Những cách để tiếp cận với thế giới tâm linh .

DongVi_25

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
18/1/2013
Bài viết
105
Những cách để tiếp cận với thế giới tâm linh

Các bạn có bao giờ nghe đến ma quỷ , Địa Ngục hay Nhân Quả chưa ?

Các bạn có tin có nhân quả ? Người hiền thì gặp điềm lành . Người xấu thì gặp quả báo chưa ?

Vậy các bạn có tin vào thế giới tâm linh hay không ?

Các bạn có tin có Nhân Quả Báo Ứng hay không ?

Cùng thảo luận và kiểm nghiệm nhé !

Topic này nói về cách gặp ma và những câu chuyện ma nhé !

I/ 17 cách gặp ma và chơi cầu cơ ...

Cách 1: PHÉP CẦU CƠ

11745961235090299-734913-5915.jpg


Cầu Cơ có hai loại: CƠ MA và CƠ TIÊN

* Cơ Tiên không phải ai cũng có thể cầu, loại này chỉ có những người học đạo mới có thể dùng. Cơ tiên phần

lớn được mọi người nhắc đến là Bát Tiên. Người đứng cơ sẽ viết vào bàn cát những câu sấm, sau đó, tự mình

phải nghiền ngẫm về câu này.



*Cơ Ma thì bất cứ ai cũng có thể cầu. Nhưng có lợi ít mà hại nhiều, như dân gian có câu "Gần mực thì đen, gần

đèn thì sáng". Cũng như vật gì đã được sơn đen thì khó mà làm cho nó trắng. Hy vọng là mọi người nghiền

ngẫm, quyết định cho kỹ khi muốn cầu Cơ Ma.



Sau đây là cách cầu cơ ma, đa số phổ biến rất nhiều người biết.

CÁCH THỨC CẦU CƠ MA :

Chơi cơ bắt buộc phải có hai dụng cụ đó là Bàn cơ và Cọ. Bàn cơ là một miếng bìa cứng, khổ lớn. Bàn cơ lúc

mới chơi, cơ chạy rất khó, nhưng nếu chơi lâu, bàn cơ sẽ trở nên trơn láng hơn, cơ sẽ dễ dàng di chuyển khi hồn

nhập. Vì thế bàn cơ phải được giữ kỹ để có thể dùng lâu năm, không nên thay đổi luôn. Vật cần thiết thứ hai là

Cơ - một mảnh ván hình trái tim, thường do ván hòm lâu năm khắc thành. Ván hòm được khai quật từ những

mồ đã xưa khoảng 30 năm trở lên, mang nhiều tử khí do xác chết bốc ra. Nếu đục làm cơ sẽ rất tốt, vì các hồn

ma rất thích mùi âm. Cơ dùng phải cố giữ mùi trầm u-uẩn, không nên chùi rửa luôn để hồn hoang dễ nhập vào.

Nếu ván hòm khó tìm, quí vị có thể dùng bằng một đồng xu, đồng chì hoặc ván thường thứ lâu năm cũng được,

nhưng phần linh nghiệm sẽ ít hơn.



Trong cuộc chơi chia làm 2 nhóm người. Một nhóm là đồng tử và một nhóm là Thị Quan. Đồng tử phải có ít

nhất 3 người hay nhiều hơn tuỳ theo mặt cơ lớn nhỏ. Đồng tử phải là những người chưa lập gia đình, nếu là trẻ

nít, 10, 12 tuổi thì càng tốt. Đồng tử không nên cùng phái mà phải lẫn lộn nam nữ. Nếu có ba người thì 2 trai 1

gái, nếu có 5 người thì 3 trai, 2 gái, nghĩa là số nam phải nhiều hơn số nữ. Nhóm thị quan thì chỉ ngồi ngoài để

quan sát. Trong số đó chỉ có một người lớn tuổi nhất được quyền vấn đáp với hồn gọi là chủ cơ.



Chơi cơ cần phải chọn nơi thanh vắng. Nơi tốt nhất là những nghĩa địa hay nhà mồ. Trong lúc chơi phải cấm

ngặt chó hoang đến gần hay trẻ con la khóc. Người chơi không được mang những vật dụng như chữ vạn, dấu

thánh giá, hay màu chói rọi. Vì các hồn sẽ sợ mà không dám nhập.



Thoạt tiên, chủ cơ thắp 3 cây nhang đưa qua lại ngang bàn cơ sao cho hương thơm toả khắp nơi. Miệng đọc lời

khấn. Lời khấn đọc sao cũng được, miễn là thành thật . Nhưng ngày xưa để tăng phần long trọng cho buổi lễ,

các bài cầu cơ thường đọc to lời khấn bằng văn vần được truyền tụng lâu đời. Bài cầu cơ đó được biết như sau:



BÀI CẦU CƠ MA:

Hồn nào ở chốn non bồng

Qua đây hồn cũng vui lòng ghé chơi


Dầu hồn dạo khắp mọi nơi


Ghé đây đàm đạo chuyện đời trần gian


Cảnh tiên hạc nội mây ngàn


Làm cho hồn cũng ngỡ ngàng kém vui


Cảnh tiên xa lạ bùi ngùi


Sao bằng cảnh tục hồn vui với người


Đờn ca múa hát vui cười


Trà thơm bánh ngọt trái tươi đãi hồn


Hồn ơi hãy ghé qua đây


Tâm tình trăng gió nước mây với hồn


Gió to sóng cả dập dờn


Hồn đi lẻ bóng hoàng hôn một mình


Qua đây bè bạn thêm xinh


Ghé đây bè bạn kết tình âm dương


Hồn dầu ở mấy đường cách trở


Nghe lời cầu xin chớ đắn đo


Mấy lời tâm sự nhỏ to


Hồn ai qua đó thấu cho tấm lòng


Hoặc hồn ở bể sông ngọn suối


Hoặc hồn chơi bụi chuối cành đa


Hoặc hồn nương bóng chiều tà


Hoặc hồn lẩn quất la đà mây xanh


Hoặc hồn ở đầu gành cuối bãi


Hoặc hồn dầm mưa dãi gió mãi


Hoặc hồn vấn vít với ai


Hoặc hồn phiêu lãng lạc loài đâu đâu


Hoặc hồn ở dưới hồ sâu


Hoặc hồn lơ lửng bên cầu gió đưa


Hoặc hồn bị gió mưa dồn dập


Hồn lạnh lùng tràn ngập cô đơn


Hồn ghé lại nguồn cơn cạn tỏ


Hồn đừng ngại đường xa bóng nhỏ


Hồn cùng ta mở ngỏ treo lời


Hồn về ẻo lả chơi vơi


Cùng ta tâm sự chuyện đời muôn năm.



Trước khi đọc lời khấn thì Đồng tử phải để tay vào cơ. Nên để nhẹ tay vì quá nặng hồn sẽ không đủ sức kéo.

Mắt nhắm, miệng cũng đọc nhẩm lời khẩn như cơ chủ.


Vì là lần đầu tiên, nên hồn sẽ ngại mà chẳng dám vô. Nên nếu đợi lâu mà chẳng thấy động tịnh gì cả, thì phải

kiên nhẫn đọc đi đọc lại lời khấn nhiều lần. Lần chơi đầu phải ít nhất là nữa tiếng mới có hồn nhập, nhưng nếu ở

nghĩa địa hay chỗ vắng vẻ thì sẽ nhanh hơn



Khi hồn bắt đầu nhập, cơ chỉ hơi rung rung và khoảng vài phút sau từ từ di chuyển. Lúc bấy giờ chủ cơ mới cắm

nhang vào lon gạo ở trước bàn cơ. Tuyệt đối không nên la hét hay reo mừng, vì lúc này là lúc hồn mau thăng

nhất. Nên dặn kỹ đồng tử ảnh hưởng rất nhiều đối với hồn. Khi mới nhập, thường thì cơ sẽ chạy một vòng

quanh bàn, sau đó sẻ trở về chỗ cũ để đợi chủ cơ hỏi. Trong lúc cơ đang chỉ câu đáp, Đồng tử vẫn nhắm mắt, vì

nếu Đồng tử nhìn thấy cơ chạy, đoán trước câu đáp hoặc buồn chán lơ đãng, cơ sẽ chỉ một câu trả lời hết như ý

đoán trước của đồng tử.



Trong khi cơ chỉ câu nói hay trả lời thì nhóm Thị Quan có phận sự ráp vần, ghi chép để đưa cho chủ cơ xem.

Lúc ráp vần chỉ nghĩ trong đầu mà không nên nói ra, ví dụ nói nhỏ cách nào hồn vẫn chỉ sai lạc cho nên cần

phải thận trọng. Khi bàn cơ được giáng nhiều lần tức là đã thuần phục, đó là lúc cơ đã quen rồi, chừng đó đồng

tử có thay đổi hoặc ít hơn còn độ 2 cô cậu một nam một nữ cũng được, cơ cũng nhập như thường. Trong khi

cầu cơ, và đã được hồn nhập tức giáng cơ, thì anh em chơi cơ có thể bày đồ vật cúng rất tốt. Không cần lễ mễ

trịnh trọng, mà chỉ cần bày biện món ăn ra gần bàn cơ khấn vái. Thí dụ rút thuốc đốt, rót ly nước trà, ly rượu,

trái cóc, trái ổi... hoặc lỗ tai heo, bao tử heo, dồi trường phá lấu, mua về mở gói ra để cạnh bàn cơ và mời hồn.



Khi cơ thọ hưởng tài vật, thì cái cơ chúi đầu vào đó một chút.


Hồn hút thuốc, có khi cơ xoay về chỗ điếu thuốc đang cháy làm cho ánh lửa bừng lên y như có người hút, thấy

mới dễ sợ. Chơi cơ hồn về, hoặc nói hoặc không chớ chẳng bao giờ hồn nói xa nói gần, úp mở.


LỜI KHUYÊN:

_ Chỉ chơi CẦU CƠ khi có 4 người trở lên, ít hơn rất nguy hiểm.


_ Không nên cho nữ tham gia chơi CẦU CƠ, bởi vì những “linh hồn” “mời về” thường là nam và cũng còn… “máu dê” như khi

họ còn sống, nếu cảm thấy hợp “tần số” họ sẽ theo phá, kích động cho tình yêu tan vỡ, nặng hơn nữa thì bị điên điên khùng

khùng kô ai thèm lấy.

_ Khi đồng xu chạy vào ô “QUỶ” phải nhanh chóng lật úp bàn cơ, hô to “THÔI” và kéo tay người giữ đồng xu bỏ chạy ngay

lập tức, QUỶ rất đáng sợ, kô nên tiếp xúc rất dễ mất mạng.


