[Shortfic] Chúng ta là bạn and Trở Lại

Bạn có thích những oneshort này không?

  • Rất thích

    Số phiếu: 8 34,8%
  • Khá là thích

    Số phiếu: 4 17,4%
  • Không thích

    Số phiếu: 2 8,7%
  • Xem chừng còn non tay lắm

    Số phiếu: 1 4,3%
  • Nó là fic thật hả? sao dở vậy?

    Số phiếu: 3 13,0%
  • Tôi trông chờ vào những fic sau của bạn

    Số phiếu: 1 4,3%
  • Tôi muốn một cái kết HE

    Số phiếu: 1 4,3%
  • Tôi thích fic một hơn fic hai

    Số phiếu: 3 13,0%
  • Tôi thích fic 2 hơn fic 1

    Số phiếu: 0 0,0%

  • Số người tham gia
    23

Yumi~Chan

Hoa ta dành cho chàng, đã tàn mất rồi
Thành viên thân thiết
Tham gia
11/10/2015
Bài viết
83
Truyện đầu tiên
Title: Chúng ta là bạn
Author: Yumi~
Pairings: M.Shiho
Rating: K+
Genre: SE, Romance, xuyên việt,..
Status: Đã hoàn a~
Disclaimer:
- Không thích bất cứ ai repost fic này ở nơi khác ngoài KSV Zingme
- Đây là vì mục đích phi lợi nhuận và giải tỏa h.am m.uốn lâu nay mà thôi

Summary:
Dù là người đến trước ...

Cũng không chắc có được anh~
P/s: Lâu rồi không gặp, nay trở lại thì tung ngay một fic nhỏ của mình.
Định là làm HE nhưng... đổi vị cho ấm
Lúc đầu dự sẽ đăng nhân ngày tết nhưng nào ngờ.... haizzz
- Miyano, làm ơn đừng chế tạo độc dược được không? Ăn lẩu với sữa thật sự là quá thể đáng đấy...

Shinichi cau mày, đôi mắt anh không dời nổi lẩu vẫn đang được cô tiếp tục đổ sữa vào

- Thôi nào Kudo, cậu không tin vào khả năng của tôi sao?

- Vì tớ tin nên mới sợ... - cậu tặc lưỡi

- hm... Nó an toàn thôi. Đảm bảo không chết... mà cùng lắm thì vào viện điều dưỡng mấy năm. Thế thôi!

Shinichi khẽ rùng mình, cậu nhìn cô bằng nửa con mắt, cười đau khổ rồi trở mình ngồi dậy, lẩm bẩm:

- Tớ đi tìm thuốc đau bụng ... đây.

Cậu đi nhanh và bước qua khỏi ngưỡng cữa, cánh cửa phòng dần được cậu khép lại. Còn cô, vẫn một mình trong phòng, nhìn nổi lẩu đang xôi sùng sục cười một cách đắc chí. Cầm thìa và múc một ít nước lẩu màu trắng sữa pha chút màu vàng hoen của mỡ. Đoạn, định húp một ngụm thì Shinichi bỗng bật tung cửa bước vào

- Miyano... !! Xin lỗi nhưng tớ muốn đi đón Ran...

Chưa dứt câu, cậu đã bị Shiho chặn lời. Cô rõng rạc:

- Bởi cô ấy đã 2 năm rồi mới từ Newyork về sau chuyến công tác dài hạn và cậu - thân là bạn trai của cổ muốn đón cổ đầu tiên và nhìn thấy cô ấy càng sớm càng tốt. Tôi nói đúng không?

Shinichi trầm hẳn đi, nhìn cô bằng đôi mắt khâm phục.

- Cậu hiểu tớ thật đấy.

Cậu cười, nhe ra cái hàm răng trắng nõn và đôi mắt híp dài trông vô hại nhưng điều đó làm cô khẽ đau đớn. Định là tự cô nói do những từ trên, tưởng sẽ đỡ đau đớn hơn so với việc phải nghe những từ đó từ cậu, nhưng cô đã lầm. Tay trái cô vẫn vô tình siết chặt lấy tấm futon, khiến nó nhàu nát một cách khó coi. Nhưng gương mặt vẫn không mấy biểu cảm. Vẫn là khí thế áp đảo, vẫn là sự lạnh lùng đến vô tâm, cô gồng mình nói tiếp thêm vài câu với cậu rồi vẫy tay tạm biệt cậu dời đi.

Căn phòng bỗng chốc trở nên nặng nề và u ám ...

Cô biết là Shinichi không yêu cô, biết là cậu vốn là của người khác, nhưng thử hỏi mấy ai yêu rồi lại có thể dễ dàng quên đi nó. Kẻ lăng nhăng lắm cũng sẽ có lúc nhớ lại mối tình mình đã chải qua dù là để chế nhạo hay để ôn lại niềm vui, Và cô. tuy trái tim sắt đá thật đấy nhưng khi yêu thì cũng như bao cô gái khác, Trân thành và đầy yêu thương, tuy chỉ là do không thể hiện ra ngoài mà thôi

Thở dài, cô chống cằm lên lòng bàn tay , chỉ không lâu sau đã gục hẳn xuống. thở dài lần nữa rồi nỏi, đủ lớn để riêng mình cô nghe

- Phải chi tôi là người đến trước.

Nhưng... cô biết, tình yêu không xác định cứ phải là người đến trước thì mới giành được người đó.

----

Cô bật tỉnh khỏi giấc ngủ sâu, đôi mắt mệt nhoài đảo mắt tìm kiếm chiếc đồng hồ quen thuộc.

Trời đã nhá nhem tối, mới lúc nào giờ giấc mới chỉ chẻ đôi, trời còn sáng vì ánh nắng vàng giòn hiếm hoi của buổi trưa mùa đông này. Thời tiết hạ nhiệt, cô rùng mình vì lạnh, cô gắng dời khỏi cái lò sưởi ấm áp, trườn mình đi tìm công tắc bật đèn.

Ánh sáng từ bóng đèn điện lan khắp căn phòng, sáng rọi từng đồ vật. Nhìn quanh cô mới sững sờ. Căn phòng nhìn giờ rất khác, nồi lầu trước trên bàn đã biến mất và trần nhà hình như cao hơn thì phải. À mà mới nãy cô còn phải nhón chân để bật đèn...?

Bàng hoàng, cô dùng hết tốc lực chạy vụt ra khỏi căn phòng, bên ngoài cũng tối om như lúc căn phòng kia không bật đèn, phải khó khăn len lách cô mới tìm được công tắc bật đèn. Căn phòng, rộng rãi và trống trải, nhưng nội thất nhà cô thì không thay đổi gì, chỉ có điều, khi cô nhìn vào tấm gương lớn ở phòng khác mới nhận ra... chiểu cao không biết đi đâu mà giờ cô lùn tè tè như trẻ lên một, mái tóc dài quá vai thả xõa một màu nâu đỏ quen thuộc. Trông cứ như cô đã quay ngược quá khứ vậy.

