Em và anh - Đồng điệu từng Centimet

dgoanh

Ước mơ tôi...
Thành viên thân thiết
Tham gia
19/11/2010
Bài viết
1.453
Lại đêm, nỗi nhớ nhung luôn xuất hiện nhiều nhất khi về đêm. Nỗi nhớ cồn cào, da diết, lan toả trên từng ngõ ngách của trái tim. Câu chuyện chỉ xảy ra gần 2 tháng, thời gian sẽ là quá ít với người thường, nhưng lại đủ dài với 2 người trong cuộc. Đủ để trải qua quá nhiều cung bậc của cảm xúc mà người khác có lẽ phải cần đến một thời gian rất dài mới có thể hiểu và cảm nhận được. Tình yêu đến quá nhanh, cả Em và Anh đều không hiểu, không biết nó đến với hai ta bắt đầu từ đâu và từ khi nào?
***
Ngày…tháng…..năm
Sân bay Nội Bài buổi sáng tấp nập người qua lại, kẻ đi người đến ồn ào, cười nói xôn xao, buồn vui lẫn lộn. Hoà vào dòng người ra vào cửa đến khu bay nội địa, vừa đáp xuống là chuyến bay Sgn - Han, Em và Carotte đi thong thả ra cửa, tìm tìm trong biển người đông nghịt một dấu hiệu của một người quen mà chưa hề biết mặt. Nét mặt Em đượm buồn, ngơ ngác, không giống như một người rảnh rỗi đi du lịch nghỉ ngơi.

- Này, em! Phải xíxọn không?

- Dạ đúng rồi, anh là…

Nhoẻn miệng khoe nụ cười xinh với chiếc răng khểnh dễ thương, líu lo như chim sáo từ sân bay về tới nhà anh trai mới biết mặt lần đầu. Dường như nét chân quê, thân thiện, cởi mở của người anh trai làm em cảm thấy dễ chịu và bắt đầu thấy vui hơn khi ngắm nhìn đường phố Hà Nội lần lượt hiện ra sau cửa kính taxi.

Còn Anh? Giờ này đang ở đâu, làm gì nhỉ? Lúc này Em vẫn chưa biết được sự tồn tại của Anh trên cõi đời này và không thể hình dung ra được chính chuyến đi ngoài ý muốn này lại là một bước ngoặt làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời Em và Anh…
***
Ngày…tháng…năm
Buổi liên hoan gặp mặt đã được sắp xếp trước, một số người đã thông báo trên KTI về sự góp mặt của họ, lần lượt tụ tập tại quán café đầu đường Thanh Niên. Riêng Anh thì không có chút thông tin gì hết. Em vô tư kêu một lúc 4 kem trái dừa, cứ nghĩ ai cũng thích ăn kem như mình. Lắm người ngạc nhiên vì sự khác biệt giữa một cô bé nhí nhố có cái avata ngộ nghĩnh, ngây thơ và một Em ngoài đời thường khi đã 32 tuổi và làm mẹ của một nhóc 4 tuổi nghịch ngợm, đẹp trai và rất duyên như mẹ vậy.

Khi đã đông người, cả hội đề nghị đi chụp hình con đường gốm sứ, chạy dài dài con phố đẹp mê hồn, loay hoay đùa nghịch chụp hình với tất cả các anh, Em giờ đang rất vui và thích thú với cảnh và người Hà Nội thân thiện, mến khách. Lại riêng Anh, nghe nói là một tay chơi ảnh, vẫn chưa thấy xuất hiện, dù mọi người bắt đầu nhắc tới tên Anh.

Quán Long gà, một quán ăn đặc sản gà nổi tiếng, sau mấy ngày lễ hội buôn bán đắt như tôm tươi, nhân viên mệt lả, chủ quán mệt đến không thèm tiếp khách, khách cứ tự vào và ngồi chờ hết giờ này sang giờ khác. Bia uống ào ào, người Hà Nội uống bia rất ít đá, uống nhanh và nhiều. Anh, không hiểu sao vừa đến lại chọn ngồi ngay sát Em, vô tình hay cố ý? Uống tì tì, hỏi Em vài câu xã giao, cho xem vài cái ảnh chụp áo dài, mặt mày lạnh ngắt, chẳng một nụ cười. Em không để ý gì đến Anh vì có quá nhiều anh và câu chuyện vui nổ như bắp rang….

Đi cả ngày và bọn trẻ cần được nghỉ ngơi nên buổi tiệc tàn sớm, anh trai chở hai mẹ con về, không hiểu sao Em lại nghe tiếng Anh gọi tên mình, mà không chắc lắm về điều đó nhưng vẫn bắt anh trai đứng lại. Anh gọi thật, đi theo về nhà, nhìn gì đó, nói vài câu chuyện rồi về. Không gây ấn tượng gì cho nhau cả.
***
Ngày…tháng…năm
Nhiều xáo trộn và buồn bực khiến Em dọn ra ngoài ở, khách sạn Kim Ngưu đường Minh Khai. Em chọn ở đó vì sẽ gần bạn, đám bạn đã bỏ rơi Em ngay trên chuyến bay từ Sài Gòn ra Hà Nội vài ngày trước. Một hy vọng là Em sẽ làm lành với họ và có một chuyến đi Hạ Long vui vẻ, cho ra một kỳ nghỉ của hai mẹ con.

Hôm đó trời đẹp, nắng ráo. Em lôi nhóc con qua khu Vĩnh Phúc thăm người bác. Tâm trạng bình thường, không vui không buồn. Vừa vào nhà bác, điện thoại reo, tên Anh. Hẹn Em đi ăn trưa nhé, Em từ chối, nhưng vẫn hẹn đợi Em. Chiều đến, Anh chở Em và Carotte lang thang Viện Bảo tàng, chụp hình lung tung, nói vài câu chuyện cởi mở, vui vui, vài chuyện lạ bắt đầu xảy ra như sụp cả cây tre ở ngôi nhà mồ người Êđê chẳng hạn. Vào quán bia, nhộn nhạo vài người quen chào nói, câu chuyện bắt đầu chân tình, thân thiết hơn rất nhiều, Em nhận ra ánh mắt Anh nhìn Em trở nên ấm áp, dễ gần hơn, không còn sắc lạnh, vô cảm như những lần đầu gặp mặt.

Khoảng cách dường như xích lại gần hơn khi gặp những người bạn thời phổ thông của Anh, Anh linh hoạt và hài hước hơn khi cứ giới thiệu với mọi người Carotte là con trai lạc mới tìm thấy của Anh. Em có cảm giác Anh thật gần gũi, tin cậy. Đường về không hiểu xa hay gần, chỉ biết dường như Em và Anh đã đang muốn được gần nhau hơn, chợt vô tình nắm tay nhưng chưa dám giữ lại, muốn kéo dài thêm thời gian bên nhau nhưng thấy ngại, có gì đó xảy ra quá nhanh đến độ Em và Anh đều cảm nhận giống nhau nhưng không thể bộc lộ…
Bắt đầu đêm, Em tựa chừng như hụt hẫng, buồn man mác, lạc lõng, gọi về Sài Gòn liên tục chỉ để nói linh tinh, suy nghĩ về Anh thoáng qua trong giây lát rồi chìm vào giấc ngủ nhè nhẹ…

Ngày…tháng…..năm

Lại nhậu! Có giống đi du lịch không? Hà Nội có gì Em còn chưa biết, lang thang phố cổ Em còn chưa đi, Bờ Hồ là gì Em toàn nghe nói! Giờ ai hỏi Em Hà Nội có quán nhậu nào ngon Em trả lời được liền. Không hiểu nên buồn hay nên vui? Mọi người cười nói xôn xao, Em thì ngong ngóng bóng Anh, nhưng tim chợt thắt lại, Anh không đến một mình, mọi sự khởi nguồn bằng chữ cái M bắt đầu từ đây!

Vẫn thế thôi, Em là như vậy, chơi thì chơi hết mình, vui là vui cho tới, buồn hay vui đều do bản thân mình tạo ra cả. Hoàn cảnh, con người đều là vai phụ trong show diễn của cuộc đời chính mình. Em uống nhiều, cười nhiều, nói nhiều, hát hò cũng nhiều. Nhưng không hề thấy vui gì hết. Mắt vẫn đặc biệt quan sát Anh, nhận ra Anh cũng nhìn Em thoáng chốc, rất ít nhưng dường như vẫn đủ để hiểu nhau. Em thấy không hiểu nổi tại sao Em vẫn nghĩ đến Anh dù biết đó là điều không nên, là sai, là chẳng đi về đâu hết với cái cảm xúc kỳ lạ mà mình có khi nhìn vào mắt Anh.
Lại đêm, một câu hỏi “Em về chưa?” và mất luôn sóng điện thoại của Anh thôi cũng làm Em thấy yên tâm đi vào giấc ngủ, một cái gì đó vừa xa lạ vừa thân quen dường như bắt đầu hiện hữu trong Em. Nó cứ tự nhiên đến với Em như một chuyện bắt buộc phải xảy ra, cách đón nhận nó cũng tự nhiên, nhẹ nhàng như cánh hoa dù bay trong gió vậy. Lạ thật!