Cách 2: Gọi ma đói

Ma đói là những người chết đường ,chết chợ linh hồn ko về được nhà ,cũng ko được siêu thoát ,vất vưởng bờ

bụi. Không ai cúng tế nên gọi là ma đói.


-Chuẩn bị :

2 bát cơm, một bát canh rau.

Một lọ cắm hương

3 cây nhang

2 ngọn nến

1 bát không, 1 đôi đũa (tùy thuộc vào số người, mỗi người 1 bát ,một đôi đũa).


Cách gọi:
Ra chỗ ngã tư,(nếu ra ngay miếu chổ tai nạn giao thông sẽ dễ ứng nghiệm), thắp nến, thắp hương

lên. Dùng đũa gõ vào bát .Dần dần bạn sẽ thấy được ma đói đến bốc cơm ăn. Bạn phải gõ liên tục như thế ma

mới không nhìn thấy bạn. Nếu bạn dừng lại sẽ rất nguy hiểm ...


Cách thứ 3:


Chuẩn bị: Yêu cầu ít nhất phải có 5 người Một con mèo đen (mèo mun).

Cách làm: Đến một chỗ đất có nhiều cây, buổi tối sau 22 giờ nhe, chơi trò chơi trốn tìm, người phải đi tìm ôm

con mèo đen trên tay. Sau đó đi tìm mọi người. Chắc chắn nếu chơi nhập tâm, thì sẽ ko tìm thấy 1 người, vì

người đó bị ma che mất. Nếu muốn tìm thấy người đó hãy thả con mèo đen ra. Nó sẽ dẫn bạn đến chỗ người

đó.


Cách 4:


12h đêm tắt đèn, (nam thắp 7 ngọn nến, nữ thắp 9 ngọn nến), rồi chải đầu trước gương, vừa chải vừa gọi tên

hồn ma mình muốn gặp, cứ gọi thời gian ma xuất hiện trong gương tùy theo vía của bạn.

Cách 5:

Sau 22 giờ đi vào nghĩa trang. Nếu bạn cảm giác có ma theo sau mình, hãy đứng rộng 2 chân bằng vai, từ từ

cúi xuống nhìn qua 2 chân...


Cách 6:
Khoảng 12 giờ đêm, trong nhà mở ô (dù).


Cách 7
-

Đổi mắt người chết:

Sau 12h đêm, đến ngôi mộ mới chôn, đào đất phần đất gần tấm bia (canh ngang với tầm 2 mắt của người chết

bên dưới.Dùng đất ở đó (chỗ vùng mắt) bôi lên mi mắt mình, mắt người chết sẽ nhập vào mắt bạn, và bạn sẽ

thấy quang cảnh nghĩa địa vô cùng sinh động...


(Chú ý: nên có người đi theo bạn, dùng khăn ướt bôi sạch đất khi bạn ko muốn nhìn thấy ma nữa)

Cách 8:

12 giờ đêm, đến chỗ nghi là có ma, 3 người đứng ở 3 góc,lần lượt người này chạy đến vỗ vào vai người thứ

nhất, người thứ nhất chạy đến vỗ vào vai người thứ 2, cứ thế sẽ ko chơi được 2 lần vì chỉ có 3 người mà 4

góc... Tuy nhiên cứ chơi như vậy trong 30' sẽ chơi dược 2 vòng vì có người thứ 4 xuất hiện ...


Cách 9:

Mặc đồ người chết, ngủ trong áo quan, thắp hương, nhờ bà đồng cúng khấn. Bạn có thể đến thế giới người

chết, thời gian bạn có là thời gian que hương cháy hết. Bà đồng sẽ dùng chuông để gọi bạn. Nếu lúc đó bạn ko

về kịp để nhập vào thân xác thì bạn...die

Cách 10:

12 h đêm lên sân thượng, cầm theo cái gương, giơ về phía mặt trăng.


*** Ai gan thì cứ thử nha

1. Lấy 2 lá của cây liễu rồi nhúng vào máu c.h.ó mực, tiếp theo là để 2 lá liễu đó lên mắt ( nhớ nhắm mắt lại )

khoảng 2 đến 3 phút thì bạn sẽ thấy "ma" gần đâu đó bên bạn.

2. Vô nhà vệ sinh (của nhà mình nếu nghi ngờ nhà mình có ma), tắt đèn rồi lại mở lên, tiếp theo là dội cầu 3

lần, xong rồi tắt đèn rồi lại mở lên xong tắt đèn thêm 1 lần nữa xong rồi nhìn thẳng vào gương *** mặt của

bạn, kiu tên ma mà mình muốn gặp 42 lần thì con ma của bạn muốn gặp sẽ suầt hiện trên gương ( nên nhớ là

tắt đèn nha, nếu không sẽ không thấy gì đâu ).


3
. Vào lúc trời tối ( nếu nghi nhà mình co' ma ) bạn rãi bột năng khắp nhà nhưng không cho ai bước lên chổ

bột đó. sáng mai thì bạn sẽ thấy dấu chân đi lại trong nhà in trên chổ bột đó.

4.Đêm vào đúng 12h đêm, cầm lược, đứng trước gương vừa chải vừa đứng cười giỡn khoảng 15' rồi đi ngủ,

trước khi ngủ gọi tên người thân mình đã chết 3 lần. Trong mơ bạn thấy người đó một cách ghê sợ .

5. Bạn chửi những câu thậm tệ về " ma " thì ma sẽ xuất hiện trước mắt bạn nhưng chỉ có người ch
ửi mới thấy

thôi.

6. Vào nhà hoang nào đó đã bỏ lâu, ngủ ở đó 1 đêm và nhớ cầu nguyện xin ma cho thấy vào đêm đó, nhưng

nhớ đem theo tỏi nhét vào túi nha, không thì ban bị bắt hồn luôn đó ( nếu hạp tuổi với ma ) (chuyện lạ sẽ xảy

ra trong đêm đó ).

7. Lấy máu gà trống vẽ lên trên cái gương cầm tay hình bát quái rồi tối vào đêm trăng tròn hướng cái gương về

mặt trăng khỏang 2 phút vào đọc tên loại ma mà minh muốn gặp, xong rồi nhìn lại cái gương sẽ thấy ma.

LƯU Ý : KHÔNG chịu trách nhiệm về BẤT KỲ trường hợp nào chết do b ị... MA BẮT HAY MA NHẬP!!! .

Nhưng nếu bạn nào muốn thử thì nên chọn cách 3 của phần Ai gan thì cứ thử nha nhé !

Ngu
ồn : ngoinhavip.sextgem.com/Giai-Tri/17-cach-gap-ma


II/ Những phương pháp hóa giải

Phương pháp cứu người già thoát chết :

Khi trong nhà có người già gần chết , có hai cách để giải cứu .

a.- Cách thứ nhất gọi là phương pháp Bắc Cầu: Lấy hai cái ly đổ đầy rượu , sau đó đem hai đôiđũa mà người già

nầy thường ngày dùng để ăn cơm , hảy đặt hai đôi đũa nầy ở hai bên cạnh của hai ly nước sắp lại thành hình

tam giác . Phương pháp nầy chỉ dùng được một lần , nếu thành công thì thần chết tức Ngưu Đầu Mả Diện sẻ

không thể bắt hồn của người sắp chết đi được và người già nầy sẻ được sống hưởng thọ thêm một năm nửa mà

thôi , nhưng người chủ động giúp thực hiện phương pháp bắt cầu nầy sẻ bị giảm thọ .



b.- Phương pháp thứ hai đơn giản hơn , không có tên . Hảy lấy đôi giày của người già gần chết nầy , bắt đầu

dùng đôi giày nầy đem đo dấu chân giày nầy dưới đất lần lượt đo từ gi.ường ngủ ra đến cửa cái ; nếu đại nạn

vượt khỏi , người già nầy chưa tới số chết , thì ngày thường nên cầu nguyện được khõe mạnh và trường thọ .

Lần sau , nếu thần chết lại đến , thì người già nầy cần lo việc hậu sự vậy


3.- Vượt phá bức tường Ma :
Nếu bạn đi đến một nơi nào đó , mà bạn đột nhiên cảm thấy ,bạn cứ đi vòng vòng

quanh nơi đó mải , mà bạn không thể đi ra khỏi chổ đó được ; như vậy là bạn đả bị ma nhát rồi đấy ; phương

pháp giải là bạn đừng nên sợ hải , bạn hảy bình tỉnh , mà cứ phun nhổ nước miếng vào khoảng không trước

mặt , thì bức tường vô hình nầy sẻ tự biến mất ; nếu là nam thì phương pháp kịch liệt hơn , là bạn hảy vén

quần lên mà tè trước mặt một bải cũng có hiệu nghiệm phá giải ngay bức tường vô hìnhdo ma quỷ dựng lên

nầy .


4.- Nhà thường có ma quấy phá trên nóc nhà : Thường thì ma nầy là vong hồn của người thân thuộc trong gia

đình đả quá cố trở về , nên xảy ra hiện tượng trên , thì người nhà chỉ cần cúng kiến và đốt vàng bạc để cầu siêu

là được , ma sẻ không làm hại đến người nhà ; nếu gặp ma dử thường phá bạn một thời gian dài , sau khi cúng

kiến cầu siêu cũng không hết , thì bạn hảy lấy bột sắt to như những hạt cát mà rải đều lên nóc nhà của bạn , thì

thường hiện tượng ma phá nầy sẻ được hóa giải ngay .


5.- Cách hóa giải đang đi giửa đường gặp ma :

Đang đi nửa đường mà đụng đầu gặp ma đangđi tới , thì bạn chỉ cần bình tỉnh tránh khỏi nó là được , bởi vì con

người trên đầu có ba điểm lửa , hai điểm lửa ở hai bên vai và một điểm lửa ở trên đầu , thì thường ma quỷ

không dám quấy phá . Nếu bạn gặp ma dử , thì bạn có thể hít một hơi dài và thổi thẳng vào nó sẻ biến đi ngay

. Nếu ma đi đến từ phía sau bạn và vổ vai bạn , thì bạn hảy bìnhbỉnh , đừng quay đầu lại , cũng đừng hỏi ai đó ,

hay nói gì hết , cứ giử im miệng xem như không có chuyện gì , và cứ thế mà đi thẳng con đường của mình , thì

ma sẻ không làm được gì bạn cả .


