng không nói . Kudo Shinichi phải sang Anh để quản lí tập đoan bên đấy , không ngờ Mouri Ran cũng sang Anh . Hắn vì muốn bất ngờ nên giấu Mouri Ran . Hôm Ran rời Nhật , hắn cùng Mouri Ran bay trên một chuyến . Định bụng sẽ tạo một cảnh vô cùng lãng mạn tại sân bay Heathrow nhưng vời đến nơi , đã bị gọi đi . Vài tuần sau , hắn vẫn phải lo công việc , không như hắn nghĩ chút nào . Rồi hôm nay gặp lại Mouri Ran không nghĩ sẽ cùng nhau hồi tưởng lần đầu gặp mặt .
Nghe xong , Ran cười tươi nhìn Kudo Shinichi .
" Đáng đời anh . "
_______
Ran nghe nói Kaito đã có bạn gái , rất xinh tên Nakamori Aoko . Hôm nọ có gửi mail mời về ăn cưới . Ran thầm thì
" Tên này còn nhanh hơn cả mình ."
" Anh về rồi ." _ Kudo Shinichi mở cửa vào nhà . Ran chạy tầm cầm áo khoác treo lên móc , Shinichi như thói quen hôn lên trán Mouri Ran rồi cùng nhau ăn tối .
Ran có nhắc việc của Kaito , Shinichi cũng đồng ý , gọi điện dặn thư kí đặt vé máy bay .
____
Kuroba Kaito trao nhẫn cho Nakomori Aoko , sau đó trao nụ hôn ngọt ngào cho cô ấy . Cả hội trường vỗ tay rào rào . Ở dưới , Ran mỉm cười nhìn cậu bạn , sau bao nhiêu chuyện thì cuối cùng cũng thoát khỏi sự đau khổ mà trở lại thành Kuroba Kaito . Shinichi bên cạnh thì thầm vào tai cô
" Bao giờ mới đến chúng ta ? Nhẫn anh cũng đã trao , môi cũng đã hôn , chỉ là ... chưa thể nào trở thành người đàn ông của em ! "
" Anh im đi ."
Hai tháng trước , Ran cũng Shinichi đến Paris . Tại trước tháp Eieffel , nến lung linh , bao nhiều người vây quang , Shinichi đã cầu hôn Ran , rồi cùng nhau trao nụ hôn trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người , vài người chụp lại rồi trao cho đôi bạn trẻ tấm hình .
_____
" Anh đưa em đi đâu ? "
" Bí mật ."
Ran ồ lên , cô đang ở trên tháp Tokyo , cả thành phố thu vào tầm mắt vô cùng lung linh .
" Thấy sao ? " _Shinichi hỏi
" Thấy tuyệt ạ . " _ Ran ngoan ngoãn đáp .
" Ran , anh muốn chúng ta sẽ cùng nhau đi hết quãng đường còn lại . Anh muốn anh sẽ là người chăm sóc , người bảo vệ , người yêu thương em hết cuộc đời . "
" Em chỉ đơn giản mong chúng ta mãi mãi bên nhau không bao giờ xa cách . "
"Chúng ta đám cưới đi ."
" Ưm ."
Kudo Shinichi hôn lên đôi môi Ran ,từ từ rồi trở nên cuồng nhiệt . Ran cùng Shinichi dây dưa , cuồng nhiệt .
Trên tháp Toyko , đôi bạn trẻ đang ôm hôn nhau , dưới đường phố lung linh ánh đèn , trên mặt trăng đang soi sáng cho họ . Gió thổi vào , mái tóc hai người bay trong đêm , môi vẫn chạm môi . Hai người cùng hoà vào màn đêm tối mà ôm mà hôn .
Kudo Shinichi và Mouri Ran mãi mãi bên cạnh nhau , mãi mãi che chở cho nhau , mãi mãi yêu thương nhau .
_______Hoàn văn _____
Cảm ơn tất cả mọi người đã luôn ủng hộ theo dõi , xin chào và hẹn gặp lại trong những fanfic khác !
