Chuyến xe kỳ lạ

dakazino

Ngày mai của những ngày mai
Thành viên thân thiết
Tham gia
7/4/2013
Bài viết
1.689
Sáng sớm mùa đông lạnh giá, sương mù che phủ khắp mặt đất. Những cơn gió lạnh buốt càng làm Vy thêm bất an. Bất chấp cái thời tiết khắc nghiệt này, cô phải đón xe về thăm người mẹ đang bị bệnh sống cách đó hai trăm cây số. Mẹ bị bệnh hơn một tuần nhưng mãi hôm nay Vy mới thu xếp thời gian về nhà được.

Mùa đông năm nay thật khắc nghiệt, lại thêm ảnh hưởng của đợt khí lạnh tràn về nên càng thêm buốt giá. Cái lạnh làm tê liệt một số hoạt động thường ngày, ảnh hưởng bao nhiêu người, trong đó có Vy. Cách đây hai hôm, cô dự tính sẽ lái xe về thăm mẹ cho nhanh, nhưng cơn mưa tuyết sau đó làm hệ thống giao thông bị trì hoãn, vì phần lớn các con đường bị đóng băng. Chỉ có những phương tiện công cộng như xe buýt, hay những tài xế nào vững tay lái lắm mới dám ra đường những hôm thế này. Vậy nên, đứng chờ trong trạm mà lòng Vy sốt ruột. Cô hơi ân hận vì đã lâu không về thăm mẹ. Vy tự trách mình nhiều lúc có thời gian và phương tiện nhưng cô lại ngại vì đường sá xa xôi, để rồi giờ đây cô phải đón xe buýt về nhà mẹ trong ngày đông buốt giá cùng với tâm trạng thấp thỏm và đầy lo toan.

Mới có hơn bảy giờ sáng, mặt trời còn chưa ló dạng. Những giọt sương đêm vẫn còn vương lại trên từng cành cây, kẽ lá. Khung cảnh âm u càng làm tăng vẻ ảm đạm của không gian vốn tĩnh lặng buổi ban mai. Đây không phải là lần đầu Vy đón xe về nhà mẹ trong thời tiết băng giá thế này, nhưng lần này, cô cảm thấy điều gì đó khác thường. Linh tính cho hay có điều gì đó không hay đang chờ cô. Tuy nhiên, nghĩ đến người mẹ, Vy bỏ qua những suy nghĩ mà cô cho là vớ vẩn.

Qua làn sương, Vy nhận ra mặt người thanh niên cùng đợi xe buýt. Đó chính là Đạt, anh bạn cùng lớp với cô lúc trước. Hai người rất thân nhau dạo ấy, và cũng chính thức hẹn hò chỉ sau gần một năm học chung. Thế nhưng mối tình đầu đẹp đẽ tưởng như sẽ kết trái, thì cuối cùng lại đổ vỡ vì những lý do hết sức… lãng xẹt. Vậy nên, Vy đã không gặp và cũng không biết tin tức gì về anh ta từ mấy năm nay, phần vì còn giận anh ta, phần kia vì dạo này cô cũng rất bận rộn. Chạm mặt với Đạt, những kỷ niệm cũ chợt hiện ra trong đầu cô, và cô gái trẻ lên tiếng.

“Đạt! Có phải Tấn Đạt đó không?”

Đáp lại là một sự im lặng không hơn. Gặp lại người quen nhưng Đạt tỏ ra lạnh lùng và muốn tránh mặt. Thấy vậy, Vy lộ vẻ buồn nhưng cũng không mấy quan tâm đến kẻ trước đây đã bỏ cô, trong khi cô thực lòng yêu thương hắn. Lòng cô suốt ruột mong chờ xe buýt.

