Kiss

Xmen sư huynh cho em cảm ơn ạh, nhưng mã diễn đàn ở đâu vậy anh?>:KSV@13:
 
ko thấy nút embed bị nhấn xuống à ?
mã diễn đàn là chỗ tô xanh
 
ủa ai là gay vậy bibom10 :KSV@01: :KSV@06:
 
Lão ăn mày già nua, bất hạnh đã lết cái thân tàn của lão đi khắp mọi con đường trong thành phố. Có thể bạn đã nhìn thấy lão, có thể đã có người thuộc lòng khuôn mặt bẩn thỉu của lão và có thể đã ném vào cái mũ lưỡi trai màu đỏ rách te tua của lão một đồng xu nhỏ nhỏ. Và lão luôn cảm ơn sau mỗi lần như thế.
Lão là một lão già chừng 60 tuổi hoặc có thể ít hơn, không ai có thể đoán biết chính xác tuổi tác của những người ăn mày. Mớ tóc hai màu đen trắng dài chừng chấm gáy được lão tết thành một lọn nhỏ phía sau lưng đúng theo kiểu vua Trung Hoa. Lão chỉ có duy nhất một cái áo sơ mi màu cháo lòng bẩn bẩn lấm len bùn cát, dài quá mông. Lão mặc một cái quần bò bạc phếch, hai ống đã bị cắt phéng đến giữa đùi nên nó trở thành một cái quần bò đùi chính hiệu. Nhưng đối với lão nó lại là một cái quần dài, vì chân lão chỉ còn có thế. Lão cụt lủn cả hai chân, giờ đây ở cái chỗ đáng nhẽ ra là chân ấy là hai mỏm cụt tới giữa đùi, phần đầu mỏm cụt được bịt vải và chằng dây thừng. Lão ngồi và hai phần còn laijc ủa hai chân lão đều đặt trên một tấm gỗ vuông có lắp bánh xe bên dưới. Người và chân lão được buộc chặt vào tấm gỗ ấy, nó là công cụ di chuyển của lão và lão dùng hai bàn tay để đẩy cái tấm gỗ ấy chạy trên đường. Vì thế tay lão lúc nào cũng đi một đôi găng tay thủng ngón. Với th.ân thể tàn tật như thế, lão đã làm rung động biết bao tấm lòng nhân ái và lão hoàn toàn có thể sống nổi với thành quả lao động của lão mỗi ngày.
Tài sản của lão còn có một chiếc gậy gỗ trụ tròn dài chừng một cẳng tay. lão dùng nó để bảo vệ mình trước bọn chó tò mò muốn khụt khịt hít hà cái mùi hôi hôi két khét từ người lão. Lão dắt nó cạnh cạp quần như người ta đeo một thanh kiếm báu.
images1568863___Donate_your_money_here___.jpg

