Mỗi ngày mình sẽ post 1 truyện ma ( tập hợp từ nhiều nguồn )

kethjchdua

Kẻ Thích Đùa
Thành viên thân thiết
Tham gia
7/1/2011
Bài viết
958
1.Cánh Bướm trắng
Vào khoảng thập niên 1940 lúc phong trào kháng Pháp đang lên cao độ, tại một thị trấn nhỏ có một cặp vợ chồng trẻ vừa mới cưới, thương yêu nhau rất đậm đà, chồng là tài xế hỏa xa còn cô vợ buôn bán nhỏ qua ngày. Ngay đêm vợ đau nặng chàng nhận lệnh phải lái chuyến tàu hỏa tốc về Hà Nội, không muốn ra đi nhưng dưới ánh mắt trấn an của người vợ trẻ, chàng đành bấm bụng khởi hành.
Đoàn tàu dục tốc tiến về Hà Nội, càng về đêm lòng chàng trai càng bồi hồi khôn tả, nổi lo cho trọng trách khó khăn, lòng thương người vợ hiền đang nằm trên gi.ường bệnh. Bâng quơ anh tài xế nhìn vào bóng đêm trước cửa phòng lái... lo lắng vu vơ, tâm trạng bồn chồn... chập chờn một cánh bướm đêm... cánh vổ nhịp nhàng, lúc chậm lúc mau... chập chờn cánh bướm trắng... bất chợt chàng trai dụi mắt nhìn kỷ đôi cánh trắng, lúc nhanh lúc chậm... lúc nhanh lúc chậm... dừng lại... dừng lại... theo tín hiệu Morse tích tích te... Ngạc nhiên chàng chú ý nhìn thật kỷ, rỏ ràng đôi cánh của con bướm đang lập đi lập lại tràng tín hiệu... dừng lại... dừng lại... nguy hiểm... nguy hiểm. Tin vào đôi mắt mình nhưng đây là chuyến tàu tốc hành, đâu thể nào dừng lại vô cớ được. Đoàn tàu cứ tiến nhanh về phía trước, cánh bướm chập chờn mỗi lúc một gấp rút hơn... đoàn tàu cứ băng băng tiến... Bất chợt văng vẳng bên tay chàng nghe một giọng người hớt hải... dừng lại... dừng lại đi anh... vẳng vẳng bên tay giọng la thất thanh của người vợ thân yêu... nguy hiểm lắm, dừng lại đi mình ơi... tàu càng chạy nhanh, tiếng la vang càng hớt hải, chuyển thành giọng van xin... dừng lại đi mình ơi, yêu yêu mình lắm... dừng lại, nguy hiểm lắm chàng ơi... Không dừng được chàng tài xế thò tay kéo mạnh chiếc phanh... két... két... chuyến xe tốc hành thắng gắp, người người lăn lộn, hành lý đổ ngả tứ tung...
- Chuyện gì thế? - Trưởng tàu hỏi lớn.
- Không biết, có chuyện gì phía trước đây - Chàng ngập ngừng đáp trả.
Cầm ngọn đèn bảo họ đi từng bước thăm dò về phía trước... bóng đen phủ kín màng đêm, lá rừng xào xạt... hải hùng cả bọn dừng chân, miệng há hốc họ bàng hoàng... Phía trước mặt chiếc cầu bị Việt Minh đặt mìn giật sập... Lầm lủi chàng thanh niên trở về khoang lái, bỏ lại sau lưng nhưng tràng hỏi tại sao anh biết... Nhặt cánh bướm trắng bướm trắng đã gục chết bên buồng lái, chàng trai linh tính một chuyện chẳng lành... Xong nhiệm vụ chàng hối hả quay lại quê nhà... ngay đêm ấy người vợ thân yêu đã trở bệnh qua đời... giờ nàng tắt thở đúng vào lúc cánh bướm trắng chập chờn báo hiệu... hồn người vợ thân yêu đã theo theo chồng trước giờ lâm tử.​
 
hic. sao mà... bùn quá bạn ơi. tiếc ghê ý:KSV@17:
 
