Gửi về một nơi nào đó

dakazino

Ngày mai của những ngày mai
Thành viên thân thiết
Tham gia
7/4/2013
Bài viết
1.689
Vẫn là niềm thương, niềm thương đấy thôi. Niềm thương cho những con người dường như đã đôi ba lần làm mình nức nở. Không phải tình nhân, không phải tình chồng vợ, không phải bạn bè, chỉ là những người tình cờ lướt qua để lại một cái tên vu vơ nào đó. Những cái tên như những chiếc lá trên cây bàng sớm hôm nay không còn sức sống nữa. Những cái tên đang dần lặn biến vào hư vô nào đó, như chưa từng đến bao giờ...

Đêm, lại thương vô hình. Ai bảo rằng mình là người vô tâm có toan tính. Giá mà mình có thể làm được điều ấy thì chắc mình sẽ không đôi ba lần xé hàng rào có dậu mồng tơi để nhìn trộm sang nhà hàng xóm. Dây gai đâm buốt tê bàn tay mình rồi. Những ốm o đâu đó còn không?

Vẫn còn thương, nhưng thương chỉ để giấu vào lòng thôi. Vì những vùng mưa không bao giờ chịu hiểu cho ngày nắng ấm. Mình muốn tới bên mặt trời đang cô đơn chói lóa để che giấu đi những mệt nhoài tháng ngày đốt lửa. Nhưng những vách ngăn như tia cực tím làm cháy nhẹm một vùng tim mình. Lại cất đi, lại chôn nó xuống một vùng cỏ non dã quỳ. Mặc nhiên cuộc đời này vẫn phải có những lúc đành ngậm ngùi chấp nhận cho sự ra đi, lãng quên và hiểu lầm. Vẫn phải tự nhận rằng mình là người vô tâm có toan tính. Thế thôi có hơn không.

time_for_love_by_mamabakasi-d3f3ehz.jpg

Con người vẫn luôn có những phản xạ tự nhiên. Ta sẽ vô tình xù lên như nhím khi vô cớ bị làm tổn thương. Để rồi từ những chiếc gai ấy, ta cứ làm đau nhau. Đau cho tới một ngày nhận ra những vết thương vô hình ấy mãi mãi chẳng thể nào lành lặn được.

Đêm sâu , mắt đỏ vì điều chi đó đã xa xôi rồi. Dẫu lắm lúc yêu thương ném về phía mình cả trăm ngàn giọt mưa táp mặt. Dẫu lắm lúc mình phải đối diện với biết bao nhiêu những mũi nhọn hướng về. Nhưng sao lòng mình không hề trách giận. Vẫn thói quen cũ, thỉnh thoảng ngó lại nơi nào đó. Hình như chưa ai biến mất như bóng bóng xà phòng đâu. Và mình , chưa bao giờ mong họ biến mất, dẫu sự tồn tại của họ là những điều mai mỉa vào cõi đau trong con tim của mình.

Muốn hong khô những giọt buồn trong đêm tháng ba tê buốt. Nhưng những nỗi buồn của mình dường như đã được mã hóa bằng cái cười nhạt tênh. Giấu đi để chẳng bao giờ phải nghẹn đắng cuống họng bởi những điều đã cũ.

Thời gian thì cứ trôi, lòng mình thì cứ sống bằng những điều hồi tưởng. Thôi thì đã lỡ để những rễ đại thụ xuyên qua tháng năm rồi. Chẳng còn mong mọi thứ trở về vẹn nguyên nữa đâu.

Kỷ niệm chẳng có tội tình gì. Ai quên cứ quên. Con lắc thời gian chẳng bao giờ dừng lại chỉ trừ khi đã chết. Và mình, thôi thì đành tự chấp nhận rằng mình sẽ lại nhớ tới ngày hôm qua trong một đêm nào đó. Như đêm nay...

...
 
Con người vẫn luôn có những phản xạ tự nhiên. Ta sẽ vô tình xù lên như nhím khi vô cớ bị làm tổn thương. Để rồi từ những chiếc gai ấy, ta cứ làm đau nhau. Đau cho tới một ngày nhận ra những vết thương vô hình ấy mãi mãi chẳng thể nào lành lặn được.
 
×
Quay lại
Top