Nghĩ đến đó, cô chạy đi tìm tờ lịch và đúng như cô nghĩ, hôm nay vẫn là ngày 26 tháng 12 nhưng năm đã được quay ngược lại mất 15 năm, tính ra là bản thân cô còn chưa đi học nữa...

Không thể tin nổi, một nhà khoa học như cô sao có thể gặp phải tình cảnh trớ trêu này chứ? Ừ thì đã có thời cô trở lại thành một đứa trẻ lớp một, nhưng vụ xuyên việt này là sao? thật quá sức tưởng tượng....

--- 30 phút sau ---

Cuối cùng cũng đã thoát khỏi tình trạng bị shock, cô ngồi dậy và lặng lẽ đi vào nhà bếp để nấu gì đó ăn. Dù gì thì truyện đã rồi, nãy giờ đã cố coi đây là một giấc mơ nhưng mãi không thể nào thức dậy. Nên thôi đành " phóng lao thì theo lao " vậy.

[ Ngày mai ]

Cô dời khỏi phòng ngủ và nhanh chóng sửa soạn, Suy cho cùng dù trở lại thời gian nhưng có lẽ cô vẫn tiếp tục cô đơn, không cha mẹ cũng không có anh chị em gì. Đời vẫn tẻ nhạt và xem chừng thực tế hơn. Cô không có trông đợi vào một cuộc sống đầm ấm gì nhưng ít nhất cũng muốn được trải nghiệm, vì cả đêm qua cô đã lùng sục thử thông tin xem tổ chức áo đen có không, nhưng nhiều lần thử vẫn chỉ thấy máy thông báo " không tồn tại "

Vậy ra, Tổ chức và gia đình cô đều không có ở đây, và có lẽ đây là một cuốc sống khác tuy được sắp đạt hình ảnh giống đời thực nhưng nội dung đã bị xáo trộn rồi.

Dậm chân đi trên con đường tuyết lát mỏng và tận hưởng cái khí lạnh đến thấu xương của thời kì cuối năm. Những cành cây trĩu nặng vì tuyết, mái nhà ủ mình dưới lớp tuyết dày cộm. Mọi thứ như bị chìm trong màu trắng thuần khiết, đẹp một cách mê mẩn.

- Bịch!!

Cô bị ngã bật về phía sau, trượt nhẹ trên mặt đường tuyết lạnh giá. Nhíu nhẹ chân mày, cô nhìn lên và ngỡ ngàng bởi hình hài của cậu bé trước mặt

- K...Kudo.

Bất giác đôi môi cô khẽ gọi họ của cậu, và cậu bé trước mặt cô, thì lại tròn mắt ngạc nhiên

- c...cậu biết tớ sao?

Bừng tỉnh, cô lắc lắc đầu, ngồi dậy rồi phủi đồ. Cậu bạn bên cạnh vẫn sững sờ đứng cạnh cô không nói lấy nửa lời, nhưng đôi mắt cứ dán lấy cô như nhìn thấy người ngoài hành tinh

- Cậu... sao lại biết họ của tớ?

Cậu bé nhắc lại lần nữa, sau một lúc bị cô ngó lơ

- Không... chỉ là ngẫu nhiên thôi...

Cậu bé xem chừng không tin cho lắm, hỏi lần nữa

- Ngẫu nhiên, không thể nào là ngẫu nhiên được...

Đoạn, cậu định chạm vào cô nhưng nhanh chóng cô đã xoay mình bỏ chạy. Cậu bé được gọi là Kudo đấy định đuổi theo nhưng do vướng người nhà đang gọi nên đành phải bỏ qua mà đi về hướng ngược lại

Còn cô, vẫn tiếp tục chạy cho đến khi về nhà, thầm mừng là cậu ta không đuổi theo cô. Chạy về đến nhà, cô thở dốc do bất chợt phải vận động mạnh, tựa người vào cửa, mỉm cười thật khẽ. Hình dung lại hình ảnh cậu ta, xem ra hồi nhỏ cậu ta cũng dễ thương đấy chứ.

- kinh coong...!!1

Tiếng chuông cửa réo dắt vang, cô giật mình mở cửa rồi chạy ra cổng. Cánh cổng nặng nề được cô mở ra, hỉnh ảnh thiếu thứ xinh đẹp với mái tóc bồng bềnh màu vàng nắng tay bưng một món quà niềm nở

- Chào cháu cô mới chuyển đến sống ở cạnh nhà này, và muốn được làm quen với gia đình cháu, không phiền chứ?

Cô vẫn dán mắt vào người thiếu nữ đấy, trông cô ấy trẻ và có nét nào đó giống cô Yukio Kudo- mẹ Shinichi.

- A! là cô gái ban vửa

- Hả!!

Cô giật mình, cái giọng này, chỉ có thể là. Òa.... không ngờ giờ mình lại tiếp tục là hàng xóm của cậu ta - Shinichi Kudo lúc nhỏ

- Hai đứa quen nhau hả?

Người thiếu nữ quay sang, nhìn chằm vào đứa con trai cưng của mình, Cậu ta lắc đầu rồi giải thích

- Không chúng con chỉ vừa gặp nhau thôi!

- Oh, thế cũng tốt. Hai đứa làm quen đi. Chắc chắn sau này sẽ trở thành bạn tốt của nhau cho xem - Cô ấy cười, nụ cười hiền của một người mẹ mẫu mực, rồi chợt quay sang nhìn cô, ngạc nhiên hỏi

- Ưm.. vậy bố mẹ cháu đâu?

-... Họ đi nước ngoài phải mấy tháng nữa mới về ạ.

- Hể!! Họ để một đứa trẻ như cháu ở một mình sao?

- Dạ... tại cháu muốn vậy mà.

- Hm.. vậy nếu cháu không ngại thì cháu có thể đến nhà cô ở. Cho đỡ cô đơn. Thấy thế nào?

- Dạ... vậy phiền cô lắm ạ

- Không sao. À hay hãy để con trai cô ở nhà cháu nhỉ - Nói rồi, cô đưa tay đẩy cậu bạn lên đằng trước.

Shiho sững người, nhìn chằm chằm vào cô ấy rồi nhìn xuống cậu bạn đang mặt đỏ lựng kia vẫn đang cố gắng ra dấu " không được " nhưng vô hiệu với mẹ cậu.

- Cái đó...

- Không nhưng nhị gì, từ giờ Shinichi sẽ ở bên cháu. Ưm.. nhưng nếu cháu ngại xâm phạm riêng tư thì, tối cứ để nó ngủ nhà cô cũng được.

Cô biết giờ trông hai đữa chỉ là những đứa trẻ ngây thơ, không có chút khái niệm đen tối nào nên mẹ cậu mới vô tư như vậy, nhưng, nói gì thì nói gái 20 như cô vẫn còn có khái niệm đó, và dù chắc chắn sẽ không có gì xảy ra nhưng đã rằng cô yêu cậu (...) nên ...