Con Ma Trong Hồ Tắm
Chúng tôi quen nhau khi còn học chung ở một trường đại học tại tiểu bang Massachusetts! Sau khi ra trường tuy làm việc ở khác thành phố nhưng chúng tôi vẫn liên lạc và đi lại với nhau! Ba năm sau chúng tôi làm lễ cưới, rồi tính đến chuyện mua một căn nhà để ở! Sau một tháng tìm kiếm, chúng tôi đã tìm được một căn nhà vừa ý, giá lại rẻ ! Đó là một căn nhà Cape, có rào chung quanh, ba phòng ngủ, hai phòng tắm, finished basement, và đặc biệt là có một hồ tắm chìm (underground swimming pool) rất rộng! Tôi thích cái hồ tắm lắm vì đã chán ngấy cái cảnh chen chúc ở các bờ hồ, bờ biển vào mỗi mùa Hè! Nay vợ chồng tôi có thể thoải mái ngâm mình trong nước mát lạnh mà không phải đi đâu xa nữa!
Chúng tôi mua nhà vào mùa Đông nên cái hồ vẫn được che phủ bằng tấm bạt! Tôi ước mong cho mùa Hè chóng tới để tha hồ bơi lội trong đó! Rồi thì mùa Hè cũng tới, chồng tôi gở tấm bạt phủ và cọ rửa đáy hồ trước khi xả nước vào! Anh ấy làm theo lời chỉ dẫn của một người bạn Mỹ để chúng tôi không còn phải lo lắng gì khi tắm! Số là tôi sinh trưởng ở một tỉnh miền Tây tại VN nên bơi lội là nghề của tôi từ hồi còn bé! Chồng tôi sinh quán tại Nha Trang nên bơi lội với anh chỉ là trò đùa!
Trưa thứ Bảy đầu tiên sau khi hoàn tất việc sửa soạn cho hồ, tôi thích thú nhảy ngay xuống và bơi thoải mái qua lại từ đầu hồ tới cuối hồ! Bơi được chừng 15 phút, tôi nhoài lại gần cái thang và giữ lấy nó cho đỡ mệt! Bổng tôi có cái cảm giác là có một bàn nào đó nắm lấy cổ chân tôi! Nhìn qua làn nước trong suốt tận đáy hồ, tôi không thấy ai cả! Nhưng chân tôi vẫn như bị ai nắm lấy! Tuy chồng tôi nằm đọc báo trên ghế ở cái deck ngay bờ hồ, tôi không gọi anh ấy vì sợ cho là nhát nhúa! Nhưng tôi cũng không giám ngâm mình lâu hơn! Tay đang nắm cái thang nhôm lên xuống hồ, tôi leo vội lên ngồi cạnh chồng! Một lúc sau anh ấy nhảy xuống bơi, tôi đợi xem có sự gì lạ xảy ra cho anh ấy không! Chẳng có gì cả ! Chồng tôi ngoắc tôi xuống, tôi ngần ngừ một lúc rồi nhảy xuống cạnh chồng! Tôi cẩn thận chỉ bơi theo chồng mà chẳng giám rời xa vì cái cảm giác lúc nãy vẫn còn ám ảnh tôi! Mọi việc tốt đẹp, tôi không thấy có cảm giác bị nắm chân nữa! Chắc là do tôi tưởng tượng ra thôi!
Hôm sau chúng tôi lại xuống tắm, vừa nhảy xuống bơi được một vòng thì cái cảm giác bị nắm chân lại đến với tôi! Lạ một điều là cái bàn tay vô hình đó chỉ nắm lấy chân tôi chứ không kéo ghị gì cả nên tôi vẫn bơi lội thoải mái! Chỉ thấy như chân mình bị nắm thôi! Tôi cố đập chân thật mạnh để xem cái cảm giác đó có biến đi không! Không, nó như bám chặt lấy chân tôi! Đâm sợ tôi bơi vào bờ và leo lên ngồi cạnh chồng trên deck! Một lúc sau tôi làm như vô tình hỏi:
_ Anh có cảm thấy bị vướng víu gì trong khi bơi không hả?
_ Đâu có gì đâu em! Rất thoải mái, nước trong mát anh rất thích! Mình cùng bơi nghe em!
Rồi anh ấy nhảy xuống bơi mấy vòng và ra hiệu cho tôi nhảy xuống hồ! Bất đắc dĩ tôi phải làm theo! Lạ thay tôi không có cái cảm giác bị nắm như khi tôi bơi một mình trong hồ! Tôi suy ra có lẽ do tôi sợ vẫn vơ vì hồi bé hay nghe kể chuyện "ma da" mà ra thôi! Mà ma da thì ở sông, ở hồ chứ đâu có khi nào tôi nghe nói là có nó trong hồ tắm đâu! Đúng là tôi sợ vẩn vơ rồi! Tuy tự nhủ như vậy, nhưng sau này mỗi khi ra tắm là tôi đợi chồng tôi nhảy xuống rồi mới nhảy theo! Mọi việc êm đẹp và tôi cứ theo đó mà theo để khỏi bị cái cảm giác kia làm sợ hãi và khó chịu!
Gần cuối mùa Hè năm đó là sinh nhật thứ 26 của tôi! Vợ chồng tôi tổ chức tiệc sinh nhật tại nhà và mời anh em, họ hàng, cùng bạn bè đến dự! Chồng tôi không uống rượu, chỉ khi nào đi dự tiệc tùng thì anh ấy mới uống một lon bia cho vui thôi! Còn tôi thì chỉ cần một ngụm rượu cũng đủ làm cho say rồi! Nhưng vì là tiệc sinh nhật của tôi, nên họ bắt tôi uống mấy ly rượu nhỏ, và để tiệc được vui tôi không thể từ chối được! Xong tiệc, mọi người xúm nhau nói chuyện một lúc rồi từ giả ra về! Vợ chồng tôi dọn dẹp và bỏ chén dĩa vào máy rửa! Thấy mặt tôi đỏ bừng vì rượu chồng tôi bảo là hãy nằm trên sofa nghĩ cho tỉnh rượu đi! Anh ấy xuống basement dọn dẹp dưới đó một chút vì mấy đứa nhỏ con của bạn bè, họ hàng xuống chơi bày bừa bộn dưới đó!
Đang nằm thiu thiu bổng có một ma lực nào đó bảo tôi đứng dậy và đi ra hồ tắm! Tôi nghe theo như một kẻ mất hồn! Chân tôi bước ra hồ rồi tự nhảy xuống đó! Cái cảm giác bị ai nắm chân lại đến với tôi! Lần này cả hai chân tôi bị nắm và tệ hại hơn là chúng kéo tôi xuống đáy hồ! Tôi vùng vẫy mà không sao thoát được hai bàn tay đó! Mở miệng ra thì bị nước vào, tôi uống mất mấy ngụm vào bụng! Nhưng khi tới đáy hồ thì bản tính tự mhiên tìm cái sống thúc đẩy làm tôi trở lên mạnh mẻ! Tôi đạp thật mạnh để trồi lên mặt nước, vừa cố ngáp thở được hai hơi, đôi tay đó đã kéo ngược tôi xuống đáy trở lại! Không, tôi không thể chết như thế này được! Tôi mới có 26 cái xuân xanh, tôi còn quá trẻ để mà chết! Bản năng sinh tồn cho tôi sức mạnh và tôi vùng lên mặt nước một lần nữa! Đôi bàn tay đó chẳng để cho tôi thở lâu lấy sức, chúng kéo mạnh tôi trở xuống đáy hồ! Tôi cố mở miệng kêu cứu nhưng nước tràn vào miệng làm tôi sặc sụa! Bụng tôi đã chứa khá nhiều nước rồi! Tôi cảm nhận được điều đó! Trong cơn nguy ngập, tôi nghĩ đến chồng, đến cha mẹ, đến anh chị em tôi! Không! Không, tôi chưa muốn chết! Chúng tôi mới cưới nhau được một năm thôi! Tôi mới chỉ hưởng được cái hạnh phúc vợ chồng này chưa đầy một năm, tôi chưa sinh cho chồng tôi một đứa con trai và một cô con gái như chúng tôi đã ước mong mà! Tôi chưa trả được tí gì cho công ơn dưỡng dục của cha mẹ tôi! Tôi không thể chết được! Nhưng ai cứu được tôi bây giờ! Trong cái giờ phút cuối cùng này, tôi cố nhoài người lên một lần cuối! Tôi vẫn cảm nhận là đôi bàn tay kia đang kéo tôi trở xuống, trước lúc ngất đi tôi cảm thấy có đôi tay quàng qua người mình! Tôi chỉ còn một thoáng nghĩ trước lúc hôn mê là đôi tay kia tới mang tôi về cỏi chết!
Khi tôi tỉnh dậy thấy mình trong bệnh viện, bên gi.ường là gương mặt lo lắng của chồng và bố mẹ tôi! Tôi mừng rở mặt dàn dụa nước mắt! Tôi không biết tại sao mình còn sống và ở trong đây! Ai đã cứu tôi khỏi đôi bàn tay quái quỷ đó! Đợi tôi định tỉnh một hồi, chồng tôi mới nhỏ nhẹ nói:
_ Anh vừa ở basement lên, không thấy em đâu cả! Anh gọi nhưng không ai trả lời, vào phòng ngủ cũng không thấy em! Anh chạy ra sau thì thấy tay em thò vẫy vùng trên mặt nước và đang chìm dần! Anh hoảng quá nhảy xuống vớt em lên rồi kêu 911 ! Họ đến làm hô hấp nhân tạo và chở em vào đây! Cũng may em chưa chìm lâu nên không nguy đến tính mạng!
Tôi còn mệt nên chẳng nói gì hết! Hôm sau, họ cho tôi xuất viện! Về nhà tôi mới kể cho chồng nghe về việc tôi đã trải qua! Tôi giám chắc là trong hồ tắm có "ma da" vì nó đã cầm chân tôi từ ngày đầu tiên rồi! Việc này không phải do tôi tưởng tượng ra đâu! Chồng tôi bán tín bán nghi vì anh ấy là người sùng đạo lắm và không tin có ma quỷ hiện hình trên thế gian này! Nhưng thấy tôi quá khẳng định nên anh ấy chiều lòng và cùng tôi ghé qua nhà hàng xóm hỏi thăm! Ông bà hàng xóm là một cặp vợ chồng Mỹ già, họ không có con cái! Thấy chồng tôi hỏi thăm về cái hồ tắm phía sau nhà, bà già tái mặt không giám hở lời! Ông già mời vợ chồng tôi vào nhà chơi rồi thủng thẳng nói:
_ Thấy cô còn sống chúng tôi mừng cho cô lắm!! Ba người đàn bà trước kia ở căn nhà đó không được may như cô đâu!! Mà tôi nghe nói phụ nữ Á Đông các cô ít ai uống rượu lắm, phải không? Sao mà cô lại bị chìm trong hồ kìa! Tôi thấy hơi lạ đó!
_ Đúng đó bác ạ! Chúng tôi không uống rượu, nhưng hôm đó là sinh nhật của cháu nên bạn bè ép uống một hai ly nhỏ, nhưng vì không quen nên cháu bị say đó!
_ Thảo nào! Con ma trong hồ tắm đó chỉ kéo phụ nữ say rượu thôi!
_ Sao lại có chuyện đó hả bác? Bác nói là con ma trong hồ tắm! Vậy ra hồ nhà cháu có ma thật sao?
_ Vâng cô ạ! Nhiều người không tin, nhưng tôi ở đây đã 15 năm rồi, và đã chứng kiến cái chết của ba phụ nữ tại hồ nhà cô rồi đó! Bộ các cháu không hay biết gì về lịch sử của cái nhà đó sao?!?!
_ Tụi cháu lần đầu mua nhà nên có biết gì đâu ! Ông realtor có nói gì về điều này đâu ! Thấy nhà rẻ lại ở địa điểm tốt nên tụi cháu mua ngay thôi!
_ Thôi để tôi kể cho cô chú nghe về chuyện này: "Nạn nhân đầu tiên là vợ của người chủ đầu của căn nhà đó, một hôm chồng đi vắng bà ta uống rượu quá độ rồi lạng quạng sao đó mà té xuống hồ chết! Chiều tối khi chồng về khám phá ra vợ mình chìm dưới hồ, liền kêu cảnh sát, nhưng bà ta đã chết lâu rồi! Bác sĩ giảo nghiệm và quy cái chết của bà ta là do tai nạn _ Say rượu rồi té xuống hồ chết đuối_ Ông ta buồn lắm và bán nhà đi nơi khác để quên đi nỗi đau mất vợ! Gia đình thứ hai mua căn nhà này được chừng 1 năm, một ngày kia khi người chồng đi làm về không thấy vợ đâu, chạy ra sau tìm, và thấy vợ bị chết chìm trong hồ! Ông ta kêu 911 và họ cũng không cứu được bà ta! Bác sĩ giảo nghiệm đưa đến cùng một kết quả như cái chết của người đầu tiên! Do tai nạn vì say rượu!! Ông chồng ở thêm một thời gian rồi cũng bán căn nhà cho người khác! Vợ chồng chủ mới này đã trung niên, và có 2 người gái con tuổi choai choai đang học trung học! Họ sống yên ổn được chừng hai năm thì sự việc lại xảy ra! Đứa con gái lớn bị bồ ruồng rẩy, một bữa kia cô ta một mình ở nhà lấy rượu uống giải sầu! Khi cha mẹ cô ta về nhà đã thấy cô ấy chết dưới đáy hồ rồi! Bác sĩ và cảnh sát đưa ra kết luận như những lần trước ! Họ làm việc theo khoa học và không tin vào thế giới vô hình nên các giả thuyết khác về sự trùng hợp của ba cái chết này đều bị họ gạt đi! Nhưng vợ chồng tôi thì tin là có cái gì đó đằng sau ba cái chết này! Chúng tôi đoán là cái hồ tắm đó có quỷ, và nó chỉ lựa phụ nữ say rượu để kéo xuống đáy hồ thôi! Hôm thấy xe cứu thương tới nhà anh chị, vợ chồng tôi đã bảo nhau là lại thêm một nạn nhân nữa của cái hồ quái quỷ kia! May mắn là cô không chết! Cô có thấy điều gì khác lạ không?
_ Dạ, mỗi lần cháu xuống hồ tắm một mình, cháu đều cảm thấy một bàn tay vô hình nắm lấy chân cháu! Nhưng nó chỉ nắm thôi chứ không làm gì khác! Đến hôm cháu bị say rượu thì như có ai xúi bẩy cháu nhảy xuống hồ, và lần này nó kéo cháu bằng cả hai tay xuống đáy hồ! May mà chồng cháu thấy kịp, không thì cháu đã cùng chung số mạng với ba người kia rồi!
_ Chúng tôi chúc mừng cô đã thoát nạn, từ giờ về sau phải cẩn thận nhé!
Chúng tôi từ giả họ ra về! Câu chuyện này làm tôi sợ lắm nên tôi thuyết phục chồng tôi bán nhà đi nơi khác ở ! Anh ấy ngần ngừ nhưng sau vài lần cố gắng tôi cũng làm anh ấy xiêu lòng! Chúng tôi gọi realtor để họ bán giùm nhà! Trong khi chờ đợi bán nhà, chúng tôi không giám bén mảng ra hồ tắm nữa! Vì còn là mùa Hè nên chúng tôi thường mở cửa sổ vào ban đêm cho mát! Chồng tôi lên gi.ường một lúc là ngủ say như chết! Còn tôi từ hôm nghe chuyện về cái hồ thường trằn trọc, khó ngủ, và bị ám ảnh bởi con ma dưới đó! Cứ gần nửa đêm là tôi lại nghe tiếng đập nước ầm ầm như có người vẫy vùng trong hồ! Tôi nghe nhưng vì sợ nên cố nằm yên không giám động đậy! Có đêm tôi liều đánh thức chồng dậy để anh ấy nghe tiếng động, nhưng ngay lúc đó tiếng vùng vẫy bổng im bặt làm tôi bị chồng rầy vì tội phá giấc ngủ !! Để kiểm xem điều mình nghe có đúng không, một sáng tôi mở cái slide door nhìn ra deck, điều tôi nghe không phải do tưởng tượng! Nước còn đọng vũng trên deck dù trời không mưa cả tuần rồi, và không ai trong chúng tôi tắm ở đó cả ! Tôi kéo chồng ra xem mấy vũng nước để minh chứng là những tiếng động tôi nghe là đúng! Chồng tôi không nói gì nhưng anh ấy hành động ngay, bằng cách xả hết nước trong hồ ra rồi phủ nó lại bằng tấm bạt dùng để phủ trong mùa Đông! Tôi yên tâm là sẽ không còn nghe tiếng vẫy vùng trong đêm nữa!
Nhưng tôi đã lầm! Khuya đó thay vì nghe tiếng đập nước thì tôi lại nghe tiếng đàn bà rên rỉ, khóc tỉ tê từ sau hồ vọng về! Tiếng khóc, tiếng rên nghe rợn cả người! Tôi cố bịt tai lại nhưng tiếng vọng ai oán này vẫn lọt vào tai! Tôi chịu không nổi nhưng không giám tự mình ra đóng mấy cái cửa sổ lại!! Tôi đành phải đánh thức chồng và nhờ anh ấy ra đóng giùm mấy cửa sổ ! Tiếng rên không vọng vào nữa! Tư đó hằng đêm tôi luôn nhớ đóng tất cả các cửa sổ trước khi đi ngủ !
Rồi nhà tôi cũng bán được, tuy là bị lỗ hết cả 10%! Không sao! Miễn bán được là tốt rồi! Tạm thời chúng tôi thuê tạm một town house để ở! Cả hai chúng tôi đều có việc làm tốt nên việc mua nhà mới sẽ không có gì khó cả, nhưng lần này chúng tôi phải điều tra kỹ về cái mà mình sẽ mua, và dù rất thích bơi lội tôi nói với chồng là không mua nhà có hồ tắm nữa! Một lần cũng đủ làm tôi tởn tới già rồi! Một hôm khoảng ba tháng sau, khi đi sắm đồ trong Mall, chúng tôi tình cờ gặp vợ chồng người mới mua căn nhà đó! Sau khi bắt tay chào hỏi xả giao, chồng tôi vẻ mặt băn khoăn lên tiếng:
_ Ông bà sống bình yên trong căn nhà mới chứ?
_ Cám ơn anh chị, chúng tôi vẫn bình an cả !
_ Chúc mừng ông bà! Nhưng tôi có điều băn khoăn trong lòng mà nếu không nói ra tôi sợ nó sẽ cắn rứt chúng tôi sau này! Số là cái hồ tắm sau nhà không phải là một cái hồ bình thường! Đã có ba người chết ở dưới đó rồi đó! Xin ông bà hãy cẩn thận!
Ông ta cười to ra vẻ tự tin lắm:
_ Cám ơn anh chị đã nhắc cho điều này! Trước khi mua nhà chúng tôi đã điều tra kỹ về nó rồi! Tuy không tin ma quỷ nhưng tôi cũng đề phòng hết rồi! Vả lại nhà quá rẻ tội gì không mua, phải không anh chị?! Ha ha hạ. , Xin lỗi, tôi chỉ nói đùa một chút cho vui thôi, anh chị đừng giận nhé! Thật ra sau khi mua nhà, chúng tôi đã mời Cha đến làm phép trừ quỷ, và còn hơn thế nữa chúng tôi đã thuê người phá bỏ cái hồ, đổ đầy đất và trồng cỏ lên rồi! Không còn gì phải lo lắng nữa!
_ Chúc mừng ông bà! Chúng tôi phải đi đây, xin chào ông bà nhé!
Trong lúc lái xe về, chồng tôi như hơi tiếc nói:
_ Tại sao lúc đó mình không biết đường làm như ông ta nhỉ !!!
_ Thôi đi anh! Bây giờ có cho ở không em cũng nói "No, thanks" thôi anh ạ !
Ông chủ nhà mới đã đúng, chúng tôi ở vùng này đã cả chục năm rồi mà không nghe có gì lạ xảy ra trong căn nhà đó nữa! Có lẽ con ma dưới hồ tắm đã bị Cha xứ làm phép đuổi mất, hoặc nó đã không còn chổ ở mà phải dọn đi nơi khác chăng!

 
:KSV@10:Hay! Chứng tỏ cậu biết sưu tầm truyện ma, [you] nhỉ? :KSV@09:
 

Nhà xác

Cũng như nhng đa bn khác đu là sinh viên y dược thì chuyn canh nhà xác là chuyn bình thường và là điu mà mi sinh viên ngành y dù mun hay không vn phi c gng tp s can đm chp nhn. Ri cũng đến lượt tôi và thng Lâm phi trc nhà xác đ đón nhn nhng t thi mi làm th tc "nhp môn", thường thì ca trc vào c ngày ln đêm và chia theo ca 8 tiếng, thế nhưng hôm y tôi và thng Lâm phi trc ca ti mi ghê ch, trước khi đi nh Tho bo Lâm nên mang theo ti hay th gì đó h mnh cũng được vì nghe đâu my đa trước làm như thế thì im re mi chuyn, thng Lâm cười ha h bo Tho d hơi, thì sao cũng được vi tôi ch là th tc nh thôi mà, tôi cũng không chú tâm chuyn này lm. Ri bui ti y cũng đến, tôi và thng Lâm ngi vi m bài đem theo bên cnh tò te đc vài dòng, sau khi nhn vào ca trc khong 1 tiếng thì có mt xác được đưa vào tôi và Lâm cùng làm th tc "nhp môn" cho cái xác này, đâu vào đy tôi bo Lâm đi mua t báo gì đó dưới cng bnh vin đ đc vì bun quá, lúc chun b đi thì mưa như trút nước, cái lnh hăng hc mơn man làm tôi có cm giác ni da gà, thng Lâm thì co ro trên cái ghế trc cnh mt cái bàn chơ vơ dc theo lan can ca phòng xác. Mưa như hi h hơn và cũng tnh nhanh hơn, mi đó mà 12h khuya! nhanh quá, tôi và Lâm nghĩ vy, ngoài tri ch còn lt pht mưa, ánh đèn neon đã cũ m o sáng đc, gió thì vn thoang thoáng bay qua lành lnh. tôi bo Lâm có th ng vài tiếng tôi có th ngi trc cho nó, sau đó s đến lượt tôi ng, nó đng ý và ngi gc xung cnh bàn ng thip đi. Tôi ngi tra li my bài thuc va được hc sáng nay, va được khong 15 phút thì có ch y tá thp thoáng vi áo plu trng đi li bo tôi chun b m ca phòng đ chuyn mt xác người vào, tôi hi h và mng thm vì ít ra có người đ mình bt chuyn sau khi làm xong công vic, tôi không đánh thc Lâm dy mà mt mình li m ca phòng vào trong kéo chiếc xe đ xác người ra ngoài, cái lnh trong phòng làm tôi không chu ni, lnh khng khiếp, như phn x tôi vào kéo chiếc bàn ch nào gn mình nht đ đưa ra ngoài bt cht nhìn sang cnh mt bàn đ xác gn đó tôi thy cm giác quen vô cùng, trong vài giây suy ngm....thì ra...đó là...ch y tá lúc nãy bo tôi vào đây ly bàn đ xác....tôi không biết thế nào đ din t ni, chân tôi như đui đi, tôi không còn cm giác lnh gì na mà thay vào đó là cm giác khiếp hong, tôi c gng chy tht nhanh ra kéo thng Lâm ngi dy, nhìn mt nó mơ màng nhưng tôi vn c gng nói hết nhng gì mình va thy, nói xong nó bo " mày nói gì vy? ch y đng sau mày kia mà"....h....cái gì??? tôi vi vã kéo nó chy xung phòng trc ban ca bnh vin ly mt viên an thn ung vào - trùm mn ng đến sáng, hi vng ln sau không chng kin nhng gì thy đêm qua na.
 