Buổi trưa hôm ấy, trời nắng như muốn thiêu chảy cả nhựa đường, lão mệt mỏi, đói khát, hai tay quờ quạng trên mặt đường nóng bỏng để đẩy cái thân mình chuyển động. Trời nắng quá mức, nắng đến nỗi lão cảm giác như tóc trên đầu mình đang bốc cháy, từng thớ thịt, thớ mỡ trên người đang chảy ra, khét lèn lẹt. Lão dừng lại dưới một gốc cây, nhờ tí bóng mát của nó để thở hồng hộc. Lão nhìn vào quán nước trên vỉa hè gần đó, bọn người trong đó đang nhấm nháp vị nước mía ngọt lạnh và nhìn ngắm lão như kiểu mới phát hiện ra UFO, chỉ chỏ và cười phá lên với nhau như đang xem hài kịch. Kể ra nếu còn sức lão sẽ cố lết lên trên đấy để xin xỏ, ai cho phép chúng nó được giải trí không mất tiền như vậy. Nhưng thôi, lão đã rời rã hai cánh tay, mắt lão đã hoa lên vì đói và lão không muốn ra khỏi cái bóng cây mát rượi này. Một thằng thanh niên ngồi trên cái quán âấy vẫy tay với lão và "ê ê" gọi lão. Lão vội vàng rời khỏi bóng cây và tiến về phía hắn, ai nỡ từ chối sự hảo tâm.
Khi lão chỉ cách hắn vài bước chân thì hắn rụt trong túi ra một đồng xu và hắn ném, hắn tung đồng xu lên cao và nó ra phía sau lão. Một đồng xu 5000, lão quay người lại, hai tay quay guồng nhanh về phía đồng xu rơi. Cùng lúc mootjt hằng bé ăn xin từ đâu chạy tới, nó nhanh hơn lão, nó chộp lấy đồng xu. Lão vồ lấy chân nó không cho nó chạy, miệng kêu gào, tay lão rút cây gậy cạnh người quật túi búi vào thằng bé. Thằng bé giãy đạp không thoát được tay lão, bị đánh đau nó giơ tay đỡ đòn, đồng xu bay ra khỏi tay nó lăn trên đuường. Lão bỏ thằng bé, nhào theo đồng xu, bánh xe của tấm gỗ quay tít thò lò theo lực đẩy của hai cánh tay. Nhanh, nhanh, đồng xu sẽ lọt xuống cái cống cạnh đường, lão nhoài người hết cỡ, cánh tay sải dài để lấy đồng xu. Nó đã nằm gọn trong tay lão, nhưng xui xẻo thân hình lão đã ngã nhào trên mặt đường. Hai bánh xe của tấm gỗ nằm ngang và quay tít thò lò. Lão không quan tâm đến điều đó, đồng xu màu vàng sáng chói đã nằm trong tay lão.
Tiếng còi ô tô rền rĩ lên một hồi làm lão giật bắn, không kịp quay lại, lão đã thấy mình bị hất tung lên, đồng xu cũng bị hất tung ra khỏi tay lão. Nó xoay tròn trên không trung, lấp lánh ánh vàng và rơi tõm xuống vũng máu. Thằng bé ăn xin chạy tới, nhặt nó lên, chùi vội vàng vào cái quần bẩn bẩn màu cỏ úa rồi đút tọt vào túi áo trước ngực sau khi đã lấm lét nhìn sang hai bên.

---------------
lượm nhặt . ngày 25/09

 
j thế này?8-}
buồn quá:((:((:((:((:((
khổ thân ôg lão.....
 
Quên đi để ....

Một chuyện tình buồn thường là điều mà người ta muốn quên đi nhưng đôi khi, nó để lại cho ta những thứ quý giá hơn rất nhiều so với câu chuyện tình yêu kết thúc bằng một đám cưới và sống hạnh phúc trọn đời!
Ta nhận ra cuộc sống không ngọt ngào như ta tưởng, không phải ta cứ dành hết tâm sức cho một điều gì đấy là nó sẽ đi theo hướng mà ta muốn, tình yêu lại càng thế, không phải cứ yêu thương, săn sóc vô điều kiện là nó sẽ ở bên ta.
Rằng bản thân mạnh mẽ hơn ta tưởng. Có những lúc ta nghĩ ta đang rơi xuống cái hố sâu hàng trăm thước nhưng ta vẫn vượt qua và điều quan trọng là ta vẫn sống! 1 năm, 2 năm rồi 8 năm… cuộc sống có thể sẽ mãi mãi không còn như lúc trước nhưng vẫn đẹp theo một cách khác.
Gục ngã để ta cảm nhận được tình yêu thương của bố mẹ và mái ấm gia đình quan trọng đến thế nào. Có thể họ đứng lặng lẽ ngoài của phòng nghe ta khóc suốt đêm mà không nói một lời nào vì họ biết ta đang trưởng thành. Và có những cú vấp nỗi đau khổ ta buộc phải vượt qua, một mình, để sau này cứng cáp và chống chọi với những sóng gió của cuộc đời. Hay chỉ là họ tôn trọng ta, biết ta đang vì cái sĩ diện của tuổi trẻ mà lúc nào cũng nói “Con ổn”! Bố mẹ yêu thương ta theo cách riêng của họ, thật giản dị nhưng có khi, ta phải đi cả một cuộc đời mới hiểu và thấm thía hết!
Để tỉnh táo hơn vì không có gì là tuyệt đối hết. Người mà ta yêu thương nhất, tin tưởng nhất cũng vẫn có thể rời xa ta, vì gia đình, bè bạn, chuyện học hành và cả trăm thứ khác hay đơn giản chỉ là vì họ không muốn ở bên ta nữa. Chia tay rồi cũng để biết cách yêu, để sau này biết giữ gìn hạnh phúc và đặt trái tim đúng chỗ!
quen1_circle__of__fire.jpg