Ngày 16 tháng 10 năm 2010

Em dọn lên Phố Cổ ở, sau trận cãi vã dữ dội với đám bạn, hy vọng về sự gắn bó lâu năm, về tình bạn sâu sắc, về chuyện cư xử giữa những người bạn từng yêu thương nhau hết mực đã hoàn toàn sụp đổ. Em buồn ghê gớm, tủi thân, muốn khóc nhưng không thể khóc vì Em luôn phải thế, ráng cứng cỏi để chống chọi với những bất công của cuộc sống dành cho Em. Không thể khóc khi không có một bờ vai để tựa thì làm sao có thể khóc cho giải toả hết sự u ám trong tâm trí Em chứ? Em như lọt tõm vào nỗi cô đơn, lạc lõng, trống rỗng! Chiếc laptop ngay tầm mắt, một chiếc phao cứu cánh duy nhất mà lâu nay dường như Em chỉ có nó làm bạn, Em có thể trút hết niềm vui nỗi buồn vào nó, bao nhiêu cũng được, nó không hề thắc mắc, chế giễu, không biết nói lời nào, chỉ là một vật vô tri vô giác nhưng có lẽ chỉ có nó mới hiểu Em đang muốn gì lúc này.

Anh, bắt đầu từ giờ có lẽ đã xuất hiện và thay thế chiếc laptop cũ kĩ, xuất hiện đúng lúc em cần ai đó để trò chuyện, vài câu hỏi thăm, Em như trút được, Anh đã đến bên Em khi nghe Em nói mình đang trống rỗng! Anh hiểu Em đang như thế nào ư? Thật khó tin điều đó quá! Nhưng Em chẳng thắc mắc, ngạc nhiên xen lẫn niềm vui, coi như Anh là một người bạn tốt đi, cần gì suy nghĩ thêm.

Thời tiết thật chán, người đã buồn mà cảnh vật lại u ám, mưa dai dẳng, rả rích. Bên khung cửa sổ, Em và Anh vu vơ vài câu chuyện, đi qua đi lại, ngại ngần, kìm nén cảm xúc. Cảm giác thật lạ, như xa như gần , như quen như lạ, cách nhau chỉ một bước chân mà cả hai đều ngần ngại không dám bước tới thêm…

Diễn biến câu chuyện bắt đầu xảy ra nhanh hơn, vui vẻ hơn rất nhiều khi có vài người bạn góp vui, uống nhiều lại càng làm Em và Anh xích lại gần nhau hơn. Và rồi….

Đêm…

Không cớ gì Em lại sợ nhất khi về đêm, bao nhiêu thời gian ấy trôi qua, Em luôn một mình đơn côi trong màn đêm đặc quánh, tĩnh mịch, lạnh lẽo. Không tìm được cho mình một ai đó để đầu ấp tay kề khi đêm xuống, Em chọn cách làm thơ, viết văn cho cảm xúc. Cảm xúc không dành riêng cho ai, chỉ để Em trút nỗi niềm cho vơi đi buồn tủi mà thôi. Cảm xúc dành cho bất cứ ai khi đọc mà cảm thấy có mình trong đó. Nó tồn tại đã hơn nửa năm, Anh có lẽ trước khi gặp Em, Cảm xúc là gì Anh không hề biết, và kỳ lạ thay đêm nay lại là đêm Anh bước vào trong nó nghiễm nhiên, đặc biệt, và bắt đầu từ nay nó chỉ dành riêng cho Anh mà thôi. Em yêu điều đó!

Anh như đứa trẻ, cun cút theo Em không một phản ứng, Em bảo sao làm vậy, say rất say nhưng không hề như một người say. Cũng lạ là cả hai mẹ con đều rất tự nhiên, mặc nhiên coi Anh như một người đã rất thân từ rất lâu, cảm thấy gần gũi, thân thiết. Chuyện xảy ra liên quan tới Anh toàn điều khó hiểu, lạ lẫm.
Giờ là gì nhỉ? Cảm xúc dường như trôi tuột, bao nhiêu buồn bã, cô đơn, lạc lõng gì gì đấy đều không còn ý nghĩa gì lúc này nữa, chỉ còn Em và Anh, cùng với h.am m.uốn đam mê cuồng nhiệt, nóng bỏng. Em như sa mạc khát cháy cần được cơn mưa dịu mát để làm cho ướt át, ẩm ướt đón anh vào. Không cần biết Anh là ai? Như thế nào? Sẽ ra sao ngày sau? Em không quan tâm, tất cả mọi giác quan, cảm xúc, năng lượng đều đổ dồn vào lúc này. Chưa bao giờ Em lại làm chuyện này với một người mới quen, xa lạ, không đúng style về đàn ông của Em. Nhưng với Anh điều kỳ lạ lại cứ liên tiếp xảy ra, Em đã tự nhận mình thích Anh, tự nhiên không ngại ngùng, đến với Anh tự nguyện, thoải mái, không nghĩ thêm bất cứ lý do gì, chỉ cần thấy thích Anh là đủ. Với Anh, Em không biết Anh đang nghĩ gì? Tâm trạng ra sao? Nhưng Anh thật dịu dàng, mãnh liệt, yêu chiều Em. Chữ cái M lại xuất hiện cả trong đêm nay. Dẫu có thế nào, Em nghĩ đêm tuyệt vời này vẫn sẽ là kỷ niệm khó quên trong cuộc đời Em và Anh, Anh nhỉ?
***

Ngày…tháng…năm

Sáng thức giấc, trời vẫn mưa rả rích. Anh phải về, về với cuộc sống của riêng Anh, vì lẽ tất yếu phải thế, Anh không dành cho Em, Anh còn có những vướng bận đời thường, những bộn bề trăm mối. Không cần một lời giải thích, không một thông tin nào về Anh hết… Em chỉ chợt cảm thấy không muốn xa Anh, một vòng tay ôm chặt không đủ giữ Anh lại, Em quá biết điều đó nhưng trong vô thức Em vẫn muốn tìm một ánh sáng le lói ở cuối đường hầm, vẫn không kìm nén được cảm xúc khi nắm chặt tay Anh, dù Carotte xoe tròn cặp mắt, phản ứng rất đỗi dễ thương, tìm cách gỡ từng ngón tay một của Anh và Em ra trong khi miệng nhoẻn nụ cười ngây thơ đáng yêu.

Nguyên ngày hôm đó các anh Trung, Quảng, Hải đưa đi ăn ở một quán nhỏ, trong lòng phố nhỏ, những chiếc ghế bé con con, những vật dụng cũng nhỏ xinh để vừa vặn với kiểu quán xá nằm trong phố cổ chật hẹp nhưng mang đậm nét riêng của Hà Nội. Vui thích với nhiều câu chuyện bàn về cuộc sống, về cách sống, văn hoá hai miền, về những người quen, những công việc của riêng mỗi người. Đan xen là những lời có cánh của anh trai Trung, tế nhị mà đầy ẩn ý. Việc hôm qua đã thành không chỉ Anh và Em biết. Em là đứa nhạy cảm, hiểu hết, nhưng vẫn tỏ ra vô tư, nói ngang ngang cho qua câu chuyện. Lòng chợt chùng xuống, cảm giác có một cái gì đó nghèn nghẹn nơi trái tim.

Bờ Hồ thật tuyệt, đẹp như tranh vẽ, người người đi dạo, chụp hình, ngồi ngắm cảnh. Các đôi uyên ương tạo dáng, mỉm cười hạnh phúc để lưu lại những kiểu hình đẹp nhất trong album cưới của họ. Em cũng cười, cũng cảm thấy dường như hạnh phúc theo họ. Cùng anh trai Quảng tí tởn loay hoay tìm chỗ để đứng chụp ké vào một đôi xinh nhất, anh trai Trung thì nghịch ngợm, giật lấy bó hoa to, dí vào tay anh trai Quảng bảo làm một pô tặng hoa cầu hôn đi nào! Anh trai Hải bấm máy liên tục, lưu lại những khoảnh khắc vui nhộn nhất, cả hội chỉ có mấy người mà làm náo động cả khu Bờ Hồ xinh đẹp. Giờ đây khi nhớ lại Em vẫn cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc khi có được những tình cảm đáng yêu, vô tư của các anh trai như thế này.

Và Anh, có biết Em đang nhớ Anh không? Niềm vui hồ hởi, cười nói huyên thuyên, đùa giỡn ầm ầm có che đậy được tâm trạng Em lúc này không em chẳng biết! Tự đáy tâm hồn, một vết xước nho nhỏ hình như đang hình thành. Chưa cảm thấy đau nhưng Em nhận thấy nó đã có trong Em. Nỗi sợ hãi và cô đơn càng xâm chiếm lấy Em khi đêm lại về mà không có Anh, tin nhắn chẳng tới, cuộc gọi cũng không, vài dòng an ủi trên skype, không đủ để Em đứng vững, vô vọng chờ đợi một chuyện mà dường như chỉ là hư ảo, tiếng thời gian từng nhịp tích tắc trôi đi, đêm lạnh buốt, tê tái, lại ở khung cửa sổ ấy Em đứng trơ trọi một mình, bóng đổ xuống khung cửa buồn bã, mệt mỏi… giấc ngủ đến không trọn vẹn. Nhớ Anh nhưng không dám nhớ!!!
***

Ngày…tháng…năm

Đã là ngày gần cuối, mai Em sẽ bay về, trở về với tổ ấm, với cuộc sống ồn ào, rộn rã, với những người bạn, công việc hằng ngày. Còn lại một ngày nữa thôi, Hà Nội vẫn không có gì hấp dẫn khiến em phải lưu luyến cả. Lang thang 36 phố phường với Quang, café, ăn uống linh tinh, cố giấu nỗi buồn vào lòng, nói chuyện với Quang mà dường như mình đang rơi vào khoảng không vô định nào đó, rơi rơi mãi không thấy điểm dừng. Một lần nữa cảm giác trống rỗng lại ập đến. Hai ngày liên tiếp, Em phải chịu chừng đó áp lực với vài vết thương nho nhỏ đang ri rỉ máu vì những lý do tự bản thân mình gây ra. Nó cứ đau một cách nhè nhẹ, êm đềm nhưng không kém phần nhức nhối.

