Mọi người hãy bình tĩnh nào, chuyện đâu còn có đó mà, đừng dùng vũ lực như vậy, mình không còn toàn mạng sống sót nữa . Sr mọi người vì để mọi người chờ lâu, nhưng mà do cái mạng nhà mình dạo này có vấn đề, với dạo này lu bu công việc nên không post tiếp .Còn bây giờ là phần tiếp theo ^^
First part, Vol 3 (next )
- Kudo! Cậu hãy bình tĩnh lại – giọng Shiho rất bình tĩnh
- Cậu không nhớ cậu ta là ai sao? Hoàn toàn không có chút ấn tượng sao ? – Cô ấy bước đến gần tôi
- Các cậu bị sao vậy ? – giọng có chút run
- Tại sao mình lại phải quen cậu ta ? mình chưa hề gặp qua cậu ta mà.
- Ran !!! – Shinichi xông đến
- Mình là Kudo Shinichi, chúng mình là bạn từ thuở nhỏ !
- Vậy là cậu nhận nhầm người rồi
- Mình không phải là Ran, tên mình là------ Yukishiro Chihiro – tôi nói từng chữ từ chữ một
- Yukishiro..... Chihiro…. ?
Cả Shinichi và Shiho đều bị ngạc nhiên
- Các cậu thật sự đã nhận nhầm người rồi – tôi cố trả lời với thái độ bình thản
- Mình không là là Ran mà các cậu đang nhắc đến, mình cũng không hề quen các cậu
- Không thể nào !!!
- Tại sao ? mình và cô ấy trông giống nhau thôi
- Vậy--- vì sao cậu lại bỏ chạy khi nhìn thấy mình ?
- Đó là vì cậu cứ đuổi theo mình
- Vậy tại sao cậu lại xuất hiện ở trước cửa nhà mình ?
- Đó là vì mình ở gần đấy, băng qua đường là đến nhà mình rồi.
- Vậy sao cậu lại mặc đồng phục của trường Teitan ?
- Mình học sinh của trường trung học Teitan mà – tôi nói 1 cách điềm tĩnh
Cả người Shinichi bất lực ngồi tựa vào ghế : « Cậu …..không phải là Ran ? »
- ….. – tim tôi như có thứ gì đâm vào, rất đau
- Mình không phải – cuối cùng tôi cũng nói
- Không phải….- Shinichi gục mặt xuống, ánh mắt tôi cũng di chuyển sang nơi khác---tôi ko đủ can đảm nhìn gương mặt bi thương ấy.
- Bạn là ….học sinh trường trung học Taitan ?
- Vậy tại sao mình chưa từng thấy mặt bạn ? – không khí tĩnh lặng bị Shiho phá vỡ
- Mình …là học sinh mới, hôm nay là ngày đầu mình đến trường
- Học sinh mới ? vậy à…. – Shiho nhìn sang Shinichi
- Không cần quan tâm như thế nào, bây giờ nên vào trường, Kudo
Trường Teitan – Phòng hiệu trưởng
- Xin lỗi vì đã làm phiền cô – Shinichi đóng cánh cửa, gương mặt nở nụ cười lễ phép
- Thì ra… thật là như thế sao…- cậu nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy bi thương
- Bạn thật không phải….. là Ran
- Uhm, mình đã nói các bạn nhận nhầm người rồi mà
Nhưng mà sau này chúng mình sẽ học cùng lớp, để mình tự giới thiệu : Yukishiro Chihiro, đến từ Nagoya-shi, mong được giúp đỡ - tôi nhẹ nhàng đưa tay lên
- Mình là Shiho Miyano, mong được giúp đỡ - Shiho cùng tôi bắt tay
- Mình là…. Kudo Shinichi…. Mong được giúp đỡ - Giọng Shinichi nghe có vẻ mỏi mệt
Tôi vờ như không để ý đến việc ấy
- Bọn mình dẫn cậu đến lớp – Shiho đi trước
- Tí nữa quên mất, dạo trước cô có nói là có bạn mới chuyển đến, là cậu sao ?
- Uhm – tôi đi sau Shiho khẽ gật đầu, Shinichi thì như người mất hồn vẫn đứng yên tại chỗ
- Kudo – Shiho hơi chau đôi lông mày của mình
- Đi thôi
Shinichi không nói thêm gì, chỉ là cất bước đi
Khi đi ngang qua, Shinichi đột nhiên dừng lại nắm lấy tay tôi
- ….. thật là… không phải là Ran sao ?- giọng cậu rất nhỏ
- Không phải, thầy hiệu trưởng không phải đã cho cậu xem lý lịch của mình rồi sao ?- tôi hơi giật mình, sau đó nhanh chóng nở nụ cười
Shinichi nhìn tôi , bàn tay từ từ thả lỏng
Bàn tay tôi rơi xuống
Nhưng trái tim tôi cũng đồng thời chìm xuống
Khi bước đến cửa lớp, không biết có phải là do ảo giác – lớp học tĩnh lặng đến đáng sợ
Tôi, Shinichi, và cả Shiho, mọi người hình như đang nhìn chúng tôi
Tôi đang do dự định mở lời thì 1 người khóc nức nở ôm lấy tôi
- Ran !!!!!!!!!!!!!!!
Là Sonoko
- Ran ! cậu chạy đi đâu vậy ! mọi người cứ tưởng cậu mất rồi ! Ran ! – Sonoko ôm lấy tôi và không ngừng khóc
Sóng mũi cay xè, tôi như không thể kiềm chế nữa
- Sao cậu vẫn thế……- nói đến nửa thì khựng lại, tôi vội vàng đẩy Sonoko ra
- Mình không phải là Ran, bạn nhận nhầm người rồi
- Sao ? – Sonoko ngừng khóc
- Cậu nói cậu….- cô ấy nói 1 cách khó khăn
- Mình không phải là Ran, có thể là do mình và cô ấy khá giống nhau, mọi người đã nhầm rồi – tôi cúi người xuống, không muốn mọi người nhìn thấy gương mặt cũa tôi bây giờ
- Mình là Yukishiro Chihiro , đến từ Nagoya-shi, là học sinh mới chuyển đến, mong mọi người giúp đỡ
- Học sinh chuyển trường ?
- Cô ấy nói mình không phải là Mori Ran ?
- Làm sao như thế được ? giống nhau quá rồi ?
- Không thể nào…
- Có chuyện gì thế ? – 1 giọng nói đột nhiên truyền đến, phát âm tiếng nhật 1 cách gượng gạo
- Tôi quay đầu lại, là cô giáo tiếng anh – cô Jodei
- Chào cô, em là Yukishiro Chihiro….- tôi lễ phép chào
- Oh – gương mặt cô Jodei đầy vẻ kinh ngạc
- Em là vị học sinh mới chuyển đến đây sao, woa, em trông rất giống với cô học trò cũ trong lớp ! bạn Yukishiro Chihiro rất giống với em Ran, đúng không ? em Kudo ?
Shinichi hơi ngạc nhiên, khẽ gật đầu
- Em Kawari ni, em hãy ngồi bàn trống kế bên em Kudo. Cô là cô giáo chủ nhiệm của lớp. Em hãy để cặp lại trước rồi đến phòng làm việc cũa cô để bổ sung hồ sơ – Cô Jodei nở nụ cười
- Vâng - tôi nhìn sang Shinichi, gương mặt không cảm xúc khi đối mặt với cậu
( to be continued...)
 
Mới ra lò đây (_ _)"
First part, Vol 3 (next)
Phòng giáo viên
- Đây là giấy tờ chuyển trường của em và….- tôi đưa giấy chứng minh cho cô Jodie nhưng cô ko đưa tay cầm lấy
- Cô ?
- ……- Cô Jodie nhìn tôi rồi mỉn cười
- Xem ra , Cognac chưa nói gì với em đúng không ? – giọng cô chứa đầy ẩn ý
Cognac ?!!!
Giấy tờ trên tay tôi rơi xuống, tôi vội vàng nhặt lên
- Cô đang nói gì thế….
- Chào mừng đã quay về Nhật – cô Jodie đưa tay về phía tôi
- Aquavit
Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống
- Thì ra cô cũng là….
- Vermouth, hân hạnh được gặp mặt – cô Jodie, à không là Vermouth gương mặt đang che giấu 1 nụ cười
- Cognac không nói cho em nghe sao? Cái bọn cảnh sát ngu ngốc ấy không phát hiện ra thân phận của ta, cái tự cho là “ thám tử lừng danh” cũng dễ dàng bị ta qua mặt, cho nên bây giờ ta lưu lại ở Nhật – hiện tại, tổ chức đã ủy quyền cho ta “ trợ giúp em”
- Trợ giúp tôi? Hay là giám sát tôi – tôi lạnh lùng nói
- Ấy! – Giọng Vermouth cố ý nói lớn
- Mấy tháng không gặp , đã trở nên thông minh nhiều ? không sai, tổ chức đối với em thật sự chưa có sự tín nhiệm
- …..
- Nghe nói em vì người “ thanh mai trúc mã” nên mới bị lôi vào chuyện này? Thật không ngờ Sherry cũng đầy mị lực, đúng không? Nhưng mà cũng ko thể nhận ra, nói ra, từ khi em đi rồi thì Shinichi đối với em….
- Ngươi có thôi hay không? – tôi miễn cưỡng kìm nén sự phẫn nộ của bản thân
- Tôi chỉ đến hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức, chuyện còn lại tôi không quan tâm!
- Tính tình trở nên nóng nảy rồi? không còn là 1 Mori Ran “ dịu dàng , dễ thương” nữa rồi – giọng Vermouth ngày châm chọc
- Tôi đã sớm không còn là tôi của ngày trước – tôi đúng lên
- Bây giờ tôi là Yukishiro Chihiro, ngươi cũng có thể gọi tôi là Aquavit
- Aquavit…..- Vermouth nở 1 nụ cười lạnh lùng
- Em có lẽ ko biết , “Aquavit” – từ này còn có 1 ý nghĩa khác –“ nguồn nước của cuộc sống” , trong tổ chức đem em trở thành “ người khôi phục tổ chức”
- Người khôi phục….tổ chức- tim tôi như bị lạc mất 1 nhịp
- Vai trò của em là rất quan trọng—Vermouth quơ quơ tay
- Được rồi, nói chuyện cũng được 1 lúc rồi, em có thể ra ngoài
Tôi không nói 1 lời cứ thế mà đi ra, đằng sau giọng Vermouth vang lên
- Tiện đây nói thêm 1 câu, rất chờ đợi vào sự biểu hiện của em? Ta thật sự rất mong chờ, em làm cách nào mà hoàn thành nhiệm vụ? cuối cùng thì, em vẫn là em thôi…
Tôi đóng cánh cửa lại
“ cuối cùng thì,….. em vẫn là em thôi?” giọng lạnh lùng của Vermouth không ngừng vang lên
Tôi ….còn là chính mình sao? – tôi hoài nghi nhìn lên đám mây , từng đám mây cứ thế lơ lửng trên nền trời xanh, không biết từ khi nào… sắc trời lại trở nên âm u rồi
Đây là lần đầu tiên cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng tôi
Từ khi gia nhập vào tổ chức, tôi mới biết được, thì ra Shinichi luôn đấu tranh với thứ đáng sợ và dơ bẩn này—tội phạm quốc tế, buôn lậu, ám sát…. Thế lực của tổ chức lớn đến nỗi không thể hình dung nỗi, thế mà tôi bây giờ… trở thành –“ nguồn nước của cuộc sống” ?
Nếu như tổ chức ở Nhật được hồi sinh….tôi không dám nghĩ tiếp
Nhưng chuyện này cũng không thể trách tôi! Tôi tự an ủi chính mình, nếu nói có ai đã sai…thì đó không phải là tôi!
Nhưng mà…nhưng mà…
Trong lòng lại cảm thấy khó chịu…. đầu không ngừng quay cuồng….
Tôi dự vào tường, cố gắng hít thở
- Ran! Ran cậu vẫn ổn chứ? – 1 giọng nói tràng đầy sự lo lắng truyền đến
- Ran – 1 bàn tay ấm áp đặt lên vai tôi
- Mình không sao ….– tôi nhìn Sonoko 1 cách cảm kích
- Ran…. À, bạn tên là Yukishiro Chihiro ? – Sonoko do dự nhìn tôi
- Không phải là Ran, đúng không ?
- À, gọi mình là Yukishiro thì được rồi
-Yukishiro …- Sonoko cắm môi dưới
- Mình biết như vậy là không tốt…nhưng cậu có thể đồng ý mình …
- Việc gì ?
- Mình… có thể gọi cậu là « Ran » được không ? – Sonoko cuối cùng cũng nói ra
- Cậu….
- Ran là người bạn tốt của mình…từ nhỏ đến lớn, cô ấy luôn là người bạn tốt nhất của mình ! nhưng mà…nhưng mà vài tháng trước cô ấy xảy ra sự cố ngoài ý muốn…. đã bị mất tích, bây giờ bạn xuất hiện, cũng như…cũng như Ran đã trở về với mình….- mắt của Sonoko đầy lệ
- Bạn Yukishiro , mình biết yêu cầu của mình có thể là hơn quá đáng !nhưng mà…. Nhưng mà … mình thật sự hy vọng là Ran trở về bên mình… xin lỗi… nhưng mà mình….
- Không sao đâu…- tôi lấy tay lau đi những giọt nước mắt của Sonoko
- Nói vậy thì cậu… ? – Sonoko vui mừng đáp
- Không sao đâu, cậu muốn gọi mình là gì cũng được…nếu như điều này có thể là cậu vui lên… thì cậu cứ xem là, người bạn của cậu đã trở về - Tôi mỉn cười
- Ran !!!!!!!!!!!- Sonoko ôm lấy tôi khóc
« Sonoko ….mình xin lỗi….mình cũng muốn quay về bên cậu, cũng muốn trở về là « Mori Ran » của trước kia…nhưng mà… điều này đã không còn được nữa….
« nếu như có thể, hãy để cho chúng mình trong những ngày ngắn ngủi này,,, giống như trước , làm 1 đôi bạn thân »
Tôi tự nói với mình
Trở về lớp học, mọi người đã bắt đầu lên lớp, nghi vấn của mọi người cũng giảm bớt, tôi nhẹ nhàng đi đến chỗ kế bên của Shinichi rồi ngồi xuống, cuối đầu xuống giở sách ra
Tôi có thể nghe được tiếng hô hấp của mình--- không cách nào giảm bớt sự khẩn trương của mình
Shinichi ---- Shinichi--- cậu ấy đang bên cạnh tôi
Nhưng ….lại có cảm giác rất xa lại, cứ như là chúng tôi tồn tại ở 2 nơi khác nhau…
Shinichi…
Sau đó, cả 1 tiết học—người bên tôi ….không hề nói 1 câu nào
Tôi lén nhìn gương mặt của cậu … cứ như là bức tượng, yên tĩnh không chút tình cảm
Tôi nhếch môi cười
- Bạn Yukishiro !
- Bạn Yukishiro !
Giờ ra chơi, mọi người trong lớp quay quanh tôi
- Bạn là từ Nagoya-shi chuyển đến đây học sao ?
- Thật đấy, bạn trông rất giồng Mori Ran !
- Y như là 1 người vậy
- Thật không ? – tôi trả lời lạnh nhạt, vô tình nhìn thấy Shinichi và Shiho đang đứng cạnh cửa nói chuyện, không hề để ý đến tôi
Trong lòng trở nên lạnh giá, miễn cưỡng nở nụ cười
- À, mọi người cứ nói mình trông giống như Mori Ran, vậy cô ấy là người như thế nào ?
- Ran Mori à
- Cái này thì nên để cho Shinichi bình luận – có người nói đùa
- Oh, vậy sao ?- tôi che giấu nụ cười của mình
- Này , Kudo ! qua đây tí đi – người này tiếp tục trêu đùa
- Làm gì ? – Shinichi không hề di chuyển
- Mọi người đang nói về Mori, làm sao thiếu cậu được ?....
- …mọi người đừng có đó nói những chuyện nhàm chán được không ? – Shinichi hơi nhăn mặt
Nhàm chán…. ? – lời nói của Shinichi đâm sâu vào tim tôi – Nhàm chán ?!
Có liên quan gì sao….. À, cũng đúng, bây giờ cậu đã có Shiho bên cạnh ? haha….
Cậu bây giờ đã có Shiho rồi….
« ………Tôi nói là thả Haibara ra….. !!! »
« ….Thả Haibara ra….. »
« …..Haibara…. »
« …. »
Những điều trước kia…..hồi ức đầy bi thương đây khổ…..
- Đừng nói nữa – tôi bịch 2 tai lại lớn tiếng la lên
- Bạn…Yukishiro ? – mọi người điều nhìn tôi 1 cách kinh ngạc
Shinichi nhìn tôi với ánh mắt đầy phức tạp
- Xin lỗi – tôi chạy nhanh ra khỏi lớp
- Ran !!!
- Cậu cứ ở lại đây, mình đi xem Ran thế nào – tiếng của Shinichi bị Sonoko cắt đứt
(End vol 3)
 