Chưa kịp nói gì thêm, Cô ấy đã đẩy cả cô và cậu ta vào trong nhà với lý do là ăn món bánh kem cô ấy vừa mua. ( Vô tư như nhà của mình luôn... )

Trong lúc ăn, họ có tâm sự. Được biết, cậu bạn này quả thật là Kudo Shinichi và người thiếu nữ kia là mẹ cậu. Dù có vẻ cuộc sống này có hơi thay đổi nhưng hoàn cảnh của Shinichi vẫn vậy. vẫn là tên khéo tò mò, thích trinh thám và đặc biệt hắn vẫn thật ngu ngơ trong truyện tình cảm.

Sau họ trở thành cặp bạn thân thiết, Mới ban đầu cô còn nhìn thấy Shinichi lấp ló ở cửa chờ cô ra ngoài thì chào hỏi vờ như vô tình đi qua. Nhiều lúc cô chỉ muốn cười sặc sụa khi Shinichi cứ trực ngoài cổng, đi đứng không yên. Để rồi sau này thì cậu bạn đá thẳng cửa mà vào, không thèm để ý cô ra sao đã lôi xộc cô khỏi gi.ường và rủ cô đi chơi công viên hay đâu đó gần nhà. Tính cách cậu rất ngây thơ và trong sáng, khác cô. Nhiều lúc Shiho tự hỏi nếu bản thân không mang trong mình quá khứ đau khổ ấy thì cô có được ngây thơ như Shinichi.

Thích những món đồ dễ thương, thích chơi các trò chơi mạnh, thích thử đi vào căn nhà ma dù rất sợ?...

- Shiho nè, khu mình mới có một bạn nữ mới chuyển vào đấy, cậu gặp chưa?

Một câu nói như dội cô lại về với thực tại, Ah phải rồi. Cô dường như đã quên mất Ran, cô bạn thanh mai trúc mã sau này sẽ trở thành người yêu và là người vợ sắp cưới của cậu sau 15 năm nữa.

Từ cái dạo đó, Shinichi vẫn giữ tính khí vô tư, không quá khó khăn, cậu đã làm quen được với cô bạn mới này, chỉ sau 2 ngày, cậu đã dẫn Ran đến làm quen với cô. Thấy Ran, một phần trong cô cảm thấy khó chịu nhưng... bản thân không muốn trở lên ích kỉ như vậy.

- Shiho nè, Ran ấy... cậu ấy xinh nhỉ!

Shinichi nhỏ giọng, nói rồi ngồi dựa vai vào người cô như cách cậu vẫn làm mỗi khi muốn tâm sự

Shiho không trả lời, cô vẫn lặng lẽ dán mắt vào quyển tạp chí, kìm nén nỗi đau đang tìm cách cắn xé con người cô.

- ừm... rất xinh.

Phải, rất khó để nói ra điều đó. rất khó để giữ khuôn mặt thật bình thản. Và rất khó để không bật dậy bỏ đi. Còn Shinichi, có vẻ không để ý lắm, cậu vẫn tiếp tục tông giọng e thẹn rồi nói

- Cậu ấy rủ tớ đi chơi công viên vào thứ 7 tuần này đấy...

- Vậy sao..

Lần này, giọng cô có hơi nghẹn lại, ở bên cậu quá lâu. Trước giờ tưởng chừng như cậu chỉ là của riêng cô, ngay ý nghĩ đó đã khiến cô thay đổi. Trở nên yếu đuối và dễ dàng đau đớn hơn.

Và lần này, Shinichi đã để ý hơn. Cậu quay sang nhìn cô

- Có phải cậu giận vì chúng tớ đã không rủ cậu không?

A, cô nhận ra rồi. cậu ta vẫn thật ngốc nghếch trong việc hiểu ra vấn đề, gượng cười, cô nói giọng nhỏ dần

- Không tớ chỉ đang nghĩ " thật tốt quá, cậu đã có thêm bạn rồi "

Nói xong cô thấy ngay khuôn mặt đỏ lựng của Shinichi, cậu liếc mắt sang hướng khác, gãi gãi má cười khì

- ừm... cám ơn cậu đã luôn quan tâm tớ.

- Không, đó là bởi ...

Câu nói sau, giọng cô nhỏ lại đến mức chính cô cũng không thể nghe thấy. Shinichi nhíu mày, cậu đưa mặt sát lại hỏi:

- Cậu vừa bảo gì cơ?

- Không... không gì hết

Cô cười nhẹ, đẩy mặt Shinichi ra rồi ngồi dậy bỏ đi

- Sắp đến bữa tối rồi, cũng đến lúc cậu phải về rồi đấy

Cô nói trước khi dời khỏi phòng.

Thời gian thấm thoát trôi, mọi chuyện vẫn như cũ chỉ trừ những cuộc tâm sự giữa cô và cậu trước thì toàn là về chuyện trinh thám, vụ án hay đôi khi là một số vẫn đề khoa học thì giờ, nó được lấp đầy bới hình ảnh của Ran. Dù ngu ngốc đến mấy cô cũng biết rắng, Shinichi đã đi trên con đường cũ tiến thắng đến chỗ Ran dù cô đã ... chắn đường nó.

Nhưng trước đó cô muốn cố gắng một tí. Có thể là trước kia cô chấp nhận sự thật mà im lắng, nhưng đây là thứ 2 rồi. cô muốn ít nhất trước khi cậu hoàn toàn thuộc về Ran, có thể biết đến cảm giác của cô.

- Shinichi...

Cô khẽ gọi, câu nói thật nhỏ như thì thầm. Khuôn mặt đau thương dịu dàng dán mắt nhìn Shinichi đã xay ngủ trên đùi cô.

Cậu đã ngủ say, tiếng thở đều đều của cậu nghe thật bình yên, Phút chốc nước mắt cô khẽ rơi. Giọng nghẹn lại khi cổ họng bỗng trở nên đau rát nhưng vẫn đủ để cô nói ra 3 từ

- Tớ yêu cậu...

Gió thổi qua, xào xạc. Như thúc câu nói đấy đến được với cậu - người con trai vẫn im lặng nhắm hờ đôi mắt và vờ như ngủ...

---

Shinichi đã tỏ tình với Ran, khi cả 3 vào cấp 2. Bao nhiêu thời gian qua đủ lâu để họ khẳng định cảm xúc họ dành cho nhau. tuy đau đớn lắm, khi bao năm qua, cô vẫn một lòng chung thủy, Và càng đau đớn khi cô là người cậu kể chuyện đó đầu tiên.

Cô biết đây, có thể là truyện tình, nhưng nữ nhân vật chính không phải là cô, nên dĩ nhiên cô không có hy vọng gì cho mối tình này.

Nhưng ít nhất cô có thể thành tâm chúc phúc họ

- Shiho!!

