[Shinran Longfic] Nước Mắt Quá Khứ

DungKim0829

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
27/7/2017
Bài viết
51
[Shinran Longfic] Nước Mắt Quá Khứ

Author:
@DungKim0829 and @Someoneuknow07

Status: Ongoing

Rating:
T

Disclaimer: Nhân vật thuộc về tác giả Aoyama, nhưng trong fiction này sẽ do tôi định đoạt


Genres: Romance, Fanfiction

Warning: Không được mang fic đi khi chưa có sự đồng ý của tác giả.

Summary:
Tình yêu có rất nhiều cách để thể hiện. Nhiều người thể hiện sự yêu thương của mình qua từng hạnh động ấm áp. Cũng có nhiều người tỏ ra lạnh lùng, chán ghét...Nhưng luôn nhìn về phía sau người họ yêu. Vì một vụ tại nạn không rõ nguyên nhân, Conan đã bị mất trí nhớ vĩnh viễn. Và từ đó, cậu sống trong sự đau đớn về tinh thần và thể xác. Người con gái ghét cậu vì đã nói dối, hành hạ cậu, khiến cậu trải nghiệm cuộc sống địa ngục trần gian. Liệu cậu có thể khôi phục lại trí nhớ, đánh bại tổ chức, và sẽ lau nước mắt của cô gái ấy mỗi khi về đêm.


 
[Shinran Longfic] Nước mắt quá khứ

Chapter 1: Đánh mất

Tình yêu là gì?

Nó đơn giản chỉ là một thứ cảm xúc dùng để đánh lừa người khác...

Đối với cậu là vậy, phải không Shinichi?

oOoOoOo

"Rào rào"

Tiếng mưa rào ở ngoài đường nghe rất nặng tai. Chưa hết, bây giờ cũng đã khá muộn, gần đến giờ ăn tối rồi mà vẫn chưa thấy Conan đâu. Em ấy đi từ sáng sớm tới bây giờ rồi, điều đó khiến tôi thật sự rất lo lắng cho em ấy. Tôi và bố tôi bỏ bữa, nhanh chóng cầm chiếc dù màu đen rồi phi thật nhanh ra ngoài. Chúng tôi, có lẽ là hai con người duy nhất đang đi ở trên con đường này vì thời tiết bây giờ rất lạnh, có lẽ những người hàng xóm đang ở nhà và ủ mình bên chiếc chăn bông rồi. Chúng tôi đi đến từng con phố, từng con đường ở khắp thành phố và không quên gọi những tiếng gọi cao vút đến chói tai như: "Conan ơi, em ở đâu?". Sau hơn hai giờ tìm kiếm, lúc này trời bắt đầu chập tối, những cơn mưa rào gần như đã tắt hẳn, tại một con hẻm nhỏ nào đó, tôi nhìn thấy một cậu bé rất giống Conan, nhưng không thấy đeo kính. Khuôn mặt cậu bé ấy ánh rõ lên vẻ buồn bã, tuyệt vọng. Đôi môi tái nhợt, chắc rét run vì lạnh quá đây. Quần áo từ sáng giờ ướt nhẹp, ăn mặc như thế không bị cảm lạnh mới lạ. Tôi và bác Mouri tới gần cậu bé, rồi tôi nhanh chóng ôm chầm lấy cậu bé vì tôi rất nhớ cậu ấy. Tôi ôm cậu bé ấy rất lâu, sau khi ôm, tôi rủ Conan rằng mình về nhà thôi, nhưng Conan nói một câu khiến cho trái tim tôi như quặn thắt lại:

"Chị....là ai? Em không biết chị, tại sao chị lại... ôm em?" Cậu bé hướng đôi mắt xanh dương nhìn tôi. Ánh nhìn này, khuôn mặt ngỡ ngàng này, chắc chắn, lời nói mà Conan nói ra không phải nói dối. Lúc đó, chính bản thân tôi còn không thể hiểu nổi rằng cảm xúc lúc đó của tôi như nào. Ngỡ ngàng? Không, hơn thế nữa. Thất vọng? Không phải.... Đó chắc hẳn là một cảm xúc nào đó, một cảm xúc ngạc nhiên đến nỗi không thể diễn tả bằng lời được.

Tôi như không tin vào sự thật, điều đó khiến tôi khóc rất nhiều. Tôi khóc vì người em mà bấy lâu nay tôi có vô vàn kí ức, cảm xúc với nó bỗng nhiên tan biến hết chỉ sau một ngày. Khuôn mặt thông minh, bộ đồ này... chắc chắn đây là Conan, không phải một cậu bé khác. Nhưng có thể, từ buổi sáng đến giờ, có lẽ đã có một thứ gì đó tác động lên kí ức của cậu bé, hoặc Conan đã gặp một tai nạn nào đó không rõ nguyên nhân.

