giá như em là cái trần nhà

stupid_forever

hãy để tôi tự đi qua những ngày tháng tuổi xuân
Tham gia
12/8/2016
Bài viết
2
.
Một ngày đẹp trời. Khi tôi đang ngồi cà phê ở góc quán quen thuộc, đưa mắt nhìn nhưng chiếc xe ô tô chạy xuôi ngược,nhìn được cả gương mặt người ngồi trên taxi, có kẻ đăm chiêu, có kẻ thở phào vì mình thì thong thả còn người khác thì kẹt xe khói bụi.
Tôi cũng bình thản, với tôi của mấy năm trước, bình minh là thời khắc đẹp nhất, nhưng khi tôi lớn hơn, những chuyến đi dài và những đêm thức trắng không làm tôi mong nhớ bình minh nữa, thay vào đó, tôi đã yêu buổi chiều.
Chiều là khoảng thời gian lặng lẽ nhất trong ngày, không như đêm tối, vì lặng lẽ của chiều, là cái lặng lẽ trong náo nhiệt. Những con người quần quật từ sáng sớm, đến chiều sẽ có đôi khắc dừng lại. Có khi không nói gì, chỉ nhìn dòng đời trôi, cảm nhận thời gian đang hối hả đi, còn mình thì đứng lại.
Tôi chợt muốn gặp em như muốn gặp cái trần nhà, tức là sáng sớm chỉ cần mở mắt ra là thấy.
Và buồn cười cho tôi, trong lúc đó, em thật sự đã đi ngang qua...

2.
Em không thấy tôi.
Hoặc đã thấy, nhưng vì một lí do nào đó, em thà như không thấy.
Tôi cũng bị đôi chút tự trọng làm mờ mắt, nên tôi khẽ quay đi, nhìn vào một khoảng không nào đó và giả vờ ở đó có thứ tôi muốn nhìn. Cơ thể chúng ta đôi khi bất lực trước những ý muốn không rõ ràng vì cơ cổ tôi căng cứng, tức là bản chất cái cổ nó không muốn quay đi, thế nên điệu bộ tôi cũng buồn cười không khác gì những diễn viên xiếc ngày đầu chưa quen với trò phóng dao sát rạt thân hình.

3.
Tôi cảm thấy mình may mắn. Bởi trong hàng triệu con người, nhất là với cái Sài Gòn bận rộn này, số phận run rủi lại để em ngang qua tôi. Tại sao tôi không ngang qua người bạn cũ, tôi đã muốn gặp mà mãi chưa tìm được một cái hẹn? Tại sao tôi không ngang qua người thầy cũ đã dạy cho tôi những điều mà có lẽ cả đời này không quên được? Tại sao không ngang qua đứa bạn thân, để rồi cười khì khục rủ nhau ra lepub uống chai bia chơi cho vui đời?
Tại sao phải ngang qua em? Người mà dù muốn lắm, hai ta cũng chỉ có thể để lại những dấu chân ngược chiều trên đoạn đường đã bước…

4.
Có ai đó từng nói, nhìn tới bức tường, phải đủ khôn để nhìn hoặc nghĩ xem sau bức tường đó là cái gì.
Tôi không phải thám tử. Nên tôi không thể nhìn ra được một người mới quen sau đó có thể trở thành bạn thân, cũng không nghĩ tiếp một người bạn thân có thể trở thành người mình yêu, rồi càng không nghĩ lỡ yêu rồi lại có ngày xa cách.
Tôi chỉ biết nghĩ đến đâu thì làm đến đó, yêu được ngày nào hay ngày đó, và không bao giờ nói trước một cái gì, khi trái đất ngày nào cũng quay và trái tim người thì đập những nhịp khác nhau.
Khi em ngang qua tôi, xét về góc độ tâm lý, ngại ngùng là đúng! Bởi vì nếu đơn thuần chỉ là bạn, thì chúng ta cứ việc thoải mái bắt tay chào hỏi,cười cười nói nói, là xong. Nhưng chúng ta đều biết, giữa chúng ta có một cái gì đó.
À, ửm, cái gì đó đại loại như là một viên Paracetamon. Giảm nhanh các cơn đau trong một lúc, và nếu dùng 20 viên trở lên, thì phải vào bệnh viện súc ruột nếu không muốn chết.

