- Tham gia
- 26/6/2016
- Bài viết
- 137
Chương 1: Sinh nhật của Hướng Dương
[Truyện này mình đăng trên facebook,mong các bạn nhận xét gạch đá gì xin nhận tất,minh cần cải thiện kĩ năng viết. Minh biết minh mắc lỗi chính tả nhiều vì viết bằng điện thoại. Minh còn thiếu jphần giới thiệu truyện sẽ bổ sung aso được chứ a?]
Sáng tháng năm ánh mặt trời không quá chói chang, làm người ta luôn có cảm giác ấm áp chỉ muốn lười biến nhắm mắt tận hưởng nó thôi. ThậtChương 1: sinh nhật của Hướng Dương
Sáng tháng năm ánh mặt trời không quá chói chang, làm người ta luôn có cảm giác ấm áp chỉ muốn lười biến nhắm mắt tận hưởng nó thôi. Thật bình yên... Đường nhiên nó sẽ thật bình yên nếu như không có tiếng gọi « nhẹ nhàng» từ vị phụ huynh nào đó.
_« Này! Minh Nhật con còn chưa chịu dậy sao, bé Hướng Dương đang chờ con cùng đi học đấy. Dậy mau» .
_«..ưm.» cậu nhóc Minh Nhật trực tiếp bỏ qua, và đưa cái mông về phía mẹ mình, kéo chân trùm kín luôn cả đầu tiếp tục giấc ngủ thiên liêng. Và điều đó đã trực tiếp làm người mẹ diễn viên xinh đẹp của cậu phải tức ách cả người, bà trực tiếp leo lên giường kéo chiếc chăn ra khỏi cậu con mê ngủ này vừa kéo bà cũng không quên gọi hối thúc và đánh vào cái mông bướng bĩnh kia.
_« Dậy dậy mau sắp trễ học rồi đấy, sao ngày nào con cũng ngủ nướng thế này chứ? Hướng Dương chờ con cũng lâu rồi kìa, sao lại để con gái người ta chờ mình như thế? Dậy DẬY MAU».
_« Zaaâ, mẹ đau đấy... Có phải la ngay đầu tiên đi học đâu, còn có con đâu bắt Hướng Dương chờ chứ.. hayzzz là tại cậu ấy đấy thôi..» Không chịu nổi với sự khủng bố của người mẹ trẻ rốt cuộc cậu nhóc cũng chịu ngồi dậy đưa đôi mắt ngáy ngủ nhìn mẹ mình,nói với giọng bực tức,đầu tóc đen bóng rối xù lên nhưng điều đó cũng không lam mất đi vẻ đẹp thơ trẻ của cậu bé.
_« ơ hay, con nói như vậy á, mà thôi nhanh lên, nhanh lên trễ rồi ông tướng». Thấy cậu quý tử kết cuộc cũng chịu tỉnh bà cũng không buồn tranh cãi cùng cậu,trực tiếp kéo chăn rồi đẩy cậu vào phong tắm và bồi thêm một câu quan trọng của ngay hôm nay.
_« a mà con không quên chứ? Hôm nay la sinh nhật của Hướng Dương đấy, con chuẩn bị gi chưa nhỉ?»
Minh Nhật sau khi nghe câu nói này của mẹ cũng tỉnh ngủ hẳn trong đầu nhớ đến hình ảnh cô bé tóc đen ngắn ôm bố hướng dương mỉm cười với cậu vào 2 năm trước trong lần gặp gỡ đầu tiên cũng la sinh nhật của cô be mang tên Hướng Dương ấy. Bỗng chốc mặt cậu bắt đầu đỏ lên nhưng sau đó cũng nhanh chóng che dấu đi giả vờ hờ hững đi vào phòng tắm rồi để lại cho mẹ một câu rất chi la kiêu ngạo .
_« Sinh nhật của cậu ấy, liên quan gì đến con tại sao phải chuẩn bị, chuẩn bị gi chứ, vô bổ». Kết thúc câu nói cũng là lúc cậu bé đóng lại cánh cửa bỏ lại bà mẹ đang tức giận.một lần nữa hét lên.
«Thă´ng khỉ gió,giả vờ chi ai xem chứ?»
.Chương 2: Sinh nhật của Hướng Dương(tt)
Kết thúc thủ tục buổi sáng của hai mẹ con, bà Vân đi xuống phòng khách thì thấy Hướng Dương đang ngồi chờ tay nghịch cái kẹo mà bà đã cho cô bé vào lúc đến đây, cái miệng nhỏ nỡ nụ cười ngọt ngào xinh đẹp. Đối với Trác Ngọc Vân mà nói bà thực sự rất thích Hướng Dương, xem cô bé như con gái ruột mà đối đãi, có khi còn cưng chiều hơn cả Minh Nhật.