6.-
Ban đêm nếu gặp một người mặc quần áo cổ xưa , mà ngày nay không có ai mặc , thì phải bỏ chạy ngay .


7.-
Nếu bạn lái xe ban đêm , nửa đường nơi vắng vẻ , nếu gặp một người già hay một người có cử chỉ và phong

thái quái lạ , đang vẩy tay để nhờ quá giang xe , thì bạn xem như không thấy gì hết và bạn nên chạy luôn để

tránh rắc rối hay bị ma nhát


8.-
Đừng nên đi tè ở những góc tường , nhất lànhững góc tường nầy đả xưa củ mốc

meo ; cũng như đêm khuya bạn đừng đưa ngựccủa mình dựa vào bức tường lạ sẻ có thể dể tiếp dẩn những linh

lực xấu tiềm ẩn trong đó .


9.-
Ban đêm đừng mặc đồ màu đỏ để đi ra ngoài , vì màu đỏ sẻ làm ma quỷ chú ý đến và sẻ bị chọc ghẹo ,

cũng đừng mặc đồ đen vì ma quỷ sẻ rất thích nhập vào và đi theo .


10.-
Ban đêm , nếu bạn ở nhà một mình , mà nếu chó nhà của bạn sủa vang lên , mà ngoài cửa không có một

bóng người nào , hay khôn gcó bóng của con mèo hay thú vật nào gần đó nào , thì tốt nhất bạn nên mở đèn

lên lập tức, hay nhất là mở lên tất cả đèn trong nhà và mở tv lên ngay để nhà được có sinh khí và tạo sự an tâm

cho bạn .


11.- Nếu bạn đang ở một mình ở một nơi hoang vắng , mà đột nhiên nghe như có ai đó kêu tên bạn , và giọng

kêu đó không lớn lắm và âm điệu khác thường , thì bạn đừng bao giờ hồi ứng hoặc đáp lại , nếu không , nó sẻ

đi theo bạn , thì bạn sẻ có phiền to đấy .


12.- Ban đêm ở nơi hoang vắng , đừng nên hút gió , vì sẻ vô tình mang lại xui xẻo cho bạn đó.


13.- Khi bạn bị chảy máu hay đứt tay , chú ý đừng bao giờ để máu rơi trên lửa đang cháy .


14.- Những người thường đi du lịch hay khi đi ở khách sạn qua đêm nên làm những điều sau:

Trước khi vào phòng , nên nhấn chuông trước , nếu không có chuông thì hảy gỏ ba tiếng , khi đẩy cửa để đi

vào thì nên ép nghiêng mình mà đi vào , ý nghĩa là nếu bên trong có ma thì trước nhường chổ cho nó đi ra , sau

khi đi vào phòng thì đầu tiên cần phải mở đèn tất cả các nơi , vào nhà cầu nhấn nước cầu để cho những ô uế

của trôi đi , khum xuống dưới gi.ường xem có vật gì khác lạ hay không , nếu có thì hảy hỏi nhân viên lai lịch để

đem đi , nếu không an tâm thì nên đổi phòng khác , xong mở tung mền để đập giủ và đập vủ đầugối ngủ cho

sạch và xua tan những gì xui xẻo; tối ngủ nên để đèn để tạo sự an tâm , khi ngũ cởi giày hay dép , đừng nên

để ngay ngắn, mà nên để so le hay xuôi ngược , hay chiếc nầyđể xéo chiếc kia lật ngược lại ,ma sẻ theo hướng

của đôi dép mà đi ra hay đi vào và vì để ngay ngắn , nó sẻ mang dép của bạn mà đi đó .

Cách thứ hai : Khi đi vào pnòng trọ , dù có người hay không có người cũng nhấn chuông hay gỏ cửa trước , có

nghĩa là xin cảm phiền cho tôi xin tạm trú một đêm , nếu nói được tiếng địa phương càng tốt , có thể nói thầm

hay nghỉ trong đầu khi gỏ cửa cũng được – sauđó chuẩn bị một đôi dép để ở ngoài cửa , cách để dép , một

chiếc để hướng vào phòng một chiếc để hướng mủi ra ngoài , như vậy những vong linh nếu có đi vào thì nó sẻ

theo dép mà đi ra – Trên đầu nằm để một ly nước có pha muối , vì muối là lửa , nên ma sợ lửa


– Khi ng
đầu đừng ngũ đối diện với cửa – Tối ng nên đóng cửa nhà cầu Toilet lại – Khi vào phòng mà thấy có

kinh thánh đả để sẳn đầu gi.ường hay trên kệ thì đừng động hay dời chổ nó hay thấy kinh thánh đang ở vị trí

đang mở ra , thì bạn cũng đừng có gấp nó lại cho ngay ngắn là không nên . Đó là những tập tục của những

người đi du lịch thường làm , nếu tin thì có , không tin thì thôi ; tuy nhiên đây cũng là những việc nhỏ nhặt ,

nếu bạn làm được những điều trên thì cũng tạo nên tâm lý an toàn cho bạn thì cũng tốt cho bạn thôi , mà

không có hại gì .

15 .- Khi bạn biết nhà bạn đang mua hay đang mướn ở mà nơi đây , trước đó là nghĩa địa , có người đả chết

qua , là nơi tổ chức những nghi lể ma thuật , hay là nơi hành quyết tập thể hay tội nhân
; thì tốt nhất là bạn nên

dời nhà ngay hay đi nơi khác mà mướn phòng khác .


16.- Cách đi đêm được an tâm : Trước khi đi ra khỏi nhà , miệng niệm đọc ba lần câu chú sau: Tám hướng vô

ngại , Tâm cảnh trống không , sau đó hai ngón trỏ và ngón giửa duổi thẳng ra và ngón cái đè lên hai ngón áp

út và ngón út đả co lại tạo thành kiếm ấn ,

Còn tay mặt ngón trỏ và ngón giửa co lại và ngón cái đè lên hai ngón nầy , ngón đeo nhẩn và ngón út duổi

thẳng ra sẻ tạo thành Thần Hổ ấn ;nếu thường ngày bạn có thờ cúng Thần hay Phật , thì trong lúc nầy bạn hảy

niệm hồng danh của các vị nầy , như vậy bạn sẻ được che chở ; nếu bạn không có tín ngưởng thì bạn có thể

ngâm những bài thơ nổi tiếng trung chính cương trực của các vị anh hùng hay chiến sỉ mà bạn thích , cũng có

thể làm cho bạn an tâm

III/
Những bí ẩn về cách chơi ma lon

Nhân gian thường nhắc đến cầu cơ và việc các em nhỏ ở các vùng quê hay chơi ma lon, vậy cách thức chơi như thế nào và tác hại ra sao, mời các bạn xem qua
Cách chơi ma lon :


_ Không nhất thiết phải ra nghĩa địa, bạn có thể tìm những nơi vắng vẻ ít người vào ban đêm (gọi là âm thịnh dương suy)

Chơima lon ở những nơi vắng vẻ

_ Bạn phải chuẩn bị 1 lon sữa cỡ nhỏ , 1 điếu thuốc lá, 3 cây nhang, ít bánh kẹo, câu vè gọi hồn.

_ Phải là con nít chơi mới dễ “lên”, vì những linh hồn “điều khiển” cái lon thường là con nít chết ngoài đường, rất ham chơi như khi còn sống.

_ Đầu tiên cử 1 người đại diện, lật úp cho đáy lon hướng lên trên, sau đó mồi thuốc lá, 3 cây nhan, bánh kẹo đặt ở sát bên, đọc câu vè “gọi hồn”, quan sát kĩ nếu đọc xong rồi mà điếu thuốc “rít từng hơi” khi không có gió như có người hút thì chỉ cần đợi khi hết điều thuốc là cái lon tự lăn dí người gần nhất.

_ Phải thành tâm muốn chơi mới dễ “lên”.

_ Thời gian chơi là 3 nén nhang đốt cùng lúc, hết nhang lon tự ngừng không di chuyển nữa.

images-734913-4221.png


LỜI KHUYÊN:

_ Đừng lẫn lộn rằng MA đã “nhập” vào cái lon hay người chơi cầu cơ, MA không thể “nhập” vào vật thể không

có sự sống hoặc người đang tỉnh táo, họ chỉ cố gắng dùng tâm linh tạo ra 1 lực tác động nhỏ để tạo sự chuyển

động. Nhưng QUỶ (những “linh hồn hung dữ” lại rất đáng sợ, họ mạnh và hung dữ hơn MA rất nhiều (những

“linh hồn hiền lành”, bạn phải cẩn thận nếu lỡ chọc giận họ.


_ 1 mẹo nhỏ là MA chỉ “điều khiển” được cái lon đi thẳng, và không thể vào được nơi có ánh sáng đèn, nên bạn

phải lo lắng gì cả khi không muốn chơi nữa.


_ Lót miếng đệm vào mắc cá chân, ma lon chỉ tập trung “cóc” vào chỗ đó.

IV/ Truyện ma có thật :

Cô đi gái xin đi nhờ xe

Khi ấy là khoảng gần 11 giờ đêm một ngày cuối tháng 12 năm 1972 trên con đường từ Nhổn hướng về phía Hà nội có một người thanh niên trạc ngoài 30 tuổi đang cặm cụi đạp chiếc xe Thống Nhất một mình trong đêm.

Cái lạnh của đêm đông miền Bắc làm cho không gian như đặc quánh lại, hơi thơ của người thanh niên như tỏa ra một vầng sáng sóng sánh trước mặt anh. Cái lạnh thấu sương đó được che chở bớt bởi một chiếc áo trấn thủ dầy có trần nhưng đường chỉ hình quả trám đã cũ kỹ và ngả màu xanh bợt bạt.
Chàng thanh niên khẽ huýt sáo mong xua tan cái không gian cô tịch của đoạn đường vắng vẻ.Mấy quán hàng nước leo lét ngọn đèn dầu mà lúc 7 giờ tối khi chàng đi qua nay đã được che chắn kín mít bằng mấy tấm phiên liếp. Thời kỳ chiến tranh ở Miền Bấc hầu như không được sử dụng nhiều ánh sáng, cứ tầm 7 giờ tối là Hà nội đã chìm trong bóng đêm. Xung quanh chàng trai chỉ còn tiếng ếch nhái và côn trùng đều đều.