5.
Chỉ trong một khoảnh khắc em ngang qua tôi. Tôi nghe đủ thứ tiếng.
Tiếng của lũ chim trên cành nhà ai đó làm tiệc rồi thả cho chúng nó bay loạn xạ kêu may phúc
Tiếng của những người ngồi cà phê xung quanh tôi
Tiếng của gió lùa qua tai, vun vút như roi vọt
Tiếng của giọt mồ hôi, rơi xuống khi tôi thót tim nhận ra người mình yêu thương đang gần đó
Tiếng của gót giày, dội từng nhịp nặng nề trên mặt đường
Tiếng sột soạt của những thứ em cầm trên tay
Các thanh âm sẽ từ đó kéo dài đến tối, vì những âm thanh hay hình ảnh gắn với em, đều trở nên đặc biệt và gần gũi.

6.
Chỉ trong một khắc em ngang qua tôi, tôi thấy cả 3 vùng trời.
Nơi quá khứ mà thỉnh thoảng tôi hay được ông anh chơi thân khuyên là chớ mà bắn vào nó bằng súng lục, vì nó sẽ nả đại bác vào tương lai. Vì tôi hay nói những câu rằng tôi không còn quan tâm đến em, hoặc yêu thì được chứ làm bạn thì chẳng bao giờ chọn người như em v.v… Và đúng như thế, những câu nói dối để tỏ ra mình mạnh mẽ đó chỉ che giấu được phần nào nỗi thương nhớ, càng nói, tôi càng cảm thấy mình thật tội nghiệp, vì quên em, là một điều gần như không thể!
Tôi thấy hiện tại, nơi tôi vẫn sống đầy đủ với tất cả những thứ tôi đang có. Tôi có gia đình, có công việc, thích gì mua đó, muốn đi đâu thì đi đó, có bạn bè, có thú vui giải trí, có thời gian chăm sóc mình… Nhưng đầy đủ cho đến mấy, vẫn cứ thấy trống hoác một lỗ hoang hoải giữa lòng. Cái khoảng trống đó, gia đình hay công việc hay thậm chí bạn bè cũng không lấp đầy được.
Và ở tương lai. Khi tất cả những sự tưởng tượng về một viễn cảnh tươi đẹp nào đó bị đổ vỡ. Tôi thấy ngậm ngùi khi những ngôi nhà, những khung hình hai đứa, sẽ chỉ còn may mắn nhất là những lúc đi ngang qua nhau, như lúc này!

7.
Em đi qua, rồi đi luôn. Dĩ nhiên càng không thể trở lại ngồi cà phê với tôi như hai người bạn. Thậm chí khi em muốn vậy, tôi cũng không đủ bình thường để ngồi với em.
Có thể em sẽ ngại con đường đó, còn tôi cũng ngại ngồi quán này.
Khi hai con người không được thuộc về nhau, thì nói chuyện với một người hoàn toàn xa lạ, có khi còn thoải mái hơn…

8.
Tôi không biết em sẽ kể về tôi như thế nào với bạn em.
Riêng tôi, nếu có kể với bạn tôi về chiều đó, cũng chỉ biết kể với một giọng thật buồn. Tôi chưa có ngày vui trọn vẹn nào cả, kể từ khi tôi biết yêu em, cũng không mong sẽ có ngày vui, vì không có em thì mọi thứ tự nhiên bớt vui đi một nửa. Nhưng con người sống vẹn tròn là nhờ cảm xúc. Chính trong khi yêu, ta đã nhận rất nhiều… Cũng có khi vì không thể có được, nên mới chợt thấy trân trọng và giữ gìn.
Yêu, hạnh phúc hơn là được yêu…
9.
Thôi thì sớm mai mở mắt, lại thấy cái trần nhà. Lấy đó làm vui.
Thôi thì ngồi quán café nghe chiều rơi, lấy đó làm hạnh phúc.
Còn một khắc em đi ngang qua, lấy đó làm thứ để nhớ đến trọn đời.
 
×
Quay lại
Top