- gì vậy Shinichi?

- Cảm ơn cậu đã yêu tớ... và xin lỗi vì không đáp lại cho cậu được...tuy nhiên cậu mãi là bạn thân của tớ, được chứ?

- ...

Tiếng gió khẽ thổi qua, hất bay mái tóc nâu đỏ suôn mượt dài xõa lưng, khuôn mặt xinh đẹp, mỉm cười nhẹ nhàng dưới ánh chiều tà và lời nói cuối cùng, cô nói ra trước khi quay đi

- Ừm, cám ơn vì đã coi tớ là bạn.

---

Shiho tỉnh dậy, căn phòng tối đập ngay vào mắt cô, Cô ngạc nhiên, ngồi thẳng dậy. Dáo dác nhìn xung quanh. Trời đã tối và, nổi lẩu vẫn tiếp tục xôi xục trước mặt khiến cô vôi vã tắt bếp.

Nhưng rồi nhận ra, thì ra những thứ kia chỉ đơn giản là một giấc mơ... và nước mắt trong lúc đó vẫn còn rơi và đọng lại trong khóe mắt.Quả nhiên, dù là người đến trước nhưng xem chừng định mệnh vẫn không thể thay đổi

- Shiho...!!! Cậu vẫn chưa dậy sao?

Shinichi mở xoạch cảnh cửa phòng, và ngỡ ngàng khi thấy khóe mắt Shiho đỏ lựng

- Shiho, cậu vừa khóc sao?

- Ừm... à mà sao cậu lại gọi tên tôi?

- Vì... cậu là bạn thân của tớ mà.

Shinichi nhoẻn miệng cười toe, phút chốc Shiho như tuột lại về giấc mơ đó. Nếu... chỉ là nếu thôi. Nếu giấc mơ đó là thật thì ít ra... ít ra, cô vẫn còn có vị trí trong tim cậu ấy... đúng chứ nhỉ?


End
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Trở lại

Anh sẽ trở thành chồng em

Và sẽ cho em một hạnh phúc mới

Một hạnh phúc không chỉ đơn giản là yêu thương

Mà trong đó bao gồm cả thế giới của anh

---

Chiếc hành lí được kéo lê trên dây truyền, từng bước chân đeo guốc cồm cộp xuống sàn bóng mịn, thật đều. Mái tóc nâu đỏ khẽ bay nhẹ, phả vào gió mùi hương thơm ngát, gương mặt xinh đẹp, với những đường nét tuyệt mĩ và hoàn hảo. Thân trần thon gọn ẩn mình sau chiếc váy ren bó sát đầy sành điệu, đang bước dần lên chiếc máy bay chuẩn bị cất cánh sang Anh Quốc, một quốc gia gia xa Nhật Bản này gần một bán cầu.

Đặt chân vào trong buồng, chọn cho mình một chỗ ngồi bên cửa sổ, ngồi xuống, luồn tay qua sau gáy rồi hất đuôi tóc khiến nó bay lên và hạ xuống một cách thong thả trên bờ vai chữ V khiêm tốn. Cô thản nhiên tựa mình xuống ghế và nhìn ra ngoài cửa bằng đôi mắt xanh không chút gợn sóng.

" Ting "

Một tiếng động nhỏ vang lên, phát ra từ chiếc điển thoại nằm gọn trong túi xách của cô, thông báo có tin nhắn mới.

Cô hơi trở mình quay sang và lôi chiếc điện thoại ra kiểm tra. Là một tin nhắn có tên người gửi là Kuroba Kaito:

" Em đang ở đâu? "

Đôi mắt xanh khẽ động, con ngươi như ánh lên cái nhìn huyền hoặc, những ngón tay bắt đầu nhấp liên tục trên bàn phím gõ, để trả lời

" Đừng tìm em nữa "

Nếu chuyện đó không xảy ra thì bây giờ có lẽ cô đã không ở trên trước máy bay này

= Trở lại trước đó 2 năm =

Hôm nay Kaito vẫn đến muộn như bao ngày gần đây, anh thực sự muốn cô tập trèo cây đến thế sao? Hẹn 3h mà giờ đã 4h 30' mà mặt mũi chưa thấy đâu đến một tin nhắn cũng không thèm gửi để người ta biết. Bắt một thiếu nữ đã qua 20 phải quơ quạnh trong cái công viên vắng khách này, chả hiểu anh đang nghĩ gì nữa.

Quá bức bội, cô nhấc máy gọi và lần này vẫn là thông báo thuê bao.

Nãy giờ chưa nói, cô là Miyano Shiho một thiên tài xuất sắc trong ngành y dược, và mọi người có lẽ sẽ không biết vì sao cô lại đợi cái tên Kaito đấy.

Sở dĩ tên đó không phải bạn trai gì của cô, hắn chỉ đơn giản là đồng nghiệp trong sở cảnh sát mà cô quen được từ khi vào sở cách đây phải 3 đến 4 năm rồi.

Mới đầu quen nhau, cả hai chả ưa gì nhau, mà chắc là chỉ mình cô không ưa hắn. Cô không ưa là do hắn vô cùng phiền phức, Shinichi trước kia quấy nhiễu cô thế nào thì tên này còn làm phiền cô gấp bội hắn. Sáng tối trưa chiều, miễn là cô còn ở trong phòng thí nghiệm là y rằng hắn cũng ký sinh trong đó và lải nhải về những chiến tích trong việc tìm ra những món hàng giá trị đã bị đánh cắp và cười khằng khặc một cách khinh bỉ vào cách đánh cắp đầy kẽ hở và non nớp của chúng. Thử hỏi có con người bình thường nào có thể chịu nổi khi phải ở bên một cái loa phát thanh dư thừa năng lượng như vậy. Hơn thế nhiều khi hắn còn làm rơi vỡ một số hóa chất quan trọng mà cô khó khăn lắm mới chế tạo ra được, cứ mỗi lần như vậy là y rằng khả năng phiền phức của hắn lên tới mức level max: xin lỗi tối ngày cho đến khi cô đồng ý tha thứ...

Mọi chuyện sẽ tiếp tục như vậy, và nếu không có sự việc đó xảy ra thì giờ đây cô và Kaito đã không thân thiết đến vậy. Mà trong đó cũng có lẽ là do cô mà ra. nếu cô để ý cái đèn giao thông thì Kaito đã không thay cô hứng chịu cú đâm trời giáng từ một chiếc xe tải và phải chôn chân trong cái bệnh viện tận 5 tháng trời. Bởi vậy nên cô phải chăm sóc hắn suốt rồi không biết từ lúc nào đã trở nên thân thiết như giờ. Nhưng cũng vì thế cô đã biết thêm nhiều mặt khác của hắn.

Hắn ghét cá, hắn coi cá như khắc tinh không thể tiêu diệt. Đó là lý do vì sao hắn luôn thức khuya, cốt là để tự kỉ trong góc và cầu cho toàn thể cá trên thế giới này bị tiêu diệt.