Đột nhiên ở một ngã ba đường, có một cô gái cầm một chiếc làn khẽ gọi chàng trai cho đi nhờ xe, cô ấy nói vừa từ trong thôn đi ra đường 32 này chờ ai đó cho đi nhờ xe vào Hà nội có việc gấp. Trong lúc này đây có một người bạn đồng hành thì quả là quá tuyệt, chàng trai vui vẻ cho cô gái ngồi sau xe và cố tình đạp thong dong hơn. Hai người bắt đầu câu chuyện, cô gái kể nhà cô ở số ..*. phố Quan Thánh, cả nhà đi sơ tán hết tận Sơn Tây, còn cô vào nhà người thân ở trong thôn này, hôm nay có việc gấp phải về trong phố. Chàng trai kể mình trong đội tự vệ Hà nội chiều nay vừa phải đi vào đây có việc cho tới giờ này mới về được.

Cả hai vui vẻ nói chuyện làm đoạn đường dường như ngắn lại. Đi được một đoạn, chàng linh cảm thấy cô gái khẽ co ro, rum rẩy ở sau xe, chàng mới chợt nhớ ra là cô gái chỉ mặc phong phanh một cái áo trắng xẻ tà cao hai bên. Chàng trai vội vã dừng xe và galant cởi chiếc áo bông trấn thủ ra đưa cô gái mặc và thanh minh rằng mình đạp xe nóng quá! Cô gái e lệ khoác chiếc áo và cả hai tiếp tục cuộc hành trình. Chàng trai hồ hởi kể bao câu chuyện về cuộc đời mình và chỉ nghe thấy những tiếng dạ – vâng nhẹ nhàng từ phia sau. Câu chuyện đang vào mạch, đột nhiên có một câu chàng hỏi mà đã hai lần vẫn không thấy cô gái có trả lời? Chàng trai quay lại mà chợt một cảm giác lạnh buốt dọc sống lưng. Sau xe trông không!

Cô gái đã không còn đó từ khi nào !!!Chàng vội và đạp xe nhanh về phía Hà nội, Cầu Diễn đây rồi, đã có leo lét ánh đèn dầu từ phía mấy nhà dân xa xa… Trong đầu chàng ngổn ngang câu hỏi, tại sao cô gái lại nhẩy xuống xe, và cô ấy nhẩy xuống từ khi nào ???


Trong giai đoạn cam go của những ngày chiến tranh phá hoại, chiếc áo ấm là một tài sản không nhỏ. Dù chưa biết là có tìm lại được cô gái không, nhưng chàng trai ngay sáng hôm sau đã đạp xe tới địa chỉ ..*. phố Quan Thánh. Sau tiếng gọi cửa là một người đàn ông có dáng vẻ ưu phiền xuất hiện. Căn nhà văng tanh vì có lẽ cả gia đình đã đi sơ tán chỉ một mình ông ở lại trông nom nhà cửa.


- Thưa bác, đây có phải là nhà ..*. không ạ?


- Đúng rồi ! Tôi là Bố ..*. đây !


- Bác cho cháu gặp ..*. được không ạ ?


- Được rồi, mời anh vào đây!


Bước vào trong nhà, chàng trai như muồn té ngửa, trên bàn thờ ngay trước mặt là tấm hình cô gái ấy, vẫn khuôn mặt ấy, mái tóc ấy, vẫn nụ cười ấy… nhưng khói nhang đã làm hoen ố một góc khung kính của bức hình. Chàng trai đứng như trời trồng, rồi đột ngột ngồi phịch xuống chiếc ghế băng đẻ sát tường gần cửa.


Sau một hồi trấn tĩnh, chàng trai thuật lại câu chuyện hôm qua. Nét mặt người đàn ông trầm hẳn xuống, ông chậm dãi kể : Em..*. nó qua đời vì tai nạn xe khách tại đoạn đường mà anh kể gặp em nó đêm qua ấy cách đây đã hơn 2 năm, vào một buổi chiều hè khi nó lên Sơn Tây thăm bà con. Từ đó tới nay thỉnh thoảng lại có bạn bè nó qua thắp cho nó nén nhang, nên lúc đầu tôi cũng tưởng anh là một người bạn của em nó, còn sự thể như thế này thì…


Chàng trai tiến tới bàn thờ, thắp cho cô gái 3 nén nhang rồi vội vã ra về !:

Câu chuyện với chàng trai như một kỷ niệm ghê rợn đáng nhớ suốt đời . Không biết chàng trai ấy có biết tiếp một chi tiết quan trọng tiếp theo không mà cũng không kém phần ghê rợn hơn !

Đó là vào tháng 4 năm sau, khi ra thăm mộ cô gái, gia đình cô đã thấy 1 tấm áo chấn thủ đã bị mưa nắng làm rách nát nằm ngập dưới gốc cây Dao trên mộ cô !!!

Nhà Bà tôi ở phố Nguyễn Biểu, nên câu chuyện này được các cô, cậu nhà tôi kể cho từ hồi còn rất nhỏ, vì tại đó câu chuyện này một thời làm mọi người đồn đại mãi. Hôm trước, tôi sực nhớ ra và gặp một cô của tôi, yêu cầu cô kể thật chi tiết để ghi lại cho các bạn đọc ở đây như một trong nhưng câu chuyện ly kỳ mà tôi đã từng được nghe và cùng chia sẻ.

Am cu ly xe

Mới nghe qua tên am, tôi đã tưởng họ nói đùa. Nhưng không, người kể cho tôi nghe nói với một giọng nghiêm chỉnh lắm.

Cái am ấy nhỏ, được xây bằng chất vôi, nằm trên bờ sông Bồ thuộc về làng Thanh Trúc. Trong am chỉ đặt một bát lư hương và cặp đòn con bằng gỗ tiện. Trước cửa am có che một bức sáo xanh kẻ chữ thọ màu hồng. Cách am năm bước có cái mồ đắp lên khá cao. Ngôi mả của người cu-ly xe.
Chuyện về cái am này ở hai vùng Thanh Lương và Hương Cần ai cũng biết. Hễ có dịp đi qua vùng này ghé vào quán gần bên am thì quý vị sẽ nghe bà quán kể lại. Bà quán kể riết rồi thành có duyên và có nhiều đoạn bà ta nói như đọc thuộc lòng.

Từ ga Văn Xá đến bến đò làng Thanh đi khoảng trên hai cây số. Bên kia sông là huyện Quảng Ðiền. Bến đò ấy nằm vào một chỗ hoang vắng vì bên cạnh con sông là cái cồn mồ. Ở đó qua huyện Quảng Ðiền gần hơn là quay trở về làng Thanh. Dẫn khách đến ga là nhờ con đường chạy dài trong thôn xóm, qua vài cái cầu ngắn xây bằng gạch và ba bốn khoảng phơi mình giữa đồng cỏ cháy. Con đường ấy được nhiều người đi nhất.

Bến Ga Xe Lửa Văn Xá làm lễ lạc khai mạc xong thì sau đó hai tuần một người mù đem chiếc xe tay đến đón khách. Ðó là một cái xe kéo trong thật là thê thảm với hai chiếc bánh xe độn bằng rơm và trần xe bị rách thủng nhiều chỗ.
Khổ hơn nữa là người kéo xe đã mù lại già, đầu tóc bạc phơ, người hơi gầy và trán hói. Ông ta biết được đường xá nhờ đứa cháu nội lên mười chạy dìu theo phía trước. Cứ ngày bốn buổi hai ông cháu lên ga Văn Xá đón khách về huyện Quảng Ðiền. Ðời tuy vất vả nhưng có kẻ thương tình đi xe ông kéo nên cũng đủ sống qua ngày. Lệ thường cứ mỗi chuyến xe được năm xu. Hai ông cháu ngày nào cũng kiếm được một vài hào đủ tiêu dùng và cơm cháo.
Từ ngày có xe lửa, dân mấy vùng quê, ai cũng thèm đi. Họ đi chỉ để mua vui mà thôi. Vì họ thấy chiếc xe sắt này kỳ lạ mà lại chạy nhanh nữa nên họ thích lắm. Họ thích nhất là đứng trên tàu gọi tên mấy người quen đang đi trên đường cái quan.

Nhiều khi họ mua vé từ sân ga này đến sân ga kia rồi từ sân ga kia trở về sân ga làng. Thời đó họ còn chưa biết đến sự tiện lợi của sự đi xe. Họ chỉ biết cái thú lên xe lửa để ngắm cảnh và nhìn người qua lại. Nhờ vậy mà ga Văn Xá ngày nào cũng tấp nập người ra kẻ vào. Và hai ông cháu người kéo xe kiếm được miếng ăn rất dễ. Người đi xe lửa khi ra khỏi ga họ muốn lên xe kéo ngay. Họ đã quen với sự nhanh chóng vì đi bộ đối với họ lúc đó là một chuyện phiền phức. Nhưng được một người kéo xe mạnh khỏe thì nói làm gì, đằng này bước chân lên xe người già mù, thì người khổ chưa hẳn là người kéo mà thật ra là người được ngồi. Huống chi đây lại phải chịu cái tội trông một đứa trẻ chạy không kịp thở, ngã tới vờn lui, theo bước chân của một ông già yếu đuối. Nên nhiều người thương hại không muốn đi xe ông kéo.

Nhưng lòng nhân ái càng ban truyền ra thì người mù kéo xe lại càng thêm túng thiếu. Rồi sau này chỉ còn những người ốm hay già yếu, và thỉnh thoảng vài người say rượu, mới bước lên xe ông. Có người thương hại nên chỉ gởi vài bao hành lý để ông kéo rồi trả cho ông vài xu. Nhưng hạng người này hiếm lắm, đợi năm sáu chuyến tàu mới gặp được một người.

Khi màn đêm buông xuống hai ông cháu thường về ngủ trong một cái mui thuyền đặt bên cạnh bờ sông. Sáng sớm ba giờ đã phải dậy, vì phải đợi khách bên huyện Quảng qua sông đi chuyến tàu bốn giờ. Tiền bạc thu được đều do người cháu giữ, và ông cũng ít khi nào hỏi đến, trừ những lúc ông muốn mua một vài cút rượu trắng hay khi nhớ đến những ngày giỗ của gia hương. Ngoài ra, người cháu tuy trẻ tuổi nhưng rất khôn lanh, đã lo liệu đủ điều từ miếng ăn đến cái mặc.

Mùa đông năm Ngọ lạnh và mưa luôn ngày luôn đêm. Con đường từ ga về bến đò đã nhiều nơi bị hê hũng, và nhiều cái cống đất nhỏ bị nước cuốn trôi đi. Hai ông cháu phải bỏ công sức ra làm lại, có thế xe mới đi qua được. Con đường tuy là của chung nhưng chỉ riêng hai ông cháu để ý và lo lắng hơn cả. Xe dạo ấy ế ẩm vô cùng, vã lại gặp cái xe trần thủng, nước tát vào như giội, khách cũng tháy chán không buồn đi. Ðêm nào lên ga đợi chuyến tàu suốt chín giờ, hai ông cháu cũng dẫn xe về không.

Chất chồng vào cái hại kể trên, chuyến đò làng Thanh không qua lại nữa, vì hai làng Thanh Lương và Thanh Trúc đang kiện nhau để được độc quyền về nghề chở khách. Dân quanh vùng phải đi ngược lên khá xa mới qua bến đò làng Triệu. Phía ấy cũng cũng có đường đi lên ga nhưng hẹp lắm. Hai ông cháu đành đưa người đi lại quanh vùng Thanh Trúc và chờ nhà nước xử xong, để chở thêm khách bên huyện Quảng Ðiền.

Một đêm trung tuần tháng chạp, chuyến xe lửa chạy liên tục lại trễ mất ba giờ. Lúc ấy vào giữa đêm, nghe tàu đến hai ông cháu đã mừng thầm trong bụng. Một lát sau, con tàu đã bắt đầu sục sịch chạy, ông kéo xe vẫn chưa nghe thấy có tiếng bước chân nào ra khỏi ga. Ông lên tiếng gọi thằng cháu nhưng thằng bé đã lẫn đi ngã nào. Ông nghĩ rằng có lẽ nó đang đứng đón khách ở bên trong sân ga nên định bụng chờ. Mấy phút sau đứa bé trở về, ông già mù thấy hình như có một người bước lên xe. Ðứa bé nói với một giọng run run:

- Ông ơi có người lên rồi đó. Chạy đi.
Thế rồi hai ông cháu dìu nhau chạy về phía sông Bồ qua những quãng đường lầy lội và dưới dòng mưa đêm lạnh ngắt. Trong những cánh đồng ngập nước, tiếng ễnh ương đua nhau kêu não nùng như một bản nhạc mùa đông, nghe buồn thắm tới tận xương tủy. Hai ông cháu, dưới mấy cái mo cau và tàu lá chuối kết lại thay áo mưa, cắm đầu chạy trên quãng đường ướt át.

Trời thì tối đen như mực, nhưng may đứa cháu quen đường nên không bị lạc và vấp ngã. Hai ông cháu đến bến đò làng Thanh vào khoảng một giờ khuya. Gió ngoài sông thổi vào lạnh như cắt thịt. Ðứa cháu cầm tay định dắt ông vào mui thuyền, nơi ngủ của hai ông cháu, thì dường như nghi hoặc điều gì nên người mù kéo xe cất tiếng hỏi:

- Tiền xe mô đưa cho ông.

Ðây là câu hỏi bất ngờ, vì mấy lần trước có bao giờ ông hỏi đến tiền bạc đâu, nếu có hỏi thì hỏi chỉ để biết bao nhiêu, chứ chưa lúc nào ông lấy tiền giữ. Ðến lúc đó đứa cháu run lẩy bẩy, lúng túng, ngập ngừng rồi bỗng ôm mặt khóc. Chỉ nghĩ thoáng qua người mù kéo xe đã hiểu ra lẽ thật. Vì không có khách, vì muốn ông nó vui lòng nên thằng bé đã bê một tảng đá nặng đặt lên nệm xe và dìu ông nó chạy.
Trí non nớt của nó có ngờ đâu mấy năm lao công khổ nhọc trong nghề, ông nó đã phân biệt rất tinh tường người ngồi hay là vật nặng khác nhau nhiều lắm. Nhưng ông nó vẫn chạy, vì mù quáng, vì đói rách nên lòng vẫn hy vọng những chuyện không bao giờ có được. Và nếu biết được thì càng thêm khổ. Thấy cháu khóc ông ta cũng nức nở khóc theo.

Rồi giữa đêm lạnh phần già yếu, phần buồn đau, phần đói rét, ông gục xuống dần rồi lăn ra chết ngất. Ðứa bé sợ xanh mặt la hét lên nghe như đứt ruột bầm gan nhưng sấm sét của trời mạnh hơn và tiếng của nó đành chịu rã rời bay lạc giữa đêm mưa tầm tã.. Bên kia sông, huyện Quảng Ðiền xa xôi quá, vài ngọn đèn dầu chập chờn trong xóm quê đen tối. Con đò đã cắt đường qua lại từ lâu, không đem được lòng từ thiện của bến bên kia qua bao trùm nỗi thảm thương của bờ nọ.

Sáng hôm sau đi chợ Thanh Lương, khách qua đường thấy trên bờ sông vắng, một đứa trẻ đang ngồi khóc thảm thiết bên cạnh một người già nua đã chết cứng đờ.
Dân quanh xóm thương tình, người ít kẻ nhiều góp lại mua một cái hòm mới và chôn cất người kéo xe già tử tế…Về sau cứ mỗi đêm, vào khoảng mười một giờ khuya , sau chuyến tàu đi ra Bắc một giờ, những người ở quanh vùng đó đều thấy một cái bóng xe kéo loang loáng chạy về phía làng Thanh Trúc. Những người làm giữa ruộng lúc vào đêm trăng sáng, các em mục đồng và cả sư cụ chùa Linh Hải đều thấy hình bóng một người kéo xe chạy lầm lũi trong màn đêm. Có một đêm khuya mưa lạnh, sư ông ở làng Thanh Trúc còn nghe được cả tiếng xe kéo và bước chân người chạy đều đều ở trước cổng đình làng nữa…Mọi người quanh vùng bàn tán xôn xao về bóng ma kéo xe vào ban đêm. Cùng lúc ấy, không biết có phải nhờ hồn thiêng của ông mù kéo xe phù hộ mà làng Thanh Trúc được thắng kiện nên thuyền bè được đưa khách qua lại như cũ. Cũng nhân dịp này dân làng liền quyên tiền xây một cái am để tưởng nhớ và thờ cúng ông mù kéo xe. Và người ta đã gọi cái am này là AM CU-LY XE.
Theo tamlinh
p/s : Mọi người có gì hay nữa thì cứ đăng thêm nhé !
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Không ai đăng tiếp à ?
Truyện ma creepasta và crytic

- Creepypasta, một vấn đề trôi nổi trên mạng mang tính tâm linh, huyễn hoặc, giai thoại... và đa phần là có ảnh hưởng không tốt đến tâm sinh lý của con người.

- Truyện Cryptic. Yếu tố đặc thù của truyện Cryptik là ngắn, gọn, lời thoại đôi khi khó hiểu nhưng ẩn chứa nhiều sự sợ hãi bất ngờ.

- Cấm Post hình ma

- Cấm tổ lái vấn đề theo các hướng không hay như chính trị, tôn giáo, t.ình d.ục,... Cố tình vi phạm sẽ bị Report.

- Cấm gây xích mích giữa các thành viên thảo luận.

- Cấm lưu trữ/chia sẻ/phổ biến hóa... Các thứ từ Creepypasta dưới mọi hình thức. Đây là luật ngầm của các trang mạng nổi tiếng trên thế giới như 4chan, reddit... Và chúng ta cũng nên tuân theo, không phải là không có lý. Cơ chế hoạt động của những thứ kỳ dị từ Creepypasta hoàn toàn chưa được kiểm chứng, nhưng đa phần gây tác hại xấu cho con người, vì vậy ta không thể biết được lưu trữ chúng có an toàn hay không. Chỉ cần biết là coi như những thứ này bị ám rồi đi, có thờ có thiêng có kiêng có lành, vào thớt tìm hiểu thông tin thôi, đừng cố gắng lưu trữ, chia sẻ dưới mọi hình thức.

- Không spam!
Tôi nghe được câu chuyện này từ bạn của tôi.
Đáng nhẽ ra nó là một câu chuyện bình thường, nhưng đây là một khu chung cư có 1 phòng - cái phòng này không có ai ở lâu được. Người ta đến thuê 1 tuần rồi rời đi. Phòng ở tầng 1 trong góc toà nhà và bạn có thể đến đó sau khi leo 7 bước.
Người chủ trọ trông có vẻ không dễ chịu mấy về cái không khí lạnh lẽo u ám này, nó làm phiền anh ta rất nhiều. Nhưng có một ngày, một người đến thuê phòng, ở trên 1 tuần.
Người chủ trọ rất vui, nhưng để cẩn thận anh ta lên phòng thuê đó để kiểm tra lại.
Nhưng không ai trả lời cửa.
Người chủ trọ cảm thấy có gì đó không ổn liền gọi cảnh sát. Khi cảnh sát đến, họ cùng nhau phá cánh cửa. Bên trong, họ tìm thấy xác chết của người đã thuê. Cái chết của người đàn ông này không rõ ràng và để giải quyết vụ án, cảnh sát lân la xung quanh để hỏi thông tin cần thiết.
Họ tìm gặp những người thuê trước của căn phòng nhưng không ai chịu nói về căn phòng cả. Nhưng cuối cùng, họ cũng đã cố gắng tìm 1 người chịu nói về nó. Câu chuyện của anh ấy diễn ra như thế này:
Buổi tối nào anh ta cũng nghe thấy tiếng trẻ em.
Khi anh ta chuyển đến phòng này mới 1 ngày, thì tiếng nói cất lên:
- Đ.....ã......thêm.........1....b....ước....c
Anh ấy không biết chuyện gì nhưng thấy chả có gì xảy ra nên lờ nó đi.
Nhưng ngày hôm sau anh ta lại nghe thấy giọng nói đó:
- Đ....ư....ợ...c 2 ....bước.
Ngày hôm sau nữa.
- 3 .....b...ước...
Và nó tiếp diễn vào ngày thứ 4. thứ 5 và thứ 6. giọng nói càng trở nên gần hơn trước.
Chỉ có 7 bước để đến căn phòng. Mọi người thuê trước đều cảm thấy sợ rằng chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó tiến đến bước thứ 7?
Chỉ có người đã chết biết.
ALONE IN THE HOUSE
I am not the author
Tôi ngồi 1 mình trong nhà, đọc truyện ma, và bật hết đèn lên, từ đèn hành lang đến đèn cầu thang và đèn nhà tắm.
Mọi chuyện êm xuôi cho đến khi tôi đi từ cầu thang xuống và phải bật lại cái đèn nhà tắm đã tự tắt. Tôi chỉ muốn nhảy dựng lên.
Đoạn phim Mickey bị ma ám

Hẳn là bạn còn nhớ chuỗi phim hoạt hình Mickey Mouse từ những năm 1930? Tôi nghe nói có 1 cảnh chưa từng được phát hành..., chính xác hơn thì không ai dám....