Bỗng có tiếng còi. Một chiếc xe buýt cũ, một số phần đã bị tróc sơn, đang tấp vào bến. Ánh đèn xe, thường trong những lúc thế này, sẽ đem cảm giác an tâm cho khách chờ, nhưng Vy lại cảm thấy ánh đèn này quá lạnh, như là bị đóng băng vậy. Thêm vào đó, sương mù dày đặc khiến từ ngoài nhìn vào, khách trong xe trông như những cái bóng vô hồn. Tâm trí Vy bị bao trùm bởi những ý tưởng đó, nhưng cô nhanh chóng phá vỡ chúng và bước thẳn lên xe. Phía sau cô, Đạt lặng lẽ bước theo.

Vy nhận ra ngay người ngồi sau tay lái chính là bác Lộc, người hàng xóm cũ của cô từ mấy năm trước, nhưng bác đã dọn đi nơi khác cách đây hơn hai năm. Ngồi trên chiếc ghế lớn và tiện nghi, bác Lộc đang khoác chiếc áo lạnh màu đen và chùm mũ gần như kín mặt. Vy trả tiền vé và lễ phép thưa:

“Chào bác Lộc! Bác còn nhớ cháu không?”

Bác Lộc chỉ ngước lên nhìn rồi gật đầu. Ánh mắt bác tài xế buồn bã. Dường như bác muốn nói ra điều gì đó nhưng hoàn cảnh không cho phép.

“Chắc bác ấy mệt,” Vy tự nhủ mình vì biết công việc của người tài xế khiến họ phải thức dậy từ bốn giờ sáng.

Tiến về phía trước, Vy thấy Đạt tiến lại ngồi gần một người thanh niên khác, trông lớn tuổi hơn, mà Vy cảm thấy một vẻ rất quen thuộc từ người thanh niên này. Vậy nên cô cũng đưa tay lên chào chứ không lên tiếng. Phải mất một hồi lâu, Vy mới nhớ ra được người đó là anh chủ tịch câu lạc bộ Toán và Khoa Học trong trường mà Vy từng tham gia nhưng cô không chú ý lắm. Vy thấy hai người họ thì thầm điều gì, nhưng cô không để ý, vì dù sao hai người họ cũng từng là bạn rất thân nên họ gặp nhau trò chuyện là điều bình thường.

Một tiếng đồng hồ sau, xe buýt bắt đầu lên núi. Đoạn đường này bình thường đã quanh co, gặp thời tiết thế này lái xe lại càng nguy hiểm. Mặc dù sáng sớm đã có xe cào tuyết dọn dẹp và phá băng, xe cũng không dám chạy nhanh. Bốn bánh xe liên tục trượt trên nền tuyết. Thêm vào đó, những viên đá trên mặt đường làm chiếc xe xóc mạnh, có những lúc tưởng như không còn điều khiển được nữa. Vy vừa mong bác Lộc vững tay lái, vừa quan sát xung quanh cho quên đi nỗi lo, vì năm nào cũng có tai nạn xảy ra tại đoạn đường này.

Thế nhưng, càng quan sát xung quanh, Vy càng thấy nhiều sự việc kỳ lạ. Người đàn ông ngồi sau cô đọc tờ báo cũ của năm ngoái. Cách cô mấy hàng ghế, người phụ nữ bế đứa con thản nhiên ngồi nhìn đứa bé khóc. Ở hàng ghế sau cùng, một cặp tình nhân ăn bánh mì đã hơn một giờ đồng hồ mà vẫn chưa xong. Người nhạc sĩ kéo đàn vĩ cầm chơi đi chơi lại một bản nhạc đến phát chán. Rồi thỉnh thoảng, hai cô bé trong độ tuổi thiếu niên lại hét lên những tiếng kinh sợ nhưng lạ thay, không ai khác ngoại trừ Vy để ý đến những tiếng la hét thất thanh đó cả.

Thế nhưng điều kỳ lạ nhất chính là Đạt. Tính cách anh ta rất khác lạ, nhất là trong cách cư xử. Những ngày tháng hẹn hò với Đạt khiến Vy hiểu rõ con người anh ta. Đạt thường không chịu thua ai bao giờ, khi đã cãi là cãi đến cùng. Là bạn gái anh ta nhưng Vy cũng thường phải nhường Đạt ở điểm này. Vy nhớ hồi ấy, Đạt là thành viên nổi trội của câu lạc bộ khoa học.