Thấy ta đã phí hoài cuộc sống thế nào khi dành toàn bộ thời gian, tâm trí cho chuyện tình cảm mà lãng quên hàng nghìn thứ khác. Nhận ra đã lâu lắm rồi ta chưa lắng nghe bạn bè nói, không quan tâm đến họ nhưng giờ đây, khi ta vấp ngã, ta mới biết họ vẫn luôn dõi theo, yêu thương và lo lắng cho ta, gọi cho ta mỗi ngày để biết rằng ta ổn và làm ầm cả lên khi ta không nghe máy! Cuộc sống là bức tranh gồm hàng nghìn mảnh ghép và tình yêu chỉ là một trong hàng nghìn mảnh ấy, không phải là tất cả, càng không phải thứ quyết định cuộc đời ta! Thời gian không dừng lại và điều tốt nhất ta nên làm là cất giấu nỗi đau vào một ngăn kéo trong tim, khóa chúng lại và tiếp tục sống, thực hiện những ước mơ, khát khao của tuổi trẻ.
Có thể đêm đêm ta vẫn khóc nhưng hãy chỉ nên khóc cho những gì ta bỏ lỡ chứ đừng khóc vì những gì mà ta đã làm, tôn trọng quá khứ và yêu thương bản thân cũng là một cách để ta mạnh mẽ ,đối diện với những nỗi đau và quan trọng hơn là để ta quên đi rồi yêu thêm một lần nữa!


Mưa lớn, 26/09
 
Cho Bạn....

Mỗi ngả đường trong cuộc sống luôn có không ít những gồ ghề, ta biết đến những khó khăn, những biến cố xoay vần, những muộn phiền luôn cần bờ vai sẻ chia, tất cả như đã thành quy luật, những hiện tượng có thể tạm gọi là bình thường hay thậm chí là rất đỗi quen thuộc. Nhưng… một khi đã chạm vào thực tế liệu có ai bằng lòng với những khổ đau, ai có đủ dũng khí giữ cho những giọt nước mắt đọng mãi trong tim một khi những thất vọng cứ thi nhau ập đến, hay thậm chí những mệt mỏi đã có lúc tưởng chừng như có thể làm ta gục ngã …

Ai dám một lần khẳng định chưa từng biết đến những lung lay trước phong ba bão táp muôn hình? Những cái nheo mày băn khoăn, hối tiếc đong đầy tiếng thở dài thườn thượt, đâu đó âm thanh của những cái chép miệng “Ôi, đúng là cuộc đời!”. Những câu phê bình có bao giờ được tự nguyện xếp vào hàng “lời hay ý đẹp”, đâu dễ dàng đi vào lòng người đến thế, ta cúi đầu hối lỗi hay chỉ là hình thức ngụy trang cho những ánh mắt khó chịu đâu đó….Ta tủi thân, rồi phẫn nộ khi người khác hiểu lầm mình, rồi đến những đau khổ tột cùng trước sự ra đi của tri kỉ, trách đời không công bằng, trách ai vô tình, đến khi mất tất cả, một khoảng trống rống đến não nề, ngoái lại nhìn còn mình ta trơ trọi…..trước bao la đất trời…