_« Dì Vân, Minh Nhật đâu ạ?» Thoáng thấy Trác Ngọc Vân đang đi xuống Hướng Dương vội vàng đứng lên hỏi... Cô bé thực sự đã chờ hơn 20' rồi. Nghe Hướng Dương hỏi bà đi đến rồi kéo cô bé cùng ngồi xuống sofa thở dài ngán ngẫm nói:«Haiz Con chờ lát nó đang thay đồ đấy... Mà để di xem nào hôm nay la sinh nhật của con. Thế cô bé xinh đẹp đáng yêu của dì muốn được tặng quà gì nào?». Vừa nói bà vừa đỡ cô bé đừng lên ngắm nghía gương mặt trắng trẻo non mịn mắt đen to tròn long lanh, môi hồng chúm chím thật muốn cắn cho một phát. Thấy dì Vân cứ nhìn mình với đôi mắt mơ mộng, Hướng Dương cảm thấy ngại ngùng đôi má đỏ ửng cả lên, e dè lên tiếng.
« Không cần đâu ạ, con...» Chưa kịp nói hết ý bà Vân đã lắc đầu châu mài tỏ ý không hài lòng
« Sao lại không cần chứ, hay di tặng con búp bê babier nha. »
« Con đã có rất nhiều rồi ạ».
« Thế à,... A di sẽ tặng con một bộ đầm công chúa, nè nhé một chiếc đầm màu trắng xinh đẹp, một chiếc nơ thắt sau lưng, oa nếu được mặc trên người Hướng Dương thì thật la xinh biết mấy, a con có...»
« Này mẹ tính biến bạn ấy thành gì thế, không khác gì heo nhỏ mặc đầm.» Tiếng nói phát ra từ phía cầu thang đánh gãy sự tưởng tượng của bà mẹ trẻ, đồng thời cứu vớt bạn nhỏ Hướng Dương khi cứ bị nựng má, xoay tới xoay lui. Hướng Dương âm thầm cảm ơn sự xuất hiện của Minh Nhật nhưng khi kịp nhớ lại câu nói vừa nãy thì cô bé lặp tức xoay người nhìn vê phía chân cầu thang nơi cậu bé Minh Nhật đang chậm rãi đi đến với gương mặt xem thường. Hướng Dương tức giận chóng hông cải lại.
« Cậu nói ai la heo nhỏ chứ, tớ không phải heo nhỏ, cậu mới là heo, heo kiêu ngạo.» Thật là tức chết người mà Hướng Dương luôn bực tức khi bị Minh Nhật gọi là heo cô bé thấy mình chỉ hơi béo tý thôi ma, với lại dì Vân cũng nói rồi đó không phải la béo mà là mủm mỉm đáng yêu cơ ma, vì sao qua con mắt của Minh Nhật thì thành con heo nhỏ nhỉ. Đó là điều Hướng Dương và Minh Nhật luôn tranh cãi, thật ra Hướng Dương cũng không phải béo mà như Trác Ngọc Vân nhận xét thì trẻ con phải có nhiều thịt mới tốt, ôm thật thổi mái. Chỉ tại bạn nhỏ Minh Nhật nhà ta thích chọc Hướng Dương thôi, cậu bé thích cái cách cô bé giận đỏ mặt lên,cái miệng nhỏ chu lên rất đáng yêu.. Điều đó làm cậu bé rất thích thú, vì vậy khi thấy Hướng Dương nổi giận cậu bé âm thầm mỉm cười trong bụng, cố làm ra vẻ khinh thường nói.
« Tớ không nói cậu nhé, Hướng Dương cậu đang tự nhận mình là heo đấy.»
« Cậu... cậu cậu tớ không nói với cậu nửa, tớ đi học đây, chào dì Vân con đi trước ạ.» Hướng Dương nói xong quay đầu chào Trác Ngọc Vân, với lấy cái cặp trên bàn hầm hầm bỏ đi, trước khi đi cũng k quên liếc mắt nhìn cái tên đáng ghét kia.
« ơ khoan, Hướng Dương chờ, » bà Vân chưa kịp giữ thì cô bé đã đi rồi, việc này làm bà bực tức quay sang cóc đầu trách mắng đứa con khó chịu nay.