Thanhks [emoji813]️
PhuongTra
Sent from my iPhone using KSV
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống , rọi vào căn phòng kia . Ran khẽ cựa quậy , bàn tay che trước mắt . Cô khẽ quay người , thấy người kia vẫn đang say giấc ngủ . Cô mỉm cười , tay xoa mái tóc của Kudo Shinichi , hắn thật đẹp trai nha . Shinichi từ từ mở mắt , thấy Ran đang xoa lên mái tóc mình , Shinichi túm lấy tay Ran , chậm rãi mở mắt .
" Hay lắm ."
Ran rút tay lại , quay mặt đi chỗ khác , giả vờ nũng nịu . Shinichi biết tính Ran , hắn bước ra khỏi gi.ường , bỏ mặc Mouri Ran vẫn đang chờ đợi sự dỗ dành của hắn . Mouri Ran đợi mãi không thấy Kudo Shinichi dỗ dành liền quay ra , phát hiện mình bị ăn quả " bơ " , mặt đùng đùng đi xuống .
....
- Chúng tôi muốn cô Mouri Ran đi thực tập ở Anh . Cô có đồng ý không ? _ Viện trưởng nhìn đống tài liệu , chậm rãi nói
- Sao lại là tôi ? Chẳng phải rất nhiều người tốt hơn sao ? _ Ran vô cùng sốc , hạnh phúc chưa được bao lâu mà đã phải rời xa .
- Nhưng chúng tôi muốn cô . Tôi nói luôn nhé , cô dù có đồng ý hay không thì vẫn phải đi thôi , cô nên chuẩn bị mọi thứ đi là vừa . _ Viện trưởng nâng cặp kính , hướng mắt nhìn Ran .
- Tôi .... _ Ran ngập ngừng , vô cùng không muốn .
_____
Shinichi vừa nấu xong bữa tối , vừa lúc Mouri Ran đến . Shinichi nhanh chóng đưa Mouri Ran vào nhà , ga- lăng kéo ghế , mời Ran ngồi .
" Wow."
Ran ồ lên một tiếng , bữa cơm vô cùng thịnh soạn . Đâu đâu cũng đều là món Mouri Ran thích . Mỉm cười , gửi tặng Kudo Shinichi nụ hôn gió . Shinichi cười , xoa đầu Ran .
" Ăn thôi em ."
Bữa cơm vơi đi một nửa , tâm trạng Mouri Ran vẫn là không tốt .
" Em có chuyện muốn nói . "
Shinichi ngẩng mặt lên , đợi Ran nói.
" Em phải đi Anh , thời gian về chưa báo trước . " _ Dứt câu , Mouri Ran buông đũa , mặt cúi gầm .
" Anh chờ ."
"Ừm ."_Buồn .
....
Một tuần cuối của Mouri Ran ,Kudo Shinichi dành hết thời gian cùng Mouri Ran đi khắp nơi cô muốn , làm mọi thứ Ran thích. Ran mỉm cười thích thú nhìn Kudo Shinichi , hôn một cái lên má hắn . Hôm nay ngày cuối của Mouri Ran tại Nhật , hắn cùng Mouri Ran đến Tropical Land , cùng hoà mình vào dòng người . Shinichi muốn Ran trước khi đi sẽ luôn có ấn tượng sâu sắc ngày hôm nay , nên dành cho cô một bất ngờ .
Shinichi đưa Ran đến một đài phun nước .
" Khi em đi , em sẽ luôn nhớ về anh được không ? "
" Em sẽ luôn ."
Shinichi cúi xuống , áp môi mình lên môi cô , cùng nhau dây dưa môi lưỡi . Lâu sau , Kudo Shinichi mới dừng lại .
" Anh phải nhớ em đấy . " _Ran mỉm cười , nhưng bên trong vô cùng buồn rầu .
" Đây là món quà đâu tiên anh tặng em cũng là món quà tạm biệt , dù ra sao thì anh vẫn chỉ luôn hướng về em ."
