[Longfic] Điệp vụ ma cà rồng

Saya_chồn

Yêu Ran đến phát điên
Thành viên thân thiết
Tham gia
26/10/2011
Bài viết
369
Author: cong chua ran mori

Summary: Con người và ma cà rồng có mối liên hệ với nhau qua sợi chỉ đỏ của máu và nước mắt…Mỗi đứa trẻ định mệnh được sinh ra sẽ kết nối với nhau bằng thứ sức mạnh huyền thoại ẩn chứa từ chính trái tim mình…Sức mạnh đó được chia ra hai nửa, một nửa trong trái tim của đứa trẻ ma cà rồng, còn nửa kia thuộc về thế giới loài người…Khi hai nửa trái tim gặp được nhau sẽ tạo ra một sức mạnh kì diệu có thể thống trị cả thế giới…Và người chiếm được nó sẽ là bá chủ của vũ trụ với khả năng trường sinh bất tử…mãi mãi…

Characters: quen thuộc vs tất cả mọi người

Xem hình rùi tự đoán nha:KSV@04:
KSV.ME-kenhsinhvien484509d2shi.jpg



KSV.ME-kenhsinhvienranladiesof.jpg



KSV.ME-kenhsinhvien90511288103.jpg



KSV.ME-kenhsinhvien11881822734.jpg


KSV.ME-kenhsinhvienap201005211.jpg



KSV.ME-kenhsinhvienconankid.jpg



KSV.ME-kenhsinhvien23677643631.jpg


KSV.ME-kenhsinhviendetectiveco(3).jpg



KSV.ME-kenhsinhvienakaishuichi.jpg



KSV.ME-kenhsinhvienuser677893p.jpg

Đây chỉ là các nhân vật chính thui, chap nào có nv mới mik sẽ chèn hình vào thêm:KSV@09:
Nếu mọi người thấy nội dung ok thì mik sẽ post chap mới
 
Yên tâm đi, mik sẽ cố gắng hoàn thành cả 2 fic
Các bạn chỉ việc đọc và góp ý thui:KSV@04:

CHAP 1
Công thức cấm

Màn đêm từ từ buông xuống sau những dãy núi hùng vĩ, trải lên bầu trời sắc bạc dịu dàng mà thuần khiết, trăng đã lên cao…thật đẹp nhưng cũng thật buồn…ẩn chứa vô vàn tội ác được giấu kín dưới đôi cánh đen tuyền kia…đôi cánh…của loài dơi…

Cung điện ma cà rồng

Cộc…cộc…cộc…

Bàn tay nhuốm máu nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa nạm kim cương lung linh, ánh sáng mờ nhạt của những ngọn nến hắt lên nền đen lạnh lẽo của tấm áo choàng sặc tanh mùi chết chóc, đôi môi không màu khẽ nhếch nhẹ, mang theo hơi thở của tử thần…

- Vào đi… - giọng nói uy quyền vang vọng trong căn phòng lớn, phá vỡ sự im lặng đầy ma quái

- Kính chào đức vua Yusaku, người đã suy nghĩ kĩ về những lời nói của thần hôm trước chưa? - tử thần bước vào với nụ cười đầy khiêu khích, ánh mắt khát máu liên tục liếc về phía người đàn ông đang trầm tư suy nghĩ bên chiếc ngai vàng

- Ý ngươi là công thức cấm?

- Đúng thế, và thần muốn biết câu trả lời, ngay lập tức…

- Quên nó đi, tể tướng…loài ma cà rồng chúng ta không được phép vi phạm lời nguyền của chúa tể, ngươi cũng biết rõ điều đó mà

- Chúa tể ư? Thật nhảm nhí…ông ta đâu còn tồn tại trên cõi đời này nữa?

- Nhưng lời nguyền đó vĩnh viễn sẽ không thể xóa đi, chỉ cần nó vẫn còn nắm giữ sức mạnh truyền thuyết thì dù có trong tay công thức cấm cũng vô ích

- Cái đó thì người không phải lo, việc hóa giải lời nguyền đối với thần chỉ là chuyện nhỏ

- Ngươi vùa nói gì?