Sr vì bắt mọi người chờ lâu, bù lại mình sẽ cho ra tiếp 1 phần đặc biệt dài và đầy xúc cảm ( mọi người chuẩn bị tinh thần đi nhá ^^)
First part , Vol 4
Tay nắm chặt để trên lòng ngực, như vậy có thể làm tôi bình tĩnh trở lại
Tiếng bước chân từ sau vọng đến, tôi quay đầu lại thì thấy gương mặt đầy lo lắng của Sonoko
- Ran ! cậu làm sao thế ? mặt cậu trắng bệch rồi.
- Mình không sao….- tôi miễn cưỡng cười
- Chỉ có trong người tự nhiên có chút khó chịu
- Vậy sao. – Sonoko đỡ tôi sang ghế ngồi
- Cậu không sao thì mình yên tâm rồi, bọn họ chỉ nói đùa thôi… cậu và Shinichi… ý mình là Ran và Shinichi, họ là bạn tốt của nhau, là bạn thanh mai trúc mã, mọi người nhìn thấy cậu nên không kiềm chế được mà nhớ đến Ran, nên… cậu đừng để ý
- Mình không đâu
- 2 năm trước, Shinichi mất tích - Giọng của Sonoko rất nhẹ nhàng
- Nói là mất tích , nhưng thật ra cũng không hẳn là thế, tuy rằng cậu ấy cũng có lúc gọi điện cho Ran.. nhưng cứ như là bị biến mất vậy, không gặp cậu ấy trong 1 thời gian dài. Những ngày ấy mình luôn ở bên cạnh Ran…. Nhìn vẻ bất an, nỗi lo lắng…cùng với sự cố chấp ….bị sự chờ đợi vô vọng ấy dày vò… nhưng Ran vẫn cứ đợi…đợi đến khi hy vọng ngày càng xa vời….nhưng cậu ấy vẫn cứ đợi
Tôi vô cảm trước những gì Sonoko nói, cứ như là đang nghe về 1 giấc mơ không thực tế
- Vài tháng trước…tòa thị chính bị cháy, vào nửa đêm, lửa cháy rất lớn….ko ai ngờ được rằng Shinichi lại từ trong đám cháy ấy chạy ra, còn ôm lấy cô gái xa lạ… việc làm cho mọi người ngày càng khó hiểu là Shinichi cứ như là người điên đòi xông vào đám cháy, lớn tiếng gào thét « Ran còn trong ấy ! tôi không thể bỏ cô ấy lại ! tôi phải ở bên cô ấy ! Ran còn trong ấy ! ». Vì lửa cháy rất lớn, quá nguy hiểm, cảnh sát cuối cùng vẫn đã ngăn cản Shinichi… nhưng mà không ai biết vì sao Ran lại ở trong đám cháy, và Ran, cũng đã biến mất thật sự…. Sau khi Shinichi tỉnh lại, ko hề tiết lộ chuyện gì… tòa thị chính bị cháy rụi, tuy cảnh sát cũng đã huy động lực lượng tìm kiếm Ran, nhưng vẫn bật vô âm tính… nhưng dù thế - Sonoko lau nước mắt
- Chỉ cần chưa thấy thi thể, thì cũng xác định được là Ran chưa chết ! mình tuyệt đối không tin rằng Ran đã chết ! tuyệt đối !
- Trong trận hỏa hoạn lớn như vậy thì không còn khả năng sống sót…. – tôi tự mình nói nhỏ
- Mori Ran ---- có lẽ đã không còn hài cốt nữa rồi
- ? – Sonoko nhìn tôi với vẻ nghi ngờ
- Cậu nói gì thế ?
- Không có gì – tôi nở nụ cười nhạt
- Không có gì…cô gái được Kudo Shinichi cứu ra trong trận hỏa hoạn ấy --- là Shiho ?
- Cậu nói là Shiho Miyano sao ? – Sonoko hỏi
- Cậu ấy đúng là đã được Shinichi cứu ra , chuyển đến đây học, nghe nói hình như là họ xa hàng của bác Agasa
- Vậy sao… cô ấy và Shinichi …- tôi do dự đang không biết hỏi như thế nào
- Shinichi và cậu ấy…- câu nói của Sonoko chỉ mới nói được phân nửa thì bị 1 giọng nói khác cắt ngang
- Mình và Kudo chỉ là bạn thông thường
Shiho lạnh lùng , đang đứng tại nơi cách đây không xa lắm
- Bạn có tiện ko, mình có chút chuyện muốn nói với cậu
- Mình sao ? – tôi hơi bất ngờ
- Uhm, cùng nhau lên sân thượng – bạn Yukishiro – Shiho vừa nói vừa xoay người đi
- …. – tôi không gì để nói
- Ran…. – Sonoko định nói gì đấy, tôi đã đứng dậy
- Vậy mình đi gặp cậu ấy, lát nữa gặp lại, Sonoko .
Trên sân thượng không hề có người
Tôi nhìn vào bóng Shiho đang dựa vào lang can, trong nhất thời không biết mở lời như thế nào
Cơn gió thổi rất lạnh, tôi hơi thu người lại
Shiho quay lại nhìn tôi, một ánh mắt sắc bén
Tôi từ từ bước đến, cố gắng nở 1 nụ cười
- Cậu…có gì muốn nói với mình sao ?
- Cậu ta đã trong đóng đổ nát ấy kiếm cậu suốt 3 ngày – Shiho thở dài, sau đó không nhìn tôi nữa
- ? ! gì….
- Cứ như là 1 người điên loạn, điên cuồng tìm kiếm trong đóng đổ nát, không ngừng gào lên « Ran sẽ không chết » « cô ấy sẽ đợi tôi quay về » …. Hoàn toàn mất đi lý trí, cậu biết không, cậu ấy gần như suy sụp – giọng Shiho vẫn lạnh lùng, nhưng vẫn không thể che dấu sự đau đớn trong lòng
- Cậu nói bạn Kudo sao ? – tôi hỏi với vẻ lạnh nhạt
- Cậu ấy bây giờ không phải là rất ổn sao ?
- ……..- Shiho cứ như không thể tin mà nhìn tôi
- Cậu thay đổi rồi
- Cậu nhầm rồi, mình không phải là Mori Ran – tôi trả lời cách bình tĩnh
Shiho chỉ đứng đó và nhìn tôi
- Mình không phải là Mori Ran – tôi 1 lần nữa nhắc lại
- Không phải
- Cậu có thể lừa được mọi người—Shiho lạnh lùng nói
- Nhưng…không phải là mình
Tôi ngừng hô hấp
- Mình không biết tổ chức đã dùng cách gì để cậu gia nhập vào---nhưng , mình muốn nói với cậu rằng, đây tuyệt đối là 1 con đường không lối thoát
Lời nói của Shiho trực tiếp đâm vào tim tôi, đầu tôi trở nên 1 mảng trắng xóa : « cô ấy làm sao có thể biết được…không thể nào ! không thể nào ! »
- Không phải… tổ chức gì…cậu đang nói gì ….- tôi bất lực che dấu
- Hôm đó, trước khi cậu tỉnh lại--- Shiho nhìn thẳng vào tôi không hề có ý kiên kị
- Cậu luôn miệng gọi tên « Cognac » , Cognac--- là 1 nhân viên cao cấp trong tổ chức bên Pháp, mình nói --- không sai chứ
Tôi chết lặng
- Cái gì ? – tôi mỉm cười, thậm chí có chút thất thần
- Cái gì mà « Cognac » , Shiho …cậu đang nói nói gì thế ? cái gì mà tổ chức ? cái gì Cognac ? mình nghe hoàn toàn không hiểu ?
- Nghe không hiểu ? vậy sao….- Shiho nhìn tôi , không nói gì
- Tổ chức gì … - tim co thắt nhẹ
- Mình không phải… mình không biết… mình cái gì cũng không biết!!! cậu đang nói đùa vời mình sao…mình….mình….. – đôi tay nắm chặt, chỉ có cách phủ nhận hoàn toàn
- Cậu không chịu thừa nhận, mình cũng không có cách nào. Nhưng ----
Shiho đột nhiên đưa tay đè vào vai tôi
- Cậu thật nhẫn tâm?! Cậu không phải không nhìn thấy, cách mà cậu ấy mình thấy cậu?!!! cậu ấy đã vô cùng kích động, gần như điên lên!!! Nhưng… cậu làm sao lại có thể đối xử với cậu ấy như vậy? cậu biết không? Sau khi cậu mất tích, cậu ấy như người bị hút cạn linh hồn, suốt 3 tháng mới có thể khôi phục lại bình thường!! Bây giờ cậu xuất hiện…. lại có thể bình thản mà nói với cậu ấy “ mình không phải là Mori Ran” , có thể bình tĩnh như vậy, tàn khóc như vậy…. cậu không thấy sự đau khổ và bi thương --- cùng với sự tuyệt vọng của cậu ấy hay sao?!! Cậu làm sao có thể… có thể….nhẫn tâm..như thế
Giọng của Shiho ngày càng lạnh lùng, cô ấy cúi đầu xuống----cô ấy, không muốn tôi nhìn thấy nước mắt của cô ấy--- không muốn tôi thấy cô ấy vì Shinichi mà rơi lệ sao?
Môi tôi hiện lên 1 nụ cười lạnh nhạt
- Buông mình ra – 1 sự lạnh lùng hiếm thấy, tôi nhẹ nhàng ra lệnh
- Buông ra
Shiho ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn tôi
- Mình không phải là Mori Ran, không phải – tôi làm cho giọng mình có cảm giác lạnh thấu xương
- Cậu mong mình là Mori Ran vậy sao? Mong Mori Ran quay lại đến thế sao?
- Thật là mong như vậy chứ ? thật là lo lắng cho an nguy của cô ấy ?- tôi cười nhẹ
- Hay là, cậu muốn Mori Ran quay về ---là do cậu cảm thấy ấy náy với cô ấy, muốn chuộc lại tội lỗi, hoặc là , chỉ vì muốn Kudo Shinichi vui lên !!!
2 tay Shiho từ vai tôi buông thòng xuống, cô ấy nhìn tôi, ánh mắt hiện lên những tia ngờ vực
Tôi nở nụ cười chế giễu
- Mình có nói sai sao? Cậu thật hy vọng là Mori Ran quay lại?
Tim đập ngày một dồn dập, tôi cảm nhận được 1 cảm giác vui sướng chưa từng có
Đúng….. đây chính là cảm giác phục thù….không sai…. Đây là sự trả thù của mình đối với họ….đối với Shinichi, đối với Sherry, báo thù…..đúng ….tất cả những đau khổ của tổ chức gây ra đối với tôi….tôi phải đem trả lại cho họ….. tất cả những gì tôi phải chịu đựng…. Tuyệt đối….không thể tha thứ !
Trả thù…trả thù…..
Tôi đột nhiên mở to mắt, trong tim như có thứ gì bị rạng nức….rồi vỡ tan.
(to be continued...)
 