Hắn thích những món đồ lấp lánh, hắn thích nó vì trông nó vô cùng thuần khiết, lấp lánh đến mức thú vị. Nó tạo cho hắn một cảm giác lạ lùng, Dù có bị vỡ làm trăm, bị nhét vào nơi tăm tối nó vẫn lặng lẽ tỏa sáng,. Tựa như một thiên thần không bao giờ bị vấy bẩn dù đang chìm xuống bùn lầy.

Hắn là một playboy kì dị. Hắn thích những phụ nữ trẻ trung và trưởng thành. Họ tạo cho hắn cảm giác an toàn, và yên bình. Họ sẽ không đòi hỏi như những cô gái trẻ. nói chung là hắn thích họ chỉ do cái tỉnh bủn sỉn sẵn có.

Hắn ghét chụp ảnh. Lý do là hồi nhỏ hắn hay bị mọi người chụp lén, mà toàn tên nghiệp dư chụp, chỉ vì thế mà những bức ảnh đó được hắn cho là thảm họa. Góc chụp không đẹp, xong lại nhòe màu sáng. Liếc qua tưởng ma chứ chả phải người. Mỗi lần vậy hắn lại càng sợ phải nhìn mình trong ảnh, riết rồi thành sợ chụp ảnh luôn.

Và những điều khác nữa, vô vàn và vô vàn... Nó như những cái mảnh ghép lấp đầy cái khoảng phiền phức của hắn trong cô, khiến cô thấy hắn dễ thương, khiến cô thấy quý hắn muôn ngàn, nhưng hơn ai hết cô đã biết, bản thân không chỉ coi hắn là bạn...

- Shiho, chúng ta hẹn hò đi!

Đó là lời đầu tiên hắn nói khi bắt cô phải đợi ở công viên tận 2 tiếng đồng hồ sao? Bộ hắn không định xin lỗi, hay biện hộ gì sao? Hắn nghĩ chỉ cần như vậy là cô sẽ bỏ qua cho hắn sao? hắn nghĩ cô là ai chứ?

- Được thôi.

Nghĩ vậy nhưng câu nói tuột khỏi miệng cô lại làm cô thấy chán ghét bản thân hơn. Không biết cô là dạng gì mà nội tâm nói một kiểu, miệng nói một kiểu. Nhưng, cậu trả lời đó lại là câu trả lời mà cô... ưng ý nhất!

Chỉ đơn giản vậy thôi, cô đã trở thành người yêu của Kaito. Từ dạo đó, hắn chăm đến gặp cô hơn, và tất nhiên lần này thái độ của cô khác hẳn lúc trước. Dịu dàng hơn và... dễ thương hơn.

---

- Kaito, cá có rất nhiều chất đạm nên yêu cầu anh đừng có trốn ăn nữa

- Không, thà em giết anh còn hơn phải ăn cái thứ quái vật đấy.

Kaito quắc miệng nói, vẫn giữ khư khư cái góc nhà mà úp vào, còn cô, vẫn cố gắng chìa món cá ra trước mắt Kaito, nửa vì muốn tốt cho anh, nửa vì muốn giễu cợt anh một chút.

- Được, nếu anh muốn thế thì em đành chiều vậy.

Cô cười khẩy, cầm dao và mài chúng cốt để tạo nên những tiếng xoèn xoẹt đầy ma lực. Tức thì cậu bạn ngồi góc kia phải khóc thét lên khi bị cô kề dao ngay cổ, nhưng sợ thì sợ đấy nhưng cái dao chưa là gì so với con quái vật đang chín vàng trên đĩa kia.

Biết tính anh ngang bướng vậy, cô sớm đã chả chiều chuộng anh làm gì. Đúng là " chồng hư tại vợ" (...)

---

- Kaito, yêu cầu anh nhích ra ngay. Anh biết giờ đang là mùa hè không? Đã cho ngủ cùng thì nên biết điều chút chứ, đã thế còn đang giữa buổi trưa, nóng như lò thiêu này.

- Thôi nào, một chút thôi mà. Hơn nữa người em rất mát nên ổn cả thôi.

- Anh ổn nhưng em không ổn. Người anh nóng chết đi được.

- Thế mùa đông ai đã ôm chặt cứng lấy anh hả?

Nghe thế, cô đó bừng mặt, vặn vẹo

- Đó là mùa đông, nằm sát càng ấm chứ sao. Chứ mùa hè này nằm sát nhau ấm gì nỗi có mà luộc chín nhau thì có.

Nói rồi, cô quay sang cô đẩy Kaito nhích ra xa, nhưng cậu bạn vẫn cái thói bướng bẩm sinh mà kéo cô vào lòng. Cả hai cứ giằng co vậy thành ra cả buổi trưa chả ngủ được tí nào.

---

- Shiho, anh đói rồi...

Kaito nói, cằm cậu dính lấy cái mặt bàn và cái bụng không ngừng biểu tình quyết liệt. Trong lúc đó, Shiho vẫn đang lục xục trong căn bếp

- Thôi cằn nhằn đi, đã đến ăn ké rồi mà còn đòi hỏi- im lặng một lúc rồi mới nói tiếp- đợi một chút sắp xong rồi.... (giọng nhỏ)

Trong khi quay lưng về phía hắn nhưng dù vậy, Kaito vẫn có thể thấy rõ hai tai Shiho đang đỏ lựng. Trong cái đói cồn cào, nhưng nhìn cô thôi vẫn làm cậu thấy vui vui trong lòng.

- Dễ thương thật...

- Hả? Anh vừa bảo gì cơ?

- À không có gì...

----

- Kaito, anh thôi đòi hỏi được rồi đấy!

- Chỉ một cái thôi mà, có chết ai đâu.

- Biết là thế nhưng cũng phải có giới hạn, chưa gì đã động thủ như vậy ai mà chịu nổi chứ.

Kaito phồng má nhìn cô, tỏ vẻ khó chịu. Trong khi hai tay vẫn ôm lấy eo cô và kéo cô vào lòng. Còn cô, vẫn khuôn mặt đỏ lừng, xấu hổ đẩy mặt anh ra.

- Thôi nào hôm nay là kỉ niệm 100 ngày quen nhau, một nụ hôn em cũng không thể tặng anh sao? Suốt mấy ngày qua, ngủ chung cũng đã ngủ rồi ( chỉ là ngủ trưa cạnh nhau thôi, cùng lắm là ôm nhau ngủ chứ không làm gì nhá ) thế sao hôn lại không được?

Thấy anh có vẻ hơi tức giận, Shiho hơi đắm mình sầu tư rồi mặt đối mặt , nhắm chặt mắt, nói thật nhỏ cùng với gò má đỏ lựng:

- chỉ một cái thôi đấy,... và nhẹ nhàng nhá!