Tôi cố gắng nở nụ cười tươi, rồi giới thiệu bản thân mình, tên tuổi cũng như mối quan hệ của mình với Conan với hi vọng cậu có thể gợi được những kí ức, hoặc nhớ ra gì đó. Nhưng cuối cùng, câu trả lời mà tôi nhận được như sét đánh ngang tai:

"Em không biết chị đang nói cái gì cả. Em không hề nhớ đến những kí ức chị đang nói. Có khi nào chị nhầm em thành ai rồi không?" Cậu bé ngước nhìn lên tôi với ánh mắt kiểu như không hiểu chuyện gì đang diễn ra xung quanh mình rồi. Chắc chắn phải có ai đó, ai đó đã h.ãm hại cậu bé, rồi kết quả thành ra thế này. Tôi, Mouri Ran đây biết được thủ phạm là ai thì nhất định không thứ tha cho đâu.

Tôi vô thức ôm Conan một cái ôm vô cùng ấm áp với hi vọng tâm hồn em sẽ đỡ lạnh hơn phần nào. Đôi môi em bắt đầu nở những nụ cười tươi, điều đó khiến tôi rất đau lòng. Dù sao bây giờ em có vẻ vẫn chưa ăn tối, tôi phải cho em ấy ăn gì đó khẻo em chết đói mất.

.
.
.
Khi Conan mất trí nhớ đi, em gần như mất hoàn toàn tính cách lanh lợi, thông minh hơn các bạn cùng lớp như mọi khi nhưng thay vào đó là tính cách đôi khi quá đỗi trẻ con khiến tôi rất thích. Bữa cơm hôm đó đối với tôi chưa trọn vẹn như mọi hôm, nhưng vậy là đủ rồi. Nhất định, tôi phải lắp đầy lại mảnh ghép kí ức mà Conan đã đánh mất, nhất định tôi phải làm được điều đó.

Tôi gọi bác tiến sĩ, Haibara đến thăm và nói rằng Conan hiện đang bị mất trí nhớ khá nặng. Sau khi họ nghe được tin đó, họ không hề bất ngờ như tôi, mà thay vào đó lại hốt hoảng, sợ hãi lộ một chuyện gì đó. Xét về thái độ của họ, tôi bắt đầu bán tính bán nghi, rồi thầm nghĩ:

"Nhất định phải có gì đó sai sai ở đây. Nhìn họ là biết, họ phải giấu gì với mình, mà chuyện đó khả năng cao lại liên quan đến Conan."

Đêm hôm đó, tôi theo dấu bác tiến sĩ và bé Ai về nhà để theo dõi. Về đến nhà, bác tiến sĩ mở lời:

"Khổ rồi, Shinichi mà bị mất trí nhớ như này, thì nhiều khả năng tổ chức sẽ lần ra dấu vết mất. Lúc đó, không khéo những người xung quanh Shinichi đều bị tổ chức giết hết."

"Vâng, đúng vậy. Kudo bình thường vốn rất cẩn thận thì thôi, cũng yen tâm được vài ba phần rồi. Nhưng khi cậu ấy bị mất trí nhớ, thì trách nhiệm của chúng ta trong việc giữ danh tính của cậu là rất lớn. Phải làm thế nào cho hay, để cậu ấy vừa biết mình là Kudo Shinichi càng sớm càng tốt, mà vẫn cẩn thận không để bị lộ." Ai nhìn bác tiến sĩ, nói với giọng rất nghiêm túc và chứa đầy bí ẩn.


Khoan đã, họ vừa nói cái gì cơ? Kudo... Shinichi bị mất trí nhớ? Không lẽ.... họ đang ám chỉ Conan? Không....không đúng. Kudo Shinichi là hai người khác nhau mà, phải không? Shinichi.... không bao giờ nói dối mình cả, nhất định như vậy.

"Khổ thân, ngày trước cậu ấy đã may mắn bị teo nhỏ lại thành học sinh lớp một, bây giờ lại mất trí nhớ nữa. Đúng là một con người có quá khứ đau buồn..." Bác tiến sĩ nói với giọng buồn một cách rõ rệt, tỏ vẻ thương xót đối với Shinichi.

Mọi chuyện.... đã quá rõ ràng rồi.....


Shinichi đã lừa dối, à không, lừa dối tôi một cách trắng trợn như vậy......

Cậu có biết, bây giờ tớ đang nghĩ gì không, Shinichi?


Tôi đau buồn quay gót lại, vô vọng hướng về phía nhà mình. Tôi quyết định rồi, tôi sẽ đối xử tệ với nó, chẳng thèm quan tâm tới nó nữa. Như vậy, nó mới hiểu được, cảm giác của con người khi tình thương bị thiếu đi. Như vậy, nó mới hiểu được, tôi đã cảm thấy thế nào trong suốt thời gian bị Shinichi bỏ đi. Như vậy, nó mới hiểu được, cảm giác cô đơn đáng sợ như nào.....

