My Story

ĐÃ KHÔNG HỌC ĐƯỢC CÒN ĐÒI THI
 
LẼ RA KHÔNG NÊN HỌC C1,MÌNH ĐÂU CÓ XỨNG ĐÁNG VÀO HỌC C1 ĐÂU,CÀNG NGHĨ CÀNG KINH TỞM BẢN THÂN
 
LÒNG TỰ TRỌNG, NGƯỜI TỬ TẾ HAY CÓ TÌNH, CÓ HÌNH, CÓ Ý GÌ ĐẤY MÌNH ĐỀU KHÔNG HIỂU,NGU NGỐC LÀM SAO
 
NGU NGỐC, DÙ BIẾT TRƯỚC KẾT QUẢ RỒI NHƯNG VẪN KHÔNG CHỊU CHẤP NHẬN, NGU NGỐC
 
SỢ QUÁ, NGU NGỐC HẠI CHÍNH MÌNH
 
KHÔNG Ý THỨC ĐƯỢC BẢN THÂN KÉM CỎI Ở DƯỚI ĐÁY VỰC THÌ SẼ CÀNG GIỐNG ẾCH NGỒI ĐÁY GIẾNG THÔI
 
NGU NGỐC , NGƯNG ẢO TƯỞNG NGAY LẠI
 
Mỗi người có một hai ưu điểm và rất nhiều nhiều nhiều nhược điểm. Em không giỏi cái này thì bù lại em có cái khác. Đừng cố gắng chạy theo người khác nữa. Làm những gì mình thích, từ bỏ những cái mình quá mệt mỏi đi nhé.
Hồi cấp 2 cấp 3 chị cũng muốn mình giỏi, nhưng dần nhận ra mình rất thường luôn. :))) Chị cũng vào lớp chọn, ban này ban kia, nhưng nhận ra mình không giỏi cái gì cả. Ừm..mcamr giác khá tự ti đó. Nhưng chị vẫn ổn! Em cứ sống vui thì cũng sẽ có bạn. Thể hiện bản thân mình thật nhất và thoải mái nhất. Người nào hợp với em sẽ tìm đến em mà thôi. Đừng tỏ vẻ mình là ai khác cả. :)))
Cố lên em nhé!
 
@Thảo Mộc Cảm ơn lời động viên của chị,em thấy rất ấm lòng, lâu rồi mới có người nói với em như vậy. Em không mạnh mẽ. Em cũng hiểu mình không nên chạy theo người khác,rất mệt mỏi và tạo lực cho bản thân. Nhưng em không còn cách nào khác cả.
Mọi người quá tuyệt vời còn em không có điểm nào bứt phá cả, cứ như con sâu làm giàu nồi canh vậy ạ. Cha mẹ em tuy bề ngoài không đặt nặng vấn đề việc giỏi hay dốt. Nhưng điều đó lại càng làm cho em buồn hơn vì bên trong gia đình luôn muốn em ngày một tốt hơn đừng như cha mẹ ngày trước không có điều kiện học tập. Mà giờ cha mẹ em cũng đã tuổi xế chiều rồi nhưng vẫn nắng mưa bươn chải mưu sinh, tất cả vì tương lai của em. Trong khi tuổi này cha mẹ người ta bồng cháu an hưởng tuổi già, con cái chăm lo cho rồi.
Em rất ghen tị khi có những người không xứng đáng vào C1 nhưng chỉ cần có thế lực, quan hệ, tiền bạc mà có thể ung dung học ở lớp chọn, đi học như ở nhà và vì có tiền nên được ca ngợi đóng góp tích cực cho lớp. Em ghen tị với cô bạn gái cùng bàn với em như 1 mặt trời nhỏ của lớp, lúc nào cũng rạng ngời,bừng sáng trong những thử thách hóc búa cua giờ học tập hay hoạt động ngoài giờ lên lớp,.....Em sợ sợ bạn lớp phó học tập lúc nào cũng năng nổ và trong từ điển của bạn chỉ có 9 với 10. Em ngưỡng mộ bạn bí thư lớp với nhan sắc tươi tắn nghiêng nước nghiêng thành cùng tài ăn nói khéo léo thu phục lòng người, gia đình trâm anh thế phiệt,..........Các bạn trong lớp rất tuyệt, dù thường giấu mình nhưng bản thân các bạn mỗi khi làm 1 điều gì đó thì đều khiến mọi người trầm trồ, luôn có ích cho lớp. Vì thế trong lòng em rất nhức nhối và đau đớn. Em phải làm gì đó để thay đổi bản thân nhưng tuyệt nhiên chẳng thể nào vượt giới hạn mà mình đặt ra, nếu không sẽ không kịp mất. Cảm ơn chị vì đã quan tâm những cảm xúc tiêu cực này của em.
 
@Moc Du Tầm tuổi này của em thì mấy chuyện so đo đó là bình thường cả mà. Tuổi học trò ai mà chả có những lúc so kè với nhau.