Hồi đó, trong câu lạc bộ hay thảo luận đề tài ma quỷ và tâm linh và Đạt lúc nào cũng tranh luận sôi nổi, nhất là với anh chàng chủ tịch. Vậy nên lúc này Vy cảm thấy rất lạ. Thay vì bàn luận sôi nổi như hồi còn trong trường, họ im lặng đến khó hiểu. Có điều gì đó bất thường về cách hành xử của những người trên xe. Vy bắt đầu cảm thấy bồn chồn lo lắng. Mà lạ lắm, cứ mỗi lần Vy toan lên tiếng nói chuyện với Đạt cho đỡ buồn, thì như có một cái gì đó ngăn cô lại, như thể không muốn cho cô làm phiền Đạt.

Lòng sôi sục như lửa đốt, Vy chỉ mong mau về đến nhà mẹ. Đột nhiên, chiếc điện thoại trong tay rung lên làm cô giật mình. Đó là tin nhắn của một người bạn cũ. Vy cảm thấy nhẹ nhõm và đọc tin nhắn. Nhưng thật không ngờ, đọc tin nhắn xong, Vy hốt hoảng làm rớt cả điện thoại xuống đất.

Vy ơi, cảnh sát vừa điều tra xong vụ tai nạn chết người của Đạt năm ngoái đó. Có rảnh thì xem ti vi sẽ thấy.”

“Trời ơi!” – Vy thốt lên.

Đầu óc cô bây giờ choáng váng, tim đập mỗi lúc một nhanh. Cô không hề biết gì về vụ tai nạn đó. Rồi Vy giật mình nhớ tới Đạt đang ngồi trước mặt, nhưng lúc cô nhìn lên, anh ta đã đi đâu mất cùng với người thanh niên kia. Vy đưa mắt nhìn quanh, từ đầu đến cuối xe nhưng vẫn không thấy bóng dáng của hai người thanh niên ấy.

“Đạt ơi!” – Vy cất tiếng gọi lớn.

Đáp lại lời gọi của cô là một sự im lặng đáng sợ. Vy gần như không tin vào mắt mình nữa, nhưng Huy và Đạt dường như đã biến mất khỏi xe từ lúc nào mà cô không hề hay biết. Vy hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô lập tức chạy lại hỏi bác Lộc, thì được biết là hai người đó vừa xuống xe.

Nghe vậy, Vy yên tâm phần nào nhưng cô lại sực nhớ ra điều gì đó làm cả người cô lạnh vào đến tận xương sống, đầu óc cô quay cuồng. Vy nhớ chắc chắn rằng trên đoạn đường này không hề có trạm xe buýt nào cả và cho dù nếu có nãy giờ xe cũng không hề dừng lại nên không ai có thể xuống xe được. Nghĩ đến tin nhắn của người bạn, lòng Vy càng thêm sợ hãi và rối ren. Tay cô run cầm cập, tim đập thình thịch. Phải ít phút sau, lấy lại được bình tĩnh, Vy mới bắt chuyện với bác Lộc để quên đi nỗi sợ.

“Đoạn đường này nguy hiểm nhỉ, ở trên xe mà cháu cũng sợ lắm, không cẩn thận có thể gặp tai nạn.”

“Ừ” – Bác Lộc đáp – “Năm ngoái, lúc còn sống, bác lái xe qua đoạn đường này và người phụ nữ bế đứa con kia cũng sợ y như cháu vậy.”

Nghe câu nói kinh hồn này, Vy lặng người. Đầu óc cô thất kinh, tinh thần cô điên đảo. Tay chân cô cứng như tượng, tim đập thình thịch không thốt nên lời. Vy thực sự bị sốc bởi những gì đang xảy ra. Như vậy là đúng rồi, cô đang đi chung xe với những người đã chết, ít nhất là bác Lộc. Cô không hiểu nổi chuyện kỳ lạ gì đang xảy ra. Toàn thân Vy lạnh cóng, lạnh hơn những đống tuyết phủ trắng hai bên đường, lạnh hơn cả cái giá rét của cơn gió thổi bên ngoài sườn núi, lạnh như thể cô đang đứng trong cõi âm. Vy bước lui lại, một tay ôm đầu, không dám nhìn ra phía sau, lại càng không dám nhìn về hướng bác Lộc đang ngồi. Bỗng cô mất thăng bằng và ngã xuống, đập đầu vào ghế và bất tỉnh. Xung quanh cô bây giờ là một màn đen sâu thẳm.

