Hòn đá không cô đơn

hatthoc30

Đang từng ngày lớn lên
Thành viên thân thiết
Tham gia
9/12/2010
Bài viết
2.416
Lớp 12 – Năm học mà ai cũng nghĩ mọi học sinh đều chăm chỉ ôn luyện cho kì thi sắp đến. Nhưng không, có một số “nhân” VIP không vậy. Tâm thở dài, ngao ngán nhìn cái lớp mà hai phần ba là con ông cháu cha, học cứ như chơi.
Như Khiêm chẳng hạn, bất chợt nhìn sang cậu bạn, Khiêm thoáng buồn. Hồi lớp 10, nó có đến nỗi nào đâu, vậy mà…Chỉ mới qua hè mà giờ nhìn nó khác hẳn, tóc hoe hoe, lên lớp là ngồi im một chỗ, lại còn tập tành hút thuốc nữa chứ. Tâm thở dài, xót xa cho gánh nặng đang đè lên nó…
Chiều. Lên nghe phổ biến công tác tuyển sinh xong, lững thững về thì Tâm gặp cô chủ nhiệm. Sau vài câu xã giao, cô như chợt nhớ ra:
- À, em có biết vì sao Khiêm lớp mình giờ lại học hành sa sút thế không?
+ Em không biết cô ạ! – Tâm đáp, ngao ngán.
- Vậy, cô nhờ em một việc nhé! Em kèm bạn Khiêm học được không?
Tâm nghe như sấm đánh lùng bùng lỗ tai, hỏi lại để chắc mình không lầm: “Thật hả cô?”
- Vì em là lớp trưởng mà! – Cô nói, đầy tin tưởng.
Tâm “Dạ” cay đắng, trong lòng như muốn vò nát hai chữ “Lớp trưởng” rồi vứt đến một chỗ xa xăm nào…


Tối. Đi học thêm về, Tâm thấy Khiêm đang gác nghễnh chân trong một quán cà phê ven đường. Thấy cô nhóc, hắn lờ đi còn Tâm vì “trọng trách” cao cả cô chủ nhiệm “ban” nên không thể. Gác xe, đến gần chỗ Khiêm, Tâm nghiêm mặt:
- Sao chiều nay ông không đến lớp?
+ Không thích.
- Không thích? - Tâm trố mắt ngạc nhiên, trong khi Khiêm hờ hững: “Còn lớp trưởng, đến tận quán cà phê này chắc không chỉ để hỏi tôi như thế đâu nhỉ?”
Chợt nhớ đây là quán café “nối tiếng” của các đàn anh trong trường, Tâm lúng búng phân bua:
- Kết quả dạo này của ông sa sút, nên cô chủ nhiệm bảo tôi kèm ông…
+ Thôi đi. Đừng có mở miệng ra là học với hành, vứt cả đi.
- Nhưng…
+ Nhưng nhị gì. - Khiêm liếc Tâm sắc lẻm, cười khẩy: “Hay vờ như thế để moi tôi ít tiền...”
BỐP!
Khiếm bật ngã sang một bên, choáng váng đưa tay ôm mặt. Trong khi Tâm giận run lên: “Sao ông dám…”. Nói rồi Tâm bỏ chạy tức thì, nước mắt rơi lã chã. Lần đầu tiên nó bị một sự xúc phạm như vậy.
Trưa hôm sau, Tâm đến trường sớm như mọi lần, xem lại bài vở, tận hưởng cái cảm giác thong dong hiếm hoi của ban trưa. Làm một lớp trưởng nghĩa là phải có trách nhiệm và biết gương mẫu. Đấy là lí do Tâm luôn cố gắng hoàn thành tốt mọi thứ, từ công việc lớp đến học hành. Vừa đặt chân đến cửa, Tâm đã thấy Khiêm đến từ khi nào, hắn ngồi vắt vẻo lên thành cửa sổ, phì phèo điếu thuốc trông đến là ghét! Thấy Tâm, hắn dập điếu thuốc, nhìn như muốn một điều gì nhưng lại thôi. Tâm vờ như không biết sự tồn tại của hắn, cặm cụi đọc sách.
Vài cơn gió lao xao thổi, đẩy đưa ít nắng nhẹ heo hắt. Một phút, hai phút… trôi qua thật chậm. Nắng gắt dần, sân trường vẫn im ắng thậm chí đến lá rơi cũng khiến Tâm nghe rõ từng tiếng ‘xào xạc”...
+ Xin Lỗi.
... Tâm sửng sốt quay lại, tự hỏi hai câu đó là do Khiêm thốt ra?
+ Hôm qua tôi lỡ lời, thật sự xin lỗi.
- Chẳng có lỗi gì cả, không cần phải xin. - Tâm đã hết tức những vẫn bực chuyện tối qua.
+ Tôi phải làm gì để thay lời xin lỗi?
Một ý nghĩ nảy lên trong đầu Tâm:
- Được. Vậy thì học nhóm với tôi, coi như lời xin lỗi của ông, được chứ?
+ Ha ha. Khiêm cười một mình, vẫn cái điệu bộ bất cần như mọi lần: “Một đứa sắp chết như tôi, học thêm nữa thì ích lợi gì chứ”.
Tâm sững người. “Sắp chết? Khiêm ư?”
+ Đừng nhìn tôi thương hại như thế. Một khối u không thể chữa trị. Đành chờ chết, thế thôi.
Nói rồi, hắn lặng lẽ đi về phía cầu thang heo hút. Nước mắt khẽ khàng rơi. Giờ, cuối cùng Tâm đã hiểu sao Khiêm lại thay đổi nhiều đến thế. Quệt nước mắt, cô nhóc chạy theo, nói như hét: Khiêm! Dù thế, hãy cứ để tôi giúp đi. Đừng buông xuôi được không?
Đôi mắt Khiêm nhìn Tâm đầy lạ lẫm, khó đoán, rồi bỗng cười: "Là bạn “tự chuốc” đấy nhé?"