Quang về khi Em nói cảm thấy mệt, mà thật sự rất mệt, mệt từ trong ra, không cách gì hết. Nằm dán mắt lên trần nhà, Carotte coi phim hoạt hình, cười haha, nhìn con Em thấy thương làm sao, chuyến đi này không đem lại niềm vui cho nó khi không được đi cùng bạn bè và lũ trẻ. Vô vị thiệt! Thời gian trôi qua chầm chạp như vốn dĩ khi dành cho một người quá rảnh rỗi, không biết làm gì để giết thời gian, ì ì như những dòng suy nghĩ về Anh lúc này, quá ít để vui khi nhớ, cũng quá ít để khóc vì buồn. Đầu óc tê liệt, vô cảm…

Điện thoại chợt réo rắt bài hát Apologize, dãy số vừa lạ vừa quen, nghe thôi, tính cách Em là vậy, không có gì phải sợ. Giọng điệu hết sức phẫn nộ, nhẹ nhàng nhưng hết sức đay nghiến, cố gắng tạo ra một cuộc nói chuyện ít gây hấn nhất có thể. Em biết đầu dây bên kia tâm trạng người nói đang diễn ra như thế nào, nên chọn cách im lặng và từ chối mọi câu hỏi. Sự thật bây giờ có thể giết chết một con người, có thể tạo nên vài tội ác. Im lặng là cách tốt nhất. Rồi cuộc gọi cũng kết thúc, chỉ còn đọng lại ở cả hai đâu dây tiếng thở dài thật buồn bã.. Nằm vật ra, thả rơi chiếc điện thoại, Em chợt không thể ngăn được dòng nước mắt túa ra mặn chát. Nhớ Anh da diết mới lạ chứ! Điều khó hiểu và kỳ lạ luôn có khi nghĩ về Anh. Nhưng có lẽ lần này thì chắc sẽ không còn có cơ hội để xảy ra nữa.

Thu xếp đồ đạc, chuẩn bị cho ngày về, làm một việc gì đó để thấy mình không rảnh rỗi, để bớt tập trung vào nỗi buồn. Đêm nay Em sẽ hưởng thụ không khí lành lạnh của Hà Nội lần cuối, một mình và con, chẳng ai có thể xen vào cả. Chẳng cần phải nghĩ ngợi gì thêm buồn, tất cả sẽ qua đi khi mình về Sài Gòn. vậy thôi! Âm thầm, lặng lẽ…

Và kìa, điều kỳ lạ đã bắt đầu từ giờ thứ 18 trong ngày. Chiếc điện thoại bị vứt chỏng chơ trên ghế lại réo rắt bản nhạc buồn, Em hờ hững cầm lấy, tim như ngừng đập khi thấy tên Anh, mắt như hoa đi, tay chân như tê cứng, hoang mang với suy nghĩ nghe hay không nghe?

- Em! Anh giờ đang ở Phúc Yên, gần sân bay khoảng 15 phút đi xe. Em có thể trả phòng và lên đây cùng Anh được không?

Với biết bao nhiêu lý do biện bạch cho sự vắng mặt của Anh từ hôm qua đến nay, bao nhiêu lời kể lể dài dòng về công việc, về nhiều chuyện khác Em đều không nhớ, chỉ có mỗi câu ấy làm Em ngạc nhiên, hồi hộp, nghi hoặc, áp lực khi phải chọn lựa một câu trả lời cho chính xác và ngắn gọn…
dongdieu_3.jpg
45 phút, Anh chờ và có lẽ cũng quá hồi hộp và trông ngóng nên chắc có lẽ đã đếm từng phút một để đợi chờ Em. Đi trong vội vã, trong tâm trạng vô cùng phức tạp, từng thớ thịt, tất cả dây thần kinh trong Em căng hết mức, chỉ thêm một tình huống kỳ lạ nào nữa thôi thì chắc chắn sẽ đứt bụp. Không thể biết mình đang làm gì? Chỉ muốn làm những gì trái tim mách bảo, đi trong vô thức, chẳng biết thứ gì đang chờ đợi mình phía trước, không rõ là đang đi đến đâu, với ai. Phải chăng lúc này Anh cũng thế? Auá lâu để có được một cảm xúc lạ thường, một chuyện gì đó, một ai đó đủ hấp lực để anh có hành động như bản thân Anh muốn làm điều mà Anh đang làm như bây giờ Anh nhỉ? Một sự xào xáo trong gia đình, một tình yêu đã cạn kiệt, một sự chịu đựng đã vượt quá sức chịu đựng của Anh, và điều quan trọng hơn là dường như Thần Tình Ái đã bắn trúng con tim lạnh giá bấy lâu nay của Anh rồi thì phải! Bấy nhiêu đó lý do chắc cũng đủ để Anh chờ Em trong không khí se lạnh của những ngày cuối thu trong thắc thỏm, lo lắng.
Cuộc gặp gỡ mau chóng kết thúc trong sự đồng cảm, mến khách của những người bạn thân của Anh, trả lại cho Em và Anh không gian cho riêng hai đứa. Một bó hoa to, lại được tìm mua ở chốn xa xôi thế này, và cách tặng cũng không giống ai làm Em cười ngặt nghẽo, vui, hạnh phúc và cảm thấy rất đặc biệt như Anh vậy. Lại còn dãy dãy hàng hàng đồ chơi được Carotte sắp sắp vào giữa hai đứa nữa, cái cách cu cậu bận bịu với việc leo qua leo lại tìm cách ngăn ngăn cản cản làm Em và Anh cười chết ngất. Chẳng còn khoảng cách, không cần hỏi những câu hỏi dư thừa, chỉ cần được thấy nhau, kề cận, gần gũi như thế này là quá đủ cho cả hai ta phải không Anh?

Đêm nay sẽ là đêm dài nhất và cũng ngắn nhất của Em và Anh, cảm xúc vỡ oà, đầy đam mê, tình yêu bỏng cháy, muốn thuộc về nhau tất cả, không gian và thời gian như ngừng lại. Đan xen những gì thuộc về cái bắt đầu bằng chữ M nồng nàn, nóng ấm, đê m.ê, sung sướng, hạnh phúc lan toả khắp cơ thể Em và Anh, kéo dài và kéo dài, muốn được ở trong nhau hoài, không dừng lại.. là những câu chuyện ngắt quãng, vui thích, kèm tiếng hát líu lo của con búp bê vô duyên mà a vô tình đụng phải! Khó quên quá phải không Anh? Cuộc đời có lắm thăng trầm sướng khổ, nhưng để có được thế này, Em không biết tại sao lại dễ dàng đến thế? Mọi thứ dường như được sắp sẵn, Em và Anh bắt buộc phải là hai nhân vật có trong câu chuyện, phải làm mọi thứ mà đạo diễn là ông Trời đã viết. Tự nhiên đến không tưởng, buồn vui lẫn lộn đến khó hiểu. Chỉ biết đã đến được với nhau thì cứ cho nhau tất cả cảm xúc mà mình có để tìm sự thăng hoa tột đỉnh của tình yêu. Yêu nhau chỉ vì yêu! Thế thôi!
***
Ngày…tháng…năm
Vừa chợp mắt mà sao trời đã sáng, nhanh ghê! Vội vàng ra sân bay, trong Em và Anh tâm trạng chắc hệt như nhau mà không ai dám thốt ra một lời nào. Lời nói lúc này trở nên vô nghĩa, vì chỉ cần dùng ánh mắt, cảm nhận cũng đủ hiểu đối phương đang như thế nào. Những ngày trước thời gian như một chú ốc sên leo mãi trên bờ tường mà không đến được đích, vậy mà giờ đây, nó lao đi như tên bắn, không để cho Em và Anh kịp cho nhau thêm được gì. Em thảng thốt, hoang mang, lòng như đeo đá, phải làm gì đây? nói với Anh điều gì nhỉ? đầu óc trống rỗng, mọi giác quan dường như không còn sử dụng được nữa, ngồi mãi ở dãy ghế chờ, lặng lẽ nhìn Anh chơi xe với Carotte. Anh nhìn rất buồn bã, nét mặt đen xạm hẳn nhiên không phải vì ánh nắng mà là của nỗi u uất khó tả. Em cảm thấy hình như Anh còn sợ hơn Em, sợ phải xa Em, sợ rồi chuyến bay sẽ đưa Em đi mãi, đi mãi không bao giờ trở lại với Anh nữa. Như một cánh Bướm xinh chợp chờn vô tình đậu vào vai Anh, đẹp đẽ xòe cánh khoe sắc thắm nhẹ nhàng, mong manh, yếu ớt, nét đẹp như ảo ảnh chỉ chợt thoáng qua trên cuộc đời Anh rồi vụt bay mất vào thinh không xanh thẳm và xa lắc! ..