Mình đây.... hôm nay là ngày lành tháng tốt, mình phải vào tổng vệ sinh cái fic dịch đóng bụi của mình ( _ _"), còn nữa, mình cũng sợ mấy cái "vũ khí " của mọi người mà vô người thì...không chậm trễ nữa, phần tiếp đây, mọi người enjoy nhá ^^
First part, Vol 4 (next)
Trong lòng bao trùm nỗi sợ hãi…
Mình đang bị sao thế?!! …. Mori Ran? Mình vẫn là Mori Ran sao…. Mình bị sao vậy….
Bắt đầu từ khi nào…… nỗi đau của người khác….. lại trở thành …..niềm vui của bản thân sao ?
Tại sao….. không….mình không phải…..không phải
Tôi của ngày hôm nay…..nhất định là rất xấu xa
Tôi đứng thừ người trong gió, cảm giác được cái lạnh không gì ngăn cản được
Không lẽ…..tôi đã…..đã trở thành…. Loại người ấy,tên ác ma…. lấy nỗi đau của người khác thành niềm vui của mình sao….
« Welcome back from hell, my angel »
Thiên thần…. quay về từ địa ngục….
Thiên thần….thiên thần…..
Tôi đang sa ngã xuống vực sâu sâu thẵm….. bên vách vực thẳm có ai đưa tay ra….
Tôi không muốn bị bóng tối vùi lấp…. có ai có thể cứu lấy tôi sao….
Là ai….ai đây…..
« ………Tôi nói là thả Haibara ra….. !!! »
« ….Thả Haibara ra….. »
« …..Haibara…. »
« ………Tôi nói là thả Haibara ra….. !!! »
« ….Thả Haibara ra….. »
« …..Haibara…. »
Đôi bàn tay…đôi bàn tay đã…. Đã buông tôi ra….cậu chỉ đứng đó và nhìn mình sa ngã….
Nhìn mình, rơi xuống địa ngục…. sâu không đáy sao….
Tại sao….tại sao vậy…..
- Mori….- Shiho cuối cùng lên tiếng
- Tôi…..
- Tôi không phải!!!! tôi không phải là Mori Ran !!!! – tôi hoang mang thét lên
- Không phải không phải không phải!!! tôi không muốn nghe!!!!! Tôi không nghe bất cứ việc gì nữa!!!!!!
Tôi quay lưng lại và lao nhanh về hướng cầu thang, tôi đụng phải hình dáng 1 người
Tôi ngã vào lòng của đối phương…. Cái mùi hương quen thuộc….
Tôi ngước mặt lên, nước mắt làm mọi thức trở nên mơ hồ, tôi nhìn cái vẻ dò xét của Shinichi, như thể có lời đáng tiếc khó nói…..
Cứ như vậy nhìn đối phương….tôi không có cách mở miệng nói chuyện
- Ran? – tiếng đứt quãng của Sonoko từ phía sau Shinichi vọng đến
- Sao cậu lại khóc – Sonoko có nét sợ hãi
- Không có gì, đúng rồi, Sonoko , mình đột nhiên không khỏe, làm phiền cậu xin phép cô giúp mình….mình về trước đây! – Shinichi buông tay tôi ra, tôi nhẹ nhàng lau đi nước mắt, làm như không có gì
Không đợi phản ứng của mọi người, tôi lao nhanh xuống cầu thang
Nhanh đến nỗi như đang trốn chạy
Fisrt part, Vol 5
Cố chạy và chạy
Tôi không còn để ý đến những ánh mắt ngạc nhiên của người đi, trong ánh nhìn trực diện của đám đông
Chỉ có xác định được mục đích là…. Tôi phải tìm nơi nào đó trốn….. mà cái nơi có thể cho tôi ẩn trú….. nó ở đâu?
Vẫn chạy và chạy
Tôi không biết bản thân đang chạy đến nơi nào….
Cuối cùng, chân tôi vì vấp phải, lưng tôi tựa và cột điện bên đường và thở dốc
Tôi dần dần bị tê liệt, cuối cùng đã ngã trên đường
Có thể…. Nghe được nhịp tim của bản thân
Tôi lấy tay để lên cái trán lạnh như băng của bản thân, cảm thấy ướt đẫm mồ hôi
“ két……” tiếng phanh sắt nhọn vang lên, tôi không phản ứng
Tiếng tắt máy
“ Rầm !” tiếng cửa xe đóng lại, có người dừng lại trước mặt tôi
- ……..
1 bàn tay màu trắng đưa đến mắt tôi
- ……..
Hơi thở lạnh lùng ấy làm tôi dần lấy lại bình tĩnh, tôi điều chỉnh cảm xúc của bản thân và ngước lên
- Cognac
Người con trai với mái tóc màu nâu nhìn tôi 1 cách lạnh nhạt
Tôi cũng nhìn anh như thế, nắm lấy tay anh đang đưa ra
Tôi cố gắng đứng dậy, Cognac buông tay tôi ra
- …. Ít ra , cũng nên chú ý đến hình tượng chứ
- À…..- tôi cố cười, nhưng thế nào đều không làm được
- ….. chạy như điên như em vậy, là muốn gây sự chú ý cho tất cả mọi người sao? – Cognac đột nhiên thở dài
- Em đấy……
- Em làm sao à? – tôi làm như không hề để ý
- Không có gì, lên xe đi – Cognac quay người mở cửa xe
Tôi im lặng ngồi vào chiếc Porshe đen
- Muốn đi đâu – tôi mệt mỏi ngã vào ghế
- Đưa em về ngôi nhà của em ở Nhật - Cognac nói ngắn gọn
tôi không biết tại sao, tim tôi đột nhiên ---- rất yên bình
- Em không cần… - thấy Cognac đưa ly rượu qua nên buột miêng nói, nhưng sau đó tôi lập tức đưa tay lên muốn nhận lấy nhưng Cognac sớm đã lấy ly rượu đi
Tôi rút tay lại
- Vẫn là không nên uống hơn – Cognac 1 hơi uống cạn ly rượu
- Buổi sáng vì sao lại bị ngất ?
- Anh thấy rồi sao? Lúc trong tổ chức đã bị nhiều lần bị dùng xung điện….. nên cũng có 1 chút vấn đề - tôi cười nhạt
- Chút vấn đề sao ? – Cognac nhìn tôi
Tôi hơi cúi đầu
- Cognac….. Anh theo dõi em nguyên ngày sao? - 1 hồi yên lặng, tôi mỉm cười
- ……..
- Từ sớm khi em ra cửa, đến khi ở bệnh viện, rồi khi ở trường….Anh luôn theo dõi em? Nếu không làm sao thấy em bị ngất, làm sao có thể tìm thấy em trên đường?
- ………
- Không sao, em biết tổ chức không tin tưỏng ở em. – tôi lại cười
- Anh và Vermouth cũng như nhau, đều giám sát em sao?
- Anh cũng không biết là lý do gì…. Nhưng đây không phải là lệnh của tổ chức….- Cognac hình như đang tự nói một mình
- Có lẽ là….. với tình trạng của em hiện nay, lo lắng là điều bình thường…..
- Lo lắng? – tôi hơi bất ngờ
- …….Em sao?
Cognac không trả lời
- …… Nói thật….. hôm nay trước khi nhìn thấy họ……em đối với mình sẽ có biểu hiện gì…..hoàn toàn không hề biết được. Sau đó, gặp lại cậu ta khi không hề có chút chuẩn bị….nhìn thấy Sherry….. cứ như là mơ vậy. Tuy chỉ có 1 ngày, nhưng anh biết không….em rất mệt….em không ngừng nói với bản thân, em không phải là Ran Mori, em không phải là Ran Mori…..thì ra khi đóng thành 1 người khác lại đau khổ đến vậy….em rất sợ bản thân sẽ bị ngã quỵ
Cognac im lặng nghe tôi nói, không nói thêm 1 từ nào
- Vermouth…. Đem cho em cú sốc lớn, Em lần đầu biết được Mori Ran ngày trước là ngu ngốc cỡ nào, thầy cô, bạn bè, ….thất cả mọi người đều gạt em, em cứ như con ngốc vậy… thật là…quá ngu ngốc….- Tôi nhắm mắt lại
- Em của bây giờ…. Lại là hình dạng như thế nào….nhưng ,anh tìm thấy em, khi mang em quay về…. em rất yên tâm…bởi vì…. Cho dù là trong bóng tối….vẫn còn người bên cạnh mình….cảm ơn anh….
- Không nói chuyện này nữa, hôm nay anh đến là vì muốn nói cho em nghe 1 việc-- giọng lạnh lùng của Cognac làm ngắt lời tôi
- Gì ? – tôi ngồi thẳng người lại
- Anh phải về tổng bộ 1 chuyến
- Uhm…..
- Sau khi em ổn định ở Nhật rồi, anh phải về tổng bộ báo cáo tình hình
- Uhm….
- Có ổn không?
- Huh, gì? – tôi có chút khó hiểu
- Sau khi anh đi, em phải một mình ở lại Nhật, có ổn không?
- Đương nhiên là được rồi – tôi đột nhiên ý thức được, đây là lần đầu tiên kể từ lúc tôi gia nhập tổ chức ---Cognac rồi khỏi tôi?
- Anh phải đi bao lâu? – tư nhiên tôi cảm thấy có cảm giác kì lạ… là gì vậy
- Nửa tháng
- Nửa tháng à…anh….
- Sao thế?
- Không, không có gì….
- ….. anh sẽ cố gắng về sớm nhất có thể - Cognac đứng dậy
- Vâng ….
Tôi có chút thận trọng tiễn Cognac ra ngoài cửa
- À – Cognac hình như nhớ ra điều gì
- Hôm nay anh biết được 1 việc… có thể đối với em có chút ý nghĩa, nuốn nghe không?
- …… chuyện gì?
- …… có liên quan đến Kudo Shinichi
(to be continued...)
 
tem!!!!!!!!! thật tuyệt quá................em mong chap mới.............
hình như Ran thích Cognac rồi thì phải...........em thích ShinRan cơ................ truyện quá hay:KSV@12:
 
Hay quá! Càng ngày càng hồi hộp! Ko biết Ran có thích Cognac ko nhỉ?! Mong là ko phải! Theo mình đọc thì tâm trạng Ran bị giằn xé dữ lắm! Tội Ran quá, cả Shin nữa! Mong chap mới của bạn, đừng để bị phủ bụi nữa nhé!
 
lòng dạ một người dễ thay đổi ,nhưng Shinichi thì không phải loại người đó
có chăng Shinichi thay đổi là do t/g fic
Shinichi mà tôi biết sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ ,kể cả bác Gosho có cho RAn die đi chăng nữa thì Shinichi cũng sẽ không bao giờ đến với Haibara
 
Do việc học tập cũng hơi bận rôn, thời gian không được thông thả lắm, mong mọng người thông cảm * cúi đầu tại tội* . Mình hứa là sẽ cố gắng hết sức để mọi không thành hưu cao cổ (=.="). Phần này sẽ giành cho Shinichi và Ran đất diễn khá nhiều, nhưng theo mình thì chỉ thích phần có Cognac, * cầm cái nón bảo hiểm *, thôi , không lải nhải nữa, mọi người enjoy tiếp nhé ^^
Fisrt part, Vol 5 ( next)
Tôi giật mình
- Anh hôm nay mới biết, sau khi Shinichi “ chọn” Sherry….
- Đừng – tôi cắt ngang câu nói của anh
- Em không muốn nghe
- Ran… đừng quá ngang bướng….
- Em không muốn nghe – tôi kiên quyết nói
- Ran….
- Em không muốn nghe
- Cậu ta lúc đó….đã làm chuyện mà mọi người đều không hề ngờ đến…nhưng, kì thật cách làm của cậu ta cũng có thể lý giải….
- Không muốn nghe!!!! – tôi thét lên
- Đừng nói nữa! em bây giờ không muốn nghe bất cứ điều gì liên quan đến cậu ta!!! Cậu ta làm gì cũng không liên quan đến em!!! Anh coi em nhu nhược cũng được, ấu trĩ cũng được, không sao cả!!! nhưng em thật sự vẫn chưa có cách bình tâm lại nghe anh nói chuyện này!!! Em không muốn nghe!!!....
- ………….
- Anh chỉ mong sau này em sẽ không hối hận….- Cognac nói với giọng trầm
- Hối hận cũng không còn ý nghĩa gì nữa – tôi cười chua sót
- ……. – Cognac không lên tiếng, chỉ nhìn tôi 1 lát
- Đem theo bên mình – thuốc trợ tim – anh đưa cho tôi 1 túi giấy
- Không cần đâu, sau này….em có thể tự kiềm chế bản thân – tôi không đưa tay nhận lấy
Cognac vẫn cố chấp không chịu rút tay về
- …..Cảm ơn – tôi chỉ còn cách tiếp nhận
Cognac mở cửa, lưng của anh hướng về tôi, âm thanh rất nhẹ nhàng
- Vậy thì….lúc anh đi, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân
- Em sẽ như vậy
Tôi lặng lẽ nhìn Cognac khởi động chiếc xe, rất nhanh nó đã biến mất khỏi tầm mắt tôi
- Tạm biệt, Cognac – tôi nói nhỏ
Fisrt part, Vol 6
Sắc trời dần chuyển màu , tôi cũng đã ngơ ngác mà nằm trên sofa được 1 thời gian cũng khá dài, ngoài khung cửa sổ có thể thấy được ánh hoàng hôn, từ từ tắt dần
Tiếp theo, 1 màu đen bao trùm lấy mặt đất
“ ting…toong…..”
Tiếng chuông cửa vang lên trong khi tôi vẫn đang nhìn bầu trời buổi xế chiều 1 cách vô thần, nên tôi đã bất động khoảng 10 giây sau đó mới đứng dậy mở cửa
Giờ này thì có thể là ai nhỉ…. Cognac sao….
Tôi vẫn không ngừng suy đoán mà không hề chú tâm khi mở cửa
Sau đó…. Tay tôi dừng lại trên cánh cửa
Ánh hoàng hôn đã nhuộm mọi thứ chung quanh thành 1 màu vàng nhạt, gió đêm thổi qua, người đứng trước mặt tôi sau cái bóng, những cọng tóc rối đan vào nhau
- Bạn Kudo ? – tôi hít 1 hơi
- Mình có thể vào nhà ngồi chứ? – mặt Shinichi rất ôn hòa
- Mời vào – tôi vô ý quay vào 1 bên, và tự nghe thấy giọng mình nói
Tay tôi không ngừng rung rẩy
Tôi có thể nghe được tiếng hô hấp của mình 1 cách rõ ràng, tôi không biết tâm trạng hiện tại của mình là gì….hình như có 1 loại ….đợi chờ…không rõ ràng….
Shinichi ….tại sao cậu ấy lại đến đây? Tại sao? Tại sao chứ?
Shinichi… Shinichi….
Tim tôi không thể chịu được…tôi cầm tách coffee, hít 1 hơi thật sâu
- Bạn Yukishiro ? – trước cửa phòng ăn đột nhiên xuất hiện giọng nói của Shinichi, vì quá bất ngờ, ly coffee nóng bị đổ vào tay
Tôi vô thức che lấy bàn tay bị bỏng, ly coffee rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh, coffee đổ đầy nhà
- Bạn không sao chứ? – Shinichi lập tức hạy lại, cầm lấy tay tôi
- Tại sao lại không cẩn thận như vậy?
- Shin….- tôi nhìn chằm chằm vào nét mặt lo lắng của Shinichi, không biết làm cách nào
- Có đau không? – Shinichi cầm lấy tay tôi rồi thổi nhẹ
- Không, không đau – tôi đột nhiên tỉnh táo trở lại, rút lại tay mình 1 cách lãnh đạm
- Bạn Kudo, bạn hãy quay trở lại phòng khách trước, mình ở đây dọn dẹp 1 lát
- Vậy sao, như thế….- Shinichi mỉm cười, quay lưng đi ra ngoài
Tôi cúi người nhặt lấy những mảnh vỡ, mảnh vỡ bén nhọn cắt vào ngón tay, nhưng tôi lại không cảm thấy đau
Tay tôi dừng lại, trước mắt không ngừng hiện lên nụ cười vừa rồi của Shinichi
Nụ cười của cậu ấy….rất bi ai…
- …..- tôi để tách coffee trước mặt Shinichi, đi đến 1 chỗ xa cậu ấy rồi ngồi xuống
- Cảm ơn – Shinichi cầm tách coffee lên nhưng không uống
Không lẽ… cậu ấy cũng đang….nghĩ cách mở lời cho thích hợp sao?
Bầu không khí ngày một ngột ngạt, tôi rất muốn mở lời, nhưng không biết phải nói những gì
Tôi không dám nhìn Shinichi, nhưng tôi nghĩ….có lẽ cậu ấy cũng như tôi
Tôi ngước đầu lên, cùng với ánh mắt của Shinichi chạm vào nhau
Tôi hạ quyết tâm phải phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này
Nhưng Shinichi, lại cùng lúc mở lời
- Sao bạn lại biết mình sống ở đây? – đây là câu tôi nói
- Sao bạn không hỏi mình làm sao biết cậu ở đây?- đây là lời của Shinichi
Sau sự bất ngờ, tôi và Shinichi đều trở nên ngượng ngùng
- Cậu vẫn như xưa, rất thích hỏi những vấn đề ngốc nghếch – Shinichi nhìn vào tách coffee nóng và cười
- Như….ngày….xưa vậy…..
- Xin lỗi, mình lại đem cậu tưởng nhầm thành Ran – nụ cười của Shinichi thay đổi
Tim tôi như bị thứ gì đó đâm vào - - nụ cười này, giống y như lúc nãy…thật bi ai, đầy vẻ u buồn, thật bi thương………..
Từ khi nào….. 1 thám tử luôn đầy nhiệt huyết, lại có 1 nụ cười như vậy….là do mình…sao….
- Vậy thì bạn nói đi, tại sao bạn biết nhà mình ở đây? - tôi nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, cười 1 cách miễn cưỡng
- Là do lúc sáng bạn nói mà, ở kế bên nhà mình, nếu như là kế bên nhà mình….-
Trên mặt Shinichi đầy vẻ tự tin
- Không phải nhà của tiến sĩ Agasa thì chỉ có ở đây thôi
- Không phải thế chứ, đoán thôi cũng bầy ra dáng vẻ đầy kiểu suy luận? thật đúng là thám tử trung học lừng danh mà – tôi bật cười
- Bạn biết chuyện về mình à ? – Shinichi nhìn thôi
- Chỉ có nghe qua mà thôi – tôi trả lời
- Vậy sao…. – gương mặt của Shinichi lại hiện lên nụ cười ban nãy, tuy rất lạnh nhạt, nhưng vẫn không thể che dấu được sự bi ai
Căn phòng lại qua về không khí trầm tĩnh
- Bạn Kudo … - tôi đang mở lời thì bị Shinichi ngắt đoạn…
- Có thể không gọi mình là “ bạn Kudo” được không…. Nghe Ran nói….không, nghe thấy giọng bạn gọi “ bạn kudo” …thật rất không quen
- Vậy sao…- tôi nói nhỏ
- Có thể gọi mình là “Shinichi” không? – Shinichi nhìn tôi, ánh mắt như đang khẩn cầu
- ….. – tôi do dự
- Shin…Shinichi….. – giọng nói run run
- Cảm ơn bạn – Shinichi vui cười
Những giọt lệ không còn kiềm nén được nữa, trước khi những giọt lệ này rơi xuống, tôi nhanh chóng dụi đôi mắt
- Shinichi, cậu đến tìm mình có chuyện gì? – tôi cố gắng tỏ ra bình thường
- À – từ trong túi áo , Shinichi lấy ra 1 lọ thuốc
- Hôm nay, lúc còn trong bệnh viện, bác sĩ có nói tim cậu có chút vấn đề, mình thấy nét mặt lúc trên sân thượng không được tốt, chưa nói được vài câu đã bỏ đi mất, nên mình tới thăm cậu , nhân tiện đem cho cậu lọ thuốc trợ tim
Shinichi ---- đã trở nên dịu dàng rồi.
Tôi giật mình với cái ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu, nhưng mà…. Trong hồi ức, biểu hiện quan tâm này….thật sự rất ít khi gặp được
Tôi mỉm cười 1 cách vô tư
- Sao thế? Cậu cười gì thế? – Shinichi hình như có chút bất ngờ vì nụ cười của tôi, nét mặt hơi ẩn đỏ
- Không có gì… cảm ơn cậu…. – ngón tay tôi để vào túi áo, bên trong - - có lọ thuốc mà Cognac đưa cho tôi, nó như là thức giúp tôi có thêm năng lượng
- Nhưng mà mình không cần nó – tôi điều chỉnh lại giọng nói lạnh lùng như trước
Shinichi như là không ghe thấy lời nói, cánh tay cậu vẫn cố chấp mà đưa về phía tôi – giống như…..
Giống như ….. tình cảnh lúc nãy của Cognac
Cognac? Tôi giật mình, tại sao lại liên tưởng đến Cognac nhỉ?
Tôi nhận lấy lọ thuốc từ Shinichi, đem nó cùng với lọ thuốc của Cognac để cùng cái túi áo
- Vậy…. cảm ơn cậu
Shinichi lắc đầu, đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó
- Đúng rồi, tại sao….- lời nói hơi ngập ngừng
- Tại sao Sonoko lại gọi cậu là “ Ran” vậy? cậu ko phải là….
- Sonoko nói…. Hy vọng cô bạn thân có thể quay về bên cạnh cô ấy, nhưng mà điều này lại không thể thực hiện được, cô ấy hy vọng mình --- uhm, mình nghĩ cố ấy đại khái là muốn, muốn mình có thể đóng thành cô bạn “Ran” quay về bên cạnh cô ấy, nên mới muốn gọi mình bằng cách ấy… cô ấy, thật sự rất hy vọng cô bạn mình quay trở về. Nên mình cảm thấy, nếu như cậu ấy muốn….thì gọi mình là gì cũng không sao…
- Vậy nếu là mình thì sao? – Shinichi đột nhiên hỏi
- Gì? – tôi nhìn cậu ấy với ánh mắt ngạc nhiên
- Mình có thể…. Gọi cậu …..là “Ran” không?
- …………
- Có thể…không……. Bởi vì….bởi vì mình…. Cũng rất muốn Ran quay trở lại – Shinichi cúi đầu
- Hy vọng cô ấy ….quay về? – người tôi bất giác run nhẹ
- Cậu thật là…hy vọng cô ấy…..quay trở về sao? – tôi hỏi lại với giọng nhỏ nhẹ
- Gì cơ? – Shinichi ngước mặt lên nhìn tôi
Tôi cười một cách đầy giả tạo
- Không, không có gì. Nếu như cậu muốn, cứ gọi mình là “Ran” cũng được, cái tên chỉ là cái biệt hiệu, chỉ cần mọi người có thể cảm thấy vui vẻ thì tốt… nói chung…mình sớm đã không phải là Mori Ran rồi, từ lúc cậu bỏ rơi mình, từ giờ phút mình gia nhập vào tổ chức…mình đã không còn….là Mori Ran rồi….vĩnh viễn, không còn nữa – nửa câu sau tôi không hề nói ra, nó chỉ nghẹn lại trong cổ họng, rất đau
(to be continued...)
 