Từ hôm đó, Khiêm đến lớp đều hơn vì một thoả thuận bất đắc dĩ, vị trí của hai đứa cũng được xếp gần nhau hơn. Tâm gần như dành toàn bộ thời gian tóm lại kiến thức sáu môn tốt nghiệp cho Khiêm. Đáp lại sự nhiệt tình của Tâm, Khiêm chịu ôn lại, nắm kiến thức rất nhanh như bù lại khoảng thời gian chới với khi biết mình bị u não. Cũng từ dạo ấy, Tâm thân với Khiêm hơn, đủ để cậu nhóc có thể giãi bày mọi chuyện buồn vui bấy lâu găm trong lòng.
Nhuộm lại tóc đen, bỏ thuốc lá, trở lại một cậu-học-sinh-đúng-nghĩa, sổ điểm danh của chẳng còn chi chít tên vắng nghỉ. Cô giáo mừng, lớp mừng, chỉ có Tâm mang niềm xót xa vô hạn, Khiêm còn sống bao lâu để học, để sống, để yêu thương và được quan tâm? Một lần, Khiêm thủ thỉ:
+ Khiêm muốn thi vào Nhạc viện quá, chẳng biết còn thời gian để thực hiện điều đó không?
Nghe xong, Tâm lặng lẽ khóc, chẳng dám bật lên thành tiếng, thầm ước mình có thể làm gì đó ngoài khuyên những lời vô vị.
Cuối kì một, Khiêm leo từ học lực Trung bình yếu lên Khá. Khiêm mừng, không vì kết quả mà vì những gì cậu làm cũng đền đáp công sức của cô lớp trưởng tận tâm.
Chiều, nhận lời đi mua sách với Khiêm, Tâm lần đầu tiên đến nhà cậu, một căn biệt thự bốn tầng xây toàn bằng gỗ bóng loáng. Tâm e dè bấm chuông, một người phụ nữ dáng vẻ mệt mỏi bước ra:
+ Hỏi ai con?
- Dạ, cho con gặp Khiêm ạ.
+ Con là ai? - Người phụ nữ, đoán chừng mẹ Khiêm, hỏi.
- Dạ, con là Tâm, bạn cùng lớp.
Đôi mắt bà sáng lên, mở nụ cười, chào đón nó: "Con vào đi, Khiêm nhắc mãi con với dì."
Tâm theo chân mẹ Khiêm lên trên phòng, nghe loáng thoáng lời bà “Con giúp nó, dì biết ơn lắm…”. Cửa phòng mở, Khiêm nằm trên gi.ường truyền thuốc, cô bác sĩ ngồi kề bên lặng lẽ nhìn từng giọt dung dịch chảy cạn. Khiêm nói: "Chờ chút nhé, truyền thuốc sắp xong rồi."
Tâm đáp lại bằng nụ cười tươi và cái gật đầu, nhìn quanh căn phòng Khiêm, chỉ thấy toàn đĩa nhạc, sách vở xếp rất gọn gàng với sáu cây guitar đủ kiểu xếp thành một góc gây một sự chú ý khá lớn với Tâm. Đoán chừng, Khiêm chậm rãi kể: "Ước mơ từ năm lớp 1 của Khiêm đấy, giờ thì xếp xó cũng gần nửa năm rồi."
Tâm không dám đáp lại nên khéo léo chuyển chủ đề:
- Một tháng nữa trường mình đi trại, Tâm định chiều nay đi mua sách rồi tiện thể đi coi đặt áo cho lớp mình luôn.
+ Ồ, hay quá, áo trại à? Tâm chọn được kiểu chưa?
- Chưa, thế nên mới nhờ sự giúp đỡ của Khiêm đây.
Hội trại trường diễn ra tưng bừng, mỗi lớp chia thành từng khu vực nhỏ để “đóng đô”. Tối, khu vực trung tâm đốt đuốc, cả lớp ngồi quây quần bên nhau. Lớp phó đề nghị bổ sung âm nhạc làm ai cũng la oái oải, đến lượt Khiêm, cả lớp hò reo:
- Guitar đê Khiêm ơi!
Khiêm ngạc nhiên: “Ủa, sao mọi người biết vậy?” Cả lớp cười nhìn nhau, Khiêm nhìn sang Tâm, bắt gặp cô nhóc đang cười toe. Hiểu ra, cậu khịt khịt mũi: “Chẳng mấy dịp được cả lớp đề nghị, Khiêm sẽ tặng mọi người bài “Hòn đá cô đơn” nhé.”
Bài hát đã ngưng từ khi nào, nhưng dư âm của nó khiến không khí chung quanh lặng hẳn đi một lúc, tiếng vỗ tay rào rào. Tâm chợt thấy trong lòng dấy liên một nỗi niềm gì đó rất riêng, khó tả. Tên con trai cách đây mấy tháng nó còn ghét cay đắng trong lòng, vậy mà giờ đây...

