Không Có Nghề Nào Cao Sang, Và Cũng Không Có Nghề Nào Thấp Hèn

vindecsales02

Thành viên
Tham gia
4/8/2018
Bài viết
8
Không Có Nghề Nào Cao Sang, Và Cũng Không Có Nghề Nào Thấp Hèn
Suy cho cùng, học để làm gì? Tất nhiên học để mong muốn có những phát minh, sáng chế cống hiến cho nhân loại và có thể để được làm quan. Song, còn có một “sự học” khác giản dị hơn và thiết thực hơn, đó là học để làm ra của cải, vật chất cho bản thân cũng tức là cho xã hội bởi dân có giàu thì nước mới mạnh

Chẳng có nghề nào cao sang và cũng chẳng có nghề nào thấp hèn mà chỉ có người nào đã làm ra cái gì cho xã hội. Chợt hiểu vì sao cậu hàng xóm thỉnh thoảng hứng chí lại hát lên “Ai bảo chăn trâu là khổ…”.
luong-thu-nhap-cao.jpg


Trong khi nhiều, thậm chí rất nhiều những sinh viên ra trường không xin được việc làm, vạ vật chốn đô thành sống nhờ lương “nhà báo… cô – báo cho nhà gửi lương lên” thì gần đây, đã xuất hiện một lớp thanh niên tìm đường trở về làm giàu trên chính mảnh đất quê hương mình.

Với những gì học được trong nhà trường cộng với vốn sống tích lũy được từ nơi đô thị, nhiều người trong số họ không chỉ thu hàng trăm triệu đồng/năm mà không ít còn thực sự là tỉ phú với mức thu nhập hàng tỉ đồng/năm.

Báo điện tử Vietnam Net vừa kể về một tỉ phú như thế. Đó là anh Phan Doãn Huấn ở tiểu khu 26/7 thị trấn Nông trường Mộc Châu (Sơn La). Trao đổi với phóng viên, anh Huấn cho biết từng tốt nghiệp chuyên ngành điện tử viễn thông tại Đại học bách khoa, sau đó đi làm kinh doanh cho hãng van công nghiệp Van YOSHITAKE của nhật bản và van công nghiệp Van KSB của Đức ở một công ty tại Hà nội với mức lương 7 triệu đồng/tháng.

“Sau 6 tháng làm đúng chuyên ngành được học, anh quyết định xin nghỉ việc, về quê kế nghiệp nuôi bò sữa của gia đình.

Hồi 2008, khi mới về quê, đàn bò nhà anh vỏn vẹn chỉ 35 con. Đến bây giờ, sau 8 năm, con số này là 120 con, gấp gần 4 lần. Trong đó, có 44 con đang cho sữa, với 1,2-1,3 tấn/ngày. Tính ra, mỗi tháng anh đút túi hơn 200 triệu đồng tiền lãi”. Bài báo viết.

200 triệu đồng/tháng tức là gần 7 triệu đồng/ngày và cũng tức là xấp xỉ mức lương 7 triệu đồng của một kỹ sư điện tử viễn thông Phan Doãn Huấn 10 năm trước.

Song, hiệu quả không chỉ có vậy mà anh còn giúp cho những người bà con có công ăn, việc làm, tạo thu nhập cho họ. Ngoài ra, anh còn có một niềm hạnh phúc không nhỏ, đó là tự mình làm cho mình, làm chủ mình mà không phải “vào thưa, ra gửi”.

Cạnh nhà mình có một cậu sinh viên đại học nông lâm, tốt nghiệp xong chờ mãi không xin được việc. Có người môi giới mấy trăm triệu đồng “chạy”. Cầm sổ đỏ ngân hàng để hôm sau trao tiền, cả đêm hai bố con khổng ngủ. Tiếc tiền, lại lo bị lừa, họ bàn nhau mua trâu về thả ở những khu đất dự án “treo”, nơi cỏ mọc ngút ngát.

Lúc đầu, hai bố con mua 9 con trâu cái và một chú trâu đực. Chỉ một thời gian sau, trâu mẹ đẻ nghé con, sau mấy năm, giờ thì đã có đàn trâu gần một trăm con.

Tính trung bình mỗi con trâu 20 – 30 triệu, cái đàn trâu 10 con ngày nào nay đã có giá hàng tỉ đồng. Đó là chưa kể bằng kiến thức đã học và tự học trên mạng, cu cậu còn tìm mua giống trâu quí, bán cho các lò chọi trâu đang săn tìm.