Giờ bay rồi cũng đến, vội vàng đi nhanh, bước chân vội vã theo vô thức chứ không theo cảm tính, vì Em đã muốn ở lại bên Anh mất rồi! Em hiểu lòng mình muốn gì, nhưng không thể nói ra cho Anh hiểu được, quá nhiều lý do để Em phải quyết định đi hay ở. Anh ơi! Em biết người ở lại bao giờ cũng buồn. Là người ra đi mà nếu để lại cho anh nỗi buồn như thế liệu Em có chịu nổi không? Em vẫn luôn là Em, không thể làm đau người khác vì mình được, trong từng bước chân vội vã Em phải nghĩ thật nhanh mình phải làm gì cho Anh, để khi Em đã biến mất sau khung cửa kính kia, Anh sẽ trở về với chính mình, với cuộc sống vốn có của Anh mà không phải buồn bã, đau thật đau khi nhớ về Em đây? Em chẳng nghĩ được gì hết, không thể nghĩ ra gì hết, bước chân đã tới cuối cùng, trong Em trỗi dậy một nỗi khát khao được ôm lấy Anh, hôn Anh lần cuối. Vòng tay ôm vội vã, nụ hôn đặt nhẹ lên má Anh, nửa nóng nửa lạnh, như ánh điện chớp xẹt ngang qua Anh. Em không còn muốn thấy Anh nữa, đi như chạy, không ngoái đầu nhìn lại, kìm nén hết sức có thể để không giọt nước mắt nào được rơi ra, không được mềm yếu nhìn lại để không phải thấy Anh và không thể ra đi!!...

Đường về đối với Anh thì sao Anh nhỉ? Có vui gì hơn em không? Cố nhắn thêm 1 tin nhắn để chào Em Em nhé! Cố giữ cái cách vui nhộn hài hước khi nhắn tin nhưng sao tin nhắn cuối lại dặn Em ơi đừng nhắn tin da diết nhé, Anh không chịu được đâu.. Em hiểu hết, hiểu Anh đang ra sao, hiểu rằng Anh cũng phải đang cố gắng làm một việc mà mình không hề muốn, cũng phải cố kìm giữ cảm xúc vào trong để không thấy mình yếu đuối đúng không Anh? Phải chăng lúc này Em và Anh cùng nhận ra rằng đối phương đã trở thành một cái gì đó rất quan trọng trong lòng nhau rồi thì phải, dù sau nhiều biến cố xảy ra như thế nhưng hai ta vẫn chưa dám thổ lộ lời nói mà những kẻ yêu nhau nên nói trước lúc chia tay “Anh yêu Em”,”Em yêu Anh”…
***
Ngày…tháng…năm
Ngày hôm nay là ngày thứ bao nhiêu Em xa Anh rồi Em chẳng nhớ, chỉ thấy rõ là mình tự nhiên bỗng khác, buồn vui thất thường, tâm trạng lạ lắm, không muốn làm bất cứ việc gì, đi café suốt, luôn cố tìm cho mình một người bạn để cùng ngồi nói chuyện linh tinh cho hết thời gian. Luôn chực chờ tin nhắn, cuộc gọi, online để gặp Anh. Muốn nói cho ai đó biết về Anh, để được chia sẻ không biết là niềm vui hay nỗi buồn khi nhớ về Anh. Nhận ra trái tim mình thổn thức, hồi hộp, trông ngóng tin Anh, mỗi khi chiếc điện thoại rung lên nhè nhẹ lại làm tim Em giật thót, không thể hiểu đó là thứ tình cảm gì?

Và rồi theo lẽ tự nhiên Anh sẽ là người chủ động, Em đang cười nói vui vẻ với người bạn, điện thoại cầm trên tay chợt lóe sáng, bình thường xem tin nhắn: … “Anh yêu Em!” … Trái tim Em như bị bóp nghẹt, đánh rơi cả điện thoại, có phải lần đầu tiên Em nhận được những lời có cánh này đâu chứ, dễ thường có đến hàng trăm hàng ngàn tin nhắn như thế đến với Em rồi bởi vì Em là Bướm xinh kia mà! Nhưng sao giờ đây Em lại cảm thấy hạnh phúc và ngọt ngào đến thế! Không đắn đo thêm giây nào, câu trả lời chắc chắn là “Em cũng yêu Anh!”…

Tự nhận thấy mình đang rất hạnh phúc, hạnh phúc có thật tự đáy lòng chứ không phải như những lần trước kia, nhận lời yêu mà chẳng có cảm xúc gì, chỉ là cảm giác chiến thắng khi chinh phục được một gã khờ nào đó xui xẻo yêu Em! Phải nói sao nhỉ? Không phải Em cao ngạo tự cho là mình xinh đẹp và hấp dẫn, không đúng, những từ ngữ đó không thích hợp với Em, Em chỉ là một phụ nữ bình thường, sẽ rất nhạt nhòa trong đám đông nếu không có một cá tính kỳ lạ, một tấm lòng mở, một nụ cười xinh khoe răng khểnh, một ánh mắt biết cười, một kiểu nói chuyện thẳng thắng đến dễ mất lòng nhưng hài hước vui nhộn. Bấy nhiêu thứ thôi cũng đủ đánh bạt những kiều nữ sắc nước hương trời, đủ để làm tâm điểm của mọi cuộc vui, đủ để mọi người thích Em, thích sự có mặt của Em mọi lúc mọi nơi, và những trái tim khờ dại lại liên tục nhảy múa vì ánh mắt, nụ cười, những câu đùa vô duyên nhưng đầy ẩn ý của Em. Đó chính là nét đẹp tiềm ẩn mà Em luôn biết và tung ra vũ khí chả có gì là bí mật của mình vì ai cũng thấy để tiêu diệt những kẻ trần tục thô lỗ, chỉ biết nói yêu Em bằng lời sáo rỗng, yêu Em chỉ là để chiếm đoạt, chỉ vì muốn Em trở thành một thứ trang sức lạ lẫm, đặc biệt, hiếm hoi đặt kế bên họ làm cho họ cảm thấy được tăng thêm giá trị, tăng thêm đẳng cấp tự họ nghĩ là họ có mà thôi.

Em coi thường điều đó! Đẹp trai ư? để làm gì? ngắm à? Em đi xem phim, đọc tạp chí là được rồi, tài tử điện ảnh đẹp như mơ đấy! hé! Vung tiền tấn ư? Vô vị! có biết Em thích gì không mà mua? Đồ hiệu à? Trang sức quí à? Nhìn em đi, biết ngay, toàn mặc đồ rẻ tiền, đơn giản, nhưng hợp thời trang và nhẹ nhàng trẻ trung, chẳng có lấy một ly vàng dát lên người. Thế tiền nhiều quá để làm gì? Đem đi từ thiện đi anh à! hé! Sự giỏi giang, giàu kiến thức ư? Em có thể ngưỡng mộ tài năng của anh thật đấy, nhưng đừng có quá lấy đó để làm cho mình rất lùn mã tử nhưng người khác cũng phải ngước nhìn! Nhàm chán và buồn cười lắm! vân vân và vân… Quá nhiều lý do tầm thường khiến Em trở nên vô cảm với tình yêu, Em không còn tin vào một tình yêu đích thực mà trong đó hai người đến với nhau chỉ bằng Cảm xúc, bằng tiếng gọi của trái tim, bằng chính những gì xuất phát từ trong sâu thẳm tâm hồn để mang họ lại bên nhau.

Em đã trải qua một thời gian rất lâu để chữa lành những vết thương cũ, để cuộc sống trở nên dễ chịu, bình an, nhẹ nhàng trôi đi hàng ngày không biến động, không niềm đau nỗi nhớ. Vì Carotte cần được như thế và cả Em nữa, cũng cần một không gian, thời gian tĩnh để sống thanh thản bên con. Em chọn cách không cần yêu ai hết, không ai là của riêng mình và mình không là của riêng ai. Sòng phẳng trong mối quan hệ, tiền bạc, công việc để giữ cho mình được trong suốt như hiện vật dễ vỡ trong lồng kính. Mọi đàn ông chỉ có thể ngắm và tưởng tượng bên trong Em là gì thôi chứ không thể đụng vào. Tự khép mình vào một chốn kín đáo nhất có thể. Lúc này bạn bè đối với Em là tất cả, may mắn cho Em là ông trời cũng đã ban phát cho Em một hạnh phúc cuối cùng sau khi đã cướp đi tất cả hạnh phúc khác. Bạn bè mang lại cho Em tiếng cười, sự yêu thương giúp đỡ hết lòng, tình bạn chân thành bền vững, một tuần trôi qua đối với Em dường như không bao giờ thiếu Bạn kề bên. Em hài lòng với cuộc sống hiện tại và những điều quá đỗi bình thường đối với người khác nhưng lại vô cùng quan trọng đối với Em đó. Ngày cứ nhàn nhạt trôi đi bình yên dù vô vị và buồn tẻ.

Nhưng có lẽ kiếp hồng nhan truân chuyên của Em dường như vẫn chưa thể kết thúc, những ngày không Anh mới chứng minh được điều này rõ rệt nhất!
 
