- Tham gia
- 16/6/2015
- Bài viết
- 114
Tác giả : Nhã Mi
Tình trạng : đang sáng tác
Lưu ý : truyện mang tính bạo lực và ám ảnh, xin cân nhấc trước khi đọc
Mở đầu câu chuyện:
Mới sáng thức dậy tôi nghĩ mình đã chết và có vẻ như không còn tồn tại trên cõi đời này, sóng não chạy qua chạy lại kích hoạt cơ thể tôi và hoạt động như những người bình thường, dĩ nhiên tôi là con người không phải một con rô bốt nào hết, thế nhưng tất cả mọi thứ cứ diễn đi diễn lại làm tôi đến phát ngấy .Sáng dậy đi học, tối đi làm, ngày nào tôi cũng cảm thấy như cuộc đời mình nó không còn cảm giác với mọi thứ xung quanh, thật tẻ nhạt và vô vị, cho đến một ngày... tôi vẫn làm việc như những ngày bình thường khác, đang bê nước lên cho khách, bỗng một thằng cha râu dài bao cả quai hàm thò tay sàm sỡ mông tôi, nhưng thật may tôi đã kịp né.
Cách ăn mặc lịch sự, có vẻ sáng lạng trí thức, nhưng trong con mắt đá lông nheo nhìn tôi có vẻ không đàng hoàng.
Tôi thu dọn những gì bừa bãi trong quán đâu ra đấy rồi giao chìa khóa cho đứa bạn cùng làm, một mình ra đường, gió thổi đìu hiu nghe mà dễ chịu, bóng đèn vàng mờ mờ làm tôi cảm thấy ớn lạnh, đó là mới đầu, sau này dần dà tôi đã quen thuộc và không còn cảm giác sợ mỗi khi đi về một mình giữa đêm khuya.
Cảnh vật quen thuộc ấy làm tôi dễ chịu và rảo bước nặng nề , chợt sau lưng có tiếng vọng, tôi liền quay mặt ra sau và thấy hắn, cái gã muốn sàm sỡ vào mông tôi bất thành, nhìn ngó xung quanh không có ai để cầu cứu, tôi quay người gầm mặt đi xem như không nghe không thấy.
Hắn chạy đến nhìn tôi cười đểu, trên tay xòe ra một đống tiền chẵn, tôi lơ và tiếp tục đi, hắn kéo tay tôi lại, tôi giật mình nhưng không hoang mang cũng không sợ hãi, hắn ôm và chưa kịp hôn tôi đã bị chiếc guốc nhọn dẫm mạnh lên chân, hắn đau đớn vẫn không tha, với thân hình yếu ớt của phụ nữ, tôi không thể chống cự được với thân hình to lớn ấy, một ý nghĩ xoẹt ngang qua, tôi vội thò tay vào túi lấy chiếc kéo mà tôi thường dùng để tỉa mái tóc, liền đâm ngay vào mạch cổ, máu phịch ra văng cả vào mặt tôi. Hắn sợ hãi vội lấy tay chặn ngang chỗ bị đâm, nhưng nó không ngừng chảy qua những kẻ tay to bè ấy, hắn nhìn tôi vẻ cầu cứu, lúc này tôi ý thức hành động điên rồ của mình, nhưng có gì đó trong con người khiến tôi bất động đứng đó, nhìn hắn khuỵa chân xuống, đôi mắt mở to ấy nhanh chóng nhắm lại như một giấc ngủ yên, tôi sợ hãi trên tay vẫn còn cầm cái kéo nhỏ, nhanh chóng vụt chạy như bị ma rượt.