- Đừng giả vờ, đức vua…chẳng phải người cũng biết rất rõ sao? Rất đơn giản…chỉ cần lấy được máu của bệ hạ, hoàng hậu, 10 hoàng tử, và quan trọng nhất…2 viên đá huyền thoại đó…

- Cái…cái gì?

- Xin thứ lỗi…nhưng thần không còn cách nào khác, trước khi chiếm được công thức cấm, có lẽ công việc bây giờ là phải hóa giải lời nguyền

- Ngươi…ngươi dám…

- Vĩnh biệt…Yusaku…

Nụ cười thỏa mãn vang lên trong địa ngục đen tối, hòa vào tiếng gió gào thét giữa đêm đông, từng giọt máu chảy dài trên chiếc áo hoàng bào, nhuộm lên tấm thảm êm ái sắc đỏ của một số phận oai hùng mà bi thương

- Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? - cánh cửa khổng lồ bật mở sau tiếng thét kinh hoàng, người phụ nữ bước vào với gương mặt sửng sốt, chiếc vương miện lấp lánh trên mái tóc nâu nhẹ nhàng rơi xuống…nhuốm máu…

- Ồ, hoàng hậu? Là người sao? Quả thật...đúng lúc quá...

- Yukiko...mau...dẫn các con...chạy đi...hắn ta...sẽ tiêu diệt...cả hoàng tộc...

- Yusaku...rốt cuộc...chuyện này là thế nào ???

- Đừng...hỏi nhiều...mau...đi đi...nhanh...lên...

- Yusaku...chàng sao vậy ? Máu...là máu ư ??? Tể tướng, ngươi đã làm gì???

- Đừng lo - tên áo đen từ từ bước về phía ban công, ánh sáng nhạt nhòa của những vì sao bị che lấp bởi lũ mây đen u ám cũng đủ chiếu rọi lên khóe môi của tên ác thú. Một nụ cười...phải...nụ cười khẩy đầy thách thức, để lộ hai chiếc răng nanh nhọn hoắt như thèm khát nỗi sợ hãi từ con mồi đang run rẩy tội nghiệp - Rồi hoàng hậu cũng sẽ sớm đi theo đức vua thôi

- Ngươi...

- Vĩnh biệt...

Tiếng thét yếu đuối vang lên...tuyệt vọng...màn đêm u ám được bao trùm bởi bóng tối lạnh lẽo bỗng chốc nổi lên một trận cuồng phong...

Mưa...xoá đi những giọt nước mắt hoà trộn màu máu...
Mây...che lấp tội ác ẩn chứa sau sắc đen bí ẩn...
Gió...giấu kín bao nỗi đau của một vương triều tàn luỵ
Sấm chớp...nhắc người ta không bao giờ được phép quên đi những kí ức cùng sự hận thù từ sâu thẳm trái tim

------End chap 1-------

Mọi người thấy thế nào?:KSV@08:
Có hơi hoang tưởng quá ko???
 
Liệu đây có phải là một Fic rùng rợn không hay là chỉ hơi hơi đáng sợ rồi lại giống Vampire's love thôi bởi vì nếu nó quá rùng rợn thì mình xin rút. :KSV@20:
 
Lại tiếp tục vampire , xem ra để tránh nhàm chán mình không thể post fic mới được rùi :''>
Ủng hộ fic này của cong chua ran, nghe có vẻ hấp dẫn :KSV@10: chap 2 nhanh nhé
*chớp mắt* "wait for you, my Princess" (có nhắc nợ cho author nhớ cái gì hông :)) )
 
Mình nữa, mình nữa...mình cũng là fan của ss Ruby-chan đó...:KSV@10:
Ss viết fic là cực đỉnh...:KSV@12:
Chap này của bạn toàn "mùi máu" không à. Lời văn cũng mượt mà lắm đó.
Mong chap sau của bạn.
@ShinxRan_000: Fic Vampire's love của bạn đâu có ế đâu, mình vẫn ủng hộ thường xuyên mà:KSV@15:
Mà bạn viết fic mới hả, post lên cho pà con xem nào...:KSV@06:
 
Fic ká hay nhưng cổ hơi dài ùi nghen công chúa!:KSV@07: SS ruby ơi! bữa nào lên yh vs em đi! nhớ ss quá...:KSV@16:
 
Mik đã hứa là sẽ ko bỏ bất cứ fic nào mà
Các bạn phải chờ mik chứ:KSV@17:

CHAP 2
Giải thoát


- Phụ vương!!!!!