Và đây…

Những nấc thang của tâm hồn dạy ta biết không vô cảm, những nụ cười, những lần ướt mi, không uổng cho những thay đổi tích cực sau mỗi lần vấp ngã. Nỗ lực góp nhặt những niềm vui, những hạnh phúc, xua tan những mệt mỏi, ủ rũ, cõi lòng bỗng thấy những thư thái tràn về, nhẹ nhàng, lâng lâng….một xúc cảm không viết thành lời….chỉ biết rằng ta đang bước cùng cuộc đời nhiều hơn những khắc nghiệt nhưng vô cùng đáng sống biết nhường nào...
thegioi_1.jpg
Ta học cách dặn trái tim luôn biết hứng lấy những ánh mặt trời ban mai tươi sáng và đầy sức sống để những tích cực luôn có khoảng không để sinh sôi, những độ lượng khoan dung sẽ xích con người lại gần những yêu thương, trải lòng mình cho những thư thái ngập đầy. Có không ít niềm vui, bớt thật nhiều mệt mỏi, âu lo. Và hơn thế là…
Khi những khó khăn tìm đến, hãy để một chút thôi những nhọc nhằn dành không ít những tháo gỡ, lắng tai nghe những bình yên cho ta thêm nhiều hơn niềm tin cần thiết để có thể vỡ vạc thành chân lí “con đường khúc khủyu nào rồi cũng dẫn ta đến với cái gọi là bến bờ của hạnh phúc”. Và quan trọng hơn ta được thêm những trải nghiệm sống cần thiết “thế gian vạn sự khó, chỉ cần đôi chân ta luôn bám chắc vào những gồ ghề thì núi kia dẫu khó bao nhiêu có là chi so với những sục sôi quyết tâm”.
Cánh buồm cuộc đời đâu phải lúc nào cũng xuôi gió căng đầy, nhưng khoan hãy lắc đầu thở dài, đừng vội vàng chép miệng, những thăng trầm sẽ tôi luyện thêm cho ta lý trí, và rồi một ngày nào đó những bi quan, thất vọng sẽ tự khắc tìm đường rút lui khi chạm phải những gập ghềnh. Hạnh phúc vốn giản đơn chỉ khi ta biết những lẽ sống luôn đi kèm nguyên tắc làm người, tạo hóa xoay vần, ta sẽ thấy đôi chân mình ngày càng vững hơn.
Cuộc sống vốn muôn hình vạn trượng, không ít những trắc trở chông gai cũng là lẽ thường tình. Nhưng ta biết chắc chắn rằng, những tủi hờn chẳng lý gì có thể đủ sức làm ta gục ngã, bởi đôi mắt ta luôn biết hướng về những ánh sáng phía cuối con đường, dù xa xôi, dù thật khó để nắm bắt nhưng quan trọng trong ta luôn thường trực một niềm tin không dễ lung lay. Chỉ thế thôi cũng đủ cho những an ủi kịp thời, những khoan dung độ lượng, và cõi lòng sẽ tự khắc cảm thấy thảnh thơi hơn.
Những biến cố trong đời có mấy ai là chưa một lần nếm trải, những giọt nước mắt mặn chát, những cái mím môi u uất, ta gào thét, vùng vẫy, âu cũng là những trạng thái tâm lí vốn có. Nhưng sức mạnh của kẻ luôn biết nhìn về phía truớc sẽ như một liều thuốc làm ấm hơn những lạnh giá, khắc nghiệt, ta đón nhận đau thương như “khách không mời mà đến”, ta tiếp đãi bằng những lạc quan, yêu đời, và tất cả có là chi so với hàng vạn, hàng nghìn những kiếp, những số phận bi thương khác.
Và cứ thế… những nhẹ nhàng sẽ tìm đến với trái tim, những thảnh thơi sẽ tìm đến với tâm hồn…có phải ta đã chiến thắng số phận?…Ta biết mình ngày càng tự tin hơn trước cuộc đời, trước những ngã rẽ, ta sáng suốt lựa chọn con đường tốt nhất cho mình….Trong mắt ta, thế giới là những gam màu phong phú, đa dạng, và ta có thể tự hào khi biết mình luôn nhận ra gam màu nào phù hợp nhất cho cuộc đời mình…vì một lẽ cơ bản ta không sợ, không lẩn tránh những đau khổ. Ta đối mặt với nó, sẵn sàng cho cả những thách thức về sau….
thegioi_2.jpg