Suy cho cùng, học để làm gì? Tất nhiên học để mong muốn có những phát minh, sáng chế cống hiến cho nhân loại và có thể để được làm quan. Song, còn có một “sự học” khác giản dị hơn và thiết thực hơn, đó là học để làm ra của cải, vật chất cho bản thân cũng tức là cho xã hội bởi dân có giàu thì nước mới mạnh. Cho nên chẳng có nghề nào cao sang và cũng chẳng có nghề nào thấp hèn mà chỉ có người nào đã làm ra cái gì cho xã hội.

Chợt hiểu vì sao cậu hàng xóm thỉnh thoảng hứng chí lại hát lên “Ai bảo chăn trâu là khổ…”.

Xin phép chửi thẳng vào 178.000 thạc sỹ, cử nhân thất nghiệp.


Hôm nay tôi sẽ chửi một bữa cho đã. Ai không thích nghe chửi thề thì vui lòng không nên đọc.

Tôi xin lỗi các ông bà đang thất nghiệp và cầm cái tấm bằng thạc sỹ, cử nhân. Tốt nhất hãy xem lại bản thân. Đừng có mà đổ tại xã hội, đổ tại nền giáo dục, đổ tại xuất thân nghèo khó.

Tôi nói thẳng ra như sau: nền giáo dục mà kém thì đầu ra sẽ phải thất nghiệp hết chứ không thể chỉ riêng ông bà. Đừng có nghĩ người khác may mắn với quan hệ này nọ. Bao con người đi lên từ bàn tay trắng, họ không phải siêu nhân mà họ chỉ cần siêng năng và chẳng quản ngại khó khăn và nỗ lực cung đi giá trị.

Xã hội này không ai phải có trách nhiệm với ông bà cả. Đừng có ỉ lại và nghĩ rằng xã hội phải giúp đỡ ông bà. Đừng có mơ trông chờ vào người khác khi chính bản thân lười nhác, không có trách nhiệm với chính mình.

Còn kiến thức thì vứt cái tư duy ông cử nhân, bà thạc sỹ đi. Tôi nói cho mà biết, học xong trường đại học là chỉ đủ cho các ông bà thò được đầu lên khỏi mặt đất thôi, còn hít bụi còn chán, chưa phải đã được đứng lên mà đi hiên ngang đâu. Các ông các bà vẫn đang rơi vào trạng thái: "không biết mình đang không biết cái gì" đấy. Và thường trạng thái này là ông bà cứ ngỡ rằng: ông bà đang biết tuốt. Thế giới đang vận động điên đảo lắm ông bà ạ. Nói toẹt ra người ta đang kiếm tiền như nào chắc đếch gì ông bà đã hiểu chứ đừng nói làm được hay không.

can-viec-lam.jpg


Các ông bà đi làm thì kỹ năng không có, giá trị thấp nhưng lại đòi hỏi như bố mẹ thiên hạ ý, công việc phải nhàn hạ, lương cao, tương lai, ổn định. Người ta làm kinh doanh chứ cho phải mở doanh trại từ thiện đâu.

Xin lỗi chứ các nhà tuyển dụng buốt hết đầu, nát hết óc vì những vĩ nhân thất nghiệp không màng việc chẳng cao sang.

Ông bà nào đi làm việc tay chân thì y rằng: Cứ hễ hỏi đang làm gì thì lại trả lời thanh cao là đang đi làm tạm thời thôi. Chờ chỗ này chỗ kia ngon. Không muốn gắn bó thì tốt nhất đừng xin việc tạm bợ, hãy thương những nhà tuyển dụng, nhà kinh doanh tý, kinh doanh buôn bán công nghiệp Van KITZ xin các ông bà đấy.

Thế giới này không có chỗ đứng cho những kẻ lười biếng mà còn bảo thủ. Chỉ có một cách duy nhất được lười biếng đó là ông bà phải thật thông minh và hiểu biết sâu rộng. Còn nếu chưa thì tốt nhất hãy biết mà lao vào làm việc.

Những người tàn tật, chất độc màu da cam họ còn phải dựng rạp làm xiếc, hát rong để tạo ra giá trị cho xã hội. Họ tàn tật cơ thể nhưng tư duy và suy nghĩ họ không tàn tật.