Tiếng hét điên cuồng vang lên xé tan bầu không khí chết chóc bao trùm bởi sự sợ hãi trước bờ vực ranh giới giữa sự sống và cái chết. Cánh cửa nhuốm máu bật mở, tấm áo choàng đỏ lướt nhẹ trên sàn nhà lênh láng thứ chất lỏng quyện với mùi hương dịu ngọt đang lan nhanh trong làn gió lạnh lùng, xộc thẳng vào ánh mắt xanh thẳm đang bùng lên ngọn lửa căm phẫn…

- Mẫu hậu!!!!! - Ánh mắt xanh dương khẽ liếc qua người phụ nữ đang mấp máy đôi môi trong tuyệt vọng để rồi ném về phía tử thần đang hả hê với nụ cười lạnh lẽo một cái nhìn cay đắng – Ngươi đã làm cái quái gì vậy hả???

- Đúng lúc quá nhỉ? - cái bóng lặng lẽ biến vào màn đêm sâu hun hút, không quên buông ra nụ cười mê hoặc với vị máu tanh nồng - Thập nhất hoàng tử…

Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, các linh hồn nhẹ nhàng bay tới những chân nến tinh xảo, dập tắt mọi tia sáng cuối cùng của hi vọng về một sự sống chỉ còn le lói qua ánh trăng đêm dịu dàng. Bóng tối bao trùm lên mọi thứ, tất cả những gì còn lại chỉ là ánh trăng bạc phủ lên từng tán cây đang rì rào một bản hòa tấu đưa tiễn một vương triều xuống thế giới địa ngục.

Gió vẫn tiếp tục thổi, mưa vẫn tiếp tục rơi, ánh sao đêm vẫn tiếp tục nhảy nhót trên tấm màn đen của bức tranh chỉ còn một màu xám. Đâu đó, thoáng nghe trong tiếng đập cánh phành phạch của lũ dơi đậu ngược, giọng cười khúc khích vẫn vang lên, giọng cười ngọt ngào mà chứa chút gì đau đớn quá, như vẽ ra trước mắt cảnh tượng kinh hoàng của tấn bi kịch của 10 năm về trước, Tokyo - một ngày đẫm máu…

“Ngươi nghe chứ? Nó sắp đến rồi…”

- Sao cơ? – Đôi mắt xanh dương sáng lên trong bóng tối, khẽ nheo lại vì tiếng động kì lạ

“Thảm họa 10 năm trước sắp tái diễn…”

- Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy??? – Bàn tay rắn rỏi chợt xiết chặt, từng ngón tay đan vào nhau tránh cho những làn gió buốt tới thấu xương xuyên qua d.a thịt

“Một cuộc chiến mới lại bắt đầu…”

- Tất cả mọi việc là sao chứ????? - Tiếng hét bất lực vang lên trong căn phòng bao phủ bởi bóng tối, nơi dường như không còn tồn tại dấu vết của sự sống.

Không có câu trả lời, mọi thứ được trả về với sự im lặng bình dị vốn có, chỉ có một thứ là thay đổi…bóng tối…và những ánh mắt sáng quắc, đỏ đục đang hướng về phía con mồi hoảng loạn với dòng suy nghĩ hỗn độn về những lời thì thào kì quái. Nguy hiểm đang tới…rất gần…

Xoẹt…

Tia chớp nhẹ nhàng lướt trên tấm áo choàng tung bay phấp phới, xuyên qua tấm lưng phủ kín mảnh áo mỏng manh đính đầy đá quý, màu trắng tinh khiết bỗng chốc hóa đỏ với những dòng chất lỏng chảy dài, nhỏ giọt xuống nền đất.

