CHƯƠNG 41 : VỊT CON XẤU XÍ (CONT)
Edit: Mộc Nguyên (MsNguyen: mocnguyen.wordpress.com)
Không khí đang náo nhiệt, vì Tĩnh Như đến mà trầm hẳn. Cảm giác bấn an, sợ hãi quanh quẩn trong lòng Thiên Vũ mãi không thể nào xua đi, ngược lại còn càng ngày càng đậm lên. Thấy Húc Nghiêu ẩn nhẫn nhìn Tĩnh Như, Thiên Vũ có cảm giác muốn khóc
Hai người đó cứ dùng ánh mắt thâm tình như vậy nhìn nhau chăm chú. Thiên Vũ không có dũng khí xen vào
“Tĩnh Như, ngọn gió nào đưa cô em thổi qua tới tận đây vậy?” Tống Khiêm nhìn ba người một lúc, đánh tiếng. Húc Nghiêu nghe tiếng Tống Khiêm như sực tỉnh, thu hồi lại ánh mắt nóng bỏng ban nảy thu hồi lại, lý trí cũng trở về
Thiên Vũ một mực yên lặng đứng một bên, cố gắng khắc chế cảm xúc trên mặt. Tại sao? Tại sao nhìn thấy bọn họ, cô lại có cảm giác bản thân là người thứ ba? Rõ ràng là Tĩnh Như chiếm đoạt hạnh phúc của mình kia mà?
“Chuyện gì?” Húc Nghiêu đẩy hộp cơm qua một bên, lãnh đạm hỏi
“Húc Nghiêu, từ lúc nào em muốn gặp anh phải cần có lý do vậy? Chẳng lẻ không có việc gì em không tới thăm anh được sao?” Tĩnh Như có nét ẩn nhẫn bi thương, ánh mắt mờ một làn nước, trong suốt dịu dàng
Húc Nghiêu trầm mặc không nói. Mọi người đều chìm đắm trong phiền não riêng của mình, trong phòng nhất thời yên tĩnh đáng sợ
Không gian nhỏ hẹp khiến cho người ta thấy ngột ngạt, làm cho Thiên Vũ có cảm giác khó thở. Thiên Vũ không biết làm sao, liền kiếm cách đi xuống, cố gắng ra vẻ tự nhiên nói “EM có hẹn với bác sỹ chiều nay đi khám thai, em đi trước”. Nói xong, liền chạy trốn rời đi
“Em đưa cô ấy đi!” Tĩnh Như nhìn Húc Nghiêu nói, cười rạng rỡ. Liền ngay sau đó, nhằm Thiên Vũ đuổi theo
‘Húc Nghiêu, mi hôm nay có phần quá đáng rồi nha” Bạn tốt Khiêm, phiền não đặt đôi đũa cầm trong tay từ ban nảy xuống chén cơm, nói
‘’Tại sao?”
“Mi cùng với Tĩnh Như, ban nảy nhìn nhau sâu như vậy, ta là người ngoài còn cảm thấy khó chịu. Huống hồ là Thiên Vũ, hẳn còn nhạy cảm hơn bất cứ ai. Mi lại tổn thương cô ấy rồi”
Thấy Húc Nghiêu nắm chặt hai tay, nhìn đăm đăm thức ăn trên bàn, yên lặng không nói. Khiêm tiếp tục nói “Mi không thể bắt cá hai tay, như vậy mọi người ai cũng tổn thương”
“Mi là đồ đại háo sắc, chúa lăng nhăng, lại còn nói ra những lời “bắt cá hai tay” như thế, ta cảm thấy rất châm chọc” Húc Nghiêu nhìn vẻ mặt Khiêm rất thành thật thì kiếm cách nói lãng đi. Anh sao lại không cảm thấy chứ. Nhưng một là người yêu xưa, còn một người …
… Yêu nồng đậm, yêu say đắm như vậy, ngọt ngào đến nghẹn thở, lại thêm cảm giác đau đớn sâu sắc, anh nhất thời không có cách nào làm chủ cơ thể. Thấy Tĩnh Như, trí nhớ như thủy triều ồ ạt đánh tới, anh chống đở ko được, vô lực phản kháng. Anh bất quá chỉ là người phàm a
“Là vì ta không xem đó là duyên phận” Tống Khiêm nhìn Húc Nghiêu khăng khăng một mực, liến phát chán không thèm nói nữa, thu dọn thức ăn của mình, tính bỏ đi. Được mấy bước, bổng nhiên dừng lại, không quay đầu nói “Ta cảm thấy mi cùng Thiên Vũ rất xứng đôi. Mi không nên đánh mất…”
***
Thiên Vũ khó thở chạy một mạch đến nhà vệ sinh, gục trên bồn cầu chật vật nôn mửa, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cuối cùng cũng thư thái chút ít, Thiên Vũ cau mày, dùng nước lạnh vỗ lên mặt. Nhìn trong gương thấy gương mặt mình chật vật khó coi, Thiên Vũ cúi đầu, phiền chán không thèm nhìn mặt mình nữa
Nếu như mình đẹp, mình có thể hạnh phúc không?
“Khó coi quá đi!” Tĩnh Như xuất hiện, hai tay khoanh trước ngực. giễu cợt nói. Cô ta không hiểu được, Húc Nghiêu làm sao lại có thể lên gi.ường với đầu heo này (MN: Ta bực mụ này rồi nha). Lại còn làm cho cô ta có con, không sợ sinh con ra sẽ rất xấu xí sao?
“Cô tới đây làm gì?” Thiên Vũ lấy khăn giấy ra, lau nước đọng trên mặt, yếu ớt nói
“Nói cho cô biết chân tướng!”
“Chân tướng?”
“Cô muốn biết tại sao Húc Nghiêu lại muốn có con như vậy không?” Tĩnh Như nhìn mình trong tấm gương lớn, vừa chỉnh trang vừa nhàn nhạt nói
“Tại sao?” Lòng Thiên Vũ bắt đầu cuống quít. Cô muốn biết, Húc Nghiêu vì sao lại muốn có con đến thế?