Sao mình đọc ko thấy sợ nhỉ :KSV@19:
 
Bóng ma trên gác thượng
Năm 75, Hùng mới lên 5 thì bố phải đi học tập cải tạo ở miền Bắc xa xôị Mẹ Ở nhà phải buôn tần bán tảo để nuôi Hùng và đứa em gái kém Hùng 2 tuổị Mẹ đã khổ sở như vậy mà vẫn phải cố gắng dành dụm tiền để đi thăm nuôi bố mỗi năm một lần. Một ngày kia, mẹ kéo Hùng lại dặn dò là phải nghe lời bác Tư (một người bạn của mẹ) và rồi bác ấy dẫn Hùng về ở một miền làng quê gần một con sông lớn. Một đêm không trăng sao, bác Tư và cả gia đình cùng Hùng kéo nhau xuống một cái ghe nho,û và họ chở mọi người ra một cái tàu khá lớn. Hùng bị đẩy vào phía trong hầm tàụ Hùng cũng không biết tàu chạy mất mấy ngày đêm, lâu lâu họ cho mọi người một chút thực phẩm và ít nước để sống cho qua ngàỵ Một trưa kia mọi người phía trên reo lên mừng rở vì họ đã thấy đảọ Chiều đó họ lên được đảo Ku Ku, ở đó ít lâu rồi mọi người được chuyển về đảo lớn hơn là Bidong để chờ duyệt xét cho đi dịnh cư ở nước thứ bạ
Ở đảo Hùng thuộc diện minor lại không có thân nhân nên được một gia đình người Mỹ bảo trợ qua Mỹ từ trại Bidong, Malaysiạ Hùng được đưa về ở tại Salem, đó là một thành phố nhỏ tại tiểu bang Massachusetts. Lúc đó Hùng mới lên 10 tuổị
Vợ chồng người Mỹ này không có con cái nên coi Hùng như con ruột của mình vậỵ Họ chăm sóc Hùng rất chu đáo, cho ăn học đàng hoàng. Hùng cũng nhận ông bà này là bố mẹ nuôi của mình. Ngôi nhà của họ Ở gồm hai tầng và một gác thượng. Thời gian đầu họ cho Hùng ở một phòng ở tầng dưới, nhưng khi Hùng lên trung học thì Hùng đòi lên tầng trên ở cho thoải mái hơn.
Thế là bố mẹ nuôi thì ở tầng dưới còn Hùng một mình ở tầng trên. Cái cầu thang dẫn từ tầng một lên tầng hai và lên luôn cả gác thượng. Cả hai tầng đều có đầy đủ tiện nghi như phòng tắm, phòng ngủ, phòng để coi TV v.v., nên Hùng cảm thấy thoải mái vô cùng. Thỉnh thoảng bố mẹ nuôi có lên tầng trên để xem Hùng ăn ở thế nào, còn ngoài ra họ cũng ít khi quấy rầy đến Hùng.
Cái gác thượng thì trông có vẻ lạnh lẻo nên không ai bước chân lên đó cả. Tuy mỗi lần leo lên lầu Hùng đôi khi cũng nhìn lên trên đó vì tò mò, nhưng mỗi khi nhìn lên đó Hùng đều cảm thấy như có cái gì làm Hùng ơn ớn lạnh nên Hùng không bao giờ có cái ý định leo lên cái gác thượng này để xem trên đó có gì.
Mới lên ở được hai ngày thì đêm đó Hùng nghe có tiếng động lịch kịch trên gác thượng, rồi nghe cả tiếng chân bước ở trên đó nữa! Hùng cố lắng tai nghe để coi xem đó có phải đúng là tiếng động do người gây ra hay là do thú vật. Đúng rỏ ràng là tiếng bước chân của người rồi, Hùng cảm thấy hơi run và vơ lấy cái mền trùm kín cả người từ đầu tới chân. Tiếng động bổng im bặt, Hùng cố chờ một hồi nhưng không nghe thấy gì nữa cả và rồi thiếp ngủ lúc nào không biết nữạ
Sáng sau thức dậy Hùng không biết hôm qua mình nghe thật hay chỉ là trong giấc mợ Hùng cũng chẳng dám nói với bố mẹ nuôi sợ họ không tin và cười cho sự nhát gan của mình! Tối hôm đó sau khi ăn chiều xong, Hùng leo lên lầu để lên phòng, khi tới đầu cầu thang Hùng không tránh khỏi việc đưa mắt nhìn lên cái gác thượng. Tự nhiên Hùng thấy một làn hơi lạnh chạy dọc theo xương sống của mình. Hùng vội đi nhanh về phòng rồi lấy sách ra đọc. Chín giờ Hùng cất sách rồi lên gi.ường nhưng vẫn trằn trọc chưa ngủ được. Một lúc sau thì tiếng động lại nổi lên, tiếng lịch kịch và tiếng bước chân vang xuống từ gác thượng. Hùng co rúm cả người trong cái chăn, tiếng động vẫn nghe rỏ nồn nộp! Có khi Hùng nghe như tiếng bước chân lê xuống cái cầu thang và tiếng bước chân dẫm lên các bậc thang bằng gỗ gây ra những tiếng kọt kẹt. Hùng càng co rúm người lại hơn vì sợ tiếng chân đó tiến về phòng mình. Nhưng may mắn là tiếng chân dừng lại ở lưng chừng cầu thang rồi lại bước trở lên gác thượng và im bặt.
Hùng vẫn không ngủ được. Đến cở 11 giờ, Hùng bổng mắc đi tiểu, cố nín một hồi rồi không thể nín nổi nữa Hùng đánh bạo bước xuống gi.ường rón rén ra mở cửa phòng và đi lại phòng tắm để đi tiểụ Khi tiểu xong quay về phòng mình, Hùng cố tình nhìn xuống sàn nhà để khỏi phải nhìn về phía cầu thang, nhưng khi đến cửa phòng thì như có ai khiến, Hùng ngước mắt nhìn lên! Chúa ơi! Một bóng đen đã đứng thù lù ở cái cầu thang từ bao giờ. Hùng chỉ thấy một nửa dưới mà thôi vì nửa trên của cái bóng đó ở trên gác thượng. Hùng đứng chết trân một chổ và cái bóng đó cũng cứ đứng nửa trên nửa dưới như vậy một chổ! Không biết được bao lâu thì Hùng tỉnh hồn lại và chạy một mạch vào phòng đóng cửa rồi nhảy lên gi.ường trùm kín cả người lạị Bên ngoài không có một tiếng động, Hùng đoán cái bóng đen vẫn đứng tại cầu thang. Hùng cố giữ để khỏi run nhưng không cầm được, tay chân đánh bò cạp liên hồi, và thỉnh thoảng một làn hơi lạnh lại chạy dài dọc theo xương sống của mình!
Sáng đó khi xuống ăn điểm tâm Hùng chỉ dám nói với bố mẹ nuôi là hình như có tiếng động lạ Ở trên gác thượng. Cả hai nghe, im lặng một chút rồi nói là có lẽ tiếng động do chuột gây ra, để khi Hùng đi học thì ở nhà bố sẽ lên dọn dẹp trên đó xem có ổ chuột nào không. Tuy thế đến trường Hùng cũng kể cho Tâm _ người bạn thân Việt Nam của mình _ nghe về chuyện mà Hùng đã nghe và gặp trong mấy ngày quạ Tâm là một người mạnh dạn, chẳng bao giờ tin vào ma quỷ cả. Khi nghe Hùng kể về chuyện này, Tâm liền phá lên cười và chọc quê Hùng là con thỏ đế. Nhưng thấùy mặt Hùng rất nghiêm trọng nên cũng không dám đùa dai nữa, nhưng trong thâm tâm thì vẫn không tin. Hôm sau là thứ Bảy nên Tâm đề nghị là tối nay Tâm sẽ xin phép bố mẹ mình đến nhà Hùng ngủ và để xem cái tiếng động kia có đúng là thật hay do Hùng tưởng tượng rạ
Đêm đó giữ đúng lời hứa, Tâm đến ngủ chung với Hùng. Tâm quấn mình trong cái túi ngủ và một lúc sau đã nghe thấy tiếng thở đều rồi, nó đã ngủ ngon lành. Hùng thì vẫn trằn trọc chưa ngủ được thì tiếng động trên gác thượng đã vang lên. Hùng cố nén nỗi sợ hãi trườn người xuống sàn nhà và bò tới chổ Tâm nằm. Lay lay một lúc Tâm mới cựa mình, tay dụi mắt hỏi "Gì đó?". Hùng dơ tay lên môi ra dấu im lặng rồi chỉ lên trần nhà. Tâm lúc này mới sực nhớ ra cái lý do mình tới đây ngủ. Tâm lắng tai nghe và rỏ ràng là co tiếng động trên gác thật. Nó bật dậy quơ lấy cái đèn pin rồi ra hiệu cho Hùng theo nó. Tuy sợ nhưng Hùng vẫn bước theo chân Tâm ra cửa rồi lần leo lên gác thượng. Tâm vẫn không chịu bật đèn pin lên, cả hai mò mẫm bước nhẹ nhàng lên các bậc thang vì sợ gây ra tiếng động thì sẽ hỏng việc bắt gặp ai đó một cách bất ngờ.
Hai đứa nhô đầu lên căn gác thượng. Qua ánh sáng nhờ nhờ của đèn đường xuyên qua cái cửa sổ sát mái nhà, hai đứa giật bắn người vì thấy một bóng người to lớn đứng lom khom như đang làm gì đó ở bên cạnh cái bàn ở xó nhà. Tâm bấm đèn pin về phía đó! Dưới ánh sáng chói chang hai đúa thấy đó chỉ là một bức tượng bằng thạch cao to như người thật đứng bất động cạnh cái bàn đầy bụi bậm. Hai đứa thở phào nhẹ nhỏm cả ngườị Hùng chưa bao giờ dám lên cái gác thượng nên chẳng biết có những thứ gì ở trên này hết. Tâêm soi đèn từ từ vòng quanh cái gác thượng xem có cái gì khác và có lẽ nó muốn xem có con chuột hay mèo nào lẩn quẩn đâu đó không, nó muốn chứng minh là Hùng chỉ sợ hoảng thôi chứ làm gì có ma quỷ trên đòi nàỵ
Hai đứa dõi mắt theo ánh đèn và khi ánh đèn rọi lại chỗ cũ thì thiên thần quỷ địa ơi, cái bức tượng đã biến đi đâu mất tiêu rồi! Tự nhiên không ai bảo ai, cả hai đứa bỏ chạy một mạch xuống cầu thang, Tâm làm rớt luôn cả cây đèn pin ở trên gác mà chẳng dám quay đầu lại lượm!
Khi chạy về đến cửa phòng tự dưng hai đứa quay mặt lại nhìn lên chỗ cầu thang. Hai đứa thấy rợn cả người lên vì cái bóng đen đó đã sừng sững đứng đó từ hồi nào rồi, vẫn với tư thế nửa trên nửa dưới ở cái cầu thang. Tâm không dám nằm dưới sàn nữa, cả hai leo lên ngồi trên gi.ường của Hùng và để đèn sáng choang cho tới sáng. Hai cặp mắt chăm chăm nhìn về hướng cửa vì sợ cái bóng đó sẽ bước vào phòng lúc nào không biết. Cũng may từ đó tới sáng chẳng có gì xảy ra cả.
Sáng hôm sau trước khi Tâm ra về nó không quên nói "Mày nên nói chuyện này với bố mẹ nuôi mày đi! Tao tin lời mày nói roià đó!" Khi ăn sáng Hùng cũng không dám nói sự thật mà chỉ xin dọn xuống nhà dưới ở thôị Bố mẹ nuôi của Hùng nhìn nhau rồi nói là tùy Hùng thôị Hùng vội lên lầu và dọn tất cả đồ đạc của mình xuống cái phòng cũ khi trước.
Trưa đó sau khi ăn cơm xong, ông bố nuôi mới kêu Hùng ngồi lại rồi chậm rãi hỏi:
_ Có chuyện gì xảy ra trên đó phải không con?
Biết không thể dấu được Hùng đành phải kể hết các sự việc đã xảy ra trong mấy đêm rồị Nghe xong ông bố nuôi mới gục gặt đầu rồi kể:
_ Bố mẹ mua căn nhà này đã được 15 năm nay rồị Khi mới dọn tới ở thì "ông ta" cũng có phá phách trong nhà đó con ạ! Mẹ con biết điều này trước vì bà ấy tỉnh ngủ hơn tạ Bà nói cho ta biết nhưng ta chẳng tin và cho là bà ấy sợ nhảm nhí mà thôị Đến một đêm kia, bà lay ta dậy và ra hiệu cho ta nghe, ta lắng nghe và đúng là có tiếng động ở phía nhà bếp vọng về. Ta rón rén mò lấy cây đèn pin rồi mò ra phía cửa, ta mở cửa và rọi đèn pin về phía nhà bếp, như không thấy gì cả. Ta bật đèn nhà bếp và tìm tòi mọi nơi xem có con vật gì ở đó không. Cũng không thấy gì nên ta trở về phòng ngủ lạị Cứ thế sự việc xảy ra trong mấy đêm liền mà ta cũng chẳng tìm ra manh mối gì cả nên ta quyết định rình cho biết sự thật. Đêm đó ta ngồi sau cái ghế sofa, tay thủ sẵn cây đèn pin. Khoảng gần nửa đêm ta nghe tiếng động và tiếng lịch kịch leng keng của ly chén chạm nhau, ta ngó ra và thấy một bóng đen đang mở các cửa của cabinet. Ta nhào ra và bật đèn pin về hướng đó, nhưng cái bóng đen vụt mất về hướng cầu thang. Ta đuổi theo và rọi tìm khắp các phòng trên lầu nhưng không thấy gì! Ta bèn leo lên cái gác thượng soi tìm khắp xó xỉnh trên đó nhưng cũng chẳng tìm ra một bóng ai cả. Một điều làm ta hơi rùn mình là khi ta ở trên cái gác đó ta cảm thấy như là có ai đang nhìn theo dõi ta vậy đó. Ta lui trở xuống và tin là mình đãû chạm trán với con ma trên đo rồị Hôm sau ta nói chuyện này với mẹ con, bà ta sợ hãi quá và đòi bán nhà đi chổ khác ở. Ta không đồng ý và còn lớn tiếng biện minh là ma sợ người chứ người không sợ ma! Bằng chứng là khi nó thấy ta là nó biến mất chứ có dám làm gì ta đâu! Nó chỉ nhát những ai sợ nó mà thôị Chập tối hôm sau ta lên lại gác thượng nói to như để cho con ma đó nghe "Chúng tôi không đụng chạm gì đến ông và cũng không có ý định đó. Vậy ông hãy để chúng tôi được yên cũng như chúng tôi cũng sẽ không đụng chạm gì đến ông hết!" Từ đêm đó ông ta không còn hiện ra phá phách nữa cho đến ngày hôm naỵ Thôi thì để ta lên hòa đàm với ông ta lại một lần nữa xem saọ
Tối đó bố nuôi rủ Hùng lên gác thượng nhưng Hùng từ chối không đị Bố nuôi lên một lúc rồi trở xuống nói:
_ Chắc là sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu!
Đúng như vậy! Từ đêm đó Hùng không còn nghe hay thấy điều gì lạ xảy ra nữạ Hùng cũng nói cho Tâm biết về điều này, dù vậy có năn nỉ cách mấy đi nữa thì Tâm cũng không bao giờ ngủ lại đêm ở nhà Hùng.
Cho đến bây giờ dù đã đi làm và ra ở riêng lâu rồi, và gia đình bố mẹ ruột cùng em gái Hùng đã qua bên này, nhưng mỗi khi về thăm lại bố mẹ nuôi của mình Hùng cũng không dám leo lên lầu chứ đừng nói gì là leo lên căn gác thượng đó. Nếu có ngủ lại đêm thì Hùng cũng chỉ dám ngủ ở căn phòng ở tầng dưới mà khi còn bé Hùng vẫn ngủ trong đó mà thôi!

 
Ma đói
Viết theo li k ca mt s quan chiến tranh chính tr(CTCT) thuc sư đoàn 23BB, đn trú ti th xã BMT tnh Đc Lc. Bài này cũng được gi hng do li reply ca Tha Hương v bn ma đói v quy phá mt tri ci to ti Bu Lâm, Xuân lc!
Tam Tang
Tôi tt nghip trường S Quan CTCT Đà Lt vào đu mùa Thu 73 vi cp bc Thiếu Úy! Được c v đi đi 23 CTCT thuc sư đoàn 23 BB. Trang tri ca đi đi nm sau lưng Tiu Khu Đc Lc và kế bên mt nghĩa trang Quân Đi! Bên kia đường, đi din vi nghĩa trang là mt xóm nhà dân thuc khu Trn Hưng Đo! Tri tôi gm có 3 dãy nhà dài dùng làm văn phòng và kho cha các tài liu! Chúng to hình ch U vi đáy da v hướng nghĩa trang! dãy nhà này có mt gian được ngăn làm hai bung cho các s quan đc thân hoc s quan trc ng qua đêm! Cui dãy là mt nhà bếp nh dùng đ phc v cho các s quan và h s quan đc thân ca đi đi!
Tôi là s quan đc thân duy nht trong đơn v nên chiếm mt căn phòng cho mình. Cơm nước đã có nhà bếp lo; qun áo thì cui tun đưa ra tim git i thế là xong! Cui tun tôi hay lang thang ra ph ung cà fê, ri ghé vào rp Thăng Long xem chiếu bóng! Thành ph Ban Mê Thut (BMT) nh lm, đi vòng vòng chng na tiếng là li v ch khi hành ri! Có năm rp hát c thy, nhưng tôi thích xem rp Thăng Long vì đó chiếu phim ca M hay Pháp, còn các rp khác ch toàn phim kiếm hip Hng Kông mà tôi chúa ghét! Thnh thong có ngày ngh, tôi thường đến ngi dm ti quán cà fê "Mây Hng" bên hông trường trung hc Tng Hp BMT đ ngm các tà áo dài xanh ca các cô n sinh sau gi tan trường!
Tuy BMT và Pleiku cách xa nhau hơn trăm cây s, nhưng hai thành ph gn ging như nhau, cũng bé như nhau, có sương mù, có gió lành lnh! Tôi thy bài hát ca Phm Duy v em gái Pleiku má đ môi hng cũng có th áp dng cho cái x "Bun Muôn Tha" này!
My ngày đu mi v đơn v, tôi phi lo các th tc giy t, lo dn dp ch ăn ch ng, ri li phi nhu my chu vi các s quan đàn anh trong đơn v ! Tôi mt nhoài người nên đêm v ng như chết! Tun sau mi vic đã đâu vào đy ri thì nhng s vic l bt đu xy ra, gây cho tôi s chú ý! Vào na đêm 30, tri ti đen! Gió thi thì thào mang theo cái lnh cao nguyên xuyên qua các k h ca vách ván vào tn trong phòng! Tôi co rúm người trong chiếc chăn nhà binh! Bng tai tôi nghe tiếng reo hò, tiếng đánh nhau hòa ln cùng vi tiếng gió phía sau dãy nhà! Tôi t nghĩ sao ai li đánh chi nhau vào gi này kìa! Tôi hiếu kỳ m ca bước ra xem! Ngoài tri vng lng, ch có tiếng côn trùng r rích và ánh sáng ca my con đom đóm lp lòe đó đây! Tôi bước ti vng gác trước cng hi người lính canh:
_ Anh có nghe thy gì không?
_ Không! Không có gì xy ra c !
Tôi tr v phòng t trn an, có l mình tưởng tượng ra mà thôi! Ri như các chàng thanh niên tr khác tôi lăn ra ng say cho ti tiếng kng báo thc ni lên vi lăn xung giường chun b cho mt ngày làm vic mi! Đêm sau, tiếng con cú mèo (có nơi gi là chim heo) kêu éc éc trong nghĩa trang sau nhà làm tôi thc gic! Và tôi li nghe tiếng hò hét, tiếng chi nhau, ri tiếng đánh nhau vang di sau nhà ! Tôi ln xung giường, ghé mt vào k h trên vách nhìn v hướng nghĩa đa, chng có ai c ! Tiếng đng cũng im bt ! Ch có mt con cú mèo đu trên đnh ca cái tháp "T Quc Ghi Ơn", và my con đom đóm bay vn vn trên các ngn c bông lau mc ven rào ca nghĩa trang!
Tôi không nghĩ là mình nghe lm hay tưởng tượng ra! Ln này là ln th hai tôi nghe mà! Tôi đi mt lát nhưng chng có gì xy ra na!
Tr v giường tôi trn trc nghĩ v điu này và t nh là nht đnh phi tìm hiu s vic này!

Sáng hôm sau tôi hi mt s quan trong đi đi v vic này, anh ta hơi biến sc nhưng c đi ging nói:
_ Làm gì có chuyn đó!
Xong anh ta quay qua chuyn khác! Điu đó ch làm cho tôi thêm nghi ng mà thôi! Tôi hi mt vài người lính h cũng m và lng qua chuyn khác!
Hình như mi người c tránh nói v s kin này! Không tha mãn vi bn đng ngũ, tôi quyết mang chuyn này đi hi nhng người dân quanh đây!
Cui tun đó khi mang qun áo b git i, tôi bt chuyn vi bà ch tim. Bà ta chng khong 40, người Qung nên ging nói hơi khó nghe, nhưng tôi hiu hết các điu bà nói! Khi nghe tôi hi v s vic tôi tri qua hai đêm lin, bà ta trm ging tr li:
_ Ông mi vnên không biết thôi, ch đây ai cũng rành v my con ma ch tri ông hết trơn! My ông lính cũng biết rành hết ch! Có l my ng không mun ông hoang mang hay s nên h giu ông đó!!
_ Xin thím k cho tôi nghe đi! Tôi không s đâu!
_ Được ri nếu ông không s thì tui k đu đuôi cho ông nghe!
"Chuyn này bt ngun t năm 68 ln! Đêm 30 Tết năm đó VC đánh vào th xã BMT, chúng tng tn công vào
hu hết các căn c quân s và hành chánh trong th xã! T phi trường Phng Dc đến b ch huy trung đoàn 45 ti cây s 5, c đến b ch huy sư đoàn 23, luôn c tiu khu Đc Lc ln Tòa Hành Chánh tnh, và c kho đn Mai Hc Đế na! Tuy hu hết lính đã đi phép Tết, nhng người còn li vn chiến đu rt dũng cm! H đy lùi mi cuc xung phong ca VC vào các căn c ca h! Vài tun sau khi tàn cuc chiến, bn VC đ li my ngàn xác chết quanh vòng rào các căn c quân s! Xác chết sình thúi rt ghê tm! Lính công binh phi dùng xe i đ đào các h ln làm m chôn tp th cho các xác chết này! Tui biết vài ch như mt Trung Tâm Tình Thương, mt tri Mai Hc Đế, và mt ch cnh bên nghĩa trang quân đi! Tui không biết my ông ln nghĩ sao mà li cho ct tri lính ngay trên cái m tp th đó! Tui nói cái tri ca ông đó, ông Thiếu Úy à!
T khi có ngôi m tp th đó dân chúng sng dc theo nghĩa đa bt đu b quy phá! Lúc đu thì h chưa biết gì hết! Thnh thong đêm đến có vài người ăn mc rách rưới g ca xin cơm ăn, nhưng riết ri người ta nghi ng vì toàn là người l mt nói đc tiếng Bc không thôi! H nghi là ma nên không m ca cho ăn na! Nhưng ri bn ma đói đó làm ti! Không cho thì chúng quy! Nhà nào còn cơm nước tha qua đêm đu b quy thiu va hết! Bà con s my con ma này nên k thì xin bùa v treo trước ca, người thì ly nước phép v ry khp nhà trước khi đi ng! Bn ma càng ngày càng lng hành! Chúng kéo nhau nhát nhng người đi chơi khuya v! Riết ri chng ai dám đi ngang nghĩa đa vào ban đêm na! Bà con mi thày cúng v nh my người lính chôn trong nghĩa trang quân đi gíup h xua đi bn ma đói kia! T đó bà con không còn b phá na, nhưng nhng người nh vía sng gn đó vn thường nghe tiếng la hét đánh nhau vào nhng đêm ti tri! Có l hn ca các anh lính chn đánh bn ma đói mò đi kiếm ăn! Mt vài người trong tri ông cũng nghe tiếng la ó đó mà! Đó là lý do mà không có ai chu trong tri ca ông hết, h s nên mướn nhà riêng đ hết trơn!"
Tôi v tri đem chuyn này nói li vi anh nhà bếp, anh ta ngp ngng mt chút ri nói:
_ Chuyn này có thit đó Thiếu Úy ! Ông mi v nên chúng tôi không dám nói s Ông hoang mang!
Ngay cui tun đó tôi đi mướn mt căn nhà nh sau Ty Ngân Kh thuc khu Trn Hưng Đo, nhà cũng gn tri ca tôi! T đó tôi ch li tri
vào nhng đêm trc mà thôi! Tuy thế âm thanh ca nhng tiếng reo hò đó vn ám nh tôi cho đến ngày nay!!!!
 
Đứa con ma
Vào thi thơ u, lúc đó tôi khong 8 – 9 tui, gia đình dn đến mt vùng quê ho lánh đ tìm s yên tĩnh và không khí đng quê mát m, thiên nhiên. Mi ngày vào sáng sm ba m tôi ra đng làm vic cy cy và chăn nuôi gia súc; còn tôi, lúc đó đang là mùa hè nên ch nhà trông nom nhà ca, nhiu khi bun chán tôi thường đi ra ngoài do mát.
Mt hôm đang tung tăng đui theo my chú bướm thì tôi nghe có tiếng ai đó đang gi mình, khi quay li tôi ch thy mt bà già trc 60 tui đang vy tay qut mình. Tôi đi đến gn thì bà ta mm cười và nói:
- Nhà bà cách đây không x Mi ngày bà đu đi b ngang qua đây thy con chơi đùa vui v trong vườn nên bà không có ý quy ry, nhưng hôm nay bà thy con chy v phía căn nhà đó, va nói bà va đưa tay ch v phía trước, nên bà mi lên tiếng gi con tr li... Bà ngng li mt vài phút, sau đó bà ly tay xoa đu tôi ri nói tiếp:
- Căn nhà đó rt là ma quái, con không nên đến gn.
Khi nghe đến ma quái, tôi trn hai mt lên kinh ngc hi:
- Bà ơi! Sao bà biết.
Bà kéo tôi li ngi trên mt thân cây nm ngã gn đó ri vi mt ging chm rãi bà k:
Vào khong 1880, có mt cp v chng và 3 đa con gái dn vào căn nhà đó . Ða con gái ln 8 tui, đa kế 5, và đa út ch được 3 tui mà thô Mi người chung quanh đây ai cũng yêu mến gia đình này, vì cp v chng này rt là t tế và vui v, nhưng đi vi đa con gái 8 tui khi gp nó ai cũng có cm giác rng nó rt kỳ l, lnh lùng và quái d...
Nhiu khi hai đa em chơi đùa vui v, đong đưa trên chiếc xích đu ngoài sân thì đa con gái 8 tui ch ngi đó chăm chăm nhìn vi cp mt lnh lùng băng giá như là nó đang ghen tc vy đó. Còn khi hàng xóm đến thăm, nó rt là l phép, và không bao gi cn nhn hay hn xượt vi cha m, nhưng trên khuôn mt nó lúc nào cũng n mt n cười nham him.
Ri mt hôm, c gia đình 5 người bng dưng biến mt mt cách kỳ l. Hàng xóm đu lo lng hi thăm xa gn nhưng không mt ai biết gia đình này đã đi đâ Cui cùng h báo cnh sát.
Trưởng ty cnh sát lin ra lnh cho mt nhóm người đến đ điu tr Khi nhóm này đến lc soát khp nơi nhưng h ch tìm thy xác ca hai v chng đã b người ta giết chết trên giường mt cách kỳ bí, còn ba đa con thì không thy bóng dáng nơi đâ Sau khi kim soát trong nhà xong, h ra ngoài sân thì thy ngay bên dưới chiếc xích đu có hai mô đt va mi đp, đt hãy còn đm màu và ươn ướt. C nhóm hết thy là năm người ly tay bi đt lên. Ðào chng 1 thước, h thy 2 cái xác cng đơ ca hai đa nh, còn đa 8 tui h tìm mãi mà vn không thy nơi đâ Ai cũng nghĩ có th đa con gái này đã b bt cóc rồị C làng đu hi hp lo s cho s phn ca đa con gái này, nhưng đến chiu c làng điu chn đng bi mt tin t nơi cnh sát cho biết rng s tht gia đình này ch có hai người con gái mà thô Vy người con gái 8 tui này là ai, không người nào có th gii thích được... T đó, không còn ai đến trong căn nhà này nữạ Nhưng vào nhng đêm khuya hay nhng ngày mưa gió, người ta thường nghe tiếng cười rùng rn ca đa con gái 8 tui phát ra t trong nhà b hoang nà Có nhiu người còn thy bóng dáng ca đa con gái ngi trên xích đu đong đưa và cười mt cách nham him.
K xong câu chuyn bà già đng lên quay bước đi v. Va đi bà va nói:
- Nhà bà cách đây ch 5 căn. Khi nào rnh con xin phép cha m đến nhà bà chơị
Tôi va vy tay chào, va nói:
- D.
Lúc này hoàng hôn cũng va buông xung, nhng ánh tà dương màu hng tím nhum khp c bu trờị Xa xa tng đàn chim đang bay v t... Và ba m tôi cũng đã tr v nhà sau mt ngày mt nhc ngoài đng áng.
Sau khi ăn cơm ti xong, tôi leo lên gác nhìn sang hướng ngôi nhà mà bà già đã k hi chiềụ Dưới ánh trăng lưỡi lim treo trên nn tri đy sao, tôi thy rõ hơn. Căn nhà này nm trên mt khong đt rng khong mt mu, xung quanh nhà mc rt nhiu c dạị Ngoài ra tôi còn thy được phía sau khu vườn có chiếc xích đu đã xiêu vo, lâu lâu gp cơn gió thi mnh chiếc xích đu hơi di đng mt chút. Càng nhìn tôi càng b nó quyến rũ, càng khiêu khích trí óc tò mò non nt ca tô Cui cùng tôi nói vi chính mình: “Ngày mai, ta s qua bên đó làm quen vi con ma 8 tuổị Hihihi!”...
Sáng ngày hôm sau, ba m tôi va ra khi nhà thì tôi cũng khóa ca ln mò đi qua căn nhà b hoang cách nhà tôi ch mt đám c lao và mt con sông cn. May là lúc đó là mùa hè cây c vàng úa và thưa tht nên tôi d đnh được hướng mình đi và không s lc trong đám c lao cao ngt trờị Ch năm phút sau, tôi đã đng trước căn nhà b hoang. Nhìn tường vôi, ct tr gy đ tiêu điu, tôi không dám bước vào s nhà sp đè chết nên tôi ch đng ngoài mà nhìn và trong nhà không có ti lm vì ánh sáng xuyên qua nhng vết nt trên tường và nhng khung ca s b b kiếng, nên tôi có th thy được trong nhà còn có vài cái bàn và vài cái ghế hư hng và xiêu vo, tt c đu được ph bi mt lp bi dy đc. Ðang nhìn ti nhìn lui, bng nhiên tôi nghe mt vài tiếng xt xot tng lu trên.
À! Tôi quên nói vi các bn là nhà này có hai tng, nhưng nhìn xa nó ging như mt tng vì tng trên ch như mt căn gác nh.
Tôi vi đi tht lùi ra ngoài hơi xa mt chút đ nhìn lên tng th ha Va ngước c lên, tôi thy, qua cánh ca s đã b rn nt nhiu nơi, mt hình bóng ca người con gái đ chng tui tôi, vi mái tóc đen dài che mt na khuôn mt trng bch, đang làm du kêu tôi vào nhà. Không hiu ti sao lúc đó tôi li đnh bước vào nhà nhưng vi đi ý ngay lp tc khi thy đa con gái ném cho tôi mt n cười ma quái; thay vì đi vào căn nhà hoang tôi li quay lưng nhm thng hướng nhà mình mà chạỵ Va chy tôi va nghe thy ging cười ác qu ca nó vang vng trong đu ca tôi rt rõ ràng.
Cũng t đó tôi không bao gi dám đi ngang hay bén mng ti căn nhà b hoang này, k c nhng đa con nít hàng xóm... Có nhiu đêm đang ng, tôi nghe tiếng cười ma quái đó tri lên... Git mình thc dy nhìn dáo dác tôi mi biết mình ch nm mơ, nhưng m hôi cũng đã toát ra đm đìa...
Danica T.
*** Ðây là câu chuyn tht, nó xy ra đã mười my năm ri nhưng ging cười ma quái ca đa con gái đó c mãi ám nh tôi cho đến ngày nay
 
Ma Nhập Vì Cầu Cơ
Gn đây nhiu người trong Hoa Kỳ bt đu biết đến vic cu cơ. Nhng bàn cu cơ (Ouija) được bày bán khp mi nơi như là mt trò chơi gii trí, nhưng cơ có lên không thì tôi không có biết và tôi cũng không mun th vì tôi đã chơi và biết s nguy him tai hi ca s cu cơ như thế nào ri... Ðó là nhng ngày tháng dài lê thê ti tri t nn nm trên hòn đo nh bé ca Indonesia và ti nơi này T. đã quen biết mt người chuyên môn chơi cu cơ. Mi ngày khi màn đêm va buông xung c đám con nít kéo nhau t hp li đ cu cơ. Khi cu, cơ lên rt là mau nhưng đa s là không được chính xác, ti này thường hay nói đùa cơ này chc là người Indô nên không biết tiếng Vit Nam. Sau nhiu đêm cu cơ, thì T. thuc lòng nhng câu thơ đ gi hn, và cũng vì tò mò cho nên T. r vài người bn tìm nhng nơi kín đáo mt chút đ chơi và đ hi nhng câu hi riêng tư... như nhng câu hi có liên quan đến tình cm đó mà.
Cu cơ riết ri ghin. Lúc đu ch T. ch cu bui ti thôi nhưng sau này c ban ngày cũng cu cơ na, như là có mãnh lc nào đó nó lôi cun làm mình mê luôn. Cho đến mt hôm...
Hôm đó khong 2 gi trưa, tôi cùng vi mt người bn đang nm chuyn trò trong mt căn gác được dng lên ch đ ng trưa ch không có ai ng đó vào ban đêm, thì bng nhiên nghe tiếng gõ cửạ Tôi vi leo xung giường m ca ra thì không thy ai hết, va đóng ca li thì nghe tiếp, khi m ca ra thì li không có a Tc quá tôi đng ngay ca ch h va nghe tiếng gõ thì m ca ra lin. Khi đng không được bao lâu thì nghe tiếng gõ ca na, tôi lin m ca ra thì thy thng em h ca con nh bn mi 12 tui đng trước ca nhăn răng cười hì hì. C hai chúng tôi la cho nó mt mách, nó không s mà còn chc ti tôi na: "C. ch nhát hai ch coi hai ch có s không?" Lúc đó bng nhiên tôi cht nh ti vic cu cơ nên hi nên con nh bn và thng em h có mun chơi không, thì c hai đu tr li "mun". Tôi ly t giy đã v sn hai mươi my ch cái ra, dưới nhng ch cái đó tôi viết thêm 4 ch na là MA, QU, THN, THÁNH, và dưới 4 ch này tôi v mt vòng tròn và đ ch THĂNG trong đó. Sau đó, tôi hi con nh bn có đng tin l nào không đ đc vào cái vòng tròn. Con nh bn lt trong gi mt hi tìm được mt cái đng tin ln khong 25 cents bên nà Xong xuôi tôi ly đng tin đt vào vòng tròn và ly 3 cây nhan đ trên k gn đó đt lên. Mc dù con nh bn không tin vào chuyn cu cơ, nhưng nó cũng mun đ tay lên th xem. Khi cu cơ ch có tôi và con nh bn đ tay lên đng tin mà thôi, còn thng em h ch đng đó nhìn.
Sau khi đt nhan, tôi đc 4 câu thơ gi hn, va đc xong thì đng tin nm trong vòng tròn bt đu nhút nhích khi đó con nh bn cũng bt đu khúc khích cười ti vì nó tưởng tôi đy đng tin, nhưng tôi nói là tôi không có làm và dn nó rng đng có rút tay gia chng. Vì tôi nghe nói rng đang cu cơ nếu rút tay ra s b nguy him, tôi ch biết vy thô Sau đó, tôi đc li 4 câu thơ gi hn mt ln na, và ln này đng tin di chuyn nhanh hơn. Tôi chưa kp đc câu hi thì con nh bn bng rút tay ra khi đng tin và phát cười ln, tiếng cười nghe rt là rùng rn. Sau đó, nó chăm chăm nhìn tôi và đa em h vi hai cp mt đ ngu ri ly tay ch thng vào chúng tôi:
- Tao lên ri sao ti bây không hỏị Tiếp theo là mt tràn cười quái đng. Cười xong con nh bn nm dài xung như là ng.
Lúc này tôi s đến xanh mt, bn tôi đã b ma nhp, ri ba chân bn cng tôi nm tay C. phóng thng ra khi cửạ Ra ngoài tôi rt là s và hi hp, vì nếu ba ca bn tôi biết được chuyn này chc là chết. Nhưng tôi cht nh ra mt điu, ngày xưa tôi có nghe ai đó nói rng khi người nào mà b ma nhp thì đánh h ba cái tht mnh đ con ma xut ra, thế nên tôi làm nga T t tôi đy ca và nhìn vào trong, bn tôi vn còn nm yên đó, tôi mi nhè nh bước tng bước đến bên giường và đánh ba cái tht mnh vào chân, nhưng không thy đng tĩnh gì tôi li đánh ba cái nữạ Ba cái đánh sau, tôi c gng đánh tht mnh đến ni cái tay đ xưng lên, va đánh tôi va kêu:
- H., H., tnh dy ma
Lúc này con nh bn mi t t m mt ra ri lm cm ngi dy, nó ng ngn hi:
- Ủạ Hết chơi ri sa
Tôi k li s vic đã xy ra cho bn tôi ngh Nghe xong bn tôi nói rng khi cơ đang lên bng dưng nó thy bun ng quá nên nm xung ng và mơ thy mình đang đng gia nghĩa đa, đang loay hoay tìm li ra thì nghe có người kêu tên mình nên git mình m mt thì thy tôi và C. đang đng đó. Lúc đó, tôi cht nh ra rng là mình đã quên hi con nh bn khi b đánh có đau không, va hi tôi va kéo cái qun ca con nh bn lên thì thy nơi tôi đánh in my du ngón tay còn đ lòm. Khi đó bn tôi mi tin nhng gì tôi nói là s tht. Còn C. em h ca con nh bn nãy gi như người mt hn bây gi mi tht lên được my tiếng:
- Ch H. hi nãy ch làm em s quá chng.
Ri ba đa chúng tôi phá lên cười tht tươị
T đó mi ln nghe ai hi hay nhc đến vic cu cơ là T. s rồị Sut cuc đi còn li T. s không bao gi đng đến cái bàn cu cơ na
 
Hồn ma người bạn thân
Ðây là chuyn tht v cái chết người bn thân nht ca tôi, và đi sng bên ki Tr li ba năm v trước... Vào mt bui ti th 7, M. và tôi đang đi mua sm ti ca tim qun áo ni tiếng The Gap, lúc đó M. hi tôi có mun đi trượt tuyết Colorado Mountain vi gia đình ca bn y vào mùa Giáng Sinh không. Tôi đáp:
- Ð Nhưng mà H. không biết trượt tuyết.
- Ðược ri, không sao đâ M. s dy ch
Ri chúng tôi sp xếp mi th, ba tun l sau chúng tôi lên đường.
Chúng tôi đến Aspen khong 10:00 gi đêm. Lúc đó đã tr cho nên không đi trượt tuyết được, chúng tôi mi lái xe v khách sn. Sau khi ly hết qun áo ra ct vào t M. r tôi ra ngoài xem tuyết và ngm cnh vt xung quanh. Tôi đng ý ngay và chúng tôi khoác tay nhau đi xung cu thang ra khi khách sn. Quào! Tuyết trng tht là đp quá. Vì hôm đó cũng là ngày rm nên cnh vt xung quanh thy rt rõ ch tr rng thông trước mt thì hơi âm u mt chút. Chúng tôi mãi miết đng đó nhìn ngm và thưởng thc cnh vt, hít th không khí mùa đông mà không nói vi nhau mt li nà Bng chúng tôi nghe mt tiếng hú rt rùng rn kéo dà Tôi git mình hi:
- Tiếng gì vy!?
- Hình như là tiếng tru ca chó sói, M. tr li và nói tiếp:
- Chó sói cũng sng Colorado na sa
Va lúc đó, chúng tôi li nghe tiếng hú nhưng ln này gn hơn ln trước. Tôi nhìn chung quanh đ xem có người nào đó na không nhưng không có ai khác ngoi tr hai đa tô Bng dưng M. thét lên, tôi vi quay lưng li thì thy mt con chó só Nó rt ln màu đen có răng nanh nhn hot, nó ch cách xa chúng tôi khong 6 thước.
- Nhanh lên M.. Hãy chy v khách sn mau, tôi nói vi mt ging run run.
Chúng tôi t t tht lùi li hy vng con sói đng có theo chúng tôi nữạ Nhưng nó vn lm lũi đi ti gn hơn và hai cp mt c nhìn chm chp vào chúng tô
- CHY! M. kêu lên.
- Ðng, nó s rượt bt chúng mình. Tôi cãi lạị
Nhưng M. đã b chy mc k tôi nói gì, và con sói đui theo sa
- M.!!! Tôi la ln.
Nhưng tr rồị Con sói đã v chp ly M..
- Cu chúng tôi vớị Tôi la tht ln và lp đi lp li nhiu ln, nhưng không có ai ngh Còn con sói đen thì c nhm mt ca M. mà cu xé.
- Cu tôi vi, H.! M. nói vi mt ging van lơn.
Lúc đó tôi s quá không biết làm gì hơn là ba chân bn cng chy v khách sn gi người ra cứụ Tôi c gng chy tht mau, va chy tôi va nghe đng sau lưng tiếng cu cu ca M. văng vng:
- ÐNG... ! ÐNG ÐI...! HÃY LI ÐÂY GIÚP M....
Khi chy đến khách sn, tôi m ca vào và la tht ln:
- CU BN TÔ BN TÔI B CHÓ SÓI CN. HÃY CU BN TÔI, MAU LÊN!!!
Sau đó ba người đàn ông cùng chy ra ngoài vi tô Chúng tôi chy đến nơi con sói vn còn đang cn xé M.. Mt người thì ly cái cây tht ln đp mnh vào con sói, còn hai người kia thì lượm đá ném liên tc vào con só Có l con sói nghĩ rng nó không th chng c li được nên đành li thi b vào rng.
- M.... Tôi va kêu va chy đến nơi bn đang nm. M.! M.! Có sao không? Nhưng M. không tr lờị Lúc đó, tôi ngi xung ôm M. vào lòng và nhng git nước mt ca tôi đã lã t rơi xung thân th đy máu ca M..
Tôi đã gi tên ca M. nhiu ln, nhưng bn y vn nm im lìm, thân th còn đó nhưng linh hn ca M. đã ra khi th xác đau đn ca mình t lúc nào rồị Sau vài phút, ba m ca M. và người em ca M. đu đến hin trường ri chúng tôi ôm nhau mà khóc. Bn thân ca tôi tht s ri b cõi đờị
Ðến ngày chôn ct M., ba ca M. hi tôi chuyn gì tht s đã xy ra đêm hôm đó, nhưng tôi không th nào k cho ông biết, vì mc cm ti li c ám nh tôi hoà Cho đến hai tun l sau ngày chôn ct ca M. xong, tôi mi k li đu đuôi câu chuyn cho c nhà M. ngh Tôi rt là hi hn trong lòng vì nếu tôi không b đi có th M. s không có chết. Tôi nghĩ rng M. cũng hn tôi lm.
Khong 3 tun sau khi an táng M. xong, tôi thy M. đến nhà tô M. đến không phi bng thân th mà bng hn m Ln đu tiên tôi thy bn y hin v là vào mt đêm khuya mà tôi c tưởng rng mình đã nm mơ. Lúc đó tôi thy mt mày ca M. có nhiu vết tho còn qun áo thì dính đy đt cát. Khi thy M. tôi vui mng hn h c ng rng M. vn còn sng:
- M.! Bn không có chết! M. à, cho H. xin li vì lúc đó s quá không biết làm gì nên đã b M. li mt mình.
- Tt c đu là li ca mày, M. nói vi mt ging tht lnh lùng. Lúc đó tôi không thy M. m ming nói, nhưng tôi có th nghe được.
- M. à! Cho H. xin li vì đã b M. li đó.
- Tt c đu là li ca mày, nếu mày không chy đi như mt đa hèn nhát thì tao đâu có chết. Nói xong M. ly vài món đ trên bàn ném vào người tô
- M.! Dng tay li! Bn làm gì vậỷ Hãy dng tay li! Va khóc tôi va nó
- Tt c đu là li ca mà Ð hèn nhát!!! Bn y va ling đ đc vào tôi va nó Nói xong thì bn y biến mt.
Hu như mi đêm M. đu đến nhà tôi đ buc ti và trách c tôi đã đ bn y chết. Tôi đã dn nhà ba ln nhưng hn ma ca người bn thân tên M. vn c hin đến như thường...
 
eo, sao bạn không biến thành ma luôn đi:KSV@19:
 
Nhà Đòn
Sau khi tt nghip ti trường võ b Th Đc, tôi được thuyên chuyn v mt đơn v tác chiến thuc Sư Đoàn 21 BB. Thm thoát thế mà cũng đã gn được mt năm ri! Đi lính chiến rày đây mai đó, không dng chân mt nơi nào quá hai tun l ! Nhiu hôm nm trong lu Poncho nghe tiếng mưa rơi r rích mà nh li thi còn là hc sinh trung hc! Nhng k nim êm đm như vn như còn hin hin trước mt tôi! Nhng bui trn hc gi Vit văn đi đánh bi da, nhng lúc rút người li np sau lưng người ngi trước vì s thày gi lên bng làm bài tp! Nhng hôm nghch ngm ly qu mt mèo thoa trên mt ghế ca các cô bé trong lp ri cùng nhau ôm bng cười khi thy các nàng đ mt che du s nga ngáy tàn bo kia! Nhng mi tình mt chiu vng di, thic'h đy mà chng dám th l cùng ai! Còn nhiu lm nhng k nim ca thi yêu du đó ! Nay đã là lính chiến, cuc sng tht bp bênh. Sng hôm nay đó biết đâu ngày mai xác mình đã được gói trn trong chiếc poncho ri!
Tiu đoàn tôi được lnh tái chiếm mt xã thuc qun Vĩnh Châu tnh Bc Liêu. Xã này b VC chiếm tun qua! Khi chúng tôi đến gn đa đim tri đã v chiềụ Tiu đoàn trưởng ra lnh đóng quân qua đêm. Đi đi ca tôi nhn nhim v trn gi b bên phi ca con kinh chy dn đến xã! Trung đi tôi được lnh đi nm tin đn cách
đó chng 500 mét ti mt nghĩa đa nm cnh ngã ba ca con kinh va ` mt cái rch nh ! Đây làmt nghĩa trang khá ln, là nơi chôn ct dân trong xã ! Khi tôi dn trung đi ti v trí thì tri đã nhá nhem ti và cơn mưa dm nh ht bt đu rơi. Thi đim này rt thun tin cho vic di chuyn quân hay tìm ch đóng quân vì đch khó phát giác ra v trí ca ta !
Nghĩa trang này rng c mt mu tây, chung quanh không có hàng rào, nhưng có bn cái cc to, cao c tm người được cm bn góc làm ranh gii ! Bên trong có chng năm sáu chc cái m mm ri rác không theo hàng li nào c ! Đa s là m đt vi các tm bia cm cui chân! Cũng có chng năm sáu m được xây bng xi măng vi màu trng nh nh ca vôi! Chc đó là m ca các k khá gi trong xã này ! Sng sng gia cái nghĩa trang là mt cái "nhà đòn" mái lp ngó Ba vách được xây bng gch đ nhưng không tô. Phía trước mt tin được đ trng vi mt hàng hiên nh phía trước. Nn nhà bng xi măng nên trông sch s so vi môi trường chung quanh!
Tôi ch đnh v trí đóng quân cho các tiu đi, ch ch cho h gài "trái sáng" và mìn "Claymore" ! Trong lúc các người lính hì hc đào h cá nhân và giăng lu, người trung đi phó ca tôi r rê:
_ Mình v nhà đòn ng đi ông thày !
Nhìn cnh sình ly ướt át chung quanh, tôi nghe cũng bùi tai ! Tôi cùng ban ch huy trung đi rút v cái nhà đòn ng qua đêm ! Mt cái bàn th nh vi mt lư hương to c cái nón st được dng sát vách sau. Trên sàn nhà có hai b đòn dùng đ khiêng quan tài người chết ! Mt cái ch có hai đòn dài và hai thanh ngn đóng gi gn hai đầụ B còn li trông đp đ hơn, được sơn màu đen trng đ, gi bi hai thanh ngang và có lng vuông vi vi đen thêu hình phía trên trông như mt cái kiu ! Cái này có l đ cho các nhà giàu mướn thôi! Ngoài tri vn mưa r rích, ch nghe tiếng côn trùng kêu e e nghe bun đến thi rut! Chúng tôi c thy là 5 đa: Tôi, người trung s nht trung đi phó, anh lính truyn tin và hai người "tà lt". Tôi nói người tà lt ca tôi giăng mùng cho tôi ngoài hành lang ngay trước mt tin. Làm xong vic cho tôi, anh ta cùng my người khác giăng mùng ca h ngay trong nhà đòn. Vì trong nhà cht , h phi giăng mùng ngay trên hai b đòn đ ng ! Lính mà! Ma s lính ch lính s gì ma! Chúng tôi thường bo nhau như vy ! Tuy nhiu ln ng các gò m ngoài rung trong các cuc hành quân ri, nhưng đây là ln đu tiên tôi ng trong mt nhà đòn !
Mi người chun vào mùng đ tránh bn mui đói đang bay vo ve như sáo thi chung quanh ! Tôi có thói quen là khi vào mùng phi làm du đc vài kinh trước khi ng. Tôi chưa h gp ma, nhưng tin có thế gii bên kia ! Vì là ln đu ng trong nhà đòn nên tôi cũng hơi hơi rn mt tí ! Trước khi nhm mt tôi lm bm như đ t trn an mình: "Tôi không phá phách gì ai ! Ch xin ng nh mt đêm thôi!" Sau đó tôi thiếp đi trong gic ng. Tiếng kêu ca con cú ngay trên nóc nhà làm tôi git mình tnh gic! Chung quanh nhà vn ti đen như mc, tôi coi đng h tay thì mi có ba gi sáng thôi! Tiếng con cú đp cánh bay đi làm tôi git ny mình! Tôi t cười mình sao mà nhát gan đến thế ! Tôi chun ra khi mùng ra phía sau nhà đ đi tiểụ Tiu xong tôi quay lưng đ tr v thì git ny c người lên! Trong bóng đêm tôi thy bn cái bóng đen ngi ta lưng vào vách phía sau cái nhà đòn. Tôi nhy bn ra th thế và ln tay tìm khu colt45 vì tưởng là bn đc công VC đt nhp vào! Lúc này mt tôi đã quen vi bóng ti nên nhn ra đó là my tên b h
ca mình đang ngi ta lưng vào vách ng say như chết ! Tôi lay h dy và hi sao li bò ra đây mà ng vy ! C bn di mt kinh hong lm:
_ Ti tui ng trong nhà mà !! Sao ai khiêng tu tui ra đây cà !
Không ai nói vi ai mt li nhưng trong thâm tâm chúng tôi đu nghĩ đến mt điu _ "Còn ai vô đây na!" Mùng ca tôi giang chn ngang mt tin ca nhà đòn. Ai bước ra ngoài cũng phi bước qua mùng, hay chun qua các giây căng! Tri ti đen như mc, tt nhiên h phi đng vào mùng tôi hoc gây ra tiếng đng và tôi phi biết vì tôi rt tnh ng (mt thói quen có t nghip lính !)
Không ai dám ng li c ! Bn chúng tôi chun vào ngi túm tm trong mùng ca tôi trước hiên nhà, thì thào nói chuyn ch sáng! T đó v sau người trung đi phó ca tôi không bao gi m ming r ti tôi ghé vào ng trong các nhà đòn na!