Phập…

Bộ móng sắc lẻm từ từ bóp nghẹt chiếc cổ trắng thơm tho, thèm thuồng phả vào đó một mùi hôi gớm giếc. Trong bóng tối, con người không thể làm chủ mọi thứ, phương hướng, vũ khí, hành động…tất cả dường như tê liệt, không thể khống chế lại thứ sức mạnh đang đè nặng lên cánh tay và bờ vai nhuốm máu, chàng trai trẻ nặng nhọc dựa vào bức tường lạnh lẽo, nơi duy nhất có thể giúp anh cảm thấy an toàn, ít nhất là ngay bây giờ…

- Ngoài ánh sáng…ngươi là vua - tử thần lặng lẽ cất tiếng gọi sau khi lượn lờ chán chê quanh vũng máu giữa chính điện – Nhưng trong bóng tối…ta mới là chúa tể…

- Nói vậy…- nụ cười nửa miệng lại nở trên đôi môi kiêu hãnh - Có lẽ ta nên thi đấu ngoài ánh sáng thì hơn.

- Cái gì?

Phụt…

Luồng ánh sáng đột ngột ùa vào phòng làm tử thần khẽ nheo nheo đôi mắt, bóng tối dần tan biến theo từng làn gió lạnh thổi tung chiếc áo choàng trắng thấp thoáng trên khung cửa sổ. Hàng nghìn ngọn nến được thắp lên trong nụ cười ngạo nghễ, chỉ với một cái phẩy tay của ảo thuật gia dưới ánh trăng diệu kì

- Là cậu sao? – đôi mắt xanh dương ánh lên một tia hi vọng - Cuối cùng thì cậu cũng đến

- Kai…to…- tiếng nói run rẩy cất lên một cách yếu ớt – Làm…ơn…đưa Shin…ichi…rời…khỏi…đây! Ta…cầu…xin…ngươi…

- Mẫu hậu – hoàng tử trẻ ôm lấy vết thương, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để lê từng bước đến chỗ người mẹ chỉ còn thoi thóp nói từng lời – Con không đi đâu hết…Người nghe chứ? Con sẽ ở lại đây, bảo vệ người, bảo vệ phụ thân, và bảo vệ cả hoàng tộc. Con sẽ không đi đâu cả…

- Đừng…ngoan…cố…- bàn tay dính máu khẽ vuốt nhẹ lên khuôn mặt người con yêu dấu, nấc lên từng hồi – Con…không…phải…đối…thủ…của…hắn...Nghe…ta…mau…chạy…đi…

- Định trốn ư? – tên áo đen vội lao đến, những chiếc móng sắc một lần nữa lại vung lên cùng hàm răng nanh lóe sáng đầy ma lực – Không dễ như vậy đâu...Có gì thì hai ngươi hãy xuống địa ngục mà trăn trối

Vụt...
Keng...

Tiếng chạm nhau của hai thứ vũ khí tạo nên luồng sức mạnh kì diệu khi phát ra một loại ánh sáng lung linh. Sắc bạc dịu dàng của vầng trăng tròn thanh khiết hòa cùng sắc đen bí ẩn sau những đôi cánh dập dờn giữa trời đêm.

- Lại là ngươi sao? – Anokata hằm hè – Lúc nào cũng là tên kì đà cản mũi này

- Oh! Vậy thì cho ta xin lỗi vì đã chặn ngươi lại nhé – Kaito đáp nhẹ xuống chiếc thảm đỏ - Nhưng tại sao lại là Thập nhất hoàng tử? Cậu ấy đâu nằm trong danh sách nhóm máu những người cần cho công thức cấm?

- Chỉ vì hắn quá vô dụng – Tên áo đen mỉm cười khinh bỉ - Để hắn sống thì ta được lợi gì?

- Ngươi mới chính là đồ ngốc – Kaito từ từ rút kiếm – Bí mật viên nhật thực nằm ở Thập nhất hoàng tử...Anokata...chẳng phải đó là điều ngươi luôn thèm khát sao?

- Viên nhật thực? Viên đá mặt trời trong truyền thuyết???

- Đúng vậy...và nó thuộc về cái tên mà ngươi vừa nói là vô dụng ấy – Kaito khẽ nhếch môi - Thế nào? Ngạc nhiên chứ? Thưa ngài tể tướng???