"Chị về rồi à?" Đứa trẻ nhìn tôi với khuôn mặt ngây thơ, ánh mắt nói rõ lên tính cách của một đứa trẻ trong đó.

"Ừ, chị lên phòng nghỉ một lát...." Tôi chào lại với giọng nói lạnh lùng, không một chút tình thương. Tôi nhanh chóng lên phòng, đóng cửa lại. Bỗng, một giọt, hai giọt.... bắt đầu rơi từ khóe mắt của tôi. Tôi, khóc sao? Tôi khóc vì thương người con trai ấy quá, hay vì thấy rằng bản thân tôi quá ngu ngốc? Tôi... tại sao tôi vẫn không thể chấp nhận sự thật hiển nhiên đó? Có lẽ, tôi đã quá yêu cậu ấy rồi. Tôi yêu cậu ấy đến nỗi, tôi không thể nhìn thấy con đường của chính bản thân mình nữa mà lạc lối vào một ngõ cụt. Cậu ấy đã lừa dối tôi, lừa dối mà không hiểu cảm xúc của người khác. Lúc nào cũng luôn mồm tỏ ra quan tâm đến tôi, cuối cùng... đây là quan tâm sao? Quan tâm mà để người khác khổ đau như này? Cậu ấy còn rất hèn hạ. Hèn hạ đến nỗi dám lợi dụng tình yêu của tôi, thừa biết tính cách của tôi rất ngu ngốc mà lừa dối tôi. Giá như, cậu có thể lau nước mắt cho tớ thì tốt biết mấy, Shinichi nhỉ?





 
Hiệu chỉnh:
Chapter 2: Đau vì yêu

Hãy luôn luôn mang poker face,

Bởi không ai đọc ý nghĩ của tôi.

Cậu chắc giỏi điều này lắm!

Quen đeo những mặt nạ giả dối rồi.

Dù tôi cố gắng kiềm chế

Nhưng cuối cùng.... cậu lại làm vỡ nó!

oOoOoOo


Tôi giờ như người mất hồn, tôi thật sự không biết phải đối mặt với cậu ta như thế nào. Tôi có nên tạm gác mọi chuyện sang một bên và chăm sóc cho cậu ấy không, dù sao cũng không còn một ký ức nào. Cảnh sát đang điều tra nguyên nhân gì khiến Shinichi bị mất trí nhớ. Theo thông tin điều tra, thì có một chiếc xe đã tông vào cậu rồi bỏ chạy. Thật độc ác, đúng là coi thường mạng sống người khác.

Tôi đã làm theo những gì tôi muốn; tôi sẽ không quan tâm đến cậu. Tôi tránh xa cậu, tôi tìm cách để có thể đánh cậu mỗi khi tôi muốn. Tôi không nấu cơm cho cậu để cậu đói đến run người. Tôi hành hạ cậu, cho cậu biết sự cô đơn mà tôi trải qua mỗi khi tôi nhớ về cậu. Nhưng tại sao, tôi lại rơi nước mắt chứ? Hắn lừa dối tôi, hắn không tin tưởng tôi, thế thì tại tại sao tôi lại khóc? Mouri Ran, cô đã quá ngu ngốc rồi.

2 giờ sáng, tôi khát nước nên đi ra ngoài lấy nước, chợt thấy phòng của bố tôi vẫn còn sáng. Tôi bất giác tiến đến và hốt hoảng khi nghe được cuộc trò chuyện của bố tôi với ai đó. Chuyển hàng, cuộc họp, chuột, Vermouth, và Gin? Bố tôi rốt cuộc đang nói về chuyện gì vậy? Trong lòng tôi có cảm giác bất an, để tránh bị phát hiện, tôi nhẹ nhàng về phòng và cố gắng ngủ cho đến sáng. Conan đi chơi với bọn trẻ, bố tôi có việc đi ra ngoài, chỉ còn tôi ở nhà. Tôi suy nghĩ những điều mà bố nói. Nhưng tôi nghĩ chắc có lẽ bố đang điều tra về vụ án liên quan đến rượu, hoặc đại loại thế. Còn lâu cậu ta mới về, và khi cậu ta về, tôi sẽ trở thành một mụ phù thủy bắt nạt trẻ con. Thở dài trong nảo nề, tôi rủ Sonoko đi mua sắm.
.
.
.
.
Tôi gặp những người bạn cùng tuổi, họ nói tôi là một thành viên của Detective Boys và đã phá được rất nhiều vụ án cho cảnh sát. Cô bạn Ayumi không biết vì sao cứ nắm tay tôi, khiến cho Genta và Mitsuhiko nổi giận. Còn Haibara, một người khá là lạnh lùng và chỉ đứng đó cười khinh bỉ tôi. Chúng tôi chơi đá banh, và tôi ngạc nhiên về chính bản thân mình. Thật không ngờ khả năng chơi bóng của cậu lại tuyệt vời đến như vậy. Những người khác nói tôi là một thiên tài, thông minh nữa. Tôi cũng chỉ gật đầu rồi cười; tôi không thể nhớ bất kỳ điều gì. Tôi cảm thấy rất buồn khi những người nói quen tôi nhìn nhau và lắc đầu vì tôi không thể nhớ họ.

