[Oneshot] The end of the world

angelran1999

Yêu Ran hơn bất cứ thứ gì
Thành viên thân thiết
Tham gia
12/11/2011
Bài viết
156
Một bài viết rất cảm động mình lượm lặt được bên MCF

Author: Violet Fier

Nguồn: https://conankun.yourme.net/t996

Có một ngày...
Khi tôi nhận ra những mẩu mess cụt lủn của mình không còn khiến em hào hứng như trước,không phải là do em đã chán việc phải chờ đợi tôi rồi,mà thực ra lúc đó em yêu tôi hơn bao giờ hết...

Ran nhận thư báo của đội tuyển Karate quốc gia với một vẻ mặt không vui như tôi đã trù tính.Em chỉ khẽ mỉm cười sau khi đọc lướt qua nội dung tờ giấy,rồi gập nó lại,bỏ vào túi áo và đi nấu cơm.Sau đó,em mở cửa sổ,ngồi đó và uể oải nhìn xuống đường với ánh mắt vô hồn.Kì quặc thật!Rốt cuộc thì em đã thấy cái gì trong đó chứ?

Nhưng mà thậm chí nếu không nhận được thư báo thì tâm trạng của em chưa chắc đã khá hơn.Nửa năm nay,em đón nhận việc chờ đợi tôi một cách bình thản,như thể dĩ nhiên là em phải làm thế.Em thôi không khóc nữa,thôi không "Shinichi ơi...Shinichi à..." như trước nữa.Em dần dần trở nên trầm lặng hơn,ít nói hơn và cũng ít cười hơn nữa.Em đang thử tôi đấy chắc,khi tình hình giữa những cuộc điện thoại cầm chừng của chúng tôi đang xoay ngược,và nghiêng cái mặt bí mật hơn về phía em,còn tôi thì trông chẳng khác nào một thằng con trai nhiều chuyện cả?Có cái gì đó bất ổn ở đây,nó không giống như hồi tôi hiểu lầm chuyện của em và thầy Araide.Không lẽ,em bị bão hoà về cảm xúc rồi sao?

* * *
Em cứ lặng thinh,khi chúng tôi dạo bước trên con đường từ trường về nhà,bàn chân khẽ đạp lên những chiếc lá giòn tan trong chiều thu đầy gió.

-Conan-kun!

-Dạ?_Tôi ngạc nhiên khi thấy em mở miệng nói từ đầu tiên với tôi trong cả ngày hôm nay.

-Nơi tận cùng thế giới là ở đâu nhỉ?_Một câu hỏi ngớ ngẩn.

-Ran-neechan,chị nghĩ gì thế?Đến em còn biết là Trái Đất hình tròn cơ mà!_Tôi cố rặn ra một nụ cười đáp lại em.

-Ừ nhỉ.Em đừng để ý,chị chỉ nói lung tung thôi!

Đúng là lung tung thật,ban đầu tôi cũng đã nghĩ như thế.Nhưng đúng lúc đó,một kỉ niệm thuở nhỏ giữa tôi và em lại ùa về choán lấy tâm trí tâm trí tôi,cũng vào một chiều thu như thế này:

-Shinichi!Cậu có biết những con chim kia bay đi đâu không?_Ran đưa bàn tay nhỏ xíu của một đứa trẻ 8 tuổi lên chỉ vào những đàn sếu đang đập cánh uể oải nơi cuối chân trời,trong ánh sáng le lói cuối cùng của mặt trời trên Nhật Bản.Chúng tôi đứng trong cái cầu truợt làm bằng gỗ của công viên Thủ Đô.

-Hỏi vớ hỏi vẩn.Chúng bay về tổ chứ còn làm gì nữa_Tôi lên mặt giảng giải.
-Wa,sướng thật đó.Ước gì mình cũng được có đôi cánh như chúng,để bay tới tận cùng thế giới luôn.
-Chúc tốn công vô ích nhá.Loài người may ra chỉ có đi máy bay hay tên lửa thì mới bay được như chim thôi,với lại cậu cũng biết là trái đất hình tròn mà!
Mặc kệ tôi với bài diễn thuyết,em cứ mặc nhiên trôi theo cảm xúc cùng trí tưởng tượng của mình:
-Ở đó,chắc là cô đơn lắm...
-Hả?
-Những người ở tận cùng thế giới ấy,họ rất cô đơn.Bởi vì cứ phải chờ đợi...
-Chờ gì cơ chứ?_Tôi tò mò.
-Người tri kỉ của mình.Họ luôn cảm thấy mình thật vô dụng,chẳng còn chỗ nào để đứng trên đời.Vì vậy họ phải chờ cho đến khi người tri kỉ của mình đến và nói rằng người ấy yêu họ,và rằng họ quan trọng như thế nào với người ấy...
...
Không lẽ,em muốn ám chỉ tới điều đó sao?

-Có lẽ,chị không chắc chắn về tình cảm của mình với Shinichi nữa rồi Conan-kun ạ!

-Ran-neechan,chị nói thế nghĩa là sao?