Thoạt trông thì nó chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là 1 đoạn lặp đi lặp lại chiếu cảnh Mickey đi bộ qua 6 toà nhà trong tầm 2 phút trước khi mờ dần. Tuy nhiên, khác với những tập thường thấy, nhạc nền ở đây lại đậm chất kì quái. Thậm chí còn không thể được gọi là "âm nhạc"!! Chúng ta chỉ có thể nghe thấy tiếng nện phím đàn piano (tầm 1' rưỡi), sau đó toàn là tiếng xì xèo (như lúc TV mất tín hiệu). Đến Micky cũng bất bình thường. Chú không vui vẻ, không nhảy nhót, không mỉm cười mà chỉ bước đi, với đầu cúi gằm & vẻ mặt u buồn.

Khi Leonard Maltin kiểm tra lại đoạn phim để cho vào bộ hoàn chỉnh, ông chỉ nghĩ nó đơn giản là bị lỗi & không thể sử dụng được. Dù vậy, ông vẫn muốn lưu lại 1 bản vì dù sao thì đó cũng là 1 sản phẩm của Walt's. Cuối cùng, lúc xem lại trên máy tính, ông nhận ra rằng... ĐOẠN PHIM ĐÃ KÉO DÀI THÊM 7'4s.

Những điều tôi sắp kể dưới đây, đều được cung cấp từ chính người quen của ông Maltin & trợ lý riêng của 1 trong những nhân viên điều hành cấp cao của Disney:

"Sau khi đoạn phim chuyển sang màu đen, nó cứ như thế mãi cho đến phút thứ 6 rồi quay lại cảnh Mickey đi bộ. Âm thanh lần này nghe khác hẳn. Thay vì tiếng piano, chỉ có tiếng thều thào. Không phải là tiếng nói, mà nghe như tiếng khóc gào vọng vang.

Đến khi tiếng động không còn rõ ràng & ồn hơn, hình ảnh bắt đầu biến đổi. Vỉa hè bắt đầu đi theo hướng bất hợp lý so với cách Mickey bước đi. Gương mặt u buồn của Chuột thì chầm chậm nhếch mép cười. Phút thứ 7, tiếng thều thào chuyển thành tiếng thét nghe phát ớn, còn hình ảnh thì càng lúc càng nhoè. Thêm nữa, vào cái thời kì đen trắng lúc bấy giờ thì màu sắc trong phim cũng lạ. Mặt Mickey bắt đầu rời ra, mắt chảy dài xuống cằm trong khi miệng kéo lên sang bên trái gương mặt. Các toà nhà trôi nổi, vỉa hè thì vẫn vô lý & cong lệch. Ông Maltin rùng mình, rời khỏi phòng, yêu cầu 1 nhân viên xem nốt đoạn phim & ghi chép lại mọi thứ xảy ra cho đến phút cuối cùng & đặt lại đĩa vào kệ đằng sau ngay lập tức.

Tiếng la hét kinh hoàng tiếp diễn cho tới khoảng sau phút thứ 8, khi đột ngột cắt mặt Mickey trong tiếng nhạc nền lạc nhịp.

Bảo vệ - người trực hôm đó, kể rằng sau khi video kết thúc, anh nhân viên lập cập đi ra, mặt xanh xao. Anh ấy cứ nhắc đi nhắc lại: "Cả đời chưa từng chịu đựng điều này" những 7 lần trước khi... giật súng của bảo vệ & tự bắn mình.

Chi tiết duy nhất mà tôi được chính Leonard Maltin tiết lộ là về khung đoạn cuối cùng. Nó có 1 dòng chữ tiếng Nga: "Những con mắt Địa Ngục kéo khán giả vào trong". Theo tôi biết, chưa từng có ai khác xem đoạn băng. Tuy nhiên, cũng có hàng tá nhân viên cố gắng đột nhập xưởng vẽ & tung lên mạng; tất cả bọn họ đều mất việc ngay tức khắc (...)"
Tuy hãng Disney đã có biện pháp ngăn chặn nhưng đoạn phim ma quái này vẫn bị lộ.


Liếm bàn tay

Một cô gái trẻ đẹp một ngày nọ phải ở nhà một mình cùng với con chó nhà thân cận. Lúc này trời đã tối, và trên bản tin thời sự nhà chức trách đang ra thông báo về một tên sát nhân đang lẩn khuất trong khu vực dân cư mà cô đang sống. Tối hôm đó, cô gái cẩn thận khóa chặt mọi cửa nẻo, từ cửa chính đến cửa sổ, duy chỉ có ô cửa nhỏ dưới tầng hầm là chưa đóng. " Thôi chắc không sao đâu, cửa đó nhỏ quá mà", cô bèn để nó như vậy, chỉ khóa cánh cửa dẫn xuống tầng hầm và đi thẳng lên phòng ngủ.....Như mọi hôm, con chó trung thành lại rúc vào dưới gi.ường , bảo vệ cô qua đêm.....

Trong đêm đen tĩnh mịch, cô chợt tỉnh giấc bởi tiếng nước nhỏ giọt vọng lại từ phía nhà tắm. Nửa mê nửa tỉnh, cũng chả muốn phải xuống gi.ường để khóa vòi nước mà mất đi giấc ngủ ngon, như thói quen, cô bất giác đưa tay xuống rờ vào đầu con chó cưng, cảm nhận cái liếm ấm áp thường lệ của nó rồi an tâm ngủ tiếp..... Nhưng lại một lần nữa cô tỉnh giấc vì tiếng nước rỉ rả khó chịu đó, và lại đưa tay xuống gi.ường, con chó vẫn ở đấy, liếm bàn tay cô chủ . Cô cảm thấy và tiếp tục yên giấc......

Trằn trọc, khó ngủ vì tiếng nước rỉ rả phiền toái lúc giữa đêm ngon giấc, cô mệt mỏi bước xuống gi.ường, uể oải và thầm bực tức lê bước về phía nhà tắm. Càng tới gần nhà tắm, tiếng nước nhỏ giọt càng trở nên rõ ràng. Cô chậm chạp đẩy cửa nhà tắm, lúc này tối như mực, cô bèn bật đèn lên.....

Chào đón cô gái là một cảnh tượng man rợ, xác con chó cưng bị treo lủng lẳng trên cái vòi nước, máu rỉ ra từ vết cắt trên cổ chú chó nhỏ từng giọt, từng giọt xuống bồn tắm đỏ thẫm

Hoảng loạn, nhưng cô chợt nhận ra trong gương có gì đó rất lạ. Cô gái liền quay ra đằng sau, và nhận ra một dòng chữ viết bằng máu ở trên bức tường phòng tắm :

" Con người cũng biết liếm tay đấy......"

Thí nghiệm 15 ngày ko ngủ của người Nga

Cuối những năm 1940, các nghiên cứu gia người Nga thực hiện một thí nghiệm : giữ 5 người không ngủ liên tục trong vòng 15 ngày sử dụng hỗn hợp khí gas không mùi. Các cá nhân này được giữ trong một môi trường khép kín, khí oxi vẫn được bơm vào liên tục, nhưng bên cạnh đó hỗn hợp khí gas trên vẫn duy trì ở tỷ lệ thích hợp, nhằm giữ họ sống và trên hết là : không ngủ được. Trong căn phòng rộng rãi đó, họ có tất cả những gì họ cần: sách vở, ghế để ngồi nghỉ ( nhưng không thể dùng để nằm ), hệ thống nước sinh hoạt và vệ sinh, và lượng lương khô cần thiết để duy trì sự sống.
Và họ là những tù nhân chính trị, bị bắt trong chiến tranh Thế giới lần 2

5 ngày đầu tiên của thí nghiệm, các tù nhân không ngừng kêu ca, hỏi về việc liệu họ sẽ được trở về nhà nếu tuân thủ theo người Nga hoàn thành thí nghiệm này ? trong khi đó, những cuộc hội thoại giữa 5 người họ liên tục được ghi lại, và hành vi của họ luôn được quan sát bởi hệ thống camera ngầm.....Câu chuyện tán gẫn của 5 người thường là những gì họ trải qua trong quá khứ, gia đình, vợ con, chiến tranh.....và khi chạm mốc ngày thứ tư, câu chuyện dần mang hướng u ám, sầu thảm

Ngày thứ 5. Các cá nhân tham gia có xu hướng kể lại những gì đã làm, và những sự kiện đã đem họ tới đây. Một số đã có dấu hiệu của bệnh hoang tưởng. Họ ngừng tán chuyện cùng nhau, mà không ngừng thì thầm vào những chiếc Microphone - thứ họ dùn khi yêu cầu cần thiết. Những lời thì thầm khó nghe, trầm trầm. Hoặc họ cứ nhìn chăm chăm vào tấm kính một chiều - nơi mà có những nhà khoa học ngày đêm dõi theo họ. Phải chăng họ nghĩ họ sẽ vượt qua 15 ngày không ngủ ?? Và các nhà khoa học nghĩ rằng đó là do ảnh hưởng của khí gas

Ngày thứ 9.....một người trong số họ bắt đầu gào thét man dại. Ông ta chạy khắp phòng, gào bằng tất cả sức lực của mình trong 3 tiếng liền, mãi cho đến khi những gì ông có thể phát ra đươc chỉ còn là những tiếng ú ớ vô nghĩa ....." có lẽ dây thanh quản đã bị đứt ?? "các nhà quan sát nghĩ..... Nhưng ngạc nhiên nhất là phản ứng của các cá nhân còn lại - những đồng đội của người đàn ông kia. Họ vẫn tiếp tục thì thầm với chiếc Mic, mãi đến khi cá thể thứ 2 bắt đầu gào thét....

Bỗng nhiên, tiếng gào thét chấm dứt...cũng như tiếng rì rầm trong Microphone cũng im bặt..

3 ngày nữa đã trôi qua, các nhà khoa học lo phát sốt, kiểm tra hàng giờ những cái Microphone xem liệu chúng có phải bị hư không...Vì không thể nào 5 con người trong cùng một căn phòng khép kín lại không làm phát sinh bất cứ tiếng động nào. Họ không chết . Chỉ số hấp thụ o6xy cho thấy 5 cá nhân vẫn sống khỏe mạnh.....

Ngày thứ 7, hệ thống camera đột nhiên mất tín hiệu. Nhưng thí nghiệm vẫn được tiếp tục , chỉ còn trông cậy qua hệ thống Microphone và ô kính một
chiều nhỏ bé và ánh sáng leo lét trong căn phòng chứa 5 người họ.....