"Tách"

Có ai đó khóc? Tôi nhìn xung quanh nhưng không thấy gì cả. Nhưng cảm giác đó rất thật, có người vừa rơi nước mắt. Là ai? Tại sao tim tôi lại đau khi nghe âm thanh đó? Tôi đau đầu quá, làm ơn, hãy biến mất đi....

"May quá, cậu tỉnh rồi" Ayumi nở nụ cười nhẹ nhỏm. Tôi đã ngất đi và được bác Agasa đưa vào bệnh viện Haido. Trong khi bác tiến sĩ đang nói chuyện với bác sĩ, tôi cứ nhìn ra phía cánh cửa như đang chờ ai đó tới vậy. Tôi không biết bản thân đang chờ ai, chỉ biết rằng sự xuất hiện của người đó sẽ khiến tôi vui vẻ hơn. Mitsuhiko thắc mắc tại sao trên người tôi có nhiều vết bầm tím, tôi vội vàng che lại. Đây là những vết thương do chị Ran gây ra, tôi không biết mình đã làm gì sai khiến chị ấy giận đến như vậy. Nhưng mỗi khi đánh, chị ấy không nhìn thằng vào mắt của tôi. Tôi còn cảm nhận được những giọt nước nóng trên tay mình. Tôi biết chị không muốn, và vì thế, tôi luôn cắn răng chịu đựng những cú đánh tưởng chừng như xương tôi muốn nát vụn. Chị rất quen thuộc, và nhìn chị khóc khiến tôi rất đau. Tuy chỉ tỏ ra vẻ mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng tôi biết chị rất cần người để chị than vãn, cần người quan tâm chị. Và tôi, dù cho có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ bên cạnh để bảo vệ chị. Haibara run người khi có vài người mặc áo đen đi ngang qua, cô ấy kéo tay bác tiến sĩ ra chỗ khác và thì thầm. Cả hai người có vẻ rất lo sợ và nhìn về phía tôi.
.
.
.
.
"Bác tiến sĩ, chúng ta phải đưa cậu ấy đi ngay. Bọn chúng đang ở đây" Haibara nói trong sợ hãi. Gin, Vodka, và Vermouth đang ở đây, bọn chúng có ý định gì chứ? Không lẽ...Kudo? Không được, không thể để bọn chúng biết Edogawa Conan chính là Kudo Shinichi, không thì mọi người sẽ bị giết mất. Bác Agasa cố gắng làm thủ tục xuất viện nhanh nhất có thể, còn tôi mau chóng liên lạc cho Hattori. Cái ngày mà cuộc chiến đẫm máu, tàn khốc ấy ngày một đến gần hơn, và đến nhanh hơn là cô tưởng tượng.

Ran rất lo lắng, cậu ta nhập viện? Khoan đã, tại sao lại phải lo lắng, cậu ta có làm sao thì cũng chẳng liên quan đến cô. Nhưng sao, tim cô như thắt lại. Phải, hắn là Kudo Shinichi; người cô yêu. Một kẻ lừa đảo, bịp bợm, cô thật ngu ngốc khi yêu hắn.

"Vermouth, giải thích đi. Xác thằng nhóc đó ở đâu?" Gin tức giận với Vermouth. Mặc dù không thể ngờ rằng có người lại sống sót sau khi uông thuốc APTX 4869. Nếu như không nhờ boss cung cấp mẫu DNA thì tổ chức sẽ bị hủy diệt mất. Đã giao nhiệm vụ xử lý thằng nhóc cho Vermouth, nhưng mà chết thì phải thấy xác. Vermouth vẫn im lặng, lúc nãy nếu như không nhanh chân đánh lạc hướng, thì Silver Bullet đã bị phát hiện rồi. Boss lên tiếng khiến cho mọi người im lặng ngay lập tức.

