Đổi thay! (Thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ kể cả con người nhưng... có một điều không đổi thay

meocon19

Thành viên
Tham gia
1/12/2011
Bài viết
15
lee-min-ho-dep-ngat-ngay-trong-city-hunter_tin180-com_007.jpg


ĐỔI THAY :KSV@06:
Tác giả: Di Di
Link truyện gốc: https://thiendi18.wordpress.com/d%E1%BB%95i-thay/
Cặp đôi: Thiên Minh- Lan Tâm

Nội dung:


Mười một tuổi anh gặp em lần đầu tiên. Em- cô nhóc chạy trốn chẳng may bị té. Không chịu đứng dậy mà còn giãy nãy quơ tay quơ chân tìm người đỡ dậy. Cái vẻ nhõng nhẽo ăn vạ của em khiến anh phát ghét, không thèm để tâm đến. Nhưng tiếng khóc to như muốn xé tan mọi thứ của em lại khiến anh không kiềm lòng được đỡ em dậy.
Tối hôm ấy, em hùng hổ xách gối qua phòng anh “Em đến đây để nói cho em biết. Em sẽ ngủ với anh!” Chưa kịp nhận câu trả lời em đã nhảy tót vào gi.ường anh. Mái tóc dài đen nhánh óng ánh như tơ vương những cánh hoa bồ công anh như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Ba tháng sau, đôi mắt tròn xoe, bàn tay bé nhỏ xòe trước mặt anh dõng dạc tuyên bố “Chỉ cần kết hôn là ở bên nhau mãi mãi. Vậy chúng ta kết hôn đi!”
Em đến bên đời anh, dịu dàng như không khí. Mang cho anh sự sống cùng con tim ấm áp.
Rồi một ngày kia anh bị buộc phải rời xa không khí quen thuộc ấy. “Con và con gái bác thuộc hai thế giới khác nhau. Cứ quấn quít thế này e là không tốt.”
Lặng lẽ hôn lên vầng trán khi em đang ngủ say, cầm chặt phong thư tiền của ba mẹ em, anh thì thầm kiên quyết “Hãy tin anh! Anh nhất định sẽ khiến những việc ngày hôm nay phải đổi thay tất cả… vì em”


Thời gian trôi đi có thể làm đổi thay mọi thứ kể cả con người nhưng điều duy nhất không thể thay đổi đó chính là tình yêu anh dành cho em. :KSV@03:
 
:KSV@18: Chương 1: Những cánh hoa bay.




Dưới khoảng sân yên tĩnh không một bóng người, chỉ có những tia nắng chiều nhợt nhạt tinh nghịch len lỏi qua những tán cây. Tiếng chim ríu rít gọi đàn. Một cậu bé khoảng mười một tuổi đang mải mê ngước mắt ngắm nhìn những cánh hoa bồ công anh nhẹ bay trong gió. Ánh mắt nhìn như đang mơ hoặc mông lung, đôi mắt thấm một làn nước ẩm ướt thoáng lên một nổi buồn vô hạn.
_ Thiên Minh, cháu đang làm gì vậy?
Tiếng một người đàn ông vang lên đánh thức cả một không gian tĩnh lặng. Cậu bé thản nhiên quay lại.
_ Có chuyện gì không ông?
_ Đến đây với ông! Ông đã làm việc hơn hai mươi năm ở đây nên ông bà chủ mới thương tình cho phép ông dẫn cháu đến đây. Cháu nên biết ơn họ.
_ Cháu biết rồi!
Cách đây một tháng, một vụ tai nạn giao thông khủng khiếp đã cướp mất ba mẹ của Thiên Minh. Cậu bé phải dọn đến sống cùng ông nội. Ông là người vô cùng nghiêm khắc nhưng khi nhìn xuyên vào trong mắt ông, Thiên Minh cảm nhận được tình yêu thương vô bờ ông dành cho mình. Thế nhưng ông luôn đặt ông bà chủ lên hàng đầu chưa bao giờ quan tâm sâu sắt đến gia đình. Ngay cả đứa cháu như Thiên Minh một năm cũng có thể gặp ông vài lần.
Bước qua cánh cửa cao vút, Thiên Minh bị cuốn vào một căn biệt thự thiết kế theo kiến trúc đương đại với những bức tường đá và sàn gỗ, như chiếc hộp đặt trên mặt đất, biến gia chủ thành khán giả của thiên nhiên. Một hành lang trung tâm bằng kính được xây dựng mở rộng như là một thiết kế hiện đại trên mặt đất. Bao bọc xung quanh là hồ nước nhân tạo, từng đàn cá chép thong thả bơi lượn. Chủ nhân của căn biệt thự này đúng không phải nhân vật tầm thường.