-Em đọc đi!_Em đưa cho tôi một tờ giấy gập tư đút trong túi áo.Là thư báo...của đội tuyển Karate Nhật Bản.Thứ mà tôi luôn muốn đọc nhưng chưa có dịp.Đội tuyển gửi cho em lịch huấn luyện. Thời gian:bắt đầu từ tháng sau/Địa điểm:xuất phát ở Mĩ.

-Cái này là..._tôi lắp bắp.

-Ờ_em nhỏ nhẹ_có thể chị sẽ đi tới 3 năm,hoặc hơn,hoặc là mãi mãi.Nếu như lúc Shinichi trở về mà chị không ở đây để chờ cậu ấy thì...Chị vô dụng lắm,đúng không Conan-kun?Suốt ngày chỉ biết khóc.Chả làm được gì cho cậu ấy cả.Đến chờ cũng làm không xong?

-KHÔNG CÓ ĐÂU!_suýt nữa thì tôi đã hét ầm lên_Chị đừng nghĩ như thế.Anh Shinichi sẽ không vui khi thấy chị thế này đâu ạ!_vì đúng là tôi không vui,nếu không muốn nói là giận điên.

-Cảm ơn em_lấy lại tờ giấy,em mỉm cười và cất nó lại vào túi áo_vì đã nói như thế với chị_em xoa đầu tôi_thôi lên nhà trước đi,Conan-kun.Chị ra đây một chút.

Tôi giả vờ nghe lời như một bé ngoan thực thụ.Nhưng khi thấy em vừa khuất dạng,tôi ba chân bốn cẳng chạy tới nhà tiến sĩ.Tôi cần phải gặp Haibara.

-Đưa thuốc giải đây!Nhanh lên!_Tôi quát lên với cậu ta.

-Nhưng...nó vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm!

-Thử nghiệm gì cũng kệ cậu.Tớ chỉ cần 3 giờ đồng hồ thôi!

Giờ thì tôi đang yên vị trong cái toa lét,với viên thuốc trắng lấp lánh như thuốc ước.Nói gì thì nói,cuối cùng thì cậu ta vẫn phải giao nộp nó cho tôi.Thuốc giải thử nghiệm...APTX4869.Nuốt nó vào bụng,tôi nhắm mắt cầu khẩn:"Làm ơn..."

Toàn thân tôi như bốc lửa...

Gương mặt của em hiện ra,cùng với hình ảnh nơi tận cùng thế giới của hai đứa tôi,là điều tốt đẹp duy nhất có thể xoa dịu sự đau đớn của tôi lúc này...

Công viên...Tôi ngất đi và rồi tỉnh lại trong hình dạng nguyên thuỷ của mình.Hình dạng của Shinichi Kudo.

Mặc quần áo nhanh nhất có thể,tôi phóng như điên ra khỏi nhà tiến sĩ.

Trong ánh tà dương lấp lánh của buổi chiều muộn,chập chờn hình ảnh của đàn sếu vỗ cánh đều đều...

Như Trái Đất vẫn xoay quanh Mặt Trời...

Tôi biết nó ở đâu,nơi tận cùng của thế giới...

Vì ở đó,có một người vẫn luôn đợi tôi...
 
Hay quá
Lâu lâu mới onl mà thấy nhiều fic Shinran hay kinh khủng:KSV@05:
 
Ủa thế là hết rồi à ? :KSV@08:
Buồn quá ! :KSV@16:
 
Oneshot này được người sưu tầm nhận định là rất xúc động nhưng câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu mình là : Câu chuyện này cảm động ở chỗ nào vậy?”. Mình thực sự thất vọng về nội dung bởi vì nó khá đơn giản sơ sài, phần kết thúc quá gợi mở, trong khi tình tiết truyện chưa đi vào đến đâu, cái kết xuất hiện làm chúng ta bất ngờ.

Ran nhận được lịch huấn luyện và Shinichi phải uống thuốc giải để trở lại thành người. Nội dung được tóm tắt trong 1 câu, chưa kể đến lỗi diễn đạt, oneshot đã không đảm bảo về chất lượng, còn về độ dài thì không phải nói, quá ngắn. Mong tác giả xem lại định nghĩa về oneshot.

Câu chuyện là cảm nghĩ của Shinichi về Ran hay là chuyện kể về kết thúc của hai người, điều này còn chưa thật sự rõ ràng.

Phần cảm nhận và ý nghĩ sâu kín của nhân vật tạm ổn nhưng phần miêu tả quang cảnh xung quanh và hành động của nhân vật còn ít và đơn giản. Nếu phần này được chú trọng, độ dài của oneshot sẽ tăng đáng kể.

Về lỗi type thì không cần phải bàn cãi nhiều nhưng dấu phẩy nên được tách ra khỏi chữ cái đứng đằng sau. Người sưu tầm cũng có thể giúp tác giả chứ nhỉ.

Mình chém đến đây thôi, cũng hơi dài. Đây là oneshot sưu tầm nên cũng không có nhiều ý kiến lắm.

Thân*lucky*
 
×
Quay lại
Top