Hãy cứ buồn khi có thể...

heokool

Cà rốt, trứng hay hạt cà phê?
Thành viên thân thiết
Tham gia
22/9/2011
Bài viết
14.934
Hãy buồn khi có thể, nhưng chớ nghiện. Bởi nỗi buồn rất khó cai. Hãy để nỗi buồn tự đến, chứ đừng để mình tìm đến nỗi buồn…

Thực ra, ai cũng cần phải buồn, và bạn đừng ép cho mình phải thành ngoại lệ. Chỉ là chúng ta không được phép dành hết cuộc đời để làm điều đó. Nỗi buồn sẽ đến như một lẽ tất nhiên, nhưng đừng giữ nó lại, đừng chiều chuộng nó, đừng cố tình làm quen với nó.

Chúng ta cần phải buồn!

Hình như sẽ có người nghĩ tôi điên, nhưng không. Khi mà niềm vui cứ ở đó mãi mãi, thì nó sẽ thành điều bình thường, thành thứ tẻ nhạt, thành một thói quen đều đều rồi cũng chẳng ai h.am m.uốn nó. Nhưng nếu thi thoảng bạn cho phép mình buồn, cho phép mình thất vọng, cho phép mình chững lại… thì cái giá của niềm vui đến sau sẽ đáng quý gấp nhiều lần.

Tôi dám cá rằng, chẳng ai cười được mãi đến cuối đời. Thế nên đừng cấm cản bản thân mình được buồn, đừng mang mặt nạ cho những nụ cười đầy ngờ vực và nghi ngại, đầy thương tổn và khổ đau. Nỗi buồn không giả tạo sẽ khiến bạn nhẹ lòng hơn những niềm vui khiên cưỡng phải ngụy trang.

hay-cu-buon-khi-co-the-.gif


Hãy cứ buồn nếu còn có thể!

Tôi không khuyên bạn phải luôn buồn bã, thở than, mỏi mệt. Bạn hãy buồn, nhưng không nên buồn quá lâu, bởi nỗi buồn là một thứ có hại.

Có những người lạm dụng nỗi buồn và không biết sử dụng nó đúng cách. Họ dùng sai chỗ, sai thời điểm, sai đối tượng…, thế nên họ bị phản tác dụng. Nỗi buồn quá hạn sử dụng sẽ đáng sợ như một liều thuốc độc. Họ quỵ lụy trong nỗi buồn, họ quay cuồng trong một mớ cảm xúc rối rắm. Họ mặc định mình phải buồn trong mọi hoàn cảnh. Họ chìm dần trong đau thương mà không biết cách vùng vẫy mà thoát ra. Họ suy sụp dần, kiệt sức dần. họ nghĩ mình và nỗi buồn là bạn. Họ quên mất mình phải vui. Nghĩa là họ quên mất mình đang sống.

Cứ như hút cần sa, cứ như thằng nghiện, họ tự cấu xé nỗi buồn của mình rồi bị nó hả hê. Vì hơn ai hết, nó hiểu, họ không cai được nó. Nỗi buồn thắng họ, và họ thua chính mình.

hay-cu-buon-khi-co-the-.jpg


Đó là loại thứ nhất. Loại thứ hai, là những người không biết cách để buồn. Họ rỗng cảm xúc, lãnh cảm với chính nỗi buồn. Họ không biết nỗi buồn có mùi vị gì, không biết nỗi đau ra sao… không phải vì họ quá hạnh phúc, đơn giản chỉ vì trái tim họ đã vô cảm từ lâu. Họ không còn biết buồn nữa, họ trơ như đá! Và khi đã thành gỗ đá, thì thử hỏi làm sao họ còn biết vui?

Vậy mới nói, nỗi buồn cũng quan trọng lắm chứ! Thiếu nó nghĩa chúng ta chỉ đang sống với một nửa cảm xúc, cũng như chúng ta chỉ đang sống có một nửa cuộc đời. Lẽ dĩ nhiên, chẳng ai muốn mình bị buồn, chỉ có những tên ngốc mới viện đủ lý do để buồn đau mãi. Nhưng bởi chúng ta không vui được mãi, nên hãy tiếp đón nỗi buồn một cách tỉnh táo và thông minh.

Trong khi người ta đang hối hả để tìm niềm vui, biết đối phó với nỗi đau cũng sẽ giúp bạn hạnh phúc. Hãy buồn khi có thể, nhưng chớ nghiện. Bởi nỗi buồn rất khó cai. Hãy để nỗi buồn tự đến, chứ đừng để mình tìm đến nỗi buồn… Nhưng bạn phải học được cách để làm chủ nó, đừng để nó dẫn đường cho những bi kịch tiếp theo.

Bạn cần được buồn, nhưng hãy buồn một cách thông minh!