Nói xong , hắn búng tay một cái . Cả đài phun nước sáng bừng , xung quanh tất cả đều bừng lên . Những ánh đèn lấp lánh trên những nhánh cây , đài phun nước thay đổi từng màu một , mọi thứ hoà quyện vào nhau , vô cùng lãng mạn . Ran kích động nhìn xung quanh , ánh mắt lấp lánh , cố gắng kìm nén nước mắt , quay ra nhìn Kudo Shinichi , nhưng hắn đâu còn ở đấy . Từ đằng sau , tiếng đàn violon vang lên .
" Amazing Grace. ! "
Ran xoay ra , Shinichi tiến lại gần trên tay đang cầm chiếc violon , Ran chạy lại , ôm chặt lên Kudo Shinichi .
" Cảm ơn anh vì tất cả ! "
Đặt nhẹ chiếc violon xuống , Kudo Shinichi đặt tay lên lưng Mouri Ran , siết chặt hơn . Hắn cảm nhận được nước mắt Mouri Ran ướt đẫm vai áo hắn , nhẹ nhàng vồ về , an ủi .
" Ngoan , anh ở đây . Anh chưa rời xa em mà ."
Ran ngưng nước mắt , ôm chặt lấy Kudo Shinichi .
______
[ Narita Airport ]
Ran buồn bã kéo vali đi , cô vẫn đang chờ Kudo Shinichi tới nhưng lâu sau vẫn không tới . Thời gian cất cánh còn gần 20 phút , Ran vẫn muốn chờ đợi hắn , nhưng tuyệt nhiên vẫn không thấy . Buồn rầu kéo vali lên máy bay , ánh mắt vẫn dõi theo hình bóng ai đó không hề có mặt tại đây .
Lên máy bay , Ran tự mình suy nghĩ . Có phải Shinichi tặng cho mình món quà đó thay cho lời nói kết thúc . Có phải anh ấy có người khác ? Chẳng lẽ anh ấy .... .
" Tự mình đa tình rồi ."
....
Bẵng cái đã 1 tuần , Mouri Ran ở Anh . Shinichi không liên lạc với cô , một cuộc gọi , một tin nhắn vẫn là không có . Ran ủ rũ . Mình đúng là tự minh đa tình rồi .
Ở bệnh viện , cô quen dần mọi người , ai cũng khen Ran vừa giỏi vừa xinh , các anh trong khoa hình như ai ai cũng thích Ran .
Một tuần nữa , mọi thứ vẫn là số không . Ran đứng dậy đi ra ngoài mua chút đồ . Cô vừa đi vừa ngâm nga bản " Amazing grace " , không để ý va vào ai đó . Đồ của anh ta rơi
lung tung , Ran nhặt lên đưa cho anh ta . Khuôn mặt anh ta được che đi bởi cái mũ lưỡi trai .
" I'm sorry . " ( Tôi xin lỗi .) _ Ran cúi người xin lỗi rồi thong thả đi , trong đầu vài kí ức cũ ùa về .
" Hey girl , you damaged my laptop . Please indemnify for me . ( Này cô , cô làm hỏng laptop của tôi rồi . Làm ơn đền cho tôi .)
Ran Mouri quay đầu lại , không chần chừ chút nào , chạy tới ôm lấy người con trai trước mắt . Anh ta cũng ôm lấy Mouri Ran , từ từ bỏ chiếc mũ xuống .
- Em chắc chắn là anh - Kudo Shinichi .
- Lần đầu gặp mặt không phải cũng như vậy sao .
Ran buông ra , giọng run run hỏi .