Anh gật đầu, cười toe rồi hôn lên môi cô một nụ hôn nhẹ. Xong lại coi biểu hiện của cô. Nhìn xoáy sâu vào đôi mắt xanh mơ hồ, khiến tâm trí cô như bị thôi miên. Dễ dàng chấp nhận một nụ hôn tiếp theo, lần này là một nụ hôn sâu.

---

- Chúc mừng sinh nhật em, Shiho yêu quý của anh!

- Khiếp, sến quá đấy

Shiho cười nhẹ, nhận lấy hộp quà từ tay Kaito, rồi để anh kéo đến bàn ăn đã bày đồ thịnh soạn

- Hề hề, thế nào? Đã yêu anh thêm chưa?

Anh nói, khi đã yên vị trên chiếc ghế đối diện cô, khoanh lỏng tay trên bàn và nhìn cô bằng đôi mắt khoái chí

- Với anh ....thì không bao giờ

Cô cười lại, bằng nụ cười mỉa mai và đôi mắt có phần khiêu khích. Đáp lại cô, chỉ là khuôn mặt dỗi hờn búng ra sữa của anh. thấy thế cô cười một cách thích thú rồi hơi nhướn người lên, khuỷu tay chống bàn, nói:

- Thật ra là có!

Kaito nhanh chóng đỏ mặt, tay che mặt quay đi chỗ khác để dấu đi cảm xúc lúc này của anh cũng như không nhảy bật lên và làm một số động tác... mất thể diện.

---

- Kaito, người con gái ấy là ai?

- hả? à.. ừm. Em họ của anh đấy mà

- Cô ấy tên gì?

- Aoko Morigakami ...

Cô mỉm cười nhẹ, rồi xà vào lòng anh

- ừm... Aoko - chan sao... tên nghe dễ thương đấy

- ...

---

- Kaito, sáng nay anh đi đâu thế?

Shiho nói, tay vòng qua cổ anh. Hôn nhẹ lên má anh.

- À... anh đi có công chuyện đấy mà.

Kaito có vẻ lắp bắp, đôi mắt cậu nhấp nháy liên tục, và đảo liên hồi. Thấy vậy, Shiho hơi im lặng rồi hỏi tiếp

- Mai là ngày gì đấy nhỉ?

- Hửm.... ngày 17 tháng 2 ... - Chợt như nhận ra cậu lén nhìn về phía tấm lịch và nói nhanh - là... sinh nhật em đúng không?

-... Ừm.

---

- Ring.

Tiếng tin nhắn vang lên, phá tan bầu không khí giữa cô và anh. Nhanh chóng, Kaito lôi điện thoại ra, quay về phía khác và kiểm tra ngưởi gửi. Một lúc sau thì quay lại phía cô, lắp bắp.

- Xin lỗi, anh có hẹn... mất rồi

- Với ai thế?

Shiho gặng hỏi, đôi mắt xanh sáng lên một cách kì lạ

- Là... sếp của anh đấy mà

- ... ừm

Ngay sau khi được chấp thuận, Kaito nhanh chân dời khỏi. Còn cô, vẫn đứng đấy. Hơi dựa mình vào thân cây bên cạnh. Có thể là cô nhìn nhầm những tên người gửi hiện trên điện thoại chả phải là... tên cô em gái họ của anh sao?

---

Căn phòng chìm dần vào một màn đêm, ảnh đèn trong phòng đã không sáng khi chủ nhân của nó chả buồn bật nó lên. Người thiếu nữ tóc nâu đỏ, ngồi đơn độc trên gi.ường, quay mắt về phía cửa sổ mở toang, gió cuộn mình bay vào, se se lạnh.

Đôi mắt xanh vô định, tối sầm như đang cố tìm kiếm hình bóng nào đó ngoài kia, Và như quên đi chiếc thoại vẫn đang dồn dập tiếng chuông thông báo có cuộc gọi đến. Dòng chữ Kuroba Kaito trên nó, cũng dần trở thành một dòng trắng xóa trong tầm thức của cô. Ngay lúc này đây cô muốn quên đi nhanh cái tên này - cái tên của người đã phản bội cô, bằng chứng là chủ nhân của cái tên đó đã hôn chính " cô em gái họ " ngay trước mặt cô ( hay là lén hôn sau lưng cô nhỉ?)

Cô hơi nghiêng đầu, cố lục tìm trong quá khứ xem, mình làm sai cái gì, mình không đúng chỗ nào để giờ phải hứng chịu sự lừa dối từ anh? hay là do cô đã quá tin tưởng anh? Quá yêu anh?

- Kính coong.

Tiếng chuông cửa vang lên, thúc dục. Nhưng cô vẫn cứ trầm mình ngồi yên trên gi.ường, đôi mắt đã có chút sắc, tuy nhiên vẫn không có chút động đậy, vẫn nhìn về phía những vì sao ngoài trời, vẫn như đang kiếm tìm một cái thứ gì đó.

Thế rồi, tự lúc nào cánh cửa phòng cô đã mở, sau một tiếng tách, căn phòng như được dội ánh sáng, chúng tràn lan khắp phòng và như tràn cả vào trong cô, khiến cô hơi giật mình quay lại. Là... Kudo Shinichi.

- Shinichi? Sao cậu lại ở đây?

- Tớ đã ở đây được 10' rồi đấy.

Cậu nói, khóe môi khẽ bật lên, tạo thành một nụ cười khẽ và nhẹ nhàng

- Vậy sao không lên tiếng?

- Vì ai đó đã trầm mình thương nhớ về một kẻ đã phản bội mình.

Shiho hơi ngạc nhiên, mắt cô mở to và lại trùng xuống

- cậu biết rồi sao?

Shinichi chưa vội trả lời, cậu bước những bước đều đến bên gi.ường cô và ngồi xuống, quay sang nhìn cô, mỉm cười

- Ừ, ban sáng tở có trông thấy cái vụ đó...

Cô cười nhẹ, một cách khinh miệt, không phải khinh cậu mà là khinh chính bản thân cô, đã để cậu trông thấy cái cảnh tồi tệ đấy.

Shinichi cũng hiểu ý co, cậu quay mặt nhìn vào tường. Đôi mắt nâu của cậu tối lại, khuôn mặt ngây thơ trở nên nghiêm túc hơn:

- Lúc đó, tớ đã mừng cho cậu.

- Hửm?

- Tớ biết cậu yêu tớ.

Nghe vậy, Shiho không nói gì thêm. Cô muốn im lặng để nhường chỗ cho Shinichi nói tiếp.

- À không, phải nói là do cậu đã nói cho tớ biết mới đúng.

Cô cười nhẹ, đúng rồi. Chả phải chính cái lúc đó cô đã thổ lộ lòng mình cho cậu biết sao. Là cái lúc cô quay ngược thời gian khi cô mong muốn có thể thay đổi định mệnh đó sao. Giờ nghĩ lại, cô trông thật thảm hại khi bị thất tình tận 2 lần nhỉ?