Ôi, dịch típ đi mà!@!

----------

Ah, cho em hỏi: Đây là fic ShinShi hay ShinRan hay là Ran Cornac vậy??
Hỏi trước để chuẩn bị tinh thần... + nước mắt...
 
hãy chuẩn bị nước mắt đi, bắt đầu từ bây giờ chuẩn bị là được ruj ` , cuộc chiến sắp nổ ra rồi! một cuộc chiến dài, nước mắt, máu, những tấm lòng bị tổn thương, tình iu, hận thù, đau khỗ,.......chã có cái j ` là hông có cả....chỉ trừ 1 thứ là không bao giờ có...........1 cái kết có hậu sẽ không bao giờ xảy ra......ở đây!
mà trong đây hình tượng nhất là cognac, mà hình như người viết fic này mún trã thù SHIN đã làm RAN đau khổ thì phãi!
mà nói trước là không phải fic SHINxSHI hay SHINxRAN j ` cã, nó lẫn lộn cả 2, nhưng như mik ` đã nói trên, câu chuyện sẽ khá buồn, và chỉ có 1 tứ đễ diễn tả nó, từ đó là " THẢM "! rất ư là thảm, 1 dãy bi kịch

----------

mà hình như kết thúc cũng khá có hậu đấy chứ!:KSV@05:
mà cũng chã phải đáng gọi là thảm vì nó chã thảm tí nào, thấy bình thường!
 
Đã biệt tăm 1 tháng, bây giờ mới lết xác vào 4room, mong mọi người thứ lỗi cho
384493.gif
, để thể hiền thành ý , sau 1 tháng tu luyện thành tinh, mình sẽ cho ra lò phần tiếp theo của truyện và chính thức tuyên bố chúng ta đã end First part * tung hoa*, vậy là còn 2/3 chặng đường nữa
858449.gif
, nên mình rất mong mọi người hãy tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi * lấy cái nón bảo hiểm*. Rất mong mọi người vẫn tiếp tuc ủng hộ nhé
First part, Vol 6 (next)
Tôi dứt lời thì phát hiện ánh mắt mà Shinichi nhìn tôi có chút khác thường
- Có gì không?
- Không – Shinichi trầm tư
- Chỉ là khi nãy vừa nghe cậu mói thế…. Thật là rất giống Ran, cả hai đều rất lương thiện
- Lương thiện … …?
- Đúng vậy, cả hai người đều là người rất lương thiện, luôn suy nghĩ cho người khác – dáng vẻ của Shinichi đang rất trầm ngâm trong chuyện của quá khứ
- Ran… cô ấy là người rất tốt bụng, rất lâu về trước, mình và cô ấy có cùng nhau đi New York , chúng tôi đã gặp phải hung thủ giết người, người đó rất nguy hiểm, nhưng khi ông ta rơi xuống lầu ….. Ran lại đưa tay ra với lấy tay ông ấy, có lẽ vì đây là sinh mạng, Ran rất ….trân trọng mạng sống, cô ấy rất dũng cảm…… đối mặt với thực tại, rất kiên cường… … tuy đôi lúc sẽ có chút mạnh bạo, nhưng thực ra thì… là người rất đáng yêu – Shinichi vừa nói, đôi mắt ảm đạm đóng 1 lớp màng mỏng phản chiếu ánh sáng
- Cô ấy đã chết rồi – đột nhiên tôi cảm thấy bản thân thật sự rất tàn nhẫn
- Mori Ran, đã sớm trong trận hỏa hoạn đó – thiêu rụi mất rồi, đúng không? Cứ tưởng nhớ đến 1 người đã mất không hề có bất cứ ý nghĩa gì, “ Mori Ran” đã không còn tồn tại – vĩnh viễn vĩnh viễn, không còn tồn tại nữa
- …. – Shinichi nhìn tôi với ánh mắt khó tin, rất lâu sau vẫn không có tiếng nói
- Mình không tin là Ran đã mất.Tuyệt đối -- không tin !
- … … điều này chắc sao?
- Bởi vì cô ấy đã hứa với mình…
- … …
- Đã từng hứa… cô ấy sẽ--
- … …
- Sẽ sống, và đợi mình quay về, nên… … trước khi mình quay về với cô ấy… … cô ấy tuyệt đối sẽ không chết. – Shinichi nói rất kiên quyết
- Cho dù bây giờ cô ấy rời xa mình… mình tin, sẽ có 1 ngày cô ấy sẽ quay lại… sẽ trở về bên cạnh mình, cô ấy nhất định … sẽ quay lại
- Cậu biết không? – tôi nói nhỏ
- Mình cũng đã từng rất tin tưởng … tin tưởng vào lời hứa, thậm chí chỉ vì 1 lời hứa…mà chờ đợi vô hạn, cho dù tuyệt vọng… mình vẫn không hề bỏ cuộc. Sau đó có 1 hôm, đột nhiên phát hiện ra sự chờ đợi của bản thân là vô nghĩa, hoàn toàn như là con ngốc… mình bị vứt bỏ không thương tiếc, rơi xuống địa ngục.. … không ai đến cứu mình… … cậu sẽ không bao giờ biết được cảm giác ấy… … vĩnh viễn cũng không thể biết được
Ánh mắt của Shinichi nhìn tôi từ kinh ngạc chuyển sang trầm mặc
Tôi cười nhạt
- Thôi, nói những điều này đã không còn có ý nghĩa gì nữa, mình cũng không muốn bị phiền muộn… bởi những chuyện này, nó không thể có cách nào để cứu vãn. Cũng giống như cậu rất muốn Mori Ran quay về… … cô ấy vẫn không thể quay về được. – lời nói của tôi đầy mỉa mai
- … … - Shinichi không trả lời
- Vả lại… … - sự trống trải cùng ủy khuất từng chút một nhói lên trong tim
- Cho dù không có cô ấy bên cạnh, không phải cậu vẫn như vậy --- mà sống hay sao? ở bên cạnh cậu, không phải còn Shiho sao?
- Gì? – Shinichi rất ngạc nhiên về việc tôi nói đến cái tên “Shiho”
- Shiho? Cô ấy và Ran… hoàn toàn khác nhau, thật ra … … Shiho tuy thường hay tỏ ra lạnh nhạt, nhưng cô ấy đã từng chịu rất nhiều chuyện bi thương, và còn cô ấy là loại người không biết biểu đạt… … nếu là Shiho, chỉ là sinh tử chi giao mà thôi
- Sinh tử chi giao? – vết thương trong tim lại đau âm ỉ
- Sinh tử chi giao? Vậy còn--- Ran Mori thì sao? – tôi thốt ra câu hỏi 1 cách vô thức
Shinichi có phần im lặng
Tôi nở nụ cười đầy chua sót
- Mori Ran … đối với cậu mà nói… …. Là người như thế nào nhỉ… - tôi mơ màng phát ra tiếng nói nhỏ
- Là--- người mà mình muốn bảo vệ nhất
Tôi ngây người
Shinichi như là đang tuyên bố vậy, rồi cậu tiếp tục nói:
- Là người mà mình trân trọng nhất, quan tâm nhất, là người không thể mất đi nhất! là người quan trọng nhất…. trong cuộc đời này của mình!!
Là người mình muốn bảo vệ nhất
Là người mình trân trọng nhất, là người mình quan tâm nhất, là người không thể mất đi nhất !
Là người quan trọng nhất…. trong cuộc đời này của mình!!
Cùng lúc ấy… … một giọng nói khác lại bắt đầu vang lên :
« Thả Haibara ra ! tôi nói là thả Haibara ra !!!!!!! »
« … …Tôi nói là thả Haibara ra….. !!!!!! »
« … …Thả Haibara ra !!!!….. »
« … …Haibara !!!!…. »
Đầu rất đau… rất đau… rất đau !!!!
« cậu còn muốn mình chìm trong giấc mộng của cậu… bao lâu nữa ? » khe mắt đã đầy lệ, tôi hoang mang cuối thấp đầu xuống
- Xin lỗi, mình có tí không khỏe … xin thất lễ… … mời cậu nên đi về thôi… … mình muốn nghỉ ngơi rồi… …
- Ran, cậu không sao chứ ? Ran – Shinichi giữ lấy vai tôi
- Không sao, không sao!! Mình muốn nghỉ ngơi thôi … … - tôi cố sức lắc đầu, cố gắng kiềm chế nước mắt của mình
- Ran, cậu thật là không có gì ? – Shinichi hỏi lại lần nữa
- Không sao … … - cuối cùng tôi cũng mình tĩnh lại
- Không sao mà, mình rất tốt
- Vậy cậu nên sớm nghỉ ngơi, mình không làm phiền nữa – Shinichi đi ra phía cửa
- Tạm biệt – Tôi chào tạm biệt cậu với giọng hơn khàn
- Chúc ngủ ngon, Ran – Shinichi nhìn tôi với dáng vẻ có chút lo lắng, rồi cười một cách miễn cưỡng
- Uhm – Tôi gật đầu
- Chúc …ngủ ngon, Shinichi
Cánh cửa đóng lại
Lưng tôi tựa vào cách cửa, rồi trượt xuống 1 cách vô lực ngồi trên mặt đất
Tôi không cố kiềm chế nữa, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, tôi cứ thế ngồi trên mặt đất, bên tai không ngừng lập đi lập lại, những giọng nói hỗn loạn:
Là người mình muốn bảo vệ nhất
« Thả Haibara ra ! tôi nói là thả Haibara ra !!!!!!! »
Là người mình trân trọng nhất, là người mình quan tâm nhất, là người không thể mất đi nhất !
« … …Tôi nói là thả Haibara ra….. !!!!!! »
Là người quan trọng nhất…. trong cuộc đời này của mình!!
« … …Thả Haibara ra !!!!….. »
« … …Haibara !!!!…. »
Nước mắt làm cho mọi vật đều mơ hồ, tôi hình như lại thấy nụ cười đầy bi ai trên môi của Shinichi : « bởi vì mình… … mình hy vọng Ran có thể quay lại… … »
Tại sao chứ !!!!!
Lúc đầu đã chọn từ bỏ tôi… … hôm nay…. … tại sao lại…. ….
Shinichi… … ai có thể cho tôi đáp án này … …
Đến tột cùng… … đã xảy ra chuyện gì… …
Trái tim co thắt dữ dội, rất đau… … rất đau… … thật sự là rất đau !!!
Tại sao ? tại sao ?
Tôi hối hận rồi… tôi thật sự rất hối hận… …
Tôi tại sao lại phải quay về… …
Tại sao… …
Phải quay về chứ… …
Tại sao phải quay về để chịu đựng những chuyện… những chuyện mà bản thân căn bản là không thể chịu được sự dày vò !!!
Tôi ối hận rồi… … tôi thật rất hối hận…
Trước mắt trở nên mơ hồ… … trong tim cũng không còn cảm thấy còn bất kì áp lực gì nữa, nhịp đập của nó ngày một chậm dần… …
Tôi hít thở
Trái tim tôi… … chắc là đã quá mệt mỏi rồi… …
Nó, nó đã muốn ngủ rồi… …
Vậy thì… … hãy ngủ đi… … vĩnh viễn đừng thức dậy nữa… …
Bởi vì cái thế giới hiện tại… tôi đã… ….
Đã không còn chịu đựng được nữa rồi… …
Ý thức của tôi dần mất đi
End Vol 6
[ Thiên sứ quay về ----End]

----------

Tiếp đây
920638.gif
, chào mừng đến với Second part của Fic ^^
Second Part [ Thiên sứ không thể hồi sinh]
Có người nói, những đám mây trên bầu trời không nên gặp nhau.
Nếu như đã chạm mặt, vậy thì sẽ có trận mưa.
Khi những người không nên gặp lại gặp nhau, đây chính là trò đùa tàn khốc của ông trời.
Second part, Vol 1
Bên ngoài cửa sổ , tiếng mưa rơi lúc có lúc không truyền vào
Bên trong phòng bệnh hơi âm u
2 ngày nay… … trời cứ đổ mưa
Tôt vương tay ra mở cửa sổ, không khí ẩm từ ngoài lùa vào phòng
Trên nền trời u ám từ từ xuất hiện 1 mảng sáng vàng
Bầu trời u ám, ngẫu nhiên lại sáng lên
Tôi mỉm cười
Tôi rất thích ánh nắng mặt trời xuyên qua những đám mây, cứ như có 1 loại hy vọng mơ hồ… … rất ấm áp
Nằm trong bệnh viện cũng đã khá lâu
Trong lúc ấy, lúc tôi ngất đi… … thật sự nghĩ rằng bản thân đã có được sự giải thoát rồi… … nhưng khi tỉnh lại thì nhìn thấy… … gương mặt lo lắng của Shinichi
Tôi chưa chết hay sao… … tại sao… …tại sao vậy?
Khi mở mắt ra, đầu óc tôi 1 mảng trống không
- Ran? – có người nắm lấy tay tôi
- Cậu vẫn ổn chứ? Tại sao lại bị ngất đi vậy?!
- … … - tôi rút tay mình ra khỏi Shinichi đầy kích động
- Ran? … …
- Tại sao lại cứu mình vậy? tại sao ?! – tôi hỏi 1 cách tuyệt vọng
- Cậu đang nói cái gì vậy! – Shinichi nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên
- Tại sao mình lại không thể cứu cậu!!
- Tại sao cậu lại cứu mình!! Mình căn bản là không cần người khác đến cứu, mình rất mệt mỏi, mình chỉ muốn vĩnh viễn đừng bao giờ tỉnh lại… … - nước mắt đầy nơi khóe mắt, tôi nắm chạy tay lại để kiềm chế
- Mình… mình… …cậu cái gì cũng không biết!!!
- … … Mình đích thật cái gì cũng không biết – Shinichi lấy tay lau đi nước mắt trên mặt tôi
- Nhưng mình hy vọng cậu có thể dũng cảm lên… … mà sống tiếp, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại từ đầu… …. – giọng nói rất ấm áp
- Đừng nói nữa – tối tránh đôi tay của Shinichi
- Cậu đi ra, mình không muốn nhìn thấy cậu nữa
Shinichi hơi ngây người ra, không nói gì nữa
Khi cái lưng màu xanh quen thuộc biết mất ngoài cửa, nước mắt cuối cùng cũng theo gò má mà chảy xuống
“Mình hy vọng cậu có thể dũng cảm lên… … mà sống tiếp, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại từ đầu… …. – giọng nói rất ấm áp”
Bắt đầu lại từ đầu? phải làm sao để bắt đầu lại? quỹ đạo vận mệnh của tôi… … đã không còn có thể quay lại nữa… …
Shinichi, cậu sẽ không bao giờ biết được… con người hiện tại của mình, sự dày vò khi sống… … khác xa so với sự đau khổ của cái chết
… … tôi là 1 con người yếu đuối… … nên, tôi thật sự, thật sự đã… đã không muốn sống cuộc sống như vậy nữa… …
Đi 1 cách vô định, tôi như là 1 linh hồn không tìm thấy phương hướng… … không biết bản thân cần đi đâu
1 cơn gió lạnh thổi vào lớp áo mỏng trên người, tôi hơi run lên.
Thật lạnh
Tôi nhìn chằm chằm vào lan can phía trước… … là sân thượng của bênh viên ư?
Tôi đi đến gần lan can, gió thổi từng cơn mạnh hơn, mái tóc bị gió thổi rối bay vào mặt, tôi lấy tay vuốt tóc ra khỏi
Từ chỗ này… … từ chỗ này nhảy xuống có lẽ… …sẽ đến 1 thế giới khác… …
“Mọi thứ đều có thể bắt đầu lại từ đầu” … …. Sao?
Có lẽ thế
Tôi ngồi trên lan can,.. … gió thổi vào khe tóc, tôi rất tỉnh táo nhìn thấy thế giới dưới đó
Tôi có lẽ là đứa nhát gan, tất cả mọi việc đều chỉ biết bỏ trốn… … cho dù là Shinichi , là Sherry, thậm chí là tổ chức .. … tôi hình chư đều chỉ biết bỏ chạy… … chạy đến khi hiện tại, cuối cùng mệt rồi… … không, rất lâu về trước đã mệt rồi… …
“Ran rất ….trân trọng mạng sống, cô ấy rất dũng cảm…… đối mặt với thực tại, rất kiên cường… …”
Ha, đây là lời Shinichi đã từng nói sao… … nhưng mà mình.. … mình đã không còn là người như vậy nữa
Shinichi nói hy vọng mình dũng cảm sống tiếp… … cậu ấy thấy dáng vẻ hiện tại của mình .. … sẽ buồn khổ sao?
Trong tim lại nổi lên cơn đau
Không hề gì.
Tôi ngước đầu lên nhìn trời xanh, không có mây, thời tiết thật tốt
Gió cứ thế thổi đến
Từ nơi này nhảy xuống dưới… … mọi chuyện sẽ kết thúc rồi.. . …
Thù hận, tình yêu, vận mệnh, mọi thứ đều không quan trọng nữa… … giải thoát rồi
Tôi nhắm mắt lại
Rất lâu về trước từng nghe kể qua, từ lầu thật cao nhảy xuống… … sẽ có cảm giác có thêm đôi cánh… …
Vậy thì… … hiện tại tôi, sẽ thoát khỏi tất cả sự xiềng xích… … tự do bay lượn… …
Tôi buông tay ra khỏi cái lan can
- Đừng !! Ran ……!!!
(to be continued... )
 
Bạn ơi chap nhanh nhé .. mình thấy fic này độc đáp nhất ý, đi ngược vs những gì mà ta tưởng tượng

Ran ~~~ thiên thần đen :KSV@08:
 
@ All: t nói là sẽ ko bỏ fic dịch này mà ^^, chỉ là thời gian ko đc nhanh cho lắm thôi ^^
Hôm nay , nhân dịp là ngày cuối cùng của năm 2011 , thì phần tiếp theo sẽ toàn Shinichi và Ran thôi^^ , có thể hơi ngắn so với mọi khi nhưng vì muốn cho nó liền mạch nên đành vậy
555652.gif

P/s : lưu ý là phần này mình khuyên mọi nggười nên đọc khi tâm trạng mình đang thoải mái nhá, nếu ko thì sẽ làm cho tâm trạng của mọi người thêm nặng nề
214576.gif
. Còn nữa sao Cognac ko chịu về nhỉ =.= ", t nhớ anh ta quá, Ran cũng nhớ mà ^^
Second part, Vol 1 (next)
Tôi nhìn cây ngoài cửa sổ 1 cách thất thần, dưới sự tràn ngập của ánh sáng mặt trời.
Tôi hít từng hơi thật sâu, thật sâu, mọi thứ trở nên rất trong lành.
Những chú chim nhỏ màu xanh đã vỗ cánh bay đi, đậu trên ngạch cửa, và hình như đang hướng đầu về nhìn tôi
Tôi mỉn cười
Đứng trên mép lan can, gió làm váy tôi bị tốc nhẹ, tôi có cảm giác chao đảo, như vỡ tan ra
Shinichi đứng ở nơi cách tôi không xa, thần thái cực kì khẩn trương
Nhìn thấy gương mặt đầy hoảng sợ của cậu ấy , tôi không nói tiếng nào.
Trên sân thượng chỉ có 2 người chúng tôi, khoảng cách rất gần --- cũng là khoảng cách như cái vực sâu thẵm.
- Ran… - Shinichi bình tĩnh trở lại
- Cậu đang làm gì vậy? – cậu ấy từ từ bước đến gần
- Đừng qua đây – tôi cúi đầu, nhẹ giọng ra lệnh
- Cậu đừng bước qua đây
Shinichi đứng lại
- Cậu đừng quản mình nữa… mình chỉ đang chọn lựa 1 con đường có thể cứu lấy chính bản thân. Mình rất sợ, bởi vì mình không biết nếu mình tiếp tục sống, sẽ phải chịu số mệnh tiếp theo như thế nào nữa… … cho nên mình muốn được giải thoát ngay bây giờ… …- tôi tiếo tục nói
- Chết rồi thì có thể giải thoát hay sao? – giọng của Shinichi chứa đầy sự lạnh lùng
- Cậu có biết không, trên thế giới này nếu có 1 người mất đi thì sẽ có người khác vì người kia là đau lòng ! lựa chọn cái chết chỉ là sự thảo hiệp của sự yếu đuối! còn số mệnh cũng không thế vì như vậy là tránh khỏi được! chạy trốn thực tế không phải là phương pháp giải quyết vấn đề!
- Đủ rồi! thực tế là cậu không thể hiểu được tâm trạng hiện tại của mình – tôi nói 1 cách đầy sự phẫn nộ
- Thực tế cậu không biết mình đang chạy trốn thứ gì, cũng không biết vì sao mình phải làm vậy!! mình… … cảm giác của mình bây giờ… … không ai có thể hiểu được!!
Shinichi có vẻ giật mình vì sự kích động của tôi, thật lâu vẫn không nói tiếp
- Từ trước đến giờ cậu vẫn chưa trải nghiệm qua sự tuyệt vọng như vậy… … cho nên mình xin cậu.. . … đừng quản mình nữa… …
- Sự tuyệt vọng sao?... … cho dù là như thế, cũng đừng nên từ bỏ mạng sống – gương mặt của Shinichi hình như xuất hiện 1 nụ cười đầy vẻ bi ai
- Sự tuyệt vọng… … cậu biết không, mình đã từng, cũng như cậu tuyệt vọng như vậy… … cho dù bây giờ mình không biết hiện tại cậu là vì thứ gì… … nhưng mình hiểu rõ cảm giác của cậu, tuyệt vọng. Đã có ai nói cho cậu nghe chưa… … Ran là bị mất tích trong trận hỏa hoạn, mình chưa từng nói cho 1 ai biết… … sự mất tích của cô ấy… …. Mình không thể tha thứ cho chính bản thân mình
Tôi gần như không thở
- Chuyện lúc ấy… … mình không có cách tha thứ cho bản thân. Mình cứ thế mở to mắt để cô ấy rời xa mình… … mình không bảo vệ được cô ấy… … mình đã để mất cô ấy. Đây là việc mà cả đời mình không có cách nào để tha thứ cho chính bản thân mình.
- … …
- Mình của lúc đó… … cũng tuyệt vọng như mình vậy – Shinichi nhìn tôi
- Mình cũng từng nghĩ đến việc chết, mình cứ nghĩ chết là sự giải thoát… … có thể giúp mình giải thoát từ việc hối hận, sự đau khổ… …
- … …
- Nhưng mà cuối cùng mình vẫn tiếp tục sống… … - Shinichi tiếp tục
- Có thể nói như vậy có chút ngu ngốc… … nhưng mà mình phải vì những người còn sống, cha mẹ, bạn bè… … điều quan trọng nhất là - - mình mình đợi Ran trở về… …
- … …
- Bởi mình không tìm thấy thi thể… … cho nên mình rất tin tưởng là cô ấy vẫn chưa chết, tin tưởng là cô ấy vẫn đợi mình, cô ấy nhất định sẽ quay lại… … cho nên bất kể đau khổ như thế nào… … mình cũng phải tiếp tục sống… … đợi Ran quay về với mình, mình không muốn lại chia xa
Tôi không hề nói thêm chữ nào – đó là vì, thực tế tôi không cách nào từ những lời nói của Shinichi mà tỉnh táo trở lại… … cậu ấy vì mình mà cảm thấy hối hận, tuyệt vọng, đau khổ? Cậu ấy vẫn đang đợi mình … … nhưng lúc ấy… … chọn cách từ bỏ mình… … cũng là cậu ấy… …
- Sau đó cậu xuất hiện. Cậu không biết được khoảnh khắc khi mình nhìn thấy cậu… … mình cứ tưởng cậu là Ran, mình cứ tưởng sự chờ đợi của mình cuối cùng cậu cũng quay lại… … nhưng… … cậu không phải… … - Shinichi vẫn nhìn tôi
- Nhưng mà – bây giờ mình cũng không thể đứng nhìn “Ran” 1 lần nữa biến mất trong cuộc đời mình!! Tuyệt đối không được!!
“Tôi không phải là Mori Ran… … từ lâu đã đã không phải nữa rồi … …” – trong lòng tôi không ngừng lên tiếng, nhưng lại không cách nào nói ra
Shinichi … … Shinichi… … cuối cùng thì… … giữa chúng mình… … đã xảy ra chuyện gì … …. Vì sao, vì sao lại trở nên như thế này… ….
- Đưa tay cho mình, mình ngốc nữa, được không… …- Shinichi đưa tay về phía tôi , nhìn tôi đầy vẻ cầu khẩn
Cơ thể run lên từng cơn, tôi muốn đưa tay mình ra.
Không… … mình… … trái tim của mình đập liên hồi… …. Những gì trong đầu ngày mờ nhạt… … gương mặt của Shinichi cũng mờ đi… … tôi không tự chủ mà bước lùi về phía sau, cuối cùng thì thần chết đã gọi tên tôi rồi sao… … toàn thân mình nhẹ bâng… …
Rơi … … rơi xuống… …
Tôi không la hét hay hoảng sợ, chết… … sao?
Đột nhiên tôi tỉnh táo trở lại, ngước lên nhìn thì thấy Shinichi đã đứng ở lan can nắm chặt lấy tay tôi.
- Lần này mình tuyệt đối không cho Ran rời khỏi mình!!! Tuyệt đối không buông tay !!
- … …
Không buông tay sao… …Shinichi, cậu không buông tay… … sao… …
Ở đâu đó tôi đang sa ngã xuống vực sâu sâu thẵm….. bên vách vực thẳm có ai đưa tay ra….
Tôi không muốn bị bóng tối vùi lấp…. có ai có thể cứu lấy tôi sao….
Là ai….ai đây…..
« … …Tôi nói là thả Haibara ra… …!!! »
« … ...Thả Haibara ra !!!!!… ... »
« … …Haibara !!… ... »
« … …Tôi nói là thả Haibara ra … ... !!! »
« … ...Thả Haibara ra !!!!!… ... »
« … ...Haibara !!… ... »
Tôi cứ nghĩ là cậu ấy đã buông tay rồi… …
Nhưng bây giờ thì… … Shinichi … … cậu thật sự, không buông tay mình ra… … sao… …
Tôi ngất đi mất.
Ánh mặt trời bao phủ khắp phòng bệnh, chói chan—mỹ lệ.
Chú chim nhỏ bay khỏi cửa sổ, hình bóng bé nhỏ lướt qua nhanh chóng .
Tôi quay đầu lại nhìn những đóa hoa bách hợp trên bàn, trước bụi nắng chúng càng toát ra nét thanh tao.
Tôi như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có vài đám mây vô tư đang lơ lửng trên bầu trời.
Những đám mây bay lơ lửng một cách nhẹ nhàng, không ồn ào.
Cuối cùng thì tôi hứa với Shinichi là sẽ dũng cảm mà sống tiếp và ở lại bệnh viện điều trị.
Tôi không biết tâm trạng hiện nay của mình là như thế nào… … không lẽ tôi không sợ nếu như cứ tiếp tục sống, cái thế giới này sẽ lại đem cho tôi những đau khổ sao… … có lẽ tôi đã điên mất rồi.
Có lẽ vậy, thế giới của tơi đã bị đảo lộn… … đã từ rất lâu rồi, cả thế giới đều như bị đảo ngược hết.
Trong thời gian này, Shinichi luôn ở bên cạnh tôi, tôi không cự tuyệt.
Có lẽ… … là sợ sự cô đơn khi ở một mình.
Sonoko và Shiho cũng thường hay đến thăm tôi.
Shiho không hay lên tiếng, thường hay nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi
Tôi biết cô ấy đang nghi ngờ tôi về điều gì, nhưng tôi vẫn chưa có cách giải quyết.
Ngược lại Sononko thì vẫn như trước.
Nghe những lời nói không đâu vào đâu làm tôi nhịn không được mà cười thành tiếng.
Còn về bệnh tim của tôi , vẫn như cũ không mấy thoải mái… … cái cảm giác ngừng đập ấy, bây giờ lại trở thành 1 tiết tấu dồn dập… … rất mệt mỏi.
Lúc bệnh tim tái phát, Shinichi đã bên tôi cả đêm để chăm sóc… … mỗi lần tỉnh lại, cũng đều nhìn thấy gương mặt tiều tụy của cậu ấy.
Sau đó thì tim của tôi lại càng đau…
- Nhìn thấy cậu… … cũng như nhìn thấy Ran, nếu bắt mình chịu sự dầy vò này thêm lần nữa… … mình chịu không được… … mình muốn cậu mau khỏe lại, được không ? – Shinichi lúc nào cũng nhẹ giọng
Nhưng tôi lúc nào cũng chỉ gật đầu
Những khi Shinichi rời khỏi tôi, 1 mình ngồi thờ thẫn trong phòng, tôi thường hay nghĩ đến Cognac hiện giờ đang ở tổng bộ bên Mỹ (t thích câu này, Cognac mau về đi mà T.T)
Bởi vì người luôn ở cạnh tôi, chỉ có anh
Cuộc sống như trở về như trước… … chỉ có mình tôi là hiểu rõ, đằng sau những ngày tháng yên bình, sẽ có tương lai như thế nào.
Tôi rất tỉnh táo ý thức được thân phận hiện tại của mình là gì.
Tôi đã gia nhập vào tổ chức, cho nên, tôi ở bên Shinichi – đối với cậu ấy, đối với tôi cảm giác gì, tôi không trốn chạy nữa.
Chỉ là bây giờ… … tôi không muốn mình nghĩ quá nhiều
Từ từ bệnh tim của tôi cũng không giống trước hay tái phát nữa
Có chút kì lạ , có lẽ.
- Ran – cửa phòng bệnh bị mở ra với gương mặt của Shinichi đang mỉm cười
- Cậu đến rồi à – tôi mỉn cười
- Hôm nay mình đến đón cậu ra viện. Sức khỏe hôm nay vẫn ổn chứ ?
- Mình rất tốt
Những trận mưa dai dẳng cuối cùng cũng đã hết… … tôi lần nữa đưa mắt nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ.
Những trận mưa dai dẳng cuối cùng cũng đã hết… … những ngày tiếp theo… … có thể là những ngày có ánh nắng chói rọi của mặt trời sao ?
- Cậu xem, mưa cũng đã tạnh rồi – tôi lắc đầu để xua đi những ý nghĩ trong đầu, quay lại nói với Shinichi
(to be continued...)
 
