Nghe tớ nói, nhưng đừng tin nhé!

co3la_lucky_leaf92

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
9/4/2011
Bài viết
955
Một ngày thời cấp 1, trở về nhà, mẹ bảo tôi rằng nhà chúng tôi có hàng xóm mới.

muctim_071726_493564912_0.jpg

Tò mò, tôi chạy ra bờ tường, ngó cổ sang xem.

- Ê! Nhóc! Làm cái gì thậm thụt thế? - Tiếng nói ở đâu vang lên khiến tôi giật mình, trượt chân té ngửa.

Toàn thân xây xước, đấy chính là món quà gặp mặt mà tên hàng xóm mới chết tiệt thân ái tặng cho tôi.

Thế là, tôi nghiêm túc quyết định, hắn chính là kẻ thù lớn của tôi trong cuộc đời này. Dù cho vào ngày ấy, “cuộc đời” là cái gì thì tôi vẫn còn mơ hồ lắm.

- Ê! Cậu dậy sớm thế, sang đây chơi đi!

Cậu ta gọi với sang, trong khi tôi vẫn còn mắt nhắm mắt mở ở sân giếng đánh răng.

Tôi kệ. Cái đồ con trai gì mà suốt ngày (giả vờ) nói nói cười cười.

- Sang đây đi! Nhà tớ có quả dừa to lắm. Mình bổ ra uống nước. Nước dừa mát rượi.

Băn khoăn.

Ngẫm nghĩ.

Kết luận.

- Ừ thì sang!

Tôi lon ton chạy sang. Thấy hắn vô tư cười và chỉ tay lên cao. Đúng là có dừa. Nhưng mà chót vót trên cây. Quả lại bé tẹo. Tôi bị lừa rồi. Cái thứ chết bầm. Tôi thề quyết tâm không bao giờ nghe bất cứ thứ gì từ miệng hắn nữa.

Mà hình như, hắn có hiểu được lỗi lầm của mình thì phải, mấy hôm sau, chẳng thấy hắn nói thêm lời nào, cười cũng không.

Đáng ra thì, tôi nên hả hê mới phải. Nhưng cứ cảm giác khó hiểu sao sao, tôi rụt rè hỏi:

- Cậu làm sao thế?

- Tớ, tớ sắp phải chuyển đi rồi. Mẹ tớ bảo ở đây không hợp, mọi người đều không thích tớ.

Chuyển đi? Sao lại thế? Đúng là tôi có không ưa hắn thật. Nhưng mà tự nhiên đi thế này, cũng thấy buồn ghê ấy.

- Không. Tớ không ghét cậu mà. À, cũng có một tẹo, nhưng mà…nói chung là không ghét lắm đâu.

- Thế tức là, cậu vẫn ghét tớ hả?

Nhìn mặt hắn buồn thiu, tôi thấy thật có lỗi. Im lặng một lúc, tôi quay sang hắn:

- Không. Tớ không ghét tí nào. Thế bao giờ cậu đi?

- Tớ không đi nữa. Cậu có ghét tớ đâu mà tớ phải đi– Hắn ngoác miệng cười. Nụ cười gian xảo quen thuộc – Tớ đùa cậu đấy. Đừng nghe tớ nói chứ. Sao mà dễ tin người thế!

Nói xong hắn chạy biến, bỏ mặc tôi với bộ mặt đỏ gay xì khói ra tai.

Hóa ra mấy ngày vừa rồi hắn bị lên sởi, nên phải đóng cửa ở trong nhà. Tôi trân trọng thề bằng tất cả sự căm tức đang dồn lên tận đỉnh: từ nay trở đi tuyệt đối không tin bất cứ thứ gì phát ra từ miệng hắn.

Ấy thế mà, thời thơ ấu của tôi đều đặn trải qua bằng việc nghe hắn nói, tin sái cổ, và cuối cùng bị lừa.

- Tớ đã bảo rồi, nghe tớ nói, nhưng đừng tin tớ nhé!

Mỗi lần như vậy hắn đều cười đắc ý, còn tôi, trở lên vô cảm với lời hắn nói rồi.

Ngày chuẩn bị thi đại học, hắn bảo tôi thế này:

- Chúc cậu thi tốt! Chúng mình sẽ cùng đỗ nhé! Nói thật đấy!

Tôi cười:

- Ừ! Tớ cũng chúc cậu thi tốt. Nhưng đừng có tin nhé! - Nói rồi, tôi thản nhiên quay đi.

Đột nhiên, hắn hét thật to, sau lưng tôi:

- Tớ thích cậu!

Một chút bất ngờ, nhưng tôi nhanh chóng quay lại cười:

- Thế à? Tớ không tin đâu.

Kết quả báo về. Tôi đỗ. Hắn trượt. Nhưng hắn cũng chẳng tỏ ra buồn phiền cho lắm. Hắn nộp hồ sơ vào một trường cao đẳng ở quê. Còn tôi lên Hà Nội học. Chúng tôi ít gặp nhau hơn.

Nhưng mỗi ngày cuối tuần trở về nhà, tôi và hắn đều trò chuyện với nhau. Mỗi người đều có những câu chuyện trường lớp mới và cuộc sống hiện tại xung quanh mình. Tất nhiên, phải tuân theo điều kiện thỏa thuận trước: “Nói thật!”

- Này!

- Sao thế?– Tôi quay sang hắn.

- Tớ thích cậu!

- Ha ha ha…-Tôi cười lớn – Cậu quên là giờ vẫn phải nói thật à?

Tôi tròn mắt nhìn hắn. Không hiểu cái biểu cảm nghiêm túc lúc này có nghĩa là gì đây?

- Tớ thích cậu!

Hắn nhìn vào mắt tôi. Thật kỳ lạ. Có cảm giác chân thành lắm. Lời nói có thể giả, nhưng ánh mắt này…

- Tớ thích cậu! Thật đấy! Nghe tớ nói, và tin tớ nhé…

Theo Mực Tím
:KSV@11::KSV@11::KSV@11::KSV@11::KSV@11::KSV@11:
 
Ôi dễ thương thế, hàng xóm nhà mình thì nghe tớ nói và tin 50% thôi nhé, trong mọi trường hợp đấy haha
 
×
Quay lại
Top