Hãy để những cố gắng nhiều hơn có thể vì…
Ta đã quá quen với những đám đông sôi nổi, hãy khoan đừng nheo mày nếu ngày nào đó vì một lí do ta phải từ bỏ thói quen ấy, cũng đừng vội vàng nhăn nhó chỉ thêm những nếp nhăn trên trán mà thôi, thay vì hãy học cách tĩnh lặng lắng nghe một bản nhạc êm ái, du dương, sẽ thấy tâm hồn thư thái, nghiền ngẫm ở đâu đó những triết lí nhân sinh quan đúc kết trên những trang sách mang đậm tinh hoa nhân loại. Đó là một thói quen tốt cho những thay đối cần thiết…
Đừng cố gắng chạy theo những lạnh nhạt thay vì lựa chọn sự ra đi….lựa chọn sự từ bỏ kịp thời…để ta biết hơn những nâng niu trân trọng giá trị đáng quý của cuộc đời, và những phù du không còn làm vướng bận bước chân thênh thang… để tình bạn luôn là thiêng liêng, là cội rễ bền sâu nhât cho những khởi đầu mới tốt hơn…
Nếu có thể cai thuốc, xin đừng ngần ngại, nếu từ bỏ những cơn say tại sao lại không tránh xa cái chất men cay nồng chết người ấy? Nó thực sự không phải là những liều thuốc hữu hiệu để dịu bớt những cô đơn, những ưu phiền. Hãy nhâm nhi một tách trà nóng, ru tâm hồn trên những trang thơ, lắng tai nghe những âm thanh của cuộc sống trong một bản hòa tấu đồng quê, sẽ thấy cõi lòng không còn những âm u, nhưng nặng nề đè nặng…
Đừng vội vàng để mình cuốn theo những ngột ngạt của cuộc sống, hãy biết tận dụng khoảng thảnh thơi cho giấc ngủ không còn chập chờn vì những âu lo, cho những giấc mơ ngọt ngào góp thêm những thi vị…
Tình yêu luôn là một ẩn số, hãy khoan chất vấn người khác để thỏa mãn nhanh chóng những khúc mắc cuả bản thân, hãy để trái tim lến tiếng thay vì “Anh có nhớ em không?”, “Anh có yêu em không?”. Khi đó kẻ đối diện sẽ có thể cảm nhận rất rõ nhịp đập con tim bạn, những ngọt ngào trong sâu thẳm ánh mắt chan chứa, để thêm cơ hội cho những mảnh đời tìm đến với những mảnh đời…
Những quán cóc ven đường, những ly cà phê luôn là địa điểm lý tưởng cho phút tĩnh tâm của mỗi con người sau những mệt nhọc kiếm sống, để những cô đơn có điểm dừng chân luôn trung thành và đáng tin cậy…
“Ở ngoài kia vui sướng biết bao nhiêu”, bên ta luôn có một khoảng không chất đầy những thi vị ấm nồng, quan trọng là ta biết con đường nào dẫn ta đến với nó. Sau những xô bồ khắc nghiệt của cuộc đời, những ngột ngạt, những bụi bặm, hãy học cách tĩnh tâm… hãy đề con mắt luôn nhìn về những tinh hoa phía trước….và thế gian tươi đẹp này là của bạn…

Lại mưa, 27/9
 
Có ai đó nói rằng để đem lại hạnh phúc phải đổi bằng đau khổ, để thay đổi định mệnh phải trả bằng nghiệt ngã… Nhưng người ta không thể thay đổi luật lệ của trò chơi. Con xúc xắc số mệnh cứ lăn tròn và lăn hoài trên một bản lề mong manh https://vietnamnet.vn/blogviet/blogradio/2009/05/849165/ của sự sống và cái chết. Như một cơn gió thoáng qua dìu dịu, trơn mớn cảm xúc ngọt ngào từ đầu lưỡi tới tận cuối của góc sâu nhất trong tâm hồn. Để gục xuống hay đứng lên ? Để đau khổ hay cười vui ? Con xúc xắc sẽ cho ta biết… Khi nó lăn tới những bước phải đi, ta phải chọn lựa, hoặc đi tiếp, hoặc phá tan luật lệ trò chơi mà hờn dỗi và gạt đi tất cả những con xúc sắc khác. Nhưng khi ta dừng cuộc chơi, những người khác sẽ bị xáo trộn và náo động còn ta đã chấp nhận thất bại.