"Ta tin tưởng Vermouth, không cần phải lo. Mặc khác, hãy lo chuẩn bị tiền đi, 2 tháng sau hàng đến đấy. Vì là hàng lớn nên đích thân ta sẽ ra nhận bột. Ta không muốn bọn chó săn đánh hơi được vụ này" Boss nói với giọng khiến cho Gin cũng phải run sợ. Gin đã đi theo người đàn ông này từ khi còn nhỏ nhưng chưa thật sự xuất đầu lộ diện với những vụ giao dịch nào. Nhiều khi cũng thể hiểu được ông ta rốt cuộc đang nghĩ gì.
.
.
.
.
Tôi được bác tiến sĩ đưa về nhà trong sự mệt mỏi, chị Ran không có ở nhà, ông bác cũng không. Sao tôi cảm lấy cô đơn quá. Tôi nhìn ra cửa số rồi nhìn đồng hồ, đã 8 giờ tối rồi chị ấy chưa về. Rồi 10 giờ... 12 giờ...1 giờ, chị Ran và bác Mouri vẫn không thấy đâu, cho đến khi cánh cửa mở ra. Chị ấy đây rồi, người chị mất thăng bằng và ngã xuống. Đôi chân nhỏ bé của tôi nhanh chóng chạy đến bên chị, mùi rượu ngay lập tức đi vào cánh mũi tôi; chị say sao? Tôi đặt tay lên trán, sốt cao quá. Tôi vất vả đưa chị vào phòng, cho chị uống thuốc, đắp khăn lạnh lên trán. Sau khi thấy thân nhiệt chị giảm liền nhẹ nhàng đi ra ngoài. Nhưng chị đột nhiên nắm chặt tay tôi không buông. Chị ngồi dậy và tát tôi, cú tát mạnh đến nỗi tôi ngã xuống đất. Máu từ miệng chảy ra khiến cho miệng tôi đắng, tôi như là một con búp bê vô hồn để cho chị hành hạ. Và rồi...chị ôm tôi. Tôi cảm nhận được những giọt nước biển từ trên hai đôi thác màu tím rơi xuống làm ướt áo tôi.

"Shinichi, tại sao cậu lừa dối tớ?" Chị nói câu này rất nhiều lần trong nước mắt và rồi ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Tôi thật sự không biết Shinichi là ai, nhưng người đó đã khiến cho chị Ran đau khổ như thế này thì tôi không thể chịu đựng được. Mặc dù cái tên đó tạo cho tôi cảm giác thân thuộc, nhưng tôi mà biết anh là ai thì sẽ không tha thứ cho anh đâu. Tôi đưa chị lên gi.ường, đắp chăn cẩn thận, và hôn trán chị. Ran nee-chan, ngủ ngon nha.
 
Chào hai bé tác giả, chị đã đọc một số đoạn trong fic này và sau đây là phần nhận xét của chị:

Về nội dung fic, 2 em viết khá ổn, mạch truyện khá tốt, câu chữ cũng trao chuốt và hiểu được tâm trạng nhân vật nhưng còn một số chi tiết chị cần 2 em làm rõ để người đọc dễ hiểu.

Thứ nhất: Vì đây là fic dài nên chị muốn biết thông tin về nhân vật. Trong chap 1, chị nghĩ cần phải giới thiệu sơ lược về độ tuổi, gia đình và hoàn cảnh của nhân vật. Đặc biệt mối quan hệ giữa Shinichi và Ran. Họ là bạn bè hay người yêu, việc Ran yêu Shinichi có phải là đơn phương, Shinichi có yêu Ran không và nếu có họ có biết rằng đối phương đang yêu mình? Giả sử 1 người nào đó không đọc Conan thì làm sao biết được đúng không?

Thứ hai: Kể rõ toàn bộ quá trình Conan bị mất trí nhớ, đi đâu, làm gì và bị xe tông như thế nào, ai tông thằng thằng nhỏ? Điều này có nằm trong list các chi tiết để bật mí ở những chap sau không hay chỉ là chi tiết phụ họa? Vả lại Conan bị xe tông nhưng khi Ran tìm thấy ẻm vẫn tỉnh queo nói chuyện, không thấy trên người máu me gì hết?

Thứ ba: Việc Conan mất trí nhớ tại sao lại có thể bị lộ thân phận mà khiến Haibara lo sợ? Việc Ran đi theo tiến sĩ và Haibara sau đó nghe trộm họ, lúc đó Ran đang đứng ở đâu để nghe được âm thanh từ bên trong mà không bị phát hiện?

Thứ tư: Khi biết được sự thật, chị đã nghĩ Ran sẽ xông vào nhà hỏi rõ hai đương sự về Shinichi, về danh tính của Haibara, về Tổ chức Áo đen, lí do tại sao Shinichi không nói cho mình biết chứ không phải im lặng, buồn bã trở về rồi đau khổ một mình. Hơn nữa chị nghĩ dùng từ "che giấu" gần đúng tâm trạng hơn là "lừa dối". Đúng là Shinichi giấu Ran việc mình là Conan suốt một thời gian dài, bắt Ran phải chờ đợi mỏi mòn nhưng vì an nguy của Ran chứ đâu phải vì mụch đích xấu xa nào đó. Lừa tiền là kẻ lừa đảo, lừa tình cũng có thể coi là kẻ lừa dối, vậy Shincihi có lừa tình Ran không, có vì lợi ích của mình không, có phải kẻ xấu xa không?

Thứ năm: Việc Ran đánh Conan chị thấy chưa hợp logic lắm. Ran vốn dĩ yêu Shinichi, dù căm ghét cỡ nào thì bây giờ ý thức của cậu ta chỉ là một đứa trẻ con. Đày đọa hành hạ sống không bằng chết không phải quá nhẫn tâm với người mình yêu thay vì cố gắng tìm hiểu xem người mình yêu đã gặp phải những chuyện gì khi phải ém nhẹm mọi sự thật?

Chị không có kinh nghiệm nhiều về viết fic, nghĩ sao nói vậy, nếu có chỗ trái ngược với ý định xây dựng nhân vật trong fic của các em mong các em đừng giận!
 
Chào chị!
Đầu tiên, em xin cảm ơn chị vì đã nhận xét chúng em nhiệt tình như vậy.

Em xin giải đáp một số thắc mắc mà em viết ở đây:
Theo như những gì chúng ta đã biết, tổ chức Áo đen là một tổ chức hắc ám, không những thế, thành viên của tổ chức còn rất thông minh và có tài suy luận tốt. Chị tự hỏi xem, nếu Conan bị mất trí nhớ, mà tình cờ tổ chức gặp được, họ sẽ đặt ra một dấu chấm hỏi rằng cậu bé này là ai (vì sở dĩ Conan có quá nhiều điểm giống Shinichi). Tiếp theo, họ có thể đi xét nghiệm DNA, rồi từ đó kết luận ra Conan và Shinichi là một. Mà đặc biệt, lúc đó, Conan bị mất trí nhớ nên chắc chắn sẽ không phòng tránh được chuyện gì sẽ xảy ra, và từ đó sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu bé và những người xung quanh.

Thứ hai, về chuyện Ran nghe lén hai người nói chuyện. Ran đó, cô ấy có xin bố cho mượn thiết bị chuyên đi nghe lén giống Conan để theo sát bọn họ. Có thể vấn đề thứ hai chị chưa được hiểu lắm, nhưng không sao, sau này, khi boss lộ diện chị sẽ hiểu rõ hơn thôi.

Thứ ba, về chuyện tại sao Ran không hỏi thẳng Conan vì tại sao cậu ấy làm vậy. Chị ơi, Ran đủ thông minh để hiểu rằng Conan làm vậy chắc chắn có lí do chính đáng, hoặc có thể lờ mờ đoán rằng chuyện đó có liên quan tới tính mạng của ai đó chẳng hạn, đương nhiên, cô ấy không phải một cô gái ngốc nghếch mà hỏi thẳng như vậy. Còn chuyện Ran chạy vào phòng khóc lóc, à, chị biết rồi đấy. Ran rất nhạy cảm trong mọi chuyện, và đương nhiên, tình yêu cũng không ngoại lệ. Cô ấy khóc vì cho rằng mình thật ngốc nghếch khi chờ đợi Shinichi trở về, vì hiểu rằng Shinichi hiểu những gì mà cô đang nghĩ bấy lâu nay, nhưng vẫn tiếp tục che giấu danh tính của mình khiến cho cô vô cùng tổn thương.
.
.
Trời ơi, chị soi kinh quá, giờ nội dung của mấy chap sau gần như lộ hết cả rồi :)))
 
Xin chào, em sẽ trả lời những thắc mắc về những chap mà em viết. Trong chap 2 thì chị thắc mắc tại sao Ran lại đánh Conan. Để tạo cho bất ngờ, em sẽ không nói ra và chỉ có thể tiết lộ một điều rằng Ran... bị ép phải làm vậy. Nguyên nhân thì xin hãy đợi chap tiếp theo nha. Ngoại trừ việc đánh Conan ra, những việc còn lại như bỏ đói Conan (thật ra vẫn cho ăn thôi, cho ít ?) cố tình tránh mặt, không gọi cậu dậy đi học là do Ran làm đấy. Cô ấy cần thời gian để suy nghĩ xem có nên tha thứ cho người mình yêu và cùng cậu khôi phục ký ức hay không ấy mà. Tai nạn thì cứ để nó tạm thời ngủ yên đi ha, sau này sẽ được giải thích rõ ràng=))
 
[Shinran Longfic] Nước mắt quá khứ

Chapter 3: Sợ hãi

Này chị Ran, em sợ mùi rượu lắm


Chị đừng uống rượu như vậy nữa...

Em không sợ thứ chất kích thích có trong chai

Mà em sợ... thứ rượu đó sẽ giết chết chị mất....

Em sợ lắm....

oOoOoOo

Tôi ngước nhìn mãi về căn phòng của chị ấy, sao mà quen thuộc thế. Đôi mắt của chị ánh lên vẻ buồn bã, tuyệt vọng. Mặc dù chị ấy luôn đối xử tàn nhẫn với tôi, luôn mắng những tội lỗi không có căn cứ cụ thể, đôi khi mắng oan cho tôi nữa khiến tôi nhiều lần phát điên, giận dỗi.... nhưng không. Tôi không thể nào chống đối lại chị ấy được. Tôi không thể nào giận chị ấy được bởi vì lí trí của tôi, trái tim của tôi không cho phép làm vậy. Tôi có cảm giác, nếu tôi chống lại chị ấy, thì như có gì đó... khiến trái tim nhỏ bé của tôi vỡ ra thành trăm mảnh. Lúc đó, chắc chắn, tôi sẽ đau đớn vô cùng, đau đớn đến nỗi thà chết còn hơn. Không những thế... hình như có gì đó rất lạ ở đây? Chị Ran không bao giờ nhìn thẳng mặt tôi để mắng, hay để đánh tôi cả. Tại sao chứ? Chẳng phải rõ ràng, khi nhìn thẳng vào mắt đối phương thì rõ ràng sẽ khiến đối phương sợ hãi hơn sao? Vậy tại sao... chị ấy không làm vậy?