" sáng nay chúng tôi phát hiện một cái xác chết nằm bên vỉa hè, cái chết chí mạng là vết đâm vào mạch cổ, khiến máu chảy nhiều mà chết, hiện tại chúng tôi đang tiếp tục điều tra, phóng viên trường thuật tại hiện trường , thành phố C ... sau đây là bản tin thời tiết"
Tôi vội vàng tắt tivi, những hình ảnh ấy lại lởn vởn trong đầu tôi, máu tươi, ánh mắt cầu cứu của người đàn ông lạ ấy..lúc đầu tôi sợ, sợ đi tù, sợ và sợ, lên lớp sợ mọi người nghĩ tôi là kẻ giết người, có người gọi tên tôi , tôi cũng giật mình tái mét ..đi làm thì cũng sợ y chang như thế, cho đến hơn một tháng, nhưng họ vẫn hoạt động bình thường, không ai biết tôi làm việc ấy, đúng rồi một đứa con gái yếu đuối thì làm sao có thể giết người được, không ai nghi ngờ vì tôi quá nhỏ bé, không nổi trội và cả nhỏ con nữa, tôi cười trong sung sướng nhưng vẫn nơm nớp lo sợ.
Từ lúc cái vị máu bắn vào mặt tôi nó cảm giác khó chịu và hôi tanh, muốn lộn mửa, tôi dội tắm liên tục.. nhưng cái cảm giác nhìn con người dần dần đứt hơi thở cuối cùng thì tôi cảm thấy nó giống như một thú vui, và từ khi nào tôi lại tưởng tượng và muốn giết nhiều người hơn, nhưng không phải giết bậy bạ mà tôi thích chọn người để ra tay. Những cách thức giết người trong sách vở nó như một khuôn khổ, tôi thích giết một cách mới lạ và độc chưa từng có, và suy nghĩ dài dòng một hồi chợt giật mình và phát hiện ra tôi có thú vui giết người.
Và dần dà về sau tôi chuyên nghiệp hơn, đó là sau này, vì bây giờ tôi mới chỉ giết có một người thôi và giết kiểu này chỉ phòng vệ chứ chưa có kế hoạch.
Và tôi sẽ xuất hiện trong Xuyên suốt quãng đường dài giết người một cách dã man, không một ai biết , kể cả bạn thân, đừng ngạc nhiên, và đoán xem trong những cái tên lạ ấy, ai là tôi?
Tình trạng : đang sáng tác
Lưu ý : truyện mang tính bạo lực và ám ảnh, xin cân nhấc trước khi đọc
Mở đầu câu chuyện:
Mới sáng thức dậy tôi nghĩ mình đã chết và có vẻ như không còn tồn tại trên cõi đời này, sóng não chạy qua chạy lại kích hoạt cơ thể tôi và hoạt động như những người bình thường, dĩ nhiên tôi là con người không phải một con rô bốt nào hết, thế nhưng tất cả mọi thứ cứ diễn đi diễn lại làm tôi đến phát ngấy .Sáng dậy đi học, tối đi làm, ngày nào tôi cũng cảm thấy như cuộc đời mình nó không còn cảm giác với mọi thứ xung quanh, thật tẻ nhạt và vô vị, cho đến một ngày... tôi vẫn làm việc như những ngày bình thường khác, đang bê nước lên cho khách, bỗng một thằng cha râu dài bao cả quai hàm thò tay sàm sỡ mông tôi, nhưng thật may tôi đã kịp né.
Cách ăn mặc lịch sự, có vẻ sáng lạng trí thức, nhưng trong con mắt đá lông nheo nhìn tôi có vẻ không đàng hoàng.
Tôi thu dọn những gì bừa bãi trong quán đâu ra đấy rồi giao chìa khóa cho đứa bạn cùng làm, một mình ra đường, gió thổi đìu hiu nghe mà dễ chịu, bóng đèn vàng mờ mờ làm tôi cảm thấy ớn lạnh, đó là mới đầu, sau này dần dà tôi đã quen thuộc và không còn cảm giác sợ mỗi khi đi về một mình giữa đêm khuya.
Cảnh vật quen thuộc ấy làm tôi dễ chịu và rảo bước nặng nề , chợt sau lưng có tiếng vọng, tôi liền quay mặt ra sau và thấy hắn, cái gã muốn sàm sỡ vào mông tôi bất thành, nhìn ngó xung quanh không có ai để cầu cứu, tôi quay người gầm mặt đi xem như không nghe không thấy.
