Làm ơn!

rio_sp

Cầu bao nuôi, hứa sẽ ngoan
Thành viên thân thiết
Tham gia
16/11/2011
Bài viết
14.548
Phải chăng những lúc vô tình bị tổn thương, một trong những việc mà ta cần làm nhất trốn đi thật xa…Hoặc là buông lõng mọi thứ. Để rồi tuột tay những mãnh vỡ ấy cắm vào vết thương, sâu hoắm đâm khiến ta đau đớn, tê buốt, chới với. Trong một khoảnh khắc chới với tưởng như đong đầy. Phía dòng sông băng xa xôi mới nhận ra nỗi đau vẫn còn tồn tại, mới nhận ra vết thương vô hình ngày nào vẫn ẩn chứa nỗi đau. Dẫu lắm giọt nước mắt táp vào mưa lạnh đã làm buông đi nỗi vụng về, ưu tư để lòng hờn tủi, trách giận sao cuộc đời lắm tàn tro. Nhiều lúc muốn thét lên thật to cho dòng cảm xúc văng ra nơi nào đó. Đẩy xa cuộc đời đầy trách móc. Thấy ta mau hẫng, nhanh suy nghĩ và lặng nhiều quá!

Rồi thì làm ơn đưa ta đi thật xa, trốn vào một góc nhỏ...Và làm ơn để ta khóc được yên bình, không bị ai nhìn thấy, không bị ai pha trò.

Tự hỏi ta là ai? Là ai giữa cái chốn thân quen, mông mị. Mình là ai trong muôn vàn dặm người, là ai trong đêm tối đi rong, là ai trên con đường mòn mòi. Bất giác chấp nhận, hỏi han. Liệu trong con mắt những người xung quanh ta như thế nào, ta thuộc dạng gì? Xấu xa, đáng ghét hay giả tạo? Rồi thì câm lặng, rồi thì nghẹn ngào. Không muốn nhìn, không muốn đăm chiêu ngắm mọi thứ xung quanh. Đâu có thể làm vừa lòng đi, vừa lòng lại những người xung quanh ta kia chứ? Thôi thì cứ để thời gian, cứ để cuộc đời châm nhẹ lên nỗi đau, cứ để vẻ mặt lạnh lùng, con mắt ngơ ngác, cái đầu chậm chạp. Để thôi nhìn, thôi suy luận vẫn vơ về mọi thứ xung quanh ta.

Rồi thì lại làm ơn để ta đi qua những giai nhọn cuộc đời... Làm ơn cho ta không chú ý nhiều tới cuộc sống, lời nói cay độc của người.

Đôi lúc nước mắt cứ chảy, cổ họng nghẹn ứa vậy mà vẫn phải cố lau đi thật khô rồi miệng cười tươi. Đây là một phần trong ta hay là thứ ta học được, chấp nhận được. Thế giới nào đâu phải đổ sụp, sao một bóng người bên cạnh ta cũng không tìm thấy, những gì yêu thương đều vụn vỡ, mỏng manh. Có lẽ chăng là do ta quá hèn nhát.

Đã từng đọc ở đâu đó:

Đôi khi … con người ta cần dừng lại … dừng lại để rồi bước nhanh hơn …

Đôi khi … con người ta cần buông tay … cần cho đi để rồi có nhiều hơn …

Đôi khi … con người ta cần khóc … khóc thật lớn để rồi lại cười thật to …

Thế đấy ...Nỗi chơi với thoắt ẩn thoắt hiện, hiện hữu trong suy tư. Rồi đây liệu ánh sáng mờ mờ nào đấy có hiện hưu để cho ta thấy cái giấc mộng lớn nhất của đời người.

Làm ơn ...Làm ơn cho bản thân một chút hanh hao, một chút đôi khi để có thể mạnh mẽ mà đứng vững trên đôi chân bé nhỏ này chứ!...Làm ơn cho một chút ánh sáng để xua tan nỗi nhớ đóng băng lạnh lẽo...



aki
 
×
Quay lại
Top