Còn ban nãy, chị ấy còn đánh cho tôi những cú đánh thật đau khiến cho tôi thấy mình giống hệt con búp bê cũ rích bị người chủ đánh một cách tàn nhẫn, không thương xót. Nếu một con người bình thường thì chắc chắn người ta không bao giờ đối xử với một đứa trẻ con như vậy, từ đó, tôi suy ra rằng chắc chắn phải có lí do đằng sau nó, nhưng tại sao... chị ấy không nói cho tôi biết?
“Phải rồi, mình là một đứa trẻ bị bỏ rơi, rồi chị ấy nhặt được kia mà. Làm sao chị ấy đủ tin tưởng một đứa trẻ nhặt được để tâm sự này nọ cơ chứ? Quả nhiên, đôi khi, tôi quá ảo tưởng rồi...” Tôi ngậm ngùi nói trong sự đắng cay, sự mệt mỏi. Bây giờ, chắc chị ấy ngủ rồi. Tôi bỗng dưng tự quay gót chân mình lại, rồi tiến thẳng vào phòng của chị ấy. Bây giờ, tôi tự hỏi, tôi đang làm cái quái gì thế này...

Đôi tay nhỏ bé của tôi vô thức sờ nhẹ vào khuôn mặt của chị Ran. Khuôn mặt hồng hào, trắng trẻo, hơi đỏ ửng lên do uống quá nhiều rượu. Mái tóc đen nhánh dài ngang hông bết hết vào mặt chị ấy, nên tôi tém gọn nó sáng một bên. Tôi để ý vào bàn tay của chị ấy, hình như có cầm một mảnh giấy được gấp làm bốn. Ban đầu tôi không định lén đọc nó đâu, vì người ta sẽ đánh giá tôi vô duyên, nhưng sự tò mò đã thúc đẩy sự vô duyên ấy của tôi, khiến tôi muốn mở ra và đọc lén nó. Đọc tờ giấy này, khiến tôi thật sự rất bất ngờ:

"Ran này, con hãy tìm mọi cách chiêu dụ thằng nhóc Shinichi ấy vào tổ chức của ta. Nếu hắn không nghe lời, con hãy đối xử tồi tệ với nó đi, vì bây giờ con đâu còn tình cảm với nó nữa. Nếu con to gan chống đối lại ta, ta sẽ cho thằng nhóc đó chết."

Lời nói này... nghĩa là sao? Tức là cô ấy bị ai đó ép phải đối xử tồi tệ với thằng nhóc Shinichi nào đó à? Shinichi.... cái tên này, nghe sao mà quen quá. Nó còn quen thuộc hơn cả tên Edogawa Conan. Vậy không lẽ, đây là người mà mình rất thân thiết khi còn kí ức... không, chắc không phải đâu vì tên đó thân quen hơn tên Conan. Vậy... Shinichi là ai? Người mà đã khiến Ran đau khổ đó?

Khoan, nếu để ý kĩ, tôi thấy có gì đó khá trùng hợp ở đây. Vài ngày trước, chị Ran có dụ tôi gia nhập một tổ chức hắc ám tên gì gì đó (bản thân tôi cũng chẳng nhớ nữa) nhưng tôi khéo léo từ chối. Từ lúc đó, tôi để ý kĩ rằng chị Ran vốn đã đối xử không tốt với tôi rồi, giờ thành tệ luôn khiến tôi rất cô đơn. Tôi cô đơn vì nhiều lúc, không có ai thấu hiểu hoàn cảnh của tôi cả. Tôi cô đơn vì chị ấy đối xử vô cùng tệ với tôi, mặc dù chị thừa biết rằng tôi chỉ là một đứa trẻ có đầu óc non nớt. Chị ấy không cho tôi một chút gì gọi là 'cảm giác ấm áp' cả.
.
.
.