« Này, con lam con bé giận nữa rồi, con trai gi ma kì vậy, mau đuổi theo xin lỗi Hướng Dương liền, hôm nay la sinh nhật của Hướng Dương ma sáng ra con đã chọc nó không vui rồi,con thật xấu tính đấy Minh Nhật.» cái gì vậy chứ cô con gái bé nhỏ của bà cứ bị thằng nhãi ranh này chọc hoài la sao, kẻo con bé chạy
[Truyện này mình đăng trên facebook,mong các bạn nhận xét gạch đá gì xin nhận tất,minh cần cải thiện kĩ năng viết. Minh biết minh mắc lỗi chính tả nhiều vì viết bằng điện thoại. Minh còn thiếu jphần giới thiệu truyện sẽ bổ sung aso được chứ a?]
Sáng tháng năm ánh mặt trời không quá chói chang, làm người ta luôn có cảm giác ấm áp chỉ muốn lười biến nhắm mắt tận hưởng nó thôi. ThậtChương 1: sinh nhật của Hướng Dương
Sáng tháng năm ánh mặt trời không quá chói chang, làm người ta luôn có cảm giác ấm áp chỉ muốn lười biến nhắm mắt tận hưởng nó thôi. Thật bình yên... Đường nhiên nó sẽ thật bình yên nếu như không có tiếng gọi « nhẹ nhàng» từ vị phụ huynh nào đó.
_« Này! Minh Nhật con còn chưa chịu dậy sao, bé Hướng Dương đang chờ con cùng đi học đấy. Dậy mau» .
_«..ưm.» cậu nhóc Minh Nhật trực tiếp bỏ qua, và đưa cái mông về phía mẹ mình, kéo chân trùm kín luôn cả đầu tiếp tục giấc ngủ thiên liêng. Và điều đó đã trực tiếp làm người mẹ diễn viên xinh đẹp của cậu phải tức ách cả người, bà trực tiếp leo lên giường kéo chiếc chăn ra khỏi cậu con mê ngủ này vừa kéo bà cũng không quên gọi hối thúc và đánh vào cái mông bướng bĩnh kia.
_« Dậy dậy mau sắp trễ học rồi đấy, sao ngày nào con cũng ngủ nướng thế này chứ? Hướng Dương chờ con cũng lâu rồi kìa, sao lại để con gái người ta chờ mình như thế? Dậy DẬY MAU».
_« Zaaâ, mẹ đau đấy... Có phải la ngay đầu tiên đi học đâu, còn có con đâu bắt Hướng Dương chờ chứ.. hayzzz là tại cậu ấy đấy thôi..» Không chịu nổi với sự khủng bố của người mẹ trẻ rốt cuộc cậu nhóc cũng chịu ngồi dậy đưa đôi mắt ngáy ngủ nhìn mẹ mình,nói với giọng bực tức,đầu tóc đen bóng rối xù lên nhưng điều đó cũng không lam mất đi vẻ đẹp thơ trẻ của cậu bé.
_« ơ hay, con nói như vậy á, mà thôi nhanh lên, nhanh lên trễ rồi ông tướng». Thấy cậu quý tử kết cuộc cũng chịu tỉnh bà cũng không buồn tranh cãi cùng cậu,trực tiếp kéo chăn rồi đẩy cậu vào phong tắm và bồi thêm một câu quan trọng của ngay hôm nay.
_« a mà con không quên chứ? Hôm nay la sinh nhật của Hướng Dương đấy, con chuẩn bị gi chưa nhỉ?»
Minh Nhật sau khi nghe câu nói này của mẹ cũng tỉnh ngủ hẳn trong đầu nhớ đến hình ảnh cô bé tóc đen ngắn ôm bố hướng dương mỉm cười với cậu vào 2 năm trước trong lần gặp gỡ đầu tiên cũng la sinh nhật của cô be mang tên Hướng Dương ấy. Bỗng chốc mặt cậu bắt đầu đỏ lên nhưng sau đó cũng nhanh chóng che dấu đi giả vờ hờ hững đi vào phòng tắm rồi để lại cho mẹ một câu rất chi la kiêu ngạo .
_« Sinh nhật của cậu ấy, liên quan gì đến con tại sao phải chuẩn bị, chuẩn bị gi chứ, vô bổ». Kết thúc câu nói cũng là lúc cậu bé đóng lại cánh cửa bỏ lại bà mẹ đang tức giận.một lần nữa hét lên.
«Thă´ng khỉ gió,giả vờ chi ai xem chứ?»
.Chương 2: Sinh nhật của Hướng Dương(tt)
Kết thúc thủ tục buổi sáng của hai mẹ con, bà Vân đi xuống phòng khách thì thấy Hướng Dương đang ngồi chờ tay nghịch cái kẹo mà bà đã cho cô bé vào lúc đến đây, cái miệng nhỏ nỡ nụ cười ngọt ngào xinh đẹp. Đối với Trác Ngọc Vân mà nói bà thực sự rất thích Hướng Dương, xem cô bé như con gái ruột mà đối đãi, có khi còn cưng chiều hơn cả Minh Nhật.