Trại vừa kết thúc là Valentine hối hả đến, sáng 14/2 Tâm nhận được SMS của Khiêm: “Đến nhà K ngay nhé, đang đợi.” Tâm đạp xe qua, thấy Khiêm đợi từ bao giờ:
- Chìa tay ra nào.
Tâm tròn xoe mắt, hộp chocolate hình trái tim gói cẩn thận được đặt vào tay nó. Khiêm lúng túng: “Tặng ấy đấy” rồi giành tay lái đạp thẳng một hơi, để lại sau lưng là nụ cười ấm áp của Tâm..
Một ngày trước khi thi, hai đứa không gặp nhau được vì khác địa điểm thi. Tâm gửi SMS: “Cố lên nhé, vì tất cả”.
Ngày thi cuối cùng kết thúc, tất cả các môn thành công mĩ mãn, Tâm sướng rơn, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là xong, chỉ còn thi Đại học nữa thôi” Phóng bay đến nhà Khiêm nhưng đáp lại nó, chỉ là cánh cửa đóng im lìm. Nhấc điện thoại phone, không có trả lời.
Một ngày sau, Tâm nghe tin: Khiêm sắp mất. Chạy như bay đến bệnh viện, khuôn mặt trắng bệch của Khiêm bị áp vào ống truyền khí. Khiêm ngắm nghiền mắt, đờ đẫn. Mẹ Khiêm và cô chủ nhiệm đều đang khóc. Loáng thoáng vài tiếng thầm thì: “Đang ở phòng thi tự dưng khó thở..”, “giai đoạn cuối rồi..”. Tâm nắm chặt tay Khiêm, nức nở: “Bọn mình còn cá cược chưa thực hiện cơ mà…”. Tay nắm chặt tay. Khiêm khẽ mở mắt, thì thào: “Cám ơn nhé, lớp trưởng..”
Một thời gian sau, nỗi đau về sự ra đi của Khiêm mới nhẹ dần đi. Chưa đầy 1 tháng nữa là thi đại học, Tâm không muốn để bố mẹ chứng kiến mình xuống dốc mãi. Check mail, ngỡ ngàng, bức thư Khiêm gửi đến từ lâu lắm rồi. Một bản nhạc demo được attrach, giọng Khiêm như vẳng lại từ nơi xa: “Tặng cho cô lớp trưởng của tôi. Nếu sau này mình không còn nữa, hãy thi luôn phần cho Khiêm nhé”. Đệm kèm tiếng guitar của beat “Hòn đá cô đơn”: “Có câu chuyện một gã lang thang, tìm cho mình trong vòng xoáy cuộc đời, nàng đã là một vầng sáng, tìm cho ta một con đường để đi, và có thành cát bụi xin mãi theo chân nàng, như mây và gió..”
Tâm vốn không muốn mình yếu đuối, nhưng nước mắt lại rơi. Khẽ đưa tay gạt nhẹ, cô nhóc tự nhủ: “Sẽ yếu đuối nốt hôm nay thôi. Ngày mai, mình sẽ lại mạnh mẽ…”


(Sưu tầm)​
 
Hãy trao nhau niềm tin các bạn nha!
 
cuộc sống cần lắm những người biết lắng nghe và chia sẻ!!!:KSV@04::KSV@04::KSV@04:
 
Có những hòn đá, cô đơn ngay giữa lòng bè bạn. Nhưng chỉ cần có sự quan tâm chân thành, hòn đá đó sẽ không còn cô đơn nữa...
 
×
Quay lại
Top