Ngày…tháng…năm
Mới hôm qua còn quấn quít bên nhau mà giờ đã xa hơn ngàn cây số, khó hình dung ra đó là sự thật quá. Là ngày thứ bao nhiêu Em không thấy Anh rồi nhỉ, không được nhìn thấy tận mắt hình bóng nho nhỏ, liêu xiêu, thoắt ẩn thoắt hiện của Anh, không được nghe giọng nói dịu dàng kể chuyện, ấm áp khi gọi Em ơi, không được nắm bàn tay nhỏ nhắn vô tình hay hữu ý chỉ vừa bằng với bàn tay Em khi úp vào nhau, không được cười nói xôn xao, than vãn linh tinh về đủ mọi chuyện rồi hả Anh? Nỗi nhớ sao lại đáng sợ đến thế, nó cứ lẩn khuất trong tâm trí chợt chừng trỗi dậy mạnh mẽ dậy sóng ầm ào bất cứ lúc nào trong ngày, giờ đây không còn chỉ về đêm Em mới thấy buồn và cô đơn nữa. Mà là mọi lúc trong ngày, mọi nơi Em đến, mọi chốn Em dừng… tất cả, tất cả đều có hình bóng của Anh! Đâu đâu cũng có thể tựa chừng như thấy có trăm ngàn con mắt nồng ấm yêu thương của Anh dõi theo Em, Em ngơ ngác, vô hồn, hoang tưởng, nhìn ai cũng thấy giống Anh, đi đâu bất cứ nghe thấy một giọng Bắc nào cất lên Em đều ngoảnh mặt tìm. Nhớ nhớ và nhớ!

Không biết Anh đang làm gì giờ này, vô tình hay cố ý Anh lại cho Em gặp bạn Anh, anh Dũng, một người đàn ông dịu dàng, giản dị, rất hay cười, café với anh ấy vài lần, biết về Anh thêm tí chút, có những buổi sáng SG se lạnh, mưa rả rích, từa tựa Hà Nội mấy ngày Em bên Anh, lại thêm sự vô tình nói thời tiết này sao thấy nhớ Hà Nội ghê của anh Dũng làm Em tê tái, vội ngoảnh mặt đi và giọng như lạc hẳn, anh đừng nhắc tới hai chữ Hà Nội nữa được không? Một người tế nhị, dù chưa hiểu tại sao Em buồn đến thế nhưng cũng biết cách im lặng khi Em chực khóc. Nỗi buồn cứ dai dẳng và rả rích như cơn mưa ngày hôm ấy!
***
Ngày…tháng…năm

Bản hòa tấu white piano nghe sao nhức nhối quá! Đêm lại về, giờ thì Anh đã nhận ra ranh giới giữa ngày và đêm rồi ư? Từ ngày biết Em, yêu Em trong Anh bắt đầu hình thành những thói quen lạ, luôn chống chếnh khi đêm về mà không có Em, Anh cũng yêu cái tĩnh lặng, mờ ảo, mông lung cảm xúc khi một mình nhớ Em trong đêm. Nó quá xa về không gian, thời gian nhưng Anh thấy không? Nó quá gần về Cảm xúc! Mọi giác quan, cảm nhận dường như hướng về nhau cứ như theo một tần âm sóng mà chỉ riêng hai ta cảm thụ được nhau. Quá thật đến mức Em cứ ngỡ Anh thật sự đang ở kề bên, ve vuốt, thì thầm, hòa quyện… Nhớ Anh nhiều quá!
Trở ngược lại nhiều ngày trước, cái cảm giác lội ngược dòng cảm xúc rất mệt, nó khiến Em phải đi lại con đường cũ, nhớ lại Anh thêm một lần và đương nhiên lại phải đau đớn lại thêm một lần nữa khi trải qua nỗi nhớ Anh quay quắt! Có những ngày khi bình minh hé sáng, loay hoay với những bộn bề thường nhật, khởi động máy tính để làm việc, giờ bỗng dưng lại có thói quen click chuột mở hình Anh lên ngắm. Tấm hình Anh ở Điện Biên, vẫn chỉ là Anh, khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy nhưng sao đã quá khác với Anh lúc những ngày Em ở ngoài ấy. Khuôn mặt hiền từ, trẻ hẳn, ánh mắt lấp lánh như cười, vẻ mặt bừng sáng, mất đi vẻ u tối như ngày Anh tiễn Em ra sân bay ấy. Không biết vì sao như thế? có phải tình yêu mang lại điều đó cho Anh không? Những ngày ấy thật dễ thương và đầy kỷ niệm Anh nhỉ, một chiếc áo Em vui thích chạy xe suốt con đường dài xa lắc, mua cho Anh chỉ để làm vui cho Anh thôi, ý nghĩ ngộ nghĩnh và đầy yêu thương Em muốn gửi đến Anh khi nhét vào túi áo tấm hình Em và bãi cỏ xanh Dalat, chỉ vì Em muốn mình cũng được ở bên Anh, muốn Anh nhớ Em nhiều hơn, muốn được đi cùng Anh trong chuyến đi này… Niềm vui lại trở thành nỗi nhớ, lại trở thành nỗi buồn, lại là tác động lớn cho tình yêu trong Anh và Em lớn thêm dần lên khi chiếc áo không thể kịp giờ đến tay Anh. Em đã khóc, khóc rất nhiều vì không muốn Anh ra đi mà không mang Em theo! Cảm xúc đong đầy, tình yêu ngập tràn suốt những ngày Anh đi Điện Biên, dù xa nhau, rất xa, mà Em và Anh vẫn nuôi lớn được tình yêu trong lòng nhau, lại là một điều vô cùng lạ lẫm.
Ngồi nhìn hình Anh nhưng sao lòng tê tái quá, dòng suy nghĩ chảy cuồn cuộn sóng dữ, Anh ơi! yêu như thế này Em chết mất!, quá nhiều thông tin về Anh, không như những gì Em muốn biết, nó toàn mang lại những lo sợ, âu sầu trái ngược hẳn với những gì Em nhận thấy trong Anh. tầm thường, tệ hại, không thể chấp nhận… Nhưng kỳ lạ thay, những điều đó lại làm cho Em nhận ra mình yêu Anh nhiều, nhớ Anh điên cuồng da diết hơn.. Trái tim Em nhức nhối như có trăm ngàn mũi kim châm chích, đau đau lắm Anh biết không? Em phải làm sao đây, làm gì để không phải nhớ, không phải đau và không phải yêu Anh nữa đây?? Em không biết!
Anh và Em dường như luôn có một sợi dây linh cảm rất chính xác, ngay lúc này đây, chợt có tin nhắn của Anh, vẫn lời lẽ yêu đương tha thiết, nhưng sao lúc này Em lại thấy buồn hơn bao giờ hết, hình dung về Anh sao quá đỗi nhạt nhòa, xa xôi!.. Tình yêu kia có là thật hay không? Hay chỉ là giả dối? Chỉ mình Em sống trong ảo tưởng mơ hồ về một tình yêu đích thực, về một ngày mai tươi sáng Em lại có Anh, Em không hiểu nổi mình! Bỗng dưng Em thấy mệt mỏi, mệt vì tình yêu xa xôi ảo mộng, đẹp nhưng quá đỗi phiêu lưu mạo hiểm, Em giờ không phải là lúc sống trong mơ mộng tuổi 18, Em giờ cần một bờ vai thật, hiện hữu rất thật để tựa, để khóc, để được chăm sóc. nâng niu, ấu yếm! Chứ không phải là một tình yêu hư ảo, phù phiếm! Để giữ cho chính mình được thanh thản có lẽ Em nên là người ra đi, là người cắt đứt mọi liên lạc kể từ đây, một phần để bớt đi nỗi nhớ về Anh, một phần tự kiểm tra chính mình xem có thật sự yêu Anh nhiều đến thế không.
dongdieu_4.jpg
Ngày…tháng…năm
Một ngày không anh, không nghe những cuộc gọi, không trả lời những tin nhắn. Chiếc điện thoại như một vướng bận khó chịu, không có nó không được, nhưng chính nó lại cứ nhắc nhở Em rằng Anh vẫn đâu đó hiện hữu trong thế giới này, trong tâm trí Em, cứ từng phút từng giờ bóp nát trái tim nhỏ bé của Em. Muốn quên Anh, rời xa Anh, rũ bỏ những kỷ niệm, những hình dung, nỗi nhưng nhớ có phải điều dễ làm đâu chứ? Em như người mất hồn, ngồi thừ rất lâu mà chẳng biết mình đang muốn điều gì? Phải làm như thế nào để không phải nhớ Anh, để không phải khóc khi nhớ Anh, không phải đau khi nhớ Anh? Em phải làm sao đây Anh ơi!.. Xóa hết tin nhắn nhé! Làm được không? 1, 2,3…. 101, 102.. càng xóa lại càng nhớ, buồn tê tái, buốt giá… Rồi cũng đến dòng tin cuối “Anh yêu em!” ..không thể! Em không thể! Không đủ can đảm để xóa nốt dòng tin ấy, cái tin mang lại cho Em niềm vui, sự hạnh phúc, yêu thương.. Em khóc rất nhiều, nhiều lắm Anh biết không? Từ ngày yêu Anh, Em sao lại trở nên yếu đuối, nhỏ bé như thế này không biết nữa.. Em có sai không khi chọn cho mình một con đường thật sự khó đi đến thế này kia chứ? Đã bao lần Em phải khóc vì yêu rồi kia mà, sao giờ đây lại phải đẩy mình vào một sự lựa chọn khó nghĩ đến vậy? Em buồn ghê gớm, uống bia, rượu vẫn không làm Em say, buồn càng thêm buồn, chạy xe như bay trên đường khuya vắng, nhớ Anh, lại nhớ Anh nữa rồi, mắt khô lệ, cảm xúc chai cứng, nỗi buồn dường như đã đến đỉnh điểm nên lại tự nó đông lại, im lìm, vo cục lại trong lòng Em. ..
Anh thì sao? Bình thường hay cuống quýt? Ngạc nhiên hay hụt hẫng? Mới hôm qua còn vui vẻ cười đùa kia mà? Tại sao bây giờ lại thế? Anh không hiểu nổi. Cảm thấy trong Em thật kỳ lạ, cảm xúc của Em trồi sụt bất thường như một đồ thị ngoằn ngoèo nhất. Anh sợ, rất sợ phải mất Em, Em đâu rồi?làm gì thế?tại sao? Anh không thể hiểu.. Trời ạ! Tình yêu sao xa xôi quá đỗi, mười mấy ngàn cây số, xa tít tắp liệu có thể nuôi lớn tình yêu này không kia chứ? Mơ hồ quá, cho cả Em và Anh, đôi lúc những cố gắng của Em và Anh liệu có ích gì không? hay chỉ là cùng sống trong mộng tưởng để thấy cuộc đời vẫn còn ý nghĩa, vẫn còn có giá trị gì đó để tiếp tục sống .?? Tìm mọi cách để Em hiểu tình yêu Anh dành cho Em là có thật, là hiện hữu chứ không mơ mộng, ảo tưởng, Anh đã làm, làm tất cả những gì Anh có thể làm. Vượt hàng ngàn cây số, bỏ lại những bề bộn công việc, trăm mối âu lo về gia đình, chỉ để mang lại cho Em nụ cười hạnh phúc, cho Em những giây phút ngắn ngủi êm đềm, những quấn quít yêu thương trong vội vã. Lại có cùng nhau những đêm về thức trắng, những câu chuyện dài bất tận, những bỏng cháy tình yêu khát khao… Thời gian cứ như cướp đi từng giây một khi Anh bên Em, gặp và xa nhau cứ như chỉ trong chốc lát. Chưa kịp đi hết cùng nhau một con đường mà giờ lại xa nhau thật xa! Anh có thấy vui không? Có lẽ có, nhưng niềm vui không bao giờ có lúc nào trọn vẹn! ..
Xa nhau, lại là phi trường, chuyến bay, cố níu kéo thêm từng giây từng phút bên nhau. Em cứ muốn kẹt xe, đi lạc đường, hay cố nghĩ thêm một lý do gì đó để đường dài ra hơn, chuyến bay đưa Anh về kéo dài hơn. Lòng nhẹ hẫng, trống trải lắm ngay cả khi Anh vẫn còn kề bên. Không biết mình đang buồn hay vui nữa. Một cái ôm siết chặt, một ánh mắt nhìn xuyên thấu trái tim tha thiết, vẫn không đủ làm Em vơi bớt nỗi buồn khi phải xa Anh. Đứng mãi nơi ấy, nhìn theo từng chiếc máy bay bay qua, bay qua, dù chẳng biết đâu là chiếc đưa Anh của Em đi.. Những ngày đó thật là nỗi ám ảnh, sự chịu đựng dường như là điều không thể, mỗi ngày nhìn thấy nơi Anh ở, con đường Anh đi, lời nhắc nhở của Carotte, kỷ niệm ùa về ào ạt làm Em quay cuồng trong nỗi nhớ. Chỉ biết khóc và khóc! Không một điều gì, công việc, bạn bè, thú vui gì làm cho Em vơi bớt sự nhung nhớ, nó dường như kéo dài bất tận, cồn cào, da diết, dữ dội hơn trong Em.
Và đâu chỉ có thế, bấy nhiêu đó cũng có thể đủ giết chết đi một người bình thường rồi, nhưng với Em, có lẽ luôn phải gánh chịu những thử thách khắc nghiệt hơn rất nhiều so với những người khác thì phải. Lại là mọi sự bắt đầu bằng chữ cái M! Mạnh mẽ và độc ác.. chỉ muốn đè nát, dẫm đạp, dày xéo lên tâm hồn Em từng chút một. Để Em phải đau, phải sợ, phải rời xa Anh, phải từ bỏ đi tình yêu của mình, phải…phải…phải.! Bằng mọi cách, bằng mọi sự hỗ trợ từ nhiều phía, chữ M ấy cũng cố gắng hết sức để níu giữ Anh cho riêng mình, không muốn Em lại là người cướp Anh ra khỏi cuộc sống cũ, lối mòn xưa mà Anh đã cố đi suốt bao năm qua để tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình. Anh ơi! Em rất sợ! Mà không phải sợ M ấy mà sợ Anh lại quá yếu đuối không thể tự quyết định lối đi cho Anh như nhiều thời gian qua Anh đã.. sợ rằng tình yêu của hai ta không đủ lớn để Anh từ bỏ tất cả chỉ để yêu Em, sợ bản thân mình không đủ nghị lực chống chọi với điều tiếng, thị phi đời thường, sợ tiếng khóc của con trẻ làm nhức nhối tim Anh và Em! ôi.. Những điều đó quá lớn để Em và Anh phải hy sinh vì tình yêu của riêng mình. Đúng không Anh?
Lại một lần nữa, bước tiếp theo của những thử thách và tình yêu đích thực lại có câu trả lời nhanh chóng, phải bảo vệ lấy tình yêu mà Anh tìm được, tình yêu mà có thể tìm thấy quá dễ dàng nhưng lại bốc cháy và tồn tại trong Em và Anh lại là điều quá khó, vì Anh và Em không thể có thêm một lần sống nữa để đánh mất đi tình yêu này, vì đâu ai biết rằng vẻ bề ngoài của Em và Anh lại chứa đựng bên trong là hai con người hoàn toàn rất khác. Một chú nhím nhỏ bé, bộ lông bao quanh nó rất nhọn và cứng, đó chính là chiếc áo Em vẫn mặc hằng ngày, nửa đời người Em đã trải qua biết bao biến cố, biết bao sự vùi dập, đớn đau mà cuộc đời mang lại. Chiếc áo nhím ngày càng dày theo năm tháng, và nó gần như vĩnh viễn dính chặt vào Em, chỉ để ôm Em, bảo vệ Em tránh khỏi những tổn thương, giữ cho Em được ấm hơn, an toàn hơn, vì bên trong Em chỉ là một cơ thể yếu ớt, mong manh, nhỏ bé, một trái tim rạn vỡ, nhịp đập thoi thóp, rất sợ một làn gió độc dù rất nhẹ cũng đủ làm nó chết đi vĩnh viễn… Chiếc áo lông nhím tự bản thân nó có và biết phải dày thêm, cứng thêm hằng ngày, xù lên bất cứ lúc nào nó cảm thấy bị ngoại lực, ngoại cảnh tác động. Và Em mặc nhiên yêu thích, quí trọng nó, và hãnh diện hơn khi khoác nó lên người mỗi ngày để thấy mình mạnh mẽ, hài lòng khi nó mang lại cho Em sự tự tin, sự tàn nhẫn, lạnh lùng khi đối mặt với những thứ tình yêu dối trá, lừa lọc, toan tính. Nó làm Em cảm thấy mình trong suốt như pha lê, bao kẻ khát khao thèm muốn nhưng không bao giờ đụng tới được bên trong ẩn chứa cái tuyệt đẹp, lạ lùng ấy..
Anh, có lẽ cũng không kém, tuổi đời có lẽ chưa quá nhiều để cho là già nhưng cũng không phải là trẻ. trải nghiệm về cuộc sống cũng quá nhiều đủ độ từng trải, chín trong cách sống và suy nghĩ. Thăng trầm không ít, vùi dập của cuộc sống nhiều đủ để anh cũng khoác lên mình lớp áo ngăn cách giữa đời thường và con người thật của mình, cũng là một cách cho Anh hòa nhập và tự vệ với những khắc nghiệt của cuộc sống hằng ngày nhiều lo toan, cơm áo gạo tiền, những mối quan hệ phức tạp vốn dĩ phải có trong suốt những năm vừa qua. Anh nhìn người không phải bằng mắt thường mà nhìn bằng cái tâm, bằng cảm xúc, Anh tìm ra trong mỗi con người bình thường cái khác thường ẩn chứa bên trong, bằng lòng yêu thương và tâm hồn vị tha của một người bạn, người anh, người chồng, người cha, những sự quan tâm, chăm sóc nhỏ nhặt, với người bình thường có lẽ không bao giờ nhận thấy, không thể hiểu được cái Anh cho đi là gì? Điều này chỉ có thể cảm nhận bằng cảm xúc từ trái tim đến trái tim mà thôi.
Vì thế không phải không có lý do để chứng minh tại sao Em và Anh lại yêu nhau nhanh đến vậy, chỉ là vì quá nhanh đến choáng ngợp, nhanh như sét đánh đến độ Em và Anh không còn đủ thăng bằng, sống bằng lý trí như mọi khi hai ta vẫn sống và nhìn nhận cuộc sống chung quanh. Thật ra lý do đơn giản lắm, chỉ vì Em và Anh quá giống nhau, quá đồng điệu trong từng centimet. Từ cách sống, quan điểm sống, cách yêu thương con người, cách cư xử trong giao tiếp hằng ngày với mọi người. Yêu văn thơ, yêu sự lãng mạn, yêu những thi vị của những sự nhỏ nhặt nhất mà đời mang lại cho con người. Uớt át với những gì thuộc về cảm xúc, lạnh lùng với những gì ngoài cảm xúc… Luôn khơi dậy trong nhau niềm vui, cảm giác hứng thú bất tận khi cùng nhau trò chuyện, hằng giờ hằng ngày, mãi mà vẫn không thấy đâu là đủ, đâu là điểm dừng, ngày cũng như đêm, thức cũng như ngủ, đi bất cứ nơi đâu, làm việc gì cũng chỉ thấy hình bóng nhau in đậm trong tâm trí cùng nỗi nhớ nhung ngày càng tăng nhanh theo cấp số nhân…. Hình như đã đến lúc Em và Anh không thể không yêu nhau được rồi, đúng không Anh? Giờ thì bất cứ lý do gì cũng không thể tách rời Em và Anh ra khỏi nhau được nữa. Chữ M kia không những không giữ nổi Anh mà vô tình đã đẩy một cái thật mạnh và thật nhanh đưa Anh về phía Em, hoàn toàn, trọn vẹn. Nên tin hay không vào duyên phận số trời? Không thể hiểu nổi trong thời gian ngắn như thế giữa Anh và Em lại xảy ra biết bao nhiêu là chuyện sóng gió khủng khiếp như thế để rồi nhận ra tình yêu trong nhau lớn đến như thế nào, để thấy sức mạnh của tình yêu chân thật mạnh ra sao? Anh luôn trấn an Em bằng tình yêu mãnh liệt của mình, giúp Em có được niềm tin trong chính bản thân, chính trái tim, chính bằng cả tình yêu của Em để cùng nhau vượt qua cơn sóng dữ. Hơn lúc nào hết, Em muốn cảm ơn Anh, cảm ơn tất cả những gì Anh dành cho Em, cảm ơn đã giúp Em rũ bỏ chiếc áo lông nhím dày và xấu xí, để Em được thật sự mạnh mẽ mà không cần phải có nó, để biết yêu là như thế nào, để thấy cuộc sống vẫn tươi đẹp, bạn bè yêu dấu vẫn song hành từng bước bên Em, cùng yêu những gì Em yêu, vui cùng Em cho những niềm vui dễ thương hằng ngày. Giờ thì không cần Anh bảo vệ cho tình yêu nữa vì nó đã trở thành vĩnh cửu trong trái tim em mãi mãi và mãi mãi.. Em rất rất yêu Anh!.,.
Anh thì sao? Hằng ngày vẫn kiểu cười hê hê, giọng điệu vu vơ linh tinh chỉ để Em cười, rồi Em lại khóc, biết rằng không được ở bên Em, được chăm sóc Em, được làm chỗ dựa cho Em, biết rằng không làm được gì cho Em hết, không thể hằng ngày giúp Em những việc nhỏ nhặt như Tài vẫn thường làm cho Em, không được gần Em để được Em chọc ghẹo, ôm ấp, hun hít vớ vẩn như An, không được cùng Em ngồi café TAO tám chuyện tình yêu muôn thuở với Em như Linh, nhưng Anh vẫn muốn mình luôn góp mặt vào những chuyện tưởng chừng như rất nhỏ đối với Em nhưng lại quá lớn so với Anh vì Anh không thể tự mình làm được cho Em. Biết Anh buồn lắm chứ, một câu: “Ngoài này Anh nhớ Em nhiều lắm!” giọng như khóc, nhẹ nhưng da diết, sâu thẳm nỗi nhớ chất chứa cũng đủ để Em biết, Em hiểu lòng Anh, biết rằng Anh yêu Em cháy lòng, Anh nhớ Em chơi vơi chống chếnh! Lời nói không thể diễn tả nổi cảm xúc, chỉ có thể cảm nhận nhau qua trái tim mà thôi anh nhỉ? Biết bao giờ mới được gặp nhau?.....
Rồi lại ngày qua ngày trong sự nhớ nhung quay quắt, trong sự chịu đựng dường như muốn vỡ tung khi không có nhau, không được nhìn thấy nhau, không được chạm vào nhau.. Nỗi nhớ về nhau cứ như những cơn sóng dữ, cứ lặng lẽ trôi nhưng chứa đựng bên trong sự cuộn cuộn mà hình như nó cứ chờ đợi, chờ những cơn mưa, những không gian tĩnh lặng, những khi thời tiết lạnh lẽo lại cùng nhau ầm ầm trỗi dậy gào thét, cơn sóng cảm xúc cực lớn đập tung mọi thành quách bảo vệ hai trái tim nhỏ bé, làm chúng đau đớn, thao thức, cồn cào nỗi niềm chất chứa, thức dậy mọi giác quan, mọi cảm giác, mọi thứ trên hai cơ thể đang thèm muốn được yêu thương nhau, được gắn bó với nhau khi đang cùng sống trong tình yêu mãnh liệt!.. Phải chi, giá như, ước gì… Ngày nào cũng thế, Anh và Em cứ phải cố gắng, ngày bỗng như dài hơn, đêm lại càng vô tận… Những lần khó ngủ lại chồng chất, những cuộc gọi 9 phút không đủ để nói hết những điều cả hai muốn nói, chat chit hằng ngày, hằng đêm cũng chi để vơi bớt nỗi nhớ nhau mà thôi, những lời lẽ âu yếm hình như ngày càng trở nên nhàm chán vì chỉ là lời nói mà thôi, chứ Anh và Em có làm được những điều mà mình muốn đâu? Khổ thật!, muốn giận hờn tí chút cho thêm thi vị trong tình yêu mà cũng thấy khó, chẳng hiểu để làm gì? Yêu nhau, cho nhau, chăm sóc, vỗ về, an ủi, gần gũi, vuốt ve… nhiều nhiều thứ Em muốn làm cho Anh lắm mà có làm được đâu chứ? Một bữa ăn, một ly nước, điều đơn giản quá mà cũng chẳng cho Anh được, huống gì những điều lớn lao hơn kia chứ? Em buồn thật nhiều Anh biết không? Đâu phải cứ nói suốt Em chỉ cần cho đi, cho đi hết mà không cần nhận lại là làm cho Anh được vui đâu, Anh cần điều gì đó thiết thực hơn khi đêm về lạnh lẽo mà không có Em bên cạnh. Em phải làm gì đây anh ơi? Em yêu Anh nhiều lắm!
dongdieu_5.jpg
Ngày…tháng…năm
Một ngoại lệ nha, không thức đêm mà lại là dậy quá sớm, một đòi hỏi của chính cơ thể mệt mỏi, một giấc ngủ sâu để tìm lại năng lượng mà chủ thể cứ bỏ qua để thâu đêm cho tình yêu của mình, chính cơ thể lại phải ngủ để cả hai không phải tự giết chết nhau. Anh cười Em khi Em bực mình vì không kêu Em dậy cùng Anh trò chuyện mà lại để Em ngủ… Cười Em khi Em cười khóc, buồn vui, bấn loạn, thay đổi nếp sinh hoạt hằng ngày chỉ vì yêu Anh, chỉ vì nhớ Anh! Em ghét Anh lắm!..
***
Ngày…tháng…năm

Sài Gòn chợt mưa ào ạt, thời tiết thay đổi bất thường, ngồi TAO chẳng hiểu vì cớ gì Em lại thấy buồn bất chợt, Anh không biết hay vô tình không biết, gửi cho Em nhiều hình của Anh, để làm gì khi Em đang quá nhớ Anh, thèm được gần bên Anh lúc này lắm Anh biết không? không muốn nói chuyện gì hết, nói gì khi chỉ có mỗi một việc đơn giản là thấy Anh thật, trước mặt thật chứ không phải hình ảnh mà Anh cũng không làm được cho Em. Thôi từ giờ Em sẽ chấm dứt nỗi buồn và nỗi nhớ về Anh trong chuyện vậy. Vì nếu cứ mãi nói về điều đó thì ngày nào cũng thế mà thôi. Với không khí Giáng sinh sắp về, Em lại càng nhớ Anh nhiều hơn vì Em luôn thích nhất mùa Noel và những gì thuộc về tháng 12….

***
Ngày…tháng…năm

Thời gian trôi qua vùn vụt, trong thời khắc chuyển giao của một năm mới và cũ, ngồi một mình trong bóng đêm, cô độc, mệt mỏi, những tưởng rằng mọi việc rồi sẽ qua đi. Nhưng hình như quá khó để giũ bỏ nó đi, nó vẫn sừng sững trước mặt, lạnh lùng, độc ác xoáy sâu vào tâm hồn vốn đã rách nát của Em. Có lẽ một “sad movie” (chuyện tình buồn) sẽ là thích hợp nhất cho chuyện chúng ta phải không Anh?
Hai ngày Em như cơn gió thổi vụt qua cuộc sống của Anh thêm một lần nữa, ồn ào náo nhiệt, vội vã hấp tấp, mãnh liệt tràn đầy cảm xúc, nghĩ cuồng làm sai, lôi kéo làm tổn thương, nụ hôn vội chia tay, chuyến bay và biến mất… Em Anh dường như không kịp cảm nhận hết, không kịp dành cho nhau nhiều thứ quá, có hối tiếc không? chẳng biết! Mông lung, rối rắm giữa mối quan hệ phức tạp, những việc làm chỉ theo cảm tính, cho là đúng thì cũng chưa hẳn đúng, cho là sai thì vẫn chưa chắc là sai… Không lý giải được!
Để Em làm thử một phép tính so sánh giữa E và M, có thể như thế sẽ tìm được cho Anh một con đường, một ánh sáng le lói cuối con đường hầm mà Anh đang mò mẫm không lối thoát. Sẽ hơi buồn cười khi Em lại dùng những ký tự chữ cái để làm ẩn dụ, vì M sẽ là đại diện cho sự yếu đuối, đơn giản đến ngây ngô, một sắc đẹp trung bình, một cành cây gầy guộc, màu sắc xam xám nhàn nhạt, không tỏa hương, chẳng gây chú ý khi người khác nhìn ngắm cả cái cây. Nó chỉ là một phần không thể thiếu của tổng thể, như một cánh tay, phần gốc nương nhờ thân cây, phần cành vươn ra dẻo dai để giữ chặt, chăm sóc, nuôi lớn những mầm xanh, nụ tầm xuân hé nở, cố gắng xòe rộng để đón nắng, gió, những giọt sương cho chúng. Vậy đấy, M bề ngoài nhìn có vẻ mong manh dễ vỡ, nhìn không thấy được giá trị đích thực của nó nhưng chính nó lại tạo nên cái tổng thể ấy, không có nó cây có thể sống không? mầm, nụ, những chiếc lá có thể tồn tại không? đó là điều không tưởng… Nhưng tất cả chúng ta, nhìn mãi một vấn đề gì đó, ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, nó đã dần dà trở thành quá quen thuộc, trở thành điều mặc nhiên mất rồi. Không còn nhận thấy, cảm thụ được cái giá trị đích thực của nó. Cái cành cây ấy, M ấy hằng ngày vẫn tồn tại, sống, vui, buồn, lo lắng, hy sinh, chăm sóc cây, giúp cho cây và mầm, nụ cùng tượi tốt, xanh mướt, hạnh phúc vui vẻ. Bấy nhiêu việc làm đó, bấy nhiêu thời gian đó, cành luôn vui với niềm vui của cây và mầm, nụ, hạnh phúc với hạnh phúc của cái tổng thể mà cành vun đắp. Sự thật vẫn sẽ mãi là sự thật mà thôi, không thể phủ nhận và vứt bỏ được những gì M đã mang lại cho mọi người đúng không? và đương nhiên trong suốt cuộc sống của M sẽ không tránh khỏi những lúc mỏi mệt, những con đường gồ ghề khấp khiểng, khiến M có những hành vi, những việc làm không tốt, làm tổn thương, mất đi sự yêu thương của mọi người. Nhưng điều đó không quá khủng khiếp để có thể từ bỏ M, phủi đi tất cả những gì bấy lâu nay M vẫn cố gắng… Không được!
Còn Em thì sao? Hiển nhiên sẽ trái ngược, sôi nổi, nồng nhiệt, ồn ào, mạnh mẽ. Như một cơn mưa lớn ầm ào, lôi cuốn, mát mẻ, tinh khiết. Nó tổng hợp của tất cả những gì hay ho, lạ lẫm, đầy màu sắc, tươi mới. Em khiến mọi người như bị mê hoặc, nhìn theo, chạy theo, hút hồn.. Mọi nơi Em đến luôn tràn ngập tiếng cười, ánh sáng lung linh, cầu vồng bảy sắc rạng rỡ, lóa mắt. Những điều Em mang đến chính là sức sống, là tình yêu ẩn chứa bấy lâu trong từng mỗi con người, là sự ấm áp, đem lại sự tươi trẻ, nụ cười, và cả hạnh phúc nữa, tất cả đều đến thật nhanh, mãnh liệt, dữ dội, dồn dập khiến cho đối phương choáng ngợp, thích thú, yêu nhanh sống vội, mất kiểm soát, thay đổi mọi nếp sống, mọi cách suy nghĩ, mọi lối sống cũ, mọi chuẩn mực đều phải bất lực không gì ngăn cản được. Cái cách yêu của Em quá khác với những gì xưa nay vẫn thế, khiến cho người ta hoang mang, mất phương hướng, cho dù có nói rằng tất cả Em cho đi đều rất thật, rất chân thành nhưng có lẽ nó không thích hợp với cuộc sống vốn dĩ êm đềm, an bình, hạnh phúc giản dị của ngôi nhà tổng thể ấy. Nó làm mọi thứ trở nên vỡ vụn vì quá nóng, quá lớn, quá say, quá nồng nàn dữ dội, một điều dễ nhận thấy là việc gì “quá” đều không tốt.

Khi Em ngồi cạnh M trong chính cái tổ ấm ấy, đối diện với bức tranh vẽ Tình yêu của cả hai. Quá dễ để nhận thấy Em hay M nổi bật hay mờ nhạt. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về một phía, nếu thường ngày để mà so sánh thì M đã không tự tin khi nhắc đến Em rồi, giờ khi được đặt cạnh nhau như thế, M lại càng trở nên nhỏ bé, co rút, buồn bã, ảm đạm bên cạnh Em khi nhận rõ ánh mắt cần thiết nhất, ánh mắt yêu thương ấm áp mà xưa nay chỉ dành riêng cho M đã không còn hướng về mình nữa, nó dường như chỉ chiếu thẳng, tha thiết, da diết, đau đớn, tiếc nuối, dường như muốn dùng tất cả nội lực chỉ để soi thẳng vào trái tim chữ Em kế bên. Lúc này, Em hiểu hết, cảm nhận được hết, vì Em quá nhạy cảm và biết quan sát, khi chạm nhẹ vào M, Em chợt rùng mình vì nhận thấy toàn thân M run bắn, mềm nhũn, tưởng chừng sắp tan chảy nếu như có thể… Sự đau đớn dường như đã bóp nghẹt trái tim tội nghiệp ấy, sự xúc phạm, sự chà đạp cũng đã đạt tới ngưỡng cao nhất rồi thì phải. Mọi việc M làm chỉ còn là vô thức, không khí chùng hẳn xuống, có 3 trái tim đang đau, rất đau mà không cách gì thay đổi được mọi thứ. Em chợt cảm thấy tù túng, ngột ngạt, tảng lờ ánh mắt đang dõi theo mình từng giây một, trả lời cụt lủn mọi câu hỏi, không muốn thêm thắt vào câu chuyện vui cho có không khí vui vẻ nữa, chợt chán ngấy, chỉ muốn thoát thật nhanh ra khỏi chốn ấy, như đúng tính cách thích chợt ào đến rồi ào đi, mạnh mẽ, lạnh lùng, tàn nhẫn, bỏ mặc lại tất cả…
Một chuyện phim buồn thường kết thúc là một người ra đi, dưới cơn mưa, mưa xen lẫn nước mắt. Người thứ ba, kẻ đến sau luôn phải là người gánh chịu thiệt thòi, đau đớn, tổn thương, yêu và hy sinh.. Đó mới hợp lẽ, chính đáng, tốt, đúng, đạo đức, sống đẹp, không ích kỷ, nghĩ đến nghĩa vụ, trách nhiệm… Vậy thì tốt nhất cứ phải theo motip cũ này đi vậy. Điều nhận được khi làm người thứ ba biết sống đẹp là gì nhỉ? Một tình yêu cháy bỏng, một quãng thời gian sống hết mình, quá nhiều kỷ niệm đẹp, cảm xúc tột đỉnh thăng hoa, trở lại được làm chính mình trong một thời gian tuy ngắn nhưng hết sức hạnh phúc. Một đoạn của cuộc đời sống trong tình yêu không bao giờ hối tiếc, gắn liền với những dấu ấn không phai mờ theo năm tháng, giữ mãi trên ngón tay ấy là hình ảnh người mình yêu dấu. Đó là hình ảnh hiện hữu hằng ngày để tự nhắc nhở rằng mình luôn mang theo tình yêu ấy trong tim, mà tiếc thay nó lại kèm theo những vết trầy xước li ti bé nhỏ, để từng giờ dòng máu nóng chảy qua từng vết rạn có thể làm nó đau xót nhức nhối tê dại nhưng lại lắm ngọt ngào yêu quí..
Và cũng sẽ như M và bức tranh Tình yêu kia, sẽ cũng rất khó quên nhau, thời gian là bao lâu chẳng ai xác định được, nhưng rồi thời gian sẽ làm lành đi vết thương, những vết sẹo tuy xấu xí nhưng không làm người ta đau nhức mỗi khi nhớ đến, chạm phải hay nhắc lại, nó chỉ làm cho cái nhìn về cuộc sống, về hôn nhân, gia đình, tình yêu trở nên dị dạng, méo mó và bớt đi tốt đẹp như vốn dĩ khi nói về nó mà thôi.
Một năm mới lại đến bên khung cửa sổ xinh xắn, nhìn từ tầng 15, thành phố lung linh ánh đèn, không khí se lạnh, khoẳnh khắc giao thừa đã đến, Gia đình bé nhỏ, bố mẹ, con trai, con gái vui đùa hạnh phúc. Chuẩn bị cho một chuyến đi, một hành trình tìm lại cho tổng thể niềm vui, sự hạnh phúc, ấm áp, tình yêu đầy trách nhiệm với gia đình và cho cả bản thân nữa… Cũng bên khung cửa sổ thấp hơn, có lẽ không bao giờ Tình yêu ấy nhìn thấy được, cũng là một niềm vui, sự hạnh phúc ấm áp, một tình yêu cũng không ít trách nhiệm tất nhiên đối với bản thân, con trai yệu quí trước và sau đó là dành cho tình yêu rất lớn, một tình yêu mà có thể suốt quãng đời còn lại chữ Em ấy sẽ không bao giờ tìm lại được?
 
×
Quay lại
Top