- Tớ đã rất lo cho cậu. Tớ sợ cậu sẽ vì vụ tình cảm mà sao nhãng, mà hành động dại dột

- Cậu nghĩ tôi thảm hại vậy sao, Shinichi?

Cô nhanh chóng ngắt lời cậu, đôi mắt trở nên đanh thép, nhưng dù vậy, Shinichi vẫn chỉ cười rồi nói tiếp

- Tớ mừng là sau đó cậu đã tìm được người yêu mới và tớ thực sự đã nghĩ cậu và hắn sẽ lấy nhau nữa kìa..

- vậy à...

Cô cười nhẹ. Nếu được nghe câu nói này trước khi hắn phản bội cô thì có lẽ cô cũng đã thấy hạnh phúc. Đã để bản thân được tưởng tượng một cách thoải mái, nhưng giờ. Nghĩ đến nó, chỉ làm cô muốn bật khóc.

Cô thất thần, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp mình. Cánh tay lớn của một người đàn ông ôm lấy cô, thật nhẹ nhàng. Mùi hương bạc hà quen thuộc lại phảng phất nơi sống mũi, khiến cơ thể cô run lên nhẹ. Nhìn lên và nhận diện tên đang ôm mình. Vẫn là Shinichi. Cậu đang ôm cô như lúc cô là Haibara. Như lúc cô đang run sợ khi ở gần bọn tổ chức.

- Shinichi..?

- một lúc thôi, tớ muốn được an ủi cậu. Chỉ một chút thôi.

Khuôn mặt cô giãn ra, Không buồn mà chỉ thấy thanh thản. Cô ôm lấy cậu, và một giọt nước mắt khẽ rơi. Rồi hai giọt và nhiều hơn. Cô thấy mắt mình cay cay, cùng với khuôn mặt nóng ran, ngực cô giờ thắt lại một cách đau đớn. Cô thổn thức, tiếng khóc của cô thật nhẹ nhàng hòa quyện vào không gian trong căn phòng. Như để làm trôi đi những đau đớn. Bàn tay cô siết chặt lấy áo Shinichi. Miệng cô cố gắng nói, xen kẽ những tiếng nấc nhộn nhịp

- Cám ơn cậu...

Sau lần đó, cô quyết định dời khỏi đó. Và đến Anh định cư. Chuyện này cô không nói với ai. Bởi cô sợ nếu nói ra, anh sẽ biết và tìm cô. hoặc không....

Tính đến đó đã 1 năm. Cuộc sông bên Anh của cô không gặp khó khăn gì mấy ngoại trừ việc phải làm quen với con người nơi đây. Ở đây cô có quen Hakuba Suguru, cũng là người lai giống cô. Ở đây, cậu đã trở thành người bạn thân của cô.

Cậu rất tốt bụng, luôn là người biết thấu hiểu cho cô. và cô mừng vì điều đó.

---

- Cám ơn cậu, cuối cùng thì tớ đã tìm ra cô ấy rồi!

- không có gì, chúng ta là bạn mà.

- Ừm...

- Mà này ..

- Sao?

- Đừng mắc thêm sai lầm nào nữa đấy

- Ừm, biết mà

Đầu dây bên kia cúp máy. Mọi thứ lại chìm trong sự tĩnh mịch

- Xin lỗi, Shiho...

---

Hắn phóng xe khắp cửa tiệm này đến cửa tiệm khác, chỉ để tìm ra những bông hồng xanh. Và rồi sau 2 tiếng, cuối cùng cậu cũng mua được một bó hoa vừa ý. Cậu cầm bó hoa trên tay, nhìn những bông hoa vẫn khoe sắc, nở rộ đẹp một cách kiêu sa. Sớm thôi. Cái nút thắt kia sẽ được cậu tháo ra. Sẽ sớm thôi, cậu sẽ khiến cô trở lại. Trở lại vòng tay này. và chấp nhận làm vợ anh. Vì đã 1 năm rồi, đây là lúc cậu đặt dấu chấm hết cho cuộc tìm kiếm gần như vô vọng này. Đã đến lúc cậu phải cho cô hiểu ra tất cả.

Chiếc xe đỗ lại trước một bãi cỏ lớn, xanh trải dài đến ngút ngàn, mùi thơm nơi thảo nguyên bay vờn trong gió, như làm xoa dịu sự bối dối trong hắn.

Hắn xuống xe, chỉnh lại bộ đồ vest đang mặc, soi mặt mình trong gương để chắc chắn vẻ đẹp của bản thân vẫn hoàn hảo như ngày nào.

Xong xuôi, cậu đi xuống nền cỏ, mắt dáo dắc tìm hình bóng quen thuộc. Và rồi, cậu đã trông thấy cô. Đang đứng quay mặt về phía đường chân trời, mái tóc nâu đỏ giờ đã dài quá vai, bay phất phới trong gió. Chiếc váy trắng ngần cũng bay theo, Như đang cố hòa mình cùng gió được hiến dâng một phần sắc trắng cho cái thảo nguyên trải dài như vô tận này.

Thấy cô, cậu thấy lòng mình rộn ràng, khó khăn lắm mới có thể cất lên tiếng gọi mà suốt bao năm nay anh đã trông chờ chủ nhân của tên gọi đó

- Shiho...

---

Hôm nay cô được Hakuba rủ đi chơi, hẹn gặp trên thảo nguyên nắm phía đông công viên Jacker. Đã 30' trôi qua, cô vẫn kiên nhẫn chờ, nhưng không hề thấy cậu ta đâu cả. Toan về luôn thì cô nghe thấy có ai đó gọi mình. Chắc mẩm là Hakuba nên cô định quay lại mắng hắn một trận nhưng khi quay lại, nhìn người đó thì toàn thân cô như có dòng điện chạy qua, khiến cô bất động.

- K..Kaito

Vẫn gương mặt quen thuộc, nhưng giờ đã chín chắn hơn, trưởng thành hơn và không kém phần quyến rũ hơn.

Mắt cô như bị dán chặt vào người đàn ông đó, và bó hoa hồng xanh được hắn nâng niu trên bàn tay đầy nam tính.

Bán tin bán nghi, một phần trong cô mong đây chỉ là một giấc mộng song vẫn có ý muốn đây là sự thật. Sự thật rằng anh đã đến đây tìm cô, sự thật rằng người trước mắt không phải do quá nhớ mà hoang tưởng.

Thế rồi, thân ảnh chuyển động, nó chạy đến chỗ cô. Đối diện và cách cô không quá một bước nhỏ. Anh nhìn cô, bằng đôi mắt đầy yêu thương. Ánh nhìn như đang muốn nung nóng lại trái tim sớm đã trở nên băng giá này

- Shiho,... anh nhớ em.

- Tại sao anh lại ở đây

Cô hỏi, như muốn gạt đi câu nói vừa rồi của anh, cô không muốn chỉ vì câu nói đấy mà ngu muội rung động bởi anh lần nữa, để rồi lại bị phản bội.