Theo Kenh14
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Heo!e muốn khóc...!!e muốn hét...hét thật to...e muốn phó mặc tất cả!!!lặng thinh...cô đơn...em đang đưa mắt nhìn những hạt mưa đang rơi tí tách bên thềm...cảm giác ấy lại trực vồ lấy e,e k muốn...e cố trốn đi!nhưng k...tầm thừơng...buồn làm chi,né tránh làm chi cái cảm giác ấy, khi mà chẳng biết tự khi nào nó đã làm thay đổi chính con ngừơi em!!có bất công chăng?có quá đáng chăng?khi mọi thứ diễn ra xung quanh cuộc sống đã biến em trở thành 'ngừơi cô đọc nhất thế gian'!vâng!đôi lúc em tự an ủi mình,chẳng qua mình tự kỉ quá thôi!rằng dù trời có sập xuống mình vẫn phải sống,chính vì thế mà hãy cứ vui lên!nhưng làm sao có thể khi ba mẹ sắp...ông bà nội ngoại k...bạn bè chơi vụ lợi...thầy cô cho dù mình học giỏi đến đâu cũng...một xã hội đồng tiền!từng giọt...từng giọt nứơc mắt lăng dài trên má,đưa bàn tay lạnh buốt e gạt nó đi!!e chẳng thích khóc tí nào,và có lẽ đối với ngừơi khác nhìn nhận một cô bé hồn nhiên vui tươi,1đứa con ngoan,1học sinh ưu tú trong mắt pa mẹ,thầy cô thì chẳng có gì mà phải bận tâm,buồn bã...ừ thì e hạnh phúc đến thế!và rằng 1ngày,hư!k xa đâu,e sẽ mất ba mẹ,còn ông bà đã k còn đứa cháu này từ lâu rồi,cả bạn bè ấy chứ..k còn một ai,thầy cô ư...mệt mỏi, có lẽ ngày mất ba mẹ cũng là ngày e bỏ tất cả,1học sinh xuất sắc ư...k,e k việc gì phải cố trèo gánh,k viêc gì phải làm mọt sách nửa!bởi em có còn gì đâu?mà con ngừơi ta sẽ làm đựơc gì khi k còn một mục tiêu để mà phấn đấu?e k nhớ e đã khóc bao nhiêu lần...ừmh thì cứ để nó rơi đi!!! vô cảm!
 
Heo!e muốn khóc...!!e muốn hét...hét thật to...e muốn phó mặc tất cả!!!lặng thinh...cô đơn...em đang đưa mắt nhìn những hạt mưa đang rơi tí tách bên thềm...cảm giác ấy lại trực vồ lấy e,e k muốn...e cố trốn đi!nhưng k...tầm thừơng...buồn làm chi,né tránh làm chi cái cảm giác ấy, khi mà chẳng biết tự khi nào nó đã làm thay đổi chính con ngừơi em!!có bất công chăng?có quá đáng chăng?khi mọi thứ diễn ra xung quanh cuộc sống đã biến em trở thành 'ngừơi cô đọc nhất thế gian'!vâng!đôi lúc em tự an ủi mình,chẳng qua mình tự kỉ quá thôi!rằng dù trời có sập xuống mình vẫn phải sống,chính vì thế mà hãy cứ vui lên!nhưng làm sao có thể khi ba mẹ sắp...ông bà nội ngoại k...bạn bè chơi vụ lợi...thầy cô cho dù mình học giỏi đến đâu cũng...một xã hội đồng tiền!từng giọt...từng giọt nứơc mắt lăng dài trên má,đưa bàn tay lạnh buốt e gạt nó đi!!e chẳng thích khóc tí nào,và có lẽ đối với ngừơi khác nhìn nhận một cô bé hồn nhiên vui tươi,1đứa con ngoan,1học sinh ưu tú trong mắt pa mẹ,thầy cô thì chẳng có gì mà phải bận tâm,buồn bã...ừ thì e hạnh phúc đến thế!và rằng 1ngày,hư!k xa đâu,e sẽ mất ba mẹ,còn ông bà đã k còn đứa cháu này từ lâu rồi,cả bạn bè ấy chứ..k còn một ai,thầy cô ư...mệt mỏi, có lẽ ngày mất ba mẹ cũng là ngày e bỏ tất cả,1học sinh xuất sắc ư...k,e k việc gì phải cố trèo gánh,k viêc gì phải làm mọt sách nửa!bởi em có còn gì đâu?mà con ngừơi ta sẽ làm đựơc gì khi k còn một mục tiêu để mà phấn đấu?e k nhớ e đã khóc bao nhiêu lần...ừmh thì cứ để nó rơi đi!!! vô cảm!
còn chị mà :( huhu chị đã có lúc vậy mà, muốn ôm em quá :KSV@18:
k cố dc thì cứ khóc cho vơi đi hux hux ôm em
 
Thank ss nhiêù.em k khóc nữa,mệt mỏi quá rồi."mỗi ngày sống ta buồn một tí/để âm thầm chết rủ với thời gian
 
ẹc ,ẹc thui
Thank ss nhiêù.em k khóc nữa,mệt mỏi quá rồi."mỗi ngày sống ta buồn một tí/để âm thầm chết rủ với thời gian
em iu vấu :-* khóc nhìu xấu lắm, buồn nhìu mau già đó
 
Hi,hỏng biết diện mạo có già k chứ tâm hồn em đã già chát rồi ss ơi
 
@Nhoctrangkute zị cho ss coi ảnh em là ss cho em biết có già hay hok liền ak :KSV@05:
 
Em onl bằng đt mà.tiếc quá.ak mà bên facebook e có ảnh kìa.nick Vohuyentrangvo đó ss.chỉ mong ss chuẩn bị thuốc chống ói trước.hj!
 
@Nhoctrangkute oh để ss add zô , hok có chi nhà ss lun có sẵn tủ thuốc :KSV@09:
cơ mà sao ss hok thấy , hình avartar của em là gì vậy :KSV@06:
 
Hít vào, tập trung tinh thần chuẩn bị la hét.

Quên thở ra...


Và kết qủa là Lu đã lên thiên đàng thành công.
 
Nick Vohuyentrangvo do ss.em cài ảnh thật hinh có đeo kinh đó
 
×
Quay lại
Top