Mãi đến ngày thứ 14, các nhà khoa học và quân đội ( giờ đã có mặt ), thực hiện giải pháp cuối cùng: thiết lập hệ thống giao tiếp vào căn phòng, đưa ra một số đề nghị với mong muốn nhận lại những tín hiệu sống, dù là yếu ớt từ 5 cá nhân mà họ nghĩ đã chết, hay đã chuyển sang sống thực vật. Một người nói :

"Chúng tôi sẽ vào để kiểm tra micrphone, tránh xa khỏi cửa và nằm úp xuống sàn nhà. Nếu hợp tác, bạn sẽ được tự do ngay lập tức"

Tuy nhiên đáp lại gợi ý cho sự tự do trên, là một câu trả lời ngắn gọn nói với một giọng điệu bình thản :

" Chúng tôi không muốn được tự do nữa...."

Tranh cãi nổ ra giữa những nhà khoa học và các tay tướng lĩnh đã đầu tư cho thí nghiệm này. Không thể đưa ra môt ý kiến nào để giải thích, họ đã quyết định mở cửa căn phòng vào ngày thứ 15 lúc nửa đêm.
Khí ôxi được bơm đầy vào căn phòng, khí gas thì rút dần ra ngoài. Ngay lập tức, 3 giọng nói khẩn khoản xin họ hãy bơm lại khí gas đó vào phòng, tha thiết như thể cả mạnh sống họ đang phụ thuộc như vậy. Dù gì đi nữa, binh lính bắt đầu tiến vào căn phòng, họ bắt đầu gào thét man dại hơn lúc trước. Và những gì các binh sĩ nhìn thấy dường như vượt quá sức tưởng tượng của họ

4 cá nhân vẫn còn sống, nhưng không ai dám nói rằng, có phải thật sự là " họ còn sống ? "

Lương khô vẫn còn nguyên, cho thấy là từ ngày thứ 5 trở đi, họ không ăn chút nào cả. Trong góc căn phòng , một đống thịt và nội tạng của một người đó đã bịt kín nút thoát nước của phòng. Có vẻ như người này đã tự cào cấu ngực, bụng mình liên tục đến chết. Căn phòng giờ đây ngập trong nước quá cả bàn chân. 4 cá nhân còn sống cũng có dấu hiệu của việc tự hành hạ mình, họ bị tróc da phần ngực và bụng , da và máu vẫn còn vương trên đầu ngón tay gầy guộc...

" Làm sao chúng ta có thể gọi họ là những con người " các binh sĩ nói với nhau.
Những cơ thể ốm yếu, máu me loang thấm những chiếc áo. Gần như da ngực đã bị tróc hết, lộ ra những mảng xương sườn, những mảng da bị cào tróc lộ cả những gân máu đỏ.......Nhưng xem ra cơ quan tiêu hóa vẫn còn hoạt động, có khả năng tiêu hóa được thức ăn, cũng như hệ hô hấp...

Họ thảo luận xem liệu có nên đưa những " con người " này ra khỏi căn phòng , chấm dứ cuộc thí nghiệm hay không....Nhưng binh lính liền từ chối quay lại căn phòng đó, sau gì họ đã chứng kiến. Trong căn phòng thí nghiệm, 4 giọng nói thay phiên nhau cầu xin được tiếp tục sống trong căn phòng, trog thứ khí gas đó....Vũ lực được áp dụng....4 cá nhân đó phản ứng một cách điên cuồng, như thể dùng hết mọi tan lực chống lực sự cưỡng chế. Họ dùng răng cắn và cổ, dùng tay cào khắp mặt , một người lính thì bị giựt đứt t.inh hoàn và gần như đứt một chân vì sự hung bạo này.... Trong lúc đó, một cá thể thí nghiệm đã bị thương, chảy máu liên tục. Viên y tá liền thực hiện cầm máu và tiêm thuốc an thần cho các cá thể còn lại, nhưng dường như vô vọng...Dù đã bị tiêm một lượng an thần gấp 10 lần ngưỡng người thường có thể chịu được, như " họ " vẫn kháng cự như những con thú bị dồn đến đường cùng, chống cự điên loạn các bác sĩ và người lính.....Họ không ngừng gào thét:

" NỮA ĐI ! CHO TÔI NỮA ĐI....."

Cuối cùng thì chỉ còn 3 người sống sót sau lần cưỡng chế, "họ" ngay lập tức bị trói chặt và chuyển đến phòng nghiên cứu.....trong khi vẫn không ngừng van xin được hít thở thứ khí gas đó...

Cá nhân đầu tiên được đưa lên bàn mổ, ông ta không còn dây thanh quản nữa bởi vì nó đã bị đứt do kêu thét quá lâu. Ông ta chỉ còn có thể gật, và lắc đầu của mình, khi một bác sĩ gợi ý cho ông ta hít lại thứ khí gas kia, ông ta liền gật đầu liên tục tỏ vẻ đồng ý, thậm chí cả lời yêu cầu phẫu thuật mà không cần thuốc gây mê. Quá trình phẫu thuật diễn ra 6 giờ, quá ngưỡng chịu đựng mà một con người có thể trải qua... Một y tá, viết lại trải nghiệm kinh hoàng của mình: ông ta luôn cười với tôi, mỗi khi tôi liếc nhìn bắt gặp ánh mắt của ông ta, rất nhiều lần......
Khi cuộc phẫu thuật kết thúc, thay vì tiếp tục nằm im như ông ta đã làm trong suốt 6 tiếng qua, thì lại tiếp tục chống cự. Mãi khi một người đưa cây bút và mẩu giấy, thì điều ông ta muốn mới được làm rõ:

" MỔ XẺ TÔI NỮA ĐI"

Cá thể thứ 2 thứ, với tình trạng tương tự, cũng trải qua cuộc phẫu thuật. Nhưng ông ta không chống cự, mà chỉ cười ngặt nghẽo liên tục, một giọng cười của một kẻ mất trí hoàn toàn. Những giây phút mà đươc xem như tỉnh táo của người này là khi ông ta được hít thở thứ khí gas khí nghiệm..... Khi các nhà nghiên cứu hỏi: họ cần thứ khí này làm gì ? Chỉ có một câu trả lời duy nhất :

"Tôi phải luôn giữ mình tỉnh giấc.... "

Không khí hoảng loạn lan ra khắp trạm, không ai biết việc gì đang xảy ra. Và đúng lúc này, viên chỉ huy ra đội, ra lệnh nhốt tất cả 3 cá thể thí nghiệm và các nhà nghiên cứu chuẩn bị cho một cuộc phi tang .....

Nhưng ngay trước khi ông ta kịp ra lệnh, một y sĩ đã kịp tước khẩu súng ngắn, và bắn vào đầu ông ta ngay trước khi viên tướng này kịp bước ra khỏi căn phòng. Và với sự sợ hãi , ông chĩa khẩu súng vào cá thể duy nhất còn lại, cất tiếng hỏi:

"MÀY LÀ THỨ GÌ ? Tao phải biết... !!! "

Cá thể thứ 3 cười mỉm và trả lời:

" Các người quên bọn ta dễ dàng thế ư ?? Bọn ta cũng chính là các người, là sự điên cuồng luôn lẩn khuất, cầu xin sự giải thoát từng giây từ tận cùng tâm trí thú vật của các người ...."

" Bọn ta là thứ mà các ngươi luôn tìm cách trốn tránh trong mỗi giấc ngủ, là thứ mà các người làm cố dịu êm mỗi khi muốn tìm về sự bình yên của màn êm, thứ mà không bao giờ có "

Viên y sĩ sững người, và một lúc sau nổ súng giết chết cá thể nghiên cứu.....với một phát vào giữa ngực

Những lời cuối cùng trước khi cá thể trút hơi thở cuối cùng :

" Gần....tự do....rồi "

Những mẩu giấy

Mọi chuyện bắt đầu khi tôi tìm thấy mẩu giấy đó .Tôi tìm thấy nó ở dưới đáy 1 trong những cái hộp chuyển nhà của tôi , nó có dòng chữ : "XIN CHÀO , LÀM ƠN TRẢ LỜI!"

Tôi không biết mảnh giấy này đã nằm ở đây được bao lâu nữa vì tôi đã để quên cái hộp dưới tầng hầm kể từ khi tôi mới chuyển đến . Tôi bỏ qua nó , coi như không có chuyện gì xảy ra cho đến buổi sáng hôm sau , khi tôi mở cái máy làm cafe của mình thì ở bên trong có 1 tờ giấy ướt có dòng chữ : "LÀM ƠN TRẢ LỜI , CỨU TÔI VỚI!" Lúc đó , tôi vẫn nghĩ đó chỉ là 1 trò đùa của 1 trong đám bạn của tôi bởi vì ms chỉ lúc trước khi pha cafe tôi không thấy gì trong đó cả .

Nhưng sau đó tôi bắt đầu tìm thấy nhiều mẩu giấy , dưới miếng di chuột , dưới bàn máy tính ,ở trong cuộn giấy vệ sinh , dưới cái đầu DVD .... ở những chỗ mà sẽ không ai nghĩ đến , ở những chỗ mà sẽ không ai tìm kiếm cả và sẽ rất ngu ngốc khi để lại 1 thông điệp ở những chỗ đó . Nhưng chúng vẫn liên tục xuất hiện , chỉ vs 1 nội dung lặp đi lặp lại : Cầu xin tôi cứu giúp .

Cho đến 1 ngày , tôi ngán ngẩm vs trò đùa này và quyết định viết lại vào phía sau 1 mẩu giấy được đặt trong máy giặt của tôi : Xin chào , tôi đang trả lời bạn đây , xin hãy giải thích tình huống của bạn ? Tôi đặt mẩu giấy vào máy giặt và đi vào phòng vệ sinh . Ngay khi bước ra tôi lập tức nhận thấy tôi đã có "thư" trả lời ở trên bàn phòng khách . Nó viết : CẢM ƠN , TÔI ĐANG BỊ GIAM GIỮ! . Tôi tiếp tục ghi vào đằng sau tờ giấy :"Anh bị giam giữ ở đâu ? Làm sao anh có thể liên tục gửi giấy cho tôi ? Chần chừ 1 lúc tôi quyết định đặt nó đằng sau di-văng và núp ở sau cánh cửa chờ xem ai sẽ xuất hiện . Tôi ngồi chờ như 1 thằng ngốc trong 3 tiếng đồng hồ nhưng không có ai xuất hiện và trong suốt ngày hôm đó tôi không nhận được mẩu giấy nào khác nữa .