Bên MCF có chap mới rùi nè, post lên cho mọi người cùng đọc

Second part, Vol 1 (next)
Tôi nhìn cây ngoài cửa sổ 1 cách thất thần, dưới sự tràn ngập của ánh sáng mặt trời.
Tôi hít từng hơi thật sâu, thật sâu, mọi thứ trở nên rất trong lành.
Những chú chim nhỏ màu xanh đã vỗ cánh bay đi, đậu trên ngạch cửa, và hình như đang hướng đầu về nhìn tôi
Tôi mỉn cười
Đứng trên mép lan can, gió làm váy tôi bị tốc nhẹ, tôi có cảm giác chao đảo, như vỡ tan ra
Shinichi đứng ở nơi cách tôi không xa, thần thái cực kì khẩn trương
Nhìn thấy gương mặt đầy hoảng sợ của cậu ấy , tôi không nói tiếng nào.
Trên sân thượng chỉ có 2 người chúng tôi, khoảng cách rất gần --- cũng là khoảng cách như cái vực sâu thẵm.
- Ran… - Shinichi bình tĩnh trở lại
- Cậu đang làm gì vậy? – cậu ấy từ từ bước đến gần
- Đừng qua đây – tôi cúi đầu, nhẹ giọng ra lệnh
- Cậu đừng bước qua đây
Shinichi đứng lại
- Cậu đừng quản mình nữa… mình chỉ đang chọn lựa 1 con đường có thể cứu lấy chính bản thân. Mình rất sợ, bởi vì mình không biết nếu mình tiếp tục sống, sẽ phải chịu số mệnh tiếp theo như thế nào nữa… … cho nên mình muốn được giải thoát ngay bây giờ… …- tôi tiếo tục nói
- Chết rồi thì có thể giải thoát hay sao? – giọng của Shinichi chứa đầy sự lạnh lùng
- Cậu có biết không, trên thế giới này nếu có 1 người mất đi thì sẽ có người khác vì người kia là đau lòng ! lựa chọn cái chết chỉ là sự thảo hiệp của sự yếu đuối! còn số mệnh cũng không thế vì như vậy là tránh khỏi được! chạy trốn thực tế không phải là phương pháp giải quyết vấn đề!
- Đủ rồi! thực tế là cậu không thể hiểu được tâm trạng hiện tại của mình – tôi nói 1 cách đầy sự phẫn nộ
- Thực tế cậu không biết mình đang chạy trốn thứ gì, cũng không biết vì sao mình phải làm vậy!! mình… … cảm giác của mình bây giờ… … không ai có thể hiểu được!!
Shinichi có vẻ giật mình vì sự kích động của tôi, thật lâu vẫn không nói tiếp
- Từ trước đến giờ cậu vẫn chưa trải nghiệm qua sự tuyệt vọng như vậy… … cho nên mình xin cậu.. . … đừng quản mình nữa… …
- Sự tuyệt vọng sao?... … cho dù là như thế, cũng đừng nên từ bỏ mạng sống – gương mặt của Shinichi hình như xuất hiện 1 nụ cười đầy vẻ bi ai
- Sự tuyệt vọng… … cậu biết không, mình đã từng, cũng như cậu tuyệt vọng như vậy… … cho dù bây giờ mình không biết hiện tại cậu là vì thứ gì… … nhưng mình hiểu rõ cảm giác của cậu, tuyệt vọng. Đã có ai nói cho cậu nghe chưa… … Ran là bị mất tích trong trận hỏa hoạn, mình chưa từng nói cho 1 ai biết… … sự mất tích của cô ấy… …. Mình không thể tha thứ cho chính bản thân mình
Tôi gần như không thở
- Chuyện lúc ấy… … mình không có cách tha thứ cho bản thân. Mình cứ thế mở to mắt để cô ấy rời xa mình… … mình không bảo vệ được cô ấy… … mình đã để mất cô ấy. Đây là việc mà cả đời mình không có cách nào để tha thứ cho chính bản thân mình.
- … …
- Mình của lúc đó… … cũng tuyệt vọng như mình vậy – Shinichi nhìn tôi
- Mình cũng từng nghĩ đến việc chết, mình cứ nghĩ chết là sự giải thoát… … có thể giúp mình giải thoát từ việc hối hận, sự đau khổ… …
- … …
- Nhưng mà cuối cùng mình vẫn tiếp tục sống… … - Shinichi tiếp tục
- Có thể nói như vậy có chút ngu ngốc… … nhưng mà mình phải vì những người còn sống, cha mẹ, bạn bè… … điều quan trọng nhất là - - mình mình đợi Ran trở về… …
- … …
- Bởi mình không tìm thấy thi thể… … cho nên mình rất tin tưởng là cô ấy vẫn chưa chết, tin tưởng là cô ấy vẫn đợi mình, cô ấy nhất định sẽ quay lại… … cho nên bất kể đau khổ như thế nào… … mình cũng phải tiếp tục sống… … đợi Ran quay về với mình, mình không muốn lại chia xa
Tôi không hề nói thêm chữ nào – đó là vì, thực tế tôi không cách nào từ những lời nói của Shinichi mà tỉnh táo trở lại… … cậu ấy vì mình mà cảm thấy hối hận, tuyệt vọng, đau khổ? Cậu ấy vẫn đang đợi mình … … nhưng lúc ấy… … chọn cách từ bỏ mình… … cũng là cậu ấy… …
- Sau đó cậu xuất hiện. Cậu không biết được khoảnh khắc khi mình nhìn thấy cậu… … mình cứ tưởng cậu là Ran, mình cứ tưởng sự chờ đợi của mình cuối cùng cậu cũng quay lại… … nhưng… … cậu không phải… … - Shinichi vẫn nhìn tôi
- Nhưng mà – bây giờ mình cũng không thể đứng nhìn “Ran” 1 lần nữa biến mất trong cuộc đời mình!! Tuyệt đối không được!!
“Tôi không phải là Mori Ran… … từ lâu đã đã không phải nữa rồi … …” – trong lòng tôi không ngừng lên tiếng, nhưng lại không cách nào nói ra
Shinichi … … Shinichi… … cuối cùng thì… … giữa chúng mình… … đã xảy ra chuyện gì … …. Vì sao, vì sao lại trở nên như thế này… ….
- Đưa tay cho mình, mình ngốc nữa, được không… …- Shinichi đưa tay về phía tôi , nhìn tôi đầy vẻ cầu khẩn
Cơ thể run lên từng cơn, tôi muốn đưa tay mình ra.
Không… … mình… … trái tim của mình đập liên hồi… …. Những gì trong đầu ngày mờ nhạt… … gương mặt của Shinichi cũng mờ đi… … tôi không tự chủ mà bước lùi về phía sau, cuối cùng thì thần chết đã gọi tên tôi rồi sao… … toàn thân mình nhẹ bâng… …
Rơi … … rơi xuống… …
Tôi không la hét hay hoảng sợ, chết… … sao?
Đột nhiên tôi tỉnh táo trở lại, ngước lên nhìn thì thấy Shinichi đã đứng ở lan can nắm chặt lấy tay tôi.
- Lần này mình tuyệt đối không cho Ran rời khỏi mình!!! Tuyệt đối không buông tay !!
- … …
Không buông tay sao… …Shinichi, cậu không buông tay… … sao… …
Ở đâu đó tôi đang sa ngã xuống vực sâu sâu thẵm….. bên vách vực thẳm có ai đưa tay ra….
Tôi không muốn bị bóng tối vùi lấp…. có ai có thể cứu lấy tôi sao….
Là ai….ai đây…..
« … …Tôi nói là thả Haibara ra… …!!! »
« … ...Thả Haibara ra !!!!!… ... »
« … …Haibara !!… ... »
« … …Tôi nói là thả Haibara ra … ... !!! »
« … ...Thả Haibara ra !!!!!… ... »
« … ...Haibara !!… ... »
Tôi cứ nghĩ là cậu ấy đã buông tay rồi… …
Nhưng bây giờ thì… … Shinichi … … cậu thật sự, không buông tay mình ra… … sao… …
Tôi ngất đi mất.
Ánh mặt trời bao phủ khắp phòng bệnh, chói chan—mỹ lệ.
Chú chim nhỏ bay khỏi cửa sổ, hình bóng bé nhỏ lướt qua nhanh chóng .
Tôi quay đầu lại nhìn những đóa hoa bách hợp trên bàn, trước bụi nắng chúng càng toát ra nét thanh tao.
Tôi như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có vài đám mây vô tư đang lơ lửng trên bầu trời.
Những đám mây bay lơ lửng một cách nhẹ nhàng, không ồn ào.
Cuối cùng thì tôi hứa với Shinichi là sẽ dũng cảm mà sống tiếp và ở lại bệnh viện điều trị.
Tôi không biết tâm trạng hiện nay của mình là như thế nào… … không lẽ tôi không sợ nếu như cứ tiếp tục sống, cái thế giới này sẽ lại đem cho tôi những đau khổ sao… … có lẽ tôi đã điên mất rồi.
Có lẽ vậy, thế giới của tơi đã bị đảo lộn… … đã từ rất lâu rồi, cả thế giới đều như bị đảo ngược hết.
Trong thời gian này, Shinichi luôn ở bên cạnh tôi, tôi không cự tuyệt.
Có lẽ… … là sợ sự cô đơn khi ở một mình.
Sonoko và Shiho cũng thường hay đến thăm tôi.
Shiho không hay lên tiếng, thường hay nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi
Tôi biết cô ấy đang nghi ngờ tôi về điều gì, nhưng tôi vẫn chưa có cách giải quyết.
Ngược lại Sononko thì vẫn như trước.
Nghe những lời nói không đâu vào đâu làm tôi nhịn không được mà cười thành tiếng.
Còn về bệnh tim của tôi , vẫn như cũ không mấy thoải mái… … cái cảm giác ngừng đập ấy, bây giờ lại trở thành 1 tiết tấu dồn dập… … rất mệt mỏi.
Lúc bệnh tim tái phát, Shinichi đã bên tôi cả đêm để chăm sóc… … mỗi lần tỉnh lại, cũng đều nhìn thấy gương mặt tiều tụy của cậu ấy.
Sau đó thì tim của tôi lại càng đau…
- Nhìn thấy cậu… … cũng như nhìn thấy Ran, nếu bắt mình chịu sự dầy vò này thêm lần nữa… … mình chịu không được… … mình muốn cậu mau khỏe lại, được không ? – Shinichi lúc nào cũng nhẹ giọng
Nhưng tôi lúc nào cũng chỉ gật đầu
Những khi Shinichi rời khỏi tôi, 1 mình ngồi thờ thẫn trong phòng, tôi thường hay nghĩ đến Cognac hiện giờ đang ở tổng bộ bên Mỹ (t thích câu này, Cognac mau về đi mà T.T)
Bởi vì người luôn ở cạnh tôi, chỉ có anh
Cuộc sống như trở về như trước… … chỉ có mình tôi là hiểu rõ, đằng sau những ngày tháng yên bình, sẽ có tương lai như thế nào.
Tôi rất tỉnh táo ý thức được thân phận hiện tại của mình là gì.
Tôi đã gia nhập vào tổ chức, cho nên, tôi ở bên Shinichi – đối với cậu ấy, đối với tôi cảm giác gì, tôi không trốn chạy nữa.
Chỉ là bây giờ… … tôi không muốn mình nghĩ quá nhiều
Từ từ bệnh tim của tôi cũng không giống trước hay tái phát nữa
Có chút kì lạ , có lẽ.
- Ran – cửa phòng bệnh bị mở ra với gương mặt của Shinichi đang mỉm cười
- Cậu đến rồi à – tôi mỉn cười
- Hôm nay mình đến đón cậu ra viện. Sức khỏe hôm nay vẫn ổn chứ ?
- Mình rất tốt
Những trận mưa dai dẳng cuối cùng cũng đã hết… … tôi lần nữa đưa mắt nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ.
Những trận mưa dai dẳng cuối cùng cũng đã hết… … những ngày tiếp theo… … có thể là những ngày có ánh nắng chói rọi của mặt trời sao ?
- Cậu xem, mưa cũng đã tạnh rồi – tôi lắc đầu để xua đi những ý nghĩ trong đầu, quay lại nói với Shinichi
(to be continued...)
 