-----------------------------------------------



Cơn địa chấn nhỏ khẽ lay nhẹ hàng mi đẫm nước, từ từ hé mở ánh mắt nhòa lệ, người phụ nữ tóc nâu xinh đẹp xiết chặt bàn tay tím ngắt vì mất máu, thì thào

- Thế…giới…loài…người…

- Sao ạ? – chàng hoàng tử như sực tỉnh khỏi cơn ác mộng kinh hoàng - Mẫu hậu…người nói gì cơ???

- Hãy…đến…đó…và…cầu…xin…sự…giúp…đỡ…

- Không – ánh mắt xanh dương nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt nhẽ nhíu lại vì đau đớn, lấy tay quẹt đi dòng máu chảy dài trên khóe miệng, cương quyết - Chẳng phải con đã nói rồi sao? Bảo vệ mọi người là trách nhiệm của một hoàng tử…

- Chủ…nhân…của…viên…Nguyệt…thực…nhất…định…sẽ…giúp…con…

- Viên Nguyệt thực? Chẳng lẽ nó đang ở Thế giới loài người sao??? Nhưng làm sao có thể, con thậm chí còn không hề biết gương mặt của người đó

- Người…đó…thực…ra…chính…là…

Bốp….
Bịch…

Luồng điện xé gió chợt vụt qua, tấm áo choàng đỏ nhuốm máu lặng lẽ chia làm hai nửa, thấp thoáng trong góc khuất của bóng tối, chiếc móng lạnh lẽo lướt trên bộ cánh trắng, những đường rạch dài hằn trên sắc trắng bất tận một lưỡi dao sắc đang moi ra từng giọt máu, từng giọt…từng giọt…cứ thế rơi…

Chàng hoảng tử mở to mắt trước sự thật đau đớn, mặc cho những giọt máu không ngừng bắn lên chiếc áo quý tộc sang trọng, chẳng lẽ…lại một người nữa phải hi sinh vì anh sao???

- Không!!!!! Kaito…

- Đừng lại gần đây, tớ sẽ lo chặn đường hắn, còn cậu…tìm cách thoát khỏi nơi này và trốn tới thế giới loài người mau đi

- Tớ sẽ chỉ đi nếu có cậu đi cùng…Tớ đã mất quá nhiều rồi, gia đình, cha mẹ, anh em…Tớ không muốn phải mất thêm một ai nữa. Cậu hiểu chứ?

- Shinichi…Tên ngốc này…

- Cùng đi chứ? Kaito? Cùng đi tìm nó…viên đá nguyệt thực bí ẩn và trở về giải cứư vương quốc?

- Được thôi…nhưng trước hết phải tìm cách thoát khỏi đây đã. Tên Anokata đó, chắc chắn sẽ không để chúng ta yên đâu.

- Uhm…tên cầm đầu binh đoàn áo đen...hắn chắc chắn không tầm thường...


---------------------------------------


Cạch...đâu đó thoáng vọng lại tiếng lên nòng, là súng hay chỉ là ảo tưởng?

- Cậu nghe thấy không Kaito? – Shinichi thì thào với người bạn của mình khi cả hai đang bị dồn vào góc tường

- Cuối cùng thì hắn ta cũng đến - Ảo thuật gia ánh trăng khẽ mỉm cười – Dù sự xuất hiện đó hơi muộn màng

Đoàng...


------End chap 2-------

Ai thấy hay mà ko thank thì cứ chuẩn bị tinh thần đi nhé:KSV@05:
 
hjhj,hấp dẫn lém ,nhưng khj nào mới lại pót tập mới đây? nhanh nhanh nha hồi hộp wa ah:KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04:
 
Chap mới...híhí...thanks nà :KSV@03:2
Viết hay lắm em, lời văn ngày càng mượt nha...phởn :KSV@01: cố gắng tiếp tục WFM, MA nhá, tập trung đê :KSV@03:
Thập Nhất hoàng tử...trình độ tự sướng cao độ =))=)), phát huy tinh thần chém gió của tập thể nhà Quỷ. I LIKE IT :KSV@05::KSV@05:
 
×
Quay lại
Top