Một tình yêu giành cho Hà Nội Hơn cả tình yêu ...sau này em sẽ tặng cho anh Là những con đường ...đi mãi thành quen Những chiều lang thang bỗng thấy mình quá nhỏ Chầm chậm phóng xe,lắng nghe tiếng gió Lá rơi nhanh tựa những tiếng thở dài Những dòng người vẫn tất tả...ngược xuôi Trống rỗng nhớ mong hoá thành đơn độc Em biết rằng mình không bao giờ khóc Mắt chỉ nhoà đi...những giọt lóng lánh...nước mưa Hà Nội trong em...những phút giao mùa Là nắng..là mưa...mang lòng về thanh thản Những ngày thật buồn...quẩn quanh...Quán.... Chưa tìm nổi cho mình một khoảng trống riêng.... Một tình yêu cho những phố cổ rêu phong Nhỏ nhỏ nghiêng nghiêng thành ra Hà Nội...phố Em vẫn nghe những bài hát,những nỗi lòng...rất lạ Là tình yêu của người Hà Nội.... ...Đi xa... ...Tìm đến.... ....Hay sẽ lại trở về... Để nhức lòng...bài hát bỗng tái tê Em vẫn tìm ai...một người Hà Nội Một người chấp nhận tình yêu...khờ dại Nơi ấy là Hà Nội Người ấy là người Hà Nội... Phải không anh? Anh biết đấy...Hà Nội màu xanh Xanh của trời mây,...những hàng cây....và gió Những hồ nước...lao xao sóng vỗ Bình lặng đến lạ kỳ Là những nụ cười...Hà Nội thân yêu Em gặp...và sẽ không bao giờ quên được Anh đấy...em đây...và biết bao người khác Một tình yêu chung...xa lạ bỗng hoá gần. Có thể có...và cũng có thể không Nhưng với em-Hà Nội vẫn sẽ là Hà Nội Nơi mà dù một mình trong bóng tối Em vẫn luôn tìm được một chỗ dựa...bình yên... _st_ Source: Blog Cỏ dại