Cậu bé đang mải mê khám phá những điều trước mặt thì đã bị ông nắm tay dắt qua cây cầu nhỏ bắc ngang qua một phần hồ để đến trước một căn phòng lớn.
_ Đứng ở đây! Ông vào báo cáo với bà chủ là cháu đã đến.
Ông chỉnh trang y phục rồi nhẹ nhàng bước vào, Thiên Minh thở phào nhẹ nhõm.
_ Sao rắc rối thế? Mình không thích mấy vụ phép tắc này chút nào.
Thiên Minh lại tranh thủ đưa mắt nhìn xung quanh, căn nhà này đúng là quá tuyệt vời. Đang thả hồn theo mấy nước cùng các chú cá chép dưới hồ thì từ xa có tiếng bước chân ai đó chạy vội vàng rồi bỗng im bặt. Sau đó là một tràng tiếng khóc của ai đó phát ra khiến hồn Thiên Minh ngay lập tức bị kéo lại mặt đất. Thiên Minh nhíu mày quay về phía có tiếng khóc thì thấy một con bé chừng năm sáu tuổi đang ngã sóng soài dưới đât.
_ Con bé dơ bẩn này ở đây ra thế này? Tốt nhất không nên đụng vào nó.
Thiên Minh tặc lưỡi quay lại tiếp tục với mấy chú cá. Cô bé nhìn vẻ dửng dưng của Thiên Minh liền khóc lớn tiếng hơn, tay chân đập loạn xạ, cố thu hút sự chú ý của cậu.
_ Đau quá! Đau quá chắc em chết mất! Cứu em!
Cái giọng nũng nịu, làm nũng của cô bé khiến Thiên Minh bực bội, quay sang trừng mắt.
_ Đau mà còn la lớn thế này à? Tự đứng lên đi!
Quay lại tiếp tục với đàn cá.
_ Em không biết đâu! Em đau lắm!
Cô bé không chịu thua tiếp tục ăn vạ không chịu đứng lên. Nước mắt, nước mũi tèm lem trên gương mặt. Đến nước này, Thiên Minh đã bó tay lắc đầu chịu thua trước tiếng khóc chói tai nhức óc của cô bé nên chạy đến bế thốc cô bé dậy.
_ Nín đi! Đừng khóc nữa! Để xem có bị thương không?
Thiên Minh vội tìm xem có vết thương chắc phải có nên mới khóc to thế này. Thế nhưng tm đã lầm ngoài vết bùn đất thì d.a thịt vẫn lành lặn, không trầy xướt tí nào. Cô bé bày đúng là chuyên gia ăn vạ.
_ Đâu có chảy máu. Em đúng là nhõng nhẽo!
Thiên Minh nhíu mày, trừng mắt nhìn cô bé rồi rút từ túi áo ra chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau mặt cho cô bé. Gương mặt lem luốc, cáu bẩn khi nãy qua lớp khăn thoáng chốc đã trở nên nhìn được được một chút. Ít ra cũng còn giống người. Đôi mắt to lanh lanh như hai viên pha lê cứ nhìn Thiên Minh không chớp. Thật ra thì cũng có chút dễ thương nếu không phải mang tội nhõng nhẽo. Thiên Minh khẽ cười.
_ Sao em lại ở đây?
_ Em trốn học đàn, chạy ra đây thì bị té.
_ Học đàn?
_ Cô Hai tìm thấy cô hai rồi!
Tiếng mọi đám người phía sau vọng tới làm Thiên Minh giật mình lúng túng.
_ Cô bé này là cô Hai sao?


…………………


_ Cháu đến rồi à, Thiên Minh? Đẹp trai quá nhỉ?
Người đàn ông lịch lãm, sang trọng nhẹ xoa đầu cậu. Bộ vest thẳng thớm, đắt tiền trên người ông cũng đã phần nào nói lên thân phận giàu có.
_ Đây là ông chủ của ông đấy!
Tiếng ông khẽ nhắc nhở bên tai.
_ Ta là Vương Điền Nhân, nhà chỉ đạo nghệ thuật còn đây là vợ ta- Bối Tiểu Thiên đang là nghệ nhân vũ đạo. Ông đưa tay chỉ về phía người phụ nữ xinh đẹp với nụ cười nhìn từ trên môi. Thiên Minh đúng theo lễ nghi cúi đầu chào.
_ Cháu ngồi xuống uống nước đi!
Bà Vương nhẹ nhàng bảo. Thiên Minh ngồi xuống thư thả cầm lấy tách trà cho vào miệng. Hương vị rất lạ khiến cậu không biết đây là trà gì. Nhưng hương vị lại rất thanh mát, khiến người ta cứ muốn uống mãi.
_ Cháu thấy thế nào? Trà này lạ chứ?
Ông Vương mỉm cười.
_ Đây là trà do vợ ta tự tạo ra từ hoa bồ công anh. Hương vị rất độc đáo.
_ Dạ, đúng là rất lạ nhưng rất ngon ạ.
Thiên Minh mỉm cười đáp lễ.
Rồi có tiếng bước chân vội vã, một cô bé xinh xắn trong chiếc đầm màu hồng nhảy phốc lên đùi Thiên Minh, chộp lấy tách trà của Thiên Minh tự nhiên ực một cái.
_ Ngon quá!
Cô bé thỏa cơn khát cười.
_ Lan Tâm, con xuống với mẹ ngay!
Bà Vương vội vàng nhắc nhở. Cô bé phụng phịu.
_ Không, con thích ngồi ở đây cơ!
Thiên Minh tự nhiên được vác một cục đá trên đùi, muốn vứt xuống cũng không được, để đó thì nặng nha.
_ Con bé ngang bướng ấy là con gái của ta, tên là Vương Lan Tâm.
Ông Vương lắc đầu khi giới thiệu về cô con gái cưng. Thiên Minh nhìn xuống cục đá trên đùi mình. Cục đá ngước lên, chớp chớp đôi mắt to nhìn Thiên Minh. Thiên Minh chợt cứng đờ. Không phải là con nhóc bẩn thỉu lúc nãy chứ? Sao giờ lại đáng yêu thế này. Đôi má phúng phính đỏ hồng như con búp bê trong tủ kính. Đôi môi chúm chím, đỏ như cánh hoa đào. Quả là một cô bé dễ thương mà ai nhìn cũng có cảm tình.
_ Xin lỗi, con bé cứ đeo cháu mãi. Lan Tâm đến đây với ba!
Ông chủ bước tới ẵm cô bé ra, tiểu thư nhỏ chợt bướng bỉnh khóc ré lên. Hai tay chộp lấy áo Thiên Minh.
_ Con không chịu con muốn ngồi với anh cơ!
_ Ngoan nào, sau này anh Thiên Minh sẽ ở đây với chúng ta luôn đấy!
_ Thật không ba?
Tiểu thư Lan Tâm chớp chớp mắt vui mừng.
_ Thật mà!
Ông Vương âu yếm trả lời con gái cưng. Đoạn quay sang Thiên Minh.
_ Mong cháu để mắt tới em!
Thiên Minh im lặng, gật đầu, thư thái ngồi uống trà. Trong lòng cậu biết rõ họ chỉ xem cậu như một người hầu không hơn không kém và nhiệm vụ của cậu chắc là theo chân cô tiểu thư Lan Tâm.
_ Nếu vậy thì cháu xin làm đúng trách nhiệm của mình ông bà chủ cứ yên tâm. Bây giờ cháu hơi mệt, cháu muốn về phòng nghỉ.
Nói rồi Thiên Minh bước ra cửa mà không đợi đến sự đồng ý của ông bà chủ. Ông bà chủ ngỡ ngàng không nói nên lời, bên cạnh ông nội Thiên Minh giận đến run người. Còn tiểu thư Lan Tâm thì buồn xo, đứng nhìn theo cái bóng Thiên Minh.
_ Mẹ ơi, phải anh giận con nên mới bỏ đi không mẹ?
Lan Tâm rơm rớm nước mắt. Chắc là tại cô không nghe lời ba mẹ nên bị anh ghét rồi.
_ Bà Vương vội ngồi xuống bên con gái, vuốt mái tóc dài nhẹ nhàng dỗ dành.
_ Không phải đâu! Tại vì ba mẹ anh ấy mới mất nên anh không được vui đấy!
Lan Tâm buồn xo ngước mắt nhìn Thiên Minh đến khi bóng anh khuất hẳn.


Di Di thích tính cách nhận vật nữ chính nha! Sáu tuổi mà mắt đã rất là tinh tường nhìn ra trai đẹp bám chặt không buông =)) Di Di cũng muốn có đôi mắt thế này = =! :KSV@15:
 
×
Quay lại
Top