Ngày hôm sau , khi tôi kiểm tra hòm thư , tờ giấy lại xuất hiện :"TÔI BỊ KẸT Ở CHIỀU KHÔNG GIAN 2D Ở DƯỚI ANH" . Tôi bực mình ghi viết vào tờ giấy : "Cho dù là ai đi nữa thì trò đùa này ** hay chút nào cả , để tao yên "

Ngày hôm sau , tôi nghiên cứu về the second Dimension(chiều không gian 2D) mà tớ giấy nhắc đến . Tôi đọc được những dòng sau : Chiều không gian thứ nhất là 1 điểm được xác định trong vũ trụ . Chiều không gian thứ 2 ( dòng này được gạch chân ) là những thứ có chiều cao và rộng trong khi không gian thứ 3 có thêm chiều dài .Chiều không gian thứ 4 có thêm thời gian và thứ 5 là quá khứ : là những thời điểm đã từng xảy ra trôi nổi trong dòng thời gian . Tôi ngẫm nghĩ và ghi vào mẩu giấy : "Sao anh có thể đọc được mảnh giấy này nếu anh ở chiều không gian thứ 2 ? thậm chí anh còn không tồn tại " rồi để nó vào trong ngắn kéo .

Câu trả lời của tôi đến vào sáng hôm sau , khi tôi đang chuẩn bị tắm : "CHỮ VIẾT LÀ 2D .KHẲ NĂNG NHÌN LÀ 2D . 2 THỨ THUỘC VỀ 2D CÓ THỂ SỬ DỤNG ĐƯỢC "

Nhưng chừng đó thông tin là chưa đủ để tôi có thể giúp được anh ta - cho dù đó có là ai hay cái gì đi chăng nữa . Tôi viết tiếp :" Làm thế nào để tôi giúp được anh " vào mẩu giấy vào xả nó xuống toilet .

"LÀM CHO TÔI THÀNH 3D" thông điệp tiếp theo được tôi đón nhận ở trong 1 thanh sô cô la chưa bóc ra . Làm thế quái nào tớ giấy lại ở trong 1 thanh sô cô la chưa bóc ra được ? Nhưng tôi tự nhủ chắc có lẽ chỉ là 1 chương trình TV thực tế , đến phút cuối sẽ xuất hiện camera và bọn họ sẽ cười vào mặt mình . Tôi chỉ ghi lại "BẰNG CÁCH NÀO???" . Tôi vẫn nhớ chỗ tôi để mảnh giấy bởi vì sau đó 1 thời gian dài tôi không nhận được thứ gì khác nữa . Tôi để nó bên trong vết rạn của cái tủ gương = gỗ của tôi và sau đó nửa năm , tôi không còn nhận được thông điệp nào nữa .

1 buổi sáng nọ , chuẩn bị đi làm , tôi vào phòng và chỉn chu quần áo trong gương , vẫn chính cái gương đó mặc dù bây h tôi đã chuyển nó sang hướng đối diện . Bỗng tôi để ý thấy 1 vật gì vuông vuông ở trên tường khi nhìn vào gương , quay lưng lại nhìn bức tường tôi rất kinh ngạc khi không thấy gì , quay vào gương thì vẫn thấy . Tôi kéo từ từ cái tủ gương lại gần , cho đến khi tôi có thể nhìn vào gương và đọc đước mẩu giấy qua vai tôi : " LÀM CHO MÀY THÀNH 2D"

Tôi kinh hoàng biến ngay khỏi ngôi nhà . Sau 1 tuần ở nhờ nhà bạn gái tôi vứt bỏ tấm gương , cái máy làm cafe , cái tủ , tất cả mọi thứ . Tôi vẫn thường hoảng sợ khi thấy bất kì mẩu giấy nào đó trên sàn nhà hoặc trong quần áo . Tôi vẫn sợ hãi là 1 ngày nào đó tôi mở 1 quyển sách ra và lại thấy những thông điệp khủng khiếp đang ám ảnh tôi .



Gõ cửa

Bạn đang nằm trên gi.ường trong giấc ngủ sâu, đến khi bạn nghe được tiếng gõ cửa ngoài cửa sổ. Bạn thức giấc, nghĩ rằng đó chỉ là âm thanh do bạn tưởng tượng ra, cho đến khi bạn lại nghe tiếng gõ lần nữa. Trằn trọc, bạn nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi rằng ai mà với tới cửa sổ tầng 2 chứ. Sau vài phút im ắng, bạn cho rằng đó chỉ là vài đứa trẻ hàng xóm chọi đá vào cửa số nhà bạn chỉ để làm bạn sợ, hay chỉ làm phiền bạn. Bạn lại tiếp tục nằm xuống gi.ường và kê đầu trên chiếc gối. Ngay khi mà bạn nhắm mắt, hy vọng rằng sẽ lại chìm vào giấc ngủ, bạn lại nghe được tiếng gõ cửa. Bị làm phiền, bạn ngồi dậy lập tức và liếc nhìn vào khung cửa sổ, mong rằng thấy được viên đá nào đó sẽ va vào tấm kính cửa. đó là khi bạn nghe được tiếng gõ một lần nữa. Ngoại trừ lần này, bạn nhận ra rằng nó không phải từ chiếc cửa sổ. Bàng hoàng, bạn ngồi dậy khỏi gi.ường và đi đến cánh cửa. Mở cửa ra, thứ duy nhất bạn thấy là không có gì. Càng lúc tiếng gõ càng to hơn, rõ hơn dưới lầu. Lúc này, bạn đã hoàn toàn tỉnh giấc ngủ và bối rối, run sợ với những gì xảy ra nửa đêm. Bạn đi đến dưới lầu và kiểm tra mọi cửa sổ và chỉ tốn sức vì chẳng có gì ở đó. Sau khi chờ khoảng 10 phút đến khi bạn nghe được một tiếng gõ nửa, bạn quay lại lên lầu và cuối cùng cũng có thể an tâm ngủ. Khi mà đến căn phòng của mình, bạn thấy cửa sổ đã mở ra, cho làn gió lạnh lùa vào căn phòng. Bạn chết đứng, tự hỏi rằng chuyện quái gì đang xảy ra, làm sao mà cửa sổ lại mở, cho đến khi bạn nghe tiếng gõ cuối cùng, tiếng gõ nhẹ trên bức tường ngay sau lưng bạn. Bạn quay lưng lại, và đối mặt với tôi…


Nhà Xác

Cũng như những đứa bạn khác đều là sinh viên y dược thì chuyện canh nhà xác là chuyện bình thường và là điều mà mọi sinh viên ngành y dù muốn hay không vẫn phải cố gắng tập sự can đảm chấp nhận. Rồi cũng đến lượt tôi và thằng Lâm phải trực nhà xác để đón nhận những tử thi mới làm thủ tục "nhập môn", thường thì ca trực vào cả ngày lẩn đêm và chia theo ca 8 tiếng, thế nhưng hôm ấy tôi và thằng Lâm phải trực ca tối mới ghê chứ, trước khi đi nhỏ Thảo bảo Lâm nên mang theo tỏi hay thứ gì đó hộ mệnh cũng được vì nghe đâu mấy đứa trước làm như thế thì im re mọi chuyện, thằng Lâm cười ha hả bảo Thảo dở hơi, ừ thì sao cũng được với tôi chỉ là thủ tục nhỏ thôi mà, tôi cũng không chú tâm chuyện này lắm. Rồi buổi tối ấy cũng đến, tôi và thằng Lâm ngồi với mớ bài đem theo bên cạnh tò te đọc vài dòng, sau khi nhận vào ca trực khoảng 1 tiếng thì có một xác được đưa vào tôi và Lâm cùng làm thủ tục "nhập môn" cho cái xác này, đâu vào đấy tôi bảo Lâm đi mua tờ báo gì đó dưới cổng bệnh viện để đọc vì buồn quá, lúc chuẩn bị đi thì mưa như trút nước, cái lạnh hăng hắc mơn man làm tôi có cảm giác nổi da gà, thằng Lâm thì co ro trên cái ghế trực cạnh một cái bàn chơ vơ dọc theo lan can của phòng xác. Mưa như hối hả hơn và cũng tạnh nhanh hơn, mới đó mà 12h khuya! nhanh quá, tôi và Lâm nghĩ vậy, ngoài trời chỉ còn lất phất mưa, ánh đèn neon đã cũ mờ ảo sáng đục, gió thì vẫn thoang thoáng bay qua lành lạnh. tôi bảo Lâm có thể ngủ vài tiếng tôi có thể ngồi trực cho nó, sau đó sẽ đến lượt tôi ngủ, nó đồng ý và ngồi gục xuống cạnh bàn ngủ thiềp đi. Tôi ngồi tra lại mấy bài thuốc vừa được học sáng nay, vừa được khoảng 15 phút thì có chị y tá thấp thoáng với áo pờlu trắng đi lại bảo tôi chuẩn bị mở cửa phòng để chuyển một xác người vào, tôi hối hả và mừng thầm vì ít ra có người để mình bắt chuyện sau khi làm xong công việc, tôi không đánh thức Lâm dậy mà một mình lại mở cửa phòng vào trong kéo chiếc xe để xác người ra ngoài, cái lạnh trong phòng làm tôi không chịu nổi, lạnh khủng khiếp, như phản xạ tôi vào kéo chiếc bàn chở nào gần mình nhất để đưa ra ngoài bất chợt nhìn sang cạnh một bàn để xác gần đó tôi thấy cảm giác quen vô cùng, trong vài giây suy ngẫm....thì ra...đó là...chị y tá lúc nãy bảo tôi vào đây lấy bàn để xác....tôi không biết thế nào để diễn tả nổi, chân tôi như đuối đi, tôi không còn cảm giác lạnh gì nửa mà thay vào đó là cảm giác khiếp hoảng, tôi cố gắng chạy thật nhanh ra kéo thằng Lâm ngồi dậy, nhìn mặt nó mơ màng nhưng tôi vẫn cố gắng nói hết những gì mình vừa thấy, nói xong nó bảo " mày nói gì vậy? chị ấy ở đằng sau mày kia mà"....hả....cái gì??? tôi vội vã kéo nó chạy xuống phòng trực ban của bệnh viện lấy một viên an thần uống vào - trùm mền ngủ đến sáng, hi vọng lần sau không chứng kiền những gì thấy đêm qua nữa.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
×
Quay lại
Top