_« Dì Vân, Minh Nhật đâu ạ?» Thoáng thấy Trác Ngọc Vân đang đi xuống Hướng Dương vội vàng đứng lên hỏi... Cô bé thực sự đã chờ hơn 20' rồi. Nghe Hướng Dương hỏi bà đi đến rồi kéo cô bé cùng ngồi xuống sofa thở dài ngán ngẫm nói:«Haiz Con chờ lát nó đang thay đồ đấy... Mà để di xem nào hôm nay la sinh nhật của con. Thế cô bé xinh đẹp đáng yêu của dì muốn được tặng quà gì nào?». Vừa nói bà vừa đỡ cô bé đừng lên ngắm nghía gương mặt trắng trẻo non mịn mắt đen to tròn long lanh, môi hồng chúm chím thật muốn cắn cho một phát. Thấy dì Vân cứ nhìn mình với đôi mắt mơ mộng, Hướng Dương cảm thấy ngại ngùng đôi má đỏ ửng cả lên, e dè lên tiếng.
« Không cần đâu ạ, con...» Chưa kịp nói hết ý bà Vân đã lắc đầu châu mài tỏ ý không hài lòng
« Sao lại không cần chứ, hay di tặng con búp bê babier nha. »
« Con đã có rất nhiều rồi ạ».
« Thế à,... A di sẽ tặng con một bộ đầm công chúa, nè nhé một chiếc đầm màu trắng xinh đẹp, một chiếc nơ thắt sau lưng, oa nếu được mặc trên người Hướng Dương thì thật la xinh biết mấy, a con có...»
« Này mẹ tính biến bạn ấy thành gì thế, không khác gì heo nhỏ mặc đầm.» Tiếng nói phát ra từ phía cầu thang đánh gãy sự tưởng tượng của bà mẹ trẻ, đồng thời cứu vớt bạn nhỏ Hướng Dương khi cứ bị nựng má, xoay tới xoay lui. Hướng Dương âm thầm cảm ơn sự xuất hiện của Minh Nhật nhưng khi kịp nhớ lại câu nói vừa nãy thì cô bé lặp tức xoay người nhìn vê phía chân cầu thang nơi cậu bé Minh Nhật đang chậm rãi đi đến với gương mặt xem thường. Hướng Dương tức giận chóng hông cải lại.
« Cậu nói ai la heo nhỏ chứ, tớ không phải heo nhỏ, cậu mới là heo, heo kiêu ngạo.» Thật là tức chết người mà Hướng Dương luôn bực tức khi bị Minh Nhật gọi là heo cô bé thấy mình chỉ hơi béo tý thôi ma, với lại dì Vân cũng nói rồi đó không phải la béo mà là mủm mỉm đáng yêu cơ ma, vì sao qua con mắt của Minh Nhật thì thành con heo nhỏ nhỉ. Đó là điều Hướng Dương và Minh Nhật luôn tranh cãi, thật ra Hướng Dương cũng không phải béo mà như Trác Ngọc Vân nhận xét thì trẻ con phải có nhiều thịt mới tốt, ôm thật thổi mái. Chỉ tại bạn nhỏ Minh Nhật nhà ta thích chọc Hướng Dương thôi, cậu bé thích cái cách cô bé giận đỏ mặt lên,cái miệng nhỏ chu lên rất đáng yêu.. Điều đó làm cậu bé rất thích thú, vì vậy khi thấy Hướng Dương nổi giận cậu bé âm thầm mỉm cười trong bụng, cố làm ra vẻ khinh thường nói.
« Tớ không nói cậu nhé, Hướng Dương cậu đang tự nhận mình là heo đấy.»
« Cậu... cậu cậu tớ không nói với cậu nửa, tớ đi học đây, chào dì Vân con đi trước ạ.» Hướng Dương nói xong quay đầu chào Trác Ngọc Vân, với lấy cái cặp trên bàn hầm hầm bỏ đi, trước khi đi cũng k quên liếc mắt nhìn cái tên đáng ghét kia.
« ơ khoan, Hướng Dương chờ, » bà Vân chưa kịp giữ thì cô bé đã đi rồi, việc này làm bà bực tức quay sang cóc đầu trách mắng đứa con khó chịu nay.
« Này, con lam con bé giận nữa rồi, con trai gi ma kì vậy, mau đuổi theo xin lỗi Hướng Dương liền, hôm nay la sinh nhật của Hướng Dương ma sáng ra con đã chọc nó không vui rồi,con thật xấu tính đấy Minh Nhật.» cái gì vậy chứ cô con gái bé nhỏ của bà cứ bị thằng nhãi ranh này chọc hoài la sao, kẻo con bé chạy