Em đừng ghen tỵ với bạn giàu làm gì vì mỗi người có những xuất phát điểm khác nhau. Em đừng hỏi sao đời bất công, vì cuộc sống này vốn dĩ đã bất công. :))))) Đừng mang sự bất công đó thành mối hận và ganh ghét, mà hãy biến nó thành động lực để phát triển mình. Đừng làm gì to tát lúc này, em chỉ cần phát triển điểm mạnh, học hỏi thêm những kỹ năng bên ngoài và đừng đặt áp lực điểm số nhiều quá.
Nhà em khó khăn nhưng bù lại em có nghị lực, có suy nghĩ, có sự hiểu chuyện hơn những bạn đó thì sao. Tuy nhiên cũng không hẳn nhà giàu là sướng đâu em. Mỗi người có những cái áp lực khác nhau, không ở trong chăn làm sao biết chăn có rận.

Em nghĩ sao về nếu em tự tin về bản thân thì em cũng sẽ như mặt trời nhỏ kia? Này tùy thuộc do bản thân mình thôi em ạ. Em có thể không làm mặt trời nhưng mặt trăng cũng có cái hay riêng của mặt trăng. Mặt trời tỏa sáng, thu hút, nhiều chàng trai cô gái quây quanh. Mặt trăng thì điềm đạm và an tĩnh nhưng là nơi mọi người tìm đến khi cần trải lòng. Hoặc ngôi sao bé nhỏ cũng góp phần tỏa sáng cả bầu trời mà nhỉ? Nếu số mệnh em sinh ra đã là ngôi sao thì hãy biến nó thành ngôi sao rực rỡ nhất.

Em sợ điểm số làm gì? Điểm là nhất thời thôi. :))) Chị khoái mấy người học tàn tàn thôi nhưng tập trung vô cái mình thích, và đa số những người đó đều rất thành công trên cuộc đời mình lắm em. Sau này em sẽ thấy những áp lực ngày đó của em thật buồn cười đó. :)) Như chị vậy. Thấy khùng dễ sợ. :D

Chị nghĩ em là cô gái hơi nhất gan đó. Em nên học thêm ngoại ngữ, và sinh hoạt ngoại khóa tích cực vào. :)) Nó sẽ giúp em lấy lại tự tin cho bản thân đó. Còn cái vụ mà người ta đẹp á, này là bẩm sinh òi. :v Mình có thể không đẹp hình nhưng đẹp nết, nét đẹp nhân cách. Cái này mới là cái đẹp thật sự đó emmmmm.

Chúc em luôn sống vui vẻ và tich cực nha!
 
@Thảo Mộc Em cảm ơn chị, thật không biêt nói làm sao nữa, 1 người xa xôi như chị tốn thời gian gõ những dòng lời mát rượi như tưới vào tâm hồn cằn cỗi của em, mỗi ngày em đều đọc và cảm thấy bình ổn hơn rất nhiều
 
@Moc Du kkkk. Cũng không hy vọng cô hiểu được bao nhiêu. Miễn sao đọc vui và giải trí là được rồi. :v ;;)=))=))
 
Không hiểu sao mỗi khi đọc truyện, xem 1 bộ phim, hay bất cứ thứ gì lên quan đến nghệ thật thì đoạn cao trào xúc động là chẳng có tí cảm xúc gì, nhưng cứ có cảm giác cổ họng lại nghẹn đắng, tim đập rất nhanh. Thật sự muốn hiểu ý nghĩa của nó nhưng hình như não không cho phép tiếp thu?
 
Mừng P trở lại, 3 tuần gánh nặng của con cũng đã được trút bỏ phần nào,con lo lắm, toàn nghĩ đến chuyện xui xẻo thôi. Nhưng di chứng để lại làm con càng thêm đau đớn, có lẽ trong tương lai nó lại tái phát lên. 3 tuần như địa ngục vậy.
 
Thực sự tôi muốn cười cùng bạn, trò chuyện cùng bạn, kể bạn nghe cái tôi làm được trong 2 tháng qua, nhưng tôi lại hờ hững với tất cả. Mọi thứ trong tôi như là 1 màu xám giống bầu trời ngoài kia. Bầu trời ấy không riêng 1 màu, sau cái ảm đạm là nét tươi trẻ sáng bừng sức sống, còn tôi, thâm tâm nửa mịt mờ vô định, nửa muốn mở lòng để ánh mặt trời soi rọi.
Bạn ôm tôi cả 1 vòng tay vào lòng, cái ôm thật ấm áp làm tôi có chút sững lại, tôi đối với bạn từ đầu đến giờ vẫn là vài câu nói lãnh đạm. Bạn vẫn cứ muốn thu hút sự chú ý của tôi. Tôi chán nản bỏ vòng tay bạn ra, dẫu buồn nhưng là điều tôi cần phải làm. Xin lỗi bạn và cảm ơn vì tất cả
Nhiều khi chính tôi cũng không hiểu mình, nửa cần muốn chia sẻ và bên kia là giữ trong lòng, cái nào sẽ giúp tôi vượt qua tâm trạng đau đớn này M
 
Xin cho nước nỗi buồn ở lại, ta không còn chạnh lòng chơi vơi
 
×
Quay lại
Top