" Anh có người khác sao ... ? "
" Anh xin lỗi vì không thể tiễn em , cũng không liên lạc với em . "
" Vì sao ? "
Shinichi quàng tay qua vai Ran , kể lại câu chuyện . Thực ra , tối hôm
đó , Shinichi cũng có chuyện với Ran , nhưng không nói . Kudo Shinichi phải sang Anh để quản lí tập đoan bên đấy , không ngờ Mouri Ran cũng sang Anh . Hắn vì muốn bất ngờ nên giấu Mouri Ran . Hôm Ran rời Nhật , hắn cùng Mouri Ran bay trên một chuyến . Định bụng sẽ tạo một cảnh vô cùng lãng mạn tại sân bay Heathrow nhưng vời đến nơi , đã bị gọi đi . Vài tuần sau , hắn vẫn phải lo công việc , không như hắn nghĩ chút nào . Rồi hôm nay gặp lại Mouri Ran không nghĩ sẽ cùng nhau hồi tưởng lần đầu gặp mặt .
Nghe xong , Ran cười tươi nhìn Kudo Shinichi .
" Đáng đời anh . "
_______
Ran nghe nói Kaito đã có bạn gái , rất xinh tên Nakamori Aoko . Hôm nọ có gửi mail mời về ăn cưới . Ran thầm thì
" Tên này còn nhanh hơn cả mình ."
" Anh về rồi ." _ Kudo Shinichi mở cửa vào nhà . Ran chạy tầm cầm áo khoác treo lên móc , Shinichi như thói quen hôn lên trán Mouri Ran rồi cùng nhau ăn tối .
Ran có nhắc việc của Kaito , Shinichi cũng đồng ý , gọi điện dặn thư kí đặt vé máy bay .
____
Kuroba Kaito trao nhẫn cho Nakomori Aoko , sau đó trao nụ hôn ngọt ngào cho cô ấy . Cả hội trường vỗ tay rào rào . Ở dưới , Ran mỉm cười nhìn cậu bạn , sau bao nhiêu chuyện thì cuối cùng cũng thoát khỏi sự đau khổ mà trở lại thành Kuroba Kaito . Shinichi bên cạnh thì thầm vào tai cô
" Bao giờ mới đến chúng ta ? Nhẫn anh cũng đã trao , môi cũng đã hôn , chỉ là ... chưa thể nào trở thành người đàn ông của em ! "
" Anh im đi ."
Hai tháng trước , Ran cũng Shinichi đến Paris . Tại trước tháp Eieffel , nến lung linh , bao nhiều người vây quang , Shinichi đã cầu hôn Ran , rồi cùng nhau trao nụ hôn trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người , vài người chụp lại rồi trao cho đôi bạn trẻ tấm hình .
_____
" Anh đưa em đi đâu ? "
" Bí mật ."
Ran ồ lên , cô đang ở trên tháp Tokyo , cả thành phố thu vào tầm mắt vô cùng lung linh .
" Thấy sao ? " _Shinichi hỏi
" Thấy tuyệt ạ . " _ Ran ngoan ngoãn đáp .
" Ran , anh muốn chúng ta sẽ cùng nhau đi hết quãng đường còn lại . Anh muốn anh sẽ là người chăm sóc , người bảo vệ , người yêu thương em hết cuộc đời . "
" Em chỉ đơn giản mong chúng ta mãi mãi bên nhau không bao giờ xa cách . "
"Chúng ta đám cưới đi ."
" Ưm ."
Kudo Shinichi hôn lên đôi môi Ran ,từ từ rồi trở nên cuồng nhiệt . Ran cùng Shinichi dây dưa , cuồng nhiệt .
Trên tháp Toyko , đôi bạn trẻ đang ôm hôn nhau , dưới đường phố lung linh ánh đèn , trên mặt trăng đang soi sáng cho họ . Gió thổi vào , mái tóc hai người bay trong đêm , môi vẫn chạm môi . Hai người cùng hoà vào màn đêm tối mà ôm mà hôn .
Kudo Shinichi và Mouri Ran mãi mãi bên cạnh nhau , mãi mãi che chở cho nhau , mãi mãi yêu thương nhau .
_______Hoàn văn _____
Cảm ơn tất cả mọi người đã luôn ủng hộ theo dõi , xin chào và hẹn gặp lại trong những fanfic khác !
Thanhks [emoji813]️
PhuongTra
Sent from my iPhone using KSV