Thất bại trong cuộc chơi mang tên cuộc sống này là gì ? Là bỏ cuộc giữa chừng, là đầu hàng số mệnh, là chạy trốn và né tránh những thăng trầm của cuộc sống…
Bạn của tôi, bạn không thể mãi hy vọng một cuộc sống lạ lùng mang tên phép màu mà vốn nó không tồn tại. Bạn không thể trông chờ một cuộc sống chỉ có niềm vui và nụ cười. Bạn có bao giờ tự hỏi, dù một lần rằng tại sao mình sống trên thế giới này chưa? Nếu bạn hỏi tôi, tôi sẽ nói cho bạn biết: đó là vì ta phải nếm trải đau khổ, mất mát, buồn tủi. Đó là vì ta phải để những giọt nước mắt tuôn trào từ khóe mắt và vị mằn mặn của nó sẽ thấm nơi đầu môi.. Niềm vui, sự sung sướng và cảm giác hạnh phúc chính là những phần thưởng lớn nhất khi ta bước qua được sự chịu đựng ấy. Sống trọn vẹn và ý nghĩa là sống được nếm trải những cung bậc trong cuộc sống. Như một trò chơi vậy, có lúc phải giật lùi, để lúc khác sẽ tiến lên. Khi trở lại bạn mạnh mẽ hay gục ngã, đều ở quyết định của bạn.
Trong một trò chơi, bạn sẽ thấy nhiều bạn đồng hành và cả những đối thủ ngáng con đường đi của bạn. Trong cuộc chơi ấy, đôi khi bạn hãy thử tĩnh lặng và giành một chút không gian, thời gian để ngắm nhìn lấy toàn cục. Và bạn thấy nó liên tục cuốn đi, đơn thuần như một dòng chảy không điểm đầu, không điểm cuối. Bạn đồng hành có thể trở thành đối thủ, đối thủ có thể trở thành bạn đồng hành. Khi một trong cả hai gục xuống và kết thúc phần chơi của mình, một quãng đường dài sẽ mở ra phía trước, một quãng đường hụt hẫng mà bạn và những người xung quanh sẽ phải gồng lên để gánh lấy, để lấp đầy những chỗ trống trong trò chơi, hoặc giả chăng là chờ đợi và vun đắp cho những người chơi khác sẽ bắt đầu chập chững rồi vững bước đi lên.
tro%20choi%202.jpg

Và rồi, có lẽ một lúc nào đó bạn sẽ lại trở lại như chính mình ban đầu... lại đơn độc bước đi và thực hiện cuộc chơi của chính mình. Phía sau bạn lại là những người chơi khác đang cố gắng để như bạn, đang cố gắng để vượt lên bạn. Và bạn sẽ mỉm cười để đi tiếp hay nhường bước ? Có thể, bạn nên vun đắp, và tạo điều kiện cho họ tiến lên.
Đó là lí do trò vì sao trò chơi cuộc sống này bạn phải có cả sự ích kỉ cần thiết và lòng vị tha, bao dung đủ lớn để trò chơi có thể tiếp tục, để đi tới những bước đi cuối cùng của chính mình, bạn sẽ mỉm cười ngẫm lại mọi thứ. Và lặng yên, kết thúc...
Trò chơi, vẫn tiếp tục..
▶️
 
kiss164 , ngày 7/10. Thật lòng mất rồi !
Bữa trước...

Tự dưng có người nói nhớ mình :">. Muốn gặp mình, muốn nghe mình kể chuyện...
Rồi tự dưng có người nói... ghét! Vì mình luôn để người ta chờ tin nhắn trả lời, vì mình lúc nào cũng invisible, ghét mình không bao giờ chịu ra ngoài (ngoài đường bụi lắm
2.gif
)

Dạo này...
Có thói quen đóng cửa phòng.
Hôm nào cũng học về muộn, chẳng buồn mở đèn. Bật lap, login yahoo rồi "im lìm", để trêu người ta vậy đó...
Có người hay buzz : Sao rồi nhóc? ^^

Dạo này...
Lười nói chuyện với ai đó. Không muốn nói, mà cũng không biết phải nói gì... Nhớ chút thôi!

Dạo này...
Có nhiều cảm xúc lạ, chỉ tại một người dưng "khác".

Mà thôi,
Chuyện nhớ thương ai đó cũng đã từ lâu rồi. Không muốn ràng buột vào điều gì nữa, mọi thứ thoáng đến thoáng đi, chỉ để lại trong lòng chút tiếc nuối, nhớ nhung vô vọng...

Có nhiều khi,
Biết người ta vẫn còn quan tâm đến mình, thấy vui vui... Thế đủ rồi! :)
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
ku ê
a thấy ku có vấn đề về tự kỉ rồi đó nha
:-s
 
oi oi oi, anh kiss ơi, choa bùn cùng anh nhak TT

----------

ku ê
a thấy ku có vấn đề về tự kỉ rồi đó nha
:-s
a, anh có cần em choa anh bik nguyên gốc ngịn ngành ko hả sư huynh ^^:KSV@01:
 
Kiss có vấn đề gì không ta?
ali_007.gif
 
kiss đồ đệ đừng theo bước lão aptx nha :((
 
ko có gì hết! chỉ muốn nói ra cho nhẹ bớt thoai!!
tuzki32
 
×
Quay lại
Top