- Hãy nghe anh...

Lần nữa, anh không trả lời cô ngay mà thay vào đó là một câu giải thích cho sự việc đã xảy ra cách đây một năm

- Aoko chính thật là em họ của anh.

Cô cười ngu. Anh còn muốn lừa cô đến bao giờ? Nghĩ đến đó, cô chợt giật mình khi một tờ giấy đột nhiên xuất hiện trước mặt cô. Nó là giấy chứng nhận họ hàng đã được đóng dấu đỏ. Và nó có ghi Aoko là em gái họ hàng xa của anh

- vậy tại sao..?

- Lúc đó, anh không có hôn cô ấy. Chỉ đơn giản là kiểm tra xem em ấy có ốm không thôi

- hả?

Cô gần như hét lên, Biết cô sẽ như vậy nên Kaito nói thêm

- Lúc đó, không phải anh lén lút gì, thực chất chỉ muốn chuẩn bị quà cho em, vì ngày sinh nhật em cũng là kỉ niệm ngày yêu của chúng mình, nên anh nghĩ em ấy là con gái sẽ hiểu thứ em muốn.

- Chả phải trước giờ anh vẫn tự mình làm sao?

- Ừm, đúng, nhưng đó là sinh nhật em. Còn ngày lễ kỉ niệm kia vô cùng quan trọng nên anh muốn nó hoành tráng hơn...

Cô nhăn mặt, bản thân không muốn dễ dàng tin như vậy, nên vẫn ngang bướng vặn vẹo

- Được, cứ coi là vậy đi. vậy anh sẽ làm gì sau khi giải thích xong chứ

- Anh... sẽ cầu hôn em.

Anh nói, rồi chìa bó hoa ra trước mặt cô, trong có gài thêm một hộp nhỏ hình trái tím, không cẩn mở cô cũng biết trong đó có gì

- Anh nghĩ tôi còn yêu anh sao?

- Anh tin... em sẽ không yêu ai ngoài anh.

Cô gần như muốn bật cười. Nói thêm

- Vì cái gì mà anh có thể tự tin vậy hả?

Thấy khuôn mặt cô có vẻ đã thoải mái hơn, anh cũng nhanh chóng cười toe và chìa ra cái danh bạ đã có sẵn trên màn hình điện thoại, và trong đó có số của Hakuba Suguru. Vậy ra trước đến nay, tên bạn thân cô vẫn luôn lén cô làm gián điệp cho Kaito sao?

- Anh chỉ mới quen cậu ấy có 1 tháng gần đây. Cũng nhờ dịp họp mặt của các tài năng thiên bẩm tổ chức tại Tokyo thôi.

Như hiểu ý cô, anh nhanh chóng giải thích

- oh..

Thì ra là cái lễ hội mà cô đã từ chối không dự do sợ sẽ chạm mặt anh ở đó.

- Mà đừng nhắc đến hắn nữa. Vậy giờ em đồng ý làm vợ anh nhé?

Cô cười mỉa mai rồi quay gót bước

- Còn lâu.

- Ý vậy là sẽ có lúc em đồng ý hả?

Kaito nhanh chóng chớp lời, cậu khoái chí nắm lấy tay cô, cảm giác có gì nhồn nhột, cô giựt tay lại và kiểm tra thì chiếc nhẫn đã ở trên ngón áp út của cô tự lúc nào.

- Anh..

Cô quay phắt lại, toan mắng anh thì anh đã lấp đầy mắt cô bằng hình ảnh bàn tay anh, đặc biệt nơi ngón áp út đã cỏ sự xuất hiện của chiếc nhẫn trạm khắc bằng vàng tinh xảo, cùng cặp với cái nhẫn trên tay cô

- Vậy là đồng ý rồi nhé

- Cái gì chứ đây là cưỡng ép, cưỡng ép đấy!

Cô gằn mặt, nói lớn nhưng Kaito bịp tai và lắc lư người ra vẻ trẻ con

- Không biết.. không biết... miễn là cái nhẫn đã được đeo lên tay thì cũng như là đã đồng ý làm vợ anh rồi há..

Và chạy mất, khiến cô tức mình đuổi theo

- Này.. ít nhất cũng phải nghe người ta chứ... tên ngốc này.

The end
 
ss thích fic 1 hơn fic 2. Theo ss, chủ đề trong fic 1 này khá thú vị. Tuy nhiên, nếu em có thể chỉnh sửa về lỗi type, về dấu câu thì fic sẽ hay hơn nhiều.
"Trân thành và đầy yêu thương, tuy chỉ là do không thể hiện ra ngoài mà thôi"
Câu văn này hơi rối, nếu lược bớt một số từ đi thì sẽ hay và rõ nghĩa hơn.
=> "Chỉ là không thể hiện ra ngoài mà thôi."
Câu "nhìn cô bằng nửa con mắt" ss thấy cụm từ này dùng để ám chỉ cái nhìn khinh thường, có gì đó không hợp với ngữ cảnh.
Shinichi coi Shiho là bạn tốt, luôn có một sự tôn trọng riêng dành cho Shiho
=> không nên dùng cụm từ này.
"Cô dời khỏi phòng ngủ và nhanh chóng sửa soạn, Suy cho cùng..." => rời .
Nếu là dấu phẩy thì không cần viết hoa.
Lỗi type trong fic em nhiều thật :3
Shiho tỉnh dậy, căn phòng tối đập ngay vào mắt cô, Cô ngạc nhiên, ngồi thẳng dậy. Dáo dác nhìn xung quanh. Trời đã tối và, nổi lẩu vẫn tiếp tục xôi xục trước mặt khiến cô vôi vã tắt bếp.
=> lỗi type, dấu câu, chủ ngữ trong câu.
Túm lại, thích fic 1 hơn 2. Cặp đôi ShiKai là cặp em yêu thích, nhưng ss thì không có ấn tượng lắm. GinShi sẽ là lựa chọn thú vị hơn với ss.
Mừng em đã hoàn fic! Mong rằng những fic sau em sẽ viết hay hơn. Tình tiết trong fic em khá ổn, nội tâm cũng OK, chỉ có điều em chưa chăm chút nhiều cho fic, câu từ cần mạch lạc rõ ràng hơn, lỗi type càng hạn chế càng tốt. :3
 
- đầu tiên, em xin được chào buổi tối ss
- Cám ơn ss đã chiếu cố cho em và chỉnh sửa những khuyết điểm của em
:KSV@03:
Sau em sẽ cố gắng nhiều hơn nữa ạ.
- Và xem chừng fic 1 của em lại được thích hơn fic 2 ( có chút hơi buồn :KSV@17:)
Nhưng dù sao thì em trân thành cám ơn ss đã để ra chút thời gian để đọc fic của em. Yêu ss nhất nhất:KSV@03:
P/s: lâu rồi không gặp ss nhớ quá :KSV@11:
 
×
Quay lại
Top