Hắn chạy đến nhìn tôi cười đểu, trên tay xòe ra một đống tiền chẵn, tôi lơ và tiếp tục đi, hắn kéo tay tôi lại, tôi giật mình nhưng không hoang mang cũng không sợ hãi, hắn ôm và chưa kịp hôn tôi đã bị chiếc guốc nhọn dẫm mạnh lên chân, hắn đau đớn vẫn không tha, với thân hình yếu ớt của phụ nữ, tôi không thể chống cự được với thân hình to lớn ấy, một ý nghĩ xoẹt ngang qua, tôi vội thò tay vào túi lấy chiếc kéo mà tôi thường dùng để tỉa mái tóc, liền đâm ngay vào mạch cổ, máu phịch ra văng cả vào mặt tôi. Hắn sợ hãi vội lấy tay chặn ngang chỗ bị đâm, nhưng nó không ngừng chảy qua những kẻ tay to bè ấy, hắn nhìn tôi vẻ cầu cứu, lúc này tôi ý thức hành động điên rồ của mình, nhưng có gì đó trong con người khiến tôi bất động đứng đó, nhìn hắn khuỵa chân xuống, đôi mắt mở to ấy nhanh chóng nhắm lại như một giấc ngủ yên, tôi sợ hãi trên tay vẫn còn cầm cái kéo nhỏ, nhanh chóng vụt chạy như bị ma rượt.
" sáng nay chúng tôi phát hiện một cái xác chết nằm bên vỉa hè, cái chết chí mạng là vết đâm vào mạch cổ, khiến máu chảy nhiều mà chết, hiện tại chúng tôi đang tiếp tục điều tra, phóng viên trường thuật tại hiện trường , thành phố C ... sau đây là bản tin thời tiết"
Tôi vội vàng tắt tivi, những hình ảnh ấy lại lởn vởn trong đầu tôi, máu tươi, ánh mắt cầu cứu của người đàn ông lạ ấy..lúc đầu tôi sợ, sợ đi tù, sợ và sợ, lên lớp sợ mọi người nghĩ tôi là kẻ giết người, có người gọi tên tôi , tôi cũng giật mình tái mét ..đi làm thì cũng sợ y chang như thế, cho đến hơn một tháng, nhưng họ vẫn hoạt động bình thường, không ai biết tôi làm việc ấy, đúng rồi một đứa con gái yếu đuối thì làm sao có thể giết người được, không ai nghi ngờ vì tôi quá nhỏ bé, không nổi trội và cả nhỏ con nữa, tôi cười trong sung sướng nhưng vẫn nơm nớp lo sợ.
Từ lúc cái vị máu bắn vào mặt tôi nó cảm giác khó chịu và hôi tanh, muốn lộn mửa, tôi dội tắm liên tục.. nhưng cái cảm giác nhìn con người dần dần đứt hơi thở cuối cùng thì tôi cảm thấy nó giống như một thú vui, và từ khi nào tôi lại tưởng tượng và muốn giết nhiều người hơn, nhưng không phải giết bậy bạ mà tôi thích chọn người để ra tay. Những cách thức giết người trong sách vở nó như một khuôn khổ, tôi thích giết một cách mới lạ và độc chưa từng có, và suy nghĩ dài dòng một hồi chợt giật mình và phát hiện ra tôi có thú vui giết người.
Và dần dà về sau tôi chuyên nghiệp hơn, đó là sau này, vì bây giờ tôi mới chỉ giết có một người thôi và giết kiểu này chỉ phòng vệ chứ chưa có kế hoạch.
Và tôi sẽ xuất hiện trong Xuyên suốt quãng đường dài giết người một cách dã man, không một ai biết , kể cả bạn thân, đừng ngạc nhiên, và đoán xem trong những cái tên lạ ấy, ai là tôi?
Hiệu chỉnh: