CHƯƠNG 7: VỤ ÁN VÀ QUÁ KHỨ(KÌ CUỐI)
Sau đó,một người đàn ông bước tới. Trông ông lịch lãm với bộ com lê, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt toát lên vẻ nghiêm trang và khá hung dữ. Tuổi tác khiến trên mặt ông có những nếp nhăn nhưng ko làm mất đi vẻ anh tuấn của mình.
-Hừm! Cũng chịu tới rồi à.- Tên cầm đầu xoay mình lại, nhếch mép cười.
-Chỉ một mình ta tới đây, đã đáp ứng nhu cầu của ngươi rồi. Thả bọn họ ra. – Người đàn ông đó, đáp lại bằng một giọng lạnh lùng.
Tới đây Hùng vô cùng bàng hoàng và bất ngờ. Đó chẳng phải là ông Dương Thế Sang, trưởng thanh tra cảnh sát cao cấp của Tp.HCM, biệt đội số 1 Tổ trọng án hay sao? Và đây cũng chính là ba của Dương Thế Hùng, một chàng trai trẻ tuổi thông minh, chững chạc và có óc suy luận khả năng quan sát tuyệt vời. Chẳng lẽ, tên cướp kia, có mối thù gì đó với ba của cậu??
-Quá muộn rồi, ta đã giăng đầy bom ở đây. Ta,ngươi và tất cả bọn ngu xuẩn này chết trong đau đớn. Ha ha ha. – Giọng tên đó vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
-Ngươi điên rồi sao? Làm như thế, ko chỉ những người vô tội ở đây, mà cả chính ngươi cũng sẽ chết đấy. –Mặt ông Sang đanh lại và ông cũng kịp nhận ra, Hùng- cậu quý tử của ông cũng đang ở đó. Nhưng ông lo cho những người nhiều hơn vì ông hiểu tài năng của con mình. Và ông thầm mong nó sẽ bảo vệ những người khác được an toàn.
-Ha ha ha!! Vợ con của ta đã chết rồi. Ta đâu còn thiết sống, chỉ cần giết được ngươi, thì ai hi sinh mà chả được. – Cười xong hắn nói tiếp.- Bọn kia (chỉ bọn đàn em) nếu muốn phản bội ta thì ko được đâu, ta đã bấm nút bom hẹn giờ, và chặn tất cả các lối đi rồi. Há há há!!
-Gê thật nhỉ. Mấy quả bom này….chậc chậc …chỉ là tép riu thui. – Dũng xuất hiện với nắm bom trên tay, nở một nụ cười mê hoặc chết người,bên cạnh là nàng Linh xinh đẹp của chúng ta cười một nụ cười đắc ý
-Hả!! Ko thể ….ko…-Mặt hắn trắng bệch, lắp bắp ko nói nên lời.
Nhân lúc này, Quỳnh bất ngờ sử dụng cú đá xoay vòng, đá một phát vào mặt tên cầm đầu. Mấy tên đàn em cũng ko bênh vực gì mà cởi trói cho tất cả mọi người(hỉu quá rồi mà
. Bọn nó thì dây trói đã lỏng sẵn rồi, chỉ việc bung ra thôi (toàn là người thông minh cả mà^^). Quỳnh tính đá thêm cú nữa thì hắn bật dậy lấy lại tư thế nhưng ko đấu với Quỳnh mà quay đằng sau, xông thẳng vào người ông Sang. Ông chợt né người qua, tính phang cho hắn một cú thì hắn đã nhanh như cắt, nhảy phốc lên chiếc xe gần đấy, lấy một cái túi và trong đó có chứa một khẩu súng trường. Hắn thét:
-Tất cả ko được qua đây! – Rồi hắn chĩa súng qua ông Sang và gào lên.- Đây là phần thưởng dành cho người, lũ cảnh sát chết tiệt, đã làm hại vợ con ta.
Hắn bóp còi…..Nhưng trong khoảnh khắc đó, Quỳnh đã lao ra, đẩy ông Sang qua một bên khiến viên đạn sượt qua vai Quỳnh. Nguyên đám cùng phóng như bay ra. Phong bước đến, bình tĩnh nhìn thẳng vào mặt hắn, ánh mắt thách thức và đầy vẻ tự tin khi khẩu súng chĩa vào mặt mình. Thu khẽ nói:
-Coi chừng đó. Đấy là súng trường.
Phong khẽ cười rồi nói:
-Yên tâm. Cứ tập trung vào nòng súng và các ngón tay của hắn thì sẽ né được đạn thôi.
“Pằng!” Một phát đạn sượt qua mặt Phong,ko hề đụng tới gương mặt điển trai. Quả như Phong nói. Đến lúc này, Phong và Quỳnh, hai người cùng liên thủ, kẻ trước người sau, cùng đá một cú hạ gục ngay tên đó ko quá 3s. Riêng ông Sang thì có vẻ ngạc nhiên sau khi Quỳnh cứu mình. “Một người ko quen bik, một người chưa hề gặp mặt, mà cũng đổi mạng sống của mình để cứu sao. Thật là….” Và ông quay sang con mình, thấy nó cũng đang ngẩn người nhìn Quỳnh, thì ông khẽ cười thầm.
-Ba cười gì thế ạ?? – Hùng nhăn mặt hỏi ông Sang
-Ủa ba tưởng… - Ông khẽ cười khúc khích.
-Tại ba lo cười nên ko bik con đã sang đây đó thôi. – Hùng ngưng rồi nói tiếp. – Thế chuyện của hắn là như thế nào, hắn có thù gì với ba?
-À! 20 năm về trước, hắn đã lỡ tay giết một người trong cơn say rượu. Người đó đã nói khích hắn, chê bai khi hắn đang thất nghiệp. Tức mình hắn đã giết ông ta.Vì đây là tội giết người, nhưng lại có nhiều tình tiết giảm nhẹ nên tòa chỉ xử hắn 25 năm tù. (cái nay mình chém, thông cảm
) Mà vì hắn cải tạo tốt nên được thả ra sớm.(chém nốt^^). Trước khi vào tù, hắn đã năn nỉ ba, nói với vợ con hắn rằng hắn chỉ tự vệ, vì trước giờ hắn là người đàn ông đàng hoàng, ko muốn vợ con thất vọng. Nhưng lúc đó ba mới vào nghề, lúc nào cũng chỉ đề cao pháp lí, ko nghĩ đến tình người nên đã nói sự thật. –Ông Sang thở dài nuối tiếc rồi tiếp. – Và đã dẫn đến kết quả là, người vợ đó đã quá sốc nên ôm con tự tử, một phần cũng vì ko muốn làm gánh nặng cho chồng mai này. Vì cô ấy nghĩ rằng, vì mình nên hắn ta mới hung hăng giết người. Cũng chính điều đó làm ba luôn đau khổ, dằn vặt suốt 20 năm nay.
-Nói láo! – Hắn bất ngờ thét lên trong khi nước mắt giàn giụa. – Ông đã rất sung sướng còn gì, được thăng chức, vợ hiền con ngoan. Ông ko thể nào hiểu nổi khổ của ta, ta làm vậy là vì vợ con, chắc chắn họ sẽ rất vui, rất cảm động ta….
-Vớ vẩn! – Tiếng nói của Thu làm hắn giật mình. – Ông làm vậy, chỉ khiến cho họ thêm đau khổ vì họ đã hiểu rằng, thì ra họ ko nghi oan cho ông mà thôi. Thì ra người đàn ông đàng hoàng năm xưa trong ông mà họ yêu quý đã chết rồi. Thật là vớ vẩn khi nghĩ rằng họ sẽ rất vui vì việc làm đê hèn này của ông.
Hắn câm lặng ko nói được lời nào, chỉ có hai hàng nước mắt đau khổ vẫn giàn giụa khi bị áp giải. Ông Sang cười,vỗ vai rồi nói với Hùng:
-Bạn con, ai cũng là những người tuyệt vời.
-Con cũng nghĩ vậy đấy ạ.- Hùng cười, một nụ cười thật sự, khác hẳn với gương mặt lạnh lùng trước đây.Hình như, những người bạn này sẽ là những ánh mặt trời ấm áp dành cho cậu.
Rồi nguyên đám cùng đi về trong khi ông Sang lên xe cảnh sát. Đang đi, Phong bỗng nói:
-Thôi pai nhé! Tớ về đường này. – Nói rồi cậu chạy đi ngay. Quỳnh liền nói:
-Đợi tớ. – Rồi quay sang Linh và Thu.- Hai cậu về nhà trước đi, lát tớ về.
Thu ngạc nhiên nhưng cũng chẳng hỏi gì. Bên kia, Phong bất giác hỏi:
-Có chuyện gì muốn nói với tớ sao?
-Chẳng phải cậu quan tâm tới Thu lắm ư. – Quỳnh cười. – Và cũng muốn biết tại sao Thu lại ngẩn người khi nghe câu nói đó sao.
-Uhm! Câu “Anh sẽ bảo vệ em tới suốt đời.” – Phong cũng cười.
-Bởi vì người đó, cũng nói với Thu như thế. – Quỳnh cười buồn rồi nói tiếp. – Cậu ấy tên là Đức. Là người con trai mà Thu yêu. Hai người họ chơi với nhau từ nhỏ, lên cấp 2 đã có tính cảm với nhau rồi. Đức lúc nào cũng nói với Thu rằng:” Tớ sẽ bảo vệ cậu suốt đời luôn, hứa đấy.” Và Thu luôn giữ trong tim lời hứa ngọt ngào ấy. Cho đến một ngày, Đức đã bảo vệ Thu thật sự….Hai người đạp xe đạp trên con đường dài, bị một chiếc xe tải tông và để bảo vệ Thu, Đức đã……….
Nói tới đây, Quỳnh ko kiềm được một dòng nước mắt chảy xuống. Phong mở to mắt ra, ngỡ ngàng. Rồi đêm đó, cậu đã trằn trọc rất nhiều. Nụ cười hồn nhiên, ánh mắt tinh nghịch cùng những trò đùa lém lỉnh của Thu in sâu vào trí óc Phong. Quỳnh nói, Thu vui vẻ, hòa đồng như thế nhưng trái tim đã đóng kín, chả ai có thể mở được. Rồi bất chợt, Phong mong mình có thể mở trái tim đó, Phong mong mình có thể bảo vệ cô gái nhỏ bé đó và cậu mong cậu có thể khến Thu hạnh phúc như xưa? Có điều liệu có được ko khi hình bóng người đã khuất bao giờ cũng đẹp mãi trong tim của mỗi người