Xem một lèo phát hoa cả mắt.:KSV@19:
Tại sao Shin-sama lại chọn Haibara vậy?*đừng ném đá em*
Công nhận dịch giả dich hey ghê. Mong chap mới....:KSV@03:
 
T đã trở lại, và ngày càng trở nên lười biếng * chạy lẹ mới được*, sau 1 thời gian ăn ngủ, cuối cùng t cũng xuất hiện cùng với 1 thành phẩm tiếp theo ( giỏi chưa, đánh máy và dịch trong mơ đó
858449.gif
). Phần này sẽ chúc mừng cho những ai thích và yêu quý Shinichi san, nhưng theo t thì lại ngược lại, lúc dịch tức sôi cả máu
386108.gif
. Còn về Cognac san thì, t chỉ muốn đánh cho 1 trận thôi ....haizzzz, ko biết bao giờ mới chịu về đây, Ran san đang gặp nguy hiểm, là cực kì nguy hiểm T^T.
Đây cũng là phần cuối t dịch trong năm 2011, định 29 tết mới up, nhưng mà sợ mai bận việc ko rãnh nên up sớm 1 hôm. Nhân dịp năm mới chúc mọi người an khang thịnh vượng, gặp nhiều điều may ^^
Second part, Vol 2
Phòng giáo viên
Căn phòng thông thoáng , sạch sẽ tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của những đóa hoa, tôi ngồi trên ghế sofa, yên lặng – chờ đợi
« Cạch - - » tiếng mở cửa vang lên
- Ôi ! em đã đến rồi sao ? – Vermouth cố ý ra vẻ đầy kinh ngạc
- Bắt em đợi lâu rồi sao ?
- … … - tôi không trả lời
- Thật xin lỗi, ta không có đến bệnh viện thăm em – nhưng mà, đại khái em cũng không muốn gặp tôi đúng không ? tôi nghe nói Cognac đã vể tổng bộ rồi, giờ nghĩ lại người ở cùng em mấy ngày hôm nay – đều là cái tên thám tử ngu ngốc ấy rồi… … - Vermouth nở nụ cười, ngồi xuống
- … … Vermouth, ngươi tìm ta không chỉ để nói những lời này thôi chứ ? tôi không rãnh đến nỗi không có chuyện để làm – tôi lạnh lùng cắt ngang
- Oh – thì ra em vẫn nhớ bản thân mình còn nhiệm vụ à ? cô tưởng em quên mất rồi chứ - Vermouth nở nụ cười châm chọc
- … … ta không cần ngươi nhắc chuyện này.
- Vậy sao ? – Vermouth nhìn thẳng vào tôi
- Nhưng mà—đối với thằng nhóc thám tử ấy, cô nghĩ tốt nhất là giữ khoảng cách 1 tí
- … …
- Nếu tổ chức đã muốn cô “ hỗ trợ” cho em, chỉ là muốn nhắc lại những quy tắc của tổ chức, đó là trách nhiệm của cô – giọng nói của Vermouth ngày càng lạnh lùng
- … …
- Aquavit – tốt nhất là em đừng nên quên thân phận của chính mình, nên làm những gì, không nên làm những gì, nếu không… … … … nếu như đã quên mất thì –
- Kết quả của trò chơi đầy kịch tính này ra sao, không một ai biết, cho nên – Vermouth cười châm chọc
- Ta nên làm gì không cần ngươi phải dạy – tôi đứng lên
- Ha ha, đừng kích động như vậy – tổ chức đối với em rất tin tưởng đấy – Vermouth cười nói
- Nhưng mà --- mức tin tưởng càng cao, thì sự hoài nghi lại càng lớn. Cuối cùng thì em sẽ có hành động gì …
- … …
- Chuyện này không cần ngươi quan tâm – 2 tay tôi nắm chặt
- Vậy sao? Em không hối hận những lời mình đã nói ra sao?
- Tôi sẽ không hối hận những gì mình đã quyết định
- Vậy là tốt, nhưng mà… … hối hận… … - Vermouth vẫn như cũ nở nụ cười nhạt
- Cô bé, khi chuyện chưa xảy ra, em có thể lập ra kế hoạch, nhưng khi mọi việc ở trước mắt, có hối hận hay không không còn là quyết định của em rồi
- Nếu không còn chuyện gì ta về trước ! – không đợi Vermouth trả lời, tôi mạnh tay đóng cánh cửa
“Aquavit – tốt nhất là em đừng nên quên thân phận của chính mình, nên làm những gì, không nên làm những gì, nếu không… … … … nếu như đã quên mất thì –
Kết quả của trò chơi đầy kịch tính này ra sao, không một ai biết”
“Tổ chức đối với em rất tin tưởng đấy … … Nhưng mà --- mức tin tưởng càng cao, thì sự hoài nghi lại càng lớn. Cuối cùng thì em sẽ có hành động gì … …”
Được tổ chức tín nhiệm? đừng nói chuyện cười như vậy!
Tôi biết bản thân chỉ là công cụ… … huống hồ… … chính mình… ... cũng không thể tin tưởng mình nữa… …
“Cô bé, khi chuyện chưa xảy ra, em có thể lập ra kế hoạch, nhưng khi mọi việc ở trước mắt, có hối hận hay không không còn là quyết định của em rồi.”
Hối hận… … hối hận sao… …
Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi rất rõ 1 điều… … khi Shinichi xuất hiện trước mặt tôi, tôi đã cảm thấy hối hận rồi
Chỉ là cho dù hối hận cũng không còn có ý nghĩa gì nữa, mọi chuyện đều đã xảy ra… …
Ngoài việc phục tùng theo số mệnh đã an bài – tôi không còn con đường khác để chọn
Là hạnh phúc hay đau khổ, đã là ý trời… … thì không ai có thể thoát khỏi.
Cho nên … … cho nên tôi mới nói rằng – không cần thiết phải cảm thấy hối hận hay gì đó … …
Tôi đứng ở ngạch cửa, thở dài 1 tiếng
- Điều tra ra rồi sao?... … Yukishiro… … không phải sao… …
Đây là giọng nói của Shinichi ? tôi hơi giật mình
- Tình hình là như thế này… …
Shiho ?
Âm thanh từ trong góc truyền ra… …
Tôi từ từ bước đến, đi trong sự nhẹ nhàng yên lặng và nghe những lời đối thoại của họ
- … … Những gì có thể điều tra đều đã làm, « Yukishiro Chihiro » , sinh tại Nagoya-shi, lớn lên trong cô nhi viện, năm 13 tuổi đuợc 1 đôi vợ chồng nhận nuôi, nhưng hiện tại thì cả 2 người họ đều đã mất, về việc giáo dục và phần học vấn cũng rất hoàn chỉnh – Kudo, cái người « Yukishiro Chihiro », những dữ liệu nên có – dữ liệu không nên có , 1 thứ đều không thiếu, thân phận của cô ấy, có thể nói là tuyệt đối không có sơ hở - vẻ mặt của Shiho đầy trầm tư
- Vậy sao? – Shinichi hơi chau mày lại
- Mình cũng không biết kết quả như vậy là tốt hay là xấu, nhưng dữ liệu này quá hoàn mỹ, ngược lại làm cho người ta khó có thể yên tâm
- Mình cũng nghĩ vậy… …
- Kudo, cậu tốt nhất là đừng quá thân thiết với cô ấy, thân phận của cô ấy… …
- Mình biết, Shiho , Ran – ý mình là Yukishiro Chihiro , cô ấy… …
- Mình biết cậu đang nghĩ những gì, nhưng cậu có từng nghĩ qua – nếu cậu hy vọng trường hợp ấy thật sự xảy ra thì, mọi việc ngày càng trở nên phức tạp hơn?
- Mình không để ý, huống hồ chi… …
- … …
Tôi đã không còn muốn nghe cuộc đối thoại của Shinich và Shiho nữa… … trái tim như bị người khác khóa lại - - thật là mệt mỏi.
Điều tra?! Hoài nghi?!
Đối với mình… … sao?
“Tổ chức đối với em rất tin tưởng đấy … … Nhưng mà --- mức tin tưởng càng cao, thì sự hoài nghi lại càng lớn.”
Tổ chức? tín nhiệm… … thì ra cả Shinichi cũng… … không hề tin tưởng tôi… …
Tự nhiên tôi cảm thấy sự ủy khuất cứ thế mà bao trùm cả trái tim… …
- Ran? Cậu đứng đây làm gì vậy? – phía sau lưng tôi truyền lại 1 tiếng nói đầy vẻ tò mò
Tôi bất động nhìn Sonoko, không biết nên nói những gì.
- Ran? – Shinichi và Shiho đang tiến lại sau khi nghe thấy tiếng gọi
- Ủa? Shinichi? Shiho? Các cậu cũng ở đây sao? – Sonoko nhìn tôi
- Ran, cậu đứng đây làm gì?
- Mình… … - tôi nói không ra lời
- Lúc nãy cậu đứng ở đây -- nghe trộm chúng mình nói chuyện sao?- Shiho nhìn tôi với cặp mắt đầy sự lạnh lùng
- Không… … không phải… … - tôi nhìn 3 người đứng trước mặt tôi với ánh mắt đầy sự thăm dò, sau đó quay lưng bỏ đi.
- Đợi 1 lát, Ran!! - Shinichi lập tức chạy theo
- Đừng chạy Ran!! Ran!!
Tiếng bước chân của Shinichi ngay sau lưng tôi.
- Ran! Đợi mình với! Ran!
Tôi bước nhanh xuống cầu thang, trong lúc bất cẩn bị trượt chân, cơ thể lập tức mất đi sự cân bằng
- Á-- - tôi vô thức la lên, tôi sắp như vậy mà ngã nhào xuống dưới, thì đằng sau 1 đôi tay đã nhanh chóng nắm lấy tay, và ôm chặt thắt lưng tôi.
- A… … - sau khi đứng vững, tôi vẫn có chút cảm thấy sợ hãi
- Cảm ơn … …
- Cậu cẩn thận 1 chút có được không ? từ đây mà té xuống nhất định sẽ bị gãy xương đấy… … - Shinichi không ngừng trách móc
- Cảm ơn… … - lúc này tôi mới phát hiện tôi đang bị Shinichi ôm chặt trong lòng, tôi vội vàng đẩy cậu ấy ra.
- Xin lỗi – Shinichi có điểm ngạc nhiên,gương mặt có nét ẩn đỏ.
- Không sao… … - tôi đứng cứng nhắc 1 chỗ, không biết nên nói những gì .
Shinichi cũng không mở lời
- Xin lỗi… … - tôi phá tan bầu không khí ngột ngạt – sự im lặng như vậy, tôi không chịu được.
- Gì thế ? – Shinichi hình như có vẻ ngạc nhiên.
- Mình… … mình không có ý nghe các cậu nói chuyện… … - tôi miễn cưỡng nói tiếp
- … …
- Mình chỉ là đi ngang qua… … xin lỗi ! – tôi hơi cúi đầu.
- Không sao … … - Shinichi mỉm cười
- Mình cứ nghĩ là cậu sẽ giận chứ.
- Giận ?
- Cậu nghe hết rồi đúng ko… … chuyện mình và Shiho nói đến… … mình cứ nghĩ là cậu sẽ giận mình.
- Không có… … nghi ngờ mình, đó là quyền tự do của cậu – tôi nói xong, trong tim không ngừng cảm thấy chua xót
- Mình không hề nghi ngờ cậu ! – Shinichi lập tức giải thích.
- Không có sao ? việc điều tra này nên giải thích như thế nào – tôi quay đầu đi không nhìn cậu ta nữa
- … …
- Vốn dĩ, mình không có quyền yêu cầu cậu tin tưởng ở mình ! – tôi bĩu môi
- Cho nên mình cũng không vì cậu không tin mình mà lại đi giận …. …Á ?
Lời nói của tôi chưa nói hết, vì Shinichi đột nhiên ôm tôi vào lòng ( t ko cho phép, Cognac đâu rồi, Ran đang lâm vào cảnh nguy hiểm mà T . T)
- … …
- … …
- Sao vậy ? – tôi không phải làm gì.
- Mình nhờ Shiho điều tra cậu… … không phải vì mình nghi ngờ cậu, càng không phải vì không tin tưởng cậu… …
- Vậy… … sao … …
Không khí như không còn chuyển động, bởi vì tôi không cách nào hít thở nữa
- Có lẽ cậu có thể sẽ không hiểu được… … nhưng mình… … mình vẫn hi vọng… … có thể chứng minh được cậu chính là Ran… …
- Chứng minh mình là Ran ?
- Nói như vậy thật sự hơi kì, nhưng mình vẫn không thể từ bỏ ý nghĩ cậu chính là Ran… … tuy rằng có nhiều việc đã phủ định điều này, nhưng mình… … mình cho rằng sẽ có sự may mắn… … có lẽ đây chỉ là sự đùa giỡn của ông trời… …
- Shinichi… …
- Mình hi vọng Ran sẽ trở về với mình… … xin lỗi, mình biết như vậy rất không tôn trọng cậu… … mong cậu hãy tha thứ cho mình
- … …
- Xin cậu hãy tin mình, mình điều tra cậu không phải vì không tin tưởng cậu… … lý do của mình rất trong sáng… … nhưng vẫn… … hi vọng cậu có thể tha thứ cho mình
- Không sao – tôi cảm thấy có thứ gì đó thật ấm áp đang tràn đầy nơi lòng ngực
- Không sao mà… … đừng nói xin lỗi nữa… …mình… …
- Kudo ! – 1 âm thanh mơ hồ mang theo sự hối hả vang lên
- Tìm thấy cô ấy rồi sao… … Kudo… … ?
Shiho hơi giật mình khi thấy tôi và Shinichi
- Xin lỗi – cô ấy quay đầu đi
Tôi nhanh chóng thoát khỏi Shinichi, có chút ngại ngùng.
Shiho quay đầu lại, gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ
- Lúc nãy… … thật xin lỗi… … mình không cố ý nghe các cậu nói chuyện… … - tôi giải thích
- Không nói chuyện này nữa – Shiho quay người đi khỏi
- Kudo, cô giáo có việc tìm cậu, nhanh lên !
- Uhm – Shinichi bước tới cửa cầu thang, đột nhiên quay lại cười nói với tôi
- Đúng rồi, cuối tuần này cậu có rãnh không ? ( t nghe sặc mùi âm mưu =.= )
- Làm gì vậy ?
- Mình muốn dẫn cậu đi chơi 1 ngày. ( biết ngay là ko có chuyện tốt đẹp gì mà…)
- 1 ngày ?
- Không sai. Có được không ?
- Uhm… … không vấn đề. ( Ran à, sao lại đồng ý, phải đợi Cognac về đi chung mới vui > . <, nhìn mặt Shinichi t thấy gian lắm, chỉ có Cognac mới trị đc thôi, Ran chưa phải là đối thủ của Shinichi đâu )
- Cảm ơn – Shinichi vui vẻ rời đi
(to be continued...)
 