Ban đầu, tôi ghét chị ấy lắm, ghét vô cùng luôn ấy. Tôi ghét vì chị ấy không thể thương tôi, dù chỉ một chút. Nhưng không hiểu sao, khi nhìn thẳng vào đôi mắt tím biết long lau của chị ấy, tôi nhận thấy rằng có một nỗi buồn không thể kể siết được. Bây giờ, tôi biết rằng chị ấy đánh tôi vì có một lí do chính đáng: bị ép chứ không phải là một người độc ác như trước kia tôi từng nghĩ nữa. Tôi ấn tượng nhất tính cách quá đỗi kì lạ của chị ấy. Chị ấy luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt tôi, trước mặt mọi người nhưng khi ở bóng tối, chị ấy khóc nhiều lắm. Nhiều lúc tôi tưởng như chị ấy khóc cạn cả nước mắt rồi. Lúc đó, thứ duy nhất tôi có thể làm là ngồi và an ủi chị ấy.

"Em xin lỗi chị, em chỉ có thể làm được vậy thôi. Mong chị... bỏ qua cho em nha? Em... xin lỗi" Tôi an ủi vậy với Ran với giọng nói buồn bã, trầm lặng, mang tính thấu hiểu, thương cảm. Tôi chỉ biết nói vậy thôi, bởi lẽ tôi không thể nghĩ ra cái gì khác cả. Câu đó tuy ngắn ngủi, nhưng lại chứa đầy cảm xúc lúc bấy giờ của tôi: thấu hiểu, thương cảm....

Từ lúc phát hiện ra sự thật đằng sau những cú đánh tưởng chừng như vô cảm của chị ấy, tôi bắt đầu rộng lượng với chị ấy hơn trước rất nhiều. Tôi cho chị ấy đánh tôi thoải mái mà không phàn nàn như ngày trước nữa, dù cú đánh đó có đau hay không đau, có chảy máu hay không chảy máu. Mỗi khi chị ấy đánh tôi chảy máu, tôi vẫn thấy việc chị lấy dụng cụ băng bó và bảo tôi tự băng bó lấy. Điều đó cũng cho thấy rằng, chị ấy có quan tâm tới tôi, và rất muốn quan tâm tới tôi, nhưng không thể. Điều mà tôi buồn nhất từ khi gặp chị ấy là... chị chưa bao giờ cười, dù chỉ cười mỉm. Khuôn mặt của chị lúc nào cũng ỉu xìu, lạnh tanh như cành cây bị héo khô vậy. Chị luôn tỏ ra thờ ơ với tôi, nhưng không. Trong thâm tâm của chị ấy, chị không hề thờ ơ với tôi. Chắc chắn là như vậy, đúng không, cô gái kì lạ?

"Chát"

Tiếng tát tôi đau đến nỗi tưởng như rạn nứt cả đôi má vang lên trước bữa cơm khiến tôi cảm thấy khá bực mình vì bản thân tôi chưa làm gì cả. Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của chị ấy, cơn giận, cơn hận thù trong người tôi như có cái gì đó thổi khiến nó không còn xuất hiện trong người tôi nữa. Tôi rất đau. Đúng, hiện tại tôi rất đau, nhưng làm sau đau bằng chị ấy được, làm sao đau bằng những gì chị ấy phải trải qua, làm sao đau được bằng những thứ chị ấy phải chịu đựng trên đôi vai nhỏ bé của một cô thiếu nữ chưa đầy hai mươi tuổi. Tôi... phải cố gắng chịu đựng thôi, phải nén đau thôi, nếu tôi phản đối lại chị, chị ấy chỉ càng buồn thêm thôi. Vậy nên... Edogawa Conan, mày chịu đựng đi, vì người chị mày yêu quý, và vì chính bản thân mày nữa....

Tôi thở dài rồi bước vào phòng, suy nghĩ về 'tờ giấy khó hiểu' mà tôi đọc lén được hôm trước. Nó có gì đó rất trùng hợp ở đây. Đúng là Ran có chiêu dụ tôi vào tổ chức hắc ám đó, kết quả bị cô ấy đối xử tồi tệ. Xem nào, còn gì nữa... Shinichi? Shinichi có lẽ là tên của một ai đó, chứ không phải là họ. Theo như tôi biết, chỉ có người trong gia đình, bạn rất thân như thanh mai trúc mã, bạn thân từ nhỏ mới được phép gọi bằng tên. Từ đó ta suy ra, tên Shinichi gì đó chắc chắn phải có quan hệ gì đó vô cùng mật thiết với chị Ran. Shinichi thì chắc là tên con trai rồi. Người đó có thể đơn giản là thanh mai trúc mã, hay có thể lớn hơn nữa là người... người... yêu. Tôi đập mạnh vào mặt bàn, như có gì đó đang đun cháy tâm hồn của tôi vậy. Cảm xúc này... là sao? Mà kệ đi, cái đó tính sau.

Nhưng còn một điều kì lạ nữa. Cô ấy viết chúng ra tờ giấy làm gì? Cái đó thì có lẽ do lúc say rượu, mất ý thức rồi cô ấy viết những lời nói đang vang vọng lại trong tâm trí mình. Mà ai là người nói lời nói đó còn là một ẩn số, nhưng tôi chắc chắn rằng người đó phải rất thân thiết với Ran.

Vậy, người đó.... là ai?!



 
Quay lại
Top