Note: nước M này chúng ta thy có nhiu Funeral homes trong thành ph, nếu bn nào mun th s gan d ca mình, hãy trn vào ng trong đó mt đêm xem sao ! Hãy tt hết đèn ri leo lên bàn đ quan tài nm trên đó mt đêm đ ly kinh nghim đi!
Còn bn nào gan hơn na thì hãy chun vào các nghĩa đa, trn vào nhà đòn, lên bàn đ áo quan đó mà ng qua đêm, hay chun vào lò thiêu nm thưởng thc cnh la khè chung quanh và mùi tht cháy bc lên mũi ca mình !
Chúc bn may mn tr v toàn vn !
Chú thích:
Viết theo li k ca mt người lính VNCH
 
Tiếng cười trong đêm khuya
Ha... h.h.ha! há..há...ha! Hú... hu... h.hu... u!
Thit là hãi hùnh, khi không sao li có tiếng cười ai đó văng vng trong đêm làm cho bt c ai nghe được cũng cm thy rn người... Sáng hôm sau đâu đâu người ta cũng nghe li bàn tán v tiếng cười đêm trước - người thì cho đó là tiếng rên rĩ ca mut người con gái còn rt tr, người thì bo đó là tiếng hú ca mt chàng thanh niên trong tui đôI mươi, còn có người thì cho rng đó là tiếng la hét ca hai người... mà là hai người đã chết v.v. Thit ra thì đó là tiếng cười, hay tiếng rên r, hoc là tiếng la hét. Nhưng nhng tiếng đó phát xut t đâ Phi chăng là bãi tha ma vng v trên ngn đi phía bc làng, hay là nhng tiếng đó phát ra t ngôi nhà hoang phía nam?...
Ri thì s sinh hot trong làng cũng tr li bình thường và đêm li mt ln na tr li vi vn vt như mi kh Nhưng đêm nay thì khác, hu như mi người trong làng đu cm thy lành lnh. Lnh mà h cm được đây không phi là do thi tiết mà là lnh do tiếng cười đêm qua ám nh. Mi có 10 gi ti mà c xóm làng đu im phăng phc; không biết là đã có ai ng vô chưa nhưng vn vt hình như đã b lng đng li - c đến nhng tiếng đng do súc vt gây ra cũng không có. Không l chó, gà, heo, vt cũng đu kiếm ch n np hết ri sa Ti sao tiếng cười li có ma lc ghê gm như thế? Không l tht là tiếng ma kêu qu hú?...
Chuyn gì ti ri cũng s ti... Trong lúc mi người trong làng đu trùm mn kín đu thì tiếng cười đêm trước li lanh lãnh vang di... Hhha!?Hhhu! Và c như thế 5, 10 phút mt ln. Người Công Giáo thì thì thm đc kinh, người Pht Giáo thì Nam-Mô-AĐi, còn tr con thì ôm cng ly cha m anh ch chúng. Tht là khinh khng s hãi... Nhưng ri mt đêm kinh s cũng qua đi và mt tri li ló dng. Mi người li mt ln na xôn xao bàn tán - "Làng mình chc là có ma qu xut hin, phi nh c Tám ra giúp gii quết vn đ!" mt người xướng. "Đng ý! Đng ý!" mi người khác đu hưởng ng.
C Tám là người ni tiếng không s tri, không s đt. C là người duy nht luôn luôn tm xác cho người chết trước khi b vô hòm. Người ta khu truyn rng c đã gp rt là nhiu ma qu nhưng chưa mt ln t ra khiếp s... Tuy rng không mun liu mình, nhưng vì xóm làng c Tám cũng đành phi min cưỡng tuân theo đ tìm hiu nguyên do tiếng cười bí mt ki
C Tám sa son con dao ct ci mà c cho là mt vũ khí li hi nht ca c. Tri va chp ti là c đã ra khi nhà. "MI có 9 gi mà mi nhà đã đóng c tt đèn ri," c lm bm và t t tiến ti ngôi nhà hoang phía nam khu xóm, nơi mà c nghĩ rng s tìm được nguyên do tiếng ma gào qu khóc kia.... Đã hai tiếng trôi qua mà không có gì xãy ra, c cm thy người c hơi mi mt vì np trong bi c trước căn nhà hoang... Nhưng, bt cht, c cm thy rn rn lnh trong ngườị Linh tính báo cho c biết là có gì không n đâu đâ C c ly bình tĩnh đ ch đi thêm.
Khong đúng 12 gi đêm, thì H.h.h.hu! Tiếng hú làm cho c git bn người giy; tay c nm cht con dao đ ch đợị Tiếng H.h.hhhha! mi lúc mt tiến gn nơi c np là cho c toát m hôi lnh và t nh, "Trong sut cuc đi, đây là ln ta cm thy rn nht, không biết ti ta đã già nua hay là ti con qu này ghê gm đến vậỵ"... Mt ln na tiếng Hhu li ni lên bên cnh c và mt bóng trng xut hin trước mt c. Hai tay nm cht con dao, c đnh tung ra mt nhát vào bóng trng kia nhưng bóng trng đã bay xa hơn và dùng tay đ vy c như là mun thách thc c Tám. C c tiến gn thì bóng trng đó li bay xa thêm... C như thế mà đã đến gn b bin. Bt cht, li thêm mt bóng trng xut hin. Ln này thì c hai bóng trng đu quay li như mun nói vi c Tám điu gì đó và c hai cht biến mt trước mt c Tám. C mĩm cười ra điu hãnh din vì con ma ác ôn đó mà cũng s c. Sau đó c quay người tr li đ ra v thì chân c vp phi vt gì đó. Bt chiết đèn lên c cht ht hong vì dưới chân c là hai xác chết ca mt đôi nam n đ đôi mươị Lúc này thì c đã đoán ra được 9 phn 10 ca câu truyn. C khéo hai cái xác lui vô trong đ nước khi cun đi, ri ra v... Sáng hôm sau dân làng mang hai cái xác đi chôn và lp mt bàn th cho đôi trai gái xu s; và t đó người ta không còn b ám nh bi tiếng gào thét kinh s gia đêm khuya nữạ
 