Tôi khẳng định luôn với sự bùng nổ về công nghệ thì những thứ nhàng nhàng như các ông bà làm được sắp chuyển sang phần mềm hết rồi. Các nhà kinh doanh khổ sở vì ông bà nhiều thì họ ắt tìm máy móc thiết bị điều khiển Van Điều Khiển Điện và phần mềm thay thế. Dù sao phần mềm nó làm việc và không biết kêu ca. Và thực sự nó khiến những nhà kinh doanh nhẹ đầu.

Hãy xem lại chính mình đi. Nếu ngày hôm nay mà ông bà vẫn đang ngồi chờ mong xã hội cưu mang cho ông bà một công việc thì thực sự ông bà chẳng khác gì một kẻ tàn tật về tư duy và suy nghĩ.

Đừng có mà chờ nữa, đừng có mà mong nữa, chẳng thằng điên nào cần ông bà đâu cho đến khi họ thấy có lợi từ ông bà. Và một cục thịt ngồi một chỗ hoặc luôn nghĩ rằng công việc tạm bợ thì chẳng thằng nào nó ngửi nổi.

Đứng dậy, đi đi, chứng minh cho mọi người rằng ông bà không hề tàn tật. Nếu thích thì vứt mẹ cái bằng đi và lao ra làm việc. Làm như một con trâu ngu đần cũng được miễn là chăm chỉ. Thế giới bên ngoài không phụ công ông bà đâu.

Quên mẹ cái bằng đi vì chắc đếch gì nó đã giúp ông bà kiếm được nhiều tiền. Quên cái suy nghĩ rằng làm không đúng ngành học là phí phạm đi vì thực chất các ông bà có đúng ngành cũng chưa là cái quái gì cả.

Sống và làm điều đam mê và thích thú đi. Và đã làm thì ra làm, dồn hết tâm hết sức mà làm cho ra môn ra khoai. Trên đời này không có cái việc gì mà không kiếm ra tiền cả.

Biết nấu ăn thì hãy nấu cho ngon, nấu cả ngày, nấu cả đêm, đọc sách nấu ăn, nấu thật nhiều để rồi một ngày khách sạn 5 sao cũng phải tìm đến ông bà.

Biết đá bóng thì hãy đá đi, đá cho giỏi vào, đá ngày, đá đêm, đá đến khi nào cơ bắp vỡ hết mẹ nó ra. Đá đến khi tuyển quốc gia phải mời ông bà vào.

Biết bưng bê nhà hàng thì bưng đi, bưng giỏi vào, bưng bằng 3 ngón tay thôi, học cách vừa bưng vừa lắc đi, học cách bưng đi cầu thang bộ đi. Để nhà hàng 5 sao phải săn đón ông bà và rước như rước người nổi tiếng.

Biết về máy tính thì kiếm tiền online đi. Click vào link cũng kiếm được tiền, tải file lên cho người ta down cũng kiếm được tiền, up video YouTube cũng kiếm được tiền, mạng xã hội cũng kiếm được tiền. Làm đi, ăn ngủ với nó, đừng có mà đứng núi này trông núi nọ. Làm đến khi cả mớ tiền đổ về cho xã hội nể ông bà đi. 2 năm, 3 năm cũng phải gắn bó, trời không phụ người đâu.

Nếu được sinh ra lành lặn, được ăn học để nhoi lên khỏi mặt đất là ông bà đã hơn bao người. Nhưng đừng nghĩ đó là đích đến mà hãy tỉnh táo đi đây mới chỉ là bắt đầu. Đây mới là vạch xuất phát. Vứt mẹ cái giải huyện, giải tỉnh, Olympic hay gì đó trong quá khứ đi. Xã hội cần giá trị không cần mấy thứ quá khứ giẻ rách đó.

Đứng mẹ lên đi. Ngồi đó mà tự hào mẹ gì khi nằm trong dân số 178.000 người kia.

Không ai cho ông bà việc thì đứng ra mà cho thằng khác việc. Làm sao phải sợ thằng nào. Chả Luật pháp nào cấm ông bà trở nên tài giỏi.

Tôi chưa thấy ai chăm chỉ mà thất nghiệp cả. Có luật tử hình những kẻ lười biếng thì chắc chắn nền kinh tế khỏi lo thất nghiệp.

Còn chưa thức tỉnh, còn đổ lỗi cho bên ngoài mà vẫn chưa biết cội nguồn là TẠI BẢN THÂN thì xin chào thân ái và quyết thắng. Bye
Nguồn: vindec.net
 
×
Quay lại
Top