Giật con phong bì bên MCF chưa đủ wa đây giật luôn con tem nhé!!!:KSV@05:(hơi tham thì phải)
Vẫn là ý đó, fic hay cực kì:KSV@06:nhưng post lâu wá!!!:KSV@17:
Em rất mong đợi cuộc đi chơi này đấy, mau post tiếp nha!!!:KSV@20:
 
Em rất thk đọc fic của ss, phải nói là hay cực kì lun, thank nè:KSV@03:
Nhưng cũng chính vì thế mà em mới thấy rất tức khi có người dám ăn cắp ý tưởng của fic
Ran cũng ra nhập BO để giết Shinichi và Shiho để hoàn thành nhiệm vụ, chỉ khác ở chỗ Ran bị tẩy não và người bảo vệ Ran ko phải Cognac mà là Vermouth, trừ điểm đó ra thì giống hệt
Ức chế wa ss ơi:KSV@16:
 
Ôi Ran ơi sao lại nhận lời đi chung với Shin chứ.
581724.gif

Âm mưu...."Sặc sụa" mùi âm mưu Ran à.
277757.gif

Mà coi bộ dịch giả kết CognacXRan rùi nhỉ??...
Nhưng dù sao mình vẫn chung thủy với couple SR- tình yêu của mình.
289913.gif

Mong chap sau của tác giả...Viết nhanh lên nhá, ko chừng tết năm sau mới hết fic đó.
206537.gif
 
Đây là phần tiếp theo, cũng là phần đầu tiên mình dịch sau khi hết tết ^^. Cho nên, phần này cũng sẽ cực kì đặc biệt
955752.gif
. Thôi không dài dòng nữa, mọi người đọc đi rồi sẽ biết nhé
52928.gif
.
Đây cũng là phần cuối của Second part, vậy là sắp bước sang part cuối rồi đó
426896.gif
.Have fun !!!!!
Second part, Vol 3
[ Angel from the hell – Shinichi _Ran ( Truy tìm hồi ức) ]
Những vệt nước mắt còn lưu lại sau khi bị thổi khô… … trong tim, nó trở thành những vết thương thấm đẫm máu tươi.
Ngày chủ nhật.
Bên ngoài, bầu trời trong xanh, chỉ đơn thuần 1 màu sắc, trông thật đẹp.
Mọi thứ vào buổi sáng đều trở nên tươi mới, tôi đứng trước gương, nhưng… … lại không nhìn thấy rõ gương mặt của mình.
- Ran –
Tiếng gọi của Shinichi làm tôi từ trong sự hoang mang tỉnh lại, tôi ló đầu ra ngoài cửa sổ, trông thấy gương mặt đầy phấn khởi của cậu ta.
- Ran – Shinichi hướng đến tôi vẫy tay
- Mình xuống liền – tôi bất giác nở nụ cười tươi trên môi
- Thật ngại quá, làm cậu chờ lâu rồi – tôi đóng cửa sân lại
- Đúng rồi, cậu tìm mình có chuyện gì? – tôi nở nụ cười
- Có thể lát mới trả lời được không?
- Hả? – không đợi tôi nói tiếp, Shinichi đã cầm tay và kéo tôi đi.
- Đây là … - tôi dừng bước, gương mặt vô cảm nhìn căn hộ trước mặt.
Dòng chữ đỏ lớn đập trước mắt “Văn phòng thám tử Mori”
- Đây là, nhà của … … Ran ngày trước – gương mặt của Shinichi có chút ảm đạm
- … … - tôi không nói gì
- Từ khi Ran mất tích … … chú Mori đã chịu đã kích rất lớn, nên bây giờ chú ấy đang sống cùng với vợ mình
- Vào trong thôi – Shinichi mở cửa
Dụng cụ trong nhà phủ 1 lớp bụi mỏng, tôi lấy tay lau nhẹ.
- Ran… … ở đây, sống đã 17 năm. Mình cũng đã từng… … sống ở nơi này… … những ngày Ran rời đi, mình thường hay qua đây xem… … mùi vị nơi đây, rất quen thuộc.
Những lời nói của Shinichi tôi không hề nghe được chữ nào, bởi vì bản thân đã chìm đắm trong hồi ức của mình… …
Lúc đó, ba thường uống bia đến say xỉn, nằm trên bàn làm việc… … trong bộ dạng say say xỉn xỉn mà la “ Yoko !!” … … lúc đó tôi không thể không gọi ba để giúp ba tỉnh rượu lại… … còn có… … còn có Conan… … và mẹ… …
… …
- Hôm nay để mẹ nấu cơm cho!
- Dez, vui quá , mẹ !
- Cái gì? Em làm cơm?!
- Khụ.. khụ…
- Em làm cơm thì sao? ! mọi người đang nghi ngờ tài nghệ nấu nướng của em sao?!
- Không phải vậy… … nhưng mà bụng anh giờ chưa đói… …
- Anh và nhà kế bên có hẹn đánh mạt chược rồi… …
- Conan - -! Ba - -!
- Hôm nay con nhất định làm món canh thịt bò thật ngon!
- Hay quá, hay quá
… …
- Mẹ, ba, Conan… … - tôi cố cắn chặt môi để không phát ra tiếng
- … … Nơi đây có rất nhiều hồi ức… … Ran… …
- Shinichi – tôi cắt lời cậu ấy
- Chúng ta đi thôi, hồi ức cũng chỉ là hồi ức… … nhưng mà những hồi ức ấy… … không thuộc về mình.
- Ran! Cậu khát rồi đúng không? – lon Coca lạnh chạm vào mặt, tôi giống như là bị bỏng sợ hãi nhảy dựng lên
- Xin lỗi, làm cậu giật mình rồi sao? – Shinichi nói
- Không có, cảm ơn cậu – tôi nhận lấy lon Coca
- Shinichi mau đến đây xem! Có thể nhìn thấy chú chim cánh cụt vua đó !! – trên tháp không có ai khác, tôi giả vờ đầy phấn khích và nhìn vào kính viễn vọng
- Thật sao ?
- Sắp đến giờ rồi - Shinichi đi đến, cậu nhìn vào đồng hồ đeo tay, và vui mừng nói
- Hả ? – tôi có chút lo lắng, nhưng đã không còn có thể tự chủ nữa mà bị Shinichi kéo chạy ra ngoài
- Shinichi ? chúng mình… … chúng mình đang đi đâu … … - tôi la lên
- Cậu sắp biết rồi – Shinichi quay lại, gương mặt đầy niềm vui
Tôi… … thì «cười » không nỗi nữa
- 8 –7— 6 —5 — 4 — 3 – 2 – 1 ! – tiếng la của Shinichi vừa dứt thì những đài phun nước cùng lúc phun cao
Những giọt nước dưới ánh nắng phản chiếu thành cầu vòng, chúng mình lại lần nữa hòa mình vào thế giới ảo mộng
Nước mắt cứ vậy tung trào
- Đẹp quá !! – tôi nhanh tay lau đi, cố gắng nở nụ cười
- Mình biết là cậu sẽ thích ! bởi vì ngày trước Ran—cũng thích giống vậy ! – dưới đài phun nước, Shinichi nhìn tôi với ánh mắt đầy lưu luyến
Tôi né tránh ánh mắt của cậu ấy
- Tuy là từng bị nổ ở đây, nhưng đã được tu sửa lại rồi
- Uhm … …
Bầu trời ngày càng tối dần, bóng đên từ từ bao phủ
Đứng trước tòa lầu Beika, Shinichi ngước đầu nhìn biển quảng cáo, và vui mừng la lên
- Hay thật !
- Gì vậy ? – tôi nhìn biển quảng cáo, nụ cười trên môi cứng lại
- Bộ phim này – « Truyền thuyết về sợ dây đỏ ». Ran nói với mình khi người con trai và con gái khi sinh ra được cột sợi chỉ đỏ lại với nhau… … - Shinichi vừa cười vừa nói
- Mình và Ran… … dự định là đi xem, nhưng mà lại xảy ra chuyện … … Ran, chúng mình đi mua vé thôi.
- Cậu có từng nghe qua… … - tôi từ tốn nói
- Sợi dây vận mệnh, 1 khi đã đứt… … là vĩnh viễn không thể nối lại được hay không ?
- … …
- Shinichi, mình mệt rồi… …
- Gì ?
- Mình muốn về nhà… …
- Uhm … …
- Mình không muốn xem bộ phim này, mình rất mệt.
Tôi quay người rời đi
Ánh đèn vàng tỏa sáng trên phố.
Trên đường về, tôi không nói gì nữa với cậu ấy
Shinichi nắm lấy tay tôi như cũ.
- Những nơi hôm nay cậu dẫn mình đi… … đều là những nơi chứa đầy kí ức giữa cậu và Ran, đúng không ? – tôi lạnh nhạt nói
Shinichi khẽ cật đầu.
- Những kí ức ấy đối với cậu… … suy cho cùng thì đó đáng là gì ?
- … …
- Thật là những hoài niệm không có chút ý nghĩa
- … …
- Shinichi, cậu hãy quên những thứ này đi ! – cuối cùng thì tôi cũng không thể kiềm chễ nỗi bản thân
- Nếu người trong kí ức ấy đã không còn, thì sự hoài niệm này còn giá trị sao ? Mori Ran đã không còn trên đời này nữa !
- … … Nhưng mà quên đi, đó không phải mình có thể quyết định được – Shinichi bình thản nói
- Huống hồ, cho dù là có thể quên… … mình cũng tuyệt đối không muốn quyên đi những hồi ức ấy, không muốn quên Ran… … có lẽ tim mình sẽ rất đau, nó sẽ làm mình đau khổ… … nhưng mà, đó là những thứ mình quý báu … … vĩnh viễn, không thể lãng quên… …
- Cậu không quên đi thì sao ? quá khứ chính là quá khứ ! chúng ta không thể quay trở lại quá khứ được !! cho dù là máy thời gian, cũng chỉ là - - đã làm thay đổi mà thôi !!
Tôi rút tay mình ra khỏi tay của Shinichi, chạy nhanh về phía trước.
Chạy 1 mạch về nhà
Tôi thật sự rất mệt, rất mệt mỏi… …
Đối với những chuyện của quá khứ, đều được khóa chặt trong tim
Tôi cứ nghĩ mình đã không còn cảm giác… … nhưng lại rất tỉnh táo mà biết rằng, thì ra những vết sẹo ấy, cho dù chỉ là 1 sự đụng chạm rất nhẹ cũng đều mang lại nỗi đau nhức nhối đến thế.
Tôi đã không thể bình tĩnh mà đối mặt với quá khứ của bản thân.
Tuy rằng… … Shinichi nói những kí ức đó đối với cậu ấy là không thể nào quên được… … mình biết, không phải chính bản thân cũng như vậy sao ?
Cho dù là sự tổn thương… … cũng không muốn quên đi… … cả 2 ta, đều là những đứa ngu ngốc cứng đầu,
Đóng cửa lại, người không còn sức mà tựa vào cánh cửa
Nhắm mắt lại, nước mắt cứ lặng lẽ rơi, tôi không lau đi… … tôi thậm chí không còn sức để kiềm nén chúng.
- Em về rồi à ?
Giọng nói lạnh lùng vang bên tai, tôi giật mình mở mắt.
- Cognac ? – tôi giật mình đứng lên
- Anh về từ lúc nào ?
- Hôm nay – Cognac trả lời ngắn gọn, và đưa chiếc khăn tay cho tôi
Tôi nhanh chóng lau nước mắt.
- Sau khi anh báo cáo tình hình của em cho tổ chức, tổ chức căn bản là vẫn hài lòng … … - Cognac nói qua loa
- Cognac… …
- Gì ?
- Tại sao lại không hỏi em đã đi đâu ?
- … … Em thì có thể đi đâu ? khi ở cùng người thám tử ấy sao ?
- Anh không hỏi sao ?
- Có cần thiết sao ?
- Em… …
- Những chuyện này em nên tự xự lý, anh không muốn nhúng tay vào – Cognac đốt điếu thuốc
- … …
- Tổ chức đối với kế hoạch bí mật bắt 2 người họ, bước đầu đã hoàn thành – Cognac hút 1 hơi
- Em thấy như thế nào ?
- Cái gì ? – trong tim 1 cơn nổi sóng
- Không có… … em không có nghĩ gì.
- … …
- … …Cognac – âm thanh tôi có chút khàn
- Tổ chức khi bắt được họ… … sẽ muốn xử lí ra sao?
- … … - Cognac lãnh đạm nhìn tôi
- Đừng hỏi những vấn đề ấu trĩ như vậy
- … … Xin lỗi
- Ran – Cognac dập tắt điếu thuốc chỉ vừa hút được vài hơi
- Em sợ chết sao ?
- Em không phải là… … - tôi nhanh chóng giải thích
- Nếu như em có thể đối diện với cái chết của họ mà không chút cảm giác, thì anh sẽ thật sự cảm thấy kinh ngạc – Cognac giơ tay
- Chỉ là bản thân em tự có cân nhắc.
- … …
- Ran – Cognac đi đến bên cửa sổ
- Bầu trời đã hoàn toàn bị bao phủ bởi màu đen, em nói xem, bình minh khi nào thì sẽ đến ?
Tôi hướng theo ánh mắt Cognac nhìn ra ngoài – 1 màu đèn mênh mông bao phủ tầm nhìn.
- Có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không có bình mình – tôi lạnh đạm trả lời
Trên môi hiện lên nét cong lạnh lùng… …
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của Cognac.
Nụ cười ấy tôi không cách nào hình dung được, lạnh lùng, cô độc, chán nản, thậm chí có chút gì đó thương tiếc.
Vì vậy tôi chăm chú nhìn vào mắt anh, rồi cũng mỉm cười
[Thiên sứ không thể hồi sinh – End]
 
×
Quay lại
Top