người về từ đáy mộ
Lão Tư cố hả miệng ngáp một cách đau đớn:
- Mày đầu độc tao... Mày đầu độc tao, con quỉ cái!
Bà Tư gật đầu, đáp bằng một giọng thật lạnh lùng:
- Đúng, tôi đầu độc ông. Trước sau gì thì ông cũng chết, thầy y tá đã nói như vậy, chỉ còn là vấn đề thời gian. Có thể một vài tháng, có thể một vài năm, và ông hiểu rằng tôi không thể chịu đựng lâu hơn nữa. Mười lăm năm nhục nhằn! Mười lăm năm đầy cay đắng!
Lão Tư nghiến chặt hai hàm răng vì đau đớn nhưng cũng ráng gừ lên một tiếng chửi rủa như lão vẫn chửi rủa vợ lão mỗi ngày trong suốt mười lăm năm qua:
- Con đĩ chó khốn nạn! Trời sẽ phạt mày.
Bà Tư vẫn lạnh lùng:
- Đáng lẽ mình không nên lấy nhau. Tôi không hề yêu ông và ông cũng chẳng ưa tôi. Ông căm hận tôi vì việc ông không lấy được con Ba cháo lòng. Còn tôi, ông cũng biết rằng tôi chỉ muốn làm vợ anh Bảy thợ hồ. Chỉ vì mấy thửa ruộng của hai nhà sát bên nhau mà cha mẹ ông và cha mẹ tôi buộc tôi phải lấy ông và ông phải lấy tôi. Tôi biết đó là cả một cực hình cho ông cũng như cho tôi.
Lão Tư vừa lăn lộn vừa chửi rủa:
- Đồ con đĩ chó!
Bà Tư vẫn nói bằng một giọng đều đều:
- Tôi có ý định đầu độc ông từ khi ông mới ngã bệnh. Thầy y tá nói rằng ông có thể sống lây lất hàng năm khiến tôi không chịu nổi. Tôi không còn muốn bị ông đánh đập chửi rủa mỗi ngày nữa.
Lão Tư rên rỉ:
- Tao cầu mong cho lũ quỉ mặt xanh nanh vàng tra tấn mày dưới điạ ngục.
- Có thể... Nhưng dầu sao tôi cũng tìm được sự bình an trên cõi đời này trước đã. Sống với ông đâu có khác gì bị ác quỉ hành hạ tra tấn!
Lão Tư vặn mình đau đớn, hai bàn tay lão nắm chặt lại chịu đựng. Là một người cứng rắn và mạnh mẽ, lão cố thu hết tàn lực:
- Tao sẽ trở về từ đáy mộ... con quỉ cái...
Rồi lão ráng giơ một nắm tay về phía bà vợ:
- Tao sẽ chờ mày...
Kiệt lực, lão buông tay xuống, mồ hôi tháo ra như tắm, toàn thân run rẩy:
- Trời đất ơi! Đau quá! Như dao đâm vào ruột...
Đột nhiên bà Tư ngẩng đầu nghe ngóng. Có tiếng chuông xe đạp. Bà bước vội tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài lẩm bẩm:
- Sao thầy y tá tới sớm quá vậy hà?
Rồi bà bước tới bên gi.ường,lượm tấm khăn lông nằm dưới chân gi.ường cuộn thành một bó đè cứng vào mặt lão Tư. Ngộp thở, lão Tư cố vùng vẫy nhưng bà Tư đè nguyên người lên tấm khăn... Chân tay lão Tư giựt mạnh mấy cái rồi buông xuôi...
Biết lão đã tắt thở, bà Tư đứng lên thở phào nhẹ nhõm, ném cái khăn lông lên lưng ghế trước khi bước ra mở cửa.
Bà nói với thầy y tá vừa bước vào bằng một giọng lạnh lùng:
- Lão đi rồi sau khi bị bất tỉnh như mấy kỳ trước. Mấy nhỏ đi học nên tôi không biết làm sao kêu thầy. Nhưng dầu sao tôi cũng mừng khi lão không còn hành hạ tôi được nữa.
Thầy y tá lắc đầu thông cảm. ở ngôi làng này mọi người đều biết chuyện của nhau. Thầy đứng nhìn thi thể lão Tư một lát trước khi kéo cái mền phủ kín mặt lão rồi quay sang bà Tư:
- Ngồi nghỉ một chút đi bà Tư. Đừng lo nghĩ gì nhiều, để tôi cho ông Tám Tàng hay trước khi nói với thầy giáo cho con Hoa và thằng Đực về ngay bây giờ. Bà Tư có muốn kêu ai nữa không?
Bà Tư lắc đầu:
- Nhờ thầy nói ông Tám tới đem lão đi ngay dùm tôi. Bây giờ căn nhà này là của tôi. Lão đi khuất mắt tôi sớm phút nào hay phút nấy. Tôi không muốn nhìn mặt lão nữa.
Bà nói tiếp bằng một giọng đầy cay đắng:
- Suốt đời lão làm khổ tôi. Tôi thù ghét lão từ ngày phải về với lão. Bây giờ căn nhà này là của tôi. Tôi sẽ khóa chặt căn phòng của lão ngay khi ông Tám đem lão đi. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy bên trong căn phòng đó nữa. Chỉ toàn là những kỷ niệm đớn đau, những lời chửi rủa, hận thù. Tôi sẽ thiêu rụi căn phòng của lão nếu căn nhà này không bị ảnh hưởng gì.
Rồi bà ngồi xuống ghế ngước nhìn thầy y tá bằng đôi mắt lạnh lùng ráo hoảnh. Thầy nhìn bà Tư, nói bằng một giọng dịu dàng, thông cảm:
- Bà mệt mỏi quá rồi. Để tôi về lấy chai thuốc bổ tới cho bà.
- Tôi không cần thuốc bổ. Cái chết của lão là liều thuốc bổ tốt nhất đối với tôi... Thầy...
Thầy y tá gạt ngang:
- Thôi, không nên nói xấu người quá cố nữa. Ai cũng biết ông Tư đối xử với bà ra sao rồi. Để tôi đi kêu ông Tám.
Chưa đầy nửa tiếng sau, ông Tám Tàng và một thanh niên phụ việc đẩy xe tới. Bà Tư đứng ngay cửa phòng chờ cho hai người vừa khiêng lão Tư ra là bà khóa cửa lại, bỏ chìa khoá vào túi áo:
- Tôi thề sẽ không bao giờ đặt chân vào căn phòng này cho tới khi tắt thở.
Hai người đàn ông lắc đầu thông cảm. Họ hiểu rõ cuộc sống khốn khổ nhục nhằn của bà bên ông Tư từ nhiều năm qua.
Những năm kế tiếp, bà Tư ra đồng làm việc cùng các lực điền, và dành dụm thêm được khá nhiều vào cái vốn đã đồ sộ của bà. Bà vẫn lạnh lùng, không hề hở môi và không hề có bạn, như lão Tư không hề có bạn.
Rồi hai đứa con bà lớn lên. Con Hoa lập gia đình rồi theo chồng về làng bên. Bà Tư không nói một lời. Thằng Đực lớn lên ra đồng làm việc phụ mẹ khiến bà giảm được một gánh nặng. Rồi thằng Đực lấy vợ và đem cô dâu mới về ở chung với bà Tư. Rồi lũ con nít ra đời, sáu đứa cả thẩy. Nếu những tiếng cười vô tư của bầy trẻ có khiến tâm hồn bà nội chúng mềm đi một chút, bà không hề để lộ ra ngoài.
Suốt những tháng năm dài đó, một cái phòng, được gọi là phòng của nội, vẫn luôn luôn được khóa chặt. Cả gia đình không một ai nhắc nhở tới. Lũ trẻ biết có một cái gì - mà chúng cho là rất kinh khủng - ở bên trong nên mỗi lúc phải đi ngang phòng, chúng đi thật lẹ, và khi bóng tối bao phủ căn nhà, ánh đèn dầu lung linh tạo nên những hình nhân lắc lư rung động trên tường, chúng không bao giờ dám bước tới gần căn phòng của nội. Dĩ nhiên đầu óc trẻ thơ của chúng tưởng tượng thật nhiều.
Rồi một năm châu chấu phá hoại mùa màng. Năm sau trời hạn hán khiến giá thóc gia tăng trong khi lương bổng bị cắt giảm. Nhiều chủ điền cho thợ nghỉ việc.
Gia đình Hoa là một trong những nạn nhân đầu tiên. Mùa màng thất bát, chồng đau ốm rồi một đứa con ra chào đời! Vợ chồng Hoa bồng con về xin bà Tư cho ở chung. Bà Tư vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhường cho vợ chồng Hoa một phòng.
Rồi tới phiên anh rể của Đực bị chủ điền cho nghỉ việc. Không công ăn việc làm, không tiền trả tiền mướn, anh ta cầu cứu vợ Đực. Nàng dâu bèn thưa chuyện với mẹ chồng.
Bà Tư, lúc này đã già, nói với con dâu bằng một giọng cương quyết trong bữa ăn chiều:
- Thêm bốn miệng ăn nữa cũng chẳng sao. Cho tụi nó tới đây. Nhưng... không biết rồi tụi nó ngủ ở đâu?
Hoa liếc nhìn Đực trước khi ngập ngừng nói lên cái ý nghĩ của tất cả mọi người:
- Phòng của nội. Mình có nên mở cửa phòng cho thoáng khí trước khi cho họ dọn vào không... mẹ?
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng nặng nề. Bà Tư liếc nhìn con gái trước khi lần lượt nhìn vào mặt từng người, gằn giọng:
- Mẹ đã thề không bước chân vào phòng đó cho tới ngày nhắm mắt.
Hoa thu hết can đảm:
- Nhưng mẹ đâu có bước vào đó làm gì. Nhà mình chật quá đâu còn chỗ nào khác nữa.
Bà Tư đặt đũa xuống bàn nói thật chậm rãi:
- Nếu có ai ngủ trong phòng đó, người đó phải là mẹ. Mẹ đã ở với cha tụi bay mười lăm năm trời, mười lăm năm đầy đắng cay thù hận. Cha tụi bay ghét mẹ hơn mẹ ghét ổng. Căn phòng đó đầy những sự thù ghét và sau mấy chục năm trời đóng kín, những sự thù ghét đó hiện đang sôi sục chỉ chờ cửa mở là tràn ra phủ ngập căn nhà này. Nhưng không sao, mẹ sẽ dọn vào đó.
Hoa nói bằng một giọng đầy hối hận:
- Phải chi con đừng đưa ra đề nghị đó. Con biết là có một cái gì giữa cha và mẹ nằm trong đó, nhưng con không biết...
Bà Tư ngắt lời con gái:
- Một cái gì mà con nói đó chính là sự thù ghét giữa mẹ và ổng. Nhưng không sao, mẹ đã già rồi, hơn bẩy mươi rồi. Chắc mẹ cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa...
Bà ngưng lại, đôi mắt già mỏi mệt nhìn thật xa xôi:
- Có thể đây là sự tiền định. Ổng nói rằng ổng sẽ chờ mẹ... Có thể... Ai biết!
Rồi bà đứng lên:
- Mẹ sẽ mở cửa phòng vào sáng ngày mai.
Dứt lời, bà mím chặt đôi môi, bước lên cầu thang về phòng ngủ trên lầu.
Vào phòng, bà Tư đóng cửa lại, ngồi yên lặng trên cái ghế nhỏ bên gi.ường, đôi mắt mệt mỏi nhìn vào hư không trong khi cuốn phim dĩ vãng hiện ra thật rõ. Bây giờ, bà đang bị thúc giục mạnh mẽ bởi một ước muốn mà bà vẫn chôn chặt trong lòng từ gần một nửa thế kỷ, ước muốn của tất cả những kẻ sát nhân muốn nhìn lại khung cảnh phạm trường.
Ước muốn này đã tới với bà hàng ngàn lần trước đó nhưng lần nào bà cũng nén lòng được. Bây giờ, chỉ còn có mấy tiếng đồng hồ nữa căn phòng sẽ được mở ra, ước muốn lại trở về, mãnh liệt hơn bao giờ hết. Căn phòng đóng kín đang réo gọi bà. Trong óc bà, một tiếng nói vô cùng mạnh mẽ vang lên “Bây giờ! Bây giờ!”. Tiếng nói này rất quen thuộc đối với bà vì đó là tiếng nói của chính ông Tư, người bà thù ghét, người bà đã giết chết!
Bà lặng lẽ đứng dậy, bước tới tủ áo, ngồi xuống mò dưới đáy tủ lấy cái chìa khóa mà bà đã giấu kín hàng mấy chục năm trời. Rồi bà trở lại ngồi trên ghế lắng nghe những tiếng chân lần lượt về phòng. Một lúc sau, căn nhà tối tăm đã hoàn toàn yên tĩnh.
Bà Tư đứng dậy hé cửa nhìn ra dẫy hành lang. Tất cả đều đã ngủ yên. Bà bèn trở vào phòng cầm cây đèn dầu, mở cửa thật nhẹ rồi rón rén bước xuống cầu thang.
Ngoài trời không khí bỗng trở nên nặng nề dường như muốn bão. Bà nghe tiếng gió rít qua những cành cây. Có một cái gì tương tự như tiếng gió than van ngoài đêm tối? Bà Tư ngưng lại, nghiêng tai lắng nghe và đột nhiên ký ức trở về thật rõ. Bà lẩm bẩm:
- Giống như đêm trước khi lão chết.
Tim bà đập mạnh hơn khi đứng trước cánh cửa đen ngòm, lạnh lùng của căn phòng chứa đầy thù hận. Sau một thoáng ngập ngừng, bà chuyển cây đèn sang tay trái, tay mặt lấy cái chìa khóa đút vào ổ khóa... Bà vặn nhẹ... Ổ khóa không chuyển động... Bà vặn mạnh hơn... Cạch! Ổ khoá bật ra. Bà đứng yên một lát, bàn tay đặt trên nắm cửa. Tự nhiên bà run lên vì lý do gì không rõ. Bà lẩm bẩm:
- Lão đã nói là lão sẽ trở về từ đáy mộ... Lão sẽ chờ...
Bà vặn nắm cửa, đẩy mạnh. Cái bản lề cũ kỹ rít lên phản đối trước khi cánh cửa bung ra... Một làn sóng hận thù từ trong phòng tràn ra phủ kín người bà.
Bà chậm chạp bước vào, đôi môi mím chặt. Giơ cao ngọn đèn dầu, bà quan sát mọi vật trong phòng. Đó là cái gi.ường với tấm khăn trải gi.ường nhăn nheo, nơi ông Tư thở hơi cuối cùng - hay không thể thở hơi cuối cùng? Đó là cái gối mà ông Tư gối đầu trước khi nhắm mắt. Mọi vật không hề thay đổi.
Bà Tư thoáng nhớ rằng cả thầy y tá lẫn ông Tám Tàng, những người cuối cùng đặt chân vào căn phòng này đều đã ra người thiên cổ. Kế bên đầu gi.ường là một cái bàn nhỏ nơi vẫn còn cái ly mà bà pha thuốc độc cho ông Tư.
Bà lẩm bẩm:
- Lão đã nói là lão sẽ chờ...
Căn phòng thật ẩm thấp và bụi bặm. Bà Tư khép cửa lại, đặt ngọn đèn dầu lên cái bàn nhỏ bên cạnh cái ly rồi bước tới bên cửa sổ, mở toang cánh cửa. Một ngọn gió từ bên ngoài lùa vào, rít lên...
Ngọn đèn chợt lung linh vì gió tạo nên những bóng đen quái đản nhảy múa trên tường. Trên lưng ghế, chiếc khăn lông mà bà dùng đè cho ông Tư chết ngộp đã trở thành vàng khè, tuy bà vẫn nhìn thấy thật rõ một đốm đen ở chính giữa, đốm đen mà bà biết là những giọt nước rãi cuối cùng của ông Tư.
Bà bước tới giữa phòng, đôi mắt vẫn không rời khỏi đốm đen trên chiếc khăn lông. Rồi bà lập đi lập lại:
- Lão đã nói là lão sẽ trở về từ đáy mộ... Lão sẽ chờ...
Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi ào qua khung cửa sổ. Ngọn đèn chao lên trước khi tắt ngấm.
Bóng tối bất ngờ khiến bà Tư hoảng hốt. Lần đầu tiên trong đời bà biết sợ! Bà liếc nhìn về phía cái gi.ường, và chợt nhận thấy dường như có một người đang nằm, mặt quay về phía bà đưa tay vẫy vẫy. Bà run rẩy bước lui trước khi té ngồi xuống ghế. Một cơn gió mạnh thổi chiếc khăn lông bung lên chùm kín mặt bà Tư. Bà hoảng hốt giẫy giụa trong bóng tối và cảm thấy chiếc khăn lông như một con bạch tuộc với những cái vòi gớm ghiếc đang xiết chặt quanh cổ bà. Bà đưa hai tay lên cố kéo mạnh chiếc khăn lông ra trong khi bên tai bà, tiếng ông Tư vang lên mồn một: “Tao sẽ trở về từ đáy mộ... Tao sẽ chờ mày...” Sáng sớm hôm sau, người ta thấy bà Tư nằm chết trong căn “phòng của nội”. Quanh cổ bà là chiếc khăn lông vàng khè, chiếc khăn mà bà dùng hạ sát ông Tư.
 
×
Quay lại
Top