Bỗng thấy cơ thể mình ấm lên, Vy tỉnh khỏi cơn mê. Cô không biết mình đã ngất đi bao lâu, mà cũng không biết mình đang ở đâu. Cô không còn cảm giác đang di chuyển nữa. Lần cuối cùng cô còn tỉnh táo là lúc trò chuyện với bác Lộc, mà Vy biết chắc, đó chỉ là hồn ma của bác. Thảo nào mà lúc mới gặp ông ta ở bến xe, Vy đã thấy kỳ lạ, nhất là khuôn mặt và ánh mặt buồn rầu của ông ấy. Đôi mặt ấy như nhìn cô từ một nơi xa thăm thẳm. Giờ đây, Vy thậm chí còn không biết cô còn sống không, hay cũng đã ra đi theo chiếc xe rồi.

“Cô tỉnh lại rồi à?”

Tiếng nói khiến Vy tỉnh hẳn. Trước mặt cô là một người đàn ông mặc thường phục của cảnh sát. Thấy Vy tỉnh lại, ông ta đưa cô bình nước nóng và hỏi chuyện.

“Tôi là cảnh sát điều tra, hôm nay làm nhiệm vụ ở đây. Tôi đi ngang và thấy cô ngồi ngất xỉu tựa vào gốc cây, xung quanh không bóng người hay xe cộ. Tôi thực sự không hiểu cô lên đây bằng cách nào.”

“Thưa anh...” – Vy đáp – “Thực sự tôi cũng không biết phải nói thế nào. Tôi đón xe buýt về thăm mẹ. Xe đi ngang qua đây thì…”

“Vô lý!” – người cảnh sát cắt ngang – “Làm gì có chuyện đó. Hôm qua tuyết lớn, đoạn đường này được lệnh đóng cửa, các chuyến xe buýt qua đây đều phải đi đường khác.”

Nghe vậy, Vy càng thêm bối rối. Rõ ràng là cô đã đón xe đến tận đây, mà sao lại bảo là đường này bị đóng.

“Cũng may cho cô!” – người cảnh sát nói tiếp – “Tôi đang đi hoàn tất hồ sơ về vụ tai nạn, cũng ngay tại đoạn đường này. Chính tại chỗ cô và tôi đang đứng đây, vào năm ngoái, một chiếc xe buýt chở khách đã bị trượt và lật úp trước khi lao xuống sườn núi. Theo những gì chúng tôi biết, có hai thanh niên nhảy khỏi xe lúc đó, chắc là để thoát nhưng bị xe lật lại, đè chết.”

Vậy là rõ ràng rồi. Những việc kỳ lạ trên xe, tin nhắn của bạn, lời nói của bác Lộc, sự biến mất của Đạt và anh chàng chủ tịch… Tất cả đã rõ. Vy đã đi chung xe với những người xấu số đó. Những việc họ làm trên xe, có lẽ là những việc cuối cùng họ làm trước giây phút định mệnh ấy, và hai người nhảy khỏi xe khi đó, không ai khác chính là người yêu cũ của cô và bạn anh ta.

“Anh có thể nói rõ hơn không?” – Vy hỏi người cảnh sát

“Vụ này khá phức tạp.” – Viên cảnh sát thở một hơi rồi tiếp lời – “Sau khi đè chết hai thanh niên nhảy khỏi xe, chiếc xe xoay vài vòng rồi rớt xuống vực. Vì đường vắng nên phải gần một tiếng sau, những người qua đường mới tìm thấy xác hai thanh niên nọ và báo cho sở cảnh sát. Vì tuyết rơi dày đặc xóa mọi dấu vết, nên không ai nghĩ là có chiếc xe rớt dưới vực. Sau này khám hành lý hai người kia mới thấy vé xe buýt. Mà cũng phải cả tuần sau chiếc xe mới được kéo lên. Vì mọi dấu vết bị xóa nên việc điều tra mất cả năm.”

Nghe câu chuyện, Vy ngồi lặng người. Cô không ngờ trước lúc ra đi, Đạt lại ở trong hoàn cảnh như vậy. Lấy lại chút bình tĩnh, Vy định đứng dậy th.ì tay phải của cô hình như chạm vào vật gì đó rớt trên mặt đất. Cô quay người lại xem thì giật bắn mình khi nhận ra đó là cái dây chuyền đeo cổ của Đạt. Nó bị đen xạm một phần, có lẽ do lửa xẹt lúc tai nạn, và dính máu hết một nửa. Vy nhớ lại một lần Đạt có khoe về sợi dây này, nói rằng đó là món gia bảo, gia đình Đạt rất quý và truyền từ đời này sang đời khác. Vy cầm sợi dây chuyền lên. Không hiểu sao nằm trên đống tuyết khá lâu nhưng mặt dây chuyền lại rất ấm. Nó làm cho bàn tay Vy ấm hơn, như một lời biết ơn Vy đã nhặt nó lên.

“Anh cho tôi quá giang chứ?”

Người cảnh sát gật đâu. Bước đi lảo đảo lên xe cảnh sát để nhờ ông đưa về nhà mẹ, Vy không ngừng nghĩ về những việc đã xảy ra. Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao chiếc xe ma lại xuất hiện? Vy không kể cho người cảnh sát nghe về chiếc xe ma, vì cô biết có kể thì anh ta cũng không tin nên cô giữ riêng chuyện này cho bản thân mình. Vy thầm đoán rằng có lẽ chính Đạt, chính linh hồn Đạt đã hiện về, hướng dẫn cho Vy lên chiếc xe đó, rồi lại đưa Vy tới chỗ này, chỉ để lấy lại sợi dây chuyền quý giá của Đạt. Với cô, khả năng đó là hợp lý nhất, vì dù sao, cô cũng từng có mối tình sâu đậm với Đạt, và thậm chí cho đến bây giờ, sâu trong tim, cô vẫn còn rất yêu anh ta. Nghĩ vậy, lòng Vy nhẹ nhõm. Cô hứa là sẽ cất giữ sợi dây chuyền của Đạt kỹ và sẽ trao lại cho gia đình Đạt càng sớm càng tốt.

Bước xuống xe cảnh sát, Vy đang đứng trước ngôi nhà nhỏ của mẹ cô. Nó vẫn như ngày nào, nhìn thật ấm áp. Lúc này mặt trời cũng vừa lên. Cô vui mừng vì sóng gió đã qua. Vy sẽ cố quên đi những chuyện xảy ra trong sáng nay khi cô vào nhà với mẹ. Nghĩ vậy, Vy quay lại cám ơn người cảnh sát tốt bụng đã bỏ thời gian đưa cô về tận nhà.

“Cám ơn anh nhiều lắm! Không có anh tôi chẳng biết làm thế nào. Mà này, anh hãy sửa lại chiếc đồng hồ trong xe đi, nó chết rồi đấy, nãy giờ thấy vẫn thế, không chạy gì cả."

“À” – người cảnh sát đáp – “Nó đã ngưng chạy gần một năm rồi, kể từ khi tôi đi điều tra vụ tai nạn xe buýt hồi năm ngoái, và trong một phút sơ suất, tôi đã lao xe xuống núi.”

Nói đến đây, anh ta biến mất cùng chiếc xe, để lại một mình Vy đứng bất động vì kinh hoàng.


 
Hiệu chỉnh:
- Eo uôi 8-| Truyện ma hả trời?'@^@|||:((
 
- Truyện này đọc vô 12h đêm chắc xỉu luôn